Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 217: Đây là nộp thuế nông nghiệp
“Không nhịn được cũng phải nhịn, vẫn còn nhiều thời gian, đợi vết thương lành rồi tính sau.”
“Không, em muốn bây giờ, muốn ngay lập tức!” “Em đúng là nữ lưu manh mà.” “Phải phải, em chính là nữ lưu manh, nữ háo sắc. Anh muốn nói sao thì nói, dù sao thì em vẫn muốn.”
“...” ở đâu ra kiểu con gái bạo dạn như vậy chứ?
Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu lăn lộn ở trên giường. Một người là tiến công, một người là phòng thủ, hai người đọ sức lẫn nhau, nhưng Lâm Thiên vẫn chiếm ưu thế hơn.
“Một chữ thôi, làm hay không?”
“Hai chữ, không làm.”
Nữ trên nam dưới, cô nắm hai cổ tay anh đè lên đỉnh đầu, hỏi lại: “Làm hay không?” Cố Thành Kiêu thật muốn xem, nếu dụ dỗ không được thì cô còn xuất ra chiêu gì hay hơn nữa không. Thấy anh chần chừ không lên tiếng, Lâm Thiển làm nũng, cất giọng êm như bông: “Hơn cả tháng không ngủ chung rồi, anh thật sự không muốn sao? Trước đây cứ hai ngày không chạm vào em là anh giống như quỷ đói vậy. Bây giờ cũng đã hơn cả tháng rồi mà anh vẫn có thể nhịn. Chẳng lẽ anh có bệnh, hay là anh có người khác?”
“... Oan cho anh.”
“Hứ, lời đàn ông nói mà đáng tin thì heo cũng biết leo cây. Bình thường bác Cả em là người thành thật thế mà còn nuôi gái ở bên ngoài, ba em cũng vậy... Nếu như anh có người khác bên ngoài, em sẽ không nhẫn nhịn đâu đấy.” Cố Thành Kiêu dở khóc dở cười: “Anh đảm bảo không có.”
“Vậy sao không làm?” “... Đây là hai chuyện khác nhau.” “Đây là em muốn ép khổ anh, để anh khỏi ra ngoài làm bậy bạ. Đã lâu rồi chúng ta không bên nhau, vậy mà anh vẫn còn có thể nhịn. Có phải anh muốn cống hiến hết con cháu cho người ngoài đúng không?”
“... Vợ à, em càng nói càng bậy!” “Được rồi, muốn em tin thì phải lấy hành động thực tế chứng minh. Em muốn nghiệm thân.”
“Đây là nộp thuế nông nghiệp, không tới phiên anh đồng ý hay không?”
“...” Đây hoàn toàn là nữ lưu manh mà, hoàn toàn luôn!
Lâm Thiển không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng. Cô lập tức vươn tay kéo khăn tắm cột ở thắt lưng anh ra. Đây là lúc anh vừa tắm rửa xong, rất dễ cởi, rất dễ đẩy ngã. “Má nó, em dùng tay nữa hả?” Cố Thành Kiêu thấp giọng hỏi. “Anh có tin em còn có thể dùng miệng không?” “...” Lâm Thiển, em đúng là đáng mặt nam tử hán! Bấy giờ, ánh trăng êm đềm sáng trong đang xuyên qua cửa sổ, chiếu vào giữa phòng. Cố Thành Kiêu nhìn thấy ánh trăng hắt lên gương mặt thẹn thùng ửng đỏ và cặp mắt sáng như sao của Lâm Thiển.
Nói thật, bây giờ anh mà còn không động lòng thì có còn đáng mặt là đàn ông hay không? Cho dù Lâm Thiển xấu hổ thật, nhưng anh cũng nhìn ra được cô dùng hết sức lực để đòi hỏi: “Lo nhiều thế làm gì, em đâu có yếu đuối như vậy. Em nằm anh làm chẳng phải là xong rồi sao? Rốt cuộc là có làm hay không?”
