Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi
Chương 24: Ôm tôi một chút
Xong đứt rồi!
Tôi không kịp nhìn người vào là ai, hoảng sợ không còn cách nào, lập tức chạy về phía cửa sổ, nghĩ nơi này chỉ là tầng hai mà thôi, tôi nhớ xung quanh nhà trọ này có không ít thùng rác và lều… để giảm xóc, nếu nhảy xuống thì cũng không đến mức tàn phế ừm nhiều nhất khẳng định chỉ là xước chút da mà thôi…
Đáng tiếc, sự đời thường thường tám, chín phần mười đều không thuận theo người ta…
Bởi vì trên sàn rất nhiều nước, cho nên tôi vừa chạy ra một bước liền trượt chân, hoa lệ ngã văng ra ngoài, POSE cuối cùng là một động tác thể thao khó khăn yêu cầu cao độ – cả người ngã ngửa, giạng thẳng chân!
Tôi… Eo của tôi… Đùi của tôi… XX của tôi… QAQ
Tôi không cố chạy trốn nữa, vẻ mặt cầu xin tay chân cử động đồng thời chuyển cái đùi đáng thương về vị trí bình thường, vừa nặn vừa ngẩng đầu lên oán niệm nhìn ba người xông tới.
Quả nhiên là ba tên da đen kia, lấy tư thế của một thiếu niên hư hỏng đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng dựa vào cửa, tên cầm đầu coi như bình thường, còn hai tên khác đã cười đến mức không thẳng eo lại được, hiển nhiên là thấy toàn quá trình giạng thẳng chân của tôi vừa rồi.
“Hey, baby, em đang làm gì thế?” Người da đen nói khẩu âm tiếng Anh, lộ ra một hàm răng trắng, “Khẩn cấp mở chân ra cho bọn anh đến thế sao?”
Vừa nói bọn họ vừa vào bên trong, kẻ đi cuối cùng thuận tay khóa trái cửa lại.
Tôi vịn tay vào tường chậm rãi đứng lên, miễn cưỡng cười nói: “A ha ha ha, ba tiên sinh có chuyện gì sao? Nói chuyện trong phòng tắm rất bất tiện, chi bằng chúng ta đi ra ngoài tìm sofa ngồi xuống…” Vừa nói vừa vụng trộm quan sát địa hình xung quanh mình.
Tốt lắm! Phát hiện một cái bình gốm có thể dùng để làm vũ khí! Tôi giả vờ sợ hãi bọn chúng lui ra sau, một chút một chút tới gần cái bình kia.
“Hey, nghe này, cô bé, anh cũng không muốn nói mấy thứ linh tinh vô nghĩa” hắn tiếp tục nói, “Thực ra, ba bọn anh còn chưa hưởng qua vị của đàn bà châu Á đâu, nhìn em cũng biết là vừa đến đây, thế nào, gặp nạn phải không? Ngoan ngoãn ‘vui vẻ’ cùng mấy bọn anh đi, nói không chừng…” Bọn chúng vừa nói vừa nhe răng cười tới gần.
Lúc này, tôi vạn phần hoài niệm những ngày lành có được thể lực quái vật kia, trước mặt năng lực đó, hết thảy lưu manh chết tiệt đều là hổ giấy! Mà hiện tại tôi chỉ có thể tận lực lui ra sau, thẳng đến khi kề sát vào tường không thể lui được nữa, sau đó giả vờ trấn định nói: “Bạn trai tôi biết tôi đi tắm rửa, nếu tôi lâu không trở về, chỉ sợ anh ấy sẽ đi ra tìm tôi.”
Ôi lúc nói đến hai chữ “Bạn trai” này, thật đúng là không được tự nhiên.
“Bạn trai?” Tên da đen cười ha hả, “À, thành thật nói cho em nhé cô bé, vừa rồi nếu không phải cái đồ con lừa như ông chồng già kia ở dưới tầng kêu to như vậy, sợ là bọn anh còn không chú ý thấy hai người đâu! À đúng vậy, cứ trách nó đi, không phải sao. Nhưng mà nói lại, chẳng phải cái tên trẻ măng ngây thơ kia nói hai người không phải là quan hệ này sao, nói dối là không đúng đâu, cô gái…”
Tôi nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, thì ra lúc trước bà chủ nhắc nhở chúng tôi có lẽ sẽ có phiền toái là như thế này. Ôi nhưng mà hiện tại Bruce để mặt râu quai nón, mấy anh bạn này làm sao mà thấy được anh ấy là trẻ măng ngây thơ?
Lại ngẩng đầu liếc nhìn làn da đen thùi sáng bóng của ba người kia, tôi không khỏi im lặng, có khi ở trong mắt bọn họ, mọi đàn ông da nhạt đều là trẻ măng ngây thơ.
Nhưng mà… Bây giờ nên làm cái gì bây giờ làm sao bây giờ hả hả thật khẩn cấp! A đúng rồi chẳng phải bà chủ nói cách âm của nơi này không tốt sao!
“Anh, các anh đừng lại đây! Nếu không tôi sẽ kêu đấy!” Nói thì nói như vậy thôi, tôi còn lâu mới quan tâm bọn chúng có đến gần hay không, chỉ mở to cổ họng rống to: “Cứu mạng! Cứu mạng! Giết người! Tai nạn chết người!”
Kỳ thật tôi định hét là sàm sỡ, nhưng ngẫm lại từ này có khi phản hiệu quả, vì thế liền sửa miệng.
