Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 274: Anh không làm em thỏa mãn à?
Nương theo ánh trăng, Cố Thành Kiêu cố hết sức mở to mắt. Anh nhìn cô chằm chằm, cảm thấy chớp
mắt cũng lãng phí thời gian.
Lâm Thiển hết sức thẹn thùng, rất muốn chạy trốn, nhưng trước mặt vị thần như Cố Thành Kiêu, cô chẳng thể nào trốn được.
Cô chỉ có thể lấy đôi tay che hai mắt mình. “Che cái gì, ngoại trừ mặt của em thì còn có thể che được cái gì?” Cố Thành Kiêu cười, chìa tay ra kéo tay cô xuống. Lâm Thiển giải thích: “Là do bà nội chuẩn bị, em không có đi mua mấy thứ này.” “Ha, quả nhiên là bà nội ruột của anh, hiểu anh rõ nhất.” “...” Lâm Thiển hết sức ngượng ngùng lúng túng, hai tay rụt về, che trước ngực. Cô muốn che chắn nơi mà cô cảm thấy bất an nhất. Cố Thành Kiêu khàn tiếng, giọng nói có vẻ đang cố gắng nhẫn nhịn: “Che phía trên cũng không che được phía dưới.” Anh vừa nói, vừa đưa tay sờ soạng. “Khoan đã, khoan đã.” Lâm Thiển co chân tránh thoát khỏi tay anh, theo phản xạ xoay người, đưa lưng về phía anh: “Gấp như thế làm gì, anh chuẩn bị đồ trước đi.”
Cô không xoay người lại thì còn đỡ, vừa xoay người lại, Cố Thành Kiêu đã muốn phun máu.
Lời nói không thể bộc lộ hết khát vọng trong lòng anh. Anh giật khăn tắm trên thắt lưng mình xuống, kìm lấy eo cô, đẩy lên. “Á!” Lâm Thiển hoảng hốt, bật khóc nức nở, liều mạng chống cự: “Này, từ từ, khoan... từ từ cái đã...” Cố Thành Kiêu giống như con thú sổng chuồng, vô cùng đói khát. Đối mặt với miếng thịt tươi trước mặt, lý trí của anh đều bị dục vọng nuốt mất.
“Đau đau đau, eo già của em sắp gãy rồi!” Cố Thành Kiêu ôm lấy eo cô, nhấc cô lên giường, lại còn thuận tiện bật đèn đầu giường lên.
“Bật đèn làm gì?”
“Đẹp”
“Không được nhìn.” Lâm Thiển rướn người lên định tắt đèn.
Cố Thành Kiêu bắt lấy hai chân cô kéo trở về, thở hổn hển, nói: “Mặc như vậy là không phải cho anh nhìn sao?”
“Không.”
“Không?” Anh cắn lỗ tai cô, đồng thời ngừng động tác. “Anh...” Lâm Thiển vặn vẹo người, xoay đầu trừng anh. Cố Thành Kiêu nói một cách bỉ ổi: “Anh thế nào?... Em còn định cáo trạng với bà nội à?” “Em đâu có dễ thẹn thùng như vậy, da mặt em dày lắm.” “Hửm? Thật không, vậy sao lại sợ bật đèn?”
Nương theo ánh sáng vàng nhu hòa, Cố Thành Kiêu nhìn cơ thể cô đến si mê. Dừng lại bất động thể này là anh đã cực lực khắc chế mình, vừa tra tấn cô cũng vừa tự tra tấn mình. “Có muốn anh không?” Anh hỏi. Lâm Thiển xoay đầu, dầu miệng nói: “Không muốn.”
“Không muốn?” Cố Thành Kiêu dùng sức đẩy một cái đến chỗ sâu nhất rồi dừng lại: “Rốt cuộc có muốn hay không?”
“Không...”
“Muốn không?” Anh cắn vành tai cô, ngón tay thô ráp ma sát nơi mẫn cảm nhất của cô. “...” Lâm Thiển vô cùng ngứa ngáy, khát vọng dâng trào mà không tự chủ được uốn éo người: “Anh đáng ghét!”