“...” Cố Thành Kiêu vừa bực vừa buồn cười: “Trời ơi, con gái mà cũng nói được những lời như vậy sao?” “Ai là con gái? Em là phụ nữ có chồng!” “... Em đúng là phụ nữ có chồng không biết e thẹn, không biết xấu hổ”
“Hứ!”
Lâm Thiển càng bạo gan hơn, cưỡi cả cơ thể lên người anh. Cánh môi mát lạnh hôn lên cơ ngực vạm vỡ, hôn tới khi trên đó dính đầy nước bọt.
Làm sao Cố Thành Kiêu chịu được sự mê hoặc này, hai tay gấp gáp sờ soạng cơ thể cô.
Hửm, cái gì đây? Cảm giác hơi khác! Anh nương theo ánh trăng mờ ảo mà nhìn. Trên người cô là một chiếc áo lót màu đen bằng ren, mỏng như cánh ve, thuộc kiểu mặc như không mặc.
“F*ck, em cố ý!” Tiếng văng tục khàn khàn vang lên khiến trong lòng Lâm Thiển ngứa ngáy, cô chai mặt nói: “Phải phải, hôm nay em nhất định phải xử anh, tốt nhất anh nên ngoan ngoãn phối hợp đi.”
Cố Thành Kiêu: “...”
Anh cảm giác một trận sảng khoái không thể thốt nên dưới dưới bàn tay ma quái của cô, máu nóng dâng lên não, lan tỏa khắp cơ thể. Dục vọng kìm nén lâu ngày đột ngột được nhóm lên, trong phút chốc bùng phát thành ngọn lửa hừng hực. “Đừng... đừng như vậy. Anh không muốn làm em bị thương.” Cổ họng anh khô khốc, đau rát khó chịu.
Trong lúc này, giọng nói mềm mại của Lâm Thiên như châm dầu vào lửa: “Đã là đàn ông thì làm đi!” “...” Cố Thành Kiêu bị bức tới điên rồi. Anh gầm nhẹ một tiếng, vô cùng vui sướng tiếp nhận sự khiêu chiến này. Một trận trời nghiêng đất lệch khiến vị trí và thể chủ động của hai người trao đổi. “Quần áo này là em lén mua khi nào? Mà không, miếng vải này chứ.”
Lâm Thiển phì cười, nũng nịu hỏi: “Vậy anh có thích không?”
Cố Thành Kiêu hôn thật sâu, chỉ hận không thể nuốt cô vào bụng để thay thế câu trả lời.
Quả thật anh rất dịu dàng, dịu dàng hơn nhiều so với sức tưởng tượng của cô. Do sợ làm cô đau nên anh cố gắng kiềm chế không đi vào nơi sâu nhất.
“Tiểu yêu tinh, em hài lòng chưa?” Anh cắn lỗ tai cô rì rầm. Lâm Thiển cười khanh khách thành tiếng, cắn lên bả vai anh một cái, hờn dỗi: “Hứ, bụng dạ anh thật đen tối, rõ ràng cũng muốn mà còn mượn em nói ra.” “Ai bảo em thiếu kiên nhẫn? Hừm...” Cô có thể cảm nhận được anh đang dùng sức lực trả thù cô: “Anh thật đáng ghét...”
“Chỉ có chó con mới cắn người, em nói xem em có phải chó con không?” Lâm Thiển lại cắn thêm một cái bên phía vai kia, khiêu khích: “Vậy chẳng phải anh đang yêu đương với chó sao?”
Cố Thành Kiêu từ từ ra sức, nhưng lại không thể không kiềm chế sức lực. Anh yêu cô, anh không muốn mang tới bất kì vết thương nào cho cô. Cuối cùng Lâm Thiển cũng cảm thấy thỏa mãn mà ngủ thiếp đi. Anh lập tức vọt vào phòng tắm xối nước lạnh để bản thân bình tĩnh lại. Trong nhà vệ sinh, anh vừa tắm vừa huýt sáo. Anh cũng không biết vì sao mình lại vui. Rõ ràng đã xấp xỉ ba mươi mà lại giống như một thằng nhóc mười mấy hai mươi, vĩnh viễn dư thừa sức lực, vĩnh viễn như dục vọng chưa từng được thỏa mãn.
