Lật Mở Thiên Thư
Quyển 1 - Chương 9-1: Ổ usb
Ghi chép (IX) Những chuyện kỳ lạ mà Đường Tiểu Bạch chứng kiến: Tầm tiêu ký
Tôi ở lại thành phố âm khoảng một tháng, thỉnh thoảng lại đến tìm Lưu Vân để trò chuyện, hoặc đem cho anh vài đĩa phim về các đề tài huyền bí mà tôi thích, chúng tôi cùng ngồi xem, đồng thời tôi hỏi Lưu Vân bình luận ra sao về một số tình tiết trong phim. Tôi cảm thấy vô cùng thú vị khi ngồi xem những bộ phim kỳ bí quá sức tưởng tượng ấy lại được một cao nhân thứ thiệt ngồi bên giảng giải cho mình.
Tôi cũng từng gợi ý Lưu Vân hãy đi với tôi về thành phố C, đến nhà ông Chung Sênh để giới thiệu hai người làm quen với nhau. Nhưng Lưu Vân từ chối, chỉ vì anh không muốn rời thành phố âm này. Anh còn nói rất lý thú rằng đã tự bói cho mình một quẻ, quẻ cho biết địa khí của thành phố âm có thể giữ bình an yên ổn cho anh. Còn ông Chung Sênh, sau khi trải qua sự việc ở sơn động Tỵ Vân, ông cho rằng những trải nghiệm ấy đã vượt quá sự hiểu biết của mình, ông nói với tôi rằng ông chuẩn bị “bế quan” để tu luyện thêm, ông sẽ nghiên cứu lại sách vở ngày trước, tạm thời không tiếp xúc với ai và càng không muốn ra khỏi nhà.
Nhưng cuộc sống yên ổn kiểu này của tôi không kéo dài được bao lâu, đến nhà Lưu Vân thì phải tiêu ít nhất 50 tệ tiền tắc-xi, và còn phải chi phí ăn uống, điện nước nữa… dù dè xẻn tiết kiệm thì lưng túi tôi cũng chẳng còn lại mấy đồng, cho nên tôi nảy ra ý định viết bài kiếm tiền. Tôi nói ý định này với Mông Nhân, Mông Nhân cũng chung ý nghĩ với tôi, cậu ta lâu nay sống bằng đồng lương, chẳng được là bao, lại đang dự định kết hôn với Mễ Đâu, cho nên rất cần để dành tiền bạc. Mông Nhân vẫn khá nhàn rỗi nhưng chủ yếu anh dành thì giờ để cùng Mễ Đâu đi xem phim, đọc sách chứ rất ít ra ngoài hoạt động; cho nên anh quyết định lao vào viết lách để có thu nhập.
Cha mẹ tôi thì ít nhất mỗi ngày gọi điện cho tôi hai ba lần, hỏi tôi sau đây sẽ thế nào, có định xin việc làm nữa không hay là dứt khoát trở về giúp việc ở cửa hàng ăn của gia đình. Tôi suy đi nghĩ lại, quyết định lại trở về nhà ở thành phố J hỗ trợ cha mẹ vậy, chủ yếu là nhằm đỡ phải chi tiêu; ăn cơm nhà không bằng ăn cơm ở thành phố âm nhưng tôi phải tự chi tiền thì rất tốn kém, về nhà ăn sẽ chỉ là thêm bát thêm đũa mà thôi.
Chiều hôm đó tôi vừa về đến thành phố M, đang ở nhà cài đặt lại phần mềm cho chiếc máy tính cũ kỹ thì Lưu Siêu gọi điện bảo tôi đến cửa hàng của nhà anh, vợ anh sẽ giao cho tôi một thứ. Qua điện thoại, giọng anh có vẻ hơi lo lắng nhưng tôi cũng nhận ra anh đang cố kìm nén. Tôi hỏi Lưu Siêu đó là thứ gì, anh nói, cứ đến thì khắc biết, nhưng tuyệt đối không được để cho người bên ngoài nhìn thấy.
Tôi đành gác lại các việc để đi đến cửa hàng của Lưu Siêu. Đến nơi, tôi thấy vợ anh đang ngồi bên quầy tỉ mỉ lau chùi một cái vòng ngọc đeo tay. Nhìn thấy tôi đến, chị lẳng lặng bước vào gian trong lấy ra một cái hộp đưa cho tôi. Chị nói, trước đó Lưu Siêu đem cái hộp này về nhà rồi vội vã đi ngay, hộp đựng thứ gì thì chị cũng không xem. Chị bổ sung một câu: xưa nay tôi không bao giờ hỏi những việc của anh ấy ở bên ngoài.
