Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 239: Giờ này còn muốn ngủ?
Ngày hôm sau, vụ scandal nhắm vào tâm thị phải vất vả lắm mới hạ nhiệt được thì lại vì Lâm Du mà leo vọt lên.
Trong bài đăng có nói, có người trong nhóm giáo viên tình nguyện vì dân tố cáo, thiên kim tiểu thư Lâm Du của Lâm thị có mặt lúc tai họa ập xuống, nhưng lại hoàn toàn không thèm quan tâm đến cánh cửa lớp học bị biến dạng không mở được, một mình chạy trối chết, bỏ lại hơn mười mạng sống sau cánh cửa.
Bài báo còn nói, rõ ràng cô có thời gian và cũng có cơ hội để mở cửa phòng học ra sớm hơn nhưng lại không làm. Trên đường có người trong đoàn vấp ngã cầu cứu nhưng cô cũng bỏ mặc. Vì có liên quan đến Lâm thị nên tin tức này chỉ trong thời gian ngắn đã làm dư luận cả nước sôi sục.
_ “Nhà họ Lâm thật là muôn hoa khoe sắc. Cha thì bao nuôi bồ nhí, mẹ thì ghê gớm chanh chua, cô chị bị từ hôn, cô em hèn nhát. Đúng là nhà dột từ nóc.”
_ “Không ai cấm chạy thoát thân. Nhưng có cơ hội cứu người mà lại lựa chọn không cứu thì khác gì giết người”
_ “Lâm Du tiêu rồi. Vì không ra tay cứu người nên hại thị trưởng tiền nhiệm và con dâu nhà họ Cố thiếu chút nữa mất mạng. Món nợ này, nhà họ Cố nhất định sẽ tính sổ với nhà họ Lâm.”
_ “Vì chuyện này mà nhà họ Cố, nhà họ Lâm vốn là thông gia đã phải trở mặt. Nhà họ Cố là danh gia vọng tộc, cũng đừng để cho nhà họ Lâm thổi tha này làm hoen ố.”
“Lâm Thiển chắc cũng đau khổ lắm. Đến người thân nhất cũng không chịu cứu mình.”
Song song với việc Lâm Du và Lâm thị trồi lên bảng hot search, tin Dương Liễu Nhi quyên góp tiền ủng hộ cũng được mọi người săn lùng.
Bài báo nói, Dương Liễu Nhi giữ lời hứa với hiệu trưởng, bàn giao mười triệu cho Quỹ từ thiện. Hiện tại Quỹ từ thiện đang tạm giữ, chờ Đại Thanh Sơn có kế hoạch xây dựng lại trường học thì sẽ lập tức chuyển tiền sang.
Một bên là hèn nhát sợ chết, một bên là nữ anh hùng nhiệt huyết làm việc thiện, đặt hai người cạnh nhau mà so sánh, Lâm Du lại càng bị nhiều cái vòi phun máu chó mắng chửi.
Hết tin tức này lại đến tin tức khác bung ra, để trả lời cư dân mạng, người đưa tin còn nói: “Cửa bị chèn không mở ra được, chúng tôi chắc mẩm là chịu chết rồi, nhưng sau đó có đại minh tinh kia đến mở cửa cho chúng tôi.”
. “Lúc ấy ngôi sao điện ảnh đang ở trong sân, thấy núi lở liền quay lại cứu người. Cô ấy cứu được nhiều người nhất. Phần lớn học sinh đều do cô ấy cứu ra ngoài.”
“Trước kia những tưởng đại minh tinh xa rời quần chúng không dễ gần. Nhưng giờ thì cảm thấy, đối diện với chuyện sinh tử, minh tinh cũng không màng danh phận mà cứu nhiều người như vậy. Quả thật cô ấy là cha mẹ tái sinh của tôi.”
Người tố cáo lấy tư cách là nạn nhân bị kẹt miêu tả tình huống sinh động như vậy càng làm cư dân mạng thấy rằng chuyện tai nạn không thể nói láo, càng tin là thật. Tối hôm qua Lâm Du tâm sự với Cố Đông Quân đến khuya mới ngủ, nên sáng sớm không cách nào mở mắt dậy nổi.
Nhưng cô lại bị tiếng ồn ngoài cửa đánh thức. Cố Đông Quân đang tranh cãi với ai sao? Cô mơ mơ màng màng mở mắt, bị tiếng quát tháo bên ngoài làm cho hết hồn, khẽ dụi dụi mắt rồi ngồi dậy đi ra.
