Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 289: Phụ nữ nào cũng giống nhau
Sở Dương khóc đúng nửa tiếng mới ngừng, lông mi và đường kẻ mắt hoàn toàn nhòe đi, nước mắt
toàn là màu đen. “Xin lỗi Tiểu Thiển, để em chê cười rồi.”
Lâm Thiển lắc đầu.
“Chị vào trong rửa mặt một chút.” “Có muốn em đi cùng chị không?” “Không cần, mất mặt lắm, em cứ ngồi đây đi.” Lâm Thiên nhìn theo Sở Dương đi vào nhà, rồi nghi hoặc nhìn sang Cố Thành Kiêu, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra giữa Đội trưởng Tống và chị họ vậy?” “Thì như em đã nghe.”
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Bọn họ đã chia tay ba năm rồi.”
Lâm Thiên lại giật mình, “Ba năm rồi mà chị ấy vẫn chưa quên được ư?... Vậy tại sao Đội trưởng Tống lại muốn chia tay chị ấy?”
Cố Thành Kiêu thở dài một hơi, cảm thấy đây là chuyện của người khác, lại là chuyện quá khứ, không nên nhiều lời, thế nên anh bèn nói: “Đừng hỏi nữa, chúng ta là người ngoài, không quản được đâu.”
Nhưng Lâm Thiển lại không nghĩ vậy, gặng hỏi: “Chẳng lẽ anh không lo lắng cho chị họ của anh sao? Ba năm rồi mà chị ấy vẫn chưa quên được, anh không sợ cả đời này chị ấy sẽ không quên được à? Em thấy Đội trưởng Tổng cũng độc thân nhưng không đi tìm người khác, vậy tại sao bọn họ lại chia tay?”
“Mặc kệ đi, đó là chuyện của bọn họ, Kinh Ngư có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta là người ngoài đừng nhúng tay vào.” “Nhưng anh nhìn chị anh như vậy...” Lâm Thiển hơi gấp gáp. “Mỗi lần chị ấy gặp anh, năm lần thì ba lần đều như vậy.”
“Đều như vậy mà anh vẫn thấy bình thường sao?” Nói một hồi Lâm Thiển bỗng hơi tức giận, giận vì sự lạnh nhạt của anh, giận vì anh thờ ơ, “Anh không cảm thấy tâm trạng của chị họ như vậy là có vấn đề ư? Anh không cảm thấy có thể chị họ muốn nhờ anh giúp đỡ à?”
Cố Thành Kiêu thấy cô xông lên, thế là cũng vọt tới: “Ai biết trong lòng phụ nữ bọn em suy nghĩ gì, nghĩ một đằng nói một nẻo, ai mà đoán được chứ? Hơn nữa anh không quan tâm đến chuyện tình cảm của người khác. Không lẽ bọn họ chia tay anh phải ngăn cản sao?” “Vâng, anh nói thế không sai. Nhưng đây là chị anh, Đội trưởng Tổng là cấp dưới của anh. Mỗi lần chị ấy gặp anh nhất định sẽ nghĩ tới đội trưởng Tống, nhưng chị ấy vẫn muốn gặp anh là vì cái gì chứ? Chẳng phải là vì chị ấy muốn thông qua anh để biết nhiều chuyện về Đội trưởng Tổng hơn hay sao? Chị ấy chỉ muốn nhờ anh chuyển lời đến Đội trưởng Tổng rằng bây giờ chị ấy sống rất đau khổ!”
Đến phiên Cố Thành Kiêu ngớ người ra: “Là vậy sao?” Lâm Thiển quả thật bị anh làm tức chết, hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ không phải à?” Suy cho cùng vẫn là phụ nữ hiểu rõ phụ nữ. Được Lâm Thiển nhắc nhở, anh cảm thấy hình như chuyện đúng là thế thật. “Chị ấy đi du lịch không phải là đi chơi mà là đi trị liệu vết thương lòng. Trị khỏi thì về, sẽ không đi nữa, còn trị không khỏi thì chỉ có thể chuyển sang nơi khác để điều trị tiếp.” Cố Thành Kiêu bực bội uống một ngụm bia, “Vậy sao chị ấy không nói thẳng với anh? Nếu giúp được đương nhiên anh sẽ giúp.” “Chẳng phải anh đã lĩnh ngộ được kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo của phụ nữ rồi sao?”