Ba ông đen sửng sốt một chút, nhưng lập tức cười càng thêm đáng khinh, tên lão đại hình như đã mất hết nhẫn nại, bước về phía tôi.
Trời, trời ạ! Không lẽ tôi lại gặp phải tình huống kiểu “Kêu vỡ yết hầu cũng không có ai tới cứu cô” trong truyền thuyết sao!
Lúc đó tôi bị dọa rất sợ, vừa tiếp tục thét chói tai mong có thể có người nào đó thấy việc nghĩa hăng hái giống như thần linh nghe thấy rồi tới cứu tôi, vừa vươn sờ hướng cái bình gốm vừa mới nhìn đến.
Nhưng mà không đợi tôi chạm tới bình, lão đại da đen đã giống như một con trâu đực vọt đến, trực tiếp đụng tôi ngã xuống đất.
Thắt lưng đau nhức giống như bị chặt đứt vậy, cái gáy giống như đụng mạnh vào cái đó, nóng bừng đau xót, tôi nhìn thấy vũng nước trên sàn bên cạnh mình đã nhuốm tơ máu đỏ tươi.
Lão đại da đen thò cái miệng thối của hắn đến gần, bên tai vang lên xoẹt một tiếng, áo của tôi báo hỏng.
Tay chân của tôi bị hai người da đen khác túm chặt, lão đại da đen cắn loạn trên cổ tôi, tôi cơ hồ có thể ngửi thấy miệng thối của hắn. Nhưng mà không có ai đến giúp tôi, càng không có kỳ tích gì xảy ra. Tôi cảm thấy tay hắn đang sờ lưng quần của tôi, tôi chưa bao giờ tuyệt vọng giống như giờ khắc này.
“A a a a a 卧槽泥马勒戈壁!” Tôi thét ra một chuỗi tiếng mắng bằng tiếng Trung Quốc, trời ạ không có ai tới cứu thì bà đây tự cứu! Bà đây không phải tiểu bạch không có bàn tay vàng là chỉ biết chờ mong anh hùng cứu mỹ nhân!
Theo tiếng mắng, tôi nhắm mắt lại mạnh mẽ cắn lỗ tai của lão đại da đen, sau đó liều mạng vung cổ… trời ạ động tác mạnh hình như suýt chút nữa gãy cổ = =… rẹt một tiếng, da thịt bị rách toang, sau đó là tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa của lão đại da đen.
Sức ép đè trên người bỗng nhẹ bẫng lên, lão đại da đen tru lên lăn lộn sang một bên, hai tay ôm vết thương, một đường máu tươi chảy ra, trong phòng rửa mặt nhỏ hẹp lập tức tràn ngập mùi máu tươi.
Tôi một tay ôm quần áo bị rách, một tay đỡ tường gắng gượng đứng lên, phun bỏ lỗ tai trong miệng, hung tợn nhìn bọn chúng.
“OH bitch! bitch! Nó lỗ tai cắn của tao xuống!” Giọng của lão đại da đen cơ hồ mang theo khóc nức nở.
Hai người khác sợ ngây người nhìn tôi, không nhịn được lui ra sau hai bước, vẻ mặt không che giấu được sợ hãi.
Tôi nghĩ bộ dáng tôi hiện tại nhất định là oai kinh người. Hơn phân nửa là giống như giống mấy loại văn ngôn tình ngược thân khoa trương lại giả tạo miêu tả, tóc tai bù xù quần áo lộn xộn, nhưng biểu cảm hờ hững lãnh khốc, ánh mắt tàn ngược thô bạo, khóe miệng chảy máu tươi tăng thêm vài phần tà mị điên cuồng, giống như quỷ tu la đi ra trong địa ngục đẫm máu vậy, cả người quả thực chính là người phát ngôn tốt nhất của phái lãnh khốc oai hùng!
… Nghĩ vậy, tôi liền không nhịn được muốn phá công, vì thế nỗ lực nghiêm mặt, tận lực dùng ánh mắt hung tàn khốc liệt bắn phá ba tên da đen.
Nhưng mà đúng lúc này, bên ngoài cửa Toilet phịch một tiếng bị phá mở, cùng với tiếng la thất kinh quen thuộc: “Vera! Vera! Cô không sao chứ! Cô không… ”
Lúc anh ấy thấy cảnh tượng máu tươi đầm đìa trước mặt, cả người đều chấn kinh.
Theo cánh cửa mở ra có thể nhìn đến phía ngoài, không ít khách đã mở cửa phòng ra, thò đầu nhìn về phía này, hai thủ hạ của lão đại da đen liếc nhau, quyết đoán đỡ lão đại một tai của bọn chúng chạy đi mất.
“Vera!” Bruce phục hồi tinh thần lại, vừa định chạy đến đỡ tôi, tôi nhanh chóng khoát tay với anh ấy, sau đó vọt tới phía dưới vòi phun, rửa sạch máu trên người.
Rửa xong, tôi cúi đầu nhìn mình, cả người quần áo ướt đẫm, dính sát vào da thịt, áo càng thê thảm, bị lão đại da đen xé một đường dài, toàn bộ vai phải, ngực phải và một đoạn vòng eo đều lộ ra.
Tôi nên may mắn là mình còn mặc áo lót sao?
Bruce chạy tới, cởi áo khoác trùm lên người tôi, anh ấy gắt gao mím môi, tay run run, mặt trắng như một tờ giấy.