Cố Đông Quân đang ngồi trên xe lăn ở trước cửa, quát to đến cả xe cũng rung lên.
“Cô đừng giả vờ không biết, chuyện này ngoài cô ra không có ai mó tay vào!”
“Dương Liễu Nhi, cô không cần phải giải thích. Tôi không ngờ người như cô mà lại nghĩ ra được thủ đoạn hèn hạ như vậy!” Mở cửa phòng ra, Lâm Du nghe đến tên Dương Liễu Nhi thì đứng khựng tại chỗ.
Anh đang cãi nhau với Dương Liễu Nhi sao? Vì cái gì mà anh lại phải ầm ĩ to chuyện như vậy?
“Không nói đến chuyện này. Cô đi đến đầu nhóm truyền thông bên cô cũng không bỏ lỡ cơ hội quảng cáo. Nhưng, các cô muốn quảng bá truyền thông rầm rộ thì cứ quảng bá, sao lại dùng cách bôi nhọ người khác để đánh bóng bản thân? Cô không thấy xấu hổ sao?”
“Tình huống lúc ấy như thế nào tôi biết rõ nhất. Bỏ học sinh chạy ra ngoài trước chính là cô. Chẳng nhẽ cô lại muốn tôi phải tự ra mắt chứng minh à?”
“Không cách nào khác, trong vòng một tiếng, cô không giải quyết cho tốt, đừng trách tôi không niệm tình cũ!”
“Dù cô có là ai thì cũng đừng hòng ức hiếp người phụ nữ của tôi!” Lần đầu tiên Lâm Du chứng kiến Cố Đông Quân nổi giận, lần đầu tiên nghe thấy anh mắng chửi người khác, cũng là lần đầu tiên được thấy anh khí phách như vậy. Đúng là quá bá đạo, quá đẹp trai!
Lúc này điện thoại di động trong phòng của cô cũng vang lên, cả hai người cùng giật mình. Cố Đông Quân ngoái đầu lại nhìn thấy Lâm Du đang đứng ngây người ở cửa, còn Lâm Du gượng cười không biết nên đi vào hay đi ra.
“Em không nghe điện thoại sao?” “Ở, hả, ha ha ha.” Lâm Du cười ngớ ngẩn rồi quay vào phòng. Cô cầm điện thoại lên, nhìn thấy Lâm Thiên gọi đến, “Alo, chuyện gì vậy? Mới sáng sớm mà em đã quấy rầy mộng đẹp của người ta rồi!” Tiếng Lâm Thiển vang lên giận dữ trong điện thoại, “Giờ này mà chị còn tâm trí để ngủ hả? Xảy ra chuyện lớn như vậy, chị còn ngủ được sao?”
Lâm Du nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi của Cổ Đông Quân, “Chuyện là thế nào? Sao mà cả em với anh ấy đều phun ra lửa thế, chuyện gì?”
“Tức chết mất, tức chết đi được! Mới sáng sớm nay chị bị tung tin lên mạng, nói chị... Thôi chị tự lên mạng đọc đi. Em đi gặp Lý Bất Ngôn điều tra xem ai là người tung tin đồn.”
“ờ được.” Lâm Du cúp điện thoại mà vẫn còn mơ mơ màng màng. Cô chỉ biết Lý Bất Ngôn là cấp dưới của Cố Thành Kiêu. Lâm Thiển phải nhờ đến quan hệ trong quân đội để điều tra, có phải xảy ra chuyện lớn rồi không? Nghĩ không ra, cô liền vội vàng mở Weibo ra kiểm tra. Cố Đông Quân vòng xe lăn vào, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt cô, “Bị anh đánh thức sao?” “Đúng vậy, tiếng của anh lớn như vậy... Chờ em chút đi, Tiểu Thiển nói em lên Weibo, chắc em gặp chuyện rồi.”
Sắc mặt Cố Đông Quân nặng nề, bàn tay to lớn đặt lên đầu gối cô, lẳng lặng chờ đợi. Lâm Du vừa lướt lên Weibo, chưa kịp vào bảng xếp hạng lượt xem thì đã thấy tin nóng tự động hiển thị. “Ôi chao, quá nóng nha!” Hai mắt cô dán chặt vào màn hình điện thoại, chuyển động lên xuống.