“Vậy rốt cuộc có muốn anh không?” “...” Lâm Thiển cắn môi, hai má vừa đỏ vừa nóng, cô không ngừng co rút, mời gọi anh. Giọng nói trầm thấp của Cố Thành Kiêu giống như chất tạo gia vị, xâm chiếm lỗ tai cô. Anh nói: “Bé con, sức kiềm chế càng ngày càng tốt đấy nhỉ?” Nói xong, một tay anh xoay nửa người trên của cô lại, cúi đầu há miệng ngậm lấy. Lâm Thiển không ngừng vặn vẹo, cho dù là bên trên hay bên dưới đều không chịu nổi nữa. Cơ thể cô bị anh trêu chọc từ ba phía, không kiềm chế được mà run rẩy.
“Có muốn anh không?” Cố Thành Kiêu ngừng miệng hỏi cô, giọng nói phát ra âm thanh trầm khàn. Lâm Thiển đã bay lên tới tận mây xanh, sắp sửa đến đỉnh rồi, chỉ còn một chút, một chút nữa thôi.
“Muốn không?” Tay của anh cũng dừng lại. “Muốn!” Cô lớn tiếng hét lên, chẳng những trong lòng muốn, mà cơ thể cũng muốn. Cố Thành Kiêu nở nụ cười hài lòng, bắt đầu khởi động thắt lưng. Có thêm đôi tay và môi hỗ trợ, tấn công bốn phía trên dưới.
Chẳng mấy chốc Lâm Thiển đã lên đỉnh.
Đầu óc hưng phấn giống như thiếu dưỡng khí, nơi bao bọc anh không ngừng co rút. Đây chính là khoảnh khắc Cố Thành Kiêu thỏa mãn nhất, cũng là lúc anh cảm thấy thành công nhất. Anh yêu dáng vẻ nhỏ nhắn của cô chết mất.
Sau một hồi mê man ngắn ngủi, cả người Lâm Thiên như tê liệt. Nhưng cô biết, chỉ cần Cố Thành Kiêu lại trêu chọc cô một lần nữa, cô sẽ vui lòng đón nhận. Cô thở hổn hển, vô lực nói: “Có phải canh tẩm bổ của bà nội phát huy tác dụng không?” “Ý của em là anh phải dựa vào nước canh kia hả?” “...” Có phải mình lại nói sai rồi không? “Chẳng lẽ trước khi anh không uống những loại canh đó, anh không làm em thỏa mãn à?” “...” Cho em cơ hội giải thích đi!
Hai mắt Cố Thành Kiêu đỏ ngầu, dùng một tay lật eo cô qua, đè lên người cô, nói: “Nếu em cho rằng đó là nhờ công dụng của nước canh, vậy không bằng em nằm yên đi, hôm nay cứ để anh.”
“...” Không, không, không, không cần, cứu mạng!
Lại một đêm không ngủ yên...
Hôm sau, Cố Thành Kiêu đã tỉnh dậy từ sớm. Sau một đêm chiến đấu hăng hái, tinh thần phấn chấn hẳn lên, sáng sớm anh đã ra ngoài chạy bộ. Bà cụ đã lớn tuổi, ngủ ít, cho nên cũng đã dậy từ sớm. Hai bà cháu gặp nhau ở sân nhà, ngồi xuống nói chuyện phiếm. “Bà nội ở đây đã quen chưa?” “Không quen, nhưng vì thằng chất trai, không quen cũng phải quen.”
Bà nội nhìn anh bằng ánh mắt khó diễn tả, hỏi: “Tối hôm qua bất ngờ không?”
Cố Thành Kiêu ngượng ngùng: “Bà nội đừng trêu nữa.”
“Anh còn thẹn thùng với bà nội cái gì nữa? Mau nói đi, để bà còn có cảm giác thành công.”
Cố Thành Kiêu cười cười, nói: “Cứ xem là vậy đi.”
“Xem là vậy? Bình thường thế à? Hứ, thể sau này bà không chuẩn bị giúp hai đứa nữa. Bà nghĩ Tiểu Thiển chẳng bao giờ dám chuẩn bị kiểu đó đâu.”
