Lập Quốc Ký I
Chương 9: Hẹn thề
Chương 9: Hẹn thề
Một hôm hắn đang ngồi bên bờ suối câu cá. Đó là một khoản rừng thưa tĩnh lặng ít người qua, nước suối trong vắt và có nhiều cá. Một nơi an toàn để hắn có thể ung dung luyện kiếm.
Cần câu hắn đã giương lên, buộc chặt vào một cành cây để chống đỡ đó. Dù đóng giả một tên bất tài vô dụng, thì ít nhất khi nói đi câu cũng nên mang về được một con cá, dù là nhỏ thôi.
Hắn rút ra thanh nhuyễn kiếm đeo ở thắt lưng. Đây là một thanh kiếm có lưỡi mỏng, thân dẻo và vô cùng sắc bén, có thể uốn cong đeo quanh thắt lưng, chỉ cần dùng đai lưng quấn quanh một vòng là có thể che được thân kiếm. Vì vậy, bọn người ngu ngốc ở Cổ thành đó chưa hề nghĩ rằng bên mình hắn có mang kiếm.
Cầm kiếm trên tay, khuôn mặt hắn trở nên băng lãnh. Đó mới chính là khuôn mặt thật của hắn, khắc nghiệt, âm trầm. Bộ kiếm thức hắn đánh ra vô cùng mềm mại uyển chuyển. Nhẹ như múa lụa, nhưng uy lực chiêu nào cũng là chém đinh chặt sắt. Hắn năm tuổi bắt đầu luyện võ, tám tuổi đánh bại vị thầy đầu tiên. Sau đó là rất nhiều vị sư phụ khác nữa. Tất cả sau khi dạy hắn, đều bị hắn dùng chính loại võ công đó đánh bại. Mười sáu tuổi hắn đã không còn bái sư học nghệ nữa, hắn đã tìm được ình một thanh kiếm riêng, một lối đánh riêng phù hợp với mình nhất. Mềm dẻo, uyển chuyển nhưng vô cùng hung hiểm. Với tài năng thiên phú, hắn đã sớm đạt thành tựu ‘tâm kiếm hợp nhất’. Hắn thấy lòng mình đã sớm mài sắc như lưỡi kiếm rồi.
Có tiếng động lạ, hắn nhanh chóng hồi khí, thu kiếm lại. Từ xa vang lên tiếng chuông leng keng quen thuộc.
-Minh ca, Minh ca. Huynh đâu rồi? – Tiếng Tư Lý công chúa nỉ non.
-Ta ở đây!
Hắn không ngập ngừng đáp trả lời nàng. Nghe giọng điệu này thì hôm nay có chuyện bất thường đã xảy ra. Hắn thở dài một tiếng, buổi tập kiếm đành phải dang dở. Hắn đi về phía có tiếng của nàng, vén bụi cây lên để nàng có thể dễ dàng thấy hắn.
Tư Lý một thân y phục trắng, chân vẫn không mang giày đang chạy tới phía hắn. Tiếng leng keng vang lên từ vòng lục lạc đeo trên chân nàng. “Tiểu nha đầu này không bao giờ chịu mang giày khi đi ra ngoài cả”. Hắn thầm lo lắng cho đôi chân trần của nàng. Đây là trong rừng đó, rất nhiều cành cây và đá vụn, “Chẳng phải đi sẽ rất đau chân sao?”. Hắn không biết từ bao giờ lại có cái tâm tư lo lắng như bảo mẫu đối với nàng. Đứa trẻ này tự nhiên sẽ khiến bất cứ ai ở bên cạnh đều phải yêu thương lo lắng.
Tử Minh tiến tới, bế Tư Lý lên khỏi mặt đất. Hắn nhìn nàng rồi nhíu mày một cái. “Quả nhiên đã xảy ra chuyện rồi”. Nàng hai hàng nước mắt tèm lem, trên tay cầm một cây sáo bằng ngọc xanh, gương mặt phụng phịu đến là tội nghiệp. Hắn giơ tay chùi nước mắt trên má nàng. “Tiểu nha đầu này, khi khóc cũng vẫn đáng yêu như vậy!”
-Có chuyện gì đã xảy ra rồi? – Hắn ôn nhu hỏi. Có lẽ trên đời này, hắn chỉ ôn nhu dịu dàng với duy nhất một mình nàng thôi.
