Lao Tù Ác Ma
Quyển 2 - Chương 23: Đây là cậu đang cầu tôi à?
Chuẩn bị đầy đủ chu đáo công tác đàm phán, Hoàng Sát lại thông báo đến một tin tức, cuộc đàm phán vào lúc 2h chiều đã được định ra từ trước đổi thành 7h tối, cả địa điểm yêu cầu cũng khác với địa điểm đã hẹn trước. Dù sao chuyện lần này lỗi sai cũng là ở MY, thế nên Hoàng Sát có đưa ra yêu cầu gì thì Diệp Mạc cũng đều sẽ chấp thuận.
Buổi chiều tan việc sớm, Diệp Mạc nhận được cuộc điện thoại báo địa điểm đàm phán là bên trong gian phòng VIP ở Kim Nghê, còn yêu cầu chỉ một mình cậu đi vào. Diệp Mạc không suy nghĩ gì quá nhiều, nếu như một cuộc đàm phán công việc trang trọng lại diễn ra ở một nơi giải trí như vậy thì chắc là cũng không đến nỗi khó khăn căng thẳng như tưởng tượng, nói không chừng chỉ ngồi uống rượu trò chuyện hát mấy bài thì đối phương sẽ không truy cứu tới cùng trách nhiệm lần này nữa đâu, chỉ là có điều Diệp Mạc không hiểu, chính là, tại sao đối phương lại yêu cầu chỉ một mình cậu đi vào?
Diệp Mạc không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, thu xếp thật nhanh văn kiện, đi tới Kim Nghê sớm hơn nửa tiếng so với thời gian đã hẹn trước. Hoàng hôn dần buông xuống, ánh mặt trời sắp tắt Kim Nghê đã sớm nổi lên những thanh âm ồn ào huyên náo, phi thường nhộn nhịp rộn rã, Diệp Mạc vừa bước vào cửa, liền có một nhân viên hỏi rõ Diệp Mạc đến rồi đưa Diệp Mạc lên lầu trên vào bên trong một gian phòng KTV hạng VIP.
Bên trong gian phòng sạch sẽ rộng rãi, cách trang hoàng bày trí có vẻ như khác nhau một trời một vực với những gian phòng khác, trên một cái bàn rượu thủy tinh xếp đầy các loại rượu, ghế salông màu đen bọc da thật dưới ánh đèn u tối, quả cầu ánh sáng màu chỉa ra đủ màu sắc xoay chuyển liên tục, còn chưa bắt đầu ca hát nên bên trong gian phòng cực kỳ yên tĩnh. Diệp Mạc đem theo văn kiện đặt gọn gàng ở một góc salông, nghĩ là trước hết sẽ vui vẻ đùa giỡn trò chuyện, sau đó mới có thể dùng đến những thứ này được.
Đã tới giờ hẹn mà đại diện đối phương vẫn còn chưa thấy xuất hiện, Diệp Mạc kiên trì chờ đợi, chờ đến gần nửa tiếng sau, cửa phòng mới được mở ra, Diệp Mạc lập tức đứng lên, lộ ra nụ cười tiếp khách tiêu chuẩn, chỉ là khi thấy rõ người tới, trong nháy mắt, nụ cười trên mặt lập tức biến mất hoàn toàn, giống như bị điện giật, hai mắt cậu vụt mở toang không thể tin nổi.
“Là anh!” Sắc mặt Diệp Mạc đen sầm đến cực điểm, nhìn vẻ mặt cao ngạo thâm sâu của Tiếu Tẫn Nghiêm, trong lòng dâng lên một trận kích động muốn lập tức rời khỏi nơi này. “Anh… sao anh có thể là đại biểu Hoàng Sát được chứ?” Tiếu Tẫn Nghiêm rõ ràng là tổng giám đốc cao cao tại thượng của tập đoàn Hoàng Sát, sự kiện lần này chủ yếu bên bị ảnh hưởng chính là MY, đối với Hoàng Sát thì đây chỉ là một gợn sóng nhỏ, căn bản không cần Tiếu Tẫn Nghiêm phải tự mình ra mặt, Diệp Mạc đã nghĩ đến đủ loại tình huống cục diện sẽ diễn ra trong cuộc đàm phán này, nhưng cậu không thể ngờ tới người sẽ xuất hiện lại chính là Tiếu Tẫn Nghiêm.
