Lấy Ai, Ai Lấy
Chương 2: Em có tiện không?
Sáng sớm, Minh Hà tỉnh giấc, đầu đã hết đau, nhưng mũi thì vẫn còn ngứa ngáy, hắt hơi liên tục. Cô nấu bát mỳ, ăn vội vã, uống thêm liều thuốc cảm, xong mới xách túi đi làm.
Đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống, xung quanh còn chìm trong làn sương trắng mờ đục, chỉ nhác thấy xa xa có một cụm sương dày, chạy dài tầm nửa cây số, bốc lên cao, ấy là cửa xả lũ của thủy điện Sông Đà.
Thủy điện là niềm tự hào của người dân Hòa Bình, cũng như tượng đài Bác Hồ. Ai lên đây mà chưa từng đi thăm nhà máy thủy điện, tượng đài Bác thì coi như chưa lên Hòa Bình. Nên đối với dân tỉnh như cô, đi đâu xa về, chỉ cần nhìn thấy hai công trình này từ xa là lòng đã yên bình, thỏa mãn kỳ lạ, lòng tự nhủ, cuối cùng mình đã về đến nhà rồi.
Minh Hà đến thư viện sớm nhất, cô chuẩn bị xong chỗ làm, đã bắt đầu nhâm nhi cốc cà phê thì mọi người mới lần lượt kéo đến. Mấy cô gái trẻ, tầm tuổi 23, 24 thật đáng ngưỡng mộ, váy áo, son phấn điểm trang đẹp đẽ, sức sống hừng hực trên khuôn mặt còn ánh lông măng. Hà thì buồn tẻ, ở bàn làm việc thậm chí còn không trữ gương soi, mái tóc dài ngang vai búi chặt sau đầu, kính đọc sách lập lờ nơi sống mũi, thật giống với hình ảnh cô thủ thư trong tưởng tượng, khó tính, già nua.
Ấy thế mà, Minh Hà lại là người rất cả nể, kiểu người luôn sẵn sàng ôm việc của người khác vào bụng. Ai cũng tỏ ra yêu mến cô, áy náy với cô, nhưng công việc vẫn luôn chất chồng, đi sớm về trễ, chưa khi nào thay đổi.
Minh Hà cũng không hẳn hiền lành đến thế, chỉ là buồn chán, không vướng bận, cứ dìm mình trong công việc, sẽ không phải nhớ đến mấy chuyện không đâu, nên cô mới mặc kệ, không quan tâm.
- Nga này, thẻ chị mới làm xong, em mang sang chị Lam đóng dấu nhé.
- Ui, cảm ơn chị thân yêu - Nga tít đôi mắt một mí, miệng cười như hoa - Không có chị, em chết mất.
- Sao mà chết, chỉ là một ít thẻ thôi - Minh Hà phẩy tay xua cô gái trẻ cứ muốn ôm riết mình.
- Chị không biết sao? - Nga ghé sát tai cô thầm thì - Con gái sếp trưởng sắp về đấy, chị bảo, có nguy không cơ chứ, chị thì ở đây lâu rồi, bọn em mới, làm không tốt, bị hất chân đấy...
Minh Hà không thíchbị nhắc đến việc mình nhờ quan hệ mới vào làm ở thư viện, chẳng phải vì sợ cho mình, chỉ ghét mang tiếng cho người bạn quá cố. Cô nói mấy chuyện vặt về công việc, hướng Nga sang mối quan tâm khác.
Thực ra, một nơi như thế này, phần đông là nhờ vả cửa sau, còn phải tính toán là con nhà ai nữa sao.
Nga mới nói, đến 10 giờ, cô gái ấy đã về. Người mới 22 tuổi, tên Hiếu, hơi béo chút, rất hoạt bát, dễ gần. Được chỉ định, Hiếu bám chặt lấy Minh Hà xin học hỏi. Hà không ngại, nhưng đôi lúc phải nhìn vào cái miệng liến thoắng của Hiếu mà thở dài. Có phải con bé ở nước ngoài lâu quá nên mắc chứng thèm giao tiếp tiếng Việt không nhỉ!
