Lâu Rồi Không Gặp - Bắc Nam
Chương 60: Lâu rồi không gặp
Trang Phàm Tâm giống như đạp lên cây đinh, không thể động đậy, một luồng đau đớn từ bàn chân leo tới đầu, cắt đứt kinh mạch của cậu, đập nát nội tạng của cậu. Đèn vàng chói sáng, tất cả đều bại lộ, ngạc nhiên, hoang mang, hay là sắc mặt dần tái nhợt, toàn bộ đều bại lộ ra bên ngoài.
Không hề có một chút dự liệu và chuẩn bị nào, cậu gặp lại Cố Chuyết Ngôn.
Trang Phàm Tâm đờ ra bên cạnh bức bình phong, ánh mắt dường như muốn xuyên thủng Cố Chuyết Ngôn, đồng nghiệp gì, tổ trưởng Tào gì, muốn bàn bạc chuyện gì, cậu hoàn toàn không biết, chỉ đứng ở đó nhìn chằm chặp Cố Chuyết Ngôn.
Mà Cố Chuyết Ngôn cũng thế.
Anh chưa từng nghĩ tới sẽ gặp lại Trang Phàm Tâm. Không, anh có nghĩ tới, đứng ở đầu đường ảo tưởng Trang Phàm Tâm bỗng nhiên xuất hiện, khi đi làm ảo tưởng Trang Phàm Tâm phá cửa vào, đi máy bay ảo tưởng Trang Phàm Tâm ngồi ở bên cạnh… Anh giống như mê muội, nghĩ cả một ngày một đêm, cứ như vậy qua hết nửa năm, một năm, hoặc là càng lâu hơn nữa.
Dần dần, theo thời gian cọ rửa, anh nhận rõ hiện thực, không bao giờ ôm một tia ảo tưởng nào nữa. Nhưng mà vào lúc này, ở trong nước, ở thành phố nơi anh sinh sống, ở một buổi tối tầm thường như thế này, Trang Phàm Tâm xông vào trong tầm mắt anh, đột ngột không kịp chuẩn bị.
Hai người giằng co như vậy, rất khó hoàn hồn, thứ vắt ngang giữa bọn họ không phải bàn vuông ghế bành, mà là khoảng trống mười năm.
Cứ như vậy qua một lúc lâu, đợi tâm tình dần bình tĩnh, nắm đấm Cố Chuyết Ngôn nắm chặt dưới bàn dần buông lỏng ra, ánh mắt cũng từ đậm chuyển sang nhạt.
Anh rốt cuộc đánh vỡ im lặng: “Thật bất ngờ, lâu rồi không gặp.”
Trang Phàm Tâm chưa trả lời, người phục vụ gõ cửa tiến vào, dò hỏi: “Làm phiền một chút, hai vị đã đến đủ, bây giờ có gọi món chưa ạ?”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Vị tiên sinh này đi nhầm phòng.”
Giọng nói kia bình tĩnh không dao động, giống như người đi nhầm là ông A bà B nào đó. Trang Phàm Tâm hơi hoảng, khó trách, hóa ra là cậu đi nhầm, cậu vẫn nhìn chăm chú vào Cố Chuyết Ngôn, đối phương cụp mắt phẩm trà, đã không thèm nhìn cậu nữa rồi.
“… Thật xin lỗi.” Cậu nói xin lỗi, quay người đi ra ngoài.
Trang Phàm Tâm quay về sau tấm bình phong, dừng lại, bám vào khung bình phong thở đều đặn, cách tấm lụa trắng nhìn cái bóng mông lung của Cố Chuyết Ngôn. Người phục vụ gọi cậu, hỏi cậu phòng mấy, cậu nhìn chằm chằm không chớp mắt, ngây ngốc nói: “6037, tôi đặt 6037 mà.”
Người phục vụ khổ sở nói: “Căn phòng này đúng là Cố tiên sinh đặt, có phải anh nhớ nhầm không ạ?”
Trang Phàm Tâm vẫn không đi: “Không có nhớ nhầm, là 6037 mà.”
Cố Chuyết Ngôn cưỡng ép bản thân không đi nghe tiếng vang sau tấm bình phong, mà bên trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng đối thoại linh tinh của Trang Phàm Tâm và người phục vụ. Bên kia còn đang dây dưa, điện thoại đột nhiên rung lên, anh nghe: “Alo? Ôn Lân?”
“Anh Ngôn, em xin lỗi.” Ôn Lân nói, “Việc ban ngày em chưa làm xong, không biết mấy giờ mới tới được.”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Không sao, công việc quan trọng hơn.”
Núp sau tấm bình phong, Trang Phàm Tâm nghe rất rõ ràng, Ôn Lân? Là trợ lý Ôn Lân? Cố Chuyết Ngôn và Ôn Lân quen biết nhau? Cậu không chắc chắn lắm, buông tay ra, đang bị người phục vụ uyển chuyển thúc giục rời khỏi phòng.
Cố Chuyết Ngôn bị tiếng đóng cửa chấn động, xoay mặt nhìn chằm chằm bức bình phong, chỉ muốn nói một câu “Người đi trà nguội”.
Thật ra người còn chưa đi, Trang Phàm Tâm dán vào tường đứng ở trên hành lang, đầu óc rối như tơ vò, không nhận rõ lợi hay hại nặng hay nhẹ, muốn làm như thế nào toàn bộ xuất phát từ bản năng mãnh liệt.
Cậu móc điện thoại ra ấn ấn, sau đó kề lên tai: “Tổ trưởng Tào phải không? Tôi là Trang Phàm Tâm. Mới vừa xuống máy bay à… Vậy thì vừa khéo, tôi gọi xe cho anh, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, ngày khác chúng ta lại gặp.”
