Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 270: Thì ra con ruột và con nuôi sẽ có sự khác biệt
Lâm Tiêu đột ngột xuất hiện làm đảo lộn cuộc đàm phán. - Ba người nhà họ Tống nán lại thật lâu rồi mới về, cũng vì vậy mà họ thấy rõ được tình trạng bây giờ của Lâm Tiêu.
Tống Đình Uy hứa với Lâm Tiêu là ngày mai sẽ cùng cô ta ra ngoài xem phim. Lâm Tiêu lưu luyến không muốn rời khỏi anh ta.
Lúc phát bệnh Lâm Tiêu giống như một đứa trẻ, chiều theo cô ta thì cô ta ngoan ngoãn, không chiều theo thì cô ta lập tức phát điên, la hét chói tai.
Rõ ràng tình trạng này của cô ta không bình thường.
Sau khi ba người nhà họ Tống rời khỏi, Chu Mạn Ngọc dỗ dành Lâm Tiêu thật lâu thì cô ta mới đi ngủ.
Trong phòng khách, Lâm Du vất vả tiếp tục khuyên ngăn Lâm Bồi. “Ba, mục đích nhà họ Tống rõ rành rành ra đó, không thể đồng ý được. Con biết con không có tư cách quyết định, nhưng con kiên quyết phản đối cuộc hôn nhân này!” “Chuyện trước mắt bây giờ là chữa bệnh cho chị chứ không phải là kết hôn. Tình trạng của chị bây giờ không thể kết hôn được.”
“Nếu như gả chị ấy qua đó rồi, ai có thể đảm bảo rằng nhà họ Tống sẽ đối xử tốt với chị ấy? Lỡ như bọn họ ngược đãi chị thì chẳng phải bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng thêm sao? Kết hôn sẽ hại đời chị ấy mất!”
“Ba, con không tin cái quái gì gọi là “Lãng tử hồi đầu đáng giá ngàn vàng” đâu. Con chỉ tin cậu Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời" thôi. Rõ ràng Tống Đình Uy không hề yêu thương chị ấy.” Lúc Lâm Du nói đến đây, vừa khéo Chu Mạn Ngọc đi xuống tới. Lâm Bồi họ nhẹ vài tiếng, nói: “Không thể nói chắc như vậy được, ba thấy nó thật lòng hối cải.”
“Ba, ba thấy dáng vẻ Tống Đình Uy giống như hối cải thật sao? Không phải cái gì cũng do mẹ anh ta nói à? Anh ta có bày tỏ thái độ gì không?” Chu Mạn Ngọc đi từ trên lầu xuống, chậm rãi nói: “Tôi thấy chuyện này không cần phải gấp gáp.”
Lâm Bồi và Lâm Du khó hiểu nhìn bà ta.
Bà ta đi đến lầu dưới, nói: “Bây giờ mà gả Tiêu Tiêu qua đó thì tôi cũng không yên tâm. Nhưng chuyện hôn sự này đã khôi phục rồi, chờ ngày Tiêu Tiêu trị bệnh khỏi thì cho hai đứa kết hôn cũng không muộn.”
Lâm Du: “Mẹ, mục đích của nhà họ Tống là tiền, chẳng lẽ mẹ không nhận ra hay sao?”
Chu Mạn Ngọc: “Đương nhiên mẹ nhận ra, nhưng nhà họ Tống cũng không phủ nhận, chuyện này khiến mẹ cảm thấy bọn họ khá thẳng thắn thành thật.” Lâm Du: “Đây là thủ đoạn của bà Tống.”
Chu Mạn Ngọc: “Vậy con cũng thấy phản ứng của chị con rồi đấy. Nó cứ khăng khăng muốn gả cho Tổng Đình Uy, liệu nó có chịu đựng được kích thích không? Chúng ta làm sao phản đối đây?”
Lâm Du không nói nên lời.
Chu Mạn Ngọc: “Tiểu Du, người làm ăn đều nói đến lợi ích. Nhà họ Tống phải có mục đích gì đó thì mới lựa chọn nhà chúng ta. Đương nhiên, chúng ta cũng nhìn trúng địa vị quyền thế của nhà họ Tống nên mới đồng ý kết đồng minh với họ. Đây là lợi dụng lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi, không có gì không ổn.”