Vì phân tâm, công việc của Hà vẫn còn tồn đống, cô kiên nhẫn làm nốt, chờ mọi người về hết mới tạm xong. Khi Hà dắt xe đạp ra ngoài, trời đã mờ tối, cô nhìn trời một lát, ngẫm nghĩ, rồi đạp xe ra cửa hàng tiện lợi trên đường Phương Lâm mua mấy thứ. Mỳ cũng gần hết rồi, mà cô thì không thể sống thiếu nó.
Cửa hàng lúc nhá nhem, khá đông người. Minh Hà chen giữa mấy giá hàng, để vào giỏ mấy thứ mình cần. Từ lâu, cô đã mất thói quen vơ lấy vơ để những gì vừa mắt, cần dùng thứ gì, sẽ chỉ lấy đúng thứ đó.
Bên cạnh, chợt có tiếng động mạnh, Hà nhìn sang thì thấy một người đàn ông cao lớn, đeo ba lô màu xám đang ra sức nhặt đồ anh ta làm đổ từ kệ xuống. Hà không đeo kính nữa, nhưng dù mờ mắt vẫn nhận ra anh ta bốc mấy túi kẹo bỏ vào balo mình. Sau khi nhặt xong, anh ta thản nhiên đi ra, cũng không biết là cô vừa trông thấy hết.
Minh Hà buồn bực, anh ta nhìn thì bảnh bao, lại đi ăn cắp vặt, tuy là không đáng kể, nhưng cũng là thiệt hại với người bán hàng. Đời cô bình sinh chưa ăn cắp của ai thứ gì - Hà nghĩ thế, lòng tự dưng vô cùng khó chịu, chưa kịp suy xét thấu đáo đã đuổi theo người nọ, tay nắm chặt góc ba lô không buông.
Cách mét nữa là quầy thu ngân, Hà và anh ta cản trở lối đi làm nhiều người quay qua nhìn vẻ tò mò. Mặt Minh Hà đỏ như gấc nhưng nhất quyết không thả người, cô nói với cô gái thu ngân:
- Anh này cầm rất nhiều kẹo trong ba lô, em có thể kiểm tra...
- Anh Triết? - Cô gái thu ngân bỗng kêu lên vẻ kinh ngạc.
- Uh, chào em - Người đàn ông đến gần quầy, mở ra balô cho cô gái nhìn - Em xem, đây là kẹo anh mua ngoài, thật không may vừa nãy đổ ra ngoài, bị cô ấy bắt gặp...
Ánh nhìn vẻ tinh quái hướng về phía Minh Hà làm cô chợt gai sống lưng, thầm nghĩ, chết thật rồi.
Sự việc nhanh chóng được giải quyết, người đàn ông là bạn thân của ông chủ cửa hàng, vẫn hay đến mua đồ mà không phải gửi lại hành lý, nên mới có màn gây hiểu lầm như vừa rồi. Kẹo anh ta để trong balô quả thực không liên quan, của hãng khác sản xuất, chỉ là không soi kỹ, sẽ thấy bao bì vô cùng giống nhau. Minh Hà thật là bị sao quả tạ bổ vào não, mới dây dưa đến vụ này.
Bên ngoài cửa hàng, điện đường đã sáng trưng, Hà cùng người nọ đứng một góc, mặc kệ phố xá tấp nập xung quanh.
- Thật xin lỗi anh - Minh Hà gập lưng khá sâu, mặt tràn vẻ áy náy. Người này cũng thật xui xẻo, bị cô đổ vạ không đâu.
Người đàn ông tên Triết chỉ nhìn Hà cười khó hiểu, xong nhẩn nha bảo cô:
- Chưa bao giờ tôi xấu hổ đến thế trong đời.
- Thật xin lỗi - Hà càng thêm đỏ mặt, nếu bị một người lạ vu là ăn cắp, cô cũng sẽ không dễ chịu - Mong anh bỏ qua cho, tôi quả thật lúc đó đã quá hấp tấp, đã nhìn không kỹ đồ anh cầm, thật vô cùng có lỗi...
- Đã muộn thế này...Triết bâng quơ.
- Tôi cũng chưa ăn tối - Minh Hà thức thời - có thể để tôi mời anh bữa cơm tạ lỗi hay mời anh uống ly nước cũng được...
- Nếu cô đã muốn thế...thì hôm nay cô có tiện không?
Hà nhìn sững vào đôi mắt đẹp như vẽ của người đối diện, trong một lúc, cảm tưởng như xung quanh ồn ã, vô thực lạ kỳ, cô buột miệng:
- Dạ?