Gọi xong, Trang Phàm Tâm dựa vào tường hít sâu, đúng lúc gặp người phục vụ cầm giấy đi tới. Cậu ngăn cản: “Làm gì thế?”
Người phục vụ đáp: “Khách bên trong muốn thanh toán.”
“Cơm còn chưa ăn, thanh toán cái gì?” Trang Phàm Tâm đuổi người đi.
Cậu chỉnh lại vạt áo, sửa lại tóc tai, đẩy cửa ra, dùng hết toàn bộ dũng khí để đi vào. Oán hận hay cáu giận, cậu chỉ đến nhận sai, cục diện lúng túng ra sao cũng được. Cậu chỉ muốn đi vào, nhìn thêm một chút.
Lần này đi vòng qua bức bình phong vẫn chưa dừng lại, Trang Phàm Tâm đi thẳng đến trước bàn, kéo ghế ra ngồi xuống, Cố Chuyết Ngôn lần thứ hai ngước mắt lên, cách một cái bàn dưới ánh đèn, nhìn đối phương, hơi run.
Trang Phàm Tâm nói câu mở màn: “Vừa nãy anh bắt chuyện với em, em còn chưa kịp đáp lời.” Cậu nhìn vào hai mắt Cố Chuyết Ngôn, tựa như giấu ánh sao, đen láy mà sáng ngời, “Loáng một cái đã nhiều năm như vậy, lâu rồi không gặp.”
Nói xong, Cố Chuyết Ngôn cười với cậu.
Nụ cười kia không sâu, mà Cố Chuyết Ngôn cười tận mười mấy giây, giống như nghe được một chuyện cười gì đó. Hai bên im lặng chốc lát, anh hỏi: “Chắc là có hẹn người khác phải không, không sợ chậm trễ sao?”
“Giống anh thôi, hủy rồi.” Trang Phàm Tâm cấp tốc điều chỉnh biểu cảm, dung nhập vào cục diện hài hòa này, “Hiếm khi tình cờ gặp, vậy chúng ta cùng nhau dùng bữa, có nể mặt không?” truyenfull reup là chó
Cố Chuyết Ngôn nói: “Sao cũng được.”
Lúc này mới chính thức gọi món, mấy món ăn được bưng lên, hơi nóng lượn lờ nhiệt khí, gương mặt tái nhợt của Trang Phàm Tâm khôi phục chút huyết sắc. Cậu vô ý che đậy, trước tiên nói rõ: “Em thật sự không có đi nhầm, trợ lý nói cho em là phòng này, à đúng rồi, cậu ta tên Ôn Lân.”
Cố Chuyết Ngôn hơi kinh ngạc, trùng hợp vậy, Ôn Lân là trợ lý của Trang Phàm Tâm, anh không tin tưởng lắm, không biết là không tin sẽ trùng hợp như vậy, hay là không tin Trang Phàm Tâm.
“Về nước khi nào?”
“Mới được hai ngày.” Trang Phàm Tâm duỗi tay trái múc một muỗng đậu phụ, “Hôm nay chuyển giao tài liệu nhậm chức, tạm thời sẽ làm việc ở thành phố này.”
Cố Chuyết Ngôn thoáng nhìn đồng hồ trên tay Trang Phàm Tâm, dây đeo quấn lấy cổ tay nhỏ nhắn, không vừa lắm, hơn nữa dây da đã phai màu, bên trong mặt đồng hồ đã mất số. Trang Phàm Tâm phát hiện ánh mắt của anh, rụt tay về, nói là đồ trưởng bối để lại, dù tốt dù xấu thì vẫn đeo.
Trưởng bối để lại, Cố Chuyết Ngôn nhớ đến ông nội Trang Phàm Tâm, nhanh chóng nhận ra, chắc chắn ông nội đã qua đời rồi. Anh không tiếp tục chủ đề đó, tán gẫu đề tài trước: “Nếu đã định cư, tại sao lại trở về làm việc?”
Trang Phàm Tâm nói: “Công ty của Bùi Tri cần người, nên trở lại.”
Định cư, về nước, bọn họ nhàn nhã tán gẫu, nhưng thật ra là đạp lên mép vết thương cũ năm xưa, từng câu từng chữ đều là điểm đau. Nhưng cũng không ai mất khống chế, lông mày giãn ra, anh cười, tôi cũng cười, thậm chí lấy trà thay rượu cụng ly.
Chợt có khoảng lặng, Trang Phàm Tâm thuận miệng nói: “Anh và Ôn Lân quen nhau à?”
Cậu suy đoán, tuổi tác không tương xứng, không thể là bạn học, có lẽ là thân thích hoặc là bạn bè trong đám con nhà giàu chăng? Cố Chuyết Ngôn nhìn cậu, cười nhạt nhưng lại mê người: “Anh và cậu ấy đến xem mắt.”
Trang Phàm Tâm suýt nữa rơi mất đũa, cậu hơi nhếch miệng, bị hai chữ “xem mắt” đánh cho hôn mê, một lúc sau, cúi đầu nhìn canh trong bát: “Đàn ông xem mắt với đàn ông, rất mới mẻ.”
“Mẹ anh làm mối.” Cố Chuyết Ngôn nói, “Nhưng mà công ty của em có vẻ rất bận rộn, cậu ấy mới vừa thực tập được mấy ngày mà đã bắt đầu tăng ca rồi sao?”
Lời này nghe có vẻ khá là bao che khuyết điểm, cũng có vẻ đau lòng, Trang Phàm Tâm ngẩng đầu nở nụ cười: “Nếu anh lên tiếng, sau này dù cho em làm việc giùm cậu ấy, cũng sẽ không để cho cậu ấy tăng ca.”
Cố Chuyết Ngôn cười nói: “Anh không có ý đó, cậu ấy còn trẻ, học hỏi thêm kinh nghiệm sẽ tốt hơn.”
