Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 10: Gọi là anh già được không?
“Mấy cô bé bây giờ thích gì, Hách?”
Thật là chuyện lạ, Cố Nam Hách ngạc nhiên nhìn anh như thấy được lỗ đen vũ trụ. Ai cũng nói Cố Thành Kiêu sống trong quân đội lâu ngày đã sớm bị bẻ cong, không có dục vọng với người khác phái. Một ma đầu máu lạnh vô dục vô cầu như thế, vậy mà giờ đây mặt không đỏ, tim không loạn hỏi cậu ta rằng -- gái mới lớn bây giờ thích gì.
Ông trời ơi, cuối cùng thằng này cũng được mở mang kiến thức rồi!
“Ha ha, anh à, anh hỏi đúng người rồi. Theo chiến tích qua lại với mấy trăm cô bạn gái từ trước đến giờ của em, con gái chỉ thích duy nhất một thứ, đó là -- tiền!”
Cố Thành Kiêu ném ra một chữ, “Tục”
“Ha ha, anh đừng nói thế. Cái thứ tục tĩu đó uy lực nhất đấy, đồng thời số lượng tiêu thụ còn quyết định theo tuổi tác lớn nhỏ, tuổi càng lớn thì tiêu tiền càng nhiều. Chị dâu mới 20 tuổi, vẫn còn là sinh viên, vậy thì không cần dùng nhiều tiền cũng có thể giải quyết được, tin em đi”
“Cho nên?”
Haizz, quả nhiên là núi băng, em nói rõ ràng vậy mà sao anh vẫn không hiểu hả. Cố Nam Hách nói thẳng: “Cho nên, trước tiên anh hãy mua cho chị ấy một ít quần áo, giày dép và vài thứ gì đó, rồi hỏi lại chị ấy thích cái nào, sau đó cứ dựa vào đó mà mua”
“Làm vậy có khả thi không?”
“Nhất định được mà, em cam đoan chắc chắn sẽ được”
Cố Thành Kiêu cái hiểu cái không gật đầu, anh sẽ cân nhắc đề nghị của cậu ta.
Thỉnh giáo xong, sắc mặt anh lạnh lùng trở lại, bất chợt thay đổi đề tài, chất vấn: “Khuya hôm trước, cậu pha thứ gì vào rượu của anh phải không?”
“...” Tiếu rồi, đã đến lúc bị tính sổ, “Chuyện này... chuyện đó...”
Hôm trước, Cố Thành Kiêu vừa hoàn thành nhiệm vụ nội gián, tóm gọn nhóm bắt cóc ngay tại khách sạn. Trùng hợp sao Cố Nam Hách cũng có mặt tại khách sạn ấy.
Trước lời mời thịnh tình của Cố Nam Hách, Cố Thành Kiêu đồng ý ở lại. Lần này vì công việc nội gián ở Nam Phi mà anh phải nán lại cái nơi chim không thèm đó hơn nửa năm, cho nên anh cũng đang muốn thư giãn một chút.
Thế là anh gọi Lý Bất Ngôn qua khách sạn gặp mặt để đưa tài liệu về nhiệm vụ và tường thuật lại tất cả quá trình cho cậu ta. Loại chuyện viết báo cáo thế này, đương nhiên là do Lý Bất Ngôn phụ trách.
Lúc ấy Cố Nam Hách thấy anh hoàn toàn tỉnh táo, còn bàn bạc nhiệm vụ lần này với Lý Bất Ngôn. Vì vậy cậu ta tưởng thuốc kích dục hoàn toàn không có tác dụng với lính đặc công chuyên nghiệp được huấn luyện đặc biệt như anh họ mình.
“Cậu đừng tưởng anh không biết, chút rượu không làm anh say đâu” Ánh mắt Cố Thành Kiêu vừa gay gắt vừa lạnh lẽo, giống như đao nhỏ sắc bén từng nhát từng nhát đâm vào đối phương, làm đối phương không thể dối gạt.
Cố Nam Hách run rẩy nói: “Anh anh anh... anh không... không có chuyện gì chứ?” Tiêu rồi tiêu rồi, mình đi chầu trời mất thôi.