“Đó là với em thôi.”
Lâm Thiển trừng mắt, “Phụ nữ nào cũng giống nhau hết.”
Lâm Thiển không muốn đôi co với anh, liền lục túi anh, nói: “Điện thoại đâu? Anh lấy ra lập tức gọi cho Đội trưởng Tổng bảo anh ta tới đây ngay!” “Không đến mức đó chứ, lúc này đơn vị đã đóng cửa rồi, cậu ta muốn ra cũng không ra được.” Lâm Thiển đã cầm điện thoại trong tay, lấy ngón trỏ của anh để mở khóa, “Vậy thì hẹn ngày mai, nhân lúc trước khi chị ấy đi Marocco chữa thương thì để bọn họ gặp nhau một lần. Anh chưa từng nghe câu muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông sao? Tình trạng này của chị ấy e rằng là một chứng bệnh.”
Cố Thành Kiêu trở tay đè điện thoại xuống bàn, “Đừng quậy nữa! Em biết được bao nhiêu chuyện giữa bọn họ chứ? Em không hiểu thì bớt xen vào đi.”
Lâm Thiển không vui, hỏi: “Anh chê em xen vào chuyện người khác à?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Lâm Thiển lập tức nổi giận, hung dữ nói: “Được, em không quản chuyện nhà của bọn anh nữa.” “...” Mình trêu ai ghẹo ai chứ? Mình có làm gì đâu, sao lại nổi giận với mình? Cố Thành Kiêu nhích bàn tay đang cầm điện thoại lại gần tay cô một chút. Anh vừa mới đụng phải ngón tay út của cô mà cô đã rụt lại ngay.
Đến cả ngón út cũng không cho đụng vào, tình thế nghiêm trọng rồi đây. Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bên trong bỗng nhiên chạy ra nói: “Bà chủ ngất xỉu rồi, dưới đất toàn là máu!” Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển cùng giật mình, lập tức đứng dậy chạy vào trong. Sở Dương ngất xỉu ở cửa phòng rửa tay. Cô đã tẩy trang, sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.
Có lẽ lúc ngất xỉu cô đã vô tình đập đầu vào khóa cửa, lúc này trên trán sưng to, còn đang chảy máu không ngừng. Cố Thành Kiêu không nhiều lời, lập tức đè chặt vết thương của cô để cầm máu, đồng thời lớn tiếng hỏi dò: “ở đây ai biết lái xe?”
“Tôi.” Một người mặc quần áo đầu bếp nói. “Được, ông lái xe, chúng ta đưa cô ấy đến bệnh viện.” Không dám chậm trễ nửa khắc, Cố Thành Kiêu liền bế Sở Dương chạy ra ngoài. Lâm Thiển và đầu bếp theo sát phía sau.
Đầu bếp là một người đàn ông trung niên, trước kia là đầu bếp của nhà họ Sở. Sau khi Sở Dương mở nhà hàng này, ông ấy liền phụ trách tất cả công việc trong nhà hàng, vừa là đầu bếp chính, vừa là cửa hàng trưởng.
“Haizz, dạo này tâm trạng tiểu thư không tốt, sức khỏe lại càng yếu đi. Hôm qua cô ấy cũng ngất xỉu, tôi bảo cô ấy đến bệnh viện mà cô ấy không chịu, còn nói mấy lời xui xẻo, gì mà có chết cũng không để người ta lo lång.”
Đầu bếp đã đi theo Sở Dương nhiều năm, gần gũi với cô nhiều hơn một chút so với người làm thuê bình thường, ít nhiều gì cũng hiểu cô đôi chút.
“Thủ trưởng Cố, tâm trạng của tiểu thư nhà chúng tôi cứ hay thất thường. Tôi thấy mọi người nên đưa cô ấy đến bác sĩ tâm lý để khám. Tôi khuyên cô ấy nhưng cô ấy không nghe. Các người là người thân, nên khuyên nhủ cô ấy nhiều hơn.”
Lâm Thiển tức giận trừng Cố Thành Kiêu, mắng khẽ một câu, “Anh nhìn đi, em nói đâu có sai, anh chẳng hề quan tâm đến chị anh chút nào!”
