Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 166: Xin lỗi chị dâu ngay!
“Em là Khả Vận đây mà, Phan Khả Vận”
ngẫm nghĩ một hồi. Hình như Cố Đông Quân có một người em họ như thế, be bé mập mạp, nước mũi chảy ròng chạy theo mấy anh lớn bọn họ.
Nhưng mà, chuyện này liên quan gì đến anh?
“À, trong ấn tượng của tôi thì cô vẫn còn nhỏ, không ngờ đã lớn vậy rồi.” lịch sự nói, dù sao cũng có thể miễn cưỡng xem là họ hàng.
Phan Khả Vận rất vui. Từ nhỏ cô ta đã thích, thế nhưng rất khó để gặp được anh. Hàng năm, cô ta chỉ có thể nghe những người lớn trong nhà nói về sự tích anh dũng của anh trong tiệc họp mặt ở gia tộc họ Cố thôi.
Lần này đi dạo phố mà cũng có thể gặp được, đương nhiên cô ta không muốn bỏ qua cơ hội tốt này.
Cô ta nói: “Anh Thành Kiêu, gặp được anh tốt quá. Vừa rồi có một kẻ không biết liêm sỉ ức hiếp em, em bị cô ta làm tức điên lên”
Nhân viên phục vụ run cầm cập, trán rịn đầy mồ hôi.
“Phan... Phan tiểu thư, anh ấy...”.
“Cô im đi Tiểu Phận...” Quản lý nắm lấy cơ hội khiển trách, đồng thời nhìn Phan Khả Vân và, “Vừa rồi cô không nên để cô ta thử quần áo, không nhìn ra được là người hay quỷ sao? Không có khả năng phân biệt à? Không có mắt thì làm sao buôn bán nhiều được hả?”
“Tôi...”
“Còn chưa biết sai? Còn muốn nói cái gì? Nếu cô thông minh lanh lợi một chút thì đã không làm Phan tiểu thư tức giận rồi.”
càng nghe càng thấy sai sai. Chẳng phải vừa rồi nhân viên bán hàng này tiếp đãi anh và Lâm Thiển sao? Làm gì lại không có khả năng phân biệt chứ? Đang mắng ai là người hay quỷ vậy?
Anh hơi nhíu mày, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nhân viên phục vụ chưa kịp lên tiếng thì Phan Khả Vẫn đã cướp lời: “Anh Thành Kiều, là thế này, vừa rồi em gặp kẻ thù không đội trời chung hồi cấp ba. Trước đây cô ta nổi tiếng nghèo kiết xác trong trường, không ba không mẹ không tiền không thế, luôn ăn nhờ ở đậu. Nghe nói công ty của gia đình cô ta còn phá sản, người sa cơ thất thế như vậy mà muốn giành quần áo với em. Cô ta còn mắng em béo, mắng em là chó, mắng em tự rước lấy nhục. Cô ta đúng là không có tố chất, em cãi không lại cổ ta”.
Sắc mặt càng lúc càng sa sầm. Anh mới rời khỏi đây trong giây lát mà đã có người ức hiếp vợ yêu của anh rồi. Mắng cô ta là chó quả là sỉ nhục chó mà.
Lúc này Lâm Thiển đã thay quần áo xong đi ra. Cô ở bên trong đã nghe được tất cả.
Đương nhiên Phan Khả Vận cố ý nói cho cô nghe, thế nên không hề hạ giọng.
Cô bình tĩnh nhìn, ý bảo anh đừng nhúng tay vào, sau đó đưa cái váy tơ tằm cho Phan Khả Vân, “Phan tiểu thư, cái này là của cô”.
Phan Khả Vận đắc ý nhận váy, nói: “Thế này còn tạm được! Lâm Thiển, tôi hào phóng cho nên không so đo với cậu, hi vọng sau này miệng cậu sạch sẽ một chút, không phải ai cũng hiền lành như tôi đâu.”
Lưng áo của nhân viên phục vụ đã ướt đẫm, im lặng lùi về sau một bước.
