Lao Tù Ác Ma
Quyển 6 - Chương 42: Sưởi ấm lẫn nhau
Lăng Nghị khóc đến không thành tiếng, cậu nhìn Phục Luân trong lồng ngực mình đang kề bên vực tử vong, tâm chưa bao giờ đau đớn đến như vậy.
Tại sao hắn lại phải vì cậu mà làm đến mức độ này? Hắn phú khả địch quốc quyền thế dọa người, rõ ràng so với cậu hắn càng cần phải sống tiếp hơn, tại sao lại còn đưa tất cả thức ăn cho cậu, còn bản thân hắn hơn mười ngày qua phải gặm nhấm loại tề tang thảo căn bản cực kỳ khó nuốt kia.
Hắn không nên là người như vậy, hắn ích kỷ ác độc biến thái lãnh huyết, rốt cuộc là từ lúc nào tính cách như vậy đã thay đổi?
“Ồn quá…”
Từ trong lồng ngực Lăng Nghị phát ra thanh âm suy yếu của Phục Luân, Lăng Nghị vội vã lau một chút nước mắt, nâng Phục Luân từ trên mặt đất dậy dựa vào trên người cậu.
“Sao em lại đến đây?” Phục Luân có chút giật mình nhìn Lăng Nghị trước mắt, tuy rằng thanh âm không còn hùng hậu uy nghiêm như trước, nhưng nghe vào cũng không giống như người sắp chết, điều này khiến cho Lăng Nghị thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Phục Luân, sao anh lại làm như thế?” Lăng Nghị cúi đầu, thần sắc phức tạp, khóe mắt vẫn mang theo giọt nước, nhìn qua cực kỳ đau xót “Anh không phải nói đợi tôi đói chết rồi anh sẽ ăn thịt tôi à? Anh làm như thế người bị chết đói trước khẳng định là anh.”
Phục Luân lúc này mới phát hiện chiếc túi chứa đá tảng để trong động không còn thấy nữa, lại nhìn vẻ thống khổ của Lăng Nghị lập tức hiểu rõ ra tất cả.
Xem ra đã không che giấu nổi nữa rồi.
“Làm sao mà anh chết được.” Phục Luân yếu ớt cười gian, hắn khó nhọc dựa đầu vào trong lồng ngực Lăng Nghị, vẻ mặt hưởng thụ nói “Thật là thoải mái.”
“Phục Luân!” Lăng Nghị đột nhiên hét lớn một tiếng, nước mắt lần thứ hai không kiềm được lại rơi xuống, cậu không đẩy Phục Luân đang tựa trong ngực mình ra, trái lại đưa tay ôm lấy Phục Luân tiếp tục khóc lớn nói “Sao anh lại làm như thế hả? Tôi đã nói là tôi không yêu anh, sao anh lại còn đưa hết đồ ăn cho tôi?”
“Đừng khóc, khó coi lắm…” Phục Luân nhấc tay lên giúp Lăng Nghị lau đi nước mắt nơi khóe mắt, thấp giọng yếu ớt nói “Anh chỉ là vì mới ăn xong tề tang thảo nên muốn nghỉ ngơi một chút thôi, sẽ không chết đâu.” Phục Luân dạ dày bị tề tang thảo kích thích rất thống khổ, nhiều ngày như vậy Phục Luân vẫn buộc chính mình phải ăn tề tang thảo, hắn đem tề tang thảo đặt ở trên tảng đá đập nát ra, bỏ đi phần cỏ khô héo, còn lại vò thành một cục rồi trực tiếp nuốt xuống, ban đầu phải nhổ ra không ít lần, nhưng cuối cùng vẫn là phải cắn răng nhẫn nhịn tiếp tục kiên trì, gian khổ khó khăn bên trong sợ là chỉ có mỗi mình Phục Luân mới biết rõ ràng.
Tề tang thảo không có bất kỳ chất dinh dưỡng gì, chỉ có thể đơn giản bỏ vào lấp đầy dạ dày, thế nên Phục Luân mới gầy gò đến vậy, thêm vào tề tang thảo có tính kích thích dạ dày rất mạnh nên Phục Luân gần như đã sắp chịu đựng đến cực hạn, hiện tại suy yếu như bùn nước, không đủ sức đứng dậy rời khỏi động đi tìm thức ăn, nếu không phải Lăng Nghị đi đến đây phát hiện ra, không chừng Phục Luân thực sự đã chết rồi.
