Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 280: Muốn chết thì cùng chết
Trên đường ra sân bay. 1 Thời tiết cuối thu, bầu trời thành phố xanh thẳm tĩnh lặng, đường bay vô cùng thuận lợi, tầm mắt cũng rất trống trải.
Từ xa, đội Cố Thành Kiêu đã xác định được vị trí chiếc xe của Hà Kiện Hùng. Đó là chiếc xe taxi màu đen bình thường, qua kính chắn gió phía sau có thể nhìn thấy Trần Na đang bế Tiểu Bảo ngồi với Tiểu Thúy ở băng ghế sau.
Chiếc xe màu đen lái rất nhanh, vượt xa tốc độ cho phép đường ra sân bay.
Đến ngã ba, chiếc xe cũng không đi vào cửa ra tàu bay quốc tế của thành phố mà đi vào cửa ra tàu bay tư nhân. Bọn họ đang bị truy nã ráo riết như thế này, đến cả hải quan cũng không qua được, đừng nói đến lên máy bay.
Chiếc xe việt dã quân dụng của Đội đặc nhiệm phi nhanh, mạnh mẽ phóng trên đường.
Ngụy Nam: “Lão Đại, nếu lỡ suy đoán của chúng ta sai, giữa bọn chúng không có nội chiến, thì chúng ta có muốn thả con săn sắt bắt con cá rô không?”
Tống Cảnh Du lập tức nói: “Trần Na đánh ông cụ Hà bị thương, kế hoạch của bọn họ bị bại lộ, kể cả có nội chiến hay không thì chắc chắn Chú Tư đã có đề phòng, sẽ không liên lạc với bọn chúng nữa, hoặc là Chú Tư đã sớm bỏ chạy rồi. Cho nên chúng ta nhất định phải bắt được hai người này.”
Nguy Nam là con người của hành động, nói ít làm nhiều, vừa nghe Tống Cảnh Du phân tích xong, liền muốn thực hiện, “Được. Lão Đại, tôi đi đường tắt sang, chúng ta bọc lót trước sau, bọn chúng có chạy đằng trời.”
Cố Thành Kiêu cũng đang có ý này, “Được, cậu chú ý an toàn.”
Nói xong, xe của Ngụy Nam đến cửa ngã ba thì tách ra khỏi đội. Cố Thành Kiêu: “Toàn đơn vị chú ý, kẻ bắt cóc đang giữ hai trẻ nhỏ trong tay, cần phải đảm bảo an toàn cho hai đứa bé.”
Mọi người cùng đồng thanh đáp: “Rõ!”
Trong chiếc xe phía trước, Tiểu Bảo liên tục khóc. Đối với cậu bé thì ba mẹ đều là người xa lạ. Còn Tiểu Thúy thì mặc dù biết hai người này ba mẹ mình nhưng quá đột ngột nên cô bé cũng ngây ngẩn không biết phải làm thế nào. Hà Kiện Hùng lái xe với tốc độ nhanh nhất, nhưng càng lái xe, hắn lại càng có dự cảm không may. Xe cộ trên đường ngày càng thưa thớt.
Trần Na ôm hai đứa con, biết bao đêm vì nhớ thương con mà cô ta trắng đêm không ngủ, nghẹn ngào nói: “Tiểu Thúy, mẹ đây mà! Tiểu Bảo, mẹ đây mà con!” Tiểu Bảo bị bộ gọi mẹ, nhưng đôi tay bé nhỏ vẫn không nắm lấy bàn tay của cô ta mà muốn bò đến chỗ của chị.
Tiểu Thúy bế em từ tay mẹ, vỗ về em trai: “Tiểu Bảo đừng sợ, có chị đây.”
Tuy Tiểu Thúy còn nhỏ nhưng so với bạn cùng trang lứa thì già dặn hơn. Đôi mắt cô bé tỉnh táo trầm ổn, vượt xa khỏi độ tuổi nên có của mình.
Tuy trong lòng có sợ nhưng cô bé vẫn bình tĩnh bể em, tỉnh táo hỏi ba mẹ, “Ba mẹ muốn dẫn chúng con đi đâu?”
