Lao Tù Ác Ma
Quyển 6 - Chương 52: Kỹ thuật tốt hơn so với trước kia!
Bên trong một gian phòng tràn ngập những bẩn thỉu xấu xa, một đám đàn ông dành nhau cầm mic cười ha ha gào thét, hát xong một bài lại tiếp tục ngồi xuống sopha quây xung quanh bàn rượu pha lê đã xếp đầy những vỏ chai rượu, tiếp tục mời rượu bắt chuyện nhau.
Nam nhân ngồi ở giữa, nhìn qua còn rất trẻ, dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn lẫm, tóc mái hơi dài che lấp đi hai con ngươi đen kịt sâu thẳm, nam nhân này, chính là người mà Lạc gia tộc rất không hoan nghênh, Lạc Hách. (Jian: vãi bà Cáp, thằng ác cũng như thằng hiền, từ thằng cờ hó Dương Mạc tới thằng Riley, thằng nào bả cũng tả như soái ca =.=’ vô truyện bà này méo có thằng nào xấu trai =))))))
Lạc Hách là do chị gái của Lạc Bắc Mâu cùng một nhân viên quèn sinh ra, mẹ Lạc Hách là một cô gái si tình, vì cậu nhân viên kia đã một mình đánh cắp từ Lạc gia tộc một khoản tiền lớn, thậm chí còn cầu xin những lãnh đạo Lạc gia tộc đồng ý để cô cùng cậu nhân viên kia kết hôn, thế nhưng Lạc gia tộc đời đời đều có quy tắc, phàm là người thuộc dòng máu thuần chủng cao quý nhất của Lạc gia tộc, việc kết hôn, đều phải do các lãnh đạo Lạc gia tộc quyết định, các lãnh đạo Lạc gia tộc dĩ nhiên không muốn mẹ Lạc Hách gả cho một tên tiểu tử nghèo hèn tầm thường, khuyên can ngăn cấm vô dụng, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là phái sát thủ đi lấy mạng nam nhân kia, còn mẹ Lạc Hách, lúc đó vừa mới sinh Lạc Hách xong, dưới nỗi đau thương tuyệt vọng, đã nhảy lầu tự sát, còn Lạc Hách ở bên ngoài trở thành trẻ mồ côi suốt hơn mười năm ròng mới được Lạc gia tộc mang về, nhưng bởi vì chuyện của cha mẹ nên vẫn không được hoan nghênh chào đón.
Trong lồng ngực Lạc Hách ôm một nam nhân nhỏ bé thanh tú, cậu ta tay cầm mic, tựa ở trong lồng ngực Lạc Hách hát một bản tình ca, một tay khác thành thạo trượt xuống ở giữa hai chân Lạc Hách.
“Lạc Hách ca, anh cũng hát một chút đi.” Nam nhân nhỏ bé đưa mic cho Lạc Hách, khinh nhu dịu dàng nói “Sao vậy Lạc Hách ca, nhìn anh có vẻ không được vui a?”
“Đúng đấy Hách ca” Một tên đàn ông ngồi cạnh đáp lời nói “Bình thường đều là ngài hát hung hăng nhất, sao hôm nay ngay cả nói cũng không thấy nói lời nào a.”
“Nghe nói Lạc thiếu đã trở về?” Một tên đàn ông khác nói “Hách ca không phải là bởi vì chuyện này đấy chứ?”
Nghe được hai từ “Lạc thiếu”, Lạc Hách hơi nhíu mày, cúi người, hai ngón tay bóp tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn thuốc đặt trên bàn, lười nhác âm hiểm nói “Tin tức của các ngươi thật nhanh chóng, sao hả? Muốn đi làm hắn vui lòng?”
