Lão Sư Bá Đạo Chỉ Cưng Chiều Em
Chương 19: Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt
Sau buổi gặp mặt hôm đó, Ngọc Vy không còn dám suy nghĩ vẩn vơ gì đến vị phó tổng ấy, mọi chuyện cũng dần dần bị chìm xuống, không một ai nói ra nói vào một lời nào nữa.
Nói cách khác, dạo gần đây cả tâm trí cô đều đổ dồn hết vào thầy Lương, học tập và công việc, không còn thời gian để bận tâm đến những chuyện khác.
Sáng sớm hôm ấy,
Trong sân bỗng vắng vẻ một cách kì lạ, vừa nhìn thấy cô giọng nói trầm ấm của ai đó đã cất lên.
-Sao nay em đến sớm vậy?
-Vì không giỏi nên phải siêng năng hơn ạ.-Cô mỉm cười, nhanh chóng đi cất cặp.
Thầy Lương nhìn cô, đáy mắt thoáng hiện lên một chút cảm xúc khó tả.
-Hôm nay là bữa cuối.
-Hả? Sao ạ, còn hai tuần nữa mới kết thúc học phần mà?
-Hôm sau, thầy Long sẽ về tiếp tục những tiết học còn lại.
Cô há hốc mồm ngạc nhiên, đứng đơ ra vài giây, đối phương thấy vậy cũng không bàn đến việc đó nữa. Thầy Lương đứng dậy, tay kéo nhẹ lấy tay cô ra giữa sân.
-Nào, chăm chỉ tập luyện đi, sắp hết được ưu ái rồi!
Vậy là kể từ ngày hôm nay cô không còn được gặp thầy Lương rồi sao? Hết được ngắm vẻ đẹp soái ca này rồi sao?
Đúng là có chút không nỡ a!
Không hiểu vì sao đột nhiên tâm trạng cô lại trở nên u ám lạ thường, trong lòng có chút buồn vu vơ.
Thấy cô vẫn đứng im bất động, đối phương hơi mất kiên nhẫn, nhắc lại.
-Này, tập trung vào, hai mươi trái không được thì năm mươi trái.
Ngày cuối cùng gặp thầy, mới đầu còn chút đau thương bịn rịn không nỡ, nhưng bây giờ lại cảm thấy căm hận trăm phần.
Thầy Lương quả thật là biến thái a!
Bắt con gái liễu yếu đào tơ người ta tập luyện không ngừng nghỉ, đúng là muốn vắt cạn sức lực của cô mới hả hê mà.
-Thôi, sắp vào tiết rồi! Em đi lượm cầu đi.
Ngọc Vy ngoan ngoãn vâng lời, nhìn đám cầu vung vãi trong sân, đầu óc bỗng chốc choáng váng.
Trời a! Hơn mấy trăm trái cầu chứ đùa!
Cũng may là thầy Lương còn có lương tâm, phụ giúp cô đi nhặt cầu.
Bởi vậy người ta nói:"Bày thì dễ lắm, thu dọn mới mệt".
Ngọc Vy chạy loanh quanh khắp sân, gom góp đống cầu bỏ vào giỏ. Trong lúc mải mê lượm cầu, cánh tay cô bất giác chạm phải một vật thể mềm mại, ấp áp vô cùng. Vật thể ấy như chứa một lượng điện từ, giật thẳng vào từng tế bào thần kinh, khiến cô tê dại đến đờ đững.
Ngọc Vy vội vàng rút tay lại, bất giác ngước lên chạm phải ánh mắt đối phương, hai khuôn mặt áp gần trong gan tấc, dường như chỉ cách nhau một nhịp thở.
May quá, xém chút là...môi chạm môi rồi!
Đôi môi ấy, ôi thật gợi cảm quá đi!
Hơi thở nam tính của ai đó phả nhẹ lên khuôn mặt ửng hồng như đào của cô, khiến cô ngại ngùng cụp mắt lại, không dám nhìn đối phương.