Anh từng cho rằng bản thân mình sống là vì sứ mệnh của tổ quốc.
Dĩ nhiên bây giờ cũng giống như vậy, chỉ là anh đã có thêm một sứ mệnh nữa. Đó là Lâm Thiển. Nhờ Lâm Thiên, cuộc sống buồn tẻ nhạt nhẽo của anh trở nên muôn màu muôn sắc.
Cũng nhờ Lâm Thiên, anh lãnh đạm vô tình dần dần xuất hiện thất tình lục dục. Anh từ từ trở nên giống người bình thường hơn, có máu, có nước mắt, sẽ khóc và cũng sẽ cười. Thật ra sự lãnh đạm vô tình đó là một dạng bệnh tâm lý. Ngoại trừ anh ra thì chỉ có Ninh Trí Viễn biết được bí mật này, ngay cả ba mẹ anh cũng không biết. Tính lãnh đạm này là sự khuyết thiếu cảm xúc đối với các kích thích từ bên ngoài, cho dù là chuyện đó có liên quan mật thiết với bản thân thế nào đi chăng nữa. Đây là một loại bệnh tâm lý khiến người bệnh thường có cảm giác cô độc và bị hãm sâu vào đó. Xét về phương diện nào đó thì nó hơi giống bệnh trầm cảm, nhưng lại có điểm không giống như bệnh trầm cảm. Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Thiển, anh có cảm giác khó hiểu giống như bị điện giật, không muốn buông cô ra.
Ninh Trí Viễn từng cảnh báo anh phải thoát khỏi cảm giác cô độc này nếu không sẽ dễ chuyển hóa thành bệnh trầm cảm hoặc là một căn bệnh nào khác trên phương diện tinh thần. Từ khi kết hôn với Lâm Thiên, đã gần một năm nay anh không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Cho dù là khi đi công tác ở bên ngoài thì cũng vì nhớ cô mà anh quên đi cảm giác cô đơn. Anh cảm thấy, cô chính là thần dược khiến anh không thuốc mà khỏi.
“Không, em muốn bây giờ, muốn ngay lập tức!” “Em đúng là nữ lưu manh mà.” “Phải phải, em chính là nữ lưu manh, nữ háo sắc. Anh muốn nói sao thì nói, dù sao thì em vẫn muốn.”
“...” ở đâu ra kiểu con gái bạo dạn như vậy chứ?
Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu lăn lộn ở trên giường. Một người là tiến công, một người là phòng thủ, hai người đọ sức lẫn nhau, nhưng Lâm Thiên vẫn chiếm ưu thế hơn.
“Một chữ thôi, làm hay không?”
“Hai chữ, không làm.”
Nữ trên nam dưới, cô nắm hai cổ tay anh đè lên đỉnh đầu, hỏi lại: “Làm hay không?” Cố Thành Kiêu thật muốn xem, nếu dụ dỗ không được thì cô còn xuất ra chiêu gì hay hơn nữa không. Thấy anh chần chừ không lên tiếng, Lâm Thiển làm nũng, cất giọng êm như bông: “Hơn cả tháng không ngủ chung rồi, anh thật sự không muốn sao? Trước đây cứ hai ngày không chạm vào em là anh giống như quỷ đói vậy. Bây giờ cũng đã hơn cả tháng rồi mà anh vẫn có thể nhịn. Chẳng lẽ anh có bệnh, hay là anh có người khác?”
“... Oan cho anh.”
“Hứ, lời đàn ông nói mà đáng tin thì heo cũng biết leo cây. Bình thường bác Cả em là người thành thật thế mà còn nuôi gái ở bên ngoài, ba em cũng vậy... Nếu như anh có người khác bên ngoài, em sẽ không nhẫn nhịn đâu đấy.” Cố Thành Kiêu dở khóc dở cười: “Anh đảm bảo không có.”
