Lao Tù Ác Ma
Quyển 2 - Chương 36: Hồi ức – Lạc gia tộc
Nếu như lại cho Diệp Mạc một cơ hội, Diệp Mạc đánh chết cũng sẽ không tới nơi này….
Ký ức thống khổ cõi lòng tan nát đêm đó vẫn còn lưu lại mới tinh trong đầu, ở nơi khó có thể mở miệng nói cũng đang mơ hồ đau đớn… Tầm mắt lạnh lẽo nhưng ngầm có ý quỷ tiếu (cười quỷ dị) của Tiếu Tẫn Nghiêm khiến Diệp Mạc hận không thể lập tức chạy khỏi nơi này.
Tiếu Tẫn Nghiêm mặt không chút biến sắc đem đề tài câu chuyện chuyển hướng về phía Diệp mạc, thanh âm trầm thấp lười biếng khiến cho người khác nghĩ rằng họ chỉ mới quen biết.
“Diệp tiên sinh nhìn rất quen mắt, chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?” Tiếu Tẫn Nghiêm nâng ly rượu lên, nụ cười liễm ở khóe miệng, ánh mắt thâm thúy nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Diệp Mạc.
Trong lòng Diệp Mạc trùng xuống, cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo, chỉ là thanh âm rõ ràng không có chút tự tin “Sao có thể, chắc Tiếu tổng nhớ lầm đấy thôi.”
“Ồ…” Âm điệu hơi vung lên, không biết là đang nghi hoặc hay đã phủ nhận. Khóe miệng Tiếu Tẫn Nghiêm hơi nhếch, lộ ra nụ cười tà mị mà lại âm lãnh “Chắc là tôi đã nhớ nhầm thật.”
Tiếu Tẫn Nghiêm vừa dứt lời, Diệp Mạc liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu biết, người đàn ông này đã nhận ra cậu, chỉ là hắn không muốn vạch trần mà thôi. Nghĩ lại, cậu là người yêu của cháu trai Lạc Xuyên, nếu ngả bài thì cũng chỉ là đôi bên phải lúng túng.
Ánh mắt Diệp Mạc một lần nữa rơi trên người Tiếu Tẫn Nghiêm.
Một thân âu phục được cắt may bằng thủ công tinh tế khéo léo, dưới cằm hiện lên đường nét cương nghị, khiến cho toàn thân tản ra khí chất lãnh khốc kiên cường, lời nói cử chỉ đều rất hùng vĩ của một kẻ lãnh đạo, biểu hiện trầm ổn vững chắc, mặt dù trên mặt hiện lên nét cười nhạt, nhưng cả người vẫn lộ ra một luồng hàn khí lạnh lẽo, đôi mắt sắc bén tựa hồ có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ khiến người khác phải phát sợ. Nhưng không thể phủ nhận một sự thực là, người đàn ông này quả thật rất đẹp trai tuấn tú, mị lực lãnh khốc mê người tựa hồ có thể làm cho bất kỳ nữ nhân hoặc tên gay nào đó phải rít gào lên điên cuồng, đáng tiếc là loại này, Diệp Mạc không hề thích, thậm chí còn muốn tránh cho thật xa, người đàn ông này quá mức âm u đáng sợ.
Nếu như Tần Thiên là quang (ánh sáng), thì người đàn ông này không thể nghi ngờ chính là ám (bóng đêm)…
Có điều vì chuyện Tiếu Tẫn Nghiêm đã từng làm với Diệp Mạc, Diệp Mạc đem hắn ném ra xa khỏi vòng tiếp cận.
Thức ăn được mang lên, Lạc Tần Thiên không quan tâm tới vẻ mặt đen sầm của Lạc Xuyên mà liên tục gắp thức ăn cho Diệp Mạc, lúc Lạc Xuyên trò chuyện với Tiếu Tẫn Nghiêm thì Lạc Tần Thiên lại thỉnh thoảng cùng Diệp Mạc cúi đầu nói nhỏ vào tai nhau, Diệp Mạc bị chọc tới không nhịn được phải nhỏ giọng bật cười.
Tiếu Tẫn Nghiêm chợt phát hiện ra người con trai này khi cười lên thực sự là một khung cảnh rất đẹp, chẳng khác nào trong mảnh đất toàn sỏi đá cằn cỗi lại đào lên được một viên minh châu, khiến cho người thần kinh và thị giác sớm đã mệt mỏi liền trở nên tỉnh táo sáng ngời.