Trần Na: “Tiểu Thúy, ba mẹ đưa các con rời khỏi nơi này, đi đến một nơi khác. Sau này cả nhà chúng ta có thể sinh sống cùng nhau, không phải chia cắt nữa.” Tiểu Thúy chớp chớp mắt nhìn mẹ. Đây chính là mong ước của cô bé, thế nhưng cô bé vẫn bình tĩnh hỏi: “Thế còn ông nội thì sao?” Ánh mắt Trần Na có chút né tránh, chột dạ vỗ về con, “Ông nội còn phải xử lý chút chuyện. Ba mẹ đưa bọn con đi trước. Chờ đến khi ổn định rồi thì chúng ta sẽ về đón ông nội.”
Lúc này Tiểu Bảo bập bẹ nói: “Ông nội, ông nội bị ngã rồi bị ngã rồi.”
Tiểu Thúy được ba đến trường học đón nên không biết có chuyện gì xảy ra với ông nội. Vừa nghe Tiểu Bảo nói vậy, cô bé lo lắng hỏi: “Ông nội bị ngã ở nhà sao? Con phải về xem ông nội thể nào.”
Trần Na: “Làm gì có! Tiểu Bảo chỉ nói lung tung, ông nội con ở nhà rất khỏe, còn dặn ba mẹ chăm sóc các con cho tốt.”
Hà Kiện Hùng đang lái xe cũng quay đầu lại nói: “Đúng vậy, Tiểu Thúy, ba mẹ không lừa các con đầu. Lần này ba kiếm được rất nhiều tiền, từ nay về sau các con và ba mẹ sẽ cùng nhau sống thật vui vẻ.”
Quay đầu lại, Hà Kiện Hùng phát hiện ra có mấy chiếc xe đằng sau, “Na Na, phía sau có xe đi theo chúng ta.”
Trần Na giật thót tim, nhanh vậy sao? Cô ta quay đầu lại nhìn tới nhìn lui rồi nói: “Kiện Hùng, em thấy có vẻ chúng ta không thoát nổi. Nếu có cơ hội thì anh chạy trước đi.” Hà Kiện Hùng nhấn mạnh chân ga. Hắn nên sớm biết con đường này tuy khá thông, nhưng số lượng xe chạy trên đường lại ít hơn bình thường.
“Bể con chặt vào, chúng ta sẽ đi xuyên qua trạm kiểm soát phía trước.” Tiểu Bảo ngoan ngoãn nằm trong vòng tay chị, nhưng Tiểu Thúy lại sợ hãi hơn, “Ba, con không đi, con phải về tìm ông nội.”
“Câm miệng!” Hà Kiện Hùng điên tiết hét lên, càng thêm tập trung lái xe. Hắn ta vừa hét xong thì Tiểu Bảo cũng khóc toáng lên vì sợ. Mắt Tiểu Thúy cũng rưng rưng, bị dọa không hề nhę. Trần Na: “Anh quát con gì chứ? Tiểu Thúy, Tiểu Bảo, đừng khóc, không sao đâu.”
Chiếc xe đâm thẳng vào chướng ngại vật trên đường, lao đi rất nhanh. Sườn xe va chạm chấn động khiến cho Tiểu Thúy và Tiểu Bảo sợ đến khóc toáng lên.
Từ xa, Hà Kiện Hùng nhìn thấy ba chiếc xe to đen ngòm đứng chắn con đường trước mặt. Giữa các chiếc xe đều có người đang đứng, một hàng người xe phong tỏa đường đi.
“Đội đặc nhiệm à, muốn ngăn tao? Không có cửa đâu! Na Na, ôm chặt con, ngồi xuống!” Chiếc xe vẫn phóng như bay xông tới, lao vào chướng ngại vật trước mặt không hề giảm tốc độ. Trần Na cũng rất sợ, vừa ôm con vừa nói: “Không được đầu, không qua được đầu, sẽ bị đâm đấy! Không qua được đầu Kiện Hùng.”
“Kít” một tiếng phanh gấp thật lớn, dấu bốn chiếc bánh xe hằn rõ trên mặt đường.
Sau khi chiếc xe màu đen dừng lại, Cố Thành Kiêu và xe ở đằng sau cũng dừng ở giữa đường, phong tỏa đường lui.