Phục Luân ngẩng đầu nhìn Lăng Nghị cười cười, như đáy mắt hắn ẩn chứa lo lắng, bởi sau này khó có thể dự liệu được nữa, vốn dĩ hắn định dùng đòn khích tướng để khích lệ Lăng Nghị tiếp tục sống, chỉ cần Lăng Nghị luôn nghĩ chỗ hắn có thức ăn, nhất định trong lòng sẽ nảy sinh ý định đi cướp, chỉ cần có loại suy nghĩ này, Lăng Nghị sẽ không tuyệt vọng quá nhanh chóng, còn hắn chỉ cần tiếp tục sử dụng tề tang thảo yên lặng cùng Lăng Nghị trải qua thêm một ngày trên đảo hoang.
Phục Luân trước nay chưa từng nghĩ bản thân thuộc loại người lương thiện, hắn chính là kẻ ác, để thỏa mãn lạc thú cho chính mình, cho tới nay không chuyện ác nào hắn không làm, nhưng Phục Luân chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày hắn lại trở nên vĩ đại đến như vậy.
Người ta nói thật đúng, sức mạnh của tình yêu rất lớn, lớn đến nỗi có thể khiến cho con người ta từ ác thành thiện, thậm chí hy sinh luôn cả tính mạng của chính mình.
Một kẻ từng khinh bỉ chuyện tình yêu như Phục Luân cảm thấy đây thực sự là một câu chuyện cười lớn, hắn luôn là một kẻ đơn độc, mối quan hệ giữa người và người đối với hắn chỉ là quan hệ trao đổi lợi dụng lẫn nhau, trên thực tế chẳng cần thiết bản thân phải vì bất kỳ một người nào mà hy sinh lợi ích của mình, chứ đừng nói đến là hy sinh cả tính mạng.
Nhưng hiện tại Phục Luân đã hoàn toàn phủ định loại nhận thức này, ngày đó hắn vác túi lớn chứa đá tảng rời đi khỏi Lăng Nghị, đồng thời cũng đã thừa nhận rằng, hắn có thể vì một người mà thay đổi bản tính cố hữu của chính mình, cũng có thể vì một người mà liều mạng muốn bảo hộ người đó.
Loại người chỉ sống vì chính mình là kẻ đáng thương, bởi vì bọn họ vĩnh viễn không biết được quan tâm đến một người, yêu thương một người là cảm giác hạnh phúc đến mức nào, vì người đó mà liều mạng, vì người đó mà hy sinh giống như là chuyện đương nhiên vậy, bởi vì chính mình cam tâm tình nguyện.
Phục Luân vẫn luôn cho rằng chính mình nhìn thấu tất cả, hắn cực kỳ quý trọng sinh mệnh, thế nên hắn luôn muốn hưởng thụ đủ loại lạc thú trên đời, bản thân không ngừng nghĩ ra nhiều lạc thú, hiện tại hắn mới chân chính nhận ra rằng, cuộc sống đáng sống nhất không phải là những lạc thú xa xỉ kia, mà chính là nam nhân nhỏ bé trước mắt này đây, cùng hắn trải qua một cuộc sống bình thường, lại mang đến cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả được.
Lăng Nghị cắn môi buộc chính mình không rơi lệ, cậu đỡ thân thể Phục Luân nhẹ nhàng dựa vào trên một tảng đá, sau đó nói nhanh một câu “chờ tôi” rồi vội vàng chạy ra khỏi sơn động.
Sau gần mười phút, Lăng Nghị mang theo một chiếc túi có chứa nước chạy vào.
“Trước tiên anh uống nước đi, chờ tôi một chút tôi đi đào mấy con giun đất cho anh ăn.” Lăng Nghị nghiêm túc nói “Nơi này tuy rằng đá tảng nhiều, nhưng lật ở dưới mấy tảng đá cũng kiếm được mấy con giun đất đó.” (Jian: douma cho đại gia ăn giun đất =)))))))))))))
Phục Luân khóe miệng co giật mấy lần “Có thể đổi cái khác không?”
“Nếu có lựa chọn anh nghĩ tôi tình nguyện đi đào giun đất chắc?” Lăng Nghị phẫn nộ lớn tiếng nói “Bây giờ có thể tìm được giun là may lắm rồi, anh còn đòi hỏi cái gì nữa.”