Ai ngờ Cổ Thành Kiêu cười bí hiểm, ánh mắt không còn dữ tợn nữa: “Yên tâm đi, anh sẽ không bẻ gãy cổ cậu đầu”
Cố Nam Hách chỉ cảm thấy cổ lành lạnh, vô thức ôm chặt cổ, phút chốc nhảy xa hai mét, “Anh... anh à... vừa rồi anh... cười hả?” Thật khó mà tin nổi, núi băng vạn năm cũng biết cười, hơn nữa cười lên còn đẹp trai như thế. Không được, không được, ở chung với anh ấy nữa thì mấy fans hâm mộ nữ của mình sẽ chạy hết.
Cùng lúc đó, Lâm Thiển ở Thành Để cũng thức dậy.
Quả nhiên, chỉ cần không phải ở nhà họ Lâm thì cố ngủ ngon vô cùng.
Bình thường cổ ở trường đến thứ sáu mới về nhà, cuối tuần lại quay về trường. Người ta đến thứ sáu thì vui vẻ, còn cố lại buồn bã, luôn tìm mọi cớ để không phải về nhà. Nghỉ định kỳ lại càng khó chịu hơn, bởi vì kỳ nghỉ là báo hiệu cuộc sống hầu gái của cô lại bắt đầu.
Nếu chỉ là hầu gái thôi thì không nói, làm việc tốt đương nhiên chủ nhân hài lòng. Nhưng hết lần này tới lần khác, người nhà họ Lâm nhìn cô không vừa mắt, không có chuyện thì sẽ kiếm chuyện với cô. Cô chính là cái gai trong mắt họ.
Cô mệt mỏi vươn vai trên giường, mở mắt nhìn căn phòng còn lớn hơn cả phòng khách nhà họ Lâm. Đột nhiên cố bừng tỉnh, ba giây sau mới phản ứng được. Ôi trời, hôm qua có đàn ông đưa mình về nhà.
Suy nghĩ lộn xộn từ từ rõ ràng hơn, hôm qua Cổ Thành Kiêu đưa cô tới Cục dân chính, sau đó đến nhà họ Cố, cuối cùng thì về đến đây. Lúc ấy trời tối, cô lại choáng váng buồn ngủ, cho nên không biết chỗ ở cụ thể của mình.
Bây giờ tỉnh lại, chuyện đầu tiên có muốn biết đó là cô đang ở đâu.
Mở cửa ra ngoài, bên ngoài không có ai, cô đi một vòng khắp nhà quan sát.
Hôm qua quá muộn, quá mệt mỏi nên chưa kịp nhìn. Hôm nay nhìn rõ, cô chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung nơi này.
Giàu! Mất! Nhân! Tính!
Cảnh quan 270 độ không góc chết, vách tường đều bằng kính, đón ánh sáng rất tốt, có thể nhìn thấy sân vườn và bể bơi thật lớn dưới lầu.
Kiểu đàn ông có bối cảnh xuất thân thế này, còn đẹp trai đến khuynh đảo chúng sinh, vì sao lại cưới mình nhỉ?
Ngay lập tức, ấn tượng của Lâm Thiển đối với Cố Thành Kiêu chính là –– kẻ ngốc lắm tiền.
Bên ngoài là phòng khách lớn, cũng là nơi đầy đủ ánh sáng để ngắm cảnh. Cô lặng lẽ đi đến phòng ngủ chính, cửa không khóa, bên trong không có ai, nhưng cô vẫn giống kẻ trộm, cong lưng, rón rén đi vào.
Đây là phòng của Cố Thành Kiêu, sạch sẽ gọn gàng như anh. Kỳ lạ nhất là chăn trên giường, có thật sự rất tò mò là vì sao nó lại biến thành một miếng đậu hũ khổ.
Cô chỉ biết anh tên là Cố Thành Kiêu, về phần tuổi tác, chắc chắn là lớn hơn cô, nhưng lớn hơn bao nhiêu thì cô không biết.
Đúng rồi, trên giấy hôn thú chắc chắn có.
Cô nhớ hôm qua sau khi rời khỏi nhà họ Cố, Cố Thành Kiêu đưa giấy hôn thú cho cô, cô tiện tay nhét vào cặp sách.
Nhớ ra được, Lâm Thiển chạy thật nhanh về phòng dành cho khách, mở cặp sách lấy hai tờ giấy hôn thú ra.