“Hóa ra có nhiều anh hùng bàn phím đến vậy, bị người khác lợi dụng mà còn không biết.” Cố Đông Quân có chút bối rối, “Có phải em vẫn chưa đọc tin tức hôm nay không? Sao anh thấy như em đọc được cái gì thú vị vậy?” Lâm Du vừa đọc bình luận trên mạng vừa đáp: “Thấy rồi, có anh với Tiểu Thiển giúp thì em còn sợ gì nữa. Còn về danh dự gì gì đó, nhà họ Lâm cũng đã mất thanh danh từ lâu rồi, giờ có bị bôi nhọ thêm thì cũng chẳng sao.”
“Em nghĩ như vậy thật sao?” “Vâng, em đọc bình luận chỉ thấy buồn cười thôi, xem như đang đọc truyện tiếu lâm đi.” Cố Đông Quân đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Em giả vờ hay là thật đấy?” Anh nhớ đến lúc mình bị đình chỉ để điều tra, tất cả mọi người công kích anh. Ngày nào vụ án của Thành Kiểu chưa được phá thì ngày đó anh vẫn chưa thể được minh oan.
Anh không được tòa án minh oan thì cư dân mạng vẫn tiếp tục mắng chửi anh.
Thậm chí kể cả chuyện anh tình nguyện đi dạy ở Đại Thanh Sơn cũng bị dân mạng cho rằng anh dùng thủ đoạn lấp liếm tội lỗi.
Nỗi oan ức này vô cùng khổ sở, chỉ ai trải qua mới thấu hiểu được.
Anh nói: “Chuyện này có liên quan đến anh, anh nhất định sẽ giúp em đòi lại công bằng.”
Lâm Du lại lắc đầu, “Không, em không muốn anh bị liên lụy. Em nhìn thấy anh bị mắng chửi còn thấy khó chịu hơn so với bản thân bị mắng chửi. Chỉ cần anh biết sự thật thế nào là được, người khác nhìn nhận như thế nào em không quan tâm.”
Cố Đông Quân cười, cảm thấy đau nhói trong ngực: “Thế nên lúc anh bị dân mạng công kích, em mới làm hiệp sĩ đáp trả lại từng bình luận, đúng không?”
Trong bài đăng có nói, có người trong nhóm giáo viên tình nguyện vì dân tố cáo, thiên kim tiểu thư Lâm Du của Lâm thị có mặt lúc tai họa ập xuống, nhưng lại hoàn toàn không thèm quan tâm đến cánh cửa lớp học bị biến dạng không mở được, một mình chạy trối chết, bỏ lại hơn mười mạng sống sau cánh cửa.
Bài báo còn nói, rõ ràng cô có thời gian và cũng có cơ hội để mở cửa phòng học ra sớm hơn nhưng lại không làm. Trên đường có người trong đoàn vấp ngã cầu cứu nhưng cô cũng bỏ mặc. Vì có liên quan đến Lâm thị nên tin tức này chỉ trong thời gian ngắn đã làm dư luận cả nước sôi sục.
_ “Nhà họ Lâm thật là muôn hoa khoe sắc. Cha thì bao nuôi bồ nhí, mẹ thì ghê gớm chanh chua, cô chị bị từ hôn, cô em hèn nhát. Đúng là nhà dột từ nóc.”
_ “Không ai cấm chạy thoát thân. Nhưng có cơ hội cứu người mà lại lựa chọn không cứu thì khác gì giết người”
_ “Lâm Du tiêu rồi. Vì không ra tay cứu người nên hại thị trưởng tiền nhiệm và con dâu nhà họ Cố thiếu chút nữa mất mạng. Món nợ này, nhà họ Cố nhất định sẽ tính sổ với nhà họ Lâm.”
_ “Vì chuyện này mà nhà họ Cố, nhà họ Lâm vốn là thông gia đã phải trở mặt. Nhà họ Cố là danh gia vọng tộc, cũng đừng để cho nhà họ Lâm thổi tha này làm hoen ố.”
“Lâm Thiển chắc cũng đau khổ lắm. Đến người thân nhất cũng không chịu cứu mình.”
Song song với việc Lâm Du và Lâm thị trồi lên bảng hot search, tin Dương Liễu Nhi quyên góp tiền ủng hộ cũng được mọi người săn lùng.