Phục Luân hơi nhíu mày, tuy rằng giờ hắn đang bụng đói cồn cào, nhưng mà đối mặt với mấy con giun đất buồn nôn kia hắn tuyệt đối không ăn vào đâu.
Vị trí của hòn đảo nhỏ này rất hẻo lánh, mỗi ngày thủy triều đánh vào chưa từng cuốn theo bất kỳ loại cá nào, Lăng Nghị đã từng ở cạnh biển tìm kiếm rất lâu, thậm chí còn lấy giun làm mồi câu nhưng cũng chẳng câu được bất kỳ con cá nào cả, chung quanh vực đá ngầm duy nhất có một chỗ tìm được mấy con nghêu biển, nhưng mấy con nghêu này cứng đến mức đá tảng đập cũng không bể.
Nếu như có thể tìm được đồ ăn, Lăng Nghị đã không nghĩ đến chuyện cướp đồ ăn của Phục Luân rồi.
Phục Luân uống chút nước xong nhưng dáng vẻ vẫn rất mệt mỏi, không phải hắn không muốn vực dậy tinh thần, mà là giờ khắc này đầu óc hắn vô cùng choáng váng, ăn nhiều tề tang thảo khiến cho dạ dày hắn vô cùng khó chịu, trong miệng tất cả đều là vị cay đắng, luôn có loại kích động muốn nôn ra.
Phục Luân đáp ứng Lăng Nghị chỉ nghỉ ngơi hai mươi phút liền gối đầu lên đùi Lăng Nghị ngủ say, nhìn khuôn mặt Phục Luân trắng xám tiều tụy, Lăng Nghị thậm chí lo lắng rằng Phục Luân sẽ cứ như vậy mà bất tỉnh, liền vừa cảm giác được đã gần hai mươi phút trôi qua, lập tức đánh thức Phục Luân tỉnh dậy.
Lăng Nghị thương lượng với Phục Luân rất nhiều cách làm thế nào để có thể tiếp tục sống, thế nhưng vì Phục Luân thực sự rất yếu ớt thế nên đa phần đều là do Lăng Nghị nói chuyện.
Nghe những lời nói cực kỳ thật lòng của Lăng Nghị, Phục Luân đột nhiên cảm thấy không còn sợ hãi những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo nữa, phải, hắn còn sợ gì nữa khi có người con trai này ở bên cạnh cùng với hắn, hắn căn bản không cần thiết phải suy nghĩ đến chính mình khi chết đi sẽ trở nên như thế nào nữa.
Lăng Nghị đỡ Phục Luân đi đến cạnh biển ngồi xuống, sau đó bản thân cậu đi chân đất tiến vào vùng nước cạn bắt đầu tìm kiếm những thứ có giá trị ở bên trong những mảnh xác thuyền, hiện tại chỉ có khi Phục Luân hiện diện ngay ở trước mắt mình thì Lăng Nghị mới cảm thấy an lòng.
Mảnh xác thuyền kia đã bị Lăng Nghị lui lui tới tới tìm đi tim lại không biết bao nhiêu lần, nhưng Lăng Nghị vẫn chưa từ bỏ ý định là mình còn có thể tìm được thứ gì đó có giá trị.
Bởi vì thời khắc này khát vọng sống mãnh liệt trong Lăng Nghị một lần nữa lại dấy lên, loại động lực này chính là đến từ Phục Luân, bởi vì nếu có đến hai người đều mang khao khát được sống sót, Lăng Nghị sẽ không còn cảm thấy màn đêm sâu thẳm chỉ một mình cô đơn tuyệt vọng, nếu như vẫn chỉ có mỗi mình cậu tự cầu sinh, sợ là chẳng bao lâu nữa cậu sẽ phát điên mất.
“Tìm được rồi!” Lăng Nghị giơ lên một chiếc bật lửa tìm được ở hai mảnh sắt nơi thân tàu kích động hướng về phía Phục Luân đang ngồi trên bờ cát hô lớn.
Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Lăng Nghị dưới ánh mặt trời khiến người ta phải rung động, Phục Luân liền như vậy ôn nhu nhìn thoáng qua liền cảm thấy được toàn thân đều tràn ngập sức mạnh.
Nếu nỗ lực thì sẽ tìm thấy hy vọng, còn chờ dợi thì chỉ có thể chờ đợi cái chết đến.
