Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi
Chương 28: Sự Kiện "Va Phải Miệng"
Tôi và Bruce không giận dỗi nhau lâu.
Ừm… nói cách khác, thoạt nhìn không hề lâu.
Bởi vì anh vừa mới sập cửa đi ra ngoài, tôi cũng vừa mới hờn dỗi vài giây thì bỗng nhớ tới một chuyện rất quan trọng.
Đây chính là đại Thiên triều… Tôi và Bruce có giới tính khác nhau, nếu như bị bắt lại, khẳng định sẽ bị tách ra!
Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, mới phát hiện thì ra trong nguyên tác điện ảnh cũng có ‘bàn tay vàng’, Bruce làm thế nào mà bị ném vào ngục giam khi kiên trì không nói ra tính danh thật của mình? Không cần trải qua khởi tố sao? Không cần thẩm phán định tội sao? Không cần báo cho đại sứ quán sao? Không cần bị yêu cầu về nước sao? Mấy quá trình chính quy này đều không cần thiết sao?
Còn nữa, sau đó sao anh lại bị đi đày đến ngục giam Bu-tan? Tuyệt đối không phải chính anh vượt ngục rồi chạy tới đó đấy chứ! Đến bây giờ, ngoài thân thể mạnh mẽ, có thêm chút kinh nghiệm xã hội ra, Bruce vẫn là một thị dân nhỏ bình thường! Tuyệt đối không thể có bản lĩnh vượt ngục như thế!
A, quan trọng nhất là xét tình hình hiện tại, tôi và anh tuyệt đối sẽ bị tách ra!
Bruce là nam nhân vật chính, cho dù vào ngục giam cũng có đại sư Ra’s al Ghul che đậy để ra tù, nhưng còn tôi! Tôi thì sao? Dù tôi là người Trung Quốc nhưng ở đây chỉ là một người ngoài, không thuộc về thế giới này! Nếu bị tách ra, tôi tuyệt đối không thể dựa vào năng lực của chính mình để chạy thoát!
Chẳng lẽ phải ngồi tù năm năm, chờ Bruce học xong về nước về thành phố rồi sẽ chuộc tôi ra? = =
Không được, không thể được!
Vì thế tôi vứt vụ “mờ mịt” lúc trước ra sau đầu, chạy sang phòng bên cạnh, gõ cửa phòng Bruce.
Không sai, lần này chúng tôi không bị gặp tình huống cẩu huyết như lúc trước – chỉ có một gian phòng ở.
Bruce không tình nguyện mở cửa cho tôi, cũng không để ý đến tôi, đứng ở bên cửa sổ, ngẩng đầu 45 độ nhìn ánh mặt trời tươi đẹp làm tư thế ưu thương.
“Em không muốn giận dỗi với anh, Bruce” tôi bình thản nói, “Em đến để nói chuyện quan trọng với anh.”
Bruce quay đầu, nhìn tôi bằng một mắt.
“Anh có nghĩ tới không, nếu bọn họ muốn tách chúng ta ra thì làm sao bây giờ?” Tôi nghiêm túc hỏi, “Dù sao chúng ta không cùng giới tính.”
“Rất đơn giản” Bruce nở nụ cười, “Ngưng lại hẳn, chúng ta không đi ngục giam. Cho nên ngày mai cũng không cần phải đi gặp cái tên quỷ Đại Minh kia.”
“Không được, chúng ta phải đi ngục giam!” Tôi kiên định nói, không đi ngục giam thì anh không gặp được đại sư Ra’s al Ghul! Đó là NPC* mấu chốt để anh trở thành Người Dơi!
(Tojikachan: *NPC là nhữg nhân vật đc thiết kế sẵn trog game để hỗ trợ người chơi Ở các game online NPC giúp cho nhân vật của mình làm các nhiệm vụ)
“… vì sao em chấp nhất với ngục giam như thế, Vera?” Bruce nheo mắt nhìn tôi.
“Em…” Tôi hơi nghẹn lời, dù thế nào cũng không thể nói cho anh là trong phim diễn ra như vậy, nhưng tôi lập tức phản ứng lại, nhíu mày nhìn anh: “Là vì anh chấp nhất, Bruce. Chúng ta đều biết chỉ có vào ngục giam, tiếp xúc gần nhất với các loại tội phạm hung ác, anh mới có thể biết sâu hơn về tội phạm. Không đi ngục giam? Anh thật sự chấp nhận làm như vậy sao, Bruce?”
Bruce hơi sửng sốt, nhíu mày không nói.
