Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 232: Cậu nghĩ tôi muốn xuất ngoại sao?
Người con trai giống như cơn gió năm ấy nay đã trở thành một cơn lốc, đường hoàng nghênh ngang
xuất hiện trước mặt Lâm Thiển. “Sao mặt giống như gặp ma thể? Không biết tôi à?” “Khụ khụ, biết chứ, là cháu trai lớn đây mà.” Sở Mặc Phong tức giận, trừng mắt, cách một lớp kính râm liếc có một cái. Cậu ta nghiêng đầu nói: “Lên xe.” “Ê này, khoan đã.” Lâm Thiển tò mò hỏi: “Sao cậu biết tôi phải tới nhà ba tôi?”
“Chú Lâm nói tôi biết.”
“Sao hai người biết nhau?”
Sở Mặc Phong hơi cúi thấp đầu, nhìn cô từ khoảng hở của kính râm, thốt ra một câu khiến cô dở khóc dở cười. “Cậu yên tâm, tôi vẫn cặp bồ với con gái như thường, không có hứng thú với ba cậu đâu.”
Sở Mặc Phong xoay người đi về phía chiếc xe siêu cấp. Đi được vài bước thì cậu ta nhận ra Lâm Thiển không đi theo. Cậu ta không thể làm gì khác hơn là đành quay trở lại, nói: “Không tin thì hỏi ba cậu đi.”
Cậu ta vừa dứt lời thì Lâm Thiển đã lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Húc chứng thực. Quả nhiên cô không làm cậu thất vọng. Cậu ta tức giận nghiến răng kèn kẹt. Dù gì cũng là bạn học nhiều năm, vậy mà cô chẳng có chút tín nhiệm nào cả!
Lúc Lâm Thiển gọi điện thoại còn cố ý tránh né cậu ta, làm cậu ta tức đến sôi gan, lửa giận như cắn nuốt trái
tim.
“À, thì ra là vậy... Được rồi, được rồi, con biết rồi.” Lâm Thiển nói chuyện điện thoại xong thì đi tới, giành quyền chất vấn trước: “Thì ra Lâm Duy Nhất đã về rồi. Sở Mặc Phong, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn học nhiều năm, bây giờ tôi lại là thím Hai cậu, sao chuyện lớn như thế mà cậu không nói cho tôi biết sớm?”
“Tôi...” Cái này là lỗi của tôi sao?
“Tuy rằng chúng tôi là chị em gái nhưng ba tôi vẫn lo lắng chúng tôi không hợp nhau. Sao cậu không có mắt nhìn như vậy, biết rõ thì phải nói sớm một tiếng chứ? Tôi còn phải chuẩn bị tâm lý nữa, có phải cậu muốn chúng tôi cãi nhau ầm ĩ hay không?”
“...” Sở Mặc Phong câm nín, mái tóc vàng đã gần chuyển đỏ, chuẩn bị bốc cháy đến nơi.
“Đi thôi, còn đứng ở đây làm gì, nóng chết tôi.”
Sở Mặc Phong giơ tay đấm ngực. Cậu ngẩng đầu nhìn mặt trời, thầm mắng, làm quái gì nắng gắt như vậy? Không biết nóng lắm sao? Không biết sẽ đốt ra lửa à?
Trước giờ, cái tên Lâm Duy Nhất như sấm rền bên tại Lâm Thiên, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ gặp mặt sớm như vậy. Ở trong xe, cô không khỏi khẩn trương. Cô cẩn thận dò hỏi: “Ba tôi nói cậu là bạn du học ở Mỹ với Lâm Duy Nhất hả?”
“Cô ta là người thế nào?” “Rất tốt.”
“Cụ thể chút.” “Tính cách tốt, tính tình tốt, nhân phẩm tốt, học hành giỏi, tướng mạo đẹp, vóc người đẹp.”
“Oa, đây chính là người tốt trăm năm khó gặp nha.”
“Đúng vậy, người ta là công chúa thật, còn cậu chỉ có bệnh công chúa thôi.”
“...” Lâm Thiển bất mãn liếc mắt trừng cậu. “ Này, sao lại nói sang tôi? Hơn nữa, tôi mà có bệnh công chúa hả? Phân biệt đối xử!”