“Hey, đừng như vậy, Bruce, tôi không sao cả đâu” tôi vô tư nói, vỗ vỗ bờ vai của anh ấy muốn anh ấy vui vẻ, “Số máu đó không phải của tôi, tôi không bị thương, chẳng qua tôi cắn cái lỗ tai của người da đen kia xuống. Aha ha, cảm giác như cắn lỗ tai heo vậy. A đúng rồi anh không biết lỗ tai heo nhỉ? Đó là một loại thực phẩm của Trung Quốc…”
Nói tới đây, tôi rốt cuộc không nói được nữa, giống như cái lỗ tai đầy máu kia vẫn còn trong miệng vậy, tôi đẩy Bruce ra, quay đầu chạy vào trong Toilet, nôn toàn bộ hotdog và sữa vừa ăn lúc trước ra.
Gần như nôn toàn bộ xong, tôi vẫn cảm thấy siêu khó chịu, không nhịn được ghé vào bệ toilet nôn khan. Bỗng nhiên một bàn tay vỗ nhẹ lưng tôi, nhẹ nhàng khiến tôi thoáng thư thái hơn, “Được rồi, không sao rồi, không sao rồi, Vera, ” anh ấy tối nghĩa nói, “Còn… Còn có tôi ở bên cạnh cô.”
Tôi vặn mở vòi nước rửa sạch miệng, quay đầu cười với anh ấy, “Cám ơn anh, Bruce.”
Nhưng tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt đau thương của anh ấy, “Vera… xin lỗi.”
Bruce gắt gao ôm tôi, cơ hồ là ôm cả người tôi vào trong lòng anh ấy, cùng nhau về tới phòng. Trên đường, không ít khách hiếu kỳ thò đầu ra vây xem, đều bị anh ấy dùng mắt lạnh trừng lại.
Cả người tôi xụi lơ ở trên giường, cảm thấy kiệt sức.
“Vera, đừng nằm xuống ngay” Bruce nói, đi tới ngồi ở bên cạnh tôi, “Tôi nhìn thấy gáy và lưng của cô đều bị thương, bôi thuốc trước đã.”
“Thuốc?” Tôi chống đỡ đứng dậy, nhìn thấy trong tay anh ấy quả nhiên cầm một bình cồn nhỏ, bên cạnh còn có một tuýp thuốc mỡ và nửa hộp bông băng.
“Bà chủ là người tốt, vừa rồi bà ấy đến nói với tôi, có lẽ cô sẽ gặp phiền toái” Bruce nói, “Cho nên tôi mới… tôi nghĩ mấy thứ này có thể là bà ấy lưu lại.”
Tôi gật gật đầu, hất hết tóc khỏi gáy ra, anh ấy đến gần, cẩn thận bôi cồn giúp tôi. Đau rát nóng bừng đánh úp lại, tôi không nhịn được hít mạnh một hơi.
“Đúng rồi, rất xin lỗi!” Bruce có chút hoảng loạn xin lỗi, động tác trên tay càng mềm nhẹ.
Dễ dàng bôi xong miệng vết thương trên cổ, Bruce nhìn tôi, chân tay có chút luống cuống, gò má vốn tái nhợt hiện lên hai đóa đỏ ửng, miệng mở lại đóng lại, không nói ra lời.
… Công tử đào hoa phong lưu bảy năm sau nhưng bây giờ lại là như vậy sao?
Tôi rất hào sảng bỏ đi mảnh vải quải ở trên người, sau đó ghé vào trên giường, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này có cảm giác dày đặc quen quen, vì thế không nhịn được quay đầu ném một cái ánh mắt tình tứ: “Nhẹ một chút nhé honey ~ ”
Gương mặt luôn luôn khổ đại cừu thâm của Bruce rốt cục không nhịn được hiện lên một nụ cười, vươn tay đi lấy thuốc mỡ và bông băng.
Tôi quay đầu lại, cảm thấy cồn lạnh lẽo và thuốc mỡ bôi lên da, tuy rằng rất đau, nhưng đau đớn qua đi, lại có cảm giác thoải mái khó hiểu.
Nhưng, đang thoải mái, tôi bỗng cảm thấy động tác của người sau lưng ngừng lại, sau đó liền cảm thấy hình như có một luồng hơi thở nóng rực phả lên da thịt bị thương mẫn cảm sau lưng tôi.
… Đáng, đáng chết! Chẳng lẽ là tên kia nhìn thấy ngọc thể trắng noãn hoa nhường nguyệt thẹn xinh đẹp động lòng người của tôi nên không nhịn được động dục hỏa đốt người? Tôi giết! Người ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng hơn nữa bị thương nếu ba ba ba thì thật dễ dàng đau hơn đấy! Bruce bình tĩnh nha nha nhưng mà chẳng lẽ cứ thế bị ăn luôn sao? Rất hạnh phúc… A không đúng là thật bi kịch!
Tôi đang do dự nên lập tức quay đầu lại hờn dỗi ngăn cản anh ấy, hay là rõ ràng kháng cự nhưng vẫn nghênh theo anh ấy, lại nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói ẩn chứa thống khổ của Bruce: “Vera, thật xin lỗi.”
… Được rồi thì ra đây không phải là tiết tấu ba ba ba = =
Tôi có chút thất vọng, sau đó quay đầu lại ngồi thẳng dậy: “Đừng nói như vậy, Bruce, huống chi vừa rồi anh đã xin lỗi rồi.”