“Làm gì có.” Một tên đàn ông vội vàng cười hòa nói “Lạc thiếu hắn ta hiện tại ở trong gia tộc bị xem giống như một tên tội nhân, ai dám động vào hắn a! Nghe nói lần này Lạc chủ tộc tự mình đi đón người, suýt chút nữa liền đánh cho Lạc thiếu đến chết, thế nên vẫn là theo Hách ca đáng tin hơn, khà khà…”
“Lạc Tần Thiên là tội nhân?” Lạc Hách giống như vừa nghe được chuyện cười “Hắn là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Lạc gia tộc, chỉ cần trong cơ thể hắn chảy huyết thống thuần chủng của Lạc gia tộc, cho dù có phạm phải tội to lớn tày trời hơn nữa, đám lão già lãnh đạo Lạc gia tộc kia cũng đều sẽ tha thứ cho hắn, Lạc Bắc Mâu đánh hắn chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch chút thôi, hắn là con trai duy nhất của ông ta, đánh chết hắn, ông ta cũng xem như đoạn tử tuyệt tôn!”
Nam nhân nhỏ bé một lần nữa giúp Lạc Hách châm lên điếu thuốc, Lạc Hách tiếp tục hút thuốc, đáy mắt rõ ràng lướt qua một tia không cam lòng.
Lạc Hách cực kỳ căm hận Lạc gia tộc, cha mẹ gã đều vì Lạc gia tộc mà chết, còn gã thì bị bỏ rơi, lúc đem về lại đối đãi khinh thường, nếu như không phải từ Lạc Hướng nhận được một chức quản lý công ty, gã cũng sẽ không thể sống tiêu sái như hiện tại được.
Gã đố kỵ Lạc Tần Thiên là con cưng trong Lạc gia tộc, thế nhưng, gã ở trước mặt Lạc Tần Thiên lại diễn vô cùng nhuần nhuyễn một vai ca ca bình dị gần gũi! Còn ở trước mặt Lạc Hướng, bao nhiêu bản tính xấu xa đê hèn mới lộ rõ!
Nghĩ đến Lạc Hướng, đáy mắt Lạc Hách rõ ràng lướt qua một tia cười dâm đãng!
“Tôi thật không hiểu nổi tên Lạc thiếu này đang nghĩ cái gì, các người nói thử xem, hắn ngồi không hưởng vị trí người thừa kế lại không muốn, nhất định phải một mình chạy trốn ra bên ngoài khổ cực dốc sức gây dựng, đúng là tự mình chuốc lấy khổ, nghe nói Lạc thiếu ở bên ngoài mở một nhà hàng đêm quy mô không nhỏ, bây giờ cũng bị Lạc gia tộc tiếp nhận, khà khà, thật đáng tiếc, khổ cực mấy năm, cũng chẳng phải chỉ giúp Lạc gia tộc thu lợi thôi sao!”
“Tôi nghe nói là bởi vì Lạc thiếu thích nam nhân, hồi học ở nước ngoài có yêu một tên nam nhân nhưng bị Lạc gia tộc ngăn cản, Lạc thiếu lúc này mới vì bi phẫn nên mới chọn rời đi, lại nói, tên Lạc thiếu này đúng là ngông cuồng cứng đầu, không làm cho Lạc gia tộc một vố lớn cũng khiến đám lão già kia đau đầu bứt tóc.”
“Không nói nữa không nói nữa! Lại lại lại! Uống rượu uống rượu!” Một tên đàn ông giơ ly rượu lên ngắt lời.
Lạc Hách biết rất rõ tính cách của Lạc Tần Thiên, chắc chắn hắn sẽ không máy móc nghe theo sự sắp đặt của Lạc gia tộc, thế nên sau khi mọi thứ lắng xuống, nhất định hắn sẽ tiếp tục chạy trốn! Nhưng bởi vì Lạc Bắc Mâu hiện tại đối với hắn có phòng tâm, thế nên nhất thời muốn thoát khỏi sự giám sát của Lạc gia tộc, căn bản là không thể, dưới tình huống này, cũng chỉ có thể dựa vào người mà hắn chọn để cầu viện!
Lạc Hách khẽ cười, lấy hình tượng ôn hòa nhã nhặn của bản thân mình trong mắt Lạc Tần Thiên mà nói, Lạc Tần Thiên nhất định sẽ đến tìm gã!