Cố Thành Kiêu: “...”
Đầu bếp nói tiếp: “Thủ trưởng Cố, từ ba năm trước, khi tiểu thư chia tay với thằng nhóc họ Tổng kia thì không có ngày nào vui vẻ. Cô ấy chỉ lớn hơn con gái tôi vài tuổi. Thấy cô ấy như thế, tôi rất đau lòng. Nếu con gái tôi vì một người đàn ông mà đau khổ gần chết ròng rã suốt ba năm thì tôi sẽ đau khổ chết mất. Trước hết hãy đưa cô ấy đến bác sĩ tâm lý khám đi. Tôi vẫn chưa dám nói cho tiên sinh và phu nhận biết. Mấy năm nay quan hệ giữa tiểu thư và người nhà rất căng thẳng, tôi sợ bọn họ lo lắng, sợ quan hệ của bọn họ xấu đi.”
Cố Thành Kiêu nhíu mày, lúc này mới phát hiện, sau khi tẩy đi lớp trang điểm, Sở Dương lại tiều tụy đến thế, hoàn toàn không phải là cô gái độc lập nữ tính như trước đây.
Mấy năm nay, cô sống qua loa cho xong chuyện, không có mục tiêu, không có kế hoạch. Cuộc sống của cô giống như năm bè bảy mảng, đến cả ý chí chiến đấu để sống cũng không có.
Giờ phút này, anh mới nhận ra, quả thật mình đã không để ý đến Sở Dương. Anh từ từ buông tay khỏi trán cô, cái trán đã không chảy máu nữa, trong lòng bàn tay anh là vết máu lớn đã khô lại.
Lâm Thiển vừa giận anh, vừa đau lòng cho Sở Dương. Rất nhanh đã tới bệnh viện, Sở Dương được đẩy vào phòng cấp cứu. Ngoài vết thương trên trán ra, cô còn có triệu chứng tụt huyết áp nghiêm trọng và suy dinh dưỡng.
Ba năm nay, cô chưa từng trân trọng bản thân mình. Cô từ bỏ chính mình giống như Tống Cảnh Du từ bỏ cô vậy.
toàn là màu đen. “Xin lỗi Tiểu Thiển, để em chê cười rồi.”
Lâm Thiển lắc đầu.
“Chị vào trong rửa mặt một chút.” “Có muốn em đi cùng chị không?” “Không cần, mất mặt lắm, em cứ ngồi đây đi.” Lâm Thiên nhìn theo Sở Dương đi vào nhà, rồi nghi hoặc nhìn sang Cố Thành Kiêu, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra giữa Đội trưởng Tống và chị họ vậy?” “Thì như em đã nghe.”
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Bọn họ đã chia tay ba năm rồi.”
Lâm Thiên lại giật mình, “Ba năm rồi mà chị ấy vẫn chưa quên được ư?... Vậy tại sao Đội trưởng Tống lại muốn chia tay chị ấy?”
Cố Thành Kiêu thở dài một hơi, cảm thấy đây là chuyện của người khác, lại là chuyện quá khứ, không nên nhiều lời, thế nên anh bèn nói: “Đừng hỏi nữa, chúng ta là người ngoài, không quản được đâu.”
Nhưng Lâm Thiển lại không nghĩ vậy, gặng hỏi: “Chẳng lẽ anh không lo lắng cho chị họ của anh sao? Ba năm rồi mà chị ấy vẫn chưa quên được, anh không sợ cả đời này chị ấy sẽ không quên được à? Em thấy Đội trưởng Tổng cũng độc thân nhưng không đi tìm người khác, vậy tại sao bọn họ lại chia tay?”
“Mặc kệ đi, đó là chuyện của bọn họ, Kinh Ngư có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta là người ngoài đừng nhúng tay vào.” “Nhưng anh nhìn chị anh như vậy...” Lâm Thiển hơi gấp gáp. “Mỗi lần chị ấy gặp anh, năm lần thì ba lần đều như vậy.”
“Đều như vậy mà anh vẫn thấy bình thường sao?” Nói một hồi Lâm Thiển bỗng hơi tức giận, giận vì sự lạnh nhạt của anh, giận vì anh thờ ơ, “Anh không cảm thấy tâm trạng của chị họ như vậy là có vấn đề ư? Anh không cảm thấy có thể chị họ muốn nhờ anh giúp đỡ à?”