A! Không hiểu vì sao cô lại có cảm giác...sắp hôn đến nơi a!
-A, cửa phòng mở rồi!
-Chắc thầy Lương đến rồi đó, mình vào đi.
Cả hai giật mình, đứng thẳng dậy, không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía cửa, trong lòng cô tự nhiên cảm thấy xấu hổ một cách kì lạ. Hệt như cả hai vừa bị bắt quả tang đang vụng trộm vậy.
Thầy Lương lập tức đứng dậy, chẳng mấy chốc đã lấy lại sự bình tĩnh, phong độ lịch lãm lúc đầu, ứng biến một cách nhanh lẹ.
-Các em tự tập luyện trước, chút nữa thầy sẽ dậy những động tác mới.
Nghe thế cô giả vờ như không có gì, tiếp tục gom nốt đống cầu còn lại. Thầy Lương cũng không nói gì thêm, nán lại quan sát thêm một lúc rồi bỏ đi.
Đến lúc này nhịp tim cô vẫn chưa thể trở về trạng thái bình thường, cả người cô như đang chảy một dòng nhiệt huyết nóng bừng, hai má ửng hồng.
Ngọc Vy à Ngọc Vy! Đừng suy nghĩ lung tung nữa!
Chỉ là tình cờ thôi! Không sao đâu!
Bình Tĩnh! Bình Tĩnh!
Cô cố gắng điều hòa lại hơi thở của mình, nhưng càng nghĩ lai càng thấy mình sai trái. Nếu như thường lệ, chắc hẳn cô đã đẩy người đó ra hoặc sẽ lập tức phản kháng mãnh liệt
Nhưng tại sao? Tại sao? Cô hình như lại có cảm giác mong chờ nhiều hơn?
Trời ơi! Cô đang bị gì thế này?
Trong lúc cô đang đắm chìm trong những suy nghĩ của mình thì tên hung thủ gây ra sự việc này lại xuất hiện, thong dong, bình thản như chưa hề có chuyện gì. Thầy Lương bước đến gần chỗ cô ngồi, dưới con mắt của hàng chục sinh viên chìa tay đưa cho một chiếc bánh ngọt.
Giây phút đó, không chỉ riêng hàng chục sinh viên chết trân mà ngay cả cô cũng như bị sét đánh trúng, cả người cứng đờ hẳn ra.
Có ai giải thích với cô chuyện gì đang diễn ra không?
Xung quanh biết bao con người đang đổ xô ánh mắt lên hai người, Ngọc Vy bất giác rùng mình, ý thức được cứ để thầy Lương đứng đây thật sự là không tốt chút nào. Cô đưa tay đón nhận chiếc bánh, vội vàng cảm ơn rồi đuổi khéo đối phương.
Thầy Lương cũng không hề biểu lộ chút cảm xúc gì, quay lại sân tập luyện cho những bạn khác.
Cô cầm chiếc bánh trong tay, bối rối vô cùng, không biết nên ăn hay nên xử lý nó như thế nào. Sau một lúc loay hoay với chiếc bánh, cô đành để nó sang một bên, ánh mắt chăm chú dõi ra sân, quan sát từng cử động cơ thể uyển chuyển, mạnh mẽ trong từng cú phát cầu, đập cầu của thầy Lương.
Ánh nắng ban mai nhè nhẹ xuyên qua ô cửa, len lỏi chiếu sáng lên thân hình ấy như vầng hào quang chói lọi. Bất kể là ai, khi chứng kiến bức tranh sống động ấy đều không thể ngừng cảm thán.
Đẹp quá! Mỗi động tác đều đẹp mê người!
Một lúc sau khi thầy Lương dặn dò các bạn tập luyện trên sân, thầy bất ngờ tiến gần lại ngồi kế bên cô một cách tự nhiên. Thầy lặng lẽ chống cằm, đưa người chòm về phía trước, ánh mắt trầm trầm vẫn dõi theo mọi người trên sân, không hề để tâm đến người ngồi cạnh đang dở khóc dở cười, khuôn mặt xinh xắn lúc hóa xanh, lúc lại hóa đỏ.