“Vậy sao không làm?” “... Đây là hai chuyện khác nhau.” “Đây là em muốn ép khổ anh, để anh khỏi ra ngoài làm bậy bạ. Đã lâu rồi chúng ta không bên nhau, vậy mà anh vẫn còn có thể nhịn. Có phải anh muốn cống hiến hết con cháu cho người ngoài đúng không?”
“... Vợ à, em càng nói càng bậy!” “Được rồi, muốn em tin thì phải lấy hành động thực tế chứng minh. Em muốn nghiệm thân.”
“Đây là nộp thuế nông nghiệp, không tới phiên anh đồng ý hay không?”
“...” Đây hoàn toàn là nữ lưu manh mà, hoàn toàn luôn!
Lâm Thiển không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng. Cô lập tức vươn tay kéo khăn tắm cột ở thắt lưng anh ra. Đây là lúc anh vừa tắm rửa xong, rất dễ cởi, rất dễ đẩy ngã. “Má nó, em dùng tay nữa hả?” Cố Thành Kiêu thấp giọng hỏi. “Anh có tin em còn có thể dùng miệng không?” “...” Lâm Thiển, em đúng là đáng mặt nam tử hán! Bấy giờ, ánh trăng êm đềm sáng trong đang xuyên qua cửa sổ, chiếu vào giữa phòng. Cố Thành Kiêu nhìn thấy ánh trăng hắt lên gương mặt thẹn thùng ửng đỏ và cặp mắt sáng như sao của Lâm Thiển.
Nói thật, bây giờ anh mà còn không động lòng thì có còn đáng mặt là đàn ông hay không? Cho dù Lâm Thiển xấu hổ thật, nhưng anh cũng nhìn ra được cô dùng hết sức lực để đòi hỏi: “Lo nhiều thế làm gì, em đâu có yếu đuối như vậy. Em nằm anh làm chẳng phải là xong rồi sao? Rốt cuộc là có làm hay không?”
“...” Cố Thành Kiêu vừa bực vừa buồn cười: “Trời ơi, con gái mà cũng nói được những lời như vậy sao?” “Ai là con gái? Em là phụ nữ có chồng!” “... Em đúng là phụ nữ có chồng không biết e thẹn, không biết xấu hổ”
“Hứ!”
Lâm Thiển càng bạo gan hơn, cưỡi cả cơ thể lên người anh. Cánh môi mát lạnh hôn lên cơ ngực vạm vỡ, hôn tới khi trên đó dính đầy nước bọt.
Làm sao Cố Thành Kiêu chịu được sự mê hoặc này, hai tay gấp gáp sờ soạng cơ thể cô.
Hửm, cái gì đây? Cảm giác hơi khác! Anh nương theo ánh trăng mờ ảo mà nhìn. Trên người cô là một chiếc áo lót màu đen bằng ren, mỏng như cánh ve, thuộc kiểu mặc như không mặc.
“F*ck, em cố ý!” Tiếng văng tục khàn khàn vang lên khiến trong lòng Lâm Thiển ngứa ngáy, cô chai mặt nói: “Phải phải, hôm nay em nhất định phải xử anh, tốt nhất anh nên ngoan ngoãn phối hợp đi.”
Cố Thành Kiêu: “...”
Anh cảm giác một trận sảng khoái không thể thốt nên dưới dưới bàn tay ma quái của cô, máu nóng dâng lên não, lan tỏa khắp cơ thể. Dục vọng kìm nén lâu ngày đột ngột được nhóm lên, trong phút chốc bùng phát thành ngọn lửa hừng hực. “Đừng... đừng như vậy. Anh không muốn làm em bị thương.” Cổ họng anh khô khốc, đau rát khó chịu.
Trong lúc này, giọng nói mềm mại của Lâm Thiên như châm dầu vào lửa: “Đã là đàn ông thì làm đi!” “...” Cố Thành Kiêu bị bức tới điên rồi. Anh gầm nhẹ một tiếng, vô cùng vui sướng tiếp nhận sự khiêu chiến này. Một trận trời nghiêng đất lệch khiến vị trí và thể chủ động của hai người trao đổi. “Quần áo này là em lén mua khi nào? Mà không, miếng vải này chứ.”