Cửa gian phòng đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông mặc áo đen đi trước tiến vào bên trong gian phòng, mặt không chút cảm xúc nhìn quét qua một lượt, xác định Lạc Hách đang ở bên trong thì lập tức lùi lại đến cửa, hướng về Lạc Hướng đang đứng ở bên ngoài cửa báo cáo!
Lạc Hướng đưa tay chà chà cánh mũi, sắc mặt lành lạnh đi vào bên trong phòng, dưới ánh đèn mờ ảo trong căn phòng, mấy tên đàn ông bên trong vẫn chưa nhận ra người đến là ai, tiếp tục hát, có người thì quay về phía cửa mắng mấy câu!
Lạc Hướng mặt không cảm xúc giơ súng lên, quay về bên trong gian phòng bắn ra mấy phát súng, gian phòng lập tức trở nên yên tĩnh lại, tiếp đó đèn cũng được thủ hạ của Lạc Hướng bật sáng lên, bên trong căn phòng đèn sáng choang, ngoại trừ Lạc Hách, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh hoảng nhìn Lạc Hướng.
“Tất cả ngay lập tức, cút hết cho ta!” Thanh âm Lạc Hướng không lớn, nhưng cực kỳ âm lãnh, thân thể gầy yếu, gương mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt, nhưng lại mang theo cỗ khí thế không thể khinh thường, có điều chỉ dựa vào thân phận của Lạc Hướng thôi đã đủ khiến những kẻ này sợ hãi!
Tất cả mọi người đều hoảng hồn chạy ra khỏi phòng khách, chỉ còn lại một mình Lạc Hách miệng ngậm điếu thuốc ngồi ở trên ghế salong, hai tay khoát ở hai bên, mắt lộ ra tia cười nhạt nhìn chằm chằm Lạc Hướng.
Lạc Hướng vung tay lên về phía sau ra hiệu, thủ hạ lập tức rời khỏi gian phòng, thuận tiện đóng cửa lại.
“Đúng là người thừa kế tương lai của Lạc Bắc Mâu, rất quyết đoán a!” Lạc Hách cười khẽ “Lại đây lại đây, ngồi bên này.”
“Tôi có một việc muốn anh đi làm!” Lạc Hướng vẫn lạnh như băng.
“Nếu như có liên quan đến Lạc Tần Thiên thì tôi phải suy nghĩ thật cân nhắc!” Lạc Hách vẻ mặt nhẹ như mây giơ, vỗ vào đệm ghế, lại vẫy vẫy tay với Lạc Hướng “Lại đây lại đây, quan hệ của hai chúng ta là gì, hà tất phải làm bâu không khí trở nên cứng nhắc như thế.”
Nghe hai chữ “Quan hệ” này, Lạc Hướng trong nháy mắt sắc mặt trở nên rất khó coi, nhưng lại trong chốc lát khôi phục lại nguyên dạng, cậu đi đến bên cạnh Lạc Hách ngồi xuống, Lạc Hách liền ôm lấy eo Lạc Hướng, Lạc Hướng, lại không hề có phản kháng!
“Sau khi kết thúc cấm đoán, ca của tôi sẽ đến tìm anh, tôi muốn anh khuyên ca tôi an tâm ở lại Lạc gia tộc, ở trước mặt anh ấy anh luôn ngụy trang rất tốt, ca tôi sẽ nghe theo anh.” Lạc Hướng lạnh lùng nói.
“Em cũng thật kỳ quái!” Bờ môi Lạc Hách khiêu gợi chậm rãi tới gần vành tai Lạc Hướng, khẽ thấp giọng cười nói “Lạc Tần Thiên chỉ có thoát khỏi Lạc gia tộc thì tôi mới không có cách nào dùng chuyện kia để uy hiếp em, thế nên em nên nghĩ cho kỹ, nếu Lạc Tần Thiên ở lại, những ngày kế tiếp, em sẽ phải giống như ba năm trước…. Có điều, tôi quả thực là rất mong chờ điều đó….”
Lạc Hướng xoay người lại bám vào trước ngực Lạc Hách, ngón tay thon dài linh hoạt từ bên trong đai lưng Lạc Hách luồn vào, nhẹ nhàng nắm chặt lấy vật cứng đang rất có tinh thần ngẩng đầu lên, thanh âm vẫn lạnh lùng “Kỹ thuật của tôi có thể so với trước đây còn tốt hơn, anh không muốn cảm nhận một chút sao?”
