Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 204: Chân thứ ba không gãy là được
Tại phòng thông tin Đội đặc nhiệm Dã Lang.
Trong lúc rà soát lại hiện trường, đội cứu nạn tìm thấy máy quay phim trong đống đổ nát. Lúc này máy quay phim đang ở trong phòng thông tin của đơn vị. Máy quay phim đã bị hỏng, nhưng thẻ nhớ thì không. Thẩm Tự An hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Đội trưởng Thẩm, mời xem.”
Thẩm Tự An cầm lấy laptop, khẽ hắng giọng, đó là đoạn phim quay Dương Liễu Nhi. “Đội trưởng Thẩm, nếu không muốn xem ngôi sao lớn làm dáng thì có thể tua thẳng đến khúc 1 giờ 30 phút
phía sau.” Thẩm Tự An nghe lời, tua đến đoạn thời gian đó. Vừa nhìn thấy hình ảnh bên trong, mắt anh sáng lên. “Động đất, động đất..” Trong khuôn hình, giọng nhà quê của một người đàn ông kinh hoàng gào lên. Kế tiếp, màn hình bị rung dữ dội, là cảnh người quay phim cầm máy quay chạy ra cửa quay được, “Không phải động đất mà là núi lở, mau chạy đi...”
“Bộp” một tiếng, máy quay phim rơi xuống đất, ống kính chiếu đúng vào phòng học.
Lúc này màn hình chỉ còn rung nhẹ, đoạn băng chiểu rõ cảnh Dương Liễu Nhi và trợ lý bỏ lại tất cả để chạy thoát ra ngoài.
Đồng thời cũng quay được cảnh Cố Đông Quân vọt lên trước lao vào cứu các em nhỏ. Tất nhiên, cũng còn có cảnh quay Lâm Thiên và Lâm Du ngây ngốc đứng hai giây ở cửa rồi sau đó lao ngay vào phòng học, cùng với Cổ Đông Quân cứu các em học sinh.
Còn có cảnh quay lúc phòng học đổ sập xuống, Cố Đông Quân dang cánh tay che cho Lâm Du và hai em học sinh ngã xuống, rồi cảnh Lâm Thiển gạt tay Khương Tiểu Hà ra rồi quay vào trong góc phòng.
Máy quay phim chắc chắn không nói dối. Máy quay phim ghi lại từng khoảnh khắc của thảm họa, cũng lưu lại phản ứng của từng người. Cuối cùng có tiếng nổ “bùm”, đoạn băng kết thúc lúc máy quay phim bị vỡ nát, tự động lưu lại hoàn chỉnh đoạn phóng sự vào thẻ nhớ. Một đồng nghiệp khác đang theo dõi buổi họp báo được truyền hình trực tiếp của Dương Liễu Nhi. So sánh hai băng, Dương Liễu Nhị thật không hổ danh là Ảnh hậu quốc tế, nói còn hay hơn hát.
“Đội trưởng Thẩm, đại minh tinh họ Dương này vợ hết công lao về mình. Loại hành vi này thật là không biết xấu hổ, chúng ta có nên vạch trần cô ta không?” Thẩm Tự An khinh khỉnh nói, “Chuyện này có liên quan gì đến chúng ta, không cần ôm rơm nặng bụng...” Dừng hai giây, rồi anh đột nhiên đổi ý, nói: “Nhưng để công bằng, cũng nên giao nó cho Hội Vì Nghĩa Quên Mình của quốc gia, khen thưởng Cố Đông Quân, Lâm Thiên, Lâm Du, và cả Đội trưởng Khương của chúng ta vì việc nghĩa quên mình.”
“Đây là chuyện tốt, tôi thực hiện ngay.”
Thẩm Tự An cắt mấy phút cuối cùng của đoạn video gửi cho Cố Thành Kiêu. Lúc này Cố Thành Kiêu vẫn còn ngồi chờ ở bệnh viện quân y, xem đoạn video xong thì cảm xúc bộn bề. Thật sự phải nhìn lại cô bé nhỏ nhắn này với cặp mắt khác xưa.
Trước kia anh vẫn cho rằng cô nhiễu sự không nghe lời, lúc nào cũng gây sự đánh lộn. Thế mà so với người khác, cô cũng coi trọng chính nghĩa, chân thật nhiệt tình như ai. Gặp phải những kẻ cậy quyền cậy thế ức hiếp người khác, có người lựa chọn tránh né, còn cô, cô sẽ đứng ra đòi lẽ công bằng.