“Dù sao chúng ta tùy thời đều có thể đi ra” tôi rèn sắt khi còn nóng, “Nếu anh cảm thấy đã thể nghiệm đủ, chỉ cần báo ra họ của mình, em nghĩ bọn chúng sẽ lập tức thả người vô tội như anh ra.”
Đúng là vô tội, bởi vì ngày mai, số hàng hóa chúng tôi muốn cướp chính là của tập đoàn Wayne, lấy đồ của nhà mình thì không thể tính là phạm pháp đúng không?
Bruce trầm mặc một hồi, nhún nhún vai: “Em nói không sai, nhưng anh nghĩ bọn họ điên rồi mới không tách chúng ta ra.”
Điên rồi?
Tôi chớp chớp mắt, bỗng nhiên nghĩ tới một biện pháp khá khùng.
Vì thế tôi nói rõ với Bruce.
“Như thế… thật sự ổn chứ?” hiển nhiên anh rất hoài nghi sự thành công của biện pháp này.
“Không còn biện pháp nào tốt hơn, không phải sao.” Tôi mở tay ra, “Tóm lại, ngày mai tùy cơ ứng biến đi.”
Bruce gật gật đầu, ừ một tiếng không nói nữa. Nhưng tôi nhìn ra được rằng tâm tình của anh vẫn không tốt lên.
Tôi im lặng đi tới cửa, mở cửa, lại quay đầu nhìn anh một cái.
Anh đang sững sờ đứng bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào, tạo nên một tầng màu vàng lên mái tóc nâu đậm của anh, gương mặt đầy râu ria cũng không thể che khuất vẻ mặt của anh cảm giác, phiền chán hơi buồn giận, không hiểu sao lại làm tôi nhớ tới Bruce hồi nhỏ, nhớ tới đứa trẻ cố nén đau đớn vì bị gãy xương, khi đối mặt với đàn dơi khủng bố hay tận mắt thấy thảm kịch cha mẹ bị giết cũng vẫn quật cường cố nén nước mắt không rên một tiếng nào.
… Ngày mai, có lẽ tỷ lệ thất bại của phương pháp kia rất lớn. Nếu thất bại, tôi và anh… Có lẽ sẽ không được nhìn thấy nhau suốt năm năm.
Bỗng nhiên, một sự kích thích dâng lên trong lòng tôi.
Tôi đóng cửa lại, sải bước đi đến bên canh anh, hai tay ôm lấy hai đầu vai của anh, gắt gao nhìn thẳng vào đôi mắt màu trà trong suốt của anh.
“Vera?” Anh có chút kinh ngạc.
“Bruce” tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt anh, mỉm cười, “Anh đang ghen tuông với Lý Đại Minh, đúng hay không?”
“A… Anh, anh… Không… em…” Hình như anh sợ ngây người, hiển nhiên hoàn toàn không dự đoán được tôi sẽ nói như vậy, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng, nói năng lộn xộn.
Tôi cảm thấy bờ vai của anh dưới lòng bàn tay tôi cực kỳ cứng ngắc, nhưng mà tôi cũng siêu cấp khẩn trương, tim đập vang bình bịch, như muốn nhảy lên cổ họng, tôi nghĩ mặt tôi bây giờ chắc chắn cũng đỏ lựng, bởi vì nó nóng đến mức có thể nấu chín một quả trứng gà.
Nhưng tôi vẫn nói tiếp.
Hết cách, ai bảo Bruce bây giờ ngây ngô ngây thơ như vậy chứ… Anh còn chưa trở thành công tử đào hoa bảy năm sau! Bây giờ, loại chuyện này phải nhờ hết vào tôi!
“Hey… Em thật sự không biết anh lo lắng cái gì, Bruce.” Tôi nỗ lực giữ trấn định và giọng điệu thoải mái, “Thật ra, người trong lòng của em là anh đấy. Aha ha.”
(Tojikachan: Tỏ tình rồi kìa :)))))))))))))))
Bruce trợn to mắt, có vẻ anh đã hoàn toàn chấn kinh.
Tuy rằng bây giờ tôi khẩn trương thẹn thùng chết mất, chuyện giáp mặt tỏ tình… Nhưng hình như có một lực lượng kỳ dị luôn luôn đang chống đỡ tôi vậy, đúng vậy, giống như máu nóng lên không phanh lại được nên đành phải lao thẳng luôn mới có thể dừng lại vậy.
Vì vậy đại não của tôi như hoàn toàn ngừng lại, trơ mắt nhìn mình làm ra hành động như sau:
“Ồ, anh không tin em sao? Muốn chứng minh? Anh đúng là tiểu yêu tinh giày vò.” Tôi khô cằn nói.