Nam nhân ngồi ở giữa, nhìn qua còn rất trẻ, dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn lẫm, tóc mái hơi dài che lấp đi hai con ngươi đen kịt sâu thẳm, nam nhân này, chính là người mà Lạc gia tộc rất không hoan nghênh, Lạc Hách. (Jian: vãi bà Cáp, thằng ác cũng như thằng hiền, từ thằng cờ hó Dương Mạc tới thằng Riley, thằng nào bả cũng tả như soái ca =.=’ vô truyện bà này méo có thằng nào xấu trai =))))))
Lạc Hách là do chị gái của Lạc Bắc Mâu cùng một nhân viên quèn sinh ra, mẹ Lạc Hách là một cô gái si tình, vì cậu nhân viên kia đã một mình đánh cắp từ Lạc gia tộc một khoản tiền lớn, thậm chí còn cầu xin những lãnh đạo Lạc gia tộc đồng ý để cô cùng cậu nhân viên kia kết hôn, thế nhưng Lạc gia tộc đời đời đều có quy tắc, phàm là người thuộc dòng máu thuần chủng cao quý nhất của Lạc gia tộc, việc kết hôn, đều phải do các lãnh đạo Lạc gia tộc quyết định, các lãnh đạo Lạc gia tộc dĩ nhiên không muốn mẹ Lạc Hách gả cho một tên tiểu tử nghèo hèn tầm thường, khuyên can ngăn cấm vô dụng, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là phái sát thủ đi lấy mạng nam nhân kia, còn mẹ Lạc Hách, lúc đó vừa mới sinh Lạc Hách xong, dưới nỗi đau thương tuyệt vọng, đã nhảy lầu tự sát, còn Lạc Hách ở bên ngoài trở thành trẻ mồ côi suốt hơn mười năm ròng mới được Lạc gia tộc mang về, nhưng bởi vì chuyện của cha mẹ nên vẫn không được hoan nghênh chào đón.
Trong lồng ngực Lạc Hách ôm một nam nhân nhỏ bé thanh tú, cậu ta tay cầm mic, tựa ở trong lồng ngực Lạc Hách hát một bản tình ca, một tay khác thành thạo trượt xuống ở giữa hai chân Lạc Hách.
“Lạc Hách ca, anh cũng hát một chút đi.” Nam nhân nhỏ bé đưa mic cho Lạc Hách, khinh nhu dịu dàng nói “Sao vậy Lạc Hách ca, nhìn anh có vẻ không được vui a?”
“Đúng đấy Hách ca” Một tên đàn ông ngồi cạnh đáp lời nói “Bình thường đều là ngài hát hung hăng nhất, sao hôm nay ngay cả nói cũng không thấy nói lời nào a.”
“Nghe nói Lạc thiếu đã trở về?” Một tên đàn ông khác nói “Hách ca không phải là bởi vì chuyện này đấy chứ?”
Nghe được hai từ “Lạc thiếu”, Lạc Hách hơi nhíu mày, cúi người, hai ngón tay bóp tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn thuốc đặt trên bàn, lười nhác âm hiểm nói “Tin tức của các ngươi thật nhanh chóng, sao hả? Muốn đi làm hắn vui lòng?”
“Làm gì có.” Một tên đàn ông vội vàng cười hòa nói “Lạc thiếu hắn ta hiện tại ở trong gia tộc bị xem giống như một tên tội nhân, ai dám động vào hắn a! Nghe nói lần này Lạc chủ tộc tự mình đi đón người, suýt chút nữa liền đánh cho Lạc thiếu đến chết, thế nên vẫn là theo Hách ca đáng tin hơn, khà khà…”
“Lạc Tần Thiên là tội nhân?” Lạc Hách giống như vừa nghe được chuyện cười “Hắn là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Lạc gia tộc, chỉ cần trong cơ thể hắn chảy huyết thống thuần chủng của Lạc gia tộc, cho dù có phạm phải tội to lớn tày trời hơn nữa, đám lão già lãnh đạo Lạc gia tộc kia cũng đều sẽ tha thứ cho hắn, Lạc Bắc Mâu đánh hắn chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch chút thôi, hắn là con trai duy nhất của ông ta, đánh chết hắn, ông ta cũng xem như đoạn tử tuyệt tôn!”