Lăng Nghị ở trước cửa sơn động dùng mấy tảng đá làm thành một cái bếp, dùng cái chảo lúc trước tìm thấy múc nước ngọt rồi bỏ tề tảng thảo vào phía trên, lại đi tìm vài cành cây khô làm củi đốt, sau khi nước sôi, tề tang thảo chín vàng, Lăng Nghị kinh hỉ phát hiện ra loại cỏ này không còn cay đắng như trước nữa.
Có lửa, hy vọng lại trở về hơn một nửa, bởi vì có nước ấm đun sôi để uống, còn có thể sưởi ấm cơ thể khi đêm xuống lạnh giá, lại còn có thể luộc loại nghêu mà Lăng Nghị dùng đá đập cũng không chịu bể ra.
“Mấy con nghêu biển này bị nóng liền sẽ mở miệng ra.” Lăng Nghị một bên dùng cành cây khuấy lên một bên cao hứng nói “Tề tang thảo dù không còn đắng nữa nhưng mà cũng không có chút dinh dưỡng gì, còn mấy con nghêu biển này thì khác, ngày mai tôi sẽ đi dọc bờ biển kiếm nhiều hơn một chút để tích trữ, quá tốt rồi, chúng ta sẽ không bị chết đói nữa.” (Jian: Hic, đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn mờ *vén váy chấm nước mắt* Được ăn hải sản đồ =)))
Phục Luân ngồi bên đống lửa sưởi ấm, mặt mỉm cười nghe Lăng Nghị nói thao thao bất tuyệt, đáy lòng thì lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì rốt cuộc không cần phải ăn giun nữa. (Jian: douma a =)))) tưởng cảm động thế nào, hóa ra… =))))))))
Phục Luân cùng Lăng Nghị giống như bị cả thế giới vứt bỏ mà ở trên hòn đảo nhỏ hoang vu này lặng lẽ nỗ lực sống sót, không còn ai để tâm tính toán đến chuyện yêu hận, cũng không còn ai nghĩ đến những chuyện không hay đã từng xảy ra, thời điểm cô độc nhất, hai người dựa vào vai nhau ngắm nhìn bầu trời, rời khỏi nơi náo động tranh đấu, không có dục vọng không có dã tâm, hết thảy đều khôi phục lại trạng thái nguyên thủy nhất cơ bản nhất của con người, không nói chuyện giấc mơ, không nhắc đến ảo tưởng, tất cả chỉ vì bản năng sống sót.
Lăng Nghị lại thả xuống hố thêm một hòn đá nhỏ, tính toán thời gian cùng Phục Luân ở trên hòn đảo này, ngày qua ngày, cái hố đã sớm tràn đầy khó có thể bỏ thêm một viên nào nữa,
Lăng Nghị cùng Phục Luân bây giờ là trạng thái đầu bù tóc rối, so với ăn mày còn nhếch nhác chật vật hơn, râu tóc lộn xộn, căn bản đã không còn nhìn rõ nguyên vẹn hình dáng là như thế nào.
“Lăng Nghị, y phục của anh nhất định phải giặt sạch một chút a, đặc biệt là cái ống tay của Tây phục này, lần trước em lấy để lau cái chảo kia đúng là….”
“Con mẹ nó anh câm miệng lại ngay, nói nữa thì anh đi mà giặt”
Lăng Nghị ngồi ở cạnh biển đặt một tảng đá bán mạng giặt giặt quần áo quay đầu nổi giận đùng đùng chỉ về phía sau cách đó không xa có tên đàn ông nào đó chỉ mặc một cái quần lót quát to, rơi vào tình cảnh này rồi mà thằng cha biến thái này còn có tâm trạng nghĩ đến y phục của chính mình, thực sự là bị mấy ngày này bức ra bệnh tâm thần rồi.
“OK, anh không nói nữa.” Phục Luân vội vã cười làm lành.
Lăng Nghị giặt sạch quần áo liền phơi trên tảng đá, sau đó ngồi xuống bên cạnh Phục Luân, nhìn Phục Luân tóc dài ngổn ngang râu ria xồm xoàm bĩu môi bất mãn nói “Lần sau tới lượt anh phải giặt cho tôi.”
Phục Luân ôm Lăng Nghị, Lăng Nghị rất tự nhiên tựa đầu trên vai Phục Luân.
“Được được được, chờ tới khi chúng ta về nhà, quần áo của em mỗi ngày đều do anh giặt, người hầu cũng không được đụng vô.”
