Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 255: Không ai có thể thay thế lâm thiển
Sở Mặc Phong không thể nói được câu nào. Không khí trong phòng sách trở nên rất lúng túng.
Cố Thành Kiêu cũng không hùng hổ bắt cậu ta phải thừa nhận. Anh vẫn biết điểm dừng: “Khó có khi tới chơi, ăn cơm xong rồi hẵng đi.”
“Cám ơn chú Hai, cháu còn có chuyện khác phải đi trước.” “Đã vậy thì chú không giữ lại, đi thong thả.” Sự khách sáo của Cố Thành Kiêu khiển Sở Mặc Phong cảm thấy khó chịu. Cậu ta buồn bực rời khỏi Thành Để và đương nhiên cũng không thấy được người muốn gặp.
Trên đường đi, Lâm Duy Nhất gọi điện thoại tới. Sở Mặc Phong liếc mắt một cái rồi ngoảnh đầu không quan tâm.
Lâm Duy Nhất vẫn cố chấp gọi. Tiếng chuông reo hết lần này tới lần khác.
Cậu hít sâu một hơi, ấn vào tai nghe Bluetooth: “Alo?”. Vừa mới mở miệng thì ở đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói thánh thót của Lâm Duy Nhất: “Phong, hôm nay em chuẩn bị xong hết rồi. Anh dẫn em đi dạo Trường Thành được không?”
“Hôm nay trời nắng như vậy, em dạo Trường Thành làm cái gì?”
“Phải ha, em cũng thấy vậy. Thế thôi chúng ta đi Cố Cung đi.”
“...” Sở Mặc Phong nghĩ thầm, xem ra hôm nay anh tránh không khỏi: “Anh tìm người đi cùng em, em muốn đi đâu thì đi, được không?”
“Không được.”
Tuy không giáp mặt mà chỉ nghe qua giọng nói, nhưng Sở Mặc Phong cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt bĩu môi làm nũng của cô. Đột nhiên cậu nổi hết cả da gà.
Thật ra mà nói, dù sao cũng là chị em cùng cha khác mẹ, cho nên về phương diện ngoại hình thì quả thật Lâm Duy Nhất và Lâm Thiển rất giống nhau.
Nếu chỉ xét về ngoại hình thì hai người có tới tám phần tương tự. Bởi vì tuổi tác và vóc người tương đương, cho nên khi hai người đứng cạnh nhau thì giống hệt như một đôi song sinh. Nhưng chỉ có giọng nói là chỗ khác biệt lớn nhất. So với Lâm Thiển, giọng của Lâm Duy Nhất nhỏ nhẹ và yểu điệu hơn một chút. Nhưng hai chữ “Không được” ngắn ngủn này lại càng giống. Ngay cả sở Mặc Phong cũng suýt chút lẫn lộn mà nghĩ là Lâm Thiển. Lâm Duy Nhất còn nói: “Anh là bạn trai em, không phải bạn trai đi chơi với bạn gái là chuyện đương nhiên hay sao? Huống chi bên cạnh em không có một người bạn. Em vì anh nên mới ở lại đây, sao anh có thể bỏ mặc em không quan tâm như thế?”
Trong chớp mắt, lời nói nũng nịu này như một đòn cảnh cáo khiển sở Mặc Phong tỉnh táo lại. Trước giờ Lâm Thiển chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với cậu.
Nghĩ đến Lâm Thiển, sâu trong lòng Sở Mặc Phong lại dấy lên sự áy náy. Không thể không thừa nhận chuyện cậu ta đồng ý qua lại với Lâm Duy Nhất là bởi vì cô ta rất giống Lâm Thiển.
“Được được được, anh lập tức tới nhà đón em. Được chưa?”
“Hay quá, nếu anh không muốn đi Cố Cung thì chúng ta đến chỗ nào đó ăn cơm xem phim cũng được.”
Lúc vừa mới ra nước ngoài, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Duy Nhất, cậu ta cũng hết hồn. Không ngờ trên đời này lại có hai người giống nhau như vậy.
Khi ở bên nhau, Lâm Duy Nhất cũng không tệ. Tuy là thiên kim nhà giàu thuộc xã hội thượng lưu nhưng không hề có bệnh công chúa, nhân cách tốt, tính tình tốt.
Từng có lúc cậu ta tự huyễn hoặc mình, lừa gạt bản thân rằng có lẽ ông trời đã dùng một cách khác để tác hợp cho cậu và Lâm Thiển.