Trang Phàm Tâm gật gật đầu, Ôn Lân quả thật rất trẻ, bọn họ đã gần đầu ba rồi. Vậy những năm này… Cậu sợ lại làm rơi đũa, trước tiên đặt xuống trước rồi hỏi: “Với điều kiện của anh làm sao đến mức xem mắt, không hẹn hò lần nào à?”
Cố Chuyết Ngôn trả lời: “Có rồi, cũng không thể chỉ mới bị đá một lần đã sống độc thân cả đời, đúng không?”
Trang Phàm Tâm lập tức nói: “Đúng đúng, anh vốn xứng đáng với người tốt hơn, lúc trước gặp phải em là do xui xẻo thôi.” Cậu gắp một con tôm đã bóc vỏ cho Cố Chuyết Ngôn, đùa giỡn che giấu đầu đũa run rẩy, “Ghét em không?”
“Mấy tuổi rồi, có ấu trĩ không chứ.” Cố Chuyết Ngôn ăn, “Chẳng qua lúc mới vừa bị đá thì rất muốn tát em một cái.”
Trang Phàm Tâm nghiêng người chặn lại mép bàn, nghiêng mặt: “Hôm nay muốn đánh muốn chửi tùy anh.”
Cố Chuyết Ngôn nâng tay lên, lòng bàn tay giơ lên vươn đầu ngón tay, dí một cái vào trán Trang Phàm Tâm: “Lo ăn của em đi.” Qua vài câu, cực kỳ tự nhiên mà nói, “Đừng có lo chuyện của anh, em về nước làm việc, vậy người yêu ở bên kia thì làm sao?”
Trang Phàm Tâm ngưng cười nhìn Cố Chuyết Ngôn.
“Làm sao?” Cố Chuyết Ngôn đầy hứng thú mà đoán, “Lẽ nào ở nước ngoài đã kết hôn rồi à?”
Im lặng vài giây, Trang Phàm Tâm khoát tay: “Chia tay rồi.”
Cố Chuyết Ngôn ra vẻ lịch thiệp, nói: “Anh hỏi chơi thôi, đừng để ý.”
“Có gì đâu… Tán gẫu mà.” Trang Phàm Tâm không chế nhạo, còn rất nghiêm túc nhiều chuyện, “Anh và người yêu lúc trước tại sao cũng chia tay?”
Cố Chuyết Ngôn trả lời rất tinh tướng: “Nên mới tranh thủ lần này ổn định.”
“Lần này” chính là cùng với Ôn Lân. Trang Phàm Tâm nghe hiểu, cậu rót trà cho hai bên, nâng chung trà lên nói: “Em cũng không có gì có thể giúp đỡ, như vậy đi, tăng ca chắc chắn sẽ không có.”
Người phục vụ tiến vào mấy lần, thấy cảnh tượng bên trong đầy sắc xuân, trò chuyện vui vẻ, lúc trả tiền còn tranh luận một lúc.
Dẫm lên hành lang dài dằng dặc, Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm một trước một sau, tiến vào thang máy, cửa thang máy sáng loáng, sau khi khép lại thì đến cọng tóc cũng có thể nhìn rõ ràng.
Cố Chuyết Ngôn đút tay vào túi dựa vào tường, ảnh trong gương trên cửa rất rõ ràng, anh bỗng nhiên nói: “Có phải là em cao lên không?”
Trang Phàm Tâm cũng nhìn chằm chằm cửa: “177, lần này không nói lố.” Nhưng khoảng cách giữa cậu và Cố Chuyết Ngôn vẫn chưa rút ngắn, có thể thấy đối phương cũng cao lên một chút, “Em còn mập lên nữa.”
“Mập sao?” Cố Chuyết Ngôn hơi nheo mắt lại, “Vẫn rất gầy.”
Trang Phàm Tâm mập lên mười cân, từ một người xương sườn hằn rõ sờ đến cộm tay, biến thành một người gầy bình thường. Xuống lầu một, cậu che kín áo khoác đi ra ngoài, Cố Chuyết Ngôn đi ở phía sau, từ đầu tới cuối đều duy trì khoảng cách 1 mét với cậu.
Ra cửa, người giữ xe đã đã đậu xe trước cửa, nhìn bọn họ là hai người, còn giúp kéo cửa bên ghế phó lái ra. Cố Chuyết Ngôn đứng ở trước xe, nhìn thấy chóp mũi Trang Phàm Tâm lạnh đến đỏ bừng, nói: “Phương bắc lạnh lắm phải không, đi gì tới đây?”
Trang Phàm Tâm nói: “Gọi xe.”
Cố Chuyết Ngôn lưu loát nói: “Cho em quá giang nhé?”
“Vậy cám ơn nhiều.” Trang Phàm Tâm ngồi vào ghế phó lái. Vừa đóng cửa, khoảng cách của cậu và Cố Chuyết Ngôn nhất thời rút ngắn, cậu có hơi mê màn, máy móc nghiêng đầu đi, không biết là bởi vì gió ấm của điều hòa thổi vào người, hay là bởi vì cái gì khác, toàn thân dâng lên một luồng tỉnh táo.
“Em ở đâu?” Cố Chuyết Ngôn hỏi.
Trang Phàm Tâm đáp: “Khách sạn Sophie.”
Cố Chuyết Ngôn không nói gì, một ngón tay gõ gõ vô-lăng, trên đường yên tĩnh đến lúng túng, không nói không cười, mở radio lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, vậy mà lại là một bài hát cũ của Trương Học Hữu.
Tim dần đau, dần lạnh, dần dần không chờ được người yêu…
Giống như đặc biệt chọn cho họ vậy.