Phan Khả Vận quay sang nói với, “Anh Thành Kiều, em đi thay quần áo, anh tư vấn giúp em được không?”
Đôi mắt sắc bén của lóe lên ánh sáng lạnh khiến người. Phan Khả Vận chợt cảm thấy mình yêu cầu hơi quá, thế nhưng cô ta thật sự không muốn bỏ qua cơ hội này.
Cô ta muốn cho anh biết, cô ta đã không còn là một cô bé như trước kia nữa.
Bây giờ cô ta đã trở thành một thục nữ đúng chuẩn.
Nếu như bỏ lỡ lần này, lần sau không biết lúc nào mới được gặp lại anh.
Cho nên, cô ta cả gan, liều chết yêu cầu, “Làm lỡ mấy phút của anh được không?”
im lặng, anh đang nghĩ xem có nên phá vỡ nguyên tắc “Không ra tay với phụ nữ” hay không.
Nhưng Phan Khả Vân lại tưởng rằng anh ngầm chấp nhận, không nhiều lời liền chạy vội vào phòng thay đồ để thay quần áo.
vừa định tiến lên thì quản lý đột nhiên bước đến trước mặt Lâm Thiển, giơ tay, không chút khách sáo nói: “Tiểu thư, cửa ra ở đây, không tiễn”
Lâm Thiển bỗng chốc không nhịn được cười, cảm thấy hơi tiếc nuối cho người đàn ông trung niên quần áo chỉnh tề này.
“Cô cười cái gì vậy, chẳng lẽ còn muốn tôi gọi bảo vệ?”
“Ông chắc chắn muốn gọi bảo vệ sao?”
Nhân viên phục vụ kéo tay áo quản lý, cúi đầu nói khẽ, “Quản lý, bọn họ đi cùng nhau đấy. Vị tiểu thư đó là bạn gái của vị tiên sinh này”
“Không thể nào! Cố tiên sinh đã kết hôn rồi, sao lại có bạn gái được chứ?” Nghĩ tới đây... không đúng, không phải bạn gái, vậy chẳng lẽ là...
Sau khi quản lý ý thức được khả năng đó thì lập tức nghẹn họng, trừng to mắt nhìn Lâm Thiển, sau đó nhìn, rồi lại nhìn Lâm Thiển.
Ông ta sửng sốt, ngây ra như phỗng chôn chân tại chỗ, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Do Phan Khả Vận sợ đợi lâu nên nhanh chóng mặc xong ra ngay. Cô ta tự nhận là rất hài lòng, bởi vì chiếc váy này làm nổi bật đường cong mãnh liệt của cô ta.
“Trông được không anh Thành Kiêu?” Cô ta đứng trước gương, cố ý ưỡn ngực lên.
Chất liệu của bộ váy này là tơ tằm, trông thì đơn giản, nhưng lại rất kén người mặc. Bộ váy chỉ hợp với dáng người cao gầy, hơi béo một chút hoặc thấp một chút đểu không được.
Mà màu đỏ bưởi đào cũng rất kén màu da. Da trắng sẽ lộ ra khí sắc non nớt, da hơi ngăm sẽ bị màu bưởi đào dìm xuống, da đen thì lại trông có vẻ già nua và xấu xí.
Phan Khả Vân mặc cũng vẫn được, dù sao cô ta cũng cao, trang điểm cũng trắng, nhưng ngực cô ta lại to, căng tròn đến mức làm thay đổi dáng váy. Hơn nữa thiết kế sát nách đã làm lộ rõ khuyết điểm bắp tay to của cô ta.
Lâm Thiển mặc vào trông như nàng tiên gió, còn cô ta mặc vào trong cứ như dã thú.
Đợi hồi lâu vẫn không nghe anh trả lời, cô ta quay lại nhìn anh, “Anh Thành Kiều, anh thấy được không?”
không hề khách sáo lên tiếng, “Xấu vô cùng”
Phan Khả Vận: “...”
thật sự không muốn giữ im lặng nữa. Anh lách qua Phan Khả Vận, đi thẳng đến chỗ Lâm Thiển, đồng thời khoác vai cô.