Lúc này trong lòng anh trào lên niềm hãnh diện. Anh cảm thấy tự hào vì cô! Lâm Húc tò mò hỏi: “Sao vậy?”
Cố Thành Kiêu đưa điện thoại cho Lâm Húc xem đoạn video, nước mắt ông lập tức trào ra. Một lão cáo già gian ngoan đã trải qua đủ loại mưu mô chước quỷ trên đời, giờ nhìn thấy con gái quên mình cứu người thì không kìm nén được mà rơi nước mắt.
“Tiểu Thiển, ba thật tự hào vì con.”
Cố Thành Kiêu cũng tự nhủ trong lòng, Thiển Thiển, chồng em cũng hãnh diện vì em!
Cố Đông Quần điều trị trong khoa chỉnh hình của bệnh viện quân y. Hai chân anh bị gãy nặng nhẹ khác nhau, nhưng đều bị bó bột thạch cao thật dày.
Trong thời gian tới, chắc chắn anh phải dùng đến xe lăn đi lại.
Trong phòng bệnh có rất nhiều người, ba mẹ anh - Cố Hải, Phan Tuệ, vợ chồng chú Hai Cố Nguyên, vợ chồng chú Ba Cô Giang, cả nhà bác Cả, và họ hàng bên nhà mẹ.
Cũng may là phòng bệnh khá lớn mới có thể chứa được nhiều người như vậy.
Thím Ba Chu Đình ôm cánh tay tay chị dâu Cả an ủi: “Đại nạn không chết là phúc lớn. Năm nay Đông Quân gặp chuyện đen đủi mà vẫn vượt qua được, sau này mọi chuyện đều sẽ thuận lợi, xuôi chèo mát mái.”
Phan Tuệ nhìn con trai, lặng lẽ lau nước mắt, “Chị thật sự không mong cháu nó phải thăng quan tiến chức, chỉ cầu mong cháu nó được bình an.”
Nét mặt Cố Hải nặng nề nhìn sang Diệp Thiến Như và Cố Nguyên hỏi: “Lâm Thiên vẫn chưa tỉnh sao?” Cố Nguyên lắc đầu, “Vẫn chưa. Con bé còn phải nằm theo dõi trong phòng hồi sức cấp cứu.” Trong lòng Diệp Thiến Như ngổn ngang trăm mối, mọi người nói gì cũng không tham gia. Tuy bà không thích cô con dâu này, luôn soi mói con bé, nhưng nếu con bé xảy ra chuyện gì thì con trai bà cũng đau lòng đến chết. Con trai đau lòng thì bà cũng đứt từng khúc ruột.
cổ Nam Hách cũng ở đây, nhưng cậu ta không đứng chung với đám như người lớn mà ngồi ở mép giường, gõ gõ vào lớp thạch cao trên chân Cố Đông Quân, “Đôi chân này có bị gãy cũng không quan trọng, miễn sao chân thứ ba không gãy là được.”
Cố Đông Quân lườm cậu ta, “Không lúc nào đứng đắn được.”
Cố Nam Hách lại cợt nhả nói: “Anh à, nhờ họp báo mà em mới biết, chị Dương giờ là anh hùng dân tộc. Anh khai thật đi, anh đến Đại Thanh Sơn là vì chị ấy phải không?”
Cố Đông Quân bật cười khùng khục, lắc đầu nói: “Cậu nghĩ quá nhiều! Anh đến Đại Thanh Sơn trước mà.” “À, nói vậy hóa ra là chị Dương chủ động tìm anh sao? Xem như lần này hai người đã cùng nhau trải qua chuyện sinh tử, chắc là sẽ tu thành chính quả anh nhỉ?”
Em họ Phan Khả Vận cũng đứng ở đây, nghe được câu nói của Cố Nam Hách liền lập tức đến gần thăm dò, “Sao cơ sao cơ, anh Quân với chị Liễu Nhi quay lại với nhau sao?”
Một người là anh họ cô ta sùng bái nhất, một người là chị họ thân với cô ta nhất, nhìn thấy bọn họ gương vỡ lại lành là cô ta vui mừng nhất rồi.