Bài báo nói, Dương Liễu Nhi giữ lời hứa với hiệu trưởng, bàn giao mười triệu cho Quỹ từ thiện. Hiện tại Quỹ từ thiện đang tạm giữ, chờ Đại Thanh Sơn có kế hoạch xây dựng lại trường học thì sẽ lập tức chuyển tiền sang.
Một bên là hèn nhát sợ chết, một bên là nữ anh hùng nhiệt huyết làm việc thiện, đặt hai người cạnh nhau mà so sánh, Lâm Du lại càng bị nhiều cái vòi phun máu chó mắng chửi.
Hết tin tức này lại đến tin tức khác bung ra, để trả lời cư dân mạng, người đưa tin còn nói: “Cửa bị chèn không mở ra được, chúng tôi chắc mẩm là chịu chết rồi, nhưng sau đó có đại minh tinh kia đến mở cửa cho chúng tôi.”
. “Lúc ấy ngôi sao điện ảnh đang ở trong sân, thấy núi lở liền quay lại cứu người. Cô ấy cứu được nhiều người nhất. Phần lớn học sinh đều do cô ấy cứu ra ngoài.”
“Trước kia những tưởng đại minh tinh xa rời quần chúng không dễ gần. Nhưng giờ thì cảm thấy, đối diện với chuyện sinh tử, minh tinh cũng không màng danh phận mà cứu nhiều người như vậy. Quả thật cô ấy là cha mẹ tái sinh của tôi.”
Người tố cáo lấy tư cách là nạn nhân bị kẹt miêu tả tình huống sinh động như vậy càng làm cư dân mạng thấy rằng chuyện tai nạn không thể nói láo, càng tin là thật. Tối hôm qua Lâm Du tâm sự với Cố Đông Quân đến khuya mới ngủ, nên sáng sớm không cách nào mở mắt dậy nổi.
Nhưng cô lại bị tiếng ồn ngoài cửa đánh thức. Cố Đông Quân đang tranh cãi với ai sao? Cô mơ mơ màng màng mở mắt, bị tiếng quát tháo bên ngoài làm cho hết hồn, khẽ dụi dụi mắt rồi ngồi dậy đi ra.
Cố Đông Quân đang ngồi trên xe lăn ở trước cửa, quát to đến cả xe cũng rung lên.
“Cô đừng giả vờ không biết, chuyện này ngoài cô ra không có ai mó tay vào!”
“Dương Liễu Nhi, cô không cần phải giải thích. Tôi không ngờ người như cô mà lại nghĩ ra được thủ đoạn hèn hạ như vậy!” Mở cửa phòng ra, Lâm Du nghe đến tên Dương Liễu Nhi thì đứng khựng tại chỗ.
Anh đang cãi nhau với Dương Liễu Nhi sao? Vì cái gì mà anh lại phải ầm ĩ to chuyện như vậy?
“Không nói đến chuyện này. Cô đi đến đầu nhóm truyền thông bên cô cũng không bỏ lỡ cơ hội quảng cáo. Nhưng, các cô muốn quảng bá truyền thông rầm rộ thì cứ quảng bá, sao lại dùng cách bôi nhọ người khác để đánh bóng bản thân? Cô không thấy xấu hổ sao?”
“Tình huống lúc ấy như thế nào tôi biết rõ nhất. Bỏ học sinh chạy ra ngoài trước chính là cô. Chẳng nhẽ cô lại muốn tôi phải tự ra mắt chứng minh à?”
“Không cách nào khác, trong vòng một tiếng, cô không giải quyết cho tốt, đừng trách tôi không niệm tình cũ!”
“Dù cô có là ai thì cũng đừng hòng ức hiếp người phụ nữ của tôi!” Lần đầu tiên Lâm Du chứng kiến Cố Đông Quân nổi giận, lần đầu tiên nghe thấy anh mắng chửi người khác, cũng là lần đầu tiên được thấy anh khí phách như vậy. Đúng là quá bá đạo, quá đẹp trai!
Lúc này điện thoại di động trong phòng của cô cũng vang lên, cả hai người cùng giật mình. Cố Đông Quân ngoái đầu lại nhìn thấy Lâm Du đang đứng ngây người ở cửa, còn Lâm Du gượng cười không biết nên đi vào hay đi ra.