Anh từ tốn hỏi, mang theo sự cưng chiều vô hạn và đau lòng: “Không sao chứ?”
Phan Khả Vận: “...”
Đầu óc của cô ta đang trong quá trình khởi động lại.
Lâm Thiển lắc đầu, từ đầu cô đã không muốn tranh giành. Tự cao tự đại bỏ ra 180 nghìn tỷ để mua một bộ quần áo, cô không ngốc vậy.
“Ông xã à, hôm nay em muốn tiểu tiền, nhưng muốn tiểu vào nơi có ý nghĩa một chút. Thêm vài số 0, làm tròn thành 2 triệu tệ để quyên góp cho trường của Tiểu Bân nhé”
“Không thành vấn đề, em vui là được rồi.”
quay lại nhìn Phan Khả Vận, ánh mắt sắc bén như muốn đòi mạng. Anh khinh bỉ nhìn cô ta, bộ đồ anh chọn mặc trên người cô ta quả thật như chà đạp nó, càng làm bẩn mắt anh.
Đến rắm Phan Khả Vận cũng không dám thả, cảm giác sợ hãi bao trùm lấy cổ ta.
Cô ta mới vừa về nước, chẳng biết chuyện gì, thế nhưng chưa từng nghe nói anh Thành Kiều đã kết hôn. Sao Lâm Thiển lại gọi anh là ông xã?
“Thành Thành... anh Thành Kiều”
“Xin lỗi chị dâu ngay!” ngắt lời cô ta.
“...” Phan Khả Vận hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra cớ sự này. Đây là tình huống gì?
Chợt có một tiếng “rẹt” vang lên.
Tất cả mọi người đều nương theo tiếng động nhìn sang, chỉ thấy chỗ dây kéo ẩn phía sau bộ váy Phan Khả Vận đang mặc... bị rách.
Rách!
Bị rách toạc!
ngẫm nghĩ một hồi. Hình như Cố Đông Quân có một người em họ như thế, be bé mập mạp, nước mũi chảy ròng chạy theo mấy anh lớn bọn họ.
Nhưng mà, chuyện này liên quan gì đến anh?
“À, trong ấn tượng của tôi thì cô vẫn còn nhỏ, không ngờ đã lớn vậy rồi.” lịch sự nói, dù sao cũng có thể miễn cưỡng xem là họ hàng.
Phan Khả Vận rất vui. Từ nhỏ cô ta đã thích, thế nhưng rất khó để gặp được anh. Hàng năm, cô ta chỉ có thể nghe những người lớn trong nhà nói về sự tích anh dũng của anh trong tiệc họp mặt ở gia tộc họ Cố thôi.
Lần này đi dạo phố mà cũng có thể gặp được, đương nhiên cô ta không muốn bỏ qua cơ hội tốt này.
Cô ta nói: “Anh Thành Kiêu, gặp được anh tốt quá. Vừa rồi có một kẻ không biết liêm sỉ ức hiếp em, em bị cô ta làm tức điên lên”
Nhân viên phục vụ run cầm cập, trán rịn đầy mồ hôi.
“Phan... Phan tiểu thư, anh ấy...”.
“Cô im đi Tiểu Phận...” Quản lý nắm lấy cơ hội khiển trách, đồng thời nhìn Phan Khả Vân và, “Vừa rồi cô không nên để cô ta thử quần áo, không nhìn ra được là người hay quỷ sao? Không có khả năng phân biệt à? Không có mắt thì làm sao buôn bán nhiều được hả?”
“Tôi...”
“Còn chưa biết sai? Còn muốn nói cái gì? Nếu cô thông minh lanh lợi một chút thì đã không làm Phan tiểu thư tức giận rồi.”
càng nghe càng thấy sai sai. Chẳng phải vừa rồi nhân viên bán hàng này tiếp đãi anh và Lâm Thiển sao? Làm gì lại không có khả năng phân biệt chứ? Đang mắng ai là người hay quỷ vậy?
