Lao Tù Ác Ma
Quyển 3 - Chương 74: Trả lại em!
Diệp Mạc đứng tại chỗ, không lập tức xoay người, cậu biết Mạnh Truyền Tân sẽ không nổ súng với cậu, anh ta chỉ là nghe theo lệnh người đàn ông phía sau cậu.
“Tiếu Tẫn Nghiêm, anh đừng quên, trò đánh cược vừa nãy anh đã thua rồi.” Diệp Mạc cắn răng nghiến lợi nói “Nhiều người chứng kiện như vậy, trừ khi anh muốn danh tiếng của mình ở thành phố X vứt vào sọt rác!”
Phía sau truyền đến thanh âm cười âm hiểm của Tiếu Tẫn Nghiêm, tiếp theo đó là tiếng trầm thấp của giày da giẫm trên mặt đất, Diệp Mạc biết Tiếu Tẫn Nghiêm đang đứng ngay phía sau cậu.
“Chưa nói đến chuyện tôi có tuân thủ theo ước định hay không, cho dù những người trên du thuyền có chứng kiến, em nghĩ trong số bọn họ có kẻ nào dám đem chuyện ngày hôm nay gióng trống khua chiêng loan truyền ra bên ngoài sao.” Tiếu Tẫn Nghiêm đã đứng phía sau Diệp Mạc, kề sát sau lưng Diệp Mạc, cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, hơi thở nhẹ nhàng phả bên tai Diệp Mạc, làn môi vô tình hữu ý cọ sát vành tai Diệp Mạc, thanh âm nhẹ nhàng ám muội phát ra “Đều là em đã đánh giá thấp tôi, cho nên mới làm ra nhiều chuyện không biết tự lượng sức mình như vậy.” (Jian: ồ, toi cũng đánh giá thấp độ vô sỉ của anh rồi đó =.=’ tráo trở vl =)))
Diệp Mạc căm ghét nghiêng đầu, muốn né tránh động tác kề miệng của Tiếu Tẫn Nghiêm, lại bị Tiếu Tẫn Nghiêm từ phía sau ôm lấy eo.
Mạnh Truyền Tân rất tự giác hạ súng xuống, Diệp Mạc vẫn còn chưa phản ứng lại thì Mạnh Truyền Tân đã ẩn thân trong khoảng tối.
“Tiếu Tẫn Nghiêm, anh buông tay!” Diệp Mạc dùng sức tránh thoát nhưng vẫn bị Tiếu Tẫn Nghiêm từ phía sau kiềm trụ chặt chẽ, cả người đều nằm trong lồng ngực Tiếu Tẫn Nghiêm, càng lúc càng sát.
“Buông tay?” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên âm lãnh lên, đem mặt dán thật chặt ở chếch bên má Diệp Mạc “Con mẹ nó nếu tôi có thể buông tay được thì đã sớm một súng bắn chết em rồi!” (Jian: tối ngày súng mới chả ống, dọa nhau à =.=’)
Con đường theo đuổi Diệp Mạc này cụ thể có bao nhiêu gian nan, chỉ có Tiếu Tẫn Nghiêm tự mình biết, hắn đã từng hại Diệp Mạc thân thể đầy thương tích, mà chính hắn, cũng đã phải nếm trải thống khổ vạn tiễn xuyên tâm, gút mắc hiểu lầm dai dẳng như vậy, tâm hắn cũng đã bị đục thủng thành trăm ngàn lỗ. Nhưng bảo hắn buông tay? Hắn chưa từng nghĩ tới, bởi hắn biết mình mãi mãi cũng không thể làm được, dù là lúc trước nghĩ rằng Diệp Mạc đã chết, hắn cũng không ngừng theo đuổi bóng hình Diệp Mạc, loại yêu này, biến hắn thành ác ma, ép hắn phát điên phát rồ, giống như hút phải ma túy tinh khiết cao độ. Nhiễm phải, có say sưa, có sung sướng đê mê, nhưng cũng có đau đớn dằn vặt vô biên vô hạn.
Câu nói này của Tiếu Tẫn Nghiêm bất ngờ lại khiến cho Diệp Mạc bình tĩnh lại, cậu để mặc cho Tiếu Tẫn Nghiêm ôm mình, mặc kệ Tiếu Tẫn Nghiêm khao khát khó nhịn ở giữa cổ cậu liếm láp, cậu nhắm mắt lại, màu xám dạ che khuất vẻ bi thương nơi đáy mắt Diệp Mạc.