“Em không nghe điện thoại sao?” “Ở, hả, ha ha ha.” Lâm Du cười ngớ ngẩn rồi quay vào phòng. Cô cầm điện thoại lên, nhìn thấy Lâm Thiên gọi đến, “Alo, chuyện gì vậy? Mới sáng sớm mà em đã quấy rầy mộng đẹp của người ta rồi!” Tiếng Lâm Thiển vang lên giận dữ trong điện thoại, “Giờ này mà chị còn tâm trí để ngủ hả? Xảy ra chuyện lớn như vậy, chị còn ngủ được sao?”
Lâm Du nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi của Cổ Đông Quân, “Chuyện là thế nào? Sao mà cả em với anh ấy đều phun ra lửa thế, chuyện gì?”
“Tức chết mất, tức chết đi được! Mới sáng sớm nay chị bị tung tin lên mạng, nói chị... Thôi chị tự lên mạng đọc đi. Em đi gặp Lý Bất Ngôn điều tra xem ai là người tung tin đồn.”
“ờ được.” Lâm Du cúp điện thoại mà vẫn còn mơ mơ màng màng. Cô chỉ biết Lý Bất Ngôn là cấp dưới của Cố Thành Kiêu. Lâm Thiển phải nhờ đến quan hệ trong quân đội để điều tra, có phải xảy ra chuyện lớn rồi không? Nghĩ không ra, cô liền vội vàng mở Weibo ra kiểm tra. Cố Đông Quân vòng xe lăn vào, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt cô, “Bị anh đánh thức sao?” “Đúng vậy, tiếng của anh lớn như vậy... Chờ em chút đi, Tiểu Thiển nói em lên Weibo, chắc em gặp chuyện rồi.”
Sắc mặt Cố Đông Quân nặng nề, bàn tay to lớn đặt lên đầu gối cô, lẳng lặng chờ đợi. Lâm Du vừa lướt lên Weibo, chưa kịp vào bảng xếp hạng lượt xem thì đã thấy tin nóng tự động hiển thị. “Ôi chao, quá nóng nha!” Hai mắt cô dán chặt vào màn hình điện thoại, chuyển động lên xuống.
“Hóa ra có nhiều anh hùng bàn phím đến vậy, bị người khác lợi dụng mà còn không biết.” Cố Đông Quân có chút bối rối, “Có phải em vẫn chưa đọc tin tức hôm nay không? Sao anh thấy như em đọc được cái gì thú vị vậy?” Lâm Du vừa đọc bình luận trên mạng vừa đáp: “Thấy rồi, có anh với Tiểu Thiển giúp thì em còn sợ gì nữa. Còn về danh dự gì gì đó, nhà họ Lâm cũng đã mất thanh danh từ lâu rồi, giờ có bị bôi nhọ thêm thì cũng chẳng sao.”
“Em nghĩ như vậy thật sao?” “Vâng, em đọc bình luận chỉ thấy buồn cười thôi, xem như đang đọc truyện tiếu lâm đi.” Cố Đông Quân đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Em giả vờ hay là thật đấy?” Anh nhớ đến lúc mình bị đình chỉ để điều tra, tất cả mọi người công kích anh. Ngày nào vụ án của Thành Kiểu chưa được phá thì ngày đó anh vẫn chưa thể được minh oan.
Anh không được tòa án minh oan thì cư dân mạng vẫn tiếp tục mắng chửi anh.
Thậm chí kể cả chuyện anh tình nguyện đi dạy ở Đại Thanh Sơn cũng bị dân mạng cho rằng anh dùng thủ đoạn lấp liếm tội lỗi.
Nỗi oan ức này vô cùng khổ sở, chỉ ai trải qua mới thấu hiểu được.
Anh nói: “Chuyện này có liên quan đến anh, anh nhất định sẽ giúp em đòi lại công bằng.”
Lâm Du lại lắc đầu, “Không, em không muốn anh bị liên lụy. Em nhìn thấy anh bị mắng chửi còn thấy khó chịu hơn so với bản thân bị mắng chửi. Chỉ cần anh biết sự thật thế nào là được, người khác nhìn nhận như thế nào em không quan tâm.”
Cố Đông Quân cười, cảm thấy đau nhói trong ngực: “Thế nên lúc anh bị dân mạng công kích, em mới làm hiệp sĩ đáp trả lại từng bình luận, đúng không?”
Tác giả :
Ngư Ca