Trước sau đều bị bao vây, Hà Kiện Hùng và Trần Na như cá trong rọ, không còn đường thoát. “Xuống xe!” Hà Kiện Hùng đi xuống trước, sau đó mở ngay cửa xe phía sau, lôi Tiểu Thúy từ trong ra. Tiểu Thúy bị dọa đến phát khóc, “Ba, ba, ba muốn làm gì?” Trần Na ôm Tiểu Bảo xuống xe. Đây là một cây cầu lớn, phía dưới là con sông lớn chảy xiết, trên cầu gió mạnh, gào thét thổi bên tai. Đám người Cố Thành Kiêu bao vây bọn họ, “Hà Kiện Hùng, Trần Na, các người chạy không thoát đâu. Thức thời thì để con các người xuống khoanh tay chịu trói.”
Hà Kiện Hùng đứng bên cạnh Trần Na thấp giọng nói: “Na Na, trốn cũng chết, không trốn cũng chết, chẳng bằng chúng ta cùng nhau nhảy xuống. Cả nhà chúng ta cùng nhau chết.”
Trần Na ôm con, nhìn sang con gái, cuối cùng không đành lòng, “Không được, các con vô tội. Kiện Hùng, chui rúc tránh beo tránh sói đã quá đủ rồi. Ngày hôm nay cho dù kết cục có thế nào em cũng chấp nhận. Nhưng Tiểu Thúy và Tiểu Bảo vô tội, chúng ta không thể mang chúng đi theo được.”
Hà Kiện Hùng: “Vậy được, đặt các con xuống, chúng ta cùng nhau nhảy.” Lúc này Tiểu Thúy khóc lóc nói: “Ba, mẹ, hai người đầu hàng đi. Cho dù ba mẹ có phạm tội gì, có phải ngồi tù bao lâu, thì con và em trai cũng sẽ ở nhà chờ ba mẹ trở về.” “Ba mẹ, con không muốn bị bạn học cười nhạo, con không muốn ba mẹ của mình là tội phạm truy nã. Con sẽ chăm sóc ông nội và em trai thật tốt, cũng sẽ cố gắng học hành thật giỏi, chờ đến khi ba mẹ trở về để chăm sóc ba me.”
“Thủ trưởng Cô là người tốt. Bọn họ đã cứu chị em con, còn giúp ông nội chữa bệnh, đưa chị em con đến đây, cho chỗ ở, có cơm ăn áo mặc, còn được đến trường. Chú ấy nhất định cũng sẽ giúp ba mẹ.”
Từ xa, đội Cố Thành Kiêu đã xác định được vị trí chiếc xe của Hà Kiện Hùng. Đó là chiếc xe taxi màu đen bình thường, qua kính chắn gió phía sau có thể nhìn thấy Trần Na đang bế Tiểu Bảo ngồi với Tiểu Thúy ở băng ghế sau.
Chiếc xe màu đen lái rất nhanh, vượt xa tốc độ cho phép đường ra sân bay.
Đến ngã ba, chiếc xe cũng không đi vào cửa ra tàu bay quốc tế của thành phố mà đi vào cửa ra tàu bay tư nhân. Bọn họ đang bị truy nã ráo riết như thế này, đến cả hải quan cũng không qua được, đừng nói đến lên máy bay.
Chiếc xe việt dã quân dụng của Đội đặc nhiệm phi nhanh, mạnh mẽ phóng trên đường.
Ngụy Nam: “Lão Đại, nếu lỡ suy đoán của chúng ta sai, giữa bọn chúng không có nội chiến, thì chúng ta có muốn thả con săn sắt bắt con cá rô không?”
Tống Cảnh Du lập tức nói: “Trần Na đánh ông cụ Hà bị thương, kế hoạch của bọn họ bị bại lộ, kể cả có nội chiến hay không thì chắc chắn Chú Tư đã có đề phòng, sẽ không liên lạc với bọn chúng nữa, hoặc là Chú Tư đã sớm bỏ chạy rồi. Cho nên chúng ta nhất định phải bắt được hai người này.”
Nguy Nam là con người của hành động, nói ít làm nhiều, vừa nghe Tống Cảnh Du phân tích xong, liền muốn thực hiện, “Được. Lão Đại, tôi đi đường tắt sang, chúng ta bọc lót trước sau, bọn chúng có chạy đằng trời.”
Cố Thành Kiêu cũng đang có ý này, “Được, cậu chú ý an toàn.”