Có lẽ chưa bao giờ trải qua sự hun đúc của văn MarySue như tổng giám đốc vương gia tà mị của đại Thiên triều nên Bruce không thể lĩnh hội được mấy câu này, dù là có phiên dịch ra đi nữa.
Nhưng tôi không quan tâm nhiều đến thế, tôi ôm chặt lấy cổ anh một phen, kiễng chân mím miệng, hung hăng đánh vào bờ môi của anh.
Mẹ ơi miệng con đau quá răng cửa sắp bị va nát đến nơi rồi! QAQ
Hình như cả hai người đều ngây dại, khóe mắt tôi nhìn thấy hai tay Bruce chợt co lại không biết nên để đâu. Mà tôi thì thảm hại hơn, môi dán lên môi anh, không biết bước tiếp theo nên làm gì, bởi vì khoảng cách quá gần, tôi không nhìn thấy rõ làn da anh, cho nên cũng không thể đếm lông trên mặt anh để giải sầu…
Nhưng vì sao Bruce vẫn không nhúc nhích thế… Chẳng lẽ đây cũng là nụ hôn đầu tiên của anh? Hẳn là không thể nào, dù sao anh cũng học đại học lại còn là ở nơi không hề có tiết tháo* như Princeton, thế nào cũng phải có một, hai lần kinh nghiệm chứ… Ủa mà vì sao tôi lại cảm thấy Princeton không tiết tháo vậy…
(Tojikachan: *Tiết tháo là cụm từ mô tả khi sự rụt rè, khiêm tốn, thẹn thùng, những thứ tốt đẹp như thế đều bị ném vào thùng rác :)))))
… trời ạ tôi đang nghĩ cái gì thế chứ!
Ước chừng lâu như một thế kỷ vậy, đầu óc của tôi bỗng nhiên sống lại. Mặt tôi đỏ bừng, cả người cứng ngắc lùi lại một bước, lí nhí nói “xin lỗi”, sau đó phá cửa mà chạy.
Toàn bộ quá trình, tôi không hề dám liếc biểu cảm của Bruce một cái.
… Có cần ngây thơ như thế hay không chứ… Lại còn xin lỗi =皿=
Tôi là đại hán nước Trung cơ mà chết tiệt!
Ừm… nói cách khác, thoạt nhìn không hề lâu.
Bởi vì anh vừa mới sập cửa đi ra ngoài, tôi cũng vừa mới hờn dỗi vài giây thì bỗng nhớ tới một chuyện rất quan trọng.
Đây chính là đại Thiên triều… Tôi và Bruce có giới tính khác nhau, nếu như bị bắt lại, khẳng định sẽ bị tách ra!
Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, mới phát hiện thì ra trong nguyên tác điện ảnh cũng có ‘bàn tay vàng’, Bruce làm thế nào mà bị ném vào ngục giam khi kiên trì không nói ra tính danh thật của mình? Không cần trải qua khởi tố sao? Không cần thẩm phán định tội sao? Không cần báo cho đại sứ quán sao? Không cần bị yêu cầu về nước sao? Mấy quá trình chính quy này đều không cần thiết sao?
Còn nữa, sau đó sao anh lại bị đi đày đến ngục giam Bu-tan? Tuyệt đối không phải chính anh vượt ngục rồi chạy tới đó đấy chứ! Đến bây giờ, ngoài thân thể mạnh mẽ, có thêm chút kinh nghiệm xã hội ra, Bruce vẫn là một thị dân nhỏ bình thường! Tuyệt đối không thể có bản lĩnh vượt ngục như thế!
A, quan trọng nhất là xét tình hình hiện tại, tôi và anh tuyệt đối sẽ bị tách ra!
Bruce là nam nhân vật chính, cho dù vào ngục giam cũng có đại sư Ra’s al Ghul che đậy để ra tù, nhưng còn tôi! Tôi thì sao? Dù tôi là người Trung Quốc nhưng ở đây chỉ là một người ngoài, không thuộc về thế giới này! Nếu bị tách ra, tôi tuyệt đối không thể dựa vào năng lực của chính mình để chạy thoát!
Chẳng lẽ phải ngồi tù năm năm, chờ Bruce học xong về nước về thành phố rồi sẽ chuộc tôi ra? = =
Không được, không thể được!
Vì thế tôi vứt vụ “mờ mịt” lúc trước ra sau đầu, chạy sang phòng bên cạnh, gõ cửa phòng Bruce.