Cố Chuyết Ngôn tắt đi, không nói gì lái đến nơi, phanh xe tắt máy, lạch cạch ấn nút cởi dây an toàn. Người ta đã làm đến mức này rồi, không nhanh chóng xuống xe thì kì cục quá, Trang Phàm Tâm đẩy cửa xe ra: “Vậy —— “
Điện thoại trong hộc sáng lên, Ôn Lân mới vừa tan tầm, liền gửi tin nhắn xin lỗi cho Cố Chuyết Ngôn. Trang Phàm Tâm thoáng nhìn màn hình, bối cảnh là một gốc cây đa tươi tốt, Bond đứng dưới tàng cây.
Tấm hình kia là cậu chụp, không nghĩ tới Cố Chuyết Ngôn vẫn còn dùng. Cậu hỏi: “Bond hiện tại…”
Cố Chuyết Ngôn đáp: “Đã mười một tuổi.”
Trang Phàm Tâm nói: “Bảo Ngôn chắc cũng đã lớn.”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Đang học đại học.”
“Ông Tiết thế nào rồi?” Trang Phàm Tâm hỏi, “Còn ở Dung Thành không?”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Đến ở cùng ông nội anh rồi, người lớn tuổi chăm sóc lẫn nhau.” Anh dán vào lưng ghế, “Ông ngoại nói với anh, trước khi chia tay ông ấy có khuyên em, khi đó chắc áp lực rất lớn phải không.”
Trang Phàm Tâm cười cười: “Khi đó em vốn cũng không có chủ kiến. Thật ra không có liên quan đến ai cả, che giấu cũng vô dụng, sự thật chính là em đã lựa chọn gia đình và ước mơ của mình mà bỏ qua tình cảm.”
Cố Chuyết Ngôn liếm liếm đôi môi: “Không còn sớm nữa.”
“Vậy, bye bye, lái xe cẩn thận.” Trang Phàm Tâm xuống xe, đạp lên mặt đất kiên cố đi từng bước một, khi vòng qua đầu xe không dám liếc mắt nhìn kính chắn gió, cắn răng hướng phía trước, động cơ xe đằng sau chưa vang lên, càng yên tĩnh càng khiến cậu căng thẳng.
Cậu có hơi thất thần, ông nội qua đời, Bond trở thành một con chó già, Cố Bảo Ngôn trở thành một cô gái lớn, bọn họ từ thiếu niên lớn lên thành đàn ông, đây chính là khoảng thời gian họ đã bỏ lỡ.
Cố Chuyết Ngôn nhìn cửa chính khách sạn, người đến người đi, Trang Phàm Tâm đã đi vào.
Anh ngồi ở ghế lái không nhúc nhích, móc ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, bật lửa, dùng sức mà hút một ngụm lớn. Anh kìm lòng không đặng nở nụ cười, sặc khói rồi ho khan, không ngừng lại mà cứ hút tiếp, vừa ho vừa hút vừa cười.
Không buồn cười sao?
Trang Phàm Tâm quăng cho anh một câu “Lâu rồi không gặp”, thật sự là quá buồn cười.
Buồng tim giống như bị chém một nhát, cái hang động trống rỗng đang chảy máu, không nhớ đau mất bao lâu mới kết thành vết sẹo, bây giờ tên đao phủ Trang Phàm Tâm này lại nói với anh, không có gì.
Một đêm này, hờ hững, ôn hòa, Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm chuyện trò vui vẻ, lông mày cũng không nhăn mà ôn chuyện, bọn họ như gặp lại bạn học cũ, như đồng nghiệp xã giao, hào phóng khéo léo đến nỗi không có chút khuyết điểm nào, không ai hở ra chút sơ sót nào.
Bọn họ giả bộ gió êm sóng lặng, hỏi về người yêu cũ của nhau, hỏi dự định cho sau này, nhưng mà có vài vấn đề bọn họ đến cả chạm vào cũng không dám.
Trang Phàm Tâm tại sao lại yêu người khác?
Cố Chuyết Ngôn sau đó học trường nào?
Công ty trang sức quan trọng như vậy, tại sao cứ thế bỏ xuống mà về nước?
Thật sự sẽ qua lại với Ôn Lân sao?
Trở về bao lâu, một năm, hay vài năm?
Thật sự phải biểu hiện như vậy sao, từ lâu đã không còn khúc mắc, từ lâu đã quên mất yêu hận, anh và em gặp lại ngồi xuống cạn ly nâng cốc, tất cả lật bài, khép lại quyển sách này sao?!
Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm cũng không dám hỏi, sóng mắt tương giao, ai cũng dịu dàng lịch sự, trong lúc lơ đãng rút lên chuyện xưa lại vẫn giữ được chừng mực. Rất sợ, sợ vết sẹo nứt toác, lộ ra máu thịt đã che kín mười năm.
Cố Chuyết Ngôn dập tắt tàn thuốc, đốt điếu thứ hai, bắp thịt anh lúc này mới thả lỏng. Bên trong buồng xe đã hôi hám bẩn thỉu, mở cửa xe, phả ra một làn khói trắng vào gió lạnh, điếu thứ ba, điếu thứ tư, hút mãi không dứt.
Ngoài cửa phòng, Trang Phàm Tâm cúi đầu tìm thẻ phòng trong cặp táp, điện thoại, văn kiện, kẹo cao su, thuốc nhỏ mắt, dây tai nghe quấn lại thành một nhúm, chỉ không tìm thấy thẻ mở cửa phòng.
Cậu càng lục càng gấp, mặt đã nhịn đỏ bừng, đổ hết tất cả lên mặt đất, quỳ ở ngoài cửa hai tay không ngừng tìm kiếm. Đi đâu rồi, rõ ràng nhét ở trong mà, tại sao không tìm được, cậu cứ liên miên cằn nhắn, như một người điên phát bệnh cuồng loạn.
