Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 214: Liên quan gì tới cô?
Cố Đông Quân xuất viện. Một tháng sau anh phải quay lại chụp hình xem có thể tháo bột được chưa.
Mặc dù anh đã xác định rõ ràng là không có khả năng tái hợp với Dương Liễu Nhi nhưng cô ta vẫn tới. Đi cùng cô ta đương nhiên còn có Phan Khả Vân. “Anh Đông Quân, chị Liễu Nhi đang quay phim ở Tokyo, vừa nghe nói anh xuất viện thì đã lập tức xin đoàn làm phim nghỉ phép để chạy về đây. Tối nay chị ấy phải bay về Tokyo rồi.” Cố Đông Quân đã thay lại quần áo của mình. Hôm nay anh ăn mặc rất thoải mái, khác với phong cách âu phục giày da trước đây.
Anh ngồi trên xe lăn, trên người mặc áo thun cotton ngắn tay màu gạo, đơn giản mà sạch sẽ, thiếu đi một phần nghiêm túc, nhiều hơn một phần hoạt bát.
Ăn mặc như thế này trông anh trẻ trung hơn thường ngày.
Dương Liễu Nhi không kìm được cứ nhìn anh chằm chằm. Anh thế này không khác gì anh khi lên đại học năm đó.
Khi đó, anh vang danh khắp trường, là bạch mã hoàng tử trong lòng của các nữ sinh.
“Chị Liễu Nhi?” Phan Khả Vận huých cùi chỏ vào cô ta, ánh mắt như tranh công nhìn cô ta.
Cô ta định thần, cười khẽ, “À... ừm, khuya hôm nay em lên máy bay rồi.” Cố Đông Quân: “Em bận như thế không cần tranh thủ đến đây đâu, làm vậy anh áy náy lắm.”
Phan Tuệ đang thu xếp đồ đạc bên cạnh, nói: “Đúng đấy Liễu Nhi, làm phiền cháu quá! Đông Quân ở đây có dì chăm sóc rồi, không có gì đáng ngại đâu.” Dương Liễu Nhi: “Không không, không có chuyện gì quan trọng hơn anh cả! Chỉ cần anh bằng lòng thì em...”
“Reng reng reng!” m thanh ngoài cửa đột nhiên vang lên cắt ngang lời Dương Liễu Nhi, cũng thu hút ánh nhìn của mọi người.
Tất cả mọi người đều ngây người nhìn, bao gồm cả Cố Đông Quân. Lâm Du bưng một cái nồi đất thật to đứng trước cửa ra vào. Cô trợn tròn hai mắt, há hốc mồm, cũng sững sờ khi nhìn thấy người bên trong.
“Ơ... Hình như tôi đi nhầm chỗ, xin lỗi vì đã quấy rầy.” Nói xong, cô vội vàng bỏ chạy, quá mất mặt. “Lâm Du!” Thấy cô vừa tới lại muốn đi, Cố Đông Quân lập tức gọi cô lại, quay xe lăn ra cửa. ôi, đừng gọi em, đừng cản em, để em đi đi mà!
Cố Đông Quân điều khiển xe lăn đuổi theo, “Em chạy đi đâu vậy? Bưng cái nồi đất to như thế mà chạy đi đâu?”
Lâm Du méo cả mặt. Nói thật, cái nồi này vừa nặng vừa nóng, cô cũng bội phục mình có thể bưng thẳng từ nhà bếp tới đây.
“Trong nồi là gì vậy?” Cố Đông Quân đuổi theo, nhưng Lâm Du lại ngượng ngùng không dám nhìn thẳng mặt anh, “Không có... không có gì hết.” “Chẳng phải em bưng tới là để cho anh ăn sao?” Anh ngừng lại trước mặt cô, nhổm người lên nhìn chiếc nồi đất, đưa tay muốn đỡ lấy.
Lâm Du bước sang bên rồi lùi về sau hai bước, “Bỗng nhiên em không muốn cho anh ăn nữa. Em làm cho Lâm Thiển ăn... Em... em vào nhầm phòng bệnh...” Cô đỏ mặt, nhất là khi nhìn thấy Dương Liễu Nhi và Phan Khả Vận cùng lúc đi ra.
Phan Khả Vân chạy đến cản đường Lâm Du, hỏi: “Lâm Du, cô bưng nồi gì vậy?”
“Không có gì, tôi đi nhầm phòng, tôi mang cho em gái tôi.”