Cố Thành Kiêu thở dài, năn nỉ bà: “Bà nội, tốt lắm ạ, cảm ơn bà! Nhưng bà đừng nhắc tới nữa được không?”
Nghe thế bà nội mới hài lòng: “Được rồi, bà biết cháu bà ngượng ngùng. Sau này bà nội đây sẽ còn chuẩn bị giúp hai đứa nữa, yên tâm đi.”
“Bà nội cũng đã có tuổi rồi, không biết khi nào sẽ đi gặp ông nội cháu nữa. Bà chỉ hi vọng sớm nhìn thấy thằng chắt trai, cháu hiểu không?” “Vâng, cháu hiểu.”
“Cho nên cháu phải cố gắng lên.”
“Sức người có hạn, nhưng chuyện này phải dựa vào duyên phận nữa.” Bà nội nhẩm tính thời gian, nói: “Hai đứa cũng đã kết hôn một năm rồi, nếu không phải cố ý tránh thai thì không chừng bây giờ bà đã được ôm chắt rồi ấy chứ.”
“Nhưng mà...”
“Nhưng cái gì mà nhưng. Tiểu Thiển còn nhỏ thì đã sao? Sao lúc cháu làm thịt người ta thì không nghĩ người ta còn nhỏ đi.”
“Bà nội không ngăn cản Tiểu Thiên đi học. Nhưng đường học còn dài, sinh xong đứa con rồi học tiếp cũng được, chẳng lỡ dở gì cả, đúng không?”
“Da.”
“Hơn nữa, nếu lỡ cháu có nhiệm vụ lớn phải ra ngoài nửa năm một năm. Nói khó nghe một chút, lỡ như cháu không về được, không có hậu duệ, vậy chúng ta sống sao đây?”
“Bà đang rủa cháu đấy à?”
“Phi phi phi, bà nhổ đấy. Vừa rồi lỡ mồm thôi, cháu bà nhất định luôn luôn khỏe mạnh. Nhưng Thành Kiêu à, bà thật sự thật sự rất muốn có thằng chất trai. Bà chờ không kịp mất.”
Cố Thành Kiêu gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”
mắt cũng lãng phí thời gian.
Lâm Thiển hết sức thẹn thùng, rất muốn chạy trốn, nhưng trước mặt vị thần như Cố Thành Kiêu, cô chẳng thể nào trốn được.
Cô chỉ có thể lấy đôi tay che hai mắt mình. “Che cái gì, ngoại trừ mặt của em thì còn có thể che được cái gì?” Cố Thành Kiêu cười, chìa tay ra kéo tay cô xuống. Lâm Thiển giải thích: “Là do bà nội chuẩn bị, em không có đi mua mấy thứ này.” “Ha, quả nhiên là bà nội ruột của anh, hiểu anh rõ nhất.” “...” Lâm Thiển hết sức ngượng ngùng lúng túng, hai tay rụt về, che trước ngực. Cô muốn che chắn nơi mà cô cảm thấy bất an nhất. Cố Thành Kiêu khàn tiếng, giọng nói có vẻ đang cố gắng nhẫn nhịn: “Che phía trên cũng không che được phía dưới.” Anh vừa nói, vừa đưa tay sờ soạng. “Khoan đã, khoan đã.” Lâm Thiển co chân tránh thoát khỏi tay anh, theo phản xạ xoay người, đưa lưng về phía anh: “Gấp như thế làm gì, anh chuẩn bị đồ trước đi.”
Cô không xoay người lại thì còn đỡ, vừa xoay người lại, Cố Thành Kiêu đã muốn phun máu.
Lời nói không thể bộc lộ hết khát vọng trong lòng anh. Anh giật khăn tắm trên thắt lưng mình xuống, kìm lấy eo cô, đẩy lên. “Á!” Lâm Thiển hoảng hốt, bật khóc nức nở, liều mạng chống cự: “Này, từ từ, khoan... từ từ cái đã...” Cố Thành Kiêu giống như con thú sổng chuồng, vô cùng đói khát. Đối mặt với miếng thịt tươi trước mặt, lý trí của anh đều bị dục vọng nuốt mất.