Anh hơi nhíu mày, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nhân viên phục vụ chưa kịp lên tiếng thì Phan Khả Vẫn đã cướp lời: “Anh Thành Kiều, là thế này, vừa rồi em gặp kẻ thù không đội trời chung hồi cấp ba. Trước đây cô ta nổi tiếng nghèo kiết xác trong trường, không ba không mẹ không tiền không thế, luôn ăn nhờ ở đậu. Nghe nói công ty của gia đình cô ta còn phá sản, người sa cơ thất thế như vậy mà muốn giành quần áo với em. Cô ta còn mắng em béo, mắng em là chó, mắng em tự rước lấy nhục. Cô ta đúng là không có tố chất, em cãi không lại cổ ta”.
Sắc mặt càng lúc càng sa sầm. Anh mới rời khỏi đây trong giây lát mà đã có người ức hiếp vợ yêu của anh rồi. Mắng cô ta là chó quả là sỉ nhục chó mà.
Lúc này Lâm Thiển đã thay quần áo xong đi ra. Cô ở bên trong đã nghe được tất cả.
Đương nhiên Phan Khả Vận cố ý nói cho cô nghe, thế nên không hề hạ giọng.
Cô bình tĩnh nhìn, ý bảo anh đừng nhúng tay vào, sau đó đưa cái váy tơ tằm cho Phan Khả Vân, “Phan tiểu thư, cái này là của cô”.
Phan Khả Vận đắc ý nhận váy, nói: “Thế này còn tạm được! Lâm Thiển, tôi hào phóng cho nên không so đo với cậu, hi vọng sau này miệng cậu sạch sẽ một chút, không phải ai cũng hiền lành như tôi đâu.”
Lưng áo của nhân viên phục vụ đã ướt đẫm, im lặng lùi về sau một bước.
Phan Khả Vận quay sang nói với, “Anh Thành Kiều, em đi thay quần áo, anh tư vấn giúp em được không?”
Đôi mắt sắc bén của lóe lên ánh sáng lạnh khiến người. Phan Khả Vận chợt cảm thấy mình yêu cầu hơi quá, thế nhưng cô ta thật sự không muốn bỏ qua cơ hội này.
Cô ta muốn cho anh biết, cô ta đã không còn là một cô bé như trước kia nữa.
Bây giờ cô ta đã trở thành một thục nữ đúng chuẩn.
Nếu như bỏ lỡ lần này, lần sau không biết lúc nào mới được gặp lại anh.
Cho nên, cô ta cả gan, liều chết yêu cầu, “Làm lỡ mấy phút của anh được không?”
im lặng, anh đang nghĩ xem có nên phá vỡ nguyên tắc “Không ra tay với phụ nữ” hay không.
Nhưng Phan Khả Vân lại tưởng rằng anh ngầm chấp nhận, không nhiều lời liền chạy vội vào phòng thay đồ để thay quần áo.
vừa định tiến lên thì quản lý đột nhiên bước đến trước mặt Lâm Thiển, giơ tay, không chút khách sáo nói: “Tiểu thư, cửa ra ở đây, không tiễn”
Lâm Thiển bỗng chốc không nhịn được cười, cảm thấy hơi tiếc nuối cho người đàn ông trung niên quần áo chỉnh tề này.
“Cô cười cái gì vậy, chẳng lẽ còn muốn tôi gọi bảo vệ?”
“Ông chắc chắn muốn gọi bảo vệ sao?”
Nhân viên phục vụ kéo tay áo quản lý, cúi đầu nói khẽ, “Quản lý, bọn họ đi cùng nhau đấy. Vị tiểu thư đó là bạn gái của vị tiên sinh này”
“Không thể nào! Cố tiên sinh đã kết hôn rồi, sao lại có bạn gái được chứ?” Nghĩ tới đây... không đúng, không phải bạn gái, vậy chẳng lẽ là...