Tiếng Phan Khả Vận không hề nhỏ, đứng giữa người lớn mà thốt lên, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Ai ai cũng nhìn về phía Cố Đông Quân chờ nghe anh trả lời. Mẹ của Phan Khả Vận, cũng là dì của Cố Đông Quân, hớn hở nói: “Liễu Nhi thật là hiếm thấy, chẳng những tự bỏ tiền ra trợ giúp mà còn cứu các em nhỏ trong lúc nguy cấp. Đông Quân, lần này cháu phải cố gắng quý trọng duyên phận của mình đấy.”
Chu Đình: “Tôi cũng có đọc tin tức, Dương Liễu Nhi tuy có hơi phách lối, nhưng đúng là cô ta có cứu người. Đây mới thật sự là ngôi sao có tâm” Đến cả Phan Tuệ cũng vui mừng ra mặt, hỏi: “Con trai, hai con quay lại thật hả? Chúng ta nhìn Liễu Nhi lớn lên, mẹ với ba con cũng rất ưng ý con bé. Con bé cũng đã tâm sự với mẹ, con bé đã chán ghét công việc trong giới giải trí, muốn quay về vun vén cho gia đình chồng con rồi.”
Đây chính là chiêu giương đông kích tây mà các bậc phụ huynh thành thạo nhất, đặc biệt là các bà mẹ.
Nếu Cố Đông Quân không lên tiếng, mọi người càng cho rằng anh với Dương Liễu Nhi quay lại với nhau, lại còn xem đây là chuyện tốt. Vì thế anh không thể không nghiêm túc nói: “Đề tài này kết thúc ở đây. Đây là chuyện không thể nào, mọi người đừng đoán mò.” Đúng lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Dương Liễu Nhi ôm một bó hoa tươi thật lớn xuất hiện ở cửa. Cô ta đứng sững ở cửa sửng sốt, “Nhiều người như vậy sao... Cháu... cháu... có phải cháu làm phiền mọi người rồi không?”
Cô ta vừa kết thúc buổi họp báo, trong lòng vẫn nhớ đến Cổ Đông Quân, liền lập tức chạy thẳng vào bệnh viện quân y.
Thật không ngờ trong phòng bệnh lại có nhiều người như vậy, lại có cả người lớn.
Trong lúc rà soát lại hiện trường, đội cứu nạn tìm thấy máy quay phim trong đống đổ nát. Lúc này máy quay phim đang ở trong phòng thông tin của đơn vị. Máy quay phim đã bị hỏng, nhưng thẻ nhớ thì không. Thẩm Tự An hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Đội trưởng Thẩm, mời xem.”
Thẩm Tự An cầm lấy laptop, khẽ hắng giọng, đó là đoạn phim quay Dương Liễu Nhi. “Đội trưởng Thẩm, nếu không muốn xem ngôi sao lớn làm dáng thì có thể tua thẳng đến khúc 1 giờ 30 phút
phía sau.” Thẩm Tự An nghe lời, tua đến đoạn thời gian đó. Vừa nhìn thấy hình ảnh bên trong, mắt anh sáng lên. “Động đất, động đất..” Trong khuôn hình, giọng nhà quê của một người đàn ông kinh hoàng gào lên. Kế tiếp, màn hình bị rung dữ dội, là cảnh người quay phim cầm máy quay chạy ra cửa quay được, “Không phải động đất mà là núi lở, mau chạy đi...”
“Bộp” một tiếng, máy quay phim rơi xuống đất, ống kính chiếu đúng vào phòng học.
Lúc này màn hình chỉ còn rung nhẹ, đoạn băng chiểu rõ cảnh Dương Liễu Nhi và trợ lý bỏ lại tất cả để chạy thoát ra ngoài.
Đồng thời cũng quay được cảnh Cố Đông Quân vọt lên trước lao vào cứu các em nhỏ. Tất nhiên, cũng còn có cảnh quay Lâm Thiên và Lâm Du ngây ngốc đứng hai giây ở cửa rồi sau đó lao ngay vào phòng học, cùng với Cổ Đông Quân cứu các em học sinh.
Còn có cảnh quay lúc phòng học đổ sập xuống, Cố Đông Quân dang cánh tay che cho Lâm Du và hai em học sinh ngã xuống, rồi cảnh Lâm Thiển gạt tay Khương Tiểu Hà ra rồi quay vào trong góc phòng.