“Này này này, đừng đi...” Phan Khả Vận ngăn cô lại, “Có phu nhân muốn cái gì còn phải cần cô mang cho sao? Nhà cô ta có nhiều người giúp việc như thế, muốn ăn gì mà chẳng có?”
Phan Khả Vận nhìn chị họ đang đứng trước cửa phòng bệnh, nhớ lại đêm hôm ấy chị họ uống say khóc lóc nói rằng mình không quên được Cố Đông Quân, cho nên cô ta muốn giúp chị họ mình một tay. Trong mắt cô ta, anh Đông Quân và chị Liễu Nhi là trai tài gái sắc, là cặp đôi trời sinh, là môn đăng hộ đối. Nghĩ vậy, Phan Khả Vận mở nắp vung ra.
“Này, cô làm gì vậy?” Lâm Du không dám phản kháng mạnh, sợ nồi đất bị đổ, canh trong nồi rất nóng. Phan Khả Vận nhanh tay lẹ mắt mở nắp vung ra.
Hơi nóng bốc lên, hương thơm tỏa ra xung quanh. Cô ta dùng giọng điệu chế giễu, nói lớn: “Oa, canh giò heo! Ha ha ha ha, cô tưởng chân của anh Đông Quân tôi là giò heo ư? Bà bầu cần sữa mới uống canh giò heo, bưng cả nồi đến như thế, cô là đồ ngốc sao? Ha ha ha ha.” “...” Lâm Du vừa ngại vừa tức. Lúc ấy nhất thời nổi hứng, cô không suy nghĩ nhiều đã bưng tới đây, sao mà ngờ sẽ gặp phải hai người này chứ? Hiện tại chính cô cũng thấy mình làm việc thiếu suy nghĩ, nhưng bị Phan Khả Vân nói như vậy cô lại càng cảm thấy mất mặt hơn.
Thế nhưng tức thì tức, cô không chịu thua thiệt đâu.
“Cô bỏ xuống...” Cô trừng mắt nhìn Phan Khả Vận, “Nếu không tồi úp cái nồi lên đầu cô đấy, cô tin không?”
Phan Khả Vân thoáng ngước mắt nhìn lên, chép miệng rồi ném nắp vung xuống nồi. “Cạch”, suýt chút Lâm Du không chụp được. Nồi canh đầy ngập chao đảo, cuối cùng sánh một ít ra ngoài.
Lâm Du bưng nồi đất, dù bên ngoài có túi vải cách nhiệt nhưng cô vẫn cảm nhận được cái túi đã ướt. Mặc dù nước canh không nóng đến mức bỏng tay nhưng cũng rất nóng. “Phan Khả Vân, em đang làm gì đó?” Cố Đông Quân lớn tiếng hỏi, sau đó lo lắng nhìn sang Lâm Du, “Không bị bỏng chứ?”
Lâm Du lắc đầu.
“Anh Đông Quân, sao anh lại trách mắng em? Hôm nay anh xuất viện, cô ta còn bưng nồi giò heo này đến, là đến để chọc cười à?” Ai ngờ, Lâm Du và Cố Đông Quân đồng thanh nói: “Liên quan gì tới cô?”
Giọng nói đó, ngữ điệu đó và biểu cảm giận dữ lúc nói ra đó, gần như giống nhau như đúc. Phan Khả Vận: “...”
Dương Liễu Nhi đứng đằng sau giữ im lặng: “...”
Nói xong, hai người lại không hẹn mà nhìn nhau hài lòng, vô cùng ăn ý mỉm cười với đối phương. Dương Liễu Nhi không nhìn được cảnh này, bèn quay vào phòng chào Phan Tuệ để ra về. “Đi bây giờ hả chị Liễu Nhi: Ấy ấy, chị... em... chúng cháu đi trước nha bác gái. Chờ em với chị Liễu Nhi...” Phan Khả Vân vội vàng đuổi theo.
Dù sao Dương Liễu Nhi cũng là minh tinh điện ảnh quốc tế thường gặp những tình huống khó xử. Cho dù trong lòng vừa đau vừa hận thì cô ta cũng có thể giả vờ bình tĩnh.
Cô ta mang giày cao gót, đeo kính râm che mặt, bước đi nhẹ như mây gió, dáng vẻ điềm tĩnh.