Trước bao nhiêu người ở đây! Cô thật sự muốn tàn hình cho xong!
Tôi là người tàn hình, làm ơn đừng nhìn thấy tôi, làm ơn...
Thầy Lương ngồi cạnh, bắt đầu chuyển sự chú ý sang người kế bên đang chấp tay lẩm bẩm một mình, đôi môi bất giác cong lên, nở nụ cười đầy bí hiểm. Mặc cho đối phương đang tự kỉ một mình, Phan Thành Lương nhặt chiếc bánh bên cạnh, từ tốn xé vỏ bọc, bẻ một nửa đưa cô, một nửa còn lại vô tư bỏ vào miệng ăn một cách ngon lành.
Lại một lần nữa cô sock toàn tập, một tay cầm lấy nửa chiếc bánh, một tay lấy tay vuốt vuốt ngực cho khí huyết lưu thông.
Ôi mẹ ơi! May mà cô chưa ăn sạch sành sanh.
Nếu là ngày thường chỉ trong vài nốt nhạc cái bánh chỉ còn lại vỏ bọc thôi đó.
Không biết nếu lúc thầy Lương quay lại, chiếc bánh đã nằm trọn trong chiếc bụng nhỏ này thì sẽ như thế nào nhỉ? Chắc cô sẽ độn thổ thật mất!
Đúng là đồ của thầy Lương cô không thể nhận bừa được a!
Ngày hôm đó quả là một ngày đáng nhớ, cả buổi chiều tâm trí cô cứ lơ đẵng tận trời mây, từng hình tượng về thầy Lương cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô. Từ từng hành động, cử chỉ, đến nụ cười, ánh mắt, từng thứ từng thứ đều làm cô cảm thấy vô cùng bồi hồi xúc động.
Ngọc Vy lướt facebook trong vô thức, cứ kéo lên rồi lại kéo xuống, không mục đích, không điểm dừng. Trên mạng, hàng loạt những lời chúc tốt đẹp đến Phương Uyên đang tràn ngập facebook.
Á! Chết rồi!
Nay là sinh nhật của Uyên, vậy mà cô xém quên mất.
Cô vội vàng tìm một hình ảnh bánh sinh nhật thật sinh đẹp, cùng hình ảnh hai người, cắt cắt, dán dán, ghép ghép lại thành một bức hình thật lung linh, kèm theo những lời chúc hết sức ý nghĩa.
Lướt nhìn dòng bạn bè sinh nhật trong tháng, mắt cô chợt sáng lên khi thấy tên Phan Thành Lương.
Thì ra hôm nay là sinh nhật thầy Lương. Thật là trùng hợp!
Sáng giờ xảy ra biết bao nhiêu chuyện, vậy mà cô vẫn dửng dưng chưa hề chúc thầy lời nào.
Đúng là tội lỗi muôn phần.
Tự nhiên cô lại nảy ra ý nghĩ muốn tặng quà cho thầy Lương, nhưng nghĩ đến lời từ biệt hôm nay, tim cô lại khẽ nhói lên, trong lòng tràn ngập cảm giác trống trải lạ thường.
Cô bấm vào tin nhắn cá nhân, đắn đo suy nghĩ soạn ra một đoạn dài những lời chúc tốt đẹp.
Không đợi cô chờ lâu, đối phương đã lập tức trả lời.
-Cảm ơn em, chúc thôi không có quà à?
Đọc dòng tin nhắn, cô suy tư một lúc rồi đột nhiên lóe lên một ý nghĩ tinh nghịch.
-Thầy thích màu gì?
-Màu đen và trắng.
Ngọc Vy vào Google, search và tải về một đống hộp quà màu đen trắng. Thế nhưng chưa kịp gửi đã bị ai kia hất cả gáo nước lạnh.
-Đừng nói là tặng thầy bút chì màu nha.