Lách tách, nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay.
Trang Phàm Tâm cúi thấp đầu, giương tay tàn nhẫn tát vào mặt mình một cái.
Không hề có một chút dự liệu và chuẩn bị nào, cậu gặp lại Cố Chuyết Ngôn.
Trang Phàm Tâm đờ ra bên cạnh bức bình phong, ánh mắt dường như muốn xuyên thủng Cố Chuyết Ngôn, đồng nghiệp gì, tổ trưởng Tào gì, muốn bàn bạc chuyện gì, cậu hoàn toàn không biết, chỉ đứng ở đó nhìn chằm chặp Cố Chuyết Ngôn.
Mà Cố Chuyết Ngôn cũng thế.
Anh chưa từng nghĩ tới sẽ gặp lại Trang Phàm Tâm. Không, anh có nghĩ tới, đứng ở đầu đường ảo tưởng Trang Phàm Tâm bỗng nhiên xuất hiện, khi đi làm ảo tưởng Trang Phàm Tâm phá cửa vào, đi máy bay ảo tưởng Trang Phàm Tâm ngồi ở bên cạnh… Anh giống như mê muội, nghĩ cả một ngày một đêm, cứ như vậy qua hết nửa năm, một năm, hoặc là càng lâu hơn nữa.
Dần dần, theo thời gian cọ rửa, anh nhận rõ hiện thực, không bao giờ ôm một tia ảo tưởng nào nữa. Nhưng mà vào lúc này, ở trong nước, ở thành phố nơi anh sinh sống, ở một buổi tối tầm thường như thế này, Trang Phàm Tâm xông vào trong tầm mắt anh, đột ngột không kịp chuẩn bị.
Hai người giằng co như vậy, rất khó hoàn hồn, thứ vắt ngang giữa bọn họ không phải bàn vuông ghế bành, mà là khoảng trống mười năm.
Cứ như vậy qua một lúc lâu, đợi tâm tình dần bình tĩnh, nắm đấm Cố Chuyết Ngôn nắm chặt dưới bàn dần buông lỏng ra, ánh mắt cũng từ đậm chuyển sang nhạt.
Anh rốt cuộc đánh vỡ im lặng: “Thật bất ngờ, lâu rồi không gặp.”
Trang Phàm Tâm chưa trả lời, người phục vụ gõ cửa tiến vào, dò hỏi: “Làm phiền một chút, hai vị đã đến đủ, bây giờ có gọi món chưa ạ?”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Vị tiên sinh này đi nhầm phòng.”
Giọng nói kia bình tĩnh không dao động, giống như người đi nhầm là ông A bà B nào đó. Trang Phàm Tâm hơi hoảng, khó trách, hóa ra là cậu đi nhầm, cậu vẫn nhìn chăm chú vào Cố Chuyết Ngôn, đối phương cụp mắt phẩm trà, đã không thèm nhìn cậu nữa rồi.
“… Thật xin lỗi.” Cậu nói xin lỗi, quay người đi ra ngoài.
Trang Phàm Tâm quay về sau tấm bình phong, dừng lại, bám vào khung bình phong thở đều đặn, cách tấm lụa trắng nhìn cái bóng mông lung của Cố Chuyết Ngôn. Người phục vụ gọi cậu, hỏi cậu phòng mấy, cậu nhìn chằm chằm không chớp mắt, ngây ngốc nói: “6037, tôi đặt 6037 mà.”
Người phục vụ khổ sở nói: “Căn phòng này đúng là Cố tiên sinh đặt, có phải anh nhớ nhầm không ạ?”
Trang Phàm Tâm vẫn không đi: “Không có nhớ nhầm, là 6037 mà.”
Cố Chuyết Ngôn cưỡng ép bản thân không đi nghe tiếng vang sau tấm bình phong, mà bên trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng đối thoại linh tinh của Trang Phàm Tâm và người phục vụ. Bên kia còn đang dây dưa, điện thoại đột nhiên rung lên, anh nghe: “Alo? Ôn Lân?”
“Anh Ngôn, em xin lỗi.” Ôn Lân nói, “Việc ban ngày em chưa làm xong, không biết mấy giờ mới tới được.”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Không sao, công việc quan trọng hơn.”
Núp sau tấm bình phong, Trang Phàm Tâm nghe rất rõ ràng, Ôn Lân? Là trợ lý Ôn Lân? Cố Chuyết Ngôn và Ôn Lân quen biết nhau? Cậu không chắc chắn lắm, buông tay ra, đang bị người phục vụ uyển chuyển thúc giục rời khỏi phòng.
Cố Chuyết Ngôn bị tiếng đóng cửa chấn động, xoay mặt nhìn chằm chằm bức bình phong, chỉ muốn nói một câu “Người đi trà nguội”.
Thật ra người còn chưa đi, Trang Phàm Tâm dán vào tường đứng ở trên hành lang, đầu óc rối như tơ vò, không nhận rõ lợi hay hại nặng hay nhẹ, muốn làm như thế nào toàn bộ xuất phát từ bản năng mãnh liệt.
Cậu móc điện thoại ra ấn ấn, sau đó kề lên tai: “Tổ trưởng Tào phải không? Tôi là Trang Phàm Tâm. Mới vừa xuống máy bay à… Vậy thì vừa khéo, tôi gọi xe cho anh, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, ngày khác chúng ta lại gặp.”
Gọi xong, Trang Phàm Tâm dựa vào tường hít sâu, đúng lúc gặp người phục vụ cầm giấy đi tới. Cậu ngăn cản: “Làm gì thế?”
Người phục vụ đáp: “Khách bên trong muốn thanh toán.”
“Cơm còn chưa ăn, thanh toán cái gì?” Trang Phàm Tâm đuổi người đi.