Trong thang máy, Phan Khả Vận thở hồng hộc, hỏi: “Chị, người mà anh Đông Quân thích bây giờ là con nhỏ thối tha Lâm Du phải không? Hai người họ sẽ không đến với nhau chứ?”
Dương Liễu Nhi nghiêm mặt, phía sau kính râm là ánh mắt ghen ghét khiếp người. Cô ta không trả lời Phan Khả Vận mà cầm điện thoại di động gọi cho trợ lý, “Anh tìm được chưa?”
Trợ lý ở đầu dây bên kia cố ý hạ thấp giọng, “Tôi vừa định gọi cho cô đây, cô đoán tôi tìm được bọn họ ở đâu không? Trước cổng khoa phụ sản, bọn họ sắp đi rồi, cô tới nhanh đi.” Nghe vậy, Dương Liễu Nhi ấn phím lên lầu, nghĩ thầm: Lâm Du, muốn cướp người của tôi đúng không, tôi sẽ cho cả nhà cô không ai được yên!
“Chị Liễu Nhi? Thế nào rồi?”
“Đừng hỏi nhiều, lát nữa em cũng đừng nói chuyện. Nếu không thì chúng ta tách ra đi, em đừng đi cùng chị nữa.”
“Không không, em không nói gì là được mà.” Trợ lý của Dương Liễu Nhi cũng đi theo cô ta. Có điều trợ lý của cô ta không lên lầu mà chỉ chờ ở dưới sảnh bệnh viện.
Trong thang máy, cô ta tình cờ nhìn thấy Hồng Tuyết Oánh khoác tay một người đàn ông đứng chờ thang máy, bọn họ đang lên lầu ba.
Người đàn ông này trên dưới năm mươi tuổi, đeo đồng hồ 500.000 tệ, ăn mặc chỉn chu.
Dương Liễu Nhi lập tức liên tưởng đến tập đoàn Lâm thị, vừa so sánh thì thấy mặt mũi của Lâm Du rất giống người đàn ông này.
Thế là cô ta lập tức thông báo cho trợ lý, bảo trợ lý lên lầu ba tìm.
Lầu ba là khoa phụ sản. Một người đàn ông đưa một người phụ nữ đến khoa phụ sản là vì nguyên nhân gì? Nghĩ thôi cũng thấy rất đặc sắc!
Mặc dù anh đã xác định rõ ràng là không có khả năng tái hợp với Dương Liễu Nhi nhưng cô ta vẫn tới. Đi cùng cô ta đương nhiên còn có Phan Khả Vân. “Anh Đông Quân, chị Liễu Nhi đang quay phim ở Tokyo, vừa nghe nói anh xuất viện thì đã lập tức xin đoàn làm phim nghỉ phép để chạy về đây. Tối nay chị ấy phải bay về Tokyo rồi.” Cố Đông Quân đã thay lại quần áo của mình. Hôm nay anh ăn mặc rất thoải mái, khác với phong cách âu phục giày da trước đây.
Anh ngồi trên xe lăn, trên người mặc áo thun cotton ngắn tay màu gạo, đơn giản mà sạch sẽ, thiếu đi một phần nghiêm túc, nhiều hơn một phần hoạt bát.
Ăn mặc như thế này trông anh trẻ trung hơn thường ngày.
Dương Liễu Nhi không kìm được cứ nhìn anh chằm chằm. Anh thế này không khác gì anh khi lên đại học năm đó.
Khi đó, anh vang danh khắp trường, là bạch mã hoàng tử trong lòng của các nữ sinh.
“Chị Liễu Nhi?” Phan Khả Vận huých cùi chỏ vào cô ta, ánh mắt như tranh công nhìn cô ta.
Cô ta định thần, cười khẽ, “À... ừm, khuya hôm nay em lên máy bay rồi.” Cố Đông Quân: “Em bận như thế không cần tranh thủ đến đây đâu, làm vậy anh áy náy lắm.”
Phan Tuệ đang thu xếp đồ đạc bên cạnh, nói: “Đúng đấy Liễu Nhi, làm phiền cháu quá! Đông Quân ở đây có dì chăm sóc rồi, không có gì đáng ngại đâu.” Dương Liễu Nhi: “Không không, không có chuyện gì quan trọng hơn anh cả! Chỉ cần anh bằng lòng thì em...”
“Reng reng reng!” m thanh ngoài cửa đột nhiên vang lên cắt ngang lời Dương Liễu Nhi, cũng thu hút ánh nhìn của mọi người.