-Sặc, sao thầy lại nghĩ xấu cho em vậy được.
-Thế em tặng gì?
Cô nhanh tay gửi những tấm hình mình ưng ý nhất.
-Đó, thầy chọn đi!
-...
-Em còn keo hơn thầy tưởng @.@. Mà năm nào cũng có người chúc thầy mau có bạn gái, cho đến giờ thầy vẫn đang giữ vững chức hội trưởng hội ế. Riết rồi hội chỉ còn một thành viên. Thật đau lòng!
Trời ơi! Cô có nghe nhầm không vậy?
Sao có thể chứ? Chắc chắn là kén cá chọn canh quá đây mà.
-Thầy bớt kén chọn lại sẽ thoát ế ngay thôi. Đừng buồn, nếu không còn thành viên thì em gia nhập vậy.
Vừa seen dòng tin nhắn thầy Lương liền biến mất tăm, đợi chờ một lúc lâu đối phương vẫn chưa trả lời, cô sốt sắng gửi tin nhắn đi.
-Thầy đi ngủ rồi à?
-Không, Chỉ là...sau một lúc suy xét, thầy không thể để em nhập hội.
-Tại sao?
-Vì thầy sợ đến lúc đó, thầy không thể giữ nổi chức chủ tịch hội nữa.
-Xí, ai thèm tranh chức với thầy.-Cô bễu môi dỗi với màn hình máy tính.
-Nếu em thật sự ế, không cần tìm đâu xa, trước mắt đây đã có một soái ca chân chính.
Sặc! >.<
Đúng là nói chuyện với thầy Lương chỉ cần nuốt nước bọt cũng có thể nghẹn chết người mà.
Tại giây phút đó, tim cô đập mỗi lúc một nhanh, hai má ửng hồng, đôi tay run run. Cô mất gần ba mươi phút để định hình chuyện gì đang xảy ra, cứ gõ rồi lại xóa, không biết nên trả lời thế nào.
Đây có được coi là lời tỏ tình không?
Nếu thật sự như vậy, cô phải trả lời thế nào nhỉ?
Vừa mới trải qua một mối tình thất bại, liệu cô còn dám mở lòng với một ai nữa không?
Nói cách khác, dạo gần đây cả tâm trí cô đều đổ dồn hết vào thầy Lương, học tập và công việc, không còn thời gian để bận tâm đến những chuyện khác.
Sáng sớm hôm ấy,
Trong sân bỗng vắng vẻ một cách kì lạ, vừa nhìn thấy cô giọng nói trầm ấm của ai đó đã cất lên.
-Sao nay em đến sớm vậy?
-Vì không giỏi nên phải siêng năng hơn ạ.-Cô mỉm cười, nhanh chóng đi cất cặp.
Thầy Lương nhìn cô, đáy mắt thoáng hiện lên một chút cảm xúc khó tả.
-Hôm nay là bữa cuối.
-Hả? Sao ạ, còn hai tuần nữa mới kết thúc học phần mà?
-Hôm sau, thầy Long sẽ về tiếp tục những tiết học còn lại.
Cô há hốc mồm ngạc nhiên, đứng đơ ra vài giây, đối phương thấy vậy cũng không bàn đến việc đó nữa. Thầy Lương đứng dậy, tay kéo nhẹ lấy tay cô ra giữa sân.
-Nào, chăm chỉ tập luyện đi, sắp hết được ưu ái rồi!
Vậy là kể từ ngày hôm nay cô không còn được gặp thầy Lương rồi sao? Hết được ngắm vẻ đẹp soái ca này rồi sao?
Đúng là có chút không nỡ a!
Không hiểu vì sao đột nhiên tâm trạng cô lại trở nên u ám lạ thường, trong lòng có chút buồn vu vơ.
Thấy cô vẫn đứng im bất động, đối phương hơi mất kiên nhẫn, nhắc lại.
-Này, tập trung vào, hai mươi trái không được thì năm mươi trái.