Nói xong, xe của Ngụy Nam đến cửa ngã ba thì tách ra khỏi đội. Cố Thành Kiêu: “Toàn đơn vị chú ý, kẻ bắt cóc đang giữ hai trẻ nhỏ trong tay, cần phải đảm bảo an toàn cho hai đứa bé.”
Mọi người cùng đồng thanh đáp: “Rõ!”
Trong chiếc xe phía trước, Tiểu Bảo liên tục khóc. Đối với cậu bé thì ba mẹ đều là người xa lạ. Còn Tiểu Thúy thì mặc dù biết hai người này ba mẹ mình nhưng quá đột ngột nên cô bé cũng ngây ngẩn không biết phải làm thế nào. Hà Kiện Hùng lái xe với tốc độ nhanh nhất, nhưng càng lái xe, hắn lại càng có dự cảm không may. Xe cộ trên đường ngày càng thưa thớt.
Trần Na ôm hai đứa con, biết bao đêm vì nhớ thương con mà cô ta trắng đêm không ngủ, nghẹn ngào nói: “Tiểu Thúy, mẹ đây mà! Tiểu Bảo, mẹ đây mà con!” Tiểu Bảo bị bộ gọi mẹ, nhưng đôi tay bé nhỏ vẫn không nắm lấy bàn tay của cô ta mà muốn bò đến chỗ của chị.
Tiểu Thúy bế em từ tay mẹ, vỗ về em trai: “Tiểu Bảo đừng sợ, có chị đây.”
Tuy Tiểu Thúy còn nhỏ nhưng so với bạn cùng trang lứa thì già dặn hơn. Đôi mắt cô bé tỉnh táo trầm ổn, vượt xa khỏi độ tuổi nên có của mình.
Tuy trong lòng có sợ nhưng cô bé vẫn bình tĩnh bể em, tỉnh táo hỏi ba mẹ, “Ba mẹ muốn dẫn chúng con đi đâu?”
Trần Na: “Tiểu Thúy, ba mẹ đưa các con rời khỏi nơi này, đi đến một nơi khác. Sau này cả nhà chúng ta có thể sinh sống cùng nhau, không phải chia cắt nữa.” Tiểu Thúy chớp chớp mắt nhìn mẹ. Đây chính là mong ước của cô bé, thế nhưng cô bé vẫn bình tĩnh hỏi: “Thế còn ông nội thì sao?” Ánh mắt Trần Na có chút né tránh, chột dạ vỗ về con, “Ông nội còn phải xử lý chút chuyện. Ba mẹ đưa bọn con đi trước. Chờ đến khi ổn định rồi thì chúng ta sẽ về đón ông nội.”
Lúc này Tiểu Bảo bập bẹ nói: “Ông nội, ông nội bị ngã rồi bị ngã rồi.”
Tiểu Thúy được ba đến trường học đón nên không biết có chuyện gì xảy ra với ông nội. Vừa nghe Tiểu Bảo nói vậy, cô bé lo lắng hỏi: “Ông nội bị ngã ở nhà sao? Con phải về xem ông nội thể nào.”
Trần Na: “Làm gì có! Tiểu Bảo chỉ nói lung tung, ông nội con ở nhà rất khỏe, còn dặn ba mẹ chăm sóc các con cho tốt.”
Hà Kiện Hùng đang lái xe cũng quay đầu lại nói: “Đúng vậy, Tiểu Thúy, ba mẹ không lừa các con đầu. Lần này ba kiếm được rất nhiều tiền, từ nay về sau các con và ba mẹ sẽ cùng nhau sống thật vui vẻ.”
Quay đầu lại, Hà Kiện Hùng phát hiện ra có mấy chiếc xe đằng sau, “Na Na, phía sau có xe đi theo chúng ta.”
Trần Na giật thót tim, nhanh vậy sao? Cô ta quay đầu lại nhìn tới nhìn lui rồi nói: “Kiện Hùng, em thấy có vẻ chúng ta không thoát nổi. Nếu có cơ hội thì anh chạy trước đi.” Hà Kiện Hùng nhấn mạnh chân ga. Hắn nên sớm biết con đường này tuy khá thông, nhưng số lượng xe chạy trên đường lại ít hơn bình thường.
“Bể con chặt vào, chúng ta sẽ đi xuyên qua trạm kiểm soát phía trước.” Tiểu Bảo ngoan ngoãn nằm trong vòng tay chị, nhưng Tiểu Thúy lại sợ hãi hơn, “Ba, con không đi, con phải về tìm ông nội.”