- Tôi hỏi, hôm nay em có tiện hay không?
Đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống, xung quanh còn chìm trong làn sương trắng mờ đục, chỉ nhác thấy xa xa có một cụm sương dày, chạy dài tầm nửa cây số, bốc lên cao, ấy là cửa xả lũ của thủy điện Sông Đà.
Thủy điện là niềm tự hào của người dân Hòa Bình, cũng như tượng đài Bác Hồ. Ai lên đây mà chưa từng đi thăm nhà máy thủy điện, tượng đài Bác thì coi như chưa lên Hòa Bình. Nên đối với dân tỉnh như cô, đi đâu xa về, chỉ cần nhìn thấy hai công trình này từ xa là lòng đã yên bình, thỏa mãn kỳ lạ, lòng tự nhủ, cuối cùng mình đã về đến nhà rồi.
Minh Hà đến thư viện sớm nhất, cô chuẩn bị xong chỗ làm, đã bắt đầu nhâm nhi cốc cà phê thì mọi người mới lần lượt kéo đến. Mấy cô gái trẻ, tầm tuổi 23, 24 thật đáng ngưỡng mộ, váy áo, son phấn điểm trang đẹp đẽ, sức sống hừng hực trên khuôn mặt còn ánh lông măng. Hà thì buồn tẻ, ở bàn làm việc thậm chí còn không trữ gương soi, mái tóc dài ngang vai búi chặt sau đầu, kính đọc sách lập lờ nơi sống mũi, thật giống với hình ảnh cô thủ thư trong tưởng tượng, khó tính, già nua.
Ấy thế mà, Minh Hà lại là người rất cả nể, kiểu người luôn sẵn sàng ôm việc của người khác vào bụng. Ai cũng tỏ ra yêu mến cô, áy náy với cô, nhưng công việc vẫn luôn chất chồng, đi sớm về trễ, chưa khi nào thay đổi.
Minh Hà cũng không hẳn hiền lành đến thế, chỉ là buồn chán, không vướng bận, cứ dìm mình trong công việc, sẽ không phải nhớ đến mấy chuyện không đâu, nên cô mới mặc kệ, không quan tâm.
- Nga này, thẻ chị mới làm xong, em mang sang chị Lam đóng dấu nhé.
- Ui, cảm ơn chị thân yêu - Nga tít đôi mắt một mí, miệng cười như hoa - Không có chị, em chết mất.
- Sao mà chết, chỉ là một ít thẻ thôi - Minh Hà phẩy tay xua cô gái trẻ cứ muốn ôm riết mình.
- Chị không biết sao? - Nga ghé sát tai cô thầm thì - Con gái sếp trưởng sắp về đấy, chị bảo, có nguy không cơ chứ, chị thì ở đây lâu rồi, bọn em mới, làm không tốt, bị hất chân đấy...
Minh Hà không thíchbị nhắc đến việc mình nhờ quan hệ mới vào làm ở thư viện, chẳng phải vì sợ cho mình, chỉ ghét mang tiếng cho người bạn quá cố. Cô nói mấy chuyện vặt về công việc, hướng Nga sang mối quan tâm khác.
Thực ra, một nơi như thế này, phần đông là nhờ vả cửa sau, còn phải tính toán là con nhà ai nữa sao.
Nga mới nói, đến 10 giờ, cô gái ấy đã về. Người mới 22 tuổi, tên Hiếu, hơi béo chút, rất hoạt bát, dễ gần. Được chỉ định, Hiếu bám chặt lấy Minh Hà xin học hỏi. Hà không ngại, nhưng đôi lúc phải nhìn vào cái miệng liến thoắng của Hiếu mà thở dài. Có phải con bé ở nước ngoài lâu quá nên mắc chứng thèm giao tiếp tiếng Việt không nhỉ!
Vì phân tâm, công việc của Hà vẫn còn tồn đống, cô kiên nhẫn làm nốt, chờ mọi người về hết mới tạm xong. Khi Hà dắt xe đạp ra ngoài, trời đã mờ tối, cô nhìn trời một lát, ngẫm nghĩ, rồi đạp xe ra cửa hàng tiện lợi trên đường Phương Lâm mua mấy thứ. Mỳ cũng gần hết rồi, mà cô thì không thể sống thiếu nó.
