Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 151: Ai dùng người đó biết
Cố Thành Kiêu cầm tay cô, bàn tay to của anh giữ lấy bàn tay nhỏ của cô, nhẹ nhàng đẩy ra. Động tác anh nhẹ nhàng từ tốn lại lưu luyến, hơi thở ấm áp và đầu lưỡi nóng bỏng làm cô không nhịn được mà ngâm nga.
Trong căn phòng tối đen, không ánh sáng, nhưng họ cũng hoàn thành các động tác ăn ý với nhau.
Lâm Thiển thấy bản thân lại mở ra cánh cửa thế giới mới, thi thoảng cảm thán, quả nhiên còn có kiểu này, hoặc, kiểu đó cũng được hả?
Từ phòng khách đến ban công, từ phòng tắm đến phòng ngủ, từ sofa đến cửa sổ, từ đứng đến ngôi, Cố Thành Kiêu dùng dục vọng nguyên thủy nhất của nhân loại, dùng hành động thực tế nhất trực tiếp nhất để thể hiện tình yêu của anh dành cho cô.
Thể lực Lâm Thiển đã sớm đầu hàng, mấy lượt sau củ quả thật rất sợ, xin tha mấy lần Cố Thành Kiêu mới bỏ qua cho cô.
Lúc mơ màng ngủ, chân trời đã ửng vàng, trời đã sáng.
Khi tỉnh lại, bên ngoài đã là hoàng hôn. Đầu Lâm Thiển đau như búa bổ: “Ông xã? Ông xã?”
Bến người không có ai, không biết Cố Thành Kiêu đã rời giường từ lúc nào.
Cố Thành Kiêu nghe cô gọi thì tiến vào: “Anh đây, anh đây” Trong tay anh cầm ly nước ấm: “Đau đầu đúng không, em uống nước đi.”
Lâm Thiển không mở mắt, toàn bộ quá trình đều được anh hầu hạ. Cô thấy mình rã cả người. Ôi, đây hậu quả của dung túng dục vọng quá độ.
“Đỡ hơn chưa?”
“Đau...”
Cố Thành Kiêu đặt ly nước sang bên, để cô nằm xuống gối đầu lên đùi mình, rồi xoa huyệt thái dương cho cô.
Lâm Thiển bĩu môi oán trách: Tại anh đó.”
“Ừm, đều do anh hết, do anh hết, anh không nên say đắm em như thế. Anh không nên dũng mãnh kéo dài thời gian như vậy?
“...” Lâm Thiển mở mắt trừng anh: “Khen mình trơn tru quá nhỉ? Anh không thấy xấu hổ hả?”
“Trước mặt bà xã thì xấu hổ cái gì chứ, anh ăn ngay nói thật mà.”
“...” Cái anh này không biết xấu hổ tự luyến hết thuốc chữa rồi, “Tối hôm qua còn không đeo bao, lát nữa phải đi mua thuốc.”
“Uống thuốc gì chứ, thuốc đó hại sức khỏe lắm”
“Không uống thuốc lỡ trúng thưởng rồi sao? Em chưa tốt nghiệp mà”
“Thời kỳ an toàn mà, không trúng đâu, làm gì may mắn một lần không mang là dính chứ?”
“Cả em còn không biết thời kỳ an toàn của mình là lúc nào nữa, sao anh biết?”
Cố Thành Kiêu hơi ngượng ngùng: “Anh phải biết chứ, ai dùng người đó biết”
“...” Nhanh trả lại thủ trưởng Cố lạnh lùng cao ngạo lại đây đi...
“Dậy đi, tối nay mình về Thành Đề”
“Hả? Sao thế?”
“Anh nghỉ ngơi 3 tháng rồi, mai phải về lại quân khu. Em ở đây một mình anh không yên tâm lắm”
“Haizzz...” Lâm Thiển thấy mất mát. Ba tháng trôi qua nhanh quá, thoáng cái đã hết rồi.
“Đừng như thế! Mỗi ngày anh sẽ cố gắng về nhà”
Dù mất mát nhưng Lâm Thiển cũng biết đó là công việc của anh, có thể nghỉ phép là may rồi. Hết nghỉ phép đương nhiên phải đi làm, nếu có giận dỗi vì việc này thì đúng là không hiểu chuyện gì cả.
Lâm Thiển ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, em biết rồi, sau này Trương Khai sẽ đưa đón em” Vì để Cố Thành Kiêu an tâm làm việc nên cô phải vui vẻ nghe theo sự an bài của anh. Bị bắt cóc hai lần làm cô hơi sợ rồi.