Tất cả mọi người đều ngây người nhìn, bao gồm cả Cố Đông Quân. Lâm Du bưng một cái nồi đất thật to đứng trước cửa ra vào. Cô trợn tròn hai mắt, há hốc mồm, cũng sững sờ khi nhìn thấy người bên trong.
“Ơ... Hình như tôi đi nhầm chỗ, xin lỗi vì đã quấy rầy.” Nói xong, cô vội vàng bỏ chạy, quá mất mặt. “Lâm Du!” Thấy cô vừa tới lại muốn đi, Cố Đông Quân lập tức gọi cô lại, quay xe lăn ra cửa. ôi, đừng gọi em, đừng cản em, để em đi đi mà!
Cố Đông Quân điều khiển xe lăn đuổi theo, “Em chạy đi đâu vậy? Bưng cái nồi đất to như thế mà chạy đi đâu?”
Lâm Du méo cả mặt. Nói thật, cái nồi này vừa nặng vừa nóng, cô cũng bội phục mình có thể bưng thẳng từ nhà bếp tới đây.
“Trong nồi là gì vậy?” Cố Đông Quân đuổi theo, nhưng Lâm Du lại ngượng ngùng không dám nhìn thẳng mặt anh, “Không có... không có gì hết.” “Chẳng phải em bưng tới là để cho anh ăn sao?” Anh ngừng lại trước mặt cô, nhổm người lên nhìn chiếc nồi đất, đưa tay muốn đỡ lấy.
Lâm Du bước sang bên rồi lùi về sau hai bước, “Bỗng nhiên em không muốn cho anh ăn nữa. Em làm cho Lâm Thiển ăn... Em... em vào nhầm phòng bệnh...” Cô đỏ mặt, nhất là khi nhìn thấy Dương Liễu Nhi và Phan Khả Vận cùng lúc đi ra.
Phan Khả Vân chạy đến cản đường Lâm Du, hỏi: “Lâm Du, cô bưng nồi gì vậy?”
“Không có gì, tôi đi nhầm phòng, tôi mang cho em gái tôi.”
“Này này này, đừng đi...” Phan Khả Vận ngăn cô lại, “Có phu nhân muốn cái gì còn phải cần cô mang cho sao? Nhà cô ta có nhiều người giúp việc như thế, muốn ăn gì mà chẳng có?”
Phan Khả Vận nhìn chị họ đang đứng trước cửa phòng bệnh, nhớ lại đêm hôm ấy chị họ uống say khóc lóc nói rằng mình không quên được Cố Đông Quân, cho nên cô ta muốn giúp chị họ mình một tay. Trong mắt cô ta, anh Đông Quân và chị Liễu Nhi là trai tài gái sắc, là cặp đôi trời sinh, là môn đăng hộ đối. Nghĩ vậy, Phan Khả Vận mở nắp vung ra.
“Này, cô làm gì vậy?” Lâm Du không dám phản kháng mạnh, sợ nồi đất bị đổ, canh trong nồi rất nóng. Phan Khả Vận nhanh tay lẹ mắt mở nắp vung ra.
Hơi nóng bốc lên, hương thơm tỏa ra xung quanh. Cô ta dùng giọng điệu chế giễu, nói lớn: “Oa, canh giò heo! Ha ha ha ha, cô tưởng chân của anh Đông Quân tôi là giò heo ư? Bà bầu cần sữa mới uống canh giò heo, bưng cả nồi đến như thế, cô là đồ ngốc sao? Ha ha ha ha.” “...” Lâm Du vừa ngại vừa tức. Lúc ấy nhất thời nổi hứng, cô không suy nghĩ nhiều đã bưng tới đây, sao mà ngờ sẽ gặp phải hai người này chứ? Hiện tại chính cô cũng thấy mình làm việc thiếu suy nghĩ, nhưng bị Phan Khả Vân nói như vậy cô lại càng cảm thấy mất mặt hơn.
Thế nhưng tức thì tức, cô không chịu thua thiệt đâu.
“Cô bỏ xuống...” Cô trừng mắt nhìn Phan Khả Vận, “Nếu không tồi úp cái nồi lên đầu cô đấy, cô tin không?”
Phan Khả Vân thoáng ngước mắt nhìn lên, chép miệng rồi ném nắp vung xuống nồi. “Cạch”, suýt chút Lâm Du không chụp được. Nồi canh đầy ngập chao đảo, cuối cùng sánh một ít ra ngoài.