“Đau đau đau, eo già của em sắp gãy rồi!” Cố Thành Kiêu ôm lấy eo cô, nhấc cô lên giường, lại còn thuận tiện bật đèn đầu giường lên.
“Bật đèn làm gì?”
“Đẹp”
“Không được nhìn.” Lâm Thiển rướn người lên định tắt đèn.
Cố Thành Kiêu bắt lấy hai chân cô kéo trở về, thở hổn hển, nói: “Mặc như vậy là không phải cho anh nhìn sao?”
“Không.”
“Không?” Anh cắn lỗ tai cô, đồng thời ngừng động tác. “Anh...” Lâm Thiển vặn vẹo người, xoay đầu trừng anh. Cố Thành Kiêu nói một cách bỉ ổi: “Anh thế nào?... Em còn định cáo trạng với bà nội à?” “Em đâu có dễ thẹn thùng như vậy, da mặt em dày lắm.” “Hửm? Thật không, vậy sao lại sợ bật đèn?”
Nương theo ánh sáng vàng nhu hòa, Cố Thành Kiêu nhìn cơ thể cô đến si mê. Dừng lại bất động thể này là anh đã cực lực khắc chế mình, vừa tra tấn cô cũng vừa tự tra tấn mình. “Có muốn anh không?” Anh hỏi. Lâm Thiển xoay đầu, dầu miệng nói: “Không muốn.”
“Không muốn?” Cố Thành Kiêu dùng sức đẩy một cái đến chỗ sâu nhất rồi dừng lại: “Rốt cuộc có muốn hay không?”
“Không...”
“Muốn không?” Anh cắn vành tai cô, ngón tay thô ráp ma sát nơi mẫn cảm nhất của cô. “...” Lâm Thiển vô cùng ngứa ngáy, khát vọng dâng trào mà không tự chủ được uốn éo người: “Anh đáng ghét!”
“Vậy rốt cuộc có muốn anh không?” “...” Lâm Thiển cắn môi, hai má vừa đỏ vừa nóng, cô không ngừng co rút, mời gọi anh. Giọng nói trầm thấp của Cố Thành Kiêu giống như chất tạo gia vị, xâm chiếm lỗ tai cô. Anh nói: “Bé con, sức kiềm chế càng ngày càng tốt đấy nhỉ?” Nói xong, một tay anh xoay nửa người trên của cô lại, cúi đầu há miệng ngậm lấy. Lâm Thiển không ngừng vặn vẹo, cho dù là bên trên hay bên dưới đều không chịu nổi nữa. Cơ thể cô bị anh trêu chọc từ ba phía, không kiềm chế được mà run rẩy.
“Có muốn anh không?” Cố Thành Kiêu ngừng miệng hỏi cô, giọng nói phát ra âm thanh trầm khàn. Lâm Thiển đã bay lên tới tận mây xanh, sắp sửa đến đỉnh rồi, chỉ còn một chút, một chút nữa thôi.
“Muốn không?” Tay của anh cũng dừng lại. “Muốn!” Cô lớn tiếng hét lên, chẳng những trong lòng muốn, mà cơ thể cũng muốn. Cố Thành Kiêu nở nụ cười hài lòng, bắt đầu khởi động thắt lưng. Có thêm đôi tay và môi hỗ trợ, tấn công bốn phía trên dưới.
Chẳng mấy chốc Lâm Thiển đã lên đỉnh.
Đầu óc hưng phấn giống như thiếu dưỡng khí, nơi bao bọc anh không ngừng co rút. Đây chính là khoảnh khắc Cố Thành Kiêu thỏa mãn nhất, cũng là lúc anh cảm thấy thành công nhất. Anh yêu dáng vẻ nhỏ nhắn của cô chết mất.
Sau một hồi mê man ngắn ngủi, cả người Lâm Thiên như tê liệt. Nhưng cô biết, chỉ cần Cố Thành Kiêu lại trêu chọc cô một lần nữa, cô sẽ vui lòng đón nhận. Cô thở hổn hển, vô lực nói: “Có phải canh tẩm bổ của bà nội phát huy tác dụng không?” “Ý của em là anh phải dựa vào nước canh kia hả?” “...” Có phải mình lại nói sai rồi không? “Chẳng lẽ trước khi anh không uống những loại canh đó, anh không làm em thỏa mãn à?” “...” Cho em cơ hội giải thích đi!