“Tôi… Cha tôi quả nhiên sẽ hổ thẹn vì tôi.” Bruce khổ sở nhắm mắt lại, hiển nhiên cảm xúc rất kích động, “Tôi thật sự rất vô dụng, hey, cái gì mà con của thành phố chứ? Thật ngớ ngẩn, tôi thật sự không nghĩ ra tôi và cái loại người như Falcone có gì khác nhau! Không đúng, Falcone mạnh hơn tôi, ít nhất hắn còn hiểu cái gì là tội phạm, biết cái gì là thực sự khốn khổ. Mà tôi… tôi thậm chí ngay cả cô, tôi cũng không bảo vệ nổi, Vera…”
Hắn chôn mặt ở trong lòng bàn tay, bả vai rộng run nhè nhẹ, nhìn ra được anh ấy khổ sở lại đau lòng, giống như một đứa trẻ.
À không, anh ấy chính là một đứa trẻ.
Đây không phải là người mặc vào trang phục dơi có thể vì thành phố thậm chí toàn bộ nước Mĩ che gió che mưa bảy năm sau, lại càng không phải là vị anh hùng vì sự yên ổn và hạnh phúc của thành phố mà cam nguyện chịu nhục. Bây giờ anh ấy chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp, một quý công tử, lại bởi vì đủ loại nguyên nhân, cùng với sự không cam lòng sâu trong đáy lòng, bước lên con đường tràn ngập gian nguy này.
Làm những điều không thể là nhiệm vụ của một người anh hùng, không phải sao.
Mà tôi cảm thấy tôi hiện tại không thể tràn ra tâm thánh mẫu, quang huy tràn đầy thánh mẫu để an ủi anh ấy, dùng với Người Dơi tương lai, khả năng sẽ hoàn toàn có tác dụng xấu.
“Không phải anh muốn biết cái gì là phạm tội sao?” mặt tôi không biểu cảm nói, “Đây là phạm tội, vừa rồi anh cũng thấy được.”
Bruce dần dần ngừng run run.
“Cái loại hắc ám này, gây cho người ta thống khổ, làm cho người ta muốn đâm đầu vào cái gì đó để chết” tôi nói tiếp, “Nhưng hiện tại anh cảm nhận được chính là cảm giác bị hại, không phải là cảm giác phạm tội.”
Bruce chậm rãi ngẩng đầu nhìn tôi, nhưng ra ngoài dự kiến của tôi là, anh ấy chỉ hơi sưng đỏ mắt, nhưng không có nước mắt chảy ra.
“Nếu anh không thể mạnh mẽ đến mức đủ để kết thúc cái cảm giác bị hại của nhân dân thành phố Gotham” tôi uy nghiêm nhìn anh ấy, “Tôi không biết cha anh ấy sẽ thế nào, nhưng đầu tiên chính anh sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra, đúng không?”
Bruce khẽ cau mày, có chút hoang mang, nhưng vẫn còn khổ sở.
“Huống chi, tôi nghĩ tôi cũng không cần anh bảo vệ” tôi thay đổi giọng điệu, nhẹ nhàng nói, “Nếu tôi biết bản thân mình nhất định sẽ trở thành trói buộc, tôi cũng sẽ không đi theo anh rời thuyền. Vừa rồi tôi làm rất khá, không phải sao?”
Tôi vừa nói ra, sắc mặt Bruce lại tối lại.
Nhưng tôi còn chưa nói xong, “Bruce, nghe này, tôi muốn trở thành chiến hữu của anh, hiểu không?” Tôi nắm lấy tay anh ấy.
“Vera…” Bruce rốt cục mở miệng, có vẻ anh ấy rất xúc động, đôi mắt màu trà dịu dàng nhìn tôi, tôi giờ mới chú ý tới anh ấy đã cạo sạch râu, có vẻ như trong tủ quần áo có dao cạo râu cạo một lần.
Môi mỏng khẽ mở ra, có chút tái nhợt, nhưng lại dễ nhìn.
Tôi nhìn một hồi, không nhịn được mở miệng: “Nhưng… Tôi nghĩ… Tôi vẫn không thể tha thứ cho anh.”
“Sao? Vera, tôi…” Bruce lại hoảng loạn, anh ấy khẩn trương nhìn tôi.
Trước khi tôi mở miệng, trong lòng do dự trong nháy mắt, nhưng nhìn thấy đôi môi mỏng mĩ vị kia, lập tức ý chí tôi kiên định, “Trừ phi, anh vì tôi làm một chuyện.”
“Cái gì?” Đôi mắt màu trà nhìn tôi chằm chằm.
“À… Ừm… Hôn… hôn… m…”
Bruce hơi hơi nheo lại hai mắt.
“… Aha ha ôm tôi một chút là được rồi!” Tôi nháy mắt sửa miệng, sau đó chủ động đến gần, hai tay ôm ấy cái eo mạnh mẽ của anh ấy, trong lòng đã chảy xuống nước mắt bi thương.
Tôi cảm thấy tuyệt vọng với sự trinh bạch của tôi.
Bruce sửng sốt một chút, sau đó nhẹ giọng nở nụ cười, tôi cảm thấy bộ ngực mà mặt tôi dán lên hơi hơi chấn động, sau đó tay anh ấy cũng ôm eo tôi.
… Trời ạ! Tôi hiện tại mới nhớ tới trên thân tôi ngoài áo lót ra, chẳng mặc cái gì cả!
Spoi:
“Tôi nghĩ, có lẽ chúng ta không thể ở đây lâu.” Bruce lấy kim và một tập nhỏ tiền mặt trong túi ra đặt lên bàn, “Đây là tám mươi đôla vừa rồi bà chủ cho tôi… Bà ấy bảo chúng tôi ăn xong bữa sáng lập tức đi, cơm miễn phí.”
Tim tôi mạnh mẽ trầm xuống, “Sao lại thế này?”