Lâm Du: “Vậy cũng phải xem Tổng Đình Uy là loại người nào chứ! Mẹ, lúc đầu mọi người không để chị ấy đính hôn với anh ta thì hôm nay cũng không xảy ra chuyện này.”
Chu Mạn Ngọc đang nóng ruột nên miệng mồm nhanh nhảu, nói: “Chuyện nhà của chúng ta không đến lượt con có ý kiến!”
“...” Mọi lý do Lâm Du định dùng để thuyết phục ba mẹ đều bị dội ngược trở về, cô rất đau lòng.
Đây là lời nói tổn thương nhất phát ra từ miệng mẹ cô. Chuyện nhà của họ, chuyện nhà của họ, ha ha, quả thật là chuyện nhà của họ, không cần người ngoài như cô có ý kiến.
Lâm Bồi đẩy Chu Mạn Ngọc một cái: “Bà nói gì thế?” Chu Mạn Ngọc chợt nhận ra mình lỡ miệng, vội vàng nói: “Tiểu Du, ý của mẹ là, đây là chuyện của người lớn. Con còn nhỏ, cứ tập trung học hành đi, đừng để ý nhiều quá.” Lâm Du bày ra nụ cười cay đắng. Cô cố nuốt nước mắt trở về, nói cứng nhắc: “Được, con biết rồi. Con còn có việc, phải về trường đây.”
Cô nói xong liền bước ra. Chu Mạn Ngọc đuổi theo cũng không kịp, có gọi thế nào thì cô cũng không quay đầu lại.
Xe trên đường không nhiều lắm, Lâm Du lái xe rất nhanh.
Trong lòng cô không ngừng suy nghĩ, thì ra con ruột và con nuôi không giống nhau, không hề giống nhau. Ánh nắng chói chang khắp nơi, toàn bộ thành phố B giống như một cái lò thiêu. Mặt trời gay gắt không chịu thua phát huy hết chút sức lực cuối cùng của nó.
Bốn mùa luân phiên, nhật nguyệt luân chuyển.
Bây giờ cuối hè đầu thu, đây là đợt nóng cuối cùng còn lại của năm nay.
Khi nó qua đi, mùa thu sẽ đến.
Lâm Du lái xe, đi trên đường không mục đích. Chỉ cần phía trước còn đường thì cô cứ đi thẳng về phía trước.
Từ khi biết mình không phải con ruột của nhà họ Lâm, cô vẫn luôn cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình. Là ba mẹ nhận nuôi cô, cho cô tình thương, cho cô một gia đình. Vậy nên cô mới có thể lớn lên khỏe mạnh, hạnh phúc như bao đứa trẻ khác. Chỉ cần ba mẹ còn cần đứa con gái này, cô vĩnh viễn đều là con gái của họ. Nhưng tóm lại vẫn có vách ngăn vô hình giữa họ và cô. Trước đây cô không biết cho nên không thấy rõ, nhưng khi đã biết rồi thì cô càng cảm nhận được sự tồn tại rõ rệt của vách ngăn đó.
Nhớ lại trước đây, ba mẹ vẫn luôn nghiêm khắc với chị, còn cô thì không. Chị được giáo dục chăm chút tỉ mỉ, còn cô thì được nuôi dạy theo kiểu buông thả. Lúc đó cô còn cảm thấy may mắn, không phải chịu khổ giống như chị. Nhưng bây giờ nghĩ lại, sở dĩ ba mẹ có yêu cầu nghiêm khắc đối với chị là bởi vì đã gửi gắm nhiều kỳ vọng vào chị ấy.
Càng nghĩ, đầu cô càng loạn. Càng nghĩ, tim cô càng đau.
Bỗng nhiên phía trước có đèn đỏ, Lâm Du phản ứng chậm đi một giây, lập tức phanh gấp. “Két” một tiếng, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường tạo ra âm thanh cực lớn. Cả người cô như sắp nhào ra khỏi ghế ngồi.
Ngay tức khắc, một tiếng “rầm” vang lên. Cô cảm giác được có một sức mạnh đâm từ phía sau tới. Chiếc xe đang đứng yên thế mà lại bị đẩy xa một đoạn, đâm thẳng lên vành đai xanh.