Nam nhân nhỏ bé một lần nữa giúp Lạc Hách châm lên điếu thuốc, Lạc Hách tiếp tục hút thuốc, đáy mắt rõ ràng lướt qua một tia không cam lòng.
Lạc Hách cực kỳ căm hận Lạc gia tộc, cha mẹ gã đều vì Lạc gia tộc mà chết, còn gã thì bị bỏ rơi, lúc đem về lại đối đãi khinh thường, nếu như không phải từ Lạc Hướng nhận được một chức quản lý công ty, gã cũng sẽ không thể sống tiêu sái như hiện tại được.
Gã đố kỵ Lạc Tần Thiên là con cưng trong Lạc gia tộc, thế nhưng, gã ở trước mặt Lạc Tần Thiên lại diễn vô cùng nhuần nhuyễn một vai ca ca bình dị gần gũi! Còn ở trước mặt Lạc Hướng, bao nhiêu bản tính xấu xa đê hèn mới lộ rõ!
Nghĩ đến Lạc Hướng, đáy mắt Lạc Hách rõ ràng lướt qua một tia cười dâm đãng!
“Tôi thật không hiểu nổi tên Lạc thiếu này đang nghĩ cái gì, các người nói thử xem, hắn ngồi không hưởng vị trí người thừa kế lại không muốn, nhất định phải một mình chạy trốn ra bên ngoài khổ cực dốc sức gây dựng, đúng là tự mình chuốc lấy khổ, nghe nói Lạc thiếu ở bên ngoài mở một nhà hàng đêm quy mô không nhỏ, bây giờ cũng bị Lạc gia tộc tiếp nhận, khà khà, thật đáng tiếc, khổ cực mấy năm, cũng chẳng phải chỉ giúp Lạc gia tộc thu lợi thôi sao!”
“Tôi nghe nói là bởi vì Lạc thiếu thích nam nhân, hồi học ở nước ngoài có yêu một tên nam nhân nhưng bị Lạc gia tộc ngăn cản, Lạc thiếu lúc này mới vì bi phẫn nên mới chọn rời đi, lại nói, tên Lạc thiếu này đúng là ngông cuồng cứng đầu, không làm cho Lạc gia tộc một vố lớn cũng khiến đám lão già kia đau đầu bứt tóc.”
“Không nói nữa không nói nữa! Lại lại lại! Uống rượu uống rượu!” Một tên đàn ông giơ ly rượu lên ngắt lời.
Lạc Hách biết rất rõ tính cách của Lạc Tần Thiên, chắc chắn hắn sẽ không máy móc nghe theo sự sắp đặt của Lạc gia tộc, thế nên sau khi mọi thứ lắng xuống, nhất định hắn sẽ tiếp tục chạy trốn! Nhưng bởi vì Lạc Bắc Mâu hiện tại đối với hắn có phòng tâm, thế nên nhất thời muốn thoát khỏi sự giám sát của Lạc gia tộc, căn bản là không thể, dưới tình huống này, cũng chỉ có thể dựa vào người mà hắn chọn để cầu viện!
Lạc Hách khẽ cười, lấy hình tượng ôn hòa nhã nhặn của bản thân mình trong mắt Lạc Tần Thiên mà nói, Lạc Tần Thiên nhất định sẽ đến tìm gã!
Cửa gian phòng đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông mặc áo đen đi trước tiến vào bên trong gian phòng, mặt không chút cảm xúc nhìn quét qua một lượt, xác định Lạc Hách đang ở bên trong thì lập tức lùi lại đến cửa, hướng về Lạc Hướng đang đứng ở bên ngoài cửa báo cáo!