Đêm đó cũng đã biết, nam nhân này chẳng phải vật tầm thường…
Trong bữa ăn, Lạc Tần Thiên không cẩn thận vô ý làm đổ một chút canh lên người Diệp Mạc, Diệp Mạc vừa vặn lấy đó làm cái cớ để đi vào nhà vệ sinh hóa giải bớt chút tâm trạng lúc này đang căng thẳng, dù là Tiếu Tẫn Nghiêm không có vạch trần mọi chuyện, nhưng ánh mắt lạnh lẽo kia của hắn cũng đủ khiến Diệp Mạc toát mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Diệp Mạc mới vừa rời đi không lâu, Tiếu Tẫn Nghiêm liền lấy cớ gọi điện thoại mà ra khỏi phòng riêng, Tiếu Tẫn Nghiêm vừa mới đi, cả khuôn mặt Lạc Xuyên hoàn toàn sa sầm lại.
“Tên tiểu tử thối nhà ngươi có phải là muốn làm cho ta tức chết không hả!” Lạc Xuyên trừng mắt nhìn vẻ mặt không quan tâm của Lạc Tần Thiên, thiếu điều thổ huyết ra nữa thôi.
“Lạc thúc, thúc đừng nóng giận.” Lạc Tần Thiên bình thản uống rượu “Chuyện không thể thay đổi được thì nên thử chấp nhận. Lại nói, bây giờ kết hôn với nam nhân là chuyện rất bình, thúc cần gì phải đắn đo giới tính của Mạc Mạc chứ.”
“Ngươi… ngươi…” Lạc Xuyên tức giận đến không nói nên lời “Con mẹ nó, ngươi còn muốn thừa kế Lạc gia tộc không hả? Nếu như bị cha ngươi biết ngươi cưới một thằng con trai về làm vợ, thử hỏi ông ta có đánh gãy chân ngươi không!”
Lạc Tần Thiên tiếp tục gắp thức ăn, dửng dưng như không nói “Nếu vì kế thừa Lạc gia tộc mà phải từ bỏ Mạc Mạc thì cả vị trí người thừa kế này cháu không cần, cha cháu còn chưa tới 50 tuổi, hơn nữa ông ấy nhiều tình nhân như vậy, tuỳ tiện sinh thêm đại một người thừa kế khác là được rồi.”
“Ngươi…” Lạc Xuyên mắt trừng trừng nhìn Lạc Tần Thiên đang vô cùng bình thản, tức giận đến cả nửa ngày cũng không nặn ra nổi một chữ.
Ký ức thống khổ cõi lòng tan nát đêm đó vẫn còn lưu lại mới tinh trong đầu, ở nơi khó có thể mở miệng nói cũng đang mơ hồ đau đớn… Tầm mắt lạnh lẽo nhưng ngầm có ý quỷ tiếu (cười quỷ dị) của Tiếu Tẫn Nghiêm khiến Diệp Mạc hận không thể lập tức chạy khỏi nơi này.
Tiếu Tẫn Nghiêm mặt không chút biến sắc đem đề tài câu chuyện chuyển hướng về phía Diệp mạc, thanh âm trầm thấp lười biếng khiến cho người khác nghĩ rằng họ chỉ mới quen biết.
“Diệp tiên sinh nhìn rất quen mắt, chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?” Tiếu Tẫn Nghiêm nâng ly rượu lên, nụ cười liễm ở khóe miệng, ánh mắt thâm thúy nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Diệp Mạc.
Trong lòng Diệp Mạc trùng xuống, cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo, chỉ là thanh âm rõ ràng không có chút tự tin “Sao có thể, chắc Tiếu tổng nhớ lầm đấy thôi.”
“Ồ…” Âm điệu hơi vung lên, không biết là đang nghi hoặc hay đã phủ nhận. Khóe miệng Tiếu Tẫn Nghiêm hơi nhếch, lộ ra nụ cười tà mị mà lại âm lãnh “Chắc là tôi đã nhớ nhầm thật.”
Tiếu Tẫn Nghiêm vừa dứt lời, Diệp Mạc liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu biết, người đàn ông này đã nhận ra cậu, chỉ là hắn không muốn vạch trần mà thôi. Nghĩ lại, cậu là người yêu của cháu trai Lạc Xuyên, nếu ngả bài thì cũng chỉ là đôi bên phải lúng túng.
Ánh mắt Diệp Mạc một lần nữa rơi trên người Tiếu Tẫn Nghiêm.