Không sai, lần này chúng tôi không bị gặp tình huống cẩu huyết như lúc trước – chỉ có một gian phòng ở.
Bruce không tình nguyện mở cửa cho tôi, cũng không để ý đến tôi, đứng ở bên cửa sổ, ngẩng đầu 45 độ nhìn ánh mặt trời tươi đẹp làm tư thế ưu thương.
“Em không muốn giận dỗi với anh, Bruce” tôi bình thản nói, “Em đến để nói chuyện quan trọng với anh.”
Bruce quay đầu, nhìn tôi bằng một mắt.
“Anh có nghĩ tới không, nếu bọn họ muốn tách chúng ta ra thì làm sao bây giờ?” Tôi nghiêm túc hỏi, “Dù sao chúng ta không cùng giới tính.”
“Rất đơn giản” Bruce nở nụ cười, “Ngưng lại hẳn, chúng ta không đi ngục giam. Cho nên ngày mai cũng không cần phải đi gặp cái tên quỷ Đại Minh kia.”
“Không được, chúng ta phải đi ngục giam!” Tôi kiên định nói, không đi ngục giam thì anh không gặp được đại sư Ra’s al Ghul! Đó là NPC* mấu chốt để anh trở thành Người Dơi!
(Tojikachan: *NPC là nhữg nhân vật đc thiết kế sẵn trog game để hỗ trợ người chơi Ở các game online NPC giúp cho nhân vật của mình làm các nhiệm vụ)
“… vì sao em chấp nhất với ngục giam như thế, Vera?” Bruce nheo mắt nhìn tôi.
“Em…” Tôi hơi nghẹn lời, dù thế nào cũng không thể nói cho anh là trong phim diễn ra như vậy, nhưng tôi lập tức phản ứng lại, nhíu mày nhìn anh: “Là vì anh chấp nhất, Bruce. Chúng ta đều biết chỉ có vào ngục giam, tiếp xúc gần nhất với các loại tội phạm hung ác, anh mới có thể biết sâu hơn về tội phạm. Không đi ngục giam? Anh thật sự chấp nhận làm như vậy sao, Bruce?”
Bruce hơi sửng sốt, nhíu mày không nói.
“Dù sao chúng ta tùy thời đều có thể đi ra” tôi rèn sắt khi còn nóng, “Nếu anh cảm thấy đã thể nghiệm đủ, chỉ cần báo ra họ của mình, em nghĩ bọn chúng sẽ lập tức thả người vô tội như anh ra.”
Đúng là vô tội, bởi vì ngày mai, số hàng hóa chúng tôi muốn cướp chính là của tập đoàn Wayne, lấy đồ của nhà mình thì không thể tính là phạm pháp đúng không?
Bruce trầm mặc một hồi, nhún nhún vai: “Em nói không sai, nhưng anh nghĩ bọn họ điên rồi mới không tách chúng ta ra.”
Điên rồi?
Tôi chớp chớp mắt, bỗng nhiên nghĩ tới một biện pháp khá khùng.
Vì thế tôi nói rõ với Bruce.
“Như thế… thật sự ổn chứ?” hiển nhiên anh rất hoài nghi sự thành công của biện pháp này.
“Không còn biện pháp nào tốt hơn, không phải sao.” Tôi mở tay ra, “Tóm lại, ngày mai tùy cơ ứng biến đi.”
Bruce gật gật đầu, ừ một tiếng không nói nữa. Nhưng tôi nhìn ra được rằng tâm tình của anh vẫn không tốt lên.
Tôi im lặng đi tới cửa, mở cửa, lại quay đầu nhìn anh một cái.
Anh đang sững sờ đứng bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào, tạo nên một tầng màu vàng lên mái tóc nâu đậm của anh, gương mặt đầy râu ria cũng không thể che khuất vẻ mặt của anh cảm giác, phiền chán hơi buồn giận, không hiểu sao lại làm tôi nhớ tới Bruce hồi nhỏ, nhớ tới đứa trẻ cố nén đau đớn vì bị gãy xương, khi đối mặt với đàn dơi khủng bố hay tận mắt thấy thảm kịch cha mẹ bị giết cũng vẫn quật cường cố nén nước mắt không rên một tiếng nào.
… Ngày mai, có lẽ tỷ lệ thất bại của phương pháp kia rất lớn. Nếu thất bại, tôi và anh… Có lẽ sẽ không được nhìn thấy nhau suốt năm năm.
Bỗng nhiên, một sự kích thích dâng lên trong lòng tôi.
