Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu
Chương 25: Bị thương
Cả Lục Gia và Ngô Gia đều điên cuồng đi tìm, Hàn Dương vì lo lắng quá mà quên mất đi điều gì đó..
Anh nhắm nghiền mắt suy nghĩ, Kha Đức và Tử Hy ngồi bên cạnh cũng biết rằng anh đang suy nghĩ nên không nói gì nữa.
5 phút trôi qua..
Hàn Dương bật dậy làm vài động tác gõ máy tính tra dữ liệu, sau đó nói: " Nhà kho XY, lập tức kêu người đến đó. "
Cả mọi người đều thắc mắc không thôi nhưng chả dám hỏi vì sợ, sát khí của Hàn Dương bây giờ thật sự rất ghê gớm.
Hàn Dương lúc nãy ngồi suy nghĩ đã nhớ ra được một việc. Đó là lúc đi dự tiệc, anh đã tặng cô Christie"s Diamond Pendant ( Các bạn đọc lại C14), trong đó có gắn thiết bị định vị tốn tân nhất, vậy mà lúc nãy anh lại không nhớ ra, haizz.
-----------
Nhà kho XY
Sau khi hết thuốc, Mạnh Ái tỉnh dậy, người cứng đờ vì hai tay của cô bị cột lại đằng sau ghế.
Mùi ẩm mốc lâu ngày xộc thẳng vào mũi của cô, nơi đây xung quanh còn rất tối tăm nữa.
Một giọng nói rất quen thuộc vang lên: " Ái chà chà, cô có nhớ tôi không? "
- Cô là... Chung Vĩ Uyên, sao lại bắt tôi? _ Mạnh Ái mê man nhớ được giọng nói quen thuộc này.
- Mày đừng hỏi tại sao, chỉ cần biết tất cả đều là tại mày.
- Vĩ Uyên, cô đừng có vô lí, tôi đã làm gì sai? _ Mạnh Ái vùng vằn ngước mặt hỏi.
- Được, mày muốn biết đúng không? Tao nói cho mày biết, 1 năm về trước, chỉ vì lần đi dự tiệc đó, Hàn Dương rút hết cổ phần ra khỏi Chung Thị nên phá sản, ba tao vì vậy mà lên cơn đau tim mà qua đời. Mày cướp hết tất cả của tao, 1 năm trở lại đây, tao sẽ lấy lại hết mọi thứ.
Khi nghe Vĩ Uyên nói, Mạnh Ái có chút bất ngờ vì Hàn Dương ra tay quá mạnh. Chính cô cũng không ngờ anh lại làm như vậy.
- Đó là tất cả những gì cô phải nhận không phải hay sao Vĩ Uyên? Đừng lún sâu vô nữa.
" Chát, chát " - " Mày câm mồm "
Ả tát cô hai cái đau đớn, hai bên má giờ đây đã in hằn 5 dấu tay khóe miệng bắt đầu rỉ máu.
Sau đó, có hai tên kịch cợm từ đằng sau tiến tới, nhìn vào cô với ánh mắt thèm muốn.
- Cho tụi bây, phục vụ cho tốt. _ Ả ta nói sau đó quay lưng đi lại cái ghế gần đó ngồi, nhếch miệng cười đểu.
- Cô em thật xinh đẹp. _ Tên to con tiến tới gần lại cô.
- Hai..người đừng lại gần đây.
- Con điếm, mày không có quyền lên tiếng ở đây.
Dứt lời, họ tiến lại, tay sờ qua sờ lại hai cánh tay của cô, mạnh bạo xé rách một phần áo ra.
- Xích ra, mẹ kiếp nó lũ chó. _ Mạnh Ái vùng vẫy nhưng vô ích. Đúng lúc hai tên đó định tiếp tục thì bên ngoài phát ra tiếng động.
" Rầm "
- Chung Vĩ Uyên, cô đúng thật là chán sống rồi. _ Hàn Dương tiêu soái bước vào, nhìn thấy cô bị trầy trụa, một bên áo bị rách thì sôi máu lên liền rút súng ra bắn hai tên đó gục xuống.
Vĩ Uyên vẫn nhởn nhơ, nhìn thấy hai thuộc hạ của mình gục xuống, ả ta nhanh chóng rút dao ra lại gần kề cổ Mạnh Ái, lớn giọng nói: " Sao hả? Tuyệt vời chứ? "
- Vĩ Uyên, tới đây được rồi, dừng tay lại đi, chuyện này tôi không chấp nhất nữa. _ Mạnh Ái dịu giọng nói, cô biết tính khí của Hàn Dương, chắc chắn sẽ làm lớn chuyện này lên.
- Mày im miệng. _ Nói rồi, ả đè chặt lưỡi dao của mình vô cổ của cô, máu bắt đầu chảy ra từ đó. Nhưng Mạnh Ái không thấy đau lắm, chắc chỉ là sướt qua.
- Chung Vĩ Uyên, cô mau bỏ dao ra khỏi cổ cô ấy. Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, tôi sẽ cho cô biết 18 tầng địa ngục của Ngô Hàn Dương là như thế nào. Sống không bằng chết mà CHẾT CŨNG KHÔNG TOÀN THÂY.
Ả sững sờ, đàn em của Hàn Dương đã tập kích từ đằng sau mà cô ta không hay biết, họ vung chân đá bay con dao ra đằng sau, giữ chặt tay ả.
Hàn Dương tức tốc chạy tới, anh sợ, lo lắng cô sẽ đau: " Em không sao chứ? Có đau lắm không? "
- Em không sao, anh đừng lo lắng quá.
Anh dìu cô đi ngang ả, Vĩ Uyên đã tức nay còn tức hơn, vùng vẫy tay chân: " Hàn Dương, Mạnh Ái tụi bây đứng lại cho tao. "
Nhưng anh vẫn không quan tâm, vẫn dìu cô đi ra ngoài xe.
Vĩ Uyên trong một lúc sơ ý của hai cận vệ đã vùng thoát ra, chạy nhanh tới lượm lại con dao, rồi lại chạy thật nhanh tới định đâm Hàn Dương và cô.
- Tao giết tụi bây, khốn khiếp.
- Aaa _ Mạnh Ái la lên
- Ái..Nhi, em sao thế này, Vĩ Uyên tôi giết cô.
Lúc Vĩ Uyên chạy lại, Mạnh Ái nghe được tiếng của đôi