Trời dần tối, khắp sân Thành Để lại sáng đèn, trong nhà ngoài cửa đèn đuốc sáng trưng. Sau khi khai giảng, thiếu phu nhân chỉ về nhà một lần, thiếu gia thì hơn nữa năm rồi không về nhà. Lần này họ về làm cả Thành Để vui mừng như có hỉ.
Lâm Thiển vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn nức mũi: “Oa, nhiều món ngon quá!” Hôm nay ngủ cả ngày vẫn chưa ăn miếng cơm nào, cô vuốt bụng rỗng nói: “Em phải ăn ba bát to mới được.”
Từ khi bước vào cửa Cố Thành Kiêu đã mang theo nụ cười rất vui vẻ. Hình như chỉ cần thấy Lâm Thiển cười là anh cũng cười theo.
Nhìn thiếu gia cười, người giúp việc và quản gia đều hân hoan. Lúc chưa có thiếu phu nhân, họ chưa từng thấy thiếu gia cười bao giờ.
Đang lúc ăn cơm, chợt Cố Thành Kiêu nhớ tới một việc rồi nói: “À, sáng nay ba em có tìm anh”
“Ba em?”
“Ông ấy bảo em không trả lời tin nhắn, nên hỏi anh có phải em còn giận ông ấy không?”
“Thế anh nói sao?”
“Anh nói ông hãy cho em thêm thời gian. Xa cách 15 năm, không phải dăm ba câu là xóa bỏ tất cả được”
Lâm Thiển cho anh một cái “like”: “EQ ông xã quá cao, nói đúng lòng em”
“Tất nhiên, anh là giun trong bụng em mà.”
“Ổ, nói thế là anh thừa nhận mình là con sâu hả?”
“...” Cố Thành Kiêu giơ tay kéo đầu cô, môi mỏng gợi cảm thì thầm bên tai cô: “Anh là rồng, rồng dạo chơi trong cơ thể em”
“Khụ khụ khụ...” Lâm Thiển xấu hổ đỏ mặt liên tục ho khan. Thật là không chịu nổi khi anh nói chuyện cười người lớn. Hóa ra anh là loại người này, Cố Thành Kiêu ơi.
Cố Thành Kiêu nói xong thì lấy lại vẻ đứng đắn: “Ăn đi, ăn nhiều thêm chút”
Ăn con mắt anh đấy!
Tối trước khi đi ngủ, Lâm Thiển lướt vòng bạn bè theo thói quen, kéo kéo xuống, bỗng nhiên cô ngồi bật dậy vì status của Cố Thành Kiêu.
“Trời đánh Cố Thành Kiêu, sao anh lại đăng ảnh xấu thấy ghế của em lên hả?” Nhịn anh lâu rồi đó, giờ cuối cùng cũng phải chăng tục thôi: “Còn đăng 9 tấm, anh cố ý hả?”
Cố Thành Kiêu đang rửa mặt, nghe thấy cô la hét om sòm, vẫn cố ra dáng thoải mái ló đầu ra, nói: “Ủa không phải cần 9 tấm hình cho kiểu 9 ở hả, anh chọn tỉ mỉ lắm đó!”
Lâm Thiển muốn phát khùng, anh đăng cái gì vậy? Đúng là ảnh chụp có cây anh đào làm nền, rất lãng mạn cũng rất đẹp, nhưng 9 bức ảnh chẳng có tấm nào cô mở mắt trọn vẹn cả. Không nhắm thì mắt nửa hí nửa mở, miệng hình chữ 0.
Sao cô vui được chứ? Lần đầu tiên xuất hiện trong vòng bạn bè của anh, không chọn tấm nào đẹp đẹp cái, toàn chọn mấy tấm xấu ma chê quỷ hờn, thật quá đáng!
Hơn nữa, mỗi tấm chụp đều thấy gớm, kỹ năng chụp ảnh của anh quả thật tệ hết chỗ nói.
Lâm Thiển xuống giường, chân trần chạy tới lý luận: “Anh xóa đi rồi đăng lại, đăng tấm đẹp đó, đẹp đẹp chút!”
“Chẳng phải rất đẹp rồi sao?”
“Có anh đẹp thôi, chẳng có tấm nào em nhìn được cả. Cố Thành Kiêu, anh thật quá đáng!”
Cố Thành Kiêu vội vàng rửa mặt xong, thấy cô đi chân không, trừng mắt sốt ruột. Rất giống chim con phẫn nộ, anh bế cô lên: “Em không đọc chữ anh viết à?”
Lâm Thiển phồng má, rồi đọc lời anh viết. Không xem thì thôi, vừa xem lại càng tức hơn, tức đến mức muốn đập điện thoại.