“Bà mẹ nó, lớn hơn mình đến tám tuổi, gọi là anh già được không nhỉ?” Lâm Thiển không khỏi ngạc nhiên thất lên. Cách tận hai thế hệ, sau này có thể nói chuyện hòa hợp được không?
Lúc này, chợt nghe bên ngoài có tiếng mở cửa, cổ vội vã đi ra, nhìn thấy bóng dáng cao ráo của Cố Thành Kiêu từ ngoài cửa đi vào sảnh nhỏ. Anh mặc bộ đồ thể thao màu trắng, áo ba lỗ bên trong cũng màu trắng, cổ choàng khăn lông trắng. Anh đang cầm khăn lông lau mồ hôi trên mặt.
Vừa liếc mắt, Lâm Thiển đã ngây người ra. Dáng dấp thư sinh cộng thêm hình tượng chàng trai thể thao trông thật đẹp mắt, khác hẳn hình tượng trưởng thành cứng nhắc hôm qua. Đàn ông ngốc lắm tiền này dễ thích nghi lắm đây.
Cổ Thành Kiêu cũng chăm chú nhìn cô. Đúng là tuổi trẻ, khả năng phục hồi nhanh thật. Hôm qua gò má còn sưng đỏ mà hôm nay đã bớt sưng rồi, “Dậy rồi hả?”
“Da.”
“Dưới lầu có đồ ăn sáng, xuống ăn đi.”
“Dạ... Khoan đã, chúng ta có thể bàn điều kiện trước rồi nói tới chuyện khác được không?” Suy nghĩ cả đêm, rốt cuộc cô cũng đã nghĩ kĩ làm sao để tiếp tục cuộc hôn nhân này, việc quan trọng là –– bàn điều kiện!
Cố Thành Kiêu ngẩn người, “Bàn điều kiện gì?” Đã đăng ký kết hôn, đã là người của mình, còn bàn điều kiện gì nữa?
Lâm Thiển ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn anh nói: “Lại đây lại đây, ngồi xuống đi, tôi đã chuẩn bị xong cả. Anh xem có cần bổ sung gì nữa không?
Thật là chuyện lạ, Cố Nam Hách ngạc nhiên nhìn anh như thấy được lỗ đen vũ trụ. Ai cũng nói Cố Thành Kiêu sống trong quân đội lâu ngày đã sớm bị bẻ cong, không có dục vọng với người khác phái. Một ma đầu máu lạnh vô dục vô cầu như thế, vậy mà giờ đây mặt không đỏ, tim không loạn hỏi cậu ta rằng -- gái mới lớn bây giờ thích gì.
Ông trời ơi, cuối cùng thằng này cũng được mở mang kiến thức rồi!
“Ha ha, anh à, anh hỏi đúng người rồi. Theo chiến tích qua lại với mấy trăm cô bạn gái từ trước đến giờ của em, con gái chỉ thích duy nhất một thứ, đó là -- tiền!”
Cố Thành Kiêu ném ra một chữ, “Tục”
“Ha ha, anh đừng nói thế. Cái thứ tục tĩu đó uy lực nhất đấy, đồng thời số lượng tiêu thụ còn quyết định theo tuổi tác lớn nhỏ, tuổi càng lớn thì tiêu tiền càng nhiều. Chị dâu mới 20 tuổi, vẫn còn là sinh viên, vậy thì không cần dùng nhiều tiền cũng có thể giải quyết được, tin em đi”
“Cho nên?”
Haizz, quả nhiên là núi băng, em nói rõ ràng vậy mà sao anh vẫn không hiểu hả. Cố Nam Hách nói thẳng: “Cho nên, trước tiên anh hãy mua cho chị ấy một ít quần áo, giày dép và vài thứ gì đó, rồi hỏi lại chị ấy thích cái nào, sau đó cứ dựa vào đó mà mua”
“Làm vậy có khả thi không?”
“Nhất định được mà, em cam đoan chắc chắn sẽ được”
Cố Thành Kiêu cái hiểu cái không gật đầu, anh sẽ cân nhắc đề nghị của cậu ta.
Thỉnh giáo xong, sắc mặt anh lạnh lùng trở lại, bất chợt thay đổi đề tài, chất vấn: “Khuya hôm trước, cậu pha thứ gì vào rượu của anh phải không?”