Ngày cuối cùng gặp thầy, mới đầu còn chút đau thương bịn rịn không nỡ, nhưng bây giờ lại cảm thấy căm hận trăm phần.
Thầy Lương quả thật là biến thái a!
Bắt con gái liễu yếu đào tơ người ta tập luyện không ngừng nghỉ, đúng là muốn vắt cạn sức lực của cô mới hả hê mà.
-Thôi, sắp vào tiết rồi! Em đi lượm cầu đi.
Ngọc Vy ngoan ngoãn vâng lời, nhìn đám cầu vung vãi trong sân, đầu óc bỗng chốc choáng váng.
Trời a! Hơn mấy trăm trái cầu chứ đùa!
Cũng may là thầy Lương còn có lương tâm, phụ giúp cô đi nhặt cầu.
Bởi vậy người ta nói:"Bày thì dễ lắm, thu dọn mới mệt".
Ngọc Vy chạy loanh quanh khắp sân, gom góp đống cầu bỏ vào giỏ. Trong lúc mải mê lượm cầu, cánh tay cô bất giác chạm phải một vật thể mềm mại, ấp áp vô cùng. Vật thể ấy như chứa một lượng điện từ, giật thẳng vào từng tế bào thần kinh, khiến cô tê dại đến đờ đững.
Ngọc Vy vội vàng rút tay lại, bất giác ngước lên chạm phải ánh mắt đối phương, hai khuôn mặt áp gần trong gan tấc, dường như chỉ cách nhau một nhịp thở.
May quá, xém chút là...môi chạm môi rồi!
Đôi môi ấy, ôi thật gợi cảm quá đi!
Hơi thở nam tính của ai đó phả nhẹ lên khuôn mặt ửng hồng như đào của cô, khiến cô ngại ngùng cụp mắt lại, không dám nhìn đối phương.
A! Không hiểu vì sao cô lại có cảm giác...sắp hôn đến nơi a!
-A, cửa phòng mở rồi!
-Chắc thầy Lương đến rồi đó, mình vào đi.
Cả hai giật mình, đứng thẳng dậy, không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía cửa, trong lòng cô tự nhiên cảm thấy xấu hổ một cách kì lạ. Hệt như cả hai vừa bị bắt quả tang đang vụng trộm vậy.
Thầy Lương lập tức đứng dậy, chẳng mấy chốc đã lấy lại sự bình tĩnh, phong độ lịch lãm lúc đầu, ứng biến một cách nhanh lẹ.
-Các em tự tập luyện trước, chút nữa thầy sẽ dậy những động tác mới.
Nghe thế cô giả vờ như không có gì, tiếp tục gom nốt đống cầu còn lại. Thầy Lương cũng không nói gì thêm, nán lại quan sát thêm một lúc rồi bỏ đi.
Đến lúc này nhịp tim cô vẫn chưa thể trở về trạng thái bình thường, cả người cô như đang chảy một dòng nhiệt huyết nóng bừng, hai má ửng hồng.
Ngọc Vy à Ngọc Vy! Đừng suy nghĩ lung tung nữa!
Chỉ là tình cờ thôi! Không sao đâu!
Bình Tĩnh! Bình Tĩnh!
Cô cố gắng điều hòa lại hơi thở của mình, nhưng càng nghĩ lai càng thấy mình sai trái. Nếu như thường lệ, chắc hẳn cô đã đẩy người đó ra hoặc sẽ lập tức phản kháng mãnh liệt
Nhưng tại sao? Tại sao? Cô hình như lại có cảm giác mong chờ nhiều hơn?
Trời ơi! Cô đang bị gì thế này?
Trong lúc cô đang đắm chìm trong những suy nghĩ của mình thì tên hung thủ gây ra sự việc này lại xuất hiện, thong dong, bình thản như chưa hề có chuyện gì. Thầy Lương bước đến gần chỗ cô ngồi, dưới con mắt của hàng chục sinh viên chìa tay đưa cho một chiếc bánh ngọt.