“Tiếu Tẫn Nghiêm, để tôi cùng Lạc Tần Thiên đi thôi, nếu như anh thật sự yêu tôi.” Diệp Mạc nhỏ giọng nói, giống như đang cầu xin.
Diệp Mạc phát hiện ra cậu càng ngày càng không rõ ràng lý do là gì mà từ chối Tiếu Tẫn Nghiêm, không chỉ dừng lại ở phương diện từng bị hắn tổn thương, chỉ là trong tiềm thức đã nuôi thành một loại thói quen từ chối.
Càng hoặc là, Diệp Mạc cho rằng, bản thân nên yêu Lạc Tần Thiên!
“Vậy còn tôi?” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên xoay người Diệp Mạc, hai tay giữ chặt hai bên bả vai Diệp Mạc, sắc mặt gấp phẫn “Tôi con mẹ nó yêu em lâu đến như vậy, đến cuối cùng cái gì cũng không xứng có được sao?”
Diệp Mạc khẽ cúi đầu, mím môi không nói lời nào, trong nháy mắt, Diệp Mạc thực sự đã do dự.
Nhưng cậu, thực sự không dám yêu lại lần nữa.
“Diệp Mạc, em không thể tàn nhẫn như vậy!” Đối mặt với một Diệp Mạc trầm mặc không nói gì, khuôn mặt Tiếu Tẫn Nghiêm từ từ trở nên dữ tợn, hắn dùng sức lắc lắc thân thể Diệp Mạc “Tôi đã học cách làm sao để yêu, tôi thậm chí vào lúc em đang khôi phục lại ký ức nhẫn nhịn kích động không đi gặp em, rốt cuộc em muốn tôi phải cầu xin em thế nào em mới có thể tin tưởng tôi sẽ không làm em tổn thương nữa đây!”
Tầm mắt Diệp Mạc vẫn hạ thấp, hồi lâu mới nhỏ giọng nói “Để tôi đi!”
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên ngừng động tác lại, vì phẫn nộ cực độ, toàn thân hắn đều đang run rẩy, hắn không thể tin nổi nhìn vẻ mặt Diệp Mạc lúc này, hết thảy lý tính rốt cuộc vào thời khắc này ầm ầm đổ nát!
“Mẹ kiếp!” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên chửi thề một tiếng, nắm lấy phần áo trước ngực Diệp Mạc túm lên, hai mắt phát ra hàn ý dọa người “Mẹ nó chứ ôn nhu! Tôi biết mà, ngoại trừ dùng đến sức mạnh, cái gì cũng đều không giữ được em! Diệp Mạc! Tôi tàn nhẫn, là do em bức tôi!”
Tàn nhẫn đối với Diệp Mạc, trước nay không phải là phương thức thực sự Tiếu Tẫn Nghiêm muốn đối xử với cậu, Diệp Mạc căm hận Tiếu Tẫn Nghiêm từng lần từng lần đem cậu bức đến bờ tuyệt vọng, có thể Diệp Mạc chẳng biết rằng, đây chỉ vẻn vẹn là thủ đoạn duy nhất Tiếu Tẫn Nghiêm có thể dùng đến để níu giữ cậu.
Nếu như hai năm trước, nếu Tiếu Tẫn Nghiêm dung túng tất cả cho Diệp Mạc, có lẽ Diệp Mạc đã sớm rời khỏi Tiếu Tẫn Nghiêm rồi.
Nếu như kết quả của việc ôn nhu là mất đi, vậy loại ôn nhu này đối với Tiếu Tẫn Nghiêm mà nói, chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì!
“Anh làm cái gì?! Thả tôi ra!”
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên vác Diệp Mạc lên vai, mặt âm trầm, nhanh chân bước hướng về một phía, cũng xoay người đối với nơi Mạnh Truyền Tân đang ẩn nấp lớn tiếng ra lệnh “Cậu, đến bệnh viện!”
Một ý nghĩ ác độc nảy sinh trong lòng Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm không biết rằng, chính một ý niệm ác độc này của hắn, về sau lại khiến tình yêu của hắn và Diệp Mạc bức thành tuyệt thương! (Jian: đúng rồi, mài ngu lắm con ạ >.<)
Chỉ cần có thể giữ lại người con trai này! Hắn sẽ lại tàn nhẫn thêm một lần, một lần cuối cùng!! (Jian: chết người mẹ nó luôn còn cuối khỉ gì nữa, ăn gì ngu quá ngu >.<)
Chỉ cần một lần cuối cùng!!