Cậu chỉnh lại vạt áo, sửa lại tóc tai, đẩy cửa ra, dùng hết toàn bộ dũng khí để đi vào. Oán hận hay cáu giận, cậu chỉ đến nhận sai, cục diện lúng túng ra sao cũng được. Cậu chỉ muốn đi vào, nhìn thêm một chút.
Lần này đi vòng qua bức bình phong vẫn chưa dừng lại, Trang Phàm Tâm đi thẳng đến trước bàn, kéo ghế ra ngồi xuống, Cố Chuyết Ngôn lần thứ hai ngước mắt lên, cách một cái bàn dưới ánh đèn, nhìn đối phương, hơi run.
Trang Phàm Tâm nói câu mở màn: “Vừa nãy anh bắt chuyện với em, em còn chưa kịp đáp lời.” Cậu nhìn vào hai mắt Cố Chuyết Ngôn, tựa như giấu ánh sao, đen láy mà sáng ngời, “Loáng một cái đã nhiều năm như vậy, lâu rồi không gặp.”
Nói xong, Cố Chuyết Ngôn cười với cậu.
Nụ cười kia không sâu, mà Cố Chuyết Ngôn cười tận mười mấy giây, giống như nghe được một chuyện cười gì đó. Hai bên im lặng chốc lát, anh hỏi: “Chắc là có hẹn người khác phải không, không sợ chậm trễ sao?”
“Giống anh thôi, hủy rồi.” Trang Phàm Tâm cấp tốc điều chỉnh biểu cảm, dung nhập vào cục diện hài hòa này, “Hiếm khi tình cờ gặp, vậy chúng ta cùng nhau dùng bữa, có nể mặt không?” truyenfull reup là chó
Cố Chuyết Ngôn nói: “Sao cũng được.”
Lúc này mới chính thức gọi món, mấy món ăn được bưng lên, hơi nóng lượn lờ nhiệt khí, gương mặt tái nhợt của Trang Phàm Tâm khôi phục chút huyết sắc. Cậu vô ý che đậy, trước tiên nói rõ: “Em thật sự không có đi nhầm, trợ lý nói cho em là phòng này, à đúng rồi, cậu ta tên Ôn Lân.”
Cố Chuyết Ngôn hơi kinh ngạc, trùng hợp vậy, Ôn Lân là trợ lý của Trang Phàm Tâm, anh không tin tưởng lắm, không biết là không tin sẽ trùng hợp như vậy, hay là không tin Trang Phàm Tâm.
“Về nước khi nào?”
“Mới được hai ngày.” Trang Phàm Tâm duỗi tay trái múc một muỗng đậu phụ, “Hôm nay chuyển giao tài liệu nhậm chức, tạm thời sẽ làm việc ở thành phố này.”
Cố Chuyết Ngôn thoáng nhìn đồng hồ trên tay Trang Phàm Tâm, dây đeo quấn lấy cổ tay nhỏ nhắn, không vừa lắm, hơn nữa dây da đã phai màu, bên trong mặt đồng hồ đã mất số. Trang Phàm Tâm phát hiện ánh mắt của anh, rụt tay về, nói là đồ trưởng bối để lại, dù tốt dù xấu thì vẫn đeo.
Trưởng bối để lại, Cố Chuyết Ngôn nhớ đến ông nội Trang Phàm Tâm, nhanh chóng nhận ra, chắc chắn ông nội đã qua đời rồi. Anh không tiếp tục chủ đề đó, tán gẫu đề tài trước: “Nếu đã định cư, tại sao lại trở về làm việc?”
Trang Phàm Tâm nói: “Công ty của Bùi Tri cần người, nên trở lại.”
Định cư, về nước, bọn họ nhàn nhã tán gẫu, nhưng thật ra là đạp lên mép vết thương cũ năm xưa, từng câu từng chữ đều là điểm đau. Nhưng cũng không ai mất khống chế, lông mày giãn ra, anh cười, tôi cũng cười, thậm chí lấy trà thay rượu cụng ly.
Chợt có khoảng lặng, Trang Phàm Tâm thuận miệng nói: “Anh và Ôn Lân quen nhau à?”
Cậu suy đoán, tuổi tác không tương xứng, không thể là bạn học, có lẽ là thân thích hoặc là bạn bè trong đám con nhà giàu chăng? Cố Chuyết Ngôn nhìn cậu, cười nhạt nhưng lại mê người: “Anh và cậu ấy đến xem mắt.”
Trang Phàm Tâm suýt nữa rơi mất đũa, cậu hơi nhếch miệng, bị hai chữ “xem mắt” đánh cho hôn mê, một lúc sau, cúi đầu nhìn canh trong bát: “Đàn ông xem mắt với đàn ông, rất mới mẻ.”
“Mẹ anh làm mối.” Cố Chuyết Ngôn nói, “Nhưng mà công ty của em có vẻ rất bận rộn, cậu ấy mới vừa thực tập được mấy ngày mà đã bắt đầu tăng ca rồi sao?”
Lời này nghe có vẻ khá là bao che khuyết điểm, cũng có vẻ đau lòng, Trang Phàm Tâm ngẩng đầu nở nụ cười: “Nếu anh lên tiếng, sau này dù cho em làm việc giùm cậu ấy, cũng sẽ không để cho cậu ấy tăng ca.”
Cố Chuyết Ngôn cười nói: “Anh không có ý đó, cậu ấy còn trẻ, học hỏi thêm kinh nghiệm sẽ tốt hơn.”
Trang Phàm Tâm gật gật đầu, Ôn Lân quả thật rất trẻ, bọn họ đã gần đầu ba rồi. Vậy những năm này… Cậu sợ lại làm rơi đũa, trước tiên đặt xuống trước rồi hỏi: “Với điều kiện của anh làm sao đến mức xem mắt, không hẹn hò lần nào à?”