Sau khi quản lý ý thức được khả năng đó thì lập tức nghẹn họng, trừng to mắt nhìn Lâm Thiển, sau đó nhìn, rồi lại nhìn Lâm Thiển.
Ông ta sửng sốt, ngây ra như phỗng chôn chân tại chỗ, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Do Phan Khả Vận sợ đợi lâu nên nhanh chóng mặc xong ra ngay. Cô ta tự nhận là rất hài lòng, bởi vì chiếc váy này làm nổi bật đường cong mãnh liệt của cô ta.
“Trông được không anh Thành Kiêu?” Cô ta đứng trước gương, cố ý ưỡn ngực lên.
Chất liệu của bộ váy này là tơ tằm, trông thì đơn giản, nhưng lại rất kén người mặc. Bộ váy chỉ hợp với dáng người cao gầy, hơi béo một chút hoặc thấp một chút đểu không được.
Mà màu đỏ bưởi đào cũng rất kén màu da. Da trắng sẽ lộ ra khí sắc non nớt, da hơi ngăm sẽ bị màu bưởi đào dìm xuống, da đen thì lại trông có vẻ già nua và xấu xí.
Phan Khả Vân mặc cũng vẫn được, dù sao cô ta cũng cao, trang điểm cũng trắng, nhưng ngực cô ta lại to, căng tròn đến mức làm thay đổi dáng váy. Hơn nữa thiết kế sát nách đã làm lộ rõ khuyết điểm bắp tay to của cô ta.
Lâm Thiển mặc vào trông như nàng tiên gió, còn cô ta mặc vào trong cứ như dã thú.
Đợi hồi lâu vẫn không nghe anh trả lời, cô ta quay lại nhìn anh, “Anh Thành Kiều, anh thấy được không?”
không hề khách sáo lên tiếng, “Xấu vô cùng”
Phan Khả Vận: “...”
thật sự không muốn giữ im lặng nữa. Anh lách qua Phan Khả Vận, đi thẳng đến chỗ Lâm Thiển, đồng thời khoác vai cô.
Anh từ tốn hỏi, mang theo sự cưng chiều vô hạn và đau lòng: “Không sao chứ?”
Phan Khả Vận: “...”
Đầu óc của cô ta đang trong quá trình khởi động lại.
Lâm Thiển lắc đầu, từ đầu cô đã không muốn tranh giành. Tự cao tự đại bỏ ra 180 nghìn tỷ để mua một bộ quần áo, cô không ngốc vậy.
“Ông xã à, hôm nay em muốn tiểu tiền, nhưng muốn tiểu vào nơi có ý nghĩa một chút. Thêm vài số 0, làm tròn thành 2 triệu tệ để quyên góp cho trường của Tiểu Bân nhé”
“Không thành vấn đề, em vui là được rồi.”
quay lại nhìn Phan Khả Vận, ánh mắt sắc bén như muốn đòi mạng. Anh khinh bỉ nhìn cô ta, bộ đồ anh chọn mặc trên người cô ta quả thật như chà đạp nó, càng làm bẩn mắt anh.
Đến rắm Phan Khả Vận cũng không dám thả, cảm giác sợ hãi bao trùm lấy cổ ta.
Cô ta mới vừa về nước, chẳng biết chuyện gì, thế nhưng chưa từng nghe nói anh Thành Kiều đã kết hôn. Sao Lâm Thiển lại gọi anh là ông xã?
“Thành Thành... anh Thành Kiều”
“Xin lỗi chị dâu ngay!” ngắt lời cô ta.
“...” Phan Khả Vận hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra cớ sự này. Đây là tình huống gì?
Chợt có một tiếng “rẹt” vang lên.
Tất cả mọi người đều nương theo tiếng động nhìn sang, chỉ thấy chỗ dây kéo ẩn phía sau bộ váy Phan Khả Vận đang mặc... bị rách.
Rách!
Bị rách toạc!
Tác giả :
Ngư Ca