“...” Tiếu rồi, đã đến lúc bị tính sổ, “Chuyện này... chuyện đó...”
Hôm trước, Cố Thành Kiêu vừa hoàn thành nhiệm vụ nội gián, tóm gọn nhóm bắt cóc ngay tại khách sạn. Trùng hợp sao Cố Nam Hách cũng có mặt tại khách sạn ấy.
Trước lời mời thịnh tình của Cố Nam Hách, Cố Thành Kiêu đồng ý ở lại. Lần này vì công việc nội gián ở Nam Phi mà anh phải nán lại cái nơi chim không thèm đó hơn nửa năm, cho nên anh cũng đang muốn thư giãn một chút.
Thế là anh gọi Lý Bất Ngôn qua khách sạn gặp mặt để đưa tài liệu về nhiệm vụ và tường thuật lại tất cả quá trình cho cậu ta. Loại chuyện viết báo cáo thế này, đương nhiên là do Lý Bất Ngôn phụ trách.
Lúc ấy Cố Nam Hách thấy anh hoàn toàn tỉnh táo, còn bàn bạc nhiệm vụ lần này với Lý Bất Ngôn. Vì vậy cậu ta tưởng thuốc kích dục hoàn toàn không có tác dụng với lính đặc công chuyên nghiệp được huấn luyện đặc biệt như anh họ mình.
“Cậu đừng tưởng anh không biết, chút rượu không làm anh say đâu” Ánh mắt Cố Thành Kiêu vừa gay gắt vừa lạnh lẽo, giống như đao nhỏ sắc bén từng nhát từng nhát đâm vào đối phương, làm đối phương không thể dối gạt.
Cố Nam Hách run rẩy nói: “Anh anh anh... anh không... không có chuyện gì chứ?” Tiêu rồi tiêu rồi, mình đi chầu trời mất thôi.
Ai ngờ Cổ Thành Kiêu cười bí hiểm, ánh mắt không còn dữ tợn nữa: “Yên tâm đi, anh sẽ không bẻ gãy cổ cậu đầu”
Cố Nam Hách chỉ cảm thấy cổ lành lạnh, vô thức ôm chặt cổ, phút chốc nhảy xa hai mét, “Anh... anh à... vừa rồi anh... cười hả?” Thật khó mà tin nổi, núi băng vạn năm cũng biết cười, hơn nữa cười lên còn đẹp trai như thế. Không được, không được, ở chung với anh ấy nữa thì mấy fans hâm mộ nữ của mình sẽ chạy hết.
Cùng lúc đó, Lâm Thiển ở Thành Để cũng thức dậy.
Quả nhiên, chỉ cần không phải ở nhà họ Lâm thì cố ngủ ngon vô cùng.
Bình thường cổ ở trường đến thứ sáu mới về nhà, cuối tuần lại quay về trường. Người ta đến thứ sáu thì vui vẻ, còn cố lại buồn bã, luôn tìm mọi cớ để không phải về nhà. Nghỉ định kỳ lại càng khó chịu hơn, bởi vì kỳ nghỉ là báo hiệu cuộc sống hầu gái của cô lại bắt đầu.
Nếu chỉ là hầu gái thôi thì không nói, làm việc tốt đương nhiên chủ nhân hài lòng. Nhưng hết lần này tới lần khác, người nhà họ Lâm nhìn cô không vừa mắt, không có chuyện thì sẽ kiếm chuyện với cô. Cô chính là cái gai trong mắt họ.
Cô mệt mỏi vươn vai trên giường, mở mắt nhìn căn phòng còn lớn hơn cả phòng khách nhà họ Lâm. Đột nhiên cố bừng tỉnh, ba giây sau mới phản ứng được. Ôi trời, hôm qua có đàn ông đưa mình về nhà.
Suy nghĩ lộn xộn từ từ rõ ràng hơn, hôm qua Cổ Thành Kiêu đưa cô tới Cục dân chính, sau đó đến nhà họ Cố, cuối cùng thì về đến đây. Lúc ấy trời tối, cô lại choáng váng buồn ngủ, cho nên không biết chỗ ở cụ thể của mình.