Lâm Thiển phì cười, nũng nịu hỏi: “Vậy anh có thích không?”
Cố Thành Kiêu hôn thật sâu, chỉ hận không thể nuốt cô vào bụng để thay thế câu trả lời.
Quả thật anh rất dịu dàng, dịu dàng hơn nhiều so với sức tưởng tượng của cô. Do sợ làm cô đau nên anh cố gắng kiềm chế không đi vào nơi sâu nhất.
“Tiểu yêu tinh, em hài lòng chưa?” Anh cắn lỗ tai cô rì rầm. Lâm Thiển cười khanh khách thành tiếng, cắn lên bả vai anh một cái, hờn dỗi: “Hứ, bụng dạ anh thật đen tối, rõ ràng cũng muốn mà còn mượn em nói ra.” “Ai bảo em thiếu kiên nhẫn? Hừm...” Cô có thể cảm nhận được anh đang dùng sức lực trả thù cô: “Anh thật đáng ghét...”
“Chỉ có chó con mới cắn người, em nói xem em có phải chó con không?” Lâm Thiển lại cắn thêm một cái bên phía vai kia, khiêu khích: “Vậy chẳng phải anh đang yêu đương với chó sao?”
Cố Thành Kiêu từ từ ra sức, nhưng lại không thể không kiềm chế sức lực. Anh yêu cô, anh không muốn mang tới bất kì vết thương nào cho cô. Cuối cùng Lâm Thiển cũng cảm thấy thỏa mãn mà ngủ thiếp đi. Anh lập tức vọt vào phòng tắm xối nước lạnh để bản thân bình tĩnh lại. Trong nhà vệ sinh, anh vừa tắm vừa huýt sáo. Anh cũng không biết vì sao mình lại vui. Rõ ràng đã xấp xỉ ba mươi mà lại giống như một thằng nhóc mười mấy hai mươi, vĩnh viễn dư thừa sức lực, vĩnh viễn như dục vọng chưa từng được thỏa mãn.
Anh từng cho rằng bản thân mình sống là vì sứ mệnh của tổ quốc.
Dĩ nhiên bây giờ cũng giống như vậy, chỉ là anh đã có thêm một sứ mệnh nữa. Đó là Lâm Thiển. Nhờ Lâm Thiên, cuộc sống buồn tẻ nhạt nhẽo của anh trở nên muôn màu muôn sắc.
Cũng nhờ Lâm Thiên, anh lãnh đạm vô tình dần dần xuất hiện thất tình lục dục. Anh từ từ trở nên giống người bình thường hơn, có máu, có nước mắt, sẽ khóc và cũng sẽ cười. Thật ra sự lãnh đạm vô tình đó là một dạng bệnh tâm lý. Ngoại trừ anh ra thì chỉ có Ninh Trí Viễn biết được bí mật này, ngay cả ba mẹ anh cũng không biết. Tính lãnh đạm này là sự khuyết thiếu cảm xúc đối với các kích thích từ bên ngoài, cho dù là chuyện đó có liên quan mật thiết với bản thân thế nào đi chăng nữa. Đây là một loại bệnh tâm lý khiến người bệnh thường có cảm giác cô độc và bị hãm sâu vào đó. Xét về phương diện nào đó thì nó hơi giống bệnh trầm cảm, nhưng lại có điểm không giống như bệnh trầm cảm. Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Thiển, anh có cảm giác khó hiểu giống như bị điện giật, không muốn buông cô ra.
Ninh Trí Viễn từng cảnh báo anh phải thoát khỏi cảm giác cô độc này nếu không sẽ dễ chuyển hóa thành bệnh trầm cảm hoặc là một căn bệnh nào khác trên phương diện tinh thần. Từ khi kết hôn với Lâm Thiên, đã gần một năm nay anh không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Cho dù là khi đi công tác ở bên ngoài thì cũng vì nhớ cô mà anh quên đi cảm giác cô đơn. Anh cảm thấy, cô chính là thần dược khiến anh không thuốc mà khỏi.
Tác giả :
Ngư Ca