“Phải phải phải, cậu không có. Tôi chỉ so sánh ví dụ thôi.” “Vậy cậu càng phân biệt đối xử hơn, dựa vào cái gì mà hạ tôi xuống, nâng cô ta lên chứ?” “...” Sở Mặc Phong khẽ thở dài một hơi: “Tôi nói không lại cậu, được chưa?”
Lâm Thiển trừng mắt nhìn cậu ta một cái: “Nói vậy chẳng phải là bảo tôi già mồm cãi láo sao? Đừng nghĩ rằng bản thân mình du học thì tài ba lắm, bà đây không có sợ đâu.”
Nỗi uất ức trong lòng Sở Mặc Phong cuồn cuộn dâng lên, buột miệng: “Cậu nghĩ tôi muốn xuất ngoại sao? Còn không phải vì...”
“Thôi đi, không nói nữa!” Cậu ta vỗ mạnh vô lăng một cái, nói nhiều cũng chỉ mình cậu khổ thôi. Lâm Thiển hết hồn, lén quay đầu nhìn sườn mặt cậu.
góc độ này, cô có thể nhìn thấy đôi mắt ửng kia phía sau kính râm.
Cô im lặng, không tranh cãi với cậu nữa. Có một số việc, bọn họ mãi mãi chẳng bao giờ muốn nhắc lại.
Chỉ lát sau bọn họ đã đến biệt thự nhà họ Lâm.
Thật ra Lâm Thiển có cảm giác bài xích biệt thự họ nhà Lâm hơn cả nhà họ Cố. Nếu không phải vì nghĩ đến cảm nhận của Lâm Húc thì cô chẳng muốn đến.
Bọn họ vừa xuống xe đã thấy một cô gái xinh đẹp trẻ trung chạy ra đón. Lâm Thiển vừa nhìn thấy cô ta thì người bỗng khựng lại bỡ ngỡ, giống như nhìn thấy một phiên bản khác của mình vậy. Mặt Lâm Duy Nhất giống mặt cô đến bảy tám phần. Hơn nữa, xét về chiều cao, vóc dáng cũng giống hệt nhau, ngay cả phong cách ăn mặc cũng không khác mấy.
Nếu đặt hai người đứng cạnh nhau, dù nói là chị em song sinh cũng không quá đáng.
“Phong, anh nóng không?” Sở Mặc Phong có vẻ không tự nhiên, giới thiệu hai người với nhau: “Lâm Thiên, Lâm Duy Nhất, hai người... làm quen đi.” Lâm Thiển thoải mái vươn tay ra: “Chào em.” Nhưng Lâm Duy Nhất lại chủ động khoác tay lên cánh tay của Sở Mặc Phong, không thèm nhìn Lâm Thiển, “Trời nóng thế này chắc là làm anh mệt rồi. Em có dặn phòng bếp đặc biệt làm đu đủ tuyết giáp ướp lạnh cho anh đấy.”
Sở Mặc Phong bị Lâm Duy Nhất kéo đi, cậu quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Thiển, nhưng lại không lên tiếng. Lâm Thiển rất thức thời rụt tay về. Không sao, dù gì thì cô cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Trước đây Dung Tử Khâm đã ra tay phủ đều có một lần, bây giờ Lâm Duy Nhất lại tiếp tục hạ uy phong cô lần nữa.
Có điều nhìn thấy dáng vẻ thắm thiết thân mật ấy của Lâm Duy Nhất và Sở Mặc Phong thì cô mới chợt nhận ra, hóa ra bọn họ không chỉ là quan hệ bạn học bình thường. “Đại tiểu thư, Sở thiếu gia, Lâm Thiển tiểu thư.” Người hầu đi ra chào hỏi theo thứ tự. Lâm Thiển gật đầu chào lại, đã sửa cách xưng hô rồi. Thôi cũng chẳng sao, dù gì cô cũng không ham cái danh “Đại tiểu thư”. Tốt nhất là bỏ luôn “Tiểu thư”, gọi thẳng tên cô cho rồi. Lâm Thiển đi phía sau bọn họ, Lâm Duy Nhất đứng nép bên cạnh Sở Mặc Phong hệt như chú chim nhỏ. Hơn nữa cô cũng nhìn ra được Lâm Duy Nhất rất thích sở Mặc Phong. Lâm Duy Nhất: “Phong, chúng ta ăn cơm xong thì đi xem phim được không?”