Cố Thành Kiêu viết là... Vợ tôi xấu thế đó, đừng ai mơ tưởng.
Hơn nữa, thời gian đăng là sáng nay, gần được cả ngày rồi.
Điện quá đi mất!
Trong căn phòng tối đen, không ánh sáng, nhưng họ cũng hoàn thành các động tác ăn ý với nhau.
Lâm Thiển thấy bản thân lại mở ra cánh cửa thế giới mới, thi thoảng cảm thán, quả nhiên còn có kiểu này, hoặc, kiểu đó cũng được hả?
Từ phòng khách đến ban công, từ phòng tắm đến phòng ngủ, từ sofa đến cửa sổ, từ đứng đến ngôi, Cố Thành Kiêu dùng dục vọng nguyên thủy nhất của nhân loại, dùng hành động thực tế nhất trực tiếp nhất để thể hiện tình yêu của anh dành cho cô.
Thể lực Lâm Thiển đã sớm đầu hàng, mấy lượt sau củ quả thật rất sợ, xin tha mấy lần Cố Thành Kiêu mới bỏ qua cho cô.
Lúc mơ màng ngủ, chân trời đã ửng vàng, trời đã sáng.
Khi tỉnh lại, bên ngoài đã là hoàng hôn. Đầu Lâm Thiển đau như búa bổ: “Ông xã? Ông xã?”
Bến người không có ai, không biết Cố Thành Kiêu đã rời giường từ lúc nào.
Cố Thành Kiêu nghe cô gọi thì tiến vào: “Anh đây, anh đây” Trong tay anh cầm ly nước ấm: “Đau đầu đúng không, em uống nước đi.”
Lâm Thiển không mở mắt, toàn bộ quá trình đều được anh hầu hạ. Cô thấy mình rã cả người. Ôi, đây hậu quả của dung túng dục vọng quá độ.
“Đỡ hơn chưa?”
“Đau...”
Cố Thành Kiêu đặt ly nước sang bên, để cô nằm xuống gối đầu lên đùi mình, rồi xoa huyệt thái dương cho cô.
Lâm Thiển bĩu môi oán trách: Tại anh đó.”
“Ừm, đều do anh hết, do anh hết, anh không nên say đắm em như thế. Anh không nên dũng mãnh kéo dài thời gian như vậy?
“...” Lâm Thiển mở mắt trừng anh: “Khen mình trơn tru quá nhỉ? Anh không thấy xấu hổ hả?”
“Trước mặt bà xã thì xấu hổ cái gì chứ, anh ăn ngay nói thật mà.”
“...” Cái anh này không biết xấu hổ tự luyến hết thuốc chữa rồi, “Tối hôm qua còn không đeo bao, lát nữa phải đi mua thuốc.”
“Uống thuốc gì chứ, thuốc đó hại sức khỏe lắm”
“Không uống thuốc lỡ trúng thưởng rồi sao? Em chưa tốt nghiệp mà”
“Thời kỳ an toàn mà, không trúng đâu, làm gì may mắn một lần không mang là dính chứ?”
“Cả em còn không biết thời kỳ an toàn của mình là lúc nào nữa, sao anh biết?”
Cố Thành Kiêu hơi ngượng ngùng: “Anh phải biết chứ, ai dùng người đó biết”
“...” Nhanh trả lại thủ trưởng Cố lạnh lùng cao ngạo lại đây đi...
“Dậy đi, tối nay mình về Thành Đề”
“Hả? Sao thế?”
“Anh nghỉ ngơi 3 tháng rồi, mai phải về lại quân khu. Em ở đây một mình anh không yên tâm lắm”
“Haizzz...” Lâm Thiển thấy mất mát. Ba tháng trôi qua nhanh quá, thoáng cái đã hết rồi.
“Đừng như thế! Mỗi ngày anh sẽ cố gắng về nhà”
Dù mất mát nhưng Lâm Thiển cũng biết đó là công việc của anh, có thể nghỉ phép là may rồi. Hết nghỉ phép đương nhiên phải đi làm, nếu có giận dỗi vì việc này thì đúng là không hiểu chuyện gì cả.
Lâm Thiển ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, em biết rồi, sau này Trương Khai sẽ đưa đón em” Vì để Cố Thành Kiêu an tâm làm việc nên cô phải vui vẻ nghe theo sự an bài của anh. Bị bắt cóc hai lần làm cô hơi sợ rồi.
Trời dần tối, khắp sân Thành Để lại sáng đèn, trong nhà ngoài cửa đèn đuốc sáng trưng. Sau khi khai giảng, thiếu phu nhân chỉ về nhà một lần, thiếu gia thì hơn nữa năm rồi không về nhà. Lần này họ về làm cả Thành Để vui mừng như có hỉ.