Nhưng càng ở chung, cậu ta càng hiểu rõ được Lâm Duy Nhất là Lâm Duy Nhất, Lâm Thiên là Lâm Thiển. Mỗi người đều là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được. Tại biệt thự họ Lâm, Sở Mặc Phong đến đón Lâm Duy Nhất. Cậu nhìn thấy dáng vẻ ăn diện lộng lẫy của cô ta thì lại càng áy náy hơn.
Lúc đang lái xe, cậu bỗng nhiên nói: “Duy Nhất, anh suy nghĩ lâu rồi, cảm thấy bản thân quá nóng vội, chúng ta có nên cân nhắc lại vấn đề hẹn hò hay không?”
“Cái gì?”
Đối mặt với ngữ điệu chất vấn của Lâm Duy Nhất, Sở Mặc Phong khẩn trương nuốt nước miếng. Cậu nhớ tới lúc ở sân bay, cô ta thổ lộ với cậu... Phong, em đã thích anh từ lần gặp đầu tiên rồi.
Cuối cùng cậu không chịu nổi, đành sửa lời: “Không có gì, ha ha. Em muốn ăn gì?” Lâm Duy Nhất cũng vờ như không nghe thấy, vui vẻ nói: “Vịt quay đi. Em nghe ba nói vịt quay ở thành phố B ngon lắm, chính tông hơn so với bên Úc.”
“Được, vậy anh chở em đi ăn vịt quay.”
Sở Mặc Phong chuyên tâm lái xe. Lâm Duy Nhất nhìn chăm chú vào sườn mặt của cậu. Cô ta thích loại khí chất u buồn thần bí đó của Sở Mặc Phong.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô ta yêu thầm, cũng là lần đầu tiên động lòng với con trai.
Thấy cậu không thèm nhắc lại, cô ta thử hỏi: “Anh có tâm sự sao?”
“Không có.”
Không có, tức là có.
“Buổi sáng anh đi đâu đó?”
“Tìm chú Hai bàn bạc chút chuyện. Chú là người mà anh kính nể nhất, tầm nhìn của chú vô cùng độc đáo. Đừng thấy chú Ba là người quản lý tập đoàn Cổ nghiệp, thật ra các chính sách quan trọng đều do chú Hai quyết định.”
Lâm Duy Nhất gật đầu. Lúc ở Úc cô ta cũng có nghe thấy danh tiếng của anh em Cố thị qua miệng của cha mẹ: “Chú ấy là chồng của Lâm Thiển hả?”
Sở Mặc Phong hơi thất thần. Hai tay cầm vô lăng run lên thấy rõ, nhưng cậu ta nhanh chóng khôi phục lại:
Nếu không phải cậu ta đang lái xe thì Lâm Duy Nhất cũng không thể phát hiện ra sự bất thường của cậu. “Chồng của Lâm Thiển ghê gớm đến vậy à? Còn ghê gớm hơn anh sao?”
Sở Mặc Phong cười khổ: “Anh không thể nào so sánh được với chú ấy.” “Ai nói, trong mắt em anh chính là người tuyệt vời nhất. Người đàn ông nào cũng không thể so sánh được với anh.” Lâm Duy Nhất nói thật lòng, cô ta thật sự nghĩ vậy.
“Cám ơn em đã an ủi. Bất quá trong lòng anh biết rõ mình còn kém chú ấy rất xa, vĩnh viễn cũng không thể nào đuổi kịp.” Lời này vừa nói ra, ngay cả cậu cũng giật mình. Trước đây chưa bao giờ cậu muốn đuổi kịp hay có ý muốn vượt qua chú Hai, nhưng bây giờ đã có. Lâm Duy Nhất như nhìn ra tâm tình của cậu, an ủi: “Anh còn trẻ đương nhiên không thể nào đuổi kịp chú ấy. Em tin đến lúc anh bằng tuổi chú ấy thì sẽ càng giỏi giang hơn.”
Sở Mặc Phong cười cười không nói. Ai chẳng thích nghe lời khen, cậu cũng vậy.
Đến quán ăn đã định, lúc xuống xe, Lâm Duy Nhất rất tự nhiên kéo cánh tay cậu. Trong giây phút tiếp xúc tay chân, Sở Mặc Phong muốn rụt tay lại theo phản xạ. Nhưng chỉ sau một giây, cậu đã nhanh chóng tiếp thu sự tiếp xúc này. Bây giờ bọn họ đang hẹn hò, cô ta là bạn gái của cậu. Vừa đi vào quán ăn, cặp đôi trai xinh gái đẹp đã lập tức thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của người khác.