Giây phút đó, không chỉ riêng hàng chục sinh viên chết trân mà ngay cả cô cũng như bị sét đánh trúng, cả người cứng đờ hẳn ra.
Có ai giải thích với cô chuyện gì đang diễn ra không?
Xung quanh biết bao con người đang đổ xô ánh mắt lên hai người, Ngọc Vy bất giác rùng mình, ý thức được cứ để thầy Lương đứng đây thật sự là không tốt chút nào. Cô đưa tay đón nhận chiếc bánh, vội vàng cảm ơn rồi đuổi khéo đối phương.
Thầy Lương cũng không hề biểu lộ chút cảm xúc gì, quay lại sân tập luyện cho những bạn khác.
Cô cầm chiếc bánh trong tay, bối rối vô cùng, không biết nên ăn hay nên xử lý nó như thế nào. Sau một lúc loay hoay với chiếc bánh, cô đành để nó sang một bên, ánh mắt chăm chú dõi ra sân, quan sát từng cử động cơ thể uyển chuyển, mạnh mẽ trong từng cú phát cầu, đập cầu của thầy Lương.
Ánh nắng ban mai nhè nhẹ xuyên qua ô cửa, len lỏi chiếu sáng lên thân hình ấy như vầng hào quang chói lọi. Bất kể là ai, khi chứng kiến bức tranh sống động ấy đều không thể ngừng cảm thán.
Đẹp quá! Mỗi động tác đều đẹp mê người!
Một lúc sau khi thầy Lương dặn dò các bạn tập luyện trên sân, thầy bất ngờ tiến gần lại ngồi kế bên cô một cách tự nhiên. Thầy lặng lẽ chống cằm, đưa người chòm về phía trước, ánh mắt trầm trầm vẫn dõi theo mọi người trên sân, không hề để tâm đến người ngồi cạnh đang dở khóc dở cười, khuôn mặt xinh xắn lúc hóa xanh, lúc lại hóa đỏ.
Trước bao nhiêu người ở đây! Cô thật sự muốn tàn hình cho xong!
Tôi là người tàn hình, làm ơn đừng nhìn thấy tôi, làm ơn...
Thầy Lương ngồi cạnh, bắt đầu chuyển sự chú ý sang người kế bên đang chấp tay lẩm bẩm một mình, đôi môi bất giác cong lên, nở nụ cười đầy bí hiểm. Mặc cho đối phương đang tự kỉ một mình, Phan Thành Lương nhặt chiếc bánh bên cạnh, từ tốn xé vỏ bọc, bẻ một nửa đưa cô, một nửa còn lại vô tư bỏ vào miệng ăn một cách ngon lành.
Lại một lần nữa cô sock toàn tập, một tay cầm lấy nửa chiếc bánh, một tay lấy tay vuốt vuốt ngực cho khí huyết lưu thông.
Ôi mẹ ơi! May mà cô chưa ăn sạch sành sanh.
Nếu là ngày thường chỉ trong vài nốt nhạc cái bánh chỉ còn lại vỏ bọc thôi đó.
Không biết nếu lúc thầy Lương quay lại, chiếc bánh đã nằm trọn trong chiếc bụng nhỏ này thì sẽ như thế nào nhỉ? Chắc cô sẽ độn thổ thật mất!
Đúng là đồ của thầy Lương cô không thể nhận bừa được a!
Ngày hôm đó quả là một ngày đáng nhớ, cả buổi chiều tâm trí cô cứ lơ đẵng tận trời mây, từng hình tượng về thầy Lương cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô. Từ từng hành động, cử chỉ, đến nụ cười, ánh mắt, từng thứ từng thứ đều làm cô cảm thấy vô cùng bồi hồi xúc động.
Ngọc Vy lướt facebook trong vô thức, cứ kéo lên rồi lại kéo xuống, không mục đích, không điểm dừng. Trên mạng, hàng loạt những lời chúc tốt đẹp đến Phương Uyên đang tràn ngập facebook.
Á! Chết rồi!