Sở Mặc Phong: Buổi chiều anh còn có việc, ngày mai đi.”
Lâm Duy Nhất: “Được, vậy ngày mai nhé. Em còn chưa đi tham quan thành phố B lần nào. Di tích thắng cảnh của thành phố B nổi tiếng khắp thế giới, em rất muốn đi xem thử.” Sở Mặc Phong: Không phải em chê trời nóng sao?”
Lâm Duy Nhất: “À, đúng là nóng thật. Vậy đợi trời mát lại một chút thì anh đưa em đi chơi nha.” Sở Mặc Phong: Ừ”
Trong đại sảnh, Lâm Húc và Dung Tử Khâm đang ngồi đó. Bên cạnh cầu thang còn đặt vài cương hành lý to và một thùng đồ đã mở. Bên trong toàn là đồ đạc mang từ Mỹ về.
Nhìn tình hình này có vẻ như Lâm Duy Nhất và Sở Mặc Phong chỉ vừa mới về tới thành phố B. Hơn nữa chắc chắn bọn họ sẽ ở lại đây một thời gian. Quan hệ của bọn họ đã khăng khít đến như vậy à? Cô và Sở Mặc Phong có quan hệ họ hàng, vậy về sau gặp mặt, cô phải gọi là cháu trai, hay là em rể đây? Dung Tử Khâm nhìn Sở Mặc Phong mà cười tươi rói. Đúng là càng nhìn càng thích.
“Tiểu Phong à, hôm nay đúng lúc tài xế nghỉ phép, đã phiền cháu phải chạy một chuyển rồi.” “Không sao đâu dì, cháu quen thuộc thành phố B, đường sá cũng không xa lắm. Hơn nữa cháu và Lâm Thiển cũng quen biết.” “Hả?” Dung Tử Khâm nhìn về phía Lâm Thiên, ánh mắt đề phòng. “Làm sao hai người biết nhau?” “Chúng cháu là...” “Bọn con là họ hàng.” Lâm Thiển ngắt lời Sở Mặc Phong, giành quyền nói trước: “Cậu ấy là cháu trai của chồng con, con là thím Hai của cậu ấy.”
xuất hiện trước mặt Lâm Thiển. “Sao mặt giống như gặp ma thể? Không biết tôi à?” “Khụ khụ, biết chứ, là cháu trai lớn đây mà.” Sở Mặc Phong tức giận, trừng mắt, cách một lớp kính râm liếc có một cái. Cậu ta nghiêng đầu nói: “Lên xe.” “Ê này, khoan đã.” Lâm Thiển tò mò hỏi: “Sao cậu biết tôi phải tới nhà ba tôi?”
“Chú Lâm nói tôi biết.”
“Sao hai người biết nhau?”
Sở Mặc Phong hơi cúi thấp đầu, nhìn cô từ khoảng hở của kính râm, thốt ra một câu khiến cô dở khóc dở cười. “Cậu yên tâm, tôi vẫn cặp bồ với con gái như thường, không có hứng thú với ba cậu đâu.”
Sở Mặc Phong xoay người đi về phía chiếc xe siêu cấp. Đi được vài bước thì cậu ta nhận ra Lâm Thiển không đi theo. Cậu ta không thể làm gì khác hơn là đành quay trở lại, nói: “Không tin thì hỏi ba cậu đi.”
Cậu ta vừa dứt lời thì Lâm Thiển đã lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Húc chứng thực. Quả nhiên cô không làm cậu thất vọng. Cậu ta tức giận nghiến răng kèn kẹt. Dù gì cũng là bạn học nhiều năm, vậy mà cô chẳng có chút tín nhiệm nào cả!
Lúc Lâm Thiển gọi điện thoại còn cố ý tránh né cậu ta, làm cậu ta tức đến sôi gan, lửa giận như cắn nuốt trái
tim.
“À, thì ra là vậy... Được rồi, được rồi, con biết rồi.” Lâm Thiển nói chuyện điện thoại xong thì đi tới, giành quyền chất vấn trước: “Thì ra Lâm Duy Nhất đã về rồi. Sở Mặc Phong, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn học nhiều năm, bây giờ tôi lại là thím Hai cậu, sao chuyện lớn như thế mà cậu không nói cho tôi biết sớm?”