Máy quay phim chắc chắn không nói dối. Máy quay phim ghi lại từng khoảnh khắc của thảm họa, cũng lưu lại phản ứng của từng người. Cuối cùng có tiếng nổ “bùm”, đoạn băng kết thúc lúc máy quay phim bị vỡ nát, tự động lưu lại hoàn chỉnh đoạn phóng sự vào thẻ nhớ. Một đồng nghiệp khác đang theo dõi buổi họp báo được truyền hình trực tiếp của Dương Liễu Nhi. So sánh hai băng, Dương Liễu Nhị thật không hổ danh là Ảnh hậu quốc tế, nói còn hay hơn hát.
“Đội trưởng Thẩm, đại minh tinh họ Dương này vợ hết công lao về mình. Loại hành vi này thật là không biết xấu hổ, chúng ta có nên vạch trần cô ta không?” Thẩm Tự An khinh khỉnh nói, “Chuyện này có liên quan gì đến chúng ta, không cần ôm rơm nặng bụng...” Dừng hai giây, rồi anh đột nhiên đổi ý, nói: “Nhưng để công bằng, cũng nên giao nó cho Hội Vì Nghĩa Quên Mình của quốc gia, khen thưởng Cố Đông Quân, Lâm Thiên, Lâm Du, và cả Đội trưởng Khương của chúng ta vì việc nghĩa quên mình.”
“Đây là chuyện tốt, tôi thực hiện ngay.”
Thẩm Tự An cắt mấy phút cuối cùng của đoạn video gửi cho Cố Thành Kiêu. Lúc này Cố Thành Kiêu vẫn còn ngồi chờ ở bệnh viện quân y, xem đoạn video xong thì cảm xúc bộn bề. Thật sự phải nhìn lại cô bé nhỏ nhắn này với cặp mắt khác xưa.
Trước kia anh vẫn cho rằng cô nhiễu sự không nghe lời, lúc nào cũng gây sự đánh lộn. Thế mà so với người khác, cô cũng coi trọng chính nghĩa, chân thật nhiệt tình như ai. Gặp phải những kẻ cậy quyền cậy thế ức hiếp người khác, có người lựa chọn tránh né, còn cô, cô sẽ đứng ra đòi lẽ công bằng.
Lúc này trong lòng anh trào lên niềm hãnh diện. Anh cảm thấy tự hào vì cô! Lâm Húc tò mò hỏi: “Sao vậy?”
Cố Thành Kiêu đưa điện thoại cho Lâm Húc xem đoạn video, nước mắt ông lập tức trào ra. Một lão cáo già gian ngoan đã trải qua đủ loại mưu mô chước quỷ trên đời, giờ nhìn thấy con gái quên mình cứu người thì không kìm nén được mà rơi nước mắt.
“Tiểu Thiển, ba thật tự hào vì con.”
Cố Thành Kiêu cũng tự nhủ trong lòng, Thiển Thiển, chồng em cũng hãnh diện vì em!
Cố Đông Quần điều trị trong khoa chỉnh hình của bệnh viện quân y. Hai chân anh bị gãy nặng nhẹ khác nhau, nhưng đều bị bó bột thạch cao thật dày.
Trong thời gian tới, chắc chắn anh phải dùng đến xe lăn đi lại.
Trong phòng bệnh có rất nhiều người, ba mẹ anh - Cố Hải, Phan Tuệ, vợ chồng chú Hai Cố Nguyên, vợ chồng chú Ba Cô Giang, cả nhà bác Cả, và họ hàng bên nhà mẹ.
Cũng may là phòng bệnh khá lớn mới có thể chứa được nhiều người như vậy.
Thím Ba Chu Đình ôm cánh tay tay chị dâu Cả an ủi: “Đại nạn không chết là phúc lớn. Năm nay Đông Quân gặp chuyện đen đủi mà vẫn vượt qua được, sau này mọi chuyện đều sẽ thuận lợi, xuôi chèo mát mái.”
Phan Tuệ nhìn con trai, lặng lẽ lau nước mắt, “Chị thật sự không mong cháu nó phải thăng quan tiến chức, chỉ cầu mong cháu nó được bình an.”