Bãi đậu xe nơi cảng khẩu, Tiếu Tẫn Nghiêm đem Diệp Mạc mạnh mẽ nhét vào chỗ ngồi phía sau xe, đột nhiên đóng cửa xe sau lại, Tiếu Tẫn Nghiêm liền đem Diệp Mạc đặt ở dưới thân.
“Tiếu Tẫn Nghiêm!” Diệp Mạc hét to một tiếng “Đừng khiến tôi phải hận anh!”
Động tác Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên dừng lại, hắn nhìn nam nhân dưới thân đang dùng ánh mắt hung hãn trừng trừng nhìn mình, cắn răng một cái, xé rách quần áo Diệp Mạc.
Trong xe truyền đến thanh âm quần áo bị xé rách, cùng với tiếng Diệp Mạc ra sức cầu cứu.
Diệp Mạc làm sao cũng không ngờ tới, một khắc trước cậu còn đang cùng trò chuyện hòa bình với Tiếu Tẫn Nghiêm, trong nháy mắt, hắn lại mất đi khống chế!
Vẻn vẹn chỉ bởi đây là cách duy nhất hắn có thể nghĩ ra ngay bây giờ để níu giữ cậu!
Đến khi lồng ngực Diệp Mạc xích lõa ở nơi đáy mắt Diệp Mạc, động tác của Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên cứng ngắc lại, những vết thương trên thân thể Diệp Mạc mà Phục Luân tạo ra vẫn còn lưu lại vết sẹo, tuy đã từ từ nhạt đi, nhưng khi nhìn thật kỹ, vẫn có thể ngờ ngợ nhìn ra, thân thể này đã từng bị người khác điên cuồng ngược đãi qua.
Đây là Tiếu Tẫn Nghiêm hắn từng ban cho người con trai này…
Tiếu Tẫn Nghiêm thở hổn hện, đột nhiên ra sức nện một quyền ở một bên đầu ghế Diệp Mạc đang tựa, tầng tầng vang lên một tiếng trầm, khiến cho thân thể Diệp Mạc trong nháy mắt run rẩy một hồi.
Đang giãy giụa bên trong, Diệp Mạc đã hao tổn rất nhiều sức lực, thở không ra hơi mà đối diện với Tiếu Tẫn Nghiêm, nhớ tới hành động thô bạo khi nãy của Tiếu Tẫn Nghiêm, ánh mắt Diệp Mạc lộ ra lãnh tuyệt, nhưng trong nháy mắt tiếp theo lại tản đi gần hết, bởi Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên đem đầu áp vào lồng ngực cậu, chôn mặt vào trong, giống như đứa trẻ làm chuyện sai trái.
“Mạc Mạc… cầu xin em, trở lại bên cạnh tôi đi, bất kể em có trả thù tôi những gì tôi đã làm với em cũng được, chỉ cần em trở lại…” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm lẩm bẩm truyền vào trong tai Diệp Mạc, Diệp Mạc vẫn như cũ, mím môi không nói gì, chỉ là ánh mắt không còn kích động phẫn nộ như khi nãy nữa.
Cậu có thể dùng ánh mắt phẫn hận quát mắt Tiếu Tẫn Nghiêm hung ác, nhưng không cách nào ở lúc Tiếu Tẫn Nghiêm đang đau thương bất lực mà nói ra một câu quá khích làm thương tổn hắn, thậm chí ngay cả ánh mắt, cũng không đành lòng lạnh lẽo.
“Tại sao em không muốn cho tôi một cơ hội…” Tiếu Tẫn Nghiêm thấp giọng nói, thanh âm từ từ lộ ra cỗ quyết tử hận tâm “Bởi vì tôi từng làm em tổn thương sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên ngẩng đầu, sau khi nhìn vẻ mặt Diệp Mạc vẫn lãnh đạm, đột nhiên đưa tay từ bên hông rút ra khẩu súng m9 đen ngòm, nắm tại tay trái, dưới tầm mắt kinh ngạc bất ngờ của Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm đem nòng súng chống đỡ ở một bên bả vai của chính mình, không chút do dự nã ra một phát súng.
Đoàng! Một tiếng súng vang! Thậm chí có mấy giọt máu bắn trên mặt Diệp Mạc, Diệp Mạc mở ra hai mắt, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng này, trong não trống rỗng, làn môi trở nên trắng bệch run rẩy, không nói ra được lời nào.
“Lúc trước chính tôi đã bắn vào nơi này của em một phát súng…. Hiện tại… trả lại em….”
…………………..