-Tư Lý bị tỷ tỷ mắng là đồ ngốc đó! – Nàng ôm cổ hắn khóc oa oa.
-Sao lại bị mắng? – Hắn vuốt vuốt tóc nàng để dỗ dành.
-Hôm nay Tư Lý học thổi sáo, thổi không được nên bị tỷ tỷ mắng. - Nàng vẫn tức tưởi trên vai hắn.
-Ngoan nào, thổi không được thì từ từ học thôi! – Hắn dỗ dành nàng, thầm mắng vị công chúa nào lại nghiêm khắc với Tư Lý như vậy.
-Tư Lý học không được. – Nàng vẫn nức nở không thôi.
-Ngoan, nhín đi. Để Tử Minh ca ca dạy muội thổi sáo là được rồi.
-Thật sao? – Nàng dừng khóc ngay lập tức, một tay dụi dụi, quẹt nước mắt nhìn hắn.
-Thật chứ! Chỉ cần muội nín khóc ta sẽ dạy muội. Đừng khóc nữa, xấu lắm. Nhìn mặt muội tèm lem hết rồi kìa. Muội là người Miêu chứ không phải là mặt mèo đâu.
-Huynh biết thổi sáo sao?
-Biết chứ.
Từ Tử Minh hắn là ai cơ chứ. Chính là thiên tài trăm năm hiếm thấy, là thần đồng của Thần Châu đương triều. Văn võ đều hơn người, mà cầm kỳ thi hoạ đều tinh thông. Hắn trước đây có học qua âm luật, biết chơi sáo trúc. Tuy chưa đến mức tinh thông nhưng dùng để dạy cho tiểu nha đầu thì không vấn đề gì.
-Minh ca. Huynh thật giỏi nha.
Tư Lý đã thôi khóc mà chuyển sang cười rạng rỡ. Nụ cười của nàng chính là mặt trời rực rỡ, là thứ hắn thấy đẹp nhất trên thế giang. “Đúng vậy, tốt nhất là nàng chỉ mãi cười như thế.” Hắn tự dưng bất giác chỉ có một nguyện vọng duy nhất là bảo vệ nụ cười của nàng.
Hắn đặt nàng ngồi bên cạnh mình, trên một tảng đá lớn bằng phẳng bên bờ suối. Hắn cầm sáo ngọc xoay xoay trên tay, ngập ngừng. Tuy là có học qua, nhưng hắn thật không có hứng thú về âm nhạc, nên không có chuyên tâm luyện sáo. Mà hắn tuyệt đối không muốn khoe ra cái sở đoản của mình. Hắn nhìn ánh mắt lấp lánh đầy hy vọng của Tư Lý, thôi thì bêu xấu một lần.
Tiếng sáo vang lên dặt dìu bên bờ suối, âm thanh vang vang nỉ non nghe não lòng. Hắn không biết khúc nhạc này là gì, nhưng có lần hắn tình cờ đi qua thần điện nghe được. Hắn nghĩ rằng thổi một điệu mà nàng biết, có lẽ sẽ dễ dạy hơn.
Kỳ thực tiếng sáo hắn thổi không hề dở, mà là rất hay. Chỉ nghe giai điệu có một lần mà thổi được đến mức này thì đã là quá tuyệt. Vấn đề duy nhất chính là con người hắn quá cầu toàn, chưa đạt đến hoàn hảo thì đổi với hắn chỉ là nỗi xấu hổ.
“Hoa phiêu phiêu,
Mộc tiêu tiêu,
Ngã mộng hương tình các tịch tiêu,
Khả cảm thị xuân tiêu.
Lộc ao ao,
Nhạn ngao ngao,
Hoan hảo tương kì tại nhất triêu,
Bất tận ngã tâm miêu.”
(trích “Thuật ý kiêm trình hữu nhân Mai Sơn Phủ” – Hồ Xuân Hương)
“Hoa xiêu xiêu
Cây xiêu xiêu
Giấc mộng tình quê thảy tịch liêu
Đêm xuân cảm khái nhiều.
Hươu ao ao
Nhạn ngao ngao
Vui sướng hẹn nhau một sớm nào
Tả hết được tình sao?”
Đó là tiếng hát hay nhất Tử Minh từng nghe thấy. Thánh thót, trong veo. Lần đầy tiến hắn biết đến cái gì gọi là vẻ đẹp của âm thanh.