Tôi đóng cửa lại, sải bước đi đến bên canh anh, hai tay ôm lấy hai đầu vai của anh, gắt gao nhìn thẳng vào đôi mắt màu trà trong suốt của anh.
“Vera?” Anh có chút kinh ngạc.
“Bruce” tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt anh, mỉm cười, “Anh đang ghen tuông với Lý Đại Minh, đúng hay không?”
“A… Anh, anh… Không… em…” Hình như anh sợ ngây người, hiển nhiên hoàn toàn không dự đoán được tôi sẽ nói như vậy, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng, nói năng lộn xộn.
Tôi cảm thấy bờ vai của anh dưới lòng bàn tay tôi cực kỳ cứng ngắc, nhưng mà tôi cũng siêu cấp khẩn trương, tim đập vang bình bịch, như muốn nhảy lên cổ họng, tôi nghĩ mặt tôi bây giờ chắc chắn cũng đỏ lựng, bởi vì nó nóng đến mức có thể nấu chín một quả trứng gà.
Nhưng tôi vẫn nói tiếp.
Hết cách, ai bảo Bruce bây giờ ngây ngô ngây thơ như vậy chứ… Anh còn chưa trở thành công tử đào hoa bảy năm sau! Bây giờ, loại chuyện này phải nhờ hết vào tôi!
“Hey… Em thật sự không biết anh lo lắng cái gì, Bruce.” Tôi nỗ lực giữ trấn định và giọng điệu thoải mái, “Thật ra, người trong lòng của em là anh đấy. Aha ha.”
(Tojikachan: Tỏ tình rồi kìa :)))))))))))))))
Bruce trợn to mắt, có vẻ anh đã hoàn toàn chấn kinh.
Tuy rằng bây giờ tôi khẩn trương thẹn thùng chết mất, chuyện giáp mặt tỏ tình… Nhưng hình như có một lực lượng kỳ dị luôn luôn đang chống đỡ tôi vậy, đúng vậy, giống như máu nóng lên không phanh lại được nên đành phải lao thẳng luôn mới có thể dừng lại vậy.
Vì vậy đại não của tôi như hoàn toàn ngừng lại, trơ mắt nhìn mình làm ra hành động như sau:
“Ồ, anh không tin em sao? Muốn chứng minh? Anh đúng là tiểu yêu tinh giày vò.” Tôi khô cằn nói.
Có lẽ chưa bao giờ trải qua sự hun đúc của văn MarySue như tổng giám đốc vương gia tà mị của đại Thiên triều nên Bruce không thể lĩnh hội được mấy câu này, dù là có phiên dịch ra đi nữa.
Nhưng tôi không quan tâm nhiều đến thế, tôi ôm chặt lấy cổ anh một phen, kiễng chân mím miệng, hung hăng đánh vào bờ môi của anh.
Mẹ ơi miệng con đau quá răng cửa sắp bị va nát đến nơi rồi! QAQ
Hình như cả hai người đều ngây dại, khóe mắt tôi nhìn thấy hai tay Bruce chợt co lại không biết nên để đâu. Mà tôi thì thảm hại hơn, môi dán lên môi anh, không biết bước tiếp theo nên làm gì, bởi vì khoảng cách quá gần, tôi không nhìn thấy rõ làn da anh, cho nên cũng không thể đếm lông trên mặt anh để giải sầu…
Nhưng vì sao Bruce vẫn không nhúc nhích thế… Chẳng lẽ đây cũng là nụ hôn đầu tiên của anh? Hẳn là không thể nào, dù sao anh cũng học đại học lại còn là ở nơi không hề có tiết tháo* như Princeton, thế nào cũng phải có một, hai lần kinh nghiệm chứ… Ủa mà vì sao tôi lại cảm thấy Princeton không tiết tháo vậy…
(Tojikachan: *Tiết tháo là cụm từ mô tả khi sự rụt rè, khiêm tốn, thẹn thùng, những thứ tốt đẹp như thế đều bị ném vào thùng rác :)))))
… trời ạ tôi đang nghĩ cái gì thế chứ!
Ước chừng lâu như một thế kỷ vậy, đầu óc của tôi bỗng nhiên sống lại. Mặt tôi đỏ bừng, cả người cứng ngắc lùi lại một bước, lí nhí nói “xin lỗi”, sau đó phá cửa mà chạy.
Toàn bộ quá trình, tôi không hề dám liếc biểu cảm của Bruce một cái.
… Có cần ngây thơ như thế hay không chứ… Lại còn xin lỗi =皿=
Tôi là đại hán nước Trung cơ mà chết tiệt!
Tác giả :
Uổng Bằng Lan