Lạc Tần Thiên cùng quan khách sau khi một hồi tán gẫu với nhau, liền đi tới boong thuyền, lấy điện thoại di động ra gọi.
Tuy rằng đêm nay anh thắng, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm không chết đi theo kế hoạch, vẫn khiến cho anh cảm thấy rất không thoải mái!
Mà nguyên nhân, chính là Lạc Hướng!
“Tôi cần một lời giải thích!” Điện thoại vừa mới kết nối, Lạc Tần Thiên liền lạnh lùng chất vấn.
Đầu bên kia điện thoại, Lạc Hướng dừng một chút mới chậm rãi nói “Ca, là em để tên sát thủ trên du thuyền kia từ bỏ hành động.”
Lạc Tần Thiên biến sắc, cười gằn trào phúng nói “Sao? Cậu muốn đối đầu với tôi sao?”
“Ca, kế hoạch vốn nguy hiểm rất lớn, coi như có ám sát thành công Tiếu Tẫn Nghiêm đi, chỉ cần sau đó Lâm Tả Kha điều tra sơ một chút liền có thể biết được chuyện này có liên quan đến Lạc gia tộc, mà ca ở ngay trên du thuyền, tất nhiên không thể tránh khỏi liên quan.”
“Cậu lại suy nghĩ đến thế cho tôi cơ à?” Lạc Tần Thiên mỉa mai cười, thanh âm lạnh đến cực điểm.
Đầu dây bên kia, Lạc Hướng đột nhiên cũng nở nụ cười “Lạc Hướng quyết không cho phép bất cứ khả năng nào tổn thương đến ca tồn tại.” (Jian: niên hạ, huynh đệ, ôn nhu công, nữ vương thụ LOL =)))
Sắc mặt Lạc Tần Thiên từ từ âm trầm, anh nắm chặt điện thoại di động, hao tổn đi rất lớn sức lực mới có thể khống chế lại tâm tình, thằng nhãi Lạc Hướng này, mặc dù trước mặt anh luôn mỉm cười cung thuận, nhưng Lạc Tần Thiên luôn có cảm giác anh không thể không chế được cậu ta, giống như rắn độc nấp trong lùm cỏ, chẳng biết lúc nào sẽ quăng người ra mạnh mẽ cắn mình một phát.
Mà nụ cười của Lạc Hướng, lại là thứ Lạc Tần Thiên ghét nhất.
“Tôi thật sự rất muốn biết, cậu đồng ý hợp tác với tôi rốt cuộc là vì cái gì?” Lạc Tần Thiên nỗ lực để cho thanh âm của mình nghe thật bình tĩnh, nhưng vẫn lộ ra một chút tức giận. Đêm nay là cơ hội tốt nhất để ám sát Tiếu Tẫn Nghiêm, đồng thời anh cũng đã đem hết thảy tính toán một cách chuẩn xác, từ mang Diệp Mạc trắng trợn leo lên du thuyền của Lâm Tả Kha, đến ám dẫn Tiếu Tẫn Nghiêm lên phòng đánh cược ở lầu hai, tất cả những thứ này đều có thể làm cho Tiếu Tẫn Nghiêm phải lộ diện trong tầm ngắm của tên sát thủ đang ẩn nấp.
Rõ ràng vạn sự đã chuẩn bị, đến bước cuối cùng lại bị một Lạc Hướng triệt để phá hủy hết.
Mà lý do của cậu ta! Căn bản không đáng nói đến!
“Nghe lệnh của ca, còn cần lý do sao?” Thanh âm vui vẻ nhẹ nhàng của Lạc Hướng truyền đến, Lạc Tần Thiên hận không thể quẳng chiếc điện thoại xuống.
“Lạc Hướng, cậu nghe rõ cho tôi, coi như có một ngày cậu thừa kế vị trí của cha tôi, cậu cũng hòng khiến tôi phải tỏ ra khúm núm với cậu!” Lạc Tần Thiên vừa dứt lời, liền ngắt điện thoại di động, đút trở lại túi quần, đem ly rượu trong tay một hơi uống cạn sạch.
Lạc Tần Thiên có chút buồn bực nhìn mặt biển đen tối, hai con ngươi đen sáng sủa phủ kín một tầng bóng đen, đoạn thời gian hơn 2 năm trước kia, còn có thể tìm trở về lại sao? Giờ khắc này, anh vẫn còn là Lạc Tần Thiên kia trong mắt Mạc Mạc sao?
Anh không nên biến thành ra như vậy!
Nhưng, làm sao để quay đầu lại đây?