Nghe tiếng sáo của hắn, Tư Lý bất chợt hoà ca theo. Tiếng hát tựa như thiên tiên đầy mê hoặc lòng người. Tử Minh nhìn nàng đầy ngạc nhiên. Giọng hát nàng rất đẹp.
“...Giang bát bát,
Thuỷ hoạt hoạt,
Ngã tư quân hoài tương khế khoát,
Lệ ngân chiêm hạ cát.
Thi tiết tiết,
Tâm thiết thiết,
Nồng dạm thốn tình tư lưỡng đạt,
Dạ bằng quân bút phát...”
(trích “Thuật ý kiêm trình hữu nhân Mai Sơn Phủ” – Hồ Xuân Hương)
“... Sông bát ngát
Nước ào ạt
Ý thiếp lòng chàng cũng vu khoát
Lệ rơi thêm mặn chát
Thơ da diết
Lòng tha thiết
Đậm nhạt tấc lòng ai thấu hết
Liệu bút chàng tả xiết?”
Hắn dừng tấu sáo, nhìn nàng mỉm cười. Nha đầu ngốc này, vẫn còn chưa hiểu chuyện đời. Một điệu khúc buồn, sâu sắc như vậy mà nàng lại vừa hát vừa cười.
“Vui lắm sao? Tuổi nàng vẫn chưa hiểu được mà”.
^_^
Thời gian qua đi thấm thoát như thoi đưa. Hắn dự định đến Cổ thành chỉ cần sáu tháng là có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chẳng hiểu sao hắn đã ở đây đến hai năm. Mùa thu này hắn đã hai mươi, còn nàng vừa lên mười ba.
Hắn ở bên nàng vẫn kiên trì với vai trò bảo mẫu. Nàng trèo lên cây không thể xuống, hắn đành phải ở bên dưới làm đệm thịt người cho nàng nhảy xuống. Nàng chạy chơi té xuống thác nước, hắn cũng không màng tính mạng nhảy xuống theo nàng. Nàng lần đầu học cưỡi ngựa đã chạy loạn đi đâu mất, hắn phải chạy theo tìm nàng về, khiến Oa Cát sứ quân không khỏi gật gù “Ồ sau hai năm, Tử Minh cuối cùng cũng biết cưỡi ngựa rồi”. Rõ là một nàng công chúa nghịch ngợm, ngày ngày phiền hắn không thể không dõi mắt theo nàng.
Mỗi ngày hắn đều dõi theo nàng. Tận mắt chứng kiến nàng lớn lên ngày càng xinh đẹp hơn. Mười ba tuổi nàng đã ra dáng thiếu nữ, là công chúa xinh đẹp đáng yêu nhất Thần Châu này. Mỗi lần nhìn nàng, hắn không khỏi mỉm cười. Tự chứng kiến khóm cây mình vun trồng trổ những nụ hoa đầu tiên, thật là một cảm giác ngọt ngào.
Một ngày hắn nhận được lá thư phương xa, là ‘gia thư’ ở nhà gửi cho hắn. Trong thư chỉ vỏn vẹn có một câu, “Ngươi định dưỡng già ở Cổ thành sao?”. Tay hắn run rẩy, đây chính là chân bút của hoàng thượng. Hoàng thượng, ngài chờ hắn, đã chờ đến phát bực rồi. Hắn vội vã thu dọn hành lý, báo với Oa Cát sứ quân sáng hôm sau hắn sẽ về quê thăm nhà. “Đi lâu như vậy gia phụ nhất định đã hết giận.”
Cả ngày hôm đó Tư Lý bám hắn không rời. Cứ lẵng nhẵng đi theo kêu la “Không cho huynh đi đâu, không chịu đâu.” Rõ ràng là một đứa con nít mà.
Tối đó hắn và nàng lại ra con suối bắt đom đóm. Nhưng nàng vẫn không thèm bắt con đom đóm nào hết, một mực ngồi bên cạnh hắn không buông ra. Nhìn nét mặt phụng phịu của nàng, sao mà đáng yêu quá. Hắn rút cây sáo ngọc ra thổi.
Kể từ ngày hắn dạy nàng thổi sáo, nàng vẫn chưa tiến bộ gì hơn. Mỗi lần học sáo chỉ có hắn thổi còn nàng thì hát. Hắn yêu thích giọng hát của nàng nên cũng không ép nàng học sáo làm gì. Còn cây sáo ngọc nàng cũng không cầm lại mà đưa luôn cho hắn giữ. Nàng nói rằng. nguồn
- Muội rất hay vấp ngã, lỡ bể cây sáo ngọc thì sao? Thôi thì cứ đưa tạm đưa huynh bảo quản, khi nào cần học thổi sáo thì lại có ngay, không phải chạy đi tìm.