Bây giờ tỉnh lại, chuyện đầu tiên có muốn biết đó là cô đang ở đâu.
Mở cửa ra ngoài, bên ngoài không có ai, cô đi một vòng khắp nhà quan sát.
Hôm qua quá muộn, quá mệt mỏi nên chưa kịp nhìn. Hôm nay nhìn rõ, cô chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung nơi này.
Giàu! Mất! Nhân! Tính!
Cảnh quan 270 độ không góc chết, vách tường đều bằng kính, đón ánh sáng rất tốt, có thể nhìn thấy sân vườn và bể bơi thật lớn dưới lầu.
Kiểu đàn ông có bối cảnh xuất thân thế này, còn đẹp trai đến khuynh đảo chúng sinh, vì sao lại cưới mình nhỉ?
Ngay lập tức, ấn tượng của Lâm Thiển đối với Cố Thành Kiêu chính là –– kẻ ngốc lắm tiền.
Bên ngoài là phòng khách lớn, cũng là nơi đầy đủ ánh sáng để ngắm cảnh. Cô lặng lẽ đi đến phòng ngủ chính, cửa không khóa, bên trong không có ai, nhưng cô vẫn giống kẻ trộm, cong lưng, rón rén đi vào.
Đây là phòng của Cố Thành Kiêu, sạch sẽ gọn gàng như anh. Kỳ lạ nhất là chăn trên giường, có thật sự rất tò mò là vì sao nó lại biến thành một miếng đậu hũ khổ.
Cô chỉ biết anh tên là Cố Thành Kiêu, về phần tuổi tác, chắc chắn là lớn hơn cô, nhưng lớn hơn bao nhiêu thì cô không biết.
Đúng rồi, trên giấy hôn thú chắc chắn có.
Cô nhớ hôm qua sau khi rời khỏi nhà họ Cố, Cố Thành Kiêu đưa giấy hôn thú cho cô, cô tiện tay nhét vào cặp sách.
Nhớ ra được, Lâm Thiển chạy thật nhanh về phòng dành cho khách, mở cặp sách lấy hai tờ giấy hôn thú ra.
“Bà mẹ nó, lớn hơn mình đến tám tuổi, gọi là anh già được không nhỉ?” Lâm Thiển không khỏi ngạc nhiên thất lên. Cách tận hai thế hệ, sau này có thể nói chuyện hòa hợp được không?
Lúc này, chợt nghe bên ngoài có tiếng mở cửa, cổ vội vã đi ra, nhìn thấy bóng dáng cao ráo của Cố Thành Kiêu từ ngoài cửa đi vào sảnh nhỏ. Anh mặc bộ đồ thể thao màu trắng, áo ba lỗ bên trong cũng màu trắng, cổ choàng khăn lông trắng. Anh đang cầm khăn lông lau mồ hôi trên mặt.
Vừa liếc mắt, Lâm Thiển đã ngây người ra. Dáng dấp thư sinh cộng thêm hình tượng chàng trai thể thao trông thật đẹp mắt, khác hẳn hình tượng trưởng thành cứng nhắc hôm qua. Đàn ông ngốc lắm tiền này dễ thích nghi lắm đây.
Cổ Thành Kiêu cũng chăm chú nhìn cô. Đúng là tuổi trẻ, khả năng phục hồi nhanh thật. Hôm qua gò má còn sưng đỏ mà hôm nay đã bớt sưng rồi, “Dậy rồi hả?”
“Da.”
“Dưới lầu có đồ ăn sáng, xuống ăn đi.”
“Dạ... Khoan đã, chúng ta có thể bàn điều kiện trước rồi nói tới chuyện khác được không?” Suy nghĩ cả đêm, rốt cuộc cô cũng đã nghĩ kĩ làm sao để tiếp tục cuộc hôn nhân này, việc quan trọng là –– bàn điều kiện!
Cố Thành Kiêu ngẩn người, “Bàn điều kiện gì?” Đã đăng ký kết hôn, đã là người của mình, còn bàn điều kiện gì nữa?
Lâm Thiển ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn anh nói: “Lại đây lại đây, ngồi xuống đi, tôi đã chuẩn bị xong cả. Anh xem có cần bổ sung gì nữa không?
Tác giả :
Ngư Ca