Tôi mỉm cười với chị, rồi cầm cái hộp lên mở ra. Ánh mắt tôi vẫn nhận thấy vợ Lưu Siêu chăm chú nhìn tôi. Bên trong hộp là một ổ USB, thầm nghĩ, chắc trong ổ USB có chứa thứ gì đó, ở cửa hàng của Lưu Siêu không có máy tính… Tôi vội chào tạm biệt vợ Lưu Siêu rồi gọi một chiếc xe ba bánh chở tôi về nhà.
Về đến nhà, thấy mẹ tôi đã ở nhà, bà đang định cùng một cô kế toán đi Sở thuế để làm việc. Thấy tôi về, bà bảo tôi sáng mai đi cùng cô kế toán đến Sở thuế, vì cô ta không thạo lĩnh vực thuế nhà đất, tôi lại là người phụ trách của cửa hàng mới mở thêm, tôi trực tiếp đi là tốt nhất. Tôi nói “vâng ạ”, rồi đi vào phòng, cắm ổ USB vào máy tính.
Mở ổ USB ra, tôi nhìn thấy hai file văn bản, tên là “Phát hình” và “Tài liệu giám sát khách sạn Huệ Hưng” thấy toàn là tư liệu định dạng MP4. Tôi nhấn nút Open. Nhưng phần mềm “phát hình” đưa ra câu trả lời “Không thể mở”. Tôi nhớ đến file “Phát hình” bèn dùng nó để mở thì mở được nhưng hình ảnh lại bị “đơ” không chạy, lại còn bật ra một cửa sổ yêu cầu tôi nhập mật mã gì đó. Tôi cố nhớ lại, hình như Lưu Siêu không nói với tôi về chuyện mật mã, tôi bèn nghĩ, anh ta đã đưa tôi thì rất có thể mật mã là số chừng minh thư hoặc số di động hay ngày sinh nhật của tôi. Tôi lần lượt nhập thử vào các mã số mà tôi nghĩ đến nhưng vẫn không thể mở được file này. Tôi đang định gọi điện hỏi Lưu Siêu thì di động bỗng đổ chuông. Là một số máy để bàn ở khu vực quanh đây, tôi vội nhấc máy. Tiếng nói ở đầu dây bên kia đã chứng minh linh cảm của tôi là đúng: Lưu Siêu gọi tôi.
“Tôi đã nhìn thấy anh về nhà, anh an toàn trở về thì tốt rồi. Bây giờ anh mở file đó ra, nhập tám dấu sao * vào làm mật mã là được. Anh cứ lần lượt xem cho hết, anh phải xem cho đúng thứ tự.” Lưu Siêu nói anh còn bận chút việc, dặn dò tôi xem xong thì trời đã tối, tôi đừng đi đâu; nếu có việc gấp thì đi nhưng phải mang theo di động, anh sẽ gọi cho tôi.
Mật mã là tám dấu sao *? Kỳ cục như thế mà cũng có người nghĩ ra!
Tôi nhập xong mật mã, video chạy bình thường. Có cả thảy năm phần nhưng khối lượng không lớn, tôi đoán thời gian nửa giờ thì xem xong, trời sẽ chưa tối như Lưu Vân nghĩ.
Toàn là video đen trắng. Camera giám sát mà dùng loại băng này tức là máy qua đã quá lỗi thời. Góc trái màn hình hiện thời gian, ngày tháng; góc phải bên dưới ghi tiếng Anh, hình như là nhãn hiệu của nhà sản xuất thiết bị.
Khách sạn Huệ Hưng cách nhà tôi rất xa, là một khách sạn mới mở ở thành phố J, các trang thiết bị của khách sạn đều đạt chuẩn bốn sao, nhưng họ chỉ công bố là ba sao. Họ còn đưa ra khẩu hiệu “Khách sạn chúng tôi là nơi đầm ấm và an toàn nhất”. Tôi đã vài lần ra ngoại thành ăn món lạp sường rán, có đi qua khách sạn này. Ít hôm nay hình như họ vắng khách, lần nào đi ăn xong trở về đi qua đó, tôi cũng thấy bãi để xe rất lèo tèo.
Tại sao Lưu Siêu lại gửi cho tôi những băng camera giám sát của khách sạn Huệ Hưng này, và còn phải nhập mật mã nữa? Tôi có biết những video nguyên bản của máy camera thường cần dùng máy tính riêng thì mới chạy bình thường được nhưng tôi chưa từng thấy video nào phải nhập mật mã thì mới đọc được.
Tôi đoán, hẳn là có một chuyện “phiền toái” chi đây. Tôi vội chạy sang phòng khách pha một cốc trà, bưng trở lại, châm điếu thuốc, sau đó mới bắt đầu “Play”.