“Câm miệng!” Hà Kiện Hùng điên tiết hét lên, càng thêm tập trung lái xe. Hắn ta vừa hét xong thì Tiểu Bảo cũng khóc toáng lên vì sợ. Mắt Tiểu Thúy cũng rưng rưng, bị dọa không hề nhę. Trần Na: “Anh quát con gì chứ? Tiểu Thúy, Tiểu Bảo, đừng khóc, không sao đâu.”
Chiếc xe đâm thẳng vào chướng ngại vật trên đường, lao đi rất nhanh. Sườn xe va chạm chấn động khiến cho Tiểu Thúy và Tiểu Bảo sợ đến khóc toáng lên.
Từ xa, Hà Kiện Hùng nhìn thấy ba chiếc xe to đen ngòm đứng chắn con đường trước mặt. Giữa các chiếc xe đều có người đang đứng, một hàng người xe phong tỏa đường đi.
“Đội đặc nhiệm à, muốn ngăn tao? Không có cửa đâu! Na Na, ôm chặt con, ngồi xuống!” Chiếc xe vẫn phóng như bay xông tới, lao vào chướng ngại vật trước mặt không hề giảm tốc độ. Trần Na cũng rất sợ, vừa ôm con vừa nói: “Không được đầu, không qua được đầu, sẽ bị đâm đấy! Không qua được đầu Kiện Hùng.”
“Kít” một tiếng phanh gấp thật lớn, dấu bốn chiếc bánh xe hằn rõ trên mặt đường.
Sau khi chiếc xe màu đen dừng lại, Cố Thành Kiêu và xe ở đằng sau cũng dừng ở giữa đường, phong tỏa đường lui.
Trước sau đều bị bao vây, Hà Kiện Hùng và Trần Na như cá trong rọ, không còn đường thoát. “Xuống xe!” Hà Kiện Hùng đi xuống trước, sau đó mở ngay cửa xe phía sau, lôi Tiểu Thúy từ trong ra. Tiểu Thúy bị dọa đến phát khóc, “Ba, ba, ba muốn làm gì?” Trần Na ôm Tiểu Bảo xuống xe. Đây là một cây cầu lớn, phía dưới là con sông lớn chảy xiết, trên cầu gió mạnh, gào thét thổi bên tai. Đám người Cố Thành Kiêu bao vây bọn họ, “Hà Kiện Hùng, Trần Na, các người chạy không thoát đâu. Thức thời thì để con các người xuống khoanh tay chịu trói.”
Hà Kiện Hùng đứng bên cạnh Trần Na thấp giọng nói: “Na Na, trốn cũng chết, không trốn cũng chết, chẳng bằng chúng ta cùng nhau nhảy xuống. Cả nhà chúng ta cùng nhau chết.”
Trần Na ôm con, nhìn sang con gái, cuối cùng không đành lòng, “Không được, các con vô tội. Kiện Hùng, chui rúc tránh beo tránh sói đã quá đủ rồi. Ngày hôm nay cho dù kết cục có thế nào em cũng chấp nhận. Nhưng Tiểu Thúy và Tiểu Bảo vô tội, chúng ta không thể mang chúng đi theo được.”
Hà Kiện Hùng: “Vậy được, đặt các con xuống, chúng ta cùng nhau nhảy.” Lúc này Tiểu Thúy khóc lóc nói: “Ba, mẹ, hai người đầu hàng đi. Cho dù ba mẹ có phạm tội gì, có phải ngồi tù bao lâu, thì con và em trai cũng sẽ ở nhà chờ ba mẹ trở về.” “Ba mẹ, con không muốn bị bạn học cười nhạo, con không muốn ba mẹ của mình là tội phạm truy nã. Con sẽ chăm sóc ông nội và em trai thật tốt, cũng sẽ cố gắng học hành thật giỏi, chờ đến khi ba mẹ trở về để chăm sóc ba me.”
“Thủ trưởng Cô là người tốt. Bọn họ đã cứu chị em con, còn giúp ông nội chữa bệnh, đưa chị em con đến đây, cho chỗ ở, có cơm ăn áo mặc, còn được đến trường. Chú ấy nhất định cũng sẽ giúp ba mẹ.”
Tác giả :
Ngư Ca