Cô bị đâm vào đuôi xe.
Bởi vì cô phanh gấp đột ngột.
Tài xế phía sau là một người phụ nữ. Cô ta thấy cô là một cô gái thì bắt đầu lớn tiếng trách mắng: “Em gái, em biết lái xe không vậy? Tất cả là tại em đấy, biết không?” “Không biết lái thì để chị đây chỉ cho, đừng có lấy mạng ra đùa chứ? Phía trước là đèn xanh mà cô còn phanh gấp, đùa kiểu gì vậy?”
Người đi cùng là một người đàn ông, anh ta nhìn thoáng qua nhãn hiệu xe rồi vội vàng tiến lên kéo người phụ nữ lại: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, người ta lái xe Maserati đấy.” “Cái gì?” “Xe sang đấy, cả triệu chẳng chơi.”
Người phụ nữ kia rùng mình, nhỏ giọng lại, nhưng vẫn không chịu thua: “Cô gái, là lỗi của cô. Chúng ta giải quyết riêng đền tiền là được chứ gì?” Lâm Du hiền lành lấy điện thoại ra, gọi cho Cố Đông Quân. “Alo, em bị đâm vào đuôi xe...” Mười phút sau, xe Cổ Đông Quân đi tới. Chân Cố Đông Quân vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, lúc nhận được điện thoại của cô, anh vội vàng gọi tài xế chở tới.
Lâm Du ngồi trên xe với anh, chuyện tai nạn xe thì để cho tài xế xử lý. Lúc này đã hơn ba giờ, mặt trời đã chuyển về Tây. Ánh nắng xuyên qua cửa kính, rọi nghiêng vào, vừa khéo hắt lên khuôn mặt trầm lặng của cô. Tài xế gõ cửa sổ, nói: “Lâm Du tiểu thư, cần thẻ căn cước của cô, bằng lái xe và đăng kí xe.” Lâm Du lấy giấy tờ trong túi giao cho tài xế: “Làm phiền chú.” Tài xế nói: “Cảnh sát giao thông đã nói đây là lỗi của đối phương. Cô đi bình thường, không có chuyện gì cả.”
Lâm Du bối rối hỏi: “Không phải là đèn xanh sao?”
Tống Đình Uy hứa với Lâm Tiêu là ngày mai sẽ cùng cô ta ra ngoài xem phim. Lâm Tiêu lưu luyến không muốn rời khỏi anh ta.
Lúc phát bệnh Lâm Tiêu giống như một đứa trẻ, chiều theo cô ta thì cô ta ngoan ngoãn, không chiều theo thì cô ta lập tức phát điên, la hét chói tai.
Rõ ràng tình trạng này của cô ta không bình thường.
Sau khi ba người nhà họ Tống rời khỏi, Chu Mạn Ngọc dỗ dành Lâm Tiêu thật lâu thì cô ta mới đi ngủ.
Trong phòng khách, Lâm Du vất vả tiếp tục khuyên ngăn Lâm Bồi. “Ba, mục đích nhà họ Tống rõ rành rành ra đó, không thể đồng ý được. Con biết con không có tư cách quyết định, nhưng con kiên quyết phản đối cuộc hôn nhân này!” “Chuyện trước mắt bây giờ là chữa bệnh cho chị chứ không phải là kết hôn. Tình trạng của chị bây giờ không thể kết hôn được.”
“Nếu như gả chị ấy qua đó rồi, ai có thể đảm bảo rằng nhà họ Tống sẽ đối xử tốt với chị ấy? Lỡ như bọn họ ngược đãi chị thì chẳng phải bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng thêm sao? Kết hôn sẽ hại đời chị ấy mất!”
“Ba, con không tin cái quái gì gọi là “Lãng tử hồi đầu đáng giá ngàn vàng” đâu. Con chỉ tin cậu Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời" thôi. Rõ ràng Tống Đình Uy không hề yêu thương chị ấy.” Lúc Lâm Du nói đến đây, vừa khéo Chu Mạn Ngọc đi xuống tới. Lâm Bồi họ nhẹ vài tiếng, nói: “Không thể nói chắc như vậy được, ba thấy nó thật lòng hối cải.”