“Tôi...” Cái này là lỗi của tôi sao?
“Tuy rằng chúng tôi là chị em gái nhưng ba tôi vẫn lo lắng chúng tôi không hợp nhau. Sao cậu không có mắt nhìn như vậy, biết rõ thì phải nói sớm một tiếng chứ? Tôi còn phải chuẩn bị tâm lý nữa, có phải cậu muốn chúng tôi cãi nhau ầm ĩ hay không?”
“...” Sở Mặc Phong câm nín, mái tóc vàng đã gần chuyển đỏ, chuẩn bị bốc cháy đến nơi.
“Đi thôi, còn đứng ở đây làm gì, nóng chết tôi.”
Sở Mặc Phong giơ tay đấm ngực. Cậu ngẩng đầu nhìn mặt trời, thầm mắng, làm quái gì nắng gắt như vậy? Không biết nóng lắm sao? Không biết sẽ đốt ra lửa à?
Trước giờ, cái tên Lâm Duy Nhất như sấm rền bên tại Lâm Thiên, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ gặp mặt sớm như vậy. Ở trong xe, cô không khỏi khẩn trương. Cô cẩn thận dò hỏi: “Ba tôi nói cậu là bạn du học ở Mỹ với Lâm Duy Nhất hả?”
“Cô ta là người thế nào?” “Rất tốt.”
“Cụ thể chút.” “Tính cách tốt, tính tình tốt, nhân phẩm tốt, học hành giỏi, tướng mạo đẹp, vóc người đẹp.”
“Oa, đây chính là người tốt trăm năm khó gặp nha.”
“Đúng vậy, người ta là công chúa thật, còn cậu chỉ có bệnh công chúa thôi.”
“...” Lâm Thiển bất mãn liếc mắt trừng cậu. “ Này, sao lại nói sang tôi? Hơn nữa, tôi mà có bệnh công chúa hả? Phân biệt đối xử!”
“Phải phải phải, cậu không có. Tôi chỉ so sánh ví dụ thôi.” “Vậy cậu càng phân biệt đối xử hơn, dựa vào cái gì mà hạ tôi xuống, nâng cô ta lên chứ?” “...” Sở Mặc Phong khẽ thở dài một hơi: “Tôi nói không lại cậu, được chưa?”
Lâm Thiển trừng mắt nhìn cậu ta một cái: “Nói vậy chẳng phải là bảo tôi già mồm cãi láo sao? Đừng nghĩ rằng bản thân mình du học thì tài ba lắm, bà đây không có sợ đâu.”
Nỗi uất ức trong lòng Sở Mặc Phong cuồn cuộn dâng lên, buột miệng: “Cậu nghĩ tôi muốn xuất ngoại sao? Còn không phải vì...”
“Thôi đi, không nói nữa!” Cậu ta vỗ mạnh vô lăng một cái, nói nhiều cũng chỉ mình cậu khổ thôi. Lâm Thiển hết hồn, lén quay đầu nhìn sườn mặt cậu.
góc độ này, cô có thể nhìn thấy đôi mắt ửng kia phía sau kính râm.
Cô im lặng, không tranh cãi với cậu nữa. Có một số việc, bọn họ mãi mãi chẳng bao giờ muốn nhắc lại.
Chỉ lát sau bọn họ đã đến biệt thự nhà họ Lâm.
Thật ra Lâm Thiển có cảm giác bài xích biệt thự họ nhà Lâm hơn cả nhà họ Cố. Nếu không phải vì nghĩ đến cảm nhận của Lâm Húc thì cô chẳng muốn đến.
Bọn họ vừa xuống xe đã thấy một cô gái xinh đẹp trẻ trung chạy ra đón. Lâm Thiển vừa nhìn thấy cô ta thì người bỗng khựng lại bỡ ngỡ, giống như nhìn thấy một phiên bản khác của mình vậy. Mặt Lâm Duy Nhất giống mặt cô đến bảy tám phần. Hơn nữa, xét về chiều cao, vóc dáng cũng giống hệt nhau, ngay cả phong cách ăn mặc cũng không khác mấy.
Nếu đặt hai người đứng cạnh nhau, dù nói là chị em song sinh cũng không quá đáng.