Tôi không kịp nhìn người vào là ai, hoảng sợ không còn cách nào, lập tức chạy về phía cửa sổ, nghĩ nơi này chỉ là tầng hai mà thôi, tôi nhớ xung quanh nhà trọ này có không ít thùng rác và lều… để giảm xóc, nếu nhảy xuống thì cũng không đến mức tàn phế ừm nhiều nhất khẳng định chỉ là xước chút da mà thôi…
Đáng tiếc, sự đời thường thường tám, chín phần mười đều không thuận theo người ta…
Bởi vì trên sàn rất nhiều nước, cho nên tôi vừa chạy ra một bước liền trượt chân, hoa lệ ngã văng ra ngoài, POSE cuối cùng là một động tác thể thao khó khăn yêu cầu cao độ – cả người ngã ngửa, giạng thẳng chân!
Tôi… Eo của tôi… Đùi của tôi… XX của tôi… QAQ
Tôi không cố chạy trốn nữa, vẻ mặt cầu xin tay chân cử động đồng thời chuyển cái đùi đáng thương về vị trí bình thường, vừa nặn vừa ngẩng đầu lên oán niệm nhìn ba người xông tới.
Quả nhiên là ba tên da đen kia, lấy tư thế của một thiếu niên hư hỏng đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng dựa vào cửa, tên cầm đầu coi như bình thường, còn hai tên khác đã cười đến mức không thẳng eo lại được, hiển nhiên là thấy toàn quá trình giạng thẳng chân của tôi vừa rồi.
“Hey, baby, em đang làm gì thế?” Người da đen nói khẩu âm tiếng Anh, lộ ra một hàm răng trắng, “Khẩn cấp mở chân ra cho bọn anh đến thế sao?”
Vừa nói bọn họ vừa vào bên trong, kẻ đi cuối cùng thuận tay khóa trái cửa lại.
Tôi vịn tay vào tường chậm rãi đứng lên, miễn cưỡng cười nói: “A ha ha ha, ba tiên sinh có chuyện gì sao? Nói chuyện trong phòng tắm rất bất tiện, chi bằng chúng ta đi ra ngoài tìm sofa ngồi xuống…” Vừa nói vừa vụng trộm quan sát địa hình xung quanh mình.
Tốt lắm! Phát hiện một cái bình gốm có thể dùng để làm vũ khí! Tôi giả vờ sợ hãi bọn chúng lui ra sau, một chút một chút tới gần cái bình kia.
“Hey, nghe này, cô bé, anh cũng không muốn nói mấy thứ linh tinh vô nghĩa” hắn tiếp tục nói, “Thực ra, ba bọn anh còn chưa hưởng qua vị của đàn bà châu Á đâu, nhìn em cũng biết là vừa đến đây, thế nào, gặp nạn phải không? Ngoan ngoãn ‘vui vẻ’ cùng mấy bọn anh đi, nói không chừng…” Bọn chúng vừa nói vừa nhe răng cười tới gần.
Lúc này, tôi vạn phần hoài niệm những ngày lành có được thể lực quái vật kia, trước mặt năng lực đó, hết thảy lưu manh chết tiệt đều là hổ giấy! Mà hiện tại tôi chỉ có thể tận lực lui ra sau, thẳng đến khi kề sát vào tường không thể lui được nữa, sau đó giả vờ trấn định nói: “Bạn trai tôi biết tôi đi tắm rửa, nếu tôi lâu không trở về, chỉ sợ anh ấy sẽ đi ra tìm tôi.”
Ôi lúc nói đến hai chữ “Bạn trai” này, thật đúng là không được tự nhiên.
“Bạn trai?” Tên da đen cười ha hả, “À, thành thật nói cho em nhé cô bé, vừa rồi nếu không phải cái đồ con lừa như ông chồng già kia ở dưới tầng kêu to như vậy, sợ là bọn anh còn không chú ý thấy hai người đâu! À đúng vậy, cứ trách nó đi, không phải sao. Nhưng mà nói lại, chẳng phải cái tên trẻ măng ngây thơ kia nói hai người không phải là quan hệ này sao, nói dối là không đúng đâu, cô gái…”
Tôi nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, thì ra lúc trước bà chủ nhắc nhở chúng tôi có lẽ sẽ có phiền toái là như thế này. Ôi nhưng mà hiện tại Bruce để mặt râu quai nón, mấy anh bạn này làm sao mà thấy được anh ấy là trẻ măng ngây thơ?
Lại ngẩng đầu liếc nhìn làn da đen thùi sáng bóng của ba người kia, tôi không khỏi im lặng, có khi ở trong mắt bọn họ, mọi đàn ông da nhạt đều là trẻ măng ngây thơ.
Nhưng mà… Bây giờ nên làm cái gì bây giờ làm sao bây giờ hả hả thật khẩn cấp! A đúng rồi chẳng phải bà chủ nói cách âm của nơi này không tốt sao!
“Anh, các anh đừng lại đây! Nếu không tôi sẽ kêu đấy!” Nói thì nói như vậy thôi, tôi còn lâu mới quan tâm bọn chúng có đến gần hay không, chỉ mở to cổ họng rống to: “Cứu mạng! Cứu mạng! Giết người! Tai nạn chết người!”
Kỳ thật tôi định hét là sàm sỡ, nhưng ngẫm lại từ này có khi phản hiệu quả, vì thế liền sửa miệng.
Ba ông đen sửng sốt một chút, nhưng lập tức cười càng thêm đáng khinh, tên lão đại hình như đã mất hết nhẫn nại, bước về phía tôi.