Cố Chuyết Ngôn trả lời: “Có rồi, cũng không thể chỉ mới bị đá một lần đã sống độc thân cả đời, đúng không?”
Trang Phàm Tâm lập tức nói: “Đúng đúng, anh vốn xứng đáng với người tốt hơn, lúc trước gặp phải em là do xui xẻo thôi.” Cậu gắp một con tôm đã bóc vỏ cho Cố Chuyết Ngôn, đùa giỡn che giấu đầu đũa run rẩy, “Ghét em không?”
“Mấy tuổi rồi, có ấu trĩ không chứ.” Cố Chuyết Ngôn ăn, “Chẳng qua lúc mới vừa bị đá thì rất muốn tát em một cái.”
Trang Phàm Tâm nghiêng người chặn lại mép bàn, nghiêng mặt: “Hôm nay muốn đánh muốn chửi tùy anh.”
Cố Chuyết Ngôn nâng tay lên, lòng bàn tay giơ lên vươn đầu ngón tay, dí một cái vào trán Trang Phàm Tâm: “Lo ăn của em đi.” Qua vài câu, cực kỳ tự nhiên mà nói, “Đừng có lo chuyện của anh, em về nước làm việc, vậy người yêu ở bên kia thì làm sao?”
Trang Phàm Tâm ngưng cười nhìn Cố Chuyết Ngôn.
“Làm sao?” Cố Chuyết Ngôn đầy hứng thú mà đoán, “Lẽ nào ở nước ngoài đã kết hôn rồi à?”
Im lặng vài giây, Trang Phàm Tâm khoát tay: “Chia tay rồi.”
Cố Chuyết Ngôn ra vẻ lịch thiệp, nói: “Anh hỏi chơi thôi, đừng để ý.”
“Có gì đâu… Tán gẫu mà.” Trang Phàm Tâm không chế nhạo, còn rất nghiêm túc nhiều chuyện, “Anh và người yêu lúc trước tại sao cũng chia tay?”
Cố Chuyết Ngôn trả lời rất tinh tướng: “Nên mới tranh thủ lần này ổn định.”
“Lần này” chính là cùng với Ôn Lân. Trang Phàm Tâm nghe hiểu, cậu rót trà cho hai bên, nâng chung trà lên nói: “Em cũng không có gì có thể giúp đỡ, như vậy đi, tăng ca chắc chắn sẽ không có.”
Người phục vụ tiến vào mấy lần, thấy cảnh tượng bên trong đầy sắc xuân, trò chuyện vui vẻ, lúc trả tiền còn tranh luận một lúc.
Dẫm lên hành lang dài dằng dặc, Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm một trước một sau, tiến vào thang máy, cửa thang máy sáng loáng, sau khi khép lại thì đến cọng tóc cũng có thể nhìn rõ ràng.
Cố Chuyết Ngôn đút tay vào túi dựa vào tường, ảnh trong gương trên cửa rất rõ ràng, anh bỗng nhiên nói: “Có phải là em cao lên không?”
Trang Phàm Tâm cũng nhìn chằm chằm cửa: “177, lần này không nói lố.” Nhưng khoảng cách giữa cậu và Cố Chuyết Ngôn vẫn chưa rút ngắn, có thể thấy đối phương cũng cao lên một chút, “Em còn mập lên nữa.”
“Mập sao?” Cố Chuyết Ngôn hơi nheo mắt lại, “Vẫn rất gầy.”
Trang Phàm Tâm mập lên mười cân, từ một người xương sườn hằn rõ sờ đến cộm tay, biến thành một người gầy bình thường. Xuống lầu một, cậu che kín áo khoác đi ra ngoài, Cố Chuyết Ngôn đi ở phía sau, từ đầu tới cuối đều duy trì khoảng cách 1 mét với cậu.
Ra cửa, người giữ xe đã đã đậu xe trước cửa, nhìn bọn họ là hai người, còn giúp kéo cửa bên ghế phó lái ra. Cố Chuyết Ngôn đứng ở trước xe, nhìn thấy chóp mũi Trang Phàm Tâm lạnh đến đỏ bừng, nói: “Phương bắc lạnh lắm phải không, đi gì tới đây?”
Trang Phàm Tâm nói: “Gọi xe.”
Cố Chuyết Ngôn lưu loát nói: “Cho em quá giang nhé?”
“Vậy cám ơn nhiều.” Trang Phàm Tâm ngồi vào ghế phó lái. Vừa đóng cửa, khoảng cách của cậu và Cố Chuyết Ngôn nhất thời rút ngắn, cậu có hơi mê màn, máy móc nghiêng đầu đi, không biết là bởi vì gió ấm của điều hòa thổi vào người, hay là bởi vì cái gì khác, toàn thân dâng lên một luồng tỉnh táo.
“Em ở đâu?” Cố Chuyết Ngôn hỏi.
Trang Phàm Tâm đáp: “Khách sạn Sophie.”
Cố Chuyết Ngôn không nói gì, một ngón tay gõ gõ vô-lăng, trên đường yên tĩnh đến lúng túng, không nói không cười, mở radio lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, vậy mà lại là một bài hát cũ của Trương Học Hữu.
Tim dần đau, dần lạnh, dần dần không chờ được người yêu…
Giống như đặc biệt chọn cho họ vậy.
Cố Chuyết Ngôn tắt đi, không nói gì lái đến nơi, phanh xe tắt máy, lạch cạch ấn nút cởi dây an toàn. Người ta đã làm đến mức này rồi, không nhanh chóng xuống xe thì kì cục quá, Trang Phàm Tâm đẩy cửa xe ra: “Vậy —— “
Điện thoại trong hộc sáng lên, Ôn Lân mới vừa tan tầm, liền gửi tin nhắn xin lỗi cho Cố Chuyết Ngôn. Trang Phàm Tâm thoáng nhìn màn hình, bối cảnh là một gốc cây đa tươi tốt, Bond đứng dưới tàng cây.