“Ba, ba thấy dáng vẻ Tống Đình Uy giống như hối cải thật sao? Không phải cái gì cũng do mẹ anh ta nói à? Anh ta có bày tỏ thái độ gì không?” Chu Mạn Ngọc đi từ trên lầu xuống, chậm rãi nói: “Tôi thấy chuyện này không cần phải gấp gáp.”
Lâm Bồi và Lâm Du khó hiểu nhìn bà ta.
Bà ta đi đến lầu dưới, nói: “Bây giờ mà gả Tiêu Tiêu qua đó thì tôi cũng không yên tâm. Nhưng chuyện hôn sự này đã khôi phục rồi, chờ ngày Tiêu Tiêu trị bệnh khỏi thì cho hai đứa kết hôn cũng không muộn.”
Lâm Du: “Mẹ, mục đích của nhà họ Tống là tiền, chẳng lẽ mẹ không nhận ra hay sao?”
Chu Mạn Ngọc: “Đương nhiên mẹ nhận ra, nhưng nhà họ Tống cũng không phủ nhận, chuyện này khiến mẹ cảm thấy bọn họ khá thẳng thắn thành thật.” Lâm Du: “Đây là thủ đoạn của bà Tống.”
Chu Mạn Ngọc: “Vậy con cũng thấy phản ứng của chị con rồi đấy. Nó cứ khăng khăng muốn gả cho Tổng Đình Uy, liệu nó có chịu đựng được kích thích không? Chúng ta làm sao phản đối đây?”
Lâm Du không nói nên lời.
Chu Mạn Ngọc: “Tiểu Du, người làm ăn đều nói đến lợi ích. Nhà họ Tống phải có mục đích gì đó thì mới lựa chọn nhà chúng ta. Đương nhiên, chúng ta cũng nhìn trúng địa vị quyền thế của nhà họ Tống nên mới đồng ý kết đồng minh với họ. Đây là lợi dụng lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi, không có gì không ổn.”
Lâm Du: “Vậy cũng phải xem Tổng Đình Uy là loại người nào chứ! Mẹ, lúc đầu mọi người không để chị ấy đính hôn với anh ta thì hôm nay cũng không xảy ra chuyện này.”
Chu Mạn Ngọc đang nóng ruột nên miệng mồm nhanh nhảu, nói: “Chuyện nhà của chúng ta không đến lượt con có ý kiến!”
“...” Mọi lý do Lâm Du định dùng để thuyết phục ba mẹ đều bị dội ngược trở về, cô rất đau lòng.
Đây là lời nói tổn thương nhất phát ra từ miệng mẹ cô. Chuyện nhà của họ, chuyện nhà của họ, ha ha, quả thật là chuyện nhà của họ, không cần người ngoài như cô có ý kiến.
Lâm Bồi đẩy Chu Mạn Ngọc một cái: “Bà nói gì thế?” Chu Mạn Ngọc chợt nhận ra mình lỡ miệng, vội vàng nói: “Tiểu Du, ý của mẹ là, đây là chuyện của người lớn. Con còn nhỏ, cứ tập trung học hành đi, đừng để ý nhiều quá.” Lâm Du bày ra nụ cười cay đắng. Cô cố nuốt nước mắt trở về, nói cứng nhắc: “Được, con biết rồi. Con còn có việc, phải về trường đây.”
Cô nói xong liền bước ra. Chu Mạn Ngọc đuổi theo cũng không kịp, có gọi thế nào thì cô cũng không quay đầu lại.
Xe trên đường không nhiều lắm, Lâm Du lái xe rất nhanh.
Trong lòng cô không ngừng suy nghĩ, thì ra con ruột và con nuôi không giống nhau, không hề giống nhau. Ánh nắng chói chang khắp nơi, toàn bộ thành phố B giống như một cái lò thiêu. Mặt trời gay gắt không chịu thua phát huy hết chút sức lực cuối cùng của nó.
Bốn mùa luân phiên, nhật nguyệt luân chuyển.
Bây giờ cuối hè đầu thu, đây là đợt nóng cuối cùng còn lại của năm nay.
Khi nó qua đi, mùa thu sẽ đến.