Tiếu Tẫn Nghiêm khóe miệng hơi cong lên, mắt nhìn thẳng đi tới phía trước salông ngồi xuống, hai tay mở ra khoát lên trên chỗ tựa lưng của salông, hai chân bắt chéo, giống như một lão đại độc kiêu, dùng một loại ánh mắt kiên định khó lường nhìn kỹ Diệp Mạc.
“Diệp tiên sinh không ngồi sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm tựa tiếu phi tiếu mở miệng nói.
Diệp Mạc mặc dù có không muốn cỡ nào đi chăng nữa thì lúc này cũng chỉ có thể lấy đại cục làm trọng, liền tảng lờ ánh mắt của Tiếu Tẫn Nghiêm, lông mày hoành tỏa ngồi xuống. Tiếu Tẫn Nghiêm là kẻ đê tiện hèn hạ ra sao Diệp Mạc biết rất rõ, nếu không phải là có trò lạc thú bỉ ổi gì thì nhất định hắn sẽ không tự mình ra trận, vì vậy nên cuối cùng chiều gió của cuộc đàm phán này hoàn toàn được quyết định bởi tâm trạng của Tiếu Tẫn Nghiêm, cho dù cậu có nói nhiều cách mấy đi chăng nữa thì ở Tiếu Tẫn Nghiêm trong mắt đều là phí lời.
“Diệp tiên sinh lẽ nào không có lời gì muốn nói sao?” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm lộ ra mấy phần trào phúng, rót một ly rượu lắc ở trong tay, thời gian còn rất nhiều, lúc này hắn không cần phải nóng vội làm gì, huống chi Tiếu Tẫn Nghiêm biết rõ, nói cho cùng thì cuộc đàm phán này chẳng qua là nam nhân trước mặt này muốn cầu cạnh hắn, thế nên hắn chẳng cần lo đến chuyện cậu ta sẽ chống đối hắn.
Diệp Mạc không đối đầu với ánh mắt của Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ vô thức đưa tầm mắt đặt trên bàn rượu, đem hết toàn lực khách khí nói “Tôi đại diện cho MY thành thật xin lỗi chuyện cơ mật hợp tác bị lộ ra bên ngoài, đối với tổn hại của quý công cũng sẽ chấp nhận bồi thường tương ứng…” Diệp Mạc nói ra một tràng, tiếng cuối cùng lại nhỏ dần đi, Diệp Mạc tự biết, cậu đang nói những lời này một cách trịnh trọng nghiêm túc nhưng đối với Tiếu Tẫn Nghiêm mà nói thì nó chẳng khác nào đang thưởng thức một vở hài kịch hoặc là đang xem một con bọ chét bé xíu diễn trò, quyết định cuối cùng vẫn hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng hỉ nộ của hắn lúc này.
“Tôi là thương nhân, lấy lợi ích làm đầu, nếu như khởi tố có thể mang đến nhiều lợi ích cho tôi, vậy tại sao tôi phải dừng tay?” Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn tựa tiếu phi tiếu, căn bản không thể nhìn ra được hắn đang nghĩ cái gì trong đầu.
“Khởi tố sẽ khiến cho hạng mục đang hợp tác giữa chúng ta bị cắt đứt, tổn thất cho cả hai bên sẽ càng nhiều hơn.” Diệp Mạc từ đáy lòng có chút lo lắng, Tiếu Tẫn Nghiêm nói rõ sẽ không giảng hòa.
“Những công ty muốn cùng Hoàng Sát hợp tác nhiều không kể hết, Diệp tiên sinh nghĩ là Hoàng Sát chỉ cần mỗi MY sao?”
Trên gương mặt Diệp Mạc hiện rõ thất sắc “Tiếu tổng hà tất phải như vậy, thật ra chỉ cần một mệnh lệnh của ngài, hoàn toàn có thể chuyện lớn hóa nhỏ, hai bên vẫn có thể tiếp tục hợp tác vui vẻ, hơn nữa…” Diệp Mạc nói đến miệng khô lưỡi khô, vừa mới bắt đầu đã không cam lòng chịu thua, cậu nghĩ đến sau khi Diệp Thần Tuấn trở về sẽ tỏ ra thất vọng với năng lực của cậu, Diệp Mạc liền cảm thấy một trận đau lòng.