Tôi ở lại thành phố âm khoảng một tháng, thỉnh thoảng lại đến tìm Lưu Vân để trò chuyện, hoặc đem cho anh vài đĩa phim về các đề tài huyền bí mà tôi thích, chúng tôi cùng ngồi xem, đồng thời tôi hỏi Lưu Vân bình luận ra sao về một số tình tiết trong phim. Tôi cảm thấy vô cùng thú vị khi ngồi xem những bộ phim kỳ bí quá sức tưởng tượng ấy lại được một cao nhân thứ thiệt ngồi bên giảng giải cho mình.
Tôi cũng từng gợi ý Lưu Vân hãy đi với tôi về thành phố C, đến nhà ông Chung Sênh để giới thiệu hai người làm quen với nhau. Nhưng Lưu Vân từ chối, chỉ vì anh không muốn rời thành phố âm này. Anh còn nói rất lý thú rằng đã tự bói cho mình một quẻ, quẻ cho biết địa khí của thành phố âm có thể giữ bình an yên ổn cho anh. Còn ông Chung Sênh, sau khi trải qua sự việc ở sơn động Tỵ Vân, ông cho rằng những trải nghiệm ấy đã vượt quá sự hiểu biết của mình, ông nói với tôi rằng ông chuẩn bị “bế quan” để tu luyện thêm, ông sẽ nghiên cứu lại sách vở ngày trước, tạm thời không tiếp xúc với ai và càng không muốn ra khỏi nhà.
Nhưng cuộc sống yên ổn kiểu này của tôi không kéo dài được bao lâu, đến nhà Lưu Vân thì phải tiêu ít nhất 50 tệ tiền tắc-xi, và còn phải chi phí ăn uống, điện nước nữa… dù dè xẻn tiết kiệm thì lưng túi tôi cũng chẳng còn lại mấy đồng, cho nên tôi nảy ra ý định viết bài kiếm tiền. Tôi nói ý định này với Mông Nhân, Mông Nhân cũng chung ý nghĩ với tôi, cậu ta lâu nay sống bằng đồng lương, chẳng được là bao, lại đang dự định kết hôn với Mễ Đâu, cho nên rất cần để dành tiền bạc. Mông Nhân vẫn khá nhàn rỗi nhưng chủ yếu anh dành thì giờ để cùng Mễ Đâu đi xem phim, đọc sách chứ rất ít ra ngoài hoạt động; cho nên anh quyết định lao vào viết lách để có thu nhập.
Cha mẹ tôi thì ít nhất mỗi ngày gọi điện cho tôi hai ba lần, hỏi tôi sau đây sẽ thế nào, có định xin việc làm nữa không hay là dứt khoát trở về giúp việc ở cửa hàng ăn của gia đình. Tôi suy đi nghĩ lại, quyết định lại trở về nhà ở thành phố J hỗ trợ cha mẹ vậy, chủ yếu là nhằm đỡ phải chi tiêu; ăn cơm nhà không bằng ăn cơm ở thành phố âm nhưng tôi phải tự chi tiền thì rất tốn kém, về nhà ăn sẽ chỉ là thêm bát thêm đũa mà thôi.
Chiều hôm đó tôi vừa về đến thành phố M, đang ở nhà cài đặt lại phần mềm cho chiếc máy tính cũ kỹ thì Lưu Siêu gọi điện bảo tôi đến cửa hàng của nhà anh, vợ anh sẽ giao cho tôi một thứ. Qua điện thoại, giọng anh có vẻ hơi lo lắng nhưng tôi cũng nhận ra anh đang cố kìm nén. Tôi hỏi Lưu Siêu đó là thứ gì, anh nói, cứ đến thì khắc biết, nhưng tuyệt đối không được để cho người bên ngoài nhìn thấy.
Tôi đành gác lại các việc để đi đến cửa hàng của Lưu Siêu. Đến nơi, tôi thấy vợ anh đang ngồi bên quầy tỉ mỉ lau chùi một cái vòng ngọc đeo tay. Nhìn thấy tôi đến, chị lẳng lặng bước vào gian trong lấy ra một cái hộp đưa cho tôi. Chị nói, trước đó Lưu Siêu đem cái hộp này về nhà rồi vội vã đi ngay, hộp đựng thứ gì thì chị cũng không xem. Chị bổ sung một câu: xưa nay tôi không bao giờ hỏi những việc của anh ấy ở bên ngoài.