Thế giới này rất nhỏ, thành phố B lại càng nhỏ, chỉ ăn có một bữa cơm mà cũng gặp được người quen.
“Sở Mặc Phong!” Có người gọi cậu. Cậu quay lại nhìn, trước mặt là Lương Tử – bạn học chung đại học với cậu. Cậu thản nhiên phất tay chào hỏi.
Lượng Tử thấy bạn bè chào hỏi thì chạy tới. Lúc tới gần, vừa nhìn thấy Lâm Duy Nhất cậu ta đã trêu chọc: “Không ngờ lại gặp cậu đấy, đây là bạn gái hả?”
Lâm Duy Nhất mong chờ được cậu giới thiệu. Sở Mặc Phong gật đầu. Lượng Tử nói: “Tôi đã nói sao lại giống...” Cậu ta kịp thời thắng gấp: “Chúc mừng tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy nha.”
Lâm Duy Nhất thoải mái gật đầu mỉm cười, nói: “Chào anh, em tên là Lâm Duy Nhất. Vừa rồi anh nói em giống ai vậy?” “Không có, không có, em nghe lầm rồi.” Lượng Tử hơi xấu hổ, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Anh là Trịnh Lượng, là bạn học chung với cậu ấy. Anh đảm bảo với em trước khi ra nước ngoài, cậu ta vẫn còn là một đứa con trai trinh trắng thuần khiết. Ha ha ha.”
Sắc mặt Sở Mặc Phong sa sầm xuống, cậu ta và Lương Tử vẫn chưa thân thiết đến như vậy. Trên thực tế, trước đây cậu và các học sinh khác cũng chưa từng thân thiết tới vậy. Trịnh Lượng hơi lúng túng, nói: “Không làm phiền hai người, mình còn có bạn đang đợi, cứ ăn từ từ nhé.” Cậu ta lật đật tháo chạy, bỏ lại phía sau là khuôn mặt giận dữ của Sở Mặc Phong và dáng vẻ ngỡ ngàng của Lâm Duy Nhất.
Cố Thành Kiêu cũng không hùng hổ bắt cậu ta phải thừa nhận. Anh vẫn biết điểm dừng: “Khó có khi tới chơi, ăn cơm xong rồi hẵng đi.”
“Cám ơn chú Hai, cháu còn có chuyện khác phải đi trước.” “Đã vậy thì chú không giữ lại, đi thong thả.” Sự khách sáo của Cố Thành Kiêu khiển Sở Mặc Phong cảm thấy khó chịu. Cậu ta buồn bực rời khỏi Thành Để và đương nhiên cũng không thấy được người muốn gặp.
Trên đường đi, Lâm Duy Nhất gọi điện thoại tới. Sở Mặc Phong liếc mắt một cái rồi ngoảnh đầu không quan tâm.
Lâm Duy Nhất vẫn cố chấp gọi. Tiếng chuông reo hết lần này tới lần khác.
Cậu hít sâu một hơi, ấn vào tai nghe Bluetooth: “Alo?”. Vừa mới mở miệng thì ở đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói thánh thót của Lâm Duy Nhất: “Phong, hôm nay em chuẩn bị xong hết rồi. Anh dẫn em đi dạo Trường Thành được không?”
“Hôm nay trời nắng như vậy, em dạo Trường Thành làm cái gì?”
“Phải ha, em cũng thấy vậy. Thế thôi chúng ta đi Cố Cung đi.”
“...” Sở Mặc Phong nghĩ thầm, xem ra hôm nay anh tránh không khỏi: “Anh tìm người đi cùng em, em muốn đi đâu thì đi, được không?”
“Không được.”
Tuy không giáp mặt mà chỉ nghe qua giọng nói, nhưng Sở Mặc Phong cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt bĩu môi làm nũng của cô. Đột nhiên cậu nổi hết cả da gà.
Thật ra mà nói, dù sao cũng là chị em cùng cha khác mẹ, cho nên về phương diện ngoại hình thì quả thật Lâm Duy Nhất và Lâm Thiển rất giống nhau.