Tấm hình kia là cậu chụp, không nghĩ tới Cố Chuyết Ngôn vẫn còn dùng. Cậu hỏi: “Bond hiện tại…”
Cố Chuyết Ngôn đáp: “Đã mười một tuổi.”
Trang Phàm Tâm nói: “Bảo Ngôn chắc cũng đã lớn.”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Đang học đại học.”
“Ông Tiết thế nào rồi?” Trang Phàm Tâm hỏi, “Còn ở Dung Thành không?”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Đến ở cùng ông nội anh rồi, người lớn tuổi chăm sóc lẫn nhau.” Anh dán vào lưng ghế, “Ông ngoại nói với anh, trước khi chia tay ông ấy có khuyên em, khi đó chắc áp lực rất lớn phải không.”
Trang Phàm Tâm cười cười: “Khi đó em vốn cũng không có chủ kiến. Thật ra không có liên quan đến ai cả, che giấu cũng vô dụng, sự thật chính là em đã lựa chọn gia đình và ước mơ của mình mà bỏ qua tình cảm.”
Cố Chuyết Ngôn liếm liếm đôi môi: “Không còn sớm nữa.”
“Vậy, bye bye, lái xe cẩn thận.” Trang Phàm Tâm xuống xe, đạp lên mặt đất kiên cố đi từng bước một, khi vòng qua đầu xe không dám liếc mắt nhìn kính chắn gió, cắn răng hướng phía trước, động cơ xe đằng sau chưa vang lên, càng yên tĩnh càng khiến cậu căng thẳng.
Cậu có hơi thất thần, ông nội qua đời, Bond trở thành một con chó già, Cố Bảo Ngôn trở thành một cô gái lớn, bọn họ từ thiếu niên lớn lên thành đàn ông, đây chính là khoảng thời gian họ đã bỏ lỡ.
Cố Chuyết Ngôn nhìn cửa chính khách sạn, người đến người đi, Trang Phàm Tâm đã đi vào.
Anh ngồi ở ghế lái không nhúc nhích, móc ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, bật lửa, dùng sức mà hút một ngụm lớn. Anh kìm lòng không đặng nở nụ cười, sặc khói rồi ho khan, không ngừng lại mà cứ hút tiếp, vừa ho vừa hút vừa cười.
Không buồn cười sao?
Trang Phàm Tâm quăng cho anh một câu “Lâu rồi không gặp”, thật sự là quá buồn cười.
Buồng tim giống như bị chém một nhát, cái hang động trống rỗng đang chảy máu, không nhớ đau mất bao lâu mới kết thành vết sẹo, bây giờ tên đao phủ Trang Phàm Tâm này lại nói với anh, không có gì.
Một đêm này, hờ hững, ôn hòa, Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm chuyện trò vui vẻ, lông mày cũng không nhăn mà ôn chuyện, bọn họ như gặp lại bạn học cũ, như đồng nghiệp xã giao, hào phóng khéo léo đến nỗi không có chút khuyết điểm nào, không ai hở ra chút sơ sót nào.
Bọn họ giả bộ gió êm sóng lặng, hỏi về người yêu cũ của nhau, hỏi dự định cho sau này, nhưng mà có vài vấn đề bọn họ đến cả chạm vào cũng không dám.
Trang Phàm Tâm tại sao lại yêu người khác?
Cố Chuyết Ngôn sau đó học trường nào?
Công ty trang sức quan trọng như vậy, tại sao cứ thế bỏ xuống mà về nước?
Thật sự sẽ qua lại với Ôn Lân sao?
Trở về bao lâu, một năm, hay vài năm?
Thật sự phải biểu hiện như vậy sao, từ lâu đã không còn khúc mắc, từ lâu đã quên mất yêu hận, anh và em gặp lại ngồi xuống cạn ly nâng cốc, tất cả lật bài, khép lại quyển sách này sao?!
Cố Chuyết Ngôn và Trang Phàm Tâm cũng không dám hỏi, sóng mắt tương giao, ai cũng dịu dàng lịch sự, trong lúc lơ đãng rút lên chuyện xưa lại vẫn giữ được chừng mực. Rất sợ, sợ vết sẹo nứt toác, lộ ra máu thịt đã che kín mười năm.
Cố Chuyết Ngôn dập tắt tàn thuốc, đốt điếu thứ hai, bắp thịt anh lúc này mới thả lỏng. Bên trong buồng xe đã hôi hám bẩn thỉu, mở cửa xe, phả ra một làn khói trắng vào gió lạnh, điếu thứ ba, điếu thứ tư, hút mãi không dứt.
Ngoài cửa phòng, Trang Phàm Tâm cúi đầu tìm thẻ phòng trong cặp táp, điện thoại, văn kiện, kẹo cao su, thuốc nhỏ mắt, dây tai nghe quấn lại thành một nhúm, chỉ không tìm thấy thẻ mở cửa phòng.
Cậu càng lục càng gấp, mặt đã nhịn đỏ bừng, đổ hết tất cả lên mặt đất, quỳ ở ngoài cửa hai tay không ngừng tìm kiếm. Đi đâu rồi, rõ ràng nhét ở trong mà, tại sao không tìm được, cậu cứ liên miên cằn nhắn, như một người điên phát bệnh cuồng loạn.
Lách tách, nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay.
Trang Phàm Tâm cúi thấp đầu, giương tay tàn nhẫn tát vào mặt mình một cái.
Tác giả :
Bắc Nam