Trời, trời ạ! Không lẽ tôi lại gặp phải tình huống kiểu “Kêu vỡ yết hầu cũng không có ai tới cứu cô” trong truyền thuyết sao!
Lúc đó tôi bị dọa rất sợ, vừa tiếp tục thét chói tai mong có thể có người nào đó thấy việc nghĩa hăng hái giống như thần linh nghe thấy rồi tới cứu tôi, vừa vươn sờ hướng cái bình gốm vừa mới nhìn đến.
Nhưng mà không đợi tôi chạm tới bình, lão đại da đen đã giống như một con trâu đực vọt đến, trực tiếp đụng tôi ngã xuống đất.
Thắt lưng đau nhức giống như bị chặt đứt vậy, cái gáy giống như đụng mạnh vào cái đó, nóng bừng đau xót, tôi nhìn thấy vũng nước trên sàn bên cạnh mình đã nhuốm tơ máu đỏ tươi.
Lão đại da đen thò cái miệng thối của hắn đến gần, bên tai vang lên xoẹt một tiếng, áo của tôi báo hỏng.
Tay chân của tôi bị hai người da đen khác túm chặt, lão đại da đen cắn loạn trên cổ tôi, tôi cơ hồ có thể ngửi thấy miệng thối của hắn. Nhưng mà không có ai đến giúp tôi, càng không có kỳ tích gì xảy ra. Tôi cảm thấy tay hắn đang sờ lưng quần của tôi, tôi chưa bao giờ tuyệt vọng giống như giờ khắc này.
“A a a a a 卧槽泥马勒戈壁!” Tôi thét ra một chuỗi tiếng mắng bằng tiếng Trung Quốc, trời ạ không có ai tới cứu thì bà đây tự cứu! Bà đây không phải tiểu bạch không có bàn tay vàng là chỉ biết chờ mong anh hùng cứu mỹ nhân!
Theo tiếng mắng, tôi nhắm mắt lại mạnh mẽ cắn lỗ tai của lão đại da đen, sau đó liều mạng vung cổ… trời ạ động tác mạnh hình như suýt chút nữa gãy cổ = =… rẹt một tiếng, da thịt bị rách toang, sau đó là tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa của lão đại da đen.
Sức ép đè trên người bỗng nhẹ bẫng lên, lão đại da đen tru lên lăn lộn sang một bên, hai tay ôm vết thương, một đường máu tươi chảy ra, trong phòng rửa mặt nhỏ hẹp lập tức tràn ngập mùi máu tươi.
Tôi một tay ôm quần áo bị rách, một tay đỡ tường gắng gượng đứng lên, phun bỏ lỗ tai trong miệng, hung tợn nhìn bọn chúng.
“OH bitch! bitch! Nó lỗ tai cắn của tao xuống!” Giọng của lão đại da đen cơ hồ mang theo khóc nức nở.
Hai người khác sợ ngây người nhìn tôi, không nhịn được lui ra sau hai bước, vẻ mặt không che giấu được sợ hãi.
Tôi nghĩ bộ dáng tôi hiện tại nhất định là oai kinh người. Hơn phân nửa là giống như giống mấy loại văn ngôn tình ngược thân khoa trương lại giả tạo miêu tả, tóc tai bù xù quần áo lộn xộn, nhưng biểu cảm hờ hững lãnh khốc, ánh mắt tàn ngược thô bạo, khóe miệng chảy máu tươi tăng thêm vài phần tà mị điên cuồng, giống như quỷ tu la đi ra trong địa ngục đẫm máu vậy, cả người quả thực chính là người phát ngôn tốt nhất của phái lãnh khốc oai hùng!
… Nghĩ vậy, tôi liền không nhịn được muốn phá công, vì thế nỗ lực nghiêm mặt, tận lực dùng ánh mắt hung tàn khốc liệt bắn phá ba tên da đen.
Nhưng mà đúng lúc này, bên ngoài cửa Toilet phịch một tiếng bị phá mở, cùng với tiếng la thất kinh quen thuộc: “Vera! Vera! Cô không sao chứ! Cô không… ”
Lúc anh ấy thấy cảnh tượng máu tươi đầm đìa trước mặt, cả người đều chấn kinh.
Theo cánh cửa mở ra có thể nhìn đến phía ngoài, không ít khách đã mở cửa phòng ra, thò đầu nhìn về phía này, hai thủ hạ của lão đại da đen liếc nhau, quyết đoán đỡ lão đại một tai của bọn chúng chạy đi mất.
“Vera!” Bruce phục hồi tinh thần lại, vừa định chạy đến đỡ tôi, tôi nhanh chóng khoát tay với anh ấy, sau đó vọt tới phía dưới vòi phun, rửa sạch máu trên người.
Rửa xong, tôi cúi đầu nhìn mình, cả người quần áo ướt đẫm, dính sát vào da thịt, áo càng thê thảm, bị lão đại da đen xé một đường dài, toàn bộ vai phải, ngực phải và một đoạn vòng eo đều lộ ra.
Tôi nên may mắn là mình còn mặc áo lót sao?
Bruce chạy tới, cởi áo khoác trùm lên người tôi, anh ấy gắt gao mím môi, tay run run, mặt trắng như một tờ giấy.