Cố Thành Kiêu thấy cô xông lên, thế là cũng vọt tới: “Ai biết trong lòng phụ nữ bọn em suy nghĩ gì, nghĩ một đằng nói một nẻo, ai mà đoán được chứ? Hơn nữa anh không quan tâm đến chuyện tình cảm của người khác. Không lẽ bọn họ chia tay anh phải ngăn cản sao?” “Vâng, anh nói thế không sai. Nhưng đây là chị anh, Đội trưởng Tổng là cấp dưới của anh. Mỗi lần chị ấy gặp anh nhất định sẽ nghĩ tới đội trưởng Tống, nhưng chị ấy vẫn muốn gặp anh là vì cái gì chứ? Chẳng phải là vì chị ấy muốn thông qua anh để biết nhiều chuyện về Đội trưởng Tổng hơn hay sao? Chị ấy chỉ muốn nhờ anh chuyển lời đến Đội trưởng Tổng rằng bây giờ chị ấy sống rất đau khổ!”
Đến phiên Cố Thành Kiêu ngớ người ra: “Là vậy sao?” Lâm Thiển quả thật bị anh làm tức chết, hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ không phải à?” Suy cho cùng vẫn là phụ nữ hiểu rõ phụ nữ. Được Lâm Thiển nhắc nhở, anh cảm thấy hình như chuyện đúng là thế thật. “Chị ấy đi du lịch không phải là đi chơi mà là đi trị liệu vết thương lòng. Trị khỏi thì về, sẽ không đi nữa, còn trị không khỏi thì chỉ có thể chuyển sang nơi khác để điều trị tiếp.” Cố Thành Kiêu bực bội uống một ngụm bia, “Vậy sao chị ấy không nói thẳng với anh? Nếu giúp được đương nhiên anh sẽ giúp.” “Chẳng phải anh đã lĩnh ngộ được kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo của phụ nữ rồi sao?”
“Đó là với em thôi.”
Lâm Thiển trừng mắt, “Phụ nữ nào cũng giống nhau hết.”
Lâm Thiển không muốn đôi co với anh, liền lục túi anh, nói: “Điện thoại đâu? Anh lấy ra lập tức gọi cho Đội trưởng Tổng bảo anh ta tới đây ngay!” “Không đến mức đó chứ, lúc này đơn vị đã đóng cửa rồi, cậu ta muốn ra cũng không ra được.” Lâm Thiển đã cầm điện thoại trong tay, lấy ngón trỏ của anh để mở khóa, “Vậy thì hẹn ngày mai, nhân lúc trước khi chị ấy đi Marocco chữa thương thì để bọn họ gặp nhau một lần. Anh chưa từng nghe câu muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông sao? Tình trạng này của chị ấy e rằng là một chứng bệnh.”
Cố Thành Kiêu trở tay đè điện thoại xuống bàn, “Đừng quậy nữa! Em biết được bao nhiêu chuyện giữa bọn họ chứ? Em không hiểu thì bớt xen vào đi.”
Lâm Thiển không vui, hỏi: “Anh chê em xen vào chuyện người khác à?”
“Chẳng lẽ không phải?”
Lâm Thiển lập tức nổi giận, hung dữ nói: “Được, em không quản chuyện nhà của bọn anh nữa.” “...” Mình trêu ai ghẹo ai chứ? Mình có làm gì đâu, sao lại nổi giận với mình? Cố Thành Kiêu nhích bàn tay đang cầm điện thoại lại gần tay cô một chút. Anh vừa mới đụng phải ngón tay út của cô mà cô đã rụt lại ngay.
Đến cả ngón út cũng không cho đụng vào, tình thế nghiêm trọng rồi đây. Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bên trong bỗng nhiên chạy ra nói: “Bà chủ ngất xỉu rồi, dưới đất toàn là máu!” Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển cùng giật mình, lập tức đứng dậy chạy vào trong. Sở Dương ngất xỉu ở cửa phòng rửa tay. Cô đã tẩy trang, sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.