Nét mặt Cố Hải nặng nề nhìn sang Diệp Thiến Như và Cố Nguyên hỏi: “Lâm Thiên vẫn chưa tỉnh sao?” Cố Nguyên lắc đầu, “Vẫn chưa. Con bé còn phải nằm theo dõi trong phòng hồi sức cấp cứu.” Trong lòng Diệp Thiến Như ngổn ngang trăm mối, mọi người nói gì cũng không tham gia. Tuy bà không thích cô con dâu này, luôn soi mói con bé, nhưng nếu con bé xảy ra chuyện gì thì con trai bà cũng đau lòng đến chết. Con trai đau lòng thì bà cũng đứt từng khúc ruột.
cổ Nam Hách cũng ở đây, nhưng cậu ta không đứng chung với đám như người lớn mà ngồi ở mép giường, gõ gõ vào lớp thạch cao trên chân Cố Đông Quân, “Đôi chân này có bị gãy cũng không quan trọng, miễn sao chân thứ ba không gãy là được.”
Cố Đông Quân lườm cậu ta, “Không lúc nào đứng đắn được.”
Cố Nam Hách lại cợt nhả nói: “Anh à, nhờ họp báo mà em mới biết, chị Dương giờ là anh hùng dân tộc. Anh khai thật đi, anh đến Đại Thanh Sơn là vì chị ấy phải không?”
Cố Đông Quân bật cười khùng khục, lắc đầu nói: “Cậu nghĩ quá nhiều! Anh đến Đại Thanh Sơn trước mà.” “À, nói vậy hóa ra là chị Dương chủ động tìm anh sao? Xem như lần này hai người đã cùng nhau trải qua chuyện sinh tử, chắc là sẽ tu thành chính quả anh nhỉ?”
Em họ Phan Khả Vận cũng đứng ở đây, nghe được câu nói của Cố Nam Hách liền lập tức đến gần thăm dò, “Sao cơ sao cơ, anh Quân với chị Liễu Nhi quay lại với nhau sao?”
Một người là anh họ cô ta sùng bái nhất, một người là chị họ thân với cô ta nhất, nhìn thấy bọn họ gương vỡ lại lành là cô ta vui mừng nhất rồi.
Tiếng Phan Khả Vận không hề nhỏ, đứng giữa người lớn mà thốt lên, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Ai ai cũng nhìn về phía Cố Đông Quân chờ nghe anh trả lời. Mẹ của Phan Khả Vận, cũng là dì của Cố Đông Quân, hớn hở nói: “Liễu Nhi thật là hiếm thấy, chẳng những tự bỏ tiền ra trợ giúp mà còn cứu các em nhỏ trong lúc nguy cấp. Đông Quân, lần này cháu phải cố gắng quý trọng duyên phận của mình đấy.”
Chu Đình: “Tôi cũng có đọc tin tức, Dương Liễu Nhi tuy có hơi phách lối, nhưng đúng là cô ta có cứu người. Đây mới thật sự là ngôi sao có tâm” Đến cả Phan Tuệ cũng vui mừng ra mặt, hỏi: “Con trai, hai con quay lại thật hả? Chúng ta nhìn Liễu Nhi lớn lên, mẹ với ba con cũng rất ưng ý con bé. Con bé cũng đã tâm sự với mẹ, con bé đã chán ghét công việc trong giới giải trí, muốn quay về vun vén cho gia đình chồng con rồi.”
Đây chính là chiêu giương đông kích tây mà các bậc phụ huynh thành thạo nhất, đặc biệt là các bà mẹ.
Nếu Cố Đông Quân không lên tiếng, mọi người càng cho rằng anh với Dương Liễu Nhi quay lại với nhau, lại còn xem đây là chuyện tốt. Vì thế anh không thể không nghiêm túc nói: “Đề tài này kết thúc ở đây. Đây là chuyện không thể nào, mọi người đừng đoán mò.” Đúng lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Dương Liễu Nhi ôm một bó hoa tươi thật lớn xuất hiện ở cửa. Cô ta đứng sững ở cửa sửng sốt, “Nhiều người như vậy sao... Cháu... cháu... có phải cháu làm phiền mọi người rồi không?”
Cô ta vừa kết thúc buổi họp báo, trong lòng vẫn nhớ đến Cổ Đông Quân, liền lập tức chạy thẳng vào bệnh viện quân y.
Thật không ngờ trong phòng bệnh lại có nhiều người như vậy, lại có cả người lớn.
Tác giả :
Ngư Ca