Đón một chút gió biển thổi vào, Lạc Tần Thiên trở lại vào trong du thuyền, hướng về phòng nghỉ của Diệp Mạc đi đến….
“Tiếu Tẫn Nghiêm, anh đừng quên, trò đánh cược vừa nãy anh đã thua rồi.” Diệp Mạc cắn răng nghiến lợi nói “Nhiều người chứng kiện như vậy, trừ khi anh muốn danh tiếng của mình ở thành phố X vứt vào sọt rác!”
Phía sau truyền đến thanh âm cười âm hiểm của Tiếu Tẫn Nghiêm, tiếp theo đó là tiếng trầm thấp của giày da giẫm trên mặt đất, Diệp Mạc biết Tiếu Tẫn Nghiêm đang đứng ngay phía sau cậu.
“Chưa nói đến chuyện tôi có tuân thủ theo ước định hay không, cho dù những người trên du thuyền có chứng kiến, em nghĩ trong số bọn họ có kẻ nào dám đem chuyện ngày hôm nay gióng trống khua chiêng loan truyền ra bên ngoài sao.” Tiếu Tẫn Nghiêm đã đứng phía sau Diệp Mạc, kề sát sau lưng Diệp Mạc, cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, hơi thở nhẹ nhàng phả bên tai Diệp Mạc, làn môi vô tình hữu ý cọ sát vành tai Diệp Mạc, thanh âm nhẹ nhàng ám muội phát ra “Đều là em đã đánh giá thấp tôi, cho nên mới làm ra nhiều chuyện không biết tự lượng sức mình như vậy.” (Jian: ồ, toi cũng đánh giá thấp độ vô sỉ của anh rồi đó =.=’ tráo trở vl =)))
Diệp Mạc căm ghét nghiêng đầu, muốn né tránh động tác kề miệng của Tiếu Tẫn Nghiêm, lại bị Tiếu Tẫn Nghiêm từ phía sau ôm lấy eo.
Mạnh Truyền Tân rất tự giác hạ súng xuống, Diệp Mạc vẫn còn chưa phản ứng lại thì Mạnh Truyền Tân đã ẩn thân trong khoảng tối.
“Tiếu Tẫn Nghiêm, anh buông tay!” Diệp Mạc dùng sức tránh thoát nhưng vẫn bị Tiếu Tẫn Nghiêm từ phía sau kiềm trụ chặt chẽ, cả người đều nằm trong lồng ngực Tiếu Tẫn Nghiêm, càng lúc càng sát.
“Buông tay?” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên âm lãnh lên, đem mặt dán thật chặt ở chếch bên má Diệp Mạc “Con mẹ nó nếu tôi có thể buông tay được thì đã sớm một súng bắn chết em rồi!” (Jian: tối ngày súng mới chả ống, dọa nhau à =.=’)
Con đường theo đuổi Diệp Mạc này cụ thể có bao nhiêu gian nan, chỉ có Tiếu Tẫn Nghiêm tự mình biết, hắn đã từng hại Diệp Mạc thân thể đầy thương tích, mà chính hắn, cũng đã phải nếm trải thống khổ vạn tiễn xuyên tâm, gút mắc hiểu lầm dai dẳng như vậy, tâm hắn cũng đã bị đục thủng thành trăm ngàn lỗ. Nhưng bảo hắn buông tay? Hắn chưa từng nghĩ tới, bởi hắn biết mình mãi mãi cũng không thể làm được, dù là lúc trước nghĩ rằng Diệp Mạc đã chết, hắn cũng không ngừng theo đuổi bóng hình Diệp Mạc, loại yêu này, biến hắn thành ác ma, ép hắn phát điên phát rồ, giống như hút phải ma túy tinh khiết cao độ. Nhiễm phải, có say sưa, có sung sướng đê mê, nhưng cũng có đau đớn dằn vặt vô biên vô hạn.
Câu nói này của Tiếu Tẫn Nghiêm bất ngờ lại khiến cho Diệp Mạc bình tĩnh lại, cậu để mặc cho Tiếu Tẫn Nghiêm ôm mình, mặc kệ Tiếu Tẫn Nghiêm khao khát khó nhịn ở giữa cổ cậu liếm láp, cậu nhắm mắt lại, màu xám dạ che khuất vẻ bi thương nơi đáy mắt Diệp Mạc.
“Tiếu Tẫn Nghiêm, để tôi cùng Lạc Tần Thiên đi thôi, nếu như anh thật sự yêu tôi.” Diệp Mạc nhỏ giọng nói, giống như đang cầu xin.