Cửa hàng lúc nhá nhem, khá đông người. Minh Hà chen giữa mấy giá hàng, để vào giỏ mấy thứ mình cần. Từ lâu, cô đã mất thói quen vơ lấy vơ để những gì vừa mắt, cần dùng thứ gì, sẽ chỉ lấy đúng thứ đó.
Bên cạnh, chợt có tiếng động mạnh, Hà nhìn sang thì thấy một người đàn ông cao lớn, đeo ba lô màu xám đang ra sức nhặt đồ anh ta làm đổ từ kệ xuống. Hà không đeo kính nữa, nhưng dù mờ mắt vẫn nhận ra anh ta bốc mấy túi kẹo bỏ vào balo mình. Sau khi nhặt xong, anh ta thản nhiên đi ra, cũng không biết là cô vừa trông thấy hết.
Minh Hà buồn bực, anh ta nhìn thì bảnh bao, lại đi ăn cắp vặt, tuy là không đáng kể, nhưng cũng là thiệt hại với người bán hàng. Đời cô bình sinh chưa ăn cắp của ai thứ gì - Hà nghĩ thế, lòng tự dưng vô cùng khó chịu, chưa kịp suy xét thấu đáo đã đuổi theo người nọ, tay nắm chặt góc ba lô không buông.
Cách mét nữa là quầy thu ngân, Hà và anh ta cản trở lối đi làm nhiều người quay qua nhìn vẻ tò mò. Mặt Minh Hà đỏ như gấc nhưng nhất quyết không thả người, cô nói với cô gái thu ngân:
- Anh này cầm rất nhiều kẹo trong ba lô, em có thể kiểm tra...
- Anh Triết? - Cô gái thu ngân bỗng kêu lên vẻ kinh ngạc.
- Uh, chào em - Người đàn ông đến gần quầy, mở ra balô cho cô gái nhìn - Em xem, đây là kẹo anh mua ngoài, thật không may vừa nãy đổ ra ngoài, bị cô ấy bắt gặp...
Ánh nhìn vẻ tinh quái hướng về phía Minh Hà làm cô chợt gai sống lưng, thầm nghĩ, chết thật rồi.
Sự việc nhanh chóng được giải quyết, người đàn ông là bạn thân của ông chủ cửa hàng, vẫn hay đến mua đồ mà không phải gửi lại hành lý, nên mới có màn gây hiểu lầm như vừa rồi. Kẹo anh ta để trong balô quả thực không liên quan, của hãng khác sản xuất, chỉ là không soi kỹ, sẽ thấy bao bì vô cùng giống nhau. Minh Hà thật là bị sao quả tạ bổ vào não, mới dây dưa đến vụ này.
Bên ngoài cửa hàng, điện đường đã sáng trưng, Hà cùng người nọ đứng một góc, mặc kệ phố xá tấp nập xung quanh.
- Thật xin lỗi anh - Minh Hà gập lưng khá sâu, mặt tràn vẻ áy náy. Người này cũng thật xui xẻo, bị cô đổ vạ không đâu.
Người đàn ông tên Triết chỉ nhìn Hà cười khó hiểu, xong nhẩn nha bảo cô:
- Chưa bao giờ tôi xấu hổ đến thế trong đời.
- Thật xin lỗi - Hà càng thêm đỏ mặt, nếu bị một người lạ vu là ăn cắp, cô cũng sẽ không dễ chịu - Mong anh bỏ qua cho, tôi quả thật lúc đó đã quá hấp tấp, đã nhìn không kỹ đồ anh cầm, thật vô cùng có lỗi...
- Đã muộn thế này...Triết bâng quơ.
- Tôi cũng chưa ăn tối - Minh Hà thức thời - có thể để tôi mời anh bữa cơm tạ lỗi hay mời anh uống ly nước cũng được...
- Nếu cô đã muốn thế...thì hôm nay cô có tiện không?
Hà nhìn sững vào đôi mắt đẹp như vẽ của người đối diện, trong một lúc, cảm tưởng như xung quanh ồn ã, vô thực lạ kỳ, cô buột miệng:
- Dạ?
- Tôi hỏi, hôm nay em có tiện hay không?
Tác giả :
Cẩm Yên