Lâm Du lái xe, đi trên đường không mục đích. Chỉ cần phía trước còn đường thì cô cứ đi thẳng về phía trước.
Từ khi biết mình không phải con ruột của nhà họ Lâm, cô vẫn luôn cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình. Là ba mẹ nhận nuôi cô, cho cô tình thương, cho cô một gia đình. Vậy nên cô mới có thể lớn lên khỏe mạnh, hạnh phúc như bao đứa trẻ khác. Chỉ cần ba mẹ còn cần đứa con gái này, cô vĩnh viễn đều là con gái của họ. Nhưng tóm lại vẫn có vách ngăn vô hình giữa họ và cô. Trước đây cô không biết cho nên không thấy rõ, nhưng khi đã biết rồi thì cô càng cảm nhận được sự tồn tại rõ rệt của vách ngăn đó.
Nhớ lại trước đây, ba mẹ vẫn luôn nghiêm khắc với chị, còn cô thì không. Chị được giáo dục chăm chút tỉ mỉ, còn cô thì được nuôi dạy theo kiểu buông thả. Lúc đó cô còn cảm thấy may mắn, không phải chịu khổ giống như chị. Nhưng bây giờ nghĩ lại, sở dĩ ba mẹ có yêu cầu nghiêm khắc đối với chị là bởi vì đã gửi gắm nhiều kỳ vọng vào chị ấy.
Càng nghĩ, đầu cô càng loạn. Càng nghĩ, tim cô càng đau.
Bỗng nhiên phía trước có đèn đỏ, Lâm Du phản ứng chậm đi một giây, lập tức phanh gấp. “Két” một tiếng, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường tạo ra âm thanh cực lớn. Cả người cô như sắp nhào ra khỏi ghế ngồi.
Ngay tức khắc, một tiếng “rầm” vang lên. Cô cảm giác được có một sức mạnh đâm từ phía sau tới. Chiếc xe đang đứng yên thế mà lại bị đẩy xa một đoạn, đâm thẳng lên vành đai xanh.
Cô bị đâm vào đuôi xe.
Bởi vì cô phanh gấp đột ngột.
Tài xế phía sau là một người phụ nữ. Cô ta thấy cô là một cô gái thì bắt đầu lớn tiếng trách mắng: “Em gái, em biết lái xe không vậy? Tất cả là tại em đấy, biết không?” “Không biết lái thì để chị đây chỉ cho, đừng có lấy mạng ra đùa chứ? Phía trước là đèn xanh mà cô còn phanh gấp, đùa kiểu gì vậy?”
Người đi cùng là một người đàn ông, anh ta nhìn thoáng qua nhãn hiệu xe rồi vội vàng tiến lên kéo người phụ nữ lại: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, người ta lái xe Maserati đấy.” “Cái gì?” “Xe sang đấy, cả triệu chẳng chơi.”
Người phụ nữ kia rùng mình, nhỏ giọng lại, nhưng vẫn không chịu thua: “Cô gái, là lỗi của cô. Chúng ta giải quyết riêng đền tiền là được chứ gì?” Lâm Du hiền lành lấy điện thoại ra, gọi cho Cố Đông Quân. “Alo, em bị đâm vào đuôi xe...” Mười phút sau, xe Cổ Đông Quân đi tới. Chân Cố Đông Quân vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, lúc nhận được điện thoại của cô, anh vội vàng gọi tài xế chở tới.
Lâm Du ngồi trên xe với anh, chuyện tai nạn xe thì để cho tài xế xử lý. Lúc này đã hơn ba giờ, mặt trời đã chuyển về Tây. Ánh nắng xuyên qua cửa kính, rọi nghiêng vào, vừa khéo hắt lên khuôn mặt trầm lặng của cô. Tài xế gõ cửa sổ, nói: “Lâm Du tiểu thư, cần thẻ căn cước của cô, bằng lái xe và đăng kí xe.” Lâm Du lấy giấy tờ trong túi giao cho tài xế: “Làm phiền chú.” Tài xế nói: “Cảnh sát giao thông đã nói đây là lỗi của đối phương. Cô đi bình thường, không có chuyện gì cả.”
Lâm Du bối rối hỏi: “Không phải là đèn xanh sao?”
Tác giả :
Ngư Ca