Nếu chỉ xét về ngoại hình thì hai người có tới tám phần tương tự. Bởi vì tuổi tác và vóc người tương đương, cho nên khi hai người đứng cạnh nhau thì giống hệt như một đôi song sinh. Nhưng chỉ có giọng nói là chỗ khác biệt lớn nhất. So với Lâm Thiển, giọng của Lâm Duy Nhất nhỏ nhẹ và yểu điệu hơn một chút. Nhưng hai chữ “Không được” ngắn ngủn này lại càng giống. Ngay cả sở Mặc Phong cũng suýt chút lẫn lộn mà nghĩ là Lâm Thiển. Lâm Duy Nhất còn nói: “Anh là bạn trai em, không phải bạn trai đi chơi với bạn gái là chuyện đương nhiên hay sao? Huống chi bên cạnh em không có một người bạn. Em vì anh nên mới ở lại đây, sao anh có thể bỏ mặc em không quan tâm như thế?”
Trong chớp mắt, lời nói nũng nịu này như một đòn cảnh cáo khiển sở Mặc Phong tỉnh táo lại. Trước giờ Lâm Thiển chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với cậu.
Nghĩ đến Lâm Thiển, sâu trong lòng Sở Mặc Phong lại dấy lên sự áy náy. Không thể không thừa nhận chuyện cậu ta đồng ý qua lại với Lâm Duy Nhất là bởi vì cô ta rất giống Lâm Thiển.
“Được được được, anh lập tức tới nhà đón em. Được chưa?”
“Hay quá, nếu anh không muốn đi Cố Cung thì chúng ta đến chỗ nào đó ăn cơm xem phim cũng được.”
Lúc vừa mới ra nước ngoài, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Duy Nhất, cậu ta cũng hết hồn. Không ngờ trên đời này lại có hai người giống nhau như vậy.
Khi ở bên nhau, Lâm Duy Nhất cũng không tệ. Tuy là thiên kim nhà giàu thuộc xã hội thượng lưu nhưng không hề có bệnh công chúa, nhân cách tốt, tính tình tốt.
Từng có lúc cậu ta tự huyễn hoặc mình, lừa gạt bản thân rằng có lẽ ông trời đã dùng một cách khác để tác hợp cho cậu và Lâm Thiển.
Nhưng càng ở chung, cậu ta càng hiểu rõ được Lâm Duy Nhất là Lâm Duy Nhất, Lâm Thiên là Lâm Thiển. Mỗi người đều là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được. Tại biệt thự họ Lâm, Sở Mặc Phong đến đón Lâm Duy Nhất. Cậu nhìn thấy dáng vẻ ăn diện lộng lẫy của cô ta thì lại càng áy náy hơn.
Lúc đang lái xe, cậu bỗng nhiên nói: “Duy Nhất, anh suy nghĩ lâu rồi, cảm thấy bản thân quá nóng vội, chúng ta có nên cân nhắc lại vấn đề hẹn hò hay không?”
“Cái gì?”
Đối mặt với ngữ điệu chất vấn của Lâm Duy Nhất, Sở Mặc Phong khẩn trương nuốt nước miếng. Cậu nhớ tới lúc ở sân bay, cô ta thổ lộ với cậu... Phong, em đã thích anh từ lần gặp đầu tiên rồi.
Cuối cùng cậu không chịu nổi, đành sửa lời: “Không có gì, ha ha. Em muốn ăn gì?” Lâm Duy Nhất cũng vờ như không nghe thấy, vui vẻ nói: “Vịt quay đi. Em nghe ba nói vịt quay ở thành phố B ngon lắm, chính tông hơn so với bên Úc.”
“Được, vậy anh chở em đi ăn vịt quay.”
Sở Mặc Phong chuyên tâm lái xe. Lâm Duy Nhất nhìn chăm chú vào sườn mặt của cậu. Cô ta thích loại khí chất u buồn thần bí đó của Sở Mặc Phong.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô ta yêu thầm, cũng là lần đầu tiên động lòng với con trai.
Thấy cậu không thèm nhắc lại, cô ta thử hỏi: “Anh có tâm sự sao?”
“Không có.”
Không có, tức là có.
“Buổi sáng anh đi đâu đó?”
“Tìm chú Hai bàn bạc chút chuyện. Chú là người mà anh kính nể nhất, tầm nhìn của chú vô cùng độc đáo. Đừng thấy chú Ba là người quản lý tập đoàn Cổ nghiệp, thật ra các chính sách quan trọng đều do chú Hai quyết định.”