Bầu trời liền nhanh đã đến chạng vạng, Phục Luân mặc quần áo đã hong khô vào ôm lấy Lăng Nghị, vừa mới quay người chuẩn bị trở về sơn động, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng còi tàu lớn.
Tại sao hắn lại phải vì cậu mà làm đến mức độ này? Hắn phú khả địch quốc quyền thế dọa người, rõ ràng so với cậu hắn càng cần phải sống tiếp hơn, tại sao lại còn đưa tất cả thức ăn cho cậu, còn bản thân hắn hơn mười ngày qua phải gặm nhấm loại tề tang thảo căn bản cực kỳ khó nuốt kia.
Hắn không nên là người như vậy, hắn ích kỷ ác độc biến thái lãnh huyết, rốt cuộc là từ lúc nào tính cách như vậy đã thay đổi?
“Ồn quá…”
Từ trong lồng ngực Lăng Nghị phát ra thanh âm suy yếu của Phục Luân, Lăng Nghị vội vã lau một chút nước mắt, nâng Phục Luân từ trên mặt đất dậy dựa vào trên người cậu.
“Sao em lại đến đây?” Phục Luân có chút giật mình nhìn Lăng Nghị trước mắt, tuy rằng thanh âm không còn hùng hậu uy nghiêm như trước, nhưng nghe vào cũng không giống như người sắp chết, điều này khiến cho Lăng Nghị thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Phục Luân, sao anh lại làm như thế?” Lăng Nghị cúi đầu, thần sắc phức tạp, khóe mắt vẫn mang theo giọt nước, nhìn qua cực kỳ đau xót “Anh không phải nói đợi tôi đói chết rồi anh sẽ ăn thịt tôi à? Anh làm như thế người bị chết đói trước khẳng định là anh.”
Phục Luân lúc này mới phát hiện chiếc túi chứa đá tảng để trong động không còn thấy nữa, lại nhìn vẻ thống khổ của Lăng Nghị lập tức hiểu rõ ra tất cả.
Xem ra đã không che giấu nổi nữa rồi.
“Làm sao mà anh chết được.” Phục Luân yếu ớt cười gian, hắn khó nhọc dựa đầu vào trong lồng ngực Lăng Nghị, vẻ mặt hưởng thụ nói “Thật là thoải mái.”
“Phục Luân!” Lăng Nghị đột nhiên hét lớn một tiếng, nước mắt lần thứ hai không kiềm được lại rơi xuống, cậu không đẩy Phục Luân đang tựa trong ngực mình ra, trái lại đưa tay ôm lấy Phục Luân tiếp tục khóc lớn nói “Sao anh lại làm như thế hả? Tôi đã nói là tôi không yêu anh, sao anh lại còn đưa hết đồ ăn cho tôi?”
“Đừng khóc, khó coi lắm…” Phục Luân nhấc tay lên giúp Lăng Nghị lau đi nước mắt nơi khóe mắt, thấp giọng yếu ớt nói “Anh chỉ là vì mới ăn xong tề tang thảo nên muốn nghỉ ngơi một chút thôi, sẽ không chết đâu.” Phục Luân dạ dày bị tề tang thảo kích thích rất thống khổ, nhiều ngày như vậy Phục Luân vẫn buộc chính mình phải ăn tề tang thảo, hắn đem tề tang thảo đặt ở trên tảng đá đập nát ra, bỏ đi phần cỏ khô héo, còn lại vò thành một cục rồi trực tiếp nuốt xuống, ban đầu phải nhổ ra không ít lần, nhưng cuối cùng vẫn là phải cắn răng nhẫn nhịn tiếp tục kiên trì, gian khổ khó khăn bên trong sợ là chỉ có mỗi mình Phục Luân mới biết rõ ràng.
Tề tang thảo không có bất kỳ chất dinh dưỡng gì, chỉ có thể đơn giản bỏ vào lấp đầy dạ dày, thế nên Phục Luân mới gầy gò đến vậy, thêm vào tề tang thảo có tính kích thích dạ dày rất mạnh nên Phục Luân gần như đã sắp chịu đựng đến cực hạn, hiện tại suy yếu như bùn nước, không đủ sức đứng dậy rời khỏi động đi tìm thức ăn, nếu không phải Lăng Nghị đi đến đây phát hiện ra, không chừng Phục Luân thực sự đã chết rồi.