“Hey, đừng như vậy, Bruce, tôi không sao cả đâu” tôi vô tư nói, vỗ vỗ bờ vai của anh ấy muốn anh ấy vui vẻ, “Số máu đó không phải của tôi, tôi không bị thương, chẳng qua tôi cắn cái lỗ tai của người da đen kia xuống. Aha ha, cảm giác như cắn lỗ tai heo vậy. A đúng rồi anh không biết lỗ tai heo nhỉ? Đó là một loại thực phẩm của Trung Quốc…”
Nói tới đây, tôi rốt cuộc không nói được nữa, giống như cái lỗ tai đầy máu kia vẫn còn trong miệng vậy, tôi đẩy Bruce ra, quay đầu chạy vào trong Toilet, nôn toàn bộ hotdog và sữa vừa ăn lúc trước ra.
Gần như nôn toàn bộ xong, tôi vẫn cảm thấy siêu khó chịu, không nhịn được ghé vào bệ toilet nôn khan. Bỗng nhiên một bàn tay vỗ nhẹ lưng tôi, nhẹ nhàng khiến tôi thoáng thư thái hơn, “Được rồi, không sao rồi, không sao rồi, Vera, ” anh ấy tối nghĩa nói, “Còn… Còn có tôi ở bên cạnh cô.”
Tôi vặn mở vòi nước rửa sạch miệng, quay đầu cười với anh ấy, “Cám ơn anh, Bruce.”
Nhưng tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt đau thương của anh ấy, “Vera… xin lỗi.”
Bruce gắt gao ôm tôi, cơ hồ là ôm cả người tôi vào trong lòng anh ấy, cùng nhau về tới phòng. Trên đường, không ít khách hiếu kỳ thò đầu ra vây xem, đều bị anh ấy dùng mắt lạnh trừng lại.
Cả người tôi xụi lơ ở trên giường, cảm thấy kiệt sức.
“Vera, đừng nằm xuống ngay” Bruce nói, đi tới ngồi ở bên cạnh tôi, “Tôi nhìn thấy gáy và lưng của cô đều bị thương, bôi thuốc trước đã.”
“Thuốc?” Tôi chống đỡ đứng dậy, nhìn thấy trong tay anh ấy quả nhiên cầm một bình cồn nhỏ, bên cạnh còn có một tuýp thuốc mỡ và nửa hộp bông băng.
“Bà chủ là người tốt, vừa rồi bà ấy đến nói với tôi, có lẽ cô sẽ gặp phiền toái” Bruce nói, “Cho nên tôi mới… tôi nghĩ mấy thứ này có thể là bà ấy lưu lại.”
Tôi gật gật đầu, hất hết tóc khỏi gáy ra, anh ấy đến gần, cẩn thận bôi cồn giúp tôi. Đau rát nóng bừng đánh úp lại, tôi không nhịn được hít mạnh một hơi.
“Đúng rồi, rất xin lỗi!” Bruce có chút hoảng loạn xin lỗi, động tác trên tay càng mềm nhẹ.
Dễ dàng bôi xong miệng vết thương trên cổ, Bruce nhìn tôi, chân tay có chút luống cuống, gò má vốn tái nhợt hiện lên hai đóa đỏ ửng, miệng mở lại đóng lại, không nói ra lời.
… Công tử đào hoa phong lưu bảy năm sau nhưng bây giờ lại là như vậy sao?
Tôi rất hào sảng bỏ đi mảnh vải quải ở trên người, sau đó ghé vào trên giường, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này có cảm giác dày đặc quen quen, vì thế không nhịn được quay đầu ném một cái ánh mắt tình tứ: “Nhẹ một chút nhé honey ~ ”
Gương mặt luôn luôn khổ đại cừu thâm của Bruce rốt cục không nhịn được hiện lên một nụ cười, vươn tay đi lấy thuốc mỡ và bông băng.
Tôi quay đầu lại, cảm thấy cồn lạnh lẽo và thuốc mỡ bôi lên da, tuy rằng rất đau, nhưng đau đớn qua đi, lại có cảm giác thoải mái khó hiểu.
Nhưng, đang thoải mái, tôi bỗng cảm thấy động tác của người sau lưng ngừng lại, sau đó liền cảm thấy hình như có một luồng hơi thở nóng rực phả lên da thịt bị thương mẫn cảm sau lưng tôi.
… Đáng, đáng chết! Chẳng lẽ là tên kia nhìn thấy ngọc thể trắng noãn hoa nhường nguyệt thẹn xinh đẹp động lòng người của tôi nên không nhịn được động dục hỏa đốt người? Tôi giết! Người ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng hơn nữa bị thương nếu ba ba ba thì thật dễ dàng đau hơn đấy! Bruce bình tĩnh nha nha nhưng mà chẳng lẽ cứ thế bị ăn luôn sao? Rất hạnh phúc… A không đúng là thật bi kịch!
Tôi đang do dự nên lập tức quay đầu lại hờn dỗi ngăn cản anh ấy, hay là rõ ràng kháng cự nhưng vẫn nghênh theo anh ấy, lại nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói ẩn chứa thống khổ của Bruce: “Vera, thật xin lỗi.”
… Được rồi thì ra đây không phải là tiết tấu ba ba ba = =
Tôi có chút thất vọng, sau đó quay đầu lại ngồi thẳng dậy: “Đừng nói như vậy, Bruce, huống chi vừa rồi anh đã xin lỗi rồi.”