Lạc Hướng đưa tay chà chà cánh mũi, sắc mặt lành lạnh đi vào bên trong phòng, dưới ánh đèn mờ ảo trong căn phòng, mấy tên đàn ông bên trong vẫn chưa nhận ra người đến là ai, tiếp tục hát, có người thì quay về phía cửa mắng mấy câu!
Lạc Hướng mặt không cảm xúc giơ súng lên, quay về bên trong gian phòng bắn ra mấy phát súng, gian phòng lập tức trở nên yên tĩnh lại, tiếp đó đèn cũng được thủ hạ của Lạc Hướng bật sáng lên, bên trong căn phòng đèn sáng choang, ngoại trừ Lạc Hách, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh hoảng nhìn Lạc Hướng.
“Tất cả ngay lập tức, cút hết cho ta!” Thanh âm Lạc Hướng không lớn, nhưng cực kỳ âm lãnh, thân thể gầy yếu, gương mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt, nhưng lại mang theo cỗ khí thế không thể khinh thường, có điều chỉ dựa vào thân phận của Lạc Hướng thôi đã đủ khiến những kẻ này sợ hãi!
Tất cả mọi người đều hoảng hồn chạy ra khỏi phòng khách, chỉ còn lại một mình Lạc Hách miệng ngậm điếu thuốc ngồi ở trên ghế salong, hai tay khoát ở hai bên, mắt lộ ra tia cười nhạt nhìn chằm chằm Lạc Hướng.
Lạc Hướng vung tay lên về phía sau ra hiệu, thủ hạ lập tức rời khỏi gian phòng, thuận tiện đóng cửa lại.
“Đúng là người thừa kế tương lai của Lạc Bắc Mâu, rất quyết đoán a!” Lạc Hách cười khẽ “Lại đây lại đây, ngồi bên này.”
“Tôi có một việc muốn anh đi làm!” Lạc Hướng vẫn lạnh như băng.
“Nếu như có liên quan đến Lạc Tần Thiên thì tôi phải suy nghĩ thật cân nhắc!” Lạc Hách vẻ mặt nhẹ như mây giơ, vỗ vào đệm ghế, lại vẫy vẫy tay với Lạc Hướng “Lại đây lại đây, quan hệ của hai chúng ta là gì, hà tất phải làm bâu không khí trở nên cứng nhắc như thế.”
Nghe hai chữ “Quan hệ” này, Lạc Hướng trong nháy mắt sắc mặt trở nên rất khó coi, nhưng lại trong chốc lát khôi phục lại nguyên dạng, cậu đi đến bên cạnh Lạc Hách ngồi xuống, Lạc Hách liền ôm lấy eo Lạc Hướng, Lạc Hướng, lại không hề có phản kháng!
“Sau khi kết thúc cấm đoán, ca của tôi sẽ đến tìm anh, tôi muốn anh khuyên ca tôi an tâm ở lại Lạc gia tộc, ở trước mặt anh ấy anh luôn ngụy trang rất tốt, ca tôi sẽ nghe theo anh.” Lạc Hướng lạnh lùng nói.
“Em cũng thật kỳ quái!” Bờ môi Lạc Hách khiêu gợi chậm rãi tới gần vành tai Lạc Hướng, khẽ thấp giọng cười nói “Lạc Tần Thiên chỉ có thoát khỏi Lạc gia tộc thì tôi mới không có cách nào dùng chuyện kia để uy hiếp em, thế nên em nên nghĩ cho kỹ, nếu Lạc Tần Thiên ở lại, những ngày kế tiếp, em sẽ phải giống như ba năm trước…. Có điều, tôi quả thực là rất mong chờ điều đó….”
Lạc Hướng xoay người lại bám vào trước ngực Lạc Hách, ngón tay thon dài linh hoạt từ bên trong đai lưng Lạc Hách luồn vào, nhẹ nhàng nắm chặt lấy vật cứng đang rất có tinh thần ngẩng đầu lên, thanh âm vẫn lạnh lùng “Kỹ thuật của tôi có thể so với trước đây còn tốt hơn, anh không muốn cảm nhận một chút sao?”
Tác giả :
Cáp Khiếm Huynh