Hai con mắt thâm độc của Tiếu Tẫn Nghiêm hơi híp lại, xoay câu nói lại một cái “Diệp tiên sinh đây là đang cầu tôi đấy sao?”
Buổi chiều tan việc sớm, Diệp Mạc nhận được cuộc điện thoại báo địa điểm đàm phán là bên trong gian phòng VIP ở Kim Nghê, còn yêu cầu chỉ một mình cậu đi vào. Diệp Mạc không suy nghĩ gì quá nhiều, nếu như một cuộc đàm phán công việc trang trọng lại diễn ra ở một nơi giải trí như vậy thì chắc là cũng không đến nỗi khó khăn căng thẳng như tưởng tượng, nói không chừng chỉ ngồi uống rượu trò chuyện hát mấy bài thì đối phương sẽ không truy cứu tới cùng trách nhiệm lần này nữa đâu, chỉ là có điều Diệp Mạc không hiểu, chính là, tại sao đối phương lại yêu cầu chỉ một mình cậu đi vào?
Diệp Mạc không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, thu xếp thật nhanh văn kiện, đi tới Kim Nghê sớm hơn nửa tiếng so với thời gian đã hẹn trước. Hoàng hôn dần buông xuống, ánh mặt trời sắp tắt Kim Nghê đã sớm nổi lên những thanh âm ồn ào huyên náo, phi thường nhộn nhịp rộn rã, Diệp Mạc vừa bước vào cửa, liền có một nhân viên hỏi rõ Diệp Mạc đến rồi đưa Diệp Mạc lên lầu trên vào bên trong một gian phòng KTV hạng VIP.
Bên trong gian phòng sạch sẽ rộng rãi, cách trang hoàng bày trí có vẻ như khác nhau một trời một vực với những gian phòng khác, trên một cái bàn rượu thủy tinh xếp đầy các loại rượu, ghế salông màu đen bọc da thật dưới ánh đèn u tối, quả cầu ánh sáng màu chỉa ra đủ màu sắc xoay chuyển liên tục, còn chưa bắt đầu ca hát nên bên trong gian phòng cực kỳ yên tĩnh. Diệp Mạc đem theo văn kiện đặt gọn gàng ở một góc salông, nghĩ là trước hết sẽ vui vẻ đùa giỡn trò chuyện, sau đó mới có thể dùng đến những thứ này được.
Đã tới giờ hẹn mà đại diện đối phương vẫn còn chưa thấy xuất hiện, Diệp Mạc kiên trì chờ đợi, chờ đến gần nửa tiếng sau, cửa phòng mới được mở ra, Diệp Mạc lập tức đứng lên, lộ ra nụ cười tiếp khách tiêu chuẩn, chỉ là khi thấy rõ người tới, trong nháy mắt, nụ cười trên mặt lập tức biến mất hoàn toàn, giống như bị điện giật, hai mắt cậu vụt mở toang không thể tin nổi.
“Là anh!” Sắc mặt Diệp Mạc đen sầm đến cực điểm, nhìn vẻ mặt cao ngạo thâm sâu của Tiếu Tẫn Nghiêm, trong lòng dâng lên một trận kích động muốn lập tức rời khỏi nơi này. “Anh… sao anh có thể là đại biểu Hoàng Sát được chứ?” Tiếu Tẫn Nghiêm rõ ràng là tổng giám đốc cao cao tại thượng của tập đoàn Hoàng Sát, sự kiện lần này chủ yếu bên bị ảnh hưởng chính là MY, đối với Hoàng Sát thì đây chỉ là một gợn sóng nhỏ, căn bản không cần Tiếu Tẫn Nghiêm phải tự mình ra mặt, Diệp Mạc đã nghĩ đến đủ loại tình huống cục diện sẽ diễn ra trong cuộc đàm phán này, nhưng cậu không thể ngờ tới người sẽ xuất hiện lại chính là Tiếu Tẫn Nghiêm.
Tiếu Tẫn Nghiêm khóe miệng hơi cong lên, mắt nhìn thẳng đi tới phía trước salông ngồi xuống, hai tay mở ra khoát lên trên chỗ tựa lưng của salông, hai chân bắt chéo, giống như một lão đại độc kiêu, dùng một loại ánh mắt kiên định khó lường nhìn kỹ Diệp Mạc.