Phục Luân ngẩng đầu nhìn Lăng Nghị cười cười, như đáy mắt hắn ẩn chứa lo lắng, bởi sau này khó có thể dự liệu được nữa, vốn dĩ hắn định dùng đòn khích tướng để khích lệ Lăng Nghị tiếp tục sống, chỉ cần Lăng Nghị luôn nghĩ chỗ hắn có thức ăn, nhất định trong lòng sẽ nảy sinh ý định đi cướp, chỉ cần có loại suy nghĩ này, Lăng Nghị sẽ không tuyệt vọng quá nhanh chóng, còn hắn chỉ cần tiếp tục sử dụng tề tang thảo yên lặng cùng Lăng Nghị trải qua thêm một ngày trên đảo hoang.
Phục Luân trước nay chưa từng nghĩ bản thân thuộc loại người lương thiện, hắn chính là kẻ ác, để thỏa mãn lạc thú cho chính mình, cho tới nay không chuyện ác nào hắn không làm, nhưng Phục Luân chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày hắn lại trở nên vĩ đại đến như vậy.
Người ta nói thật đúng, sức mạnh của tình yêu rất lớn, lớn đến nỗi có thể khiến cho con người ta từ ác thành thiện, thậm chí hy sinh luôn cả tính mạng của chính mình.
Một kẻ từng khinh bỉ chuyện tình yêu như Phục Luân cảm thấy đây thực sự là một câu chuyện cười lớn, hắn luôn là một kẻ đơn độc, mối quan hệ giữa người và người đối với hắn chỉ là quan hệ trao đổi lợi dụng lẫn nhau, trên thực tế chẳng cần thiết bản thân phải vì bất kỳ một người nào mà hy sinh lợi ích của mình, chứ đừng nói đến là hy sinh cả tính mạng.
Nhưng hiện tại Phục Luân đã hoàn toàn phủ định loại nhận thức này, ngày đó hắn vác túi lớn chứa đá tảng rời đi khỏi Lăng Nghị, đồng thời cũng đã thừa nhận rằng, hắn có thể vì một người mà thay đổi bản tính cố hữu của chính mình, cũng có thể vì một người mà liều mạng muốn bảo hộ người đó.
Loại người chỉ sống vì chính mình là kẻ đáng thương, bởi vì bọn họ vĩnh viễn không biết được quan tâm đến một người, yêu thương một người là cảm giác hạnh phúc đến mức nào, vì người đó mà liều mạng, vì người đó mà hy sinh giống như là chuyện đương nhiên vậy, bởi vì chính mình cam tâm tình nguyện.
Phục Luân vẫn luôn cho rằng chính mình nhìn thấu tất cả, hắn cực kỳ quý trọng sinh mệnh, thế nên hắn luôn muốn hưởng thụ đủ loại lạc thú trên đời, bản thân không ngừng nghĩ ra nhiều lạc thú, hiện tại hắn mới chân chính nhận ra rằng, cuộc sống đáng sống nhất không phải là những lạc thú xa xỉ kia, mà chính là nam nhân nhỏ bé trước mắt này đây, cùng hắn trải qua một cuộc sống bình thường, lại mang đến cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả được.
Lăng Nghị cắn môi buộc chính mình không rơi lệ, cậu đỡ thân thể Phục Luân nhẹ nhàng dựa vào trên một tảng đá, sau đó nói nhanh một câu “chờ tôi” rồi vội vàng chạy ra khỏi sơn động.
Sau gần mười phút, Lăng Nghị mang theo một chiếc túi có chứa nước chạy vào.
“Trước tiên anh uống nước đi, chờ tôi một chút tôi đi đào mấy con giun đất cho anh ăn.” Lăng Nghị nghiêm túc nói “Nơi này tuy rằng đá tảng nhiều, nhưng lật ở dưới mấy tảng đá cũng kiếm được mấy con giun đất đó.” (Jian: douma cho đại gia ăn giun đất =)))))))))))))
Phục Luân khóe miệng co giật mấy lần “Có thể đổi cái khác không?”
“Nếu có lựa chọn anh nghĩ tôi tình nguyện đi đào giun đất chắc?” Lăng Nghị phẫn nộ lớn tiếng nói “Bây giờ có thể tìm được giun là may lắm rồi, anh còn đòi hỏi cái gì nữa.”
Phục Luân hơi nhíu mày, tuy rằng giờ hắn đang bụng đói cồn cào, nhưng mà đối mặt với mấy con giun đất buồn nôn kia hắn tuyệt đối không ăn vào đâu.