Diệp Mạc phát hiện ra cậu càng ngày càng không rõ ràng lý do là gì mà từ chối Tiếu Tẫn Nghiêm, không chỉ dừng lại ở phương diện từng bị hắn tổn thương, chỉ là trong tiềm thức đã nuôi thành một loại thói quen từ chối.
Càng hoặc là, Diệp Mạc cho rằng, bản thân nên yêu Lạc Tần Thiên!
“Vậy còn tôi?” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên xoay người Diệp Mạc, hai tay giữ chặt hai bên bả vai Diệp Mạc, sắc mặt gấp phẫn “Tôi con mẹ nó yêu em lâu đến như vậy, đến cuối cùng cái gì cũng không xứng có được sao?”
Diệp Mạc khẽ cúi đầu, mím môi không nói lời nào, trong nháy mắt, Diệp Mạc thực sự đã do dự.
Nhưng cậu, thực sự không dám yêu lại lần nữa.
“Diệp Mạc, em không thể tàn nhẫn như vậy!” Đối mặt với một Diệp Mạc trầm mặc không nói gì, khuôn mặt Tiếu Tẫn Nghiêm từ từ trở nên dữ tợn, hắn dùng sức lắc lắc thân thể Diệp Mạc “Tôi đã học cách làm sao để yêu, tôi thậm chí vào lúc em đang khôi phục lại ký ức nhẫn nhịn kích động không đi gặp em, rốt cuộc em muốn tôi phải cầu xin em thế nào em mới có thể tin tưởng tôi sẽ không làm em tổn thương nữa đây!”
Tầm mắt Diệp Mạc vẫn hạ thấp, hồi lâu mới nhỏ giọng nói “Để tôi đi!”
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên ngừng động tác lại, vì phẫn nộ cực độ, toàn thân hắn đều đang run rẩy, hắn không thể tin nổi nhìn vẻ mặt Diệp Mạc lúc này, hết thảy lý tính rốt cuộc vào thời khắc này ầm ầm đổ nát!
“Mẹ kiếp!” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên chửi thề một tiếng, nắm lấy phần áo trước ngực Diệp Mạc túm lên, hai mắt phát ra hàn ý dọa người “Mẹ nó chứ ôn nhu! Tôi biết mà, ngoại trừ dùng đến sức mạnh, cái gì cũng đều không giữ được em! Diệp Mạc! Tôi tàn nhẫn, là do em bức tôi!”
Tàn nhẫn đối với Diệp Mạc, trước nay không phải là phương thức thực sự Tiếu Tẫn Nghiêm muốn đối xử với cậu, Diệp Mạc căm hận Tiếu Tẫn Nghiêm từng lần từng lần đem cậu bức đến bờ tuyệt vọng, có thể Diệp Mạc chẳng biết rằng, đây chỉ vẻn vẹn là thủ đoạn duy nhất Tiếu Tẫn Nghiêm có thể dùng đến để níu giữ cậu.
Nếu như hai năm trước, nếu Tiếu Tẫn Nghiêm dung túng tất cả cho Diệp Mạc, có lẽ Diệp Mạc đã sớm rời khỏi Tiếu Tẫn Nghiêm rồi.
Nếu như kết quả của việc ôn nhu là mất đi, vậy loại ôn nhu này đối với Tiếu Tẫn Nghiêm mà nói, chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì!
“Anh làm cái gì?! Thả tôi ra!”
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên vác Diệp Mạc lên vai, mặt âm trầm, nhanh chân bước hướng về một phía, cũng xoay người đối với nơi Mạnh Truyền Tân đang ẩn nấp lớn tiếng ra lệnh “Cậu, đến bệnh viện!”
Một ý nghĩ ác độc nảy sinh trong lòng Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm không biết rằng, chính một ý niệm ác độc này của hắn, về sau lại khiến tình yêu của hắn và Diệp Mạc bức thành tuyệt thương! (Jian: đúng rồi, mài ngu lắm con ạ >.<)
Chỉ cần có thể giữ lại người con trai này! Hắn sẽ lại tàn nhẫn thêm một lần, một lần cuối cùng!! (Jian: chết người mẹ nó luôn còn cuối khỉ gì nữa, ăn gì ngu quá ngu >.<)
Chỉ cần một lần cuối cùng!!
Bãi đậu xe nơi cảng khẩu, Tiếu Tẫn Nghiêm đem Diệp Mạc mạnh mẽ nhét vào chỗ ngồi phía sau xe, đột nhiên đóng cửa xe sau lại, Tiếu Tẫn Nghiêm liền đem Diệp Mạc đặt ở dưới thân.