Một thân âu phục được cắt may bằng thủ công tinh tế khéo léo, dưới cằm hiện lên đường nét cương nghị, khiến cho toàn thân tản ra khí chất lãnh khốc kiên cường, lời nói cử chỉ đều rất hùng vĩ của một kẻ lãnh đạo, biểu hiện trầm ổn vững chắc, mặt dù trên mặt hiện lên nét cười nhạt, nhưng cả người vẫn lộ ra một luồng hàn khí lạnh lẽo, đôi mắt sắc bén tựa hồ có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ khiến người khác phải phát sợ. Nhưng không thể phủ nhận một sự thực là, người đàn ông này quả thật rất đẹp trai tuấn tú, mị lực lãnh khốc mê người tựa hồ có thể làm cho bất kỳ nữ nhân hoặc tên gay nào đó phải rít gào lên điên cuồng, đáng tiếc là loại này, Diệp Mạc không hề thích, thậm chí còn muốn tránh cho thật xa, người đàn ông này quá mức âm u đáng sợ.
Nếu như Tần Thiên là quang (ánh sáng), thì người đàn ông này không thể nghi ngờ chính là ám (bóng đêm)…
Có điều vì chuyện Tiếu Tẫn Nghiêm đã từng làm với Diệp Mạc, Diệp Mạc đem hắn ném ra xa khỏi vòng tiếp cận.
Thức ăn được mang lên, Lạc Tần Thiên không quan tâm tới vẻ mặt đen sầm của Lạc Xuyên mà liên tục gắp thức ăn cho Diệp Mạc, lúc Lạc Xuyên trò chuyện với Tiếu Tẫn Nghiêm thì Lạc Tần Thiên lại thỉnh thoảng cùng Diệp Mạc cúi đầu nói nhỏ vào tai nhau, Diệp Mạc bị chọc tới không nhịn được phải nhỏ giọng bật cười.
Tiếu Tẫn Nghiêm chợt phát hiện ra người con trai này khi cười lên thực sự là một khung cảnh rất đẹp, chẳng khác nào trong mảnh đất toàn sỏi đá cằn cỗi lại đào lên được một viên minh châu, khiến cho người thần kinh và thị giác sớm đã mệt mỏi liền trở nên tỉnh táo sáng ngời.
Đêm đó cũng đã biết, nam nhân này chẳng phải vật tầm thường…
Trong bữa ăn, Lạc Tần Thiên không cẩn thận vô ý làm đổ một chút canh lên người Diệp Mạc, Diệp Mạc vừa vặn lấy đó làm cái cớ để đi vào nhà vệ sinh hóa giải bớt chút tâm trạng lúc này đang căng thẳng, dù là Tiếu Tẫn Nghiêm không có vạch trần mọi chuyện, nhưng ánh mắt lạnh lẽo kia của hắn cũng đủ khiến Diệp Mạc toát mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Diệp Mạc mới vừa rời đi không lâu, Tiếu Tẫn Nghiêm liền lấy cớ gọi điện thoại mà ra khỏi phòng riêng, Tiếu Tẫn Nghiêm vừa mới đi, cả khuôn mặt Lạc Xuyên hoàn toàn sa sầm lại.
“Tên tiểu tử thối nhà ngươi có phải là muốn làm cho ta tức chết không hả!” Lạc Xuyên trừng mắt nhìn vẻ mặt không quan tâm của Lạc Tần Thiên, thiếu điều thổ huyết ra nữa thôi.
“Lạc thúc, thúc đừng nóng giận.” Lạc Tần Thiên bình thản uống rượu “Chuyện không thể thay đổi được thì nên thử chấp nhận. Lại nói, bây giờ kết hôn với nam nhân là chuyện rất bình, thúc cần gì phải đắn đo giới tính của Mạc Mạc chứ.”
“Ngươi… ngươi…” Lạc Xuyên tức giận đến không nói nên lời “Con mẹ nó, ngươi còn muốn thừa kế Lạc gia tộc không hả? Nếu như bị cha ngươi biết ngươi cưới một thằng con trai về làm vợ, thử hỏi ông ta có đánh gãy chân ngươi không!”
Lạc Tần Thiên tiếp tục gắp thức ăn, dửng dưng như không nói “Nếu vì kế thừa Lạc gia tộc mà phải từ bỏ Mạc Mạc thì cả vị trí người thừa kế này cháu không cần, cha cháu còn chưa tới 50 tuổi, hơn nữa ông ấy nhiều tình nhân như vậy, tuỳ tiện sinh thêm đại một người thừa kế khác là được rồi.”
“Ngươi…” Lạc Xuyên mắt trừng trừng nhìn Lạc Tần Thiên đang vô cùng bình thản, tức giận đến cả nửa ngày cũng không nặn ra nổi một chữ.
Tác giả :
Cáp Khiếm Huynh