“Phong, anh nóng không?” Sở Mặc Phong có vẻ không tự nhiên, giới thiệu hai người với nhau: “Lâm Thiên, Lâm Duy Nhất, hai người... làm quen đi.” Lâm Thiển thoải mái vươn tay ra: “Chào em.” Nhưng Lâm Duy Nhất lại chủ động khoác tay lên cánh tay của Sở Mặc Phong, không thèm nhìn Lâm Thiển, “Trời nóng thế này chắc là làm anh mệt rồi. Em có dặn phòng bếp đặc biệt làm đu đủ tuyết giáp ướp lạnh cho anh đấy.”
Sở Mặc Phong bị Lâm Duy Nhất kéo đi, cậu quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Thiển, nhưng lại không lên tiếng. Lâm Thiển rất thức thời rụt tay về. Không sao, dù gì thì cô cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Trước đây Dung Tử Khâm đã ra tay phủ đều có một lần, bây giờ Lâm Duy Nhất lại tiếp tục hạ uy phong cô lần nữa.
Có điều nhìn thấy dáng vẻ thắm thiết thân mật ấy của Lâm Duy Nhất và Sở Mặc Phong thì cô mới chợt nhận ra, hóa ra bọn họ không chỉ là quan hệ bạn học bình thường. “Đại tiểu thư, Sở thiếu gia, Lâm Thiển tiểu thư.” Người hầu đi ra chào hỏi theo thứ tự. Lâm Thiển gật đầu chào lại, đã sửa cách xưng hô rồi. Thôi cũng chẳng sao, dù gì cô cũng không ham cái danh “Đại tiểu thư”. Tốt nhất là bỏ luôn “Tiểu thư”, gọi thẳng tên cô cho rồi. Lâm Thiển đi phía sau bọn họ, Lâm Duy Nhất đứng nép bên cạnh Sở Mặc Phong hệt như chú chim nhỏ. Hơn nữa cô cũng nhìn ra được Lâm Duy Nhất rất thích sở Mặc Phong. Lâm Duy Nhất: “Phong, chúng ta ăn cơm xong thì đi xem phim được không?”
Sở Mặc Phong: Buổi chiều anh còn có việc, ngày mai đi.”
Lâm Duy Nhất: “Được, vậy ngày mai nhé. Em còn chưa đi tham quan thành phố B lần nào. Di tích thắng cảnh của thành phố B nổi tiếng khắp thế giới, em rất muốn đi xem thử.” Sở Mặc Phong: Không phải em chê trời nóng sao?”
Lâm Duy Nhất: “À, đúng là nóng thật. Vậy đợi trời mát lại một chút thì anh đưa em đi chơi nha.” Sở Mặc Phong: Ừ”
Trong đại sảnh, Lâm Húc và Dung Tử Khâm đang ngồi đó. Bên cạnh cầu thang còn đặt vài cương hành lý to và một thùng đồ đã mở. Bên trong toàn là đồ đạc mang từ Mỹ về.
Nhìn tình hình này có vẻ như Lâm Duy Nhất và Sở Mặc Phong chỉ vừa mới về tới thành phố B. Hơn nữa chắc chắn bọn họ sẽ ở lại đây một thời gian. Quan hệ của bọn họ đã khăng khít đến như vậy à? Cô và Sở Mặc Phong có quan hệ họ hàng, vậy về sau gặp mặt, cô phải gọi là cháu trai, hay là em rể đây? Dung Tử Khâm nhìn Sở Mặc Phong mà cười tươi rói. Đúng là càng nhìn càng thích.
“Tiểu Phong à, hôm nay đúng lúc tài xế nghỉ phép, đã phiền cháu phải chạy một chuyển rồi.” “Không sao đâu dì, cháu quen thuộc thành phố B, đường sá cũng không xa lắm. Hơn nữa cháu và Lâm Thiển cũng quen biết.” “Hả?” Dung Tử Khâm nhìn về phía Lâm Thiên, ánh mắt đề phòng. “Làm sao hai người biết nhau?” “Chúng cháu là...” “Bọn con là họ hàng.” Lâm Thiển ngắt lời Sở Mặc Phong, giành quyền nói trước: “Cậu ấy là cháu trai của chồng con, con là thím Hai của cậu ấy.”
Tác giả :
Ngư Ca