Có lẽ lúc ngất xỉu cô đã vô tình đập đầu vào khóa cửa, lúc này trên trán sưng to, còn đang chảy máu không ngừng. Cố Thành Kiêu không nhiều lời, lập tức đè chặt vết thương của cô để cầm máu, đồng thời lớn tiếng hỏi dò: “ở đây ai biết lái xe?”
“Tôi.” Một người mặc quần áo đầu bếp nói. “Được, ông lái xe, chúng ta đưa cô ấy đến bệnh viện.” Không dám chậm trễ nửa khắc, Cố Thành Kiêu liền bế Sở Dương chạy ra ngoài. Lâm Thiển và đầu bếp theo sát phía sau.
Đầu bếp là một người đàn ông trung niên, trước kia là đầu bếp của nhà họ Sở. Sau khi Sở Dương mở nhà hàng này, ông ấy liền phụ trách tất cả công việc trong nhà hàng, vừa là đầu bếp chính, vừa là cửa hàng trưởng.
“Haizz, dạo này tâm trạng tiểu thư không tốt, sức khỏe lại càng yếu đi. Hôm qua cô ấy cũng ngất xỉu, tôi bảo cô ấy đến bệnh viện mà cô ấy không chịu, còn nói mấy lời xui xẻo, gì mà có chết cũng không để người ta lo lång.”
Đầu bếp đã đi theo Sở Dương nhiều năm, gần gũi với cô nhiều hơn một chút so với người làm thuê bình thường, ít nhiều gì cũng hiểu cô đôi chút.
“Thủ trưởng Cố, tâm trạng của tiểu thư nhà chúng tôi cứ hay thất thường. Tôi thấy mọi người nên đưa cô ấy đến bác sĩ tâm lý để khám. Tôi khuyên cô ấy nhưng cô ấy không nghe. Các người là người thân, nên khuyên nhủ cô ấy nhiều hơn.”
Lâm Thiển tức giận trừng Cố Thành Kiêu, mắng khẽ một câu, “Anh nhìn đi, em nói đâu có sai, anh chẳng hề quan tâm đến chị anh chút nào!”
Cố Thành Kiêu: “...”
Đầu bếp nói tiếp: “Thủ trưởng Cố, từ ba năm trước, khi tiểu thư chia tay với thằng nhóc họ Tổng kia thì không có ngày nào vui vẻ. Cô ấy chỉ lớn hơn con gái tôi vài tuổi. Thấy cô ấy như thế, tôi rất đau lòng. Nếu con gái tôi vì một người đàn ông mà đau khổ gần chết ròng rã suốt ba năm thì tôi sẽ đau khổ chết mất. Trước hết hãy đưa cô ấy đến bác sĩ tâm lý khám đi. Tôi vẫn chưa dám nói cho tiên sinh và phu nhận biết. Mấy năm nay quan hệ giữa tiểu thư và người nhà rất căng thẳng, tôi sợ bọn họ lo lắng, sợ quan hệ của bọn họ xấu đi.”
Cố Thành Kiêu nhíu mày, lúc này mới phát hiện, sau khi tẩy đi lớp trang điểm, Sở Dương lại tiều tụy đến thế, hoàn toàn không phải là cô gái độc lập nữ tính như trước đây.
Mấy năm nay, cô sống qua loa cho xong chuyện, không có mục tiêu, không có kế hoạch. Cuộc sống của cô giống như năm bè bảy mảng, đến cả ý chí chiến đấu để sống cũng không có.
Giờ phút này, anh mới nhận ra, quả thật mình đã không để ý đến Sở Dương. Anh từ từ buông tay khỏi trán cô, cái trán đã không chảy máu nữa, trong lòng bàn tay anh là vết máu lớn đã khô lại.
Lâm Thiển vừa giận anh, vừa đau lòng cho Sở Dương. Rất nhanh đã tới bệnh viện, Sở Dương được đẩy vào phòng cấp cứu. Ngoài vết thương trên trán ra, cô còn có triệu chứng tụt huyết áp nghiêm trọng và suy dinh dưỡng.
Ba năm nay, cô chưa từng trân trọng bản thân mình. Cô từ bỏ chính mình giống như Tống Cảnh Du từ bỏ cô vậy.
Tác giả :
Ngư Ca