Lâm Duy Nhất gật đầu. Lúc ở Úc cô ta cũng có nghe thấy danh tiếng của anh em Cố thị qua miệng của cha mẹ: “Chú ấy là chồng của Lâm Thiển hả?”
Sở Mặc Phong hơi thất thần. Hai tay cầm vô lăng run lên thấy rõ, nhưng cậu ta nhanh chóng khôi phục lại:
Nếu không phải cậu ta đang lái xe thì Lâm Duy Nhất cũng không thể phát hiện ra sự bất thường của cậu. “Chồng của Lâm Thiển ghê gớm đến vậy à? Còn ghê gớm hơn anh sao?”
Sở Mặc Phong cười khổ: “Anh không thể nào so sánh được với chú ấy.” “Ai nói, trong mắt em anh chính là người tuyệt vời nhất. Người đàn ông nào cũng không thể so sánh được với anh.” Lâm Duy Nhất nói thật lòng, cô ta thật sự nghĩ vậy.
“Cám ơn em đã an ủi. Bất quá trong lòng anh biết rõ mình còn kém chú ấy rất xa, vĩnh viễn cũng không thể nào đuổi kịp.” Lời này vừa nói ra, ngay cả cậu cũng giật mình. Trước đây chưa bao giờ cậu muốn đuổi kịp hay có ý muốn vượt qua chú Hai, nhưng bây giờ đã có. Lâm Duy Nhất như nhìn ra tâm tình của cậu, an ủi: “Anh còn trẻ đương nhiên không thể nào đuổi kịp chú ấy. Em tin đến lúc anh bằng tuổi chú ấy thì sẽ càng giỏi giang hơn.”
Sở Mặc Phong cười cười không nói. Ai chẳng thích nghe lời khen, cậu cũng vậy.
Đến quán ăn đã định, lúc xuống xe, Lâm Duy Nhất rất tự nhiên kéo cánh tay cậu. Trong giây phút tiếp xúc tay chân, Sở Mặc Phong muốn rụt tay lại theo phản xạ. Nhưng chỉ sau một giây, cậu đã nhanh chóng tiếp thu sự tiếp xúc này. Bây giờ bọn họ đang hẹn hò, cô ta là bạn gái của cậu. Vừa đi vào quán ăn, cặp đôi trai xinh gái đẹp đã lập tức thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của người khác.
Thế giới này rất nhỏ, thành phố B lại càng nhỏ, chỉ ăn có một bữa cơm mà cũng gặp được người quen.
“Sở Mặc Phong!” Có người gọi cậu. Cậu quay lại nhìn, trước mặt là Lương Tử – bạn học chung đại học với cậu. Cậu thản nhiên phất tay chào hỏi.
Lượng Tử thấy bạn bè chào hỏi thì chạy tới. Lúc tới gần, vừa nhìn thấy Lâm Duy Nhất cậu ta đã trêu chọc: “Không ngờ lại gặp cậu đấy, đây là bạn gái hả?”
Lâm Duy Nhất mong chờ được cậu giới thiệu. Sở Mặc Phong gật đầu. Lượng Tử nói: “Tôi đã nói sao lại giống...” Cậu ta kịp thời thắng gấp: “Chúc mừng tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy nha.”
Lâm Duy Nhất thoải mái gật đầu mỉm cười, nói: “Chào anh, em tên là Lâm Duy Nhất. Vừa rồi anh nói em giống ai vậy?” “Không có, không có, em nghe lầm rồi.” Lượng Tử hơi xấu hổ, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Anh là Trịnh Lượng, là bạn học chung với cậu ấy. Anh đảm bảo với em trước khi ra nước ngoài, cậu ta vẫn còn là một đứa con trai trinh trắng thuần khiết. Ha ha ha.”
Sắc mặt Sở Mặc Phong sa sầm xuống, cậu ta và Lương Tử vẫn chưa thân thiết đến như vậy. Trên thực tế, trước đây cậu và các học sinh khác cũng chưa từng thân thiết tới vậy. Trịnh Lượng hơi lúng túng, nói: “Không làm phiền hai người, mình còn có bạn đang đợi, cứ ăn từ từ nhé.” Cậu ta lật đật tháo chạy, bỏ lại phía sau là khuôn mặt giận dữ của Sở Mặc Phong và dáng vẻ ngỡ ngàng của Lâm Duy Nhất.
Tác giả :
Ngư Ca