“Tiếu Tẫn Nghiêm!” Diệp Mạc hét to một tiếng “Đừng khiến tôi phải hận anh!”
Động tác Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên dừng lại, hắn nhìn nam nhân dưới thân đang dùng ánh mắt hung hãn trừng trừng nhìn mình, cắn răng một cái, xé rách quần áo Diệp Mạc.
Trong xe truyền đến thanh âm quần áo bị xé rách, cùng với tiếng Diệp Mạc ra sức cầu cứu.
Diệp Mạc làm sao cũng không ngờ tới, một khắc trước cậu còn đang cùng trò chuyện hòa bình với Tiếu Tẫn Nghiêm, trong nháy mắt, hắn lại mất đi khống chế!
Vẻn vẹn chỉ bởi đây là cách duy nhất hắn có thể nghĩ ra ngay bây giờ để níu giữ cậu!
Đến khi lồng ngực Diệp Mạc xích lõa ở nơi đáy mắt Diệp Mạc, động tác của Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên cứng ngắc lại, những vết thương trên thân thể Diệp Mạc mà Phục Luân tạo ra vẫn còn lưu lại vết sẹo, tuy đã từ từ nhạt đi, nhưng khi nhìn thật kỹ, vẫn có thể ngờ ngợ nhìn ra, thân thể này đã từng bị người khác điên cuồng ngược đãi qua.
Đây là Tiếu Tẫn Nghiêm hắn từng ban cho người con trai này…
Tiếu Tẫn Nghiêm thở hổn hện, đột nhiên ra sức nện một quyền ở một bên đầu ghế Diệp Mạc đang tựa, tầng tầng vang lên một tiếng trầm, khiến cho thân thể Diệp Mạc trong nháy mắt run rẩy một hồi.
Đang giãy giụa bên trong, Diệp Mạc đã hao tổn rất nhiều sức lực, thở không ra hơi mà đối diện với Tiếu Tẫn Nghiêm, nhớ tới hành động thô bạo khi nãy của Tiếu Tẫn Nghiêm, ánh mắt Diệp Mạc lộ ra lãnh tuyệt, nhưng trong nháy mắt tiếp theo lại tản đi gần hết, bởi Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên đem đầu áp vào lồng ngực cậu, chôn mặt vào trong, giống như đứa trẻ làm chuyện sai trái.
“Mạc Mạc… cầu xin em, trở lại bên cạnh tôi đi, bất kể em có trả thù tôi những gì tôi đã làm với em cũng được, chỉ cần em trở lại…” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm lẩm bẩm truyền vào trong tai Diệp Mạc, Diệp Mạc vẫn như cũ, mím môi không nói gì, chỉ là ánh mắt không còn kích động phẫn nộ như khi nãy nữa.
Cậu có thể dùng ánh mắt phẫn hận quát mắt Tiếu Tẫn Nghiêm hung ác, nhưng không cách nào ở lúc Tiếu Tẫn Nghiêm đang đau thương bất lực mà nói ra một câu quá khích làm thương tổn hắn, thậm chí ngay cả ánh mắt, cũng không đành lòng lạnh lẽo.
“Tại sao em không muốn cho tôi một cơ hội…” Tiếu Tẫn Nghiêm thấp giọng nói, thanh âm từ từ lộ ra cỗ quyết tử hận tâm “Bởi vì tôi từng làm em tổn thương sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên ngẩng đầu, sau khi nhìn vẻ mặt Diệp Mạc vẫn lãnh đạm, đột nhiên đưa tay từ bên hông rút ra khẩu súng m9 đen ngòm, nắm tại tay trái, dưới tầm mắt kinh ngạc bất ngờ của Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm đem nòng súng chống đỡ ở một bên bả vai của chính mình, không chút do dự nã ra một phát súng.
Đoàng! Một tiếng súng vang! Thậm chí có mấy giọt máu bắn trên mặt Diệp Mạc, Diệp Mạc mở ra hai mắt, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng này, trong não trống rỗng, làn môi trở nên trắng bệch run rẩy, không nói ra được lời nào.
“Lúc trước chính tôi đã bắn vào nơi này của em một phát súng…. Hiện tại… trả lại em….”
…………………..
Lạc Tần Thiên cùng quan khách sau khi một hồi tán gẫu với nhau, liền đi tới boong thuyền, lấy điện thoại di động ra gọi.