“Diệp tiên sinh không ngồi sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm tựa tiếu phi tiếu mở miệng nói.
Diệp Mạc mặc dù có không muốn cỡ nào đi chăng nữa thì lúc này cũng chỉ có thể lấy đại cục làm trọng, liền tảng lờ ánh mắt của Tiếu Tẫn Nghiêm, lông mày hoành tỏa ngồi xuống. Tiếu Tẫn Nghiêm là kẻ đê tiện hèn hạ ra sao Diệp Mạc biết rất rõ, nếu không phải là có trò lạc thú bỉ ổi gì thì nhất định hắn sẽ không tự mình ra trận, vì vậy nên cuối cùng chiều gió của cuộc đàm phán này hoàn toàn được quyết định bởi tâm trạng của Tiếu Tẫn Nghiêm, cho dù cậu có nói nhiều cách mấy đi chăng nữa thì ở Tiếu Tẫn Nghiêm trong mắt đều là phí lời.
“Diệp tiên sinh lẽ nào không có lời gì muốn nói sao?” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm lộ ra mấy phần trào phúng, rót một ly rượu lắc ở trong tay, thời gian còn rất nhiều, lúc này hắn không cần phải nóng vội làm gì, huống chi Tiếu Tẫn Nghiêm biết rõ, nói cho cùng thì cuộc đàm phán này chẳng qua là nam nhân trước mặt này muốn cầu cạnh hắn, thế nên hắn chẳng cần lo đến chuyện cậu ta sẽ chống đối hắn.
Diệp Mạc không đối đầu với ánh mắt của Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ vô thức đưa tầm mắt đặt trên bàn rượu, đem hết toàn lực khách khí nói “Tôi đại diện cho MY thành thật xin lỗi chuyện cơ mật hợp tác bị lộ ra bên ngoài, đối với tổn hại của quý công cũng sẽ chấp nhận bồi thường tương ứng…” Diệp Mạc nói ra một tràng, tiếng cuối cùng lại nhỏ dần đi, Diệp Mạc tự biết, cậu đang nói những lời này một cách trịnh trọng nghiêm túc nhưng đối với Tiếu Tẫn Nghiêm mà nói thì nó chẳng khác nào đang thưởng thức một vở hài kịch hoặc là đang xem một con bọ chét bé xíu diễn trò, quyết định cuối cùng vẫn hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng hỉ nộ của hắn lúc này.
“Tôi là thương nhân, lấy lợi ích làm đầu, nếu như khởi tố có thể mang đến nhiều lợi ích cho tôi, vậy tại sao tôi phải dừng tay?” Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn tựa tiếu phi tiếu, căn bản không thể nhìn ra được hắn đang nghĩ cái gì trong đầu.
“Khởi tố sẽ khiến cho hạng mục đang hợp tác giữa chúng ta bị cắt đứt, tổn thất cho cả hai bên sẽ càng nhiều hơn.” Diệp Mạc từ đáy lòng có chút lo lắng, Tiếu Tẫn Nghiêm nói rõ sẽ không giảng hòa.
“Những công ty muốn cùng Hoàng Sát hợp tác nhiều không kể hết, Diệp tiên sinh nghĩ là Hoàng Sát chỉ cần mỗi MY sao?”
Trên gương mặt Diệp Mạc hiện rõ thất sắc “Tiếu tổng hà tất phải như vậy, thật ra chỉ cần một mệnh lệnh của ngài, hoàn toàn có thể chuyện lớn hóa nhỏ, hai bên vẫn có thể tiếp tục hợp tác vui vẻ, hơn nữa…” Diệp Mạc nói đến miệng khô lưỡi khô, vừa mới bắt đầu đã không cam lòng chịu thua, cậu nghĩ đến sau khi Diệp Thần Tuấn trở về sẽ tỏ ra thất vọng với năng lực của cậu, Diệp Mạc liền cảm thấy một trận đau lòng.
Hai con mắt thâm độc của Tiếu Tẫn Nghiêm hơi híp lại, xoay câu nói lại một cái “Diệp tiên sinh đây là đang cầu tôi đấy sao?”
Tác giả :
Cáp Khiếm Huynh