“Tôi… Cha tôi quả nhiên sẽ hổ thẹn vì tôi.” Bruce khổ sở nhắm mắt lại, hiển nhiên cảm xúc rất kích động, “Tôi thật sự rất vô dụng, hey, cái gì mà con của thành phố chứ? Thật ngớ ngẩn, tôi thật sự không nghĩ ra tôi và cái loại người như Falcone có gì khác nhau! Không đúng, Falcone mạnh hơn tôi, ít nhất hắn còn hiểu cái gì là tội phạm, biết cái gì là thực sự khốn khổ. Mà tôi… tôi thậm chí ngay cả cô, tôi cũng không bảo vệ nổi, Vera…”
Hắn chôn mặt ở trong lòng bàn tay, bả vai rộng run nhè nhẹ, nhìn ra được anh ấy khổ sở lại đau lòng, giống như một đứa trẻ.
À không, anh ấy chính là một đứa trẻ.
Đây không phải là người mặc vào trang phục dơi có thể vì thành phố thậm chí toàn bộ nước Mĩ che gió che mưa bảy năm sau, lại càng không phải là vị anh hùng vì sự yên ổn và hạnh phúc của thành phố mà cam nguyện chịu nhục. Bây giờ anh ấy chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp, một quý công tử, lại bởi vì đủ loại nguyên nhân, cùng với sự không cam lòng sâu trong đáy lòng, bước lên con đường tràn ngập gian nguy này.
Làm những điều không thể là nhiệm vụ của một người anh hùng, không phải sao.
Mà tôi cảm thấy tôi hiện tại không thể tràn ra tâm thánh mẫu, quang huy tràn đầy thánh mẫu để an ủi anh ấy, dùng với Người Dơi tương lai, khả năng sẽ hoàn toàn có tác dụng xấu.
“Không phải anh muốn biết cái gì là phạm tội sao?” mặt tôi không biểu cảm nói, “Đây là phạm tội, vừa rồi anh cũng thấy được.”
Bruce dần dần ngừng run run.
“Cái loại hắc ám này, gây cho người ta thống khổ, làm cho người ta muốn đâm đầu vào cái gì đó để chết” tôi nói tiếp, “Nhưng hiện tại anh cảm nhận được chính là cảm giác bị hại, không phải là cảm giác phạm tội.”
Bruce chậm rãi ngẩng đầu nhìn tôi, nhưng ra ngoài dự kiến của tôi là, anh ấy chỉ hơi sưng đỏ mắt, nhưng không có nước mắt chảy ra.
“Nếu anh không thể mạnh mẽ đến mức đủ để kết thúc cái cảm giác bị hại của nhân dân thành phố Gotham” tôi uy nghiêm nhìn anh ấy, “Tôi không biết cha anh ấy sẽ thế nào, nhưng đầu tiên chính anh sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra, đúng không?”
Bruce khẽ cau mày, có chút hoang mang, nhưng vẫn còn khổ sở.
“Huống chi, tôi nghĩ tôi cũng không cần anh bảo vệ” tôi thay đổi giọng điệu, nhẹ nhàng nói, “Nếu tôi biết bản thân mình nhất định sẽ trở thành trói buộc, tôi cũng sẽ không đi theo anh rời thuyền. Vừa rồi tôi làm rất khá, không phải sao?”
Tôi vừa nói ra, sắc mặt Bruce lại tối lại.
Nhưng tôi còn chưa nói xong, “Bruce, nghe này, tôi muốn trở thành chiến hữu của anh, hiểu không?” Tôi nắm lấy tay anh ấy.
“Vera…” Bruce rốt cục mở miệng, có vẻ anh ấy rất xúc động, đôi mắt màu trà dịu dàng nhìn tôi, tôi giờ mới chú ý tới anh ấy đã cạo sạch râu, có vẻ như trong tủ quần áo có dao cạo râu cạo một lần.
Môi mỏng khẽ mở ra, có chút tái nhợt, nhưng lại dễ nhìn.
Tôi nhìn một hồi, không nhịn được mở miệng: “Nhưng… Tôi nghĩ… Tôi vẫn không thể tha thứ cho anh.”
“Sao? Vera, tôi…” Bruce lại hoảng loạn, anh ấy khẩn trương nhìn tôi.
Trước khi tôi mở miệng, trong lòng do dự trong nháy mắt, nhưng nhìn thấy đôi môi mỏng mĩ vị kia, lập tức ý chí tôi kiên định, “Trừ phi, anh vì tôi làm một chuyện.”
“Cái gì?” Đôi mắt màu trà nhìn tôi chằm chằm.
“À… Ừm… Hôn… hôn… m…”
Bruce hơi hơi nheo lại hai mắt.
“… Aha ha ôm tôi một chút là được rồi!” Tôi nháy mắt sửa miệng, sau đó chủ động đến gần, hai tay ôm ấy cái eo mạnh mẽ của anh ấy, trong lòng đã chảy xuống nước mắt bi thương.
Tôi cảm thấy tuyệt vọng với sự trinh bạch của tôi.
Bruce sửng sốt một chút, sau đó nhẹ giọng nở nụ cười, tôi cảm thấy bộ ngực mà mặt tôi dán lên hơi hơi chấn động, sau đó tay anh ấy cũng ôm eo tôi.
… Trời ạ! Tôi hiện tại mới nhớ tới trên thân tôi ngoài áo lót ra, chẳng mặc cái gì cả!
Spoi:
“Tôi nghĩ, có lẽ chúng ta không thể ở đây lâu.” Bruce lấy kim và một tập nhỏ tiền mặt trong túi ra đặt lên bàn, “Đây là tám mươi đôla vừa rồi bà chủ cho tôi… Bà ấy bảo chúng tôi ăn xong bữa sáng lập tức đi, cơm miễn phí.”
Tim tôi mạnh mẽ trầm xuống, “Sao lại thế này?”
Tác giả :
Uổng Bằng Lan