Lâm Thiển vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn nức mũi: “Oa, nhiều món ngon quá!” Hôm nay ngủ cả ngày vẫn chưa ăn miếng cơm nào, cô vuốt bụng rỗng nói: “Em phải ăn ba bát to mới được.”
Từ khi bước vào cửa Cố Thành Kiêu đã mang theo nụ cười rất vui vẻ. Hình như chỉ cần thấy Lâm Thiển cười là anh cũng cười theo.
Nhìn thiếu gia cười, người giúp việc và quản gia đều hân hoan. Lúc chưa có thiếu phu nhân, họ chưa từng thấy thiếu gia cười bao giờ.
Đang lúc ăn cơm, chợt Cố Thành Kiêu nhớ tới một việc rồi nói: “À, sáng nay ba em có tìm anh”
“Ba em?”
“Ông ấy bảo em không trả lời tin nhắn, nên hỏi anh có phải em còn giận ông ấy không?”
“Thế anh nói sao?”
“Anh nói ông hãy cho em thêm thời gian. Xa cách 15 năm, không phải dăm ba câu là xóa bỏ tất cả được”
Lâm Thiển cho anh một cái “like”: “EQ ông xã quá cao, nói đúng lòng em”
“Tất nhiên, anh là giun trong bụng em mà.”
“Ổ, nói thế là anh thừa nhận mình là con sâu hả?”
“...” Cố Thành Kiêu giơ tay kéo đầu cô, môi mỏng gợi cảm thì thầm bên tai cô: “Anh là rồng, rồng dạo chơi trong cơ thể em”
“Khụ khụ khụ...” Lâm Thiển xấu hổ đỏ mặt liên tục ho khan. Thật là không chịu nổi khi anh nói chuyện cười người lớn. Hóa ra anh là loại người này, Cố Thành Kiêu ơi.
Cố Thành Kiêu nói xong thì lấy lại vẻ đứng đắn: “Ăn đi, ăn nhiều thêm chút”
Ăn con mắt anh đấy!
Tối trước khi đi ngủ, Lâm Thiển lướt vòng bạn bè theo thói quen, kéo kéo xuống, bỗng nhiên cô ngồi bật dậy vì status của Cố Thành Kiêu.
“Trời đánh Cố Thành Kiêu, sao anh lại đăng ảnh xấu thấy ghế của em lên hả?” Nhịn anh lâu rồi đó, giờ cuối cùng cũng phải chăng tục thôi: “Còn đăng 9 tấm, anh cố ý hả?”
Cố Thành Kiêu đang rửa mặt, nghe thấy cô la hét om sòm, vẫn cố ra dáng thoải mái ló đầu ra, nói: “Ủa không phải cần 9 tấm hình cho kiểu 9 ở hả, anh chọn tỉ mỉ lắm đó!”
Lâm Thiển muốn phát khùng, anh đăng cái gì vậy? Đúng là ảnh chụp có cây anh đào làm nền, rất lãng mạn cũng rất đẹp, nhưng 9 bức ảnh chẳng có tấm nào cô mở mắt trọn vẹn cả. Không nhắm thì mắt nửa hí nửa mở, miệng hình chữ 0.
Sao cô vui được chứ? Lần đầu tiên xuất hiện trong vòng bạn bè của anh, không chọn tấm nào đẹp đẹp cái, toàn chọn mấy tấm xấu ma chê quỷ hờn, thật quá đáng!
Hơn nữa, mỗi tấm chụp đều thấy gớm, kỹ năng chụp ảnh của anh quả thật tệ hết chỗ nói.
Lâm Thiển xuống giường, chân trần chạy tới lý luận: “Anh xóa đi rồi đăng lại, đăng tấm đẹp đó, đẹp đẹp chút!”
“Chẳng phải rất đẹp rồi sao?”
“Có anh đẹp thôi, chẳng có tấm nào em nhìn được cả. Cố Thành Kiêu, anh thật quá đáng!”
Cố Thành Kiêu vội vàng rửa mặt xong, thấy cô đi chân không, trừng mắt sốt ruột. Rất giống chim con phẫn nộ, anh bế cô lên: “Em không đọc chữ anh viết à?”
Lâm Thiển phồng má, rồi đọc lời anh viết. Không xem thì thôi, vừa xem lại càng tức hơn, tức đến mức muốn đập điện thoại.
Cố Thành Kiêu viết là... Vợ tôi xấu thế đó, đừng ai mơ tưởng.
Hơn nữa, thời gian đăng là sáng nay, gần được cả ngày rồi.
Điện quá đi mất!
Tác giả :
Ngư Ca