Lâm Du bưng nồi đất, dù bên ngoài có túi vải cách nhiệt nhưng cô vẫn cảm nhận được cái túi đã ướt. Mặc dù nước canh không nóng đến mức bỏng tay nhưng cũng rất nóng. “Phan Khả Vân, em đang làm gì đó?” Cố Đông Quân lớn tiếng hỏi, sau đó lo lắng nhìn sang Lâm Du, “Không bị bỏng chứ?”
Lâm Du lắc đầu.
“Anh Đông Quân, sao anh lại trách mắng em? Hôm nay anh xuất viện, cô ta còn bưng nồi giò heo này đến, là đến để chọc cười à?” Ai ngờ, Lâm Du và Cố Đông Quân đồng thanh nói: “Liên quan gì tới cô?”
Giọng nói đó, ngữ điệu đó và biểu cảm giận dữ lúc nói ra đó, gần như giống nhau như đúc. Phan Khả Vận: “...”
Dương Liễu Nhi đứng đằng sau giữ im lặng: “...”
Nói xong, hai người lại không hẹn mà nhìn nhau hài lòng, vô cùng ăn ý mỉm cười với đối phương. Dương Liễu Nhi không nhìn được cảnh này, bèn quay vào phòng chào Phan Tuệ để ra về. “Đi bây giờ hả chị Liễu Nhi: Ấy ấy, chị... em... chúng cháu đi trước nha bác gái. Chờ em với chị Liễu Nhi...” Phan Khả Vân vội vàng đuổi theo.
Dù sao Dương Liễu Nhi cũng là minh tinh điện ảnh quốc tế thường gặp những tình huống khó xử. Cho dù trong lòng vừa đau vừa hận thì cô ta cũng có thể giả vờ bình tĩnh.
Cô ta mang giày cao gót, đeo kính râm che mặt, bước đi nhẹ như mây gió, dáng vẻ điềm tĩnh.
Trong thang máy, Phan Khả Vận thở hồng hộc, hỏi: “Chị, người mà anh Đông Quân thích bây giờ là con nhỏ thối tha Lâm Du phải không? Hai người họ sẽ không đến với nhau chứ?”
Dương Liễu Nhi nghiêm mặt, phía sau kính râm là ánh mắt ghen ghét khiếp người. Cô ta không trả lời Phan Khả Vận mà cầm điện thoại di động gọi cho trợ lý, “Anh tìm được chưa?”
Trợ lý ở đầu dây bên kia cố ý hạ thấp giọng, “Tôi vừa định gọi cho cô đây, cô đoán tôi tìm được bọn họ ở đâu không? Trước cổng khoa phụ sản, bọn họ sắp đi rồi, cô tới nhanh đi.” Nghe vậy, Dương Liễu Nhi ấn phím lên lầu, nghĩ thầm: Lâm Du, muốn cướp người của tôi đúng không, tôi sẽ cho cả nhà cô không ai được yên!
“Chị Liễu Nhi? Thế nào rồi?”
“Đừng hỏi nhiều, lát nữa em cũng đừng nói chuyện. Nếu không thì chúng ta tách ra đi, em đừng đi cùng chị nữa.”
“Không không, em không nói gì là được mà.” Trợ lý của Dương Liễu Nhi cũng đi theo cô ta. Có điều trợ lý của cô ta không lên lầu mà chỉ chờ ở dưới sảnh bệnh viện.
Trong thang máy, cô ta tình cờ nhìn thấy Hồng Tuyết Oánh khoác tay một người đàn ông đứng chờ thang máy, bọn họ đang lên lầu ba.
Người đàn ông này trên dưới năm mươi tuổi, đeo đồng hồ 500.000 tệ, ăn mặc chỉn chu.
Dương Liễu Nhi lập tức liên tưởng đến tập đoàn Lâm thị, vừa so sánh thì thấy mặt mũi của Lâm Du rất giống người đàn ông này.
Thế là cô ta lập tức thông báo cho trợ lý, bảo trợ lý lên lầu ba tìm.
Lầu ba là khoa phụ sản. Một người đàn ông đưa một người phụ nữ đến khoa phụ sản là vì nguyên nhân gì? Nghĩ thôi cũng thấy rất đặc sắc!
Tác giả :
Ngư Ca