Hai mắt Cố Thành Kiêu đỏ ngầu, dùng một tay lật eo cô qua, đè lên người cô, nói: “Nếu em cho rằng đó là nhờ công dụng của nước canh, vậy không bằng em nằm yên đi, hôm nay cứ để anh.”
“...” Không, không, không, không cần, cứu mạng!
Lại một đêm không ngủ yên...
Hôm sau, Cố Thành Kiêu đã tỉnh dậy từ sớm. Sau một đêm chiến đấu hăng hái, tinh thần phấn chấn hẳn lên, sáng sớm anh đã ra ngoài chạy bộ. Bà cụ đã lớn tuổi, ngủ ít, cho nên cũng đã dậy từ sớm. Hai bà cháu gặp nhau ở sân nhà, ngồi xuống nói chuyện phiếm. “Bà nội ở đây đã quen chưa?” “Không quen, nhưng vì thằng chất trai, không quen cũng phải quen.”
Bà nội nhìn anh bằng ánh mắt khó diễn tả, hỏi: “Tối hôm qua bất ngờ không?”
Cố Thành Kiêu ngượng ngùng: “Bà nội đừng trêu nữa.”
“Anh còn thẹn thùng với bà nội cái gì nữa? Mau nói đi, để bà còn có cảm giác thành công.”
Cố Thành Kiêu cười cười, nói: “Cứ xem là vậy đi.”
“Xem là vậy? Bình thường thế à? Hứ, thể sau này bà không chuẩn bị giúp hai đứa nữa. Bà nghĩ Tiểu Thiển chẳng bao giờ dám chuẩn bị kiểu đó đâu.”
Cố Thành Kiêu thở dài, năn nỉ bà: “Bà nội, tốt lắm ạ, cảm ơn bà! Nhưng bà đừng nhắc tới nữa được không?”
Nghe thế bà nội mới hài lòng: “Được rồi, bà biết cháu bà ngượng ngùng. Sau này bà nội đây sẽ còn chuẩn bị giúp hai đứa nữa, yên tâm đi.”
“Bà nội cũng đã có tuổi rồi, không biết khi nào sẽ đi gặp ông nội cháu nữa. Bà chỉ hi vọng sớm nhìn thấy thằng chắt trai, cháu hiểu không?” “Vâng, cháu hiểu.”
“Cho nên cháu phải cố gắng lên.”
“Sức người có hạn, nhưng chuyện này phải dựa vào duyên phận nữa.” Bà nội nhẩm tính thời gian, nói: “Hai đứa cũng đã kết hôn một năm rồi, nếu không phải cố ý tránh thai thì không chừng bây giờ bà đã được ôm chắt rồi ấy chứ.”
“Nhưng mà...”
“Nhưng cái gì mà nhưng. Tiểu Thiển còn nhỏ thì đã sao? Sao lúc cháu làm thịt người ta thì không nghĩ người ta còn nhỏ đi.”
“Bà nội không ngăn cản Tiểu Thiên đi học. Nhưng đường học còn dài, sinh xong đứa con rồi học tiếp cũng được, chẳng lỡ dở gì cả, đúng không?”
“Da.”
“Hơn nữa, nếu lỡ cháu có nhiệm vụ lớn phải ra ngoài nửa năm một năm. Nói khó nghe một chút, lỡ như cháu không về được, không có hậu duệ, vậy chúng ta sống sao đây?”
“Bà đang rủa cháu đấy à?”
“Phi phi phi, bà nhổ đấy. Vừa rồi lỡ mồm thôi, cháu bà nhất định luôn luôn khỏe mạnh. Nhưng Thành Kiêu à, bà thật sự thật sự rất muốn có thằng chất trai. Bà chờ không kịp mất.”
Cố Thành Kiêu gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”
Tác giả :
Ngư Ca