Vị trí của hòn đảo nhỏ này rất hẻo lánh, mỗi ngày thủy triều đánh vào chưa từng cuốn theo bất kỳ loại cá nào, Lăng Nghị đã từng ở cạnh biển tìm kiếm rất lâu, thậm chí còn lấy giun làm mồi câu nhưng cũng chẳng câu được bất kỳ con cá nào cả, chung quanh vực đá ngầm duy nhất có một chỗ tìm được mấy con nghêu biển, nhưng mấy con nghêu này cứng đến mức đá tảng đập cũng không bể.
Nếu như có thể tìm được đồ ăn, Lăng Nghị đã không nghĩ đến chuyện cướp đồ ăn của Phục Luân rồi.
Phục Luân uống chút nước xong nhưng dáng vẻ vẫn rất mệt mỏi, không phải hắn không muốn vực dậy tinh thần, mà là giờ khắc này đầu óc hắn vô cùng choáng váng, ăn nhiều tề tang thảo khiến cho dạ dày hắn vô cùng khó chịu, trong miệng tất cả đều là vị cay đắng, luôn có loại kích động muốn nôn ra.
Phục Luân đáp ứng Lăng Nghị chỉ nghỉ ngơi hai mươi phút liền gối đầu lên đùi Lăng Nghị ngủ say, nhìn khuôn mặt Phục Luân trắng xám tiều tụy, Lăng Nghị thậm chí lo lắng rằng Phục Luân sẽ cứ như vậy mà bất tỉnh, liền vừa cảm giác được đã gần hai mươi phút trôi qua, lập tức đánh thức Phục Luân tỉnh dậy.
Lăng Nghị thương lượng với Phục Luân rất nhiều cách làm thế nào để có thể tiếp tục sống, thế nhưng vì Phục Luân thực sự rất yếu ớt thế nên đa phần đều là do Lăng Nghị nói chuyện.
Nghe những lời nói cực kỳ thật lòng của Lăng Nghị, Phục Luân đột nhiên cảm thấy không còn sợ hãi những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo nữa, phải, hắn còn sợ gì nữa khi có người con trai này ở bên cạnh cùng với hắn, hắn căn bản không cần thiết phải suy nghĩ đến chính mình khi chết đi sẽ trở nên như thế nào nữa.
Lăng Nghị đỡ Phục Luân đi đến cạnh biển ngồi xuống, sau đó bản thân cậu đi chân đất tiến vào vùng nước cạn bắt đầu tìm kiếm những thứ có giá trị ở bên trong những mảnh xác thuyền, hiện tại chỉ có khi Phục Luân hiện diện ngay ở trước mắt mình thì Lăng Nghị mới cảm thấy an lòng.
Mảnh xác thuyền kia đã bị Lăng Nghị lui lui tới tới tìm đi tim lại không biết bao nhiêu lần, nhưng Lăng Nghị vẫn chưa từ bỏ ý định là mình còn có thể tìm được thứ gì đó có giá trị.
Bởi vì thời khắc này khát vọng sống mãnh liệt trong Lăng Nghị một lần nữa lại dấy lên, loại động lực này chính là đến từ Phục Luân, bởi vì nếu có đến hai người đều mang khao khát được sống sót, Lăng Nghị sẽ không còn cảm thấy màn đêm sâu thẳm chỉ một mình cô đơn tuyệt vọng, nếu như vẫn chỉ có mỗi mình cậu tự cầu sinh, sợ là chẳng bao lâu nữa cậu sẽ phát điên mất.
“Tìm được rồi!” Lăng Nghị giơ lên một chiếc bật lửa tìm được ở hai mảnh sắt nơi thân tàu kích động hướng về phía Phục Luân đang ngồi trên bờ cát hô lớn.
Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Lăng Nghị dưới ánh mặt trời khiến người ta phải rung động, Phục Luân liền như vậy ôn nhu nhìn thoáng qua liền cảm thấy được toàn thân đều tràn ngập sức mạnh.
Nếu nỗ lực thì sẽ tìm thấy hy vọng, còn chờ dợi thì chỉ có thể chờ đợi cái chết đến.
Lăng Nghị ở trước cửa sơn động dùng mấy tảng đá làm thành một cái bếp, dùng cái chảo lúc trước tìm thấy múc nước ngọt rồi bỏ tề tảng thảo vào phía trên, lại đi tìm vài cành cây khô làm củi đốt, sau khi nước sôi, tề tang thảo chín vàng, Lăng Nghị kinh hỉ phát hiện ra loại cỏ này không còn cay đắng như trước nữa.