Hắn cũng không cãi lại được lý lẽ của nàng. “Vậy ta tạm giữ sáo bên mình.” Từ đó, cây sáo trở thành vật bất ly thân của hắn.
Tiếng sáo văng vẳng, giọng hát thanh thanh trong đêm vắng. Có chút buồn thương, có chút luyến lưu.
“...Phong ngang ngang,
Nguyệt mang mang,
Phong nguyệt không linh khách đoạn tràng, Hà xứ thị Đằng Vương.
Vân thương thương,
Thuỷ ương ương,
Vân thuỷ na kham vọng nhất trường,
Nhất trường dao vọng xúc hoài mang.
Nhật kì kì,
Dạ trì trì,
Nhật dạ thiên hoài lữ tứ bi,
Tứ bi ưng mạc ngộ giai kì...”
(trích “Thuật ý kiêm trình hữu nhân Mai Sơn Phủ” – Hồ Xuân Hương, có sửa một tí cho phù hợp hoàn cảnh)
“... Mây lang thang
Trăng mênh mang
Trăng gió xui ai luống đoạn tràng
Đâu là bóng tình lang
Mây tơ vương
Nước như sương
Mây nước trôi đâu chỉ một đường
Một đường xa khuất rộn lòng thương
Ngày chậm rì
Đêm chậm rì
Sáng tối chạnh buồn lữ khách si
Nhớ thương đừng lỡ hẹn, sai kì....”
Tiếng hát nàng hơi nỉ non. Lòng hắn chợt rộn rã, tim đập mạnh hơn. “Nàng cuối cùng cũng đã cảm nhận được lời bài hát này rồi sao?” Hắn thầm cười, cuối cùng hắn đã chờ được đến khi nàng hiểu được. Lần này trở lại kinh thành hắn sẽ bẩm cáo với hoàng thượng, không thể tìm được chứng cứ tạo phản, Cổ thành vốn không thể đe doạ đến ngai vàng của ngài. Hắn có lẽ sẽ xin được điều binh đến Cổ thành, làm lính trấn giữa biên quan phía tây nam này. Đây là nơi biên cương xa xôi heo hút, rừng rậm âm u độc hại, lại ngày ngày phải canh giữ đối mặt với bọn man di mọi rợ, vốn không ai muốn bị điều tới đây. Nếu hắn cầu xin chắc chắn sẽ được hoàng thượng ân chuẩn.
-Tư Lý, lần này ta trở về Thần Châu, nhất định sẽ mau chóng quay lại. – Hắn nhẹ nhàng nói, nhưng trong lòng là một cỗ quyết tâm to lớn không gì lay chuyển nổi.
-Ừ, trở về nhớ mua quà uội. – Nàng cũng không còn khóc la nữa mà cuối cùng đã chịu thoả hiệp. Tuy vẫn là tính tình trẻ con chỉ nghĩ đến quà.
-Được, nhất định ta sẽ mua quà thưởng uội. – Hắn mỉm cười, “Thưởng vì muội đã mau chóng lớn khôn đến như vậy.”
-Thưởng uội vì cái gì? – Nàng ngây thơ hỏi.
Hắn chỉ tiếp tục cười mà không thể đáp lại được.
-Sau này muội sẽ biết. Đêm đã khuya, chúng ta trở về thôi. – Hắn đỡ nàng đứng dậy.
-Cõng muội trở về. – Nàng phụng phịu. – Lúc nãy chạy theo huynh muội không có mang giày.
-Được, muội muốn gì cũng được hết. – Hắn vẫn chỉ có thể dịu dàng với nàng.
Bóng trăng tròn vằn vặc soi rõ lối trong rừng, có hai người một lớn một nhỏ đang đi. Hắn cõng nàng trên lưng, khe khẽ hát. Hắn cảm thấy vô cùng vui sướng, không thể kiềm mình hát lẩm nhẩm mấy câu. Ở bên cạnh nàng lâu ngày hắn đã bị ảnh hưởng rồi chăng. Nàng yên bình nằm trên vai hắn say sưa ngủ. Trẻ con lúc nào cũng buồn ngủ sớm.