Tuy rằng đêm nay anh thắng, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm không chết đi theo kế hoạch, vẫn khiến cho anh cảm thấy rất không thoải mái!
Mà nguyên nhân, chính là Lạc Hướng!
“Tôi cần một lời giải thích!” Điện thoại vừa mới kết nối, Lạc Tần Thiên liền lạnh lùng chất vấn.
Đầu bên kia điện thoại, Lạc Hướng dừng một chút mới chậm rãi nói “Ca, là em để tên sát thủ trên du thuyền kia từ bỏ hành động.”
Lạc Tần Thiên biến sắc, cười gằn trào phúng nói “Sao? Cậu muốn đối đầu với tôi sao?”
“Ca, kế hoạch vốn nguy hiểm rất lớn, coi như có ám sát thành công Tiếu Tẫn Nghiêm đi, chỉ cần sau đó Lâm Tả Kha điều tra sơ một chút liền có thể biết được chuyện này có liên quan đến Lạc gia tộc, mà ca ở ngay trên du thuyền, tất nhiên không thể tránh khỏi liên quan.”
“Cậu lại suy nghĩ đến thế cho tôi cơ à?” Lạc Tần Thiên mỉa mai cười, thanh âm lạnh đến cực điểm.
Đầu dây bên kia, Lạc Hướng đột nhiên cũng nở nụ cười “Lạc Hướng quyết không cho phép bất cứ khả năng nào tổn thương đến ca tồn tại.” (Jian: niên hạ, huynh đệ, ôn nhu công, nữ vương thụ LOL =)))
Sắc mặt Lạc Tần Thiên từ từ âm trầm, anh nắm chặt điện thoại di động, hao tổn đi rất lớn sức lực mới có thể khống chế lại tâm tình, thằng nhãi Lạc Hướng này, mặc dù trước mặt anh luôn mỉm cười cung thuận, nhưng Lạc Tần Thiên luôn có cảm giác anh không thể không chế được cậu ta, giống như rắn độc nấp trong lùm cỏ, chẳng biết lúc nào sẽ quăng người ra mạnh mẽ cắn mình một phát.
Mà nụ cười của Lạc Hướng, lại là thứ Lạc Tần Thiên ghét nhất.
“Tôi thật sự rất muốn biết, cậu đồng ý hợp tác với tôi rốt cuộc là vì cái gì?” Lạc Tần Thiên nỗ lực để cho thanh âm của mình nghe thật bình tĩnh, nhưng vẫn lộ ra một chút tức giận. Đêm nay là cơ hội tốt nhất để ám sát Tiếu Tẫn Nghiêm, đồng thời anh cũng đã đem hết thảy tính toán một cách chuẩn xác, từ mang Diệp Mạc trắng trợn leo lên du thuyền của Lâm Tả Kha, đến ám dẫn Tiếu Tẫn Nghiêm lên phòng đánh cược ở lầu hai, tất cả những thứ này đều có thể làm cho Tiếu Tẫn Nghiêm phải lộ diện trong tầm ngắm của tên sát thủ đang ẩn nấp.
Rõ ràng vạn sự đã chuẩn bị, đến bước cuối cùng lại bị một Lạc Hướng triệt để phá hủy hết.
Mà lý do của cậu ta! Căn bản không đáng nói đến!
“Nghe lệnh của ca, còn cần lý do sao?” Thanh âm vui vẻ nhẹ nhàng của Lạc Hướng truyền đến, Lạc Tần Thiên hận không thể quẳng chiếc điện thoại xuống.
“Lạc Hướng, cậu nghe rõ cho tôi, coi như có một ngày cậu thừa kế vị trí của cha tôi, cậu cũng hòng khiến tôi phải tỏ ra khúm núm với cậu!” Lạc Tần Thiên vừa dứt lời, liền ngắt điện thoại di động, đút trở lại túi quần, đem ly rượu trong tay một hơi uống cạn sạch.
Lạc Tần Thiên có chút buồn bực nhìn mặt biển đen tối, hai con ngươi đen sáng sủa phủ kín một tầng bóng đen, đoạn thời gian hơn 2 năm trước kia, còn có thể tìm trở về lại sao? Giờ khắc này, anh vẫn còn là Lạc Tần Thiên kia trong mắt Mạc Mạc sao?
Anh không nên biến thành ra như vậy!
Nhưng, làm sao để quay đầu lại đây?
Đón một chút gió biển thổi vào, Lạc Tần Thiên trở lại vào trong du thuyền, hướng về phòng nghỉ của Diệp Mạc đi đến….
Tác giả :
Cáp Khiếm Huynh