Có lửa, hy vọng lại trở về hơn một nửa, bởi vì có nước ấm đun sôi để uống, còn có thể sưởi ấm cơ thể khi đêm xuống lạnh giá, lại còn có thể luộc loại nghêu mà Lăng Nghị dùng đá đập cũng không chịu bể ra.
“Mấy con nghêu biển này bị nóng liền sẽ mở miệng ra.” Lăng Nghị một bên dùng cành cây khuấy lên một bên cao hứng nói “Tề tang thảo dù không còn đắng nữa nhưng mà cũng không có chút dinh dưỡng gì, còn mấy con nghêu biển này thì khác, ngày mai tôi sẽ đi dọc bờ biển kiếm nhiều hơn một chút để tích trữ, quá tốt rồi, chúng ta sẽ không bị chết đói nữa.” (Jian: Hic, đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn mờ *vén váy chấm nước mắt* Được ăn hải sản đồ =)))
Phục Luân ngồi bên đống lửa sưởi ấm, mặt mỉm cười nghe Lăng Nghị nói thao thao bất tuyệt, đáy lòng thì lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì rốt cuộc không cần phải ăn giun nữa. (Jian: douma a =)))) tưởng cảm động thế nào, hóa ra… =))))))))
Phục Luân cùng Lăng Nghị giống như bị cả thế giới vứt bỏ mà ở trên hòn đảo nhỏ hoang vu này lặng lẽ nỗ lực sống sót, không còn ai để tâm tính toán đến chuyện yêu hận, cũng không còn ai nghĩ đến những chuyện không hay đã từng xảy ra, thời điểm cô độc nhất, hai người dựa vào vai nhau ngắm nhìn bầu trời, rời khỏi nơi náo động tranh đấu, không có dục vọng không có dã tâm, hết thảy đều khôi phục lại trạng thái nguyên thủy nhất cơ bản nhất của con người, không nói chuyện giấc mơ, không nhắc đến ảo tưởng, tất cả chỉ vì bản năng sống sót.
Lăng Nghị lại thả xuống hố thêm một hòn đá nhỏ, tính toán thời gian cùng Phục Luân ở trên hòn đảo này, ngày qua ngày, cái hố đã sớm tràn đầy khó có thể bỏ thêm một viên nào nữa,
Lăng Nghị cùng Phục Luân bây giờ là trạng thái đầu bù tóc rối, so với ăn mày còn nhếch nhác chật vật hơn, râu tóc lộn xộn, căn bản đã không còn nhìn rõ nguyên vẹn hình dáng là như thế nào.
“Lăng Nghị, y phục của anh nhất định phải giặt sạch một chút a, đặc biệt là cái ống tay của Tây phục này, lần trước em lấy để lau cái chảo kia đúng là….”
“Con mẹ nó anh câm miệng lại ngay, nói nữa thì anh đi mà giặt”
Lăng Nghị ngồi ở cạnh biển đặt một tảng đá bán mạng giặt giặt quần áo quay đầu nổi giận đùng đùng chỉ về phía sau cách đó không xa có tên đàn ông nào đó chỉ mặc một cái quần lót quát to, rơi vào tình cảnh này rồi mà thằng cha biến thái này còn có tâm trạng nghĩ đến y phục của chính mình, thực sự là bị mấy ngày này bức ra bệnh tâm thần rồi.
“OK, anh không nói nữa.” Phục Luân vội vã cười làm lành.
Lăng Nghị giặt sạch quần áo liền phơi trên tảng đá, sau đó ngồi xuống bên cạnh Phục Luân, nhìn Phục Luân tóc dài ngổn ngang râu ria xồm xoàm bĩu môi bất mãn nói “Lần sau tới lượt anh phải giặt cho tôi.”
Phục Luân ôm Lăng Nghị, Lăng Nghị rất tự nhiên tựa đầu trên vai Phục Luân.
“Được được được, chờ tới khi chúng ta về nhà, quần áo của em mỗi ngày đều do anh giặt, người hầu cũng không được đụng vô.”
Bầu trời liền nhanh đã đến chạng vạng, Phục Luân mặc quần áo đã hong khô vào ôm lấy Lăng Nghị, vừa mới quay người chuẩn bị trở về sơn động, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng còi tàu lớn.
Tác giả :
Cáp Khiếm Huynh