Tôi mỉm cười với chị, rồi cầm cái hộp lên mở ra. Ánh mắt tôi vẫn nhận thấy vợ Lưu Siêu chăm chú nhìn tôi. Bên trong hộp là một ổ USB, thầm nghĩ, chắc trong ổ USB có chứa thứ gì đó, ở cửa hàng của Lưu Siêu không có máy tính… Tôi vội chào tạm biệt vợ Lưu Siêu rồi gọi một chiếc xe ba bánh chở tôi về nhà.
Về đến nhà, thấy mẹ tôi đã ở nhà, bà đang định cùng một cô kế toán đi Sở thuế để làm việc. Thấy tôi về, bà bảo tôi sáng mai đi cùng cô kế toán đến Sở thuế, vì cô ta không thạo lĩnh vực thuế nhà đất, tôi lại là người phụ trách của cửa hàng mới mở thêm, tôi trực tiếp đi là tốt nhất. Tôi nói “vâng ạ”, rồi đi vào phòng, cắm ổ USB vào máy tính.
Mở ổ USB ra, tôi nhìn thấy hai file văn bản, tên là “Phát hình” và “Tài liệu giám sát khách sạn Huệ Hưng” thấy toàn là tư liệu định dạng MP4. Tôi nhấn nút Open. Nhưng phần mềm “phát hình” đưa ra câu trả lời “Không thể mở”. Tôi nhớ đến file “Phát hình” bèn dùng nó để mở thì mở được nhưng hình ảnh lại bị “đơ” không chạy, lại còn bật ra một cửa sổ yêu cầu tôi nhập mật mã gì đó. Tôi cố nhớ lại, hình như Lưu Siêu không nói với tôi về chuyện mật mã, tôi bèn nghĩ, anh ta đã đưa tôi thì rất có thể mật mã là số chừng minh thư hoặc số di động hay ngày sinh nhật của tôi. Tôi lần lượt nhập thử vào các mã số mà tôi nghĩ đến nhưng vẫn không thể mở được file này. Tôi đang định gọi điện hỏi Lưu Siêu thì di động bỗng đổ chuông. Là một số máy để bàn ở khu vực quanh đây, tôi vội nhấc máy. Tiếng nói ở đầu dây bên kia đã chứng minh linh cảm của tôi là đúng: Lưu Siêu gọi tôi.
“Tôi đã nhìn thấy anh về nhà, anh an toàn trở về thì tốt rồi. Bây giờ anh mở file đó ra, nhập tám dấu sao * vào làm mật mã là được. Anh cứ lần lượt xem cho hết, anh phải xem cho đúng thứ tự.” Lưu Siêu nói anh còn bận chút việc, dặn dò tôi xem xong thì trời đã tối, tôi đừng đi đâu; nếu có việc gấp thì đi nhưng phải mang theo di động, anh sẽ gọi cho tôi.
Mật mã là tám dấu sao *? Kỳ cục như thế mà cũng có người nghĩ ra!
Tôi nhập xong mật mã, video chạy bình thường. Có cả thảy năm phần nhưng khối lượng không lớn, tôi đoán thời gian nửa giờ thì xem xong, trời sẽ chưa tối như Lưu Vân nghĩ.
Toàn là video đen trắng. Camera giám sát mà dùng loại băng này tức là máy qua đã quá lỗi thời. Góc trái màn hình hiện thời gian, ngày tháng; góc phải bên dưới ghi tiếng Anh, hình như là nhãn hiệu của nhà sản xuất thiết bị.
Khách sạn Huệ Hưng cách nhà tôi rất xa, là một khách sạn mới mở ở thành phố J, các trang thiết bị của khách sạn đều đạt chuẩn bốn sao, nhưng họ chỉ công bố là ba sao. Họ còn đưa ra khẩu hiệu “Khách sạn chúng tôi là nơi đầm ấm và an toàn nhất”. Tôi đã vài lần ra ngoại thành ăn món lạp sường rán, có đi qua khách sạn này. Ít hôm nay hình như họ vắng khách, lần nào đi ăn xong trở về đi qua đó, tôi cũng thấy bãi để xe rất lèo tèo.
Tại sao Lưu Siêu lại gửi cho tôi những băng camera giám sát của khách sạn Huệ Hưng này, và còn phải nhập mật mã nữa? Tôi có biết những video nguyên bản của máy camera thường cần dùng máy tính riêng thì mới chạy bình thường được nhưng tôi chưa từng thấy video nào phải nhập mật mã thì mới đọc được.
Tôi đoán, hẳn là có một chuyện “phiền toái” chi đây. Tôi vội chạy sang phòng khách pha một cốc trà, bưng trở lại, châm điếu thuốc, sau đó mới bắt đầu “Play”.
Tác giả :
Đường Tiểu Hào