Nay là sinh nhật của Uyên, vậy mà cô xém quên mất.
Cô vội vàng tìm một hình ảnh bánh sinh nhật thật sinh đẹp, cùng hình ảnh hai người, cắt cắt, dán dán, ghép ghép lại thành một bức hình thật lung linh, kèm theo những lời chúc hết sức ý nghĩa.
Lướt nhìn dòng bạn bè sinh nhật trong tháng, mắt cô chợt sáng lên khi thấy tên Phan Thành Lương.
Thì ra hôm nay là sinh nhật thầy Lương. Thật là trùng hợp!
Sáng giờ xảy ra biết bao nhiêu chuyện, vậy mà cô vẫn dửng dưng chưa hề chúc thầy lời nào.
Đúng là tội lỗi muôn phần.
Tự nhiên cô lại nảy ra ý nghĩ muốn tặng quà cho thầy Lương, nhưng nghĩ đến lời từ biệt hôm nay, tim cô lại khẽ nhói lên, trong lòng tràn ngập cảm giác trống trải lạ thường.
Cô bấm vào tin nhắn cá nhân, đắn đo suy nghĩ soạn ra một đoạn dài những lời chúc tốt đẹp.
Không đợi cô chờ lâu, đối phương đã lập tức trả lời.
-Cảm ơn em, chúc thôi không có quà à?
Đọc dòng tin nhắn, cô suy tư một lúc rồi đột nhiên lóe lên một ý nghĩ tinh nghịch.
-Thầy thích màu gì?
-Màu đen và trắng.
Ngọc Vy vào Google, search và tải về một đống hộp quà màu đen trắng. Thế nhưng chưa kịp gửi đã bị ai kia hất cả gáo nước lạnh.
-Đừng nói là tặng thầy bút chì màu nha.
-Sặc, sao thầy lại nghĩ xấu cho em vậy được.
-Thế em tặng gì?
Cô nhanh tay gửi những tấm hình mình ưng ý nhất.
-Đó, thầy chọn đi!
-...
-Em còn keo hơn thầy tưởng @.@. Mà năm nào cũng có người chúc thầy mau có bạn gái, cho đến giờ thầy vẫn đang giữ vững chức hội trưởng hội ế. Riết rồi hội chỉ còn một thành viên. Thật đau lòng!
Trời ơi! Cô có nghe nhầm không vậy?
Sao có thể chứ? Chắc chắn là kén cá chọn canh quá đây mà.
-Thầy bớt kén chọn lại sẽ thoát ế ngay thôi. Đừng buồn, nếu không còn thành viên thì em gia nhập vậy.
Vừa seen dòng tin nhắn thầy Lương liền biến mất tăm, đợi chờ một lúc lâu đối phương vẫn chưa trả lời, cô sốt sắng gửi tin nhắn đi.
-Thầy đi ngủ rồi à?
-Không, Chỉ là...sau một lúc suy xét, thầy không thể để em nhập hội.
-Tại sao?
-Vì thầy sợ đến lúc đó, thầy không thể giữ nổi chức chủ tịch hội nữa.
-Xí, ai thèm tranh chức với thầy.-Cô bễu môi dỗi với màn hình máy tính.
-Nếu em thật sự ế, không cần tìm đâu xa, trước mắt đây đã có một soái ca chân chính.
Sặc! >.<
Đúng là nói chuyện với thầy Lương chỉ cần nuốt nước bọt cũng có thể nghẹn chết người mà.
Tại giây phút đó, tim cô đập mỗi lúc một nhanh, hai má ửng hồng, đôi tay run run. Cô mất gần ba mươi phút để định hình chuyện gì đang xảy ra, cứ gõ rồi lại xóa, không biết nên trả lời thế nào.
Đây có được coi là lời tỏ tình không?
Nếu thật sự như vậy, cô phải trả lời thế nào nhỉ?
Vừa mới trải qua một mối tình thất bại, liệu cô còn dám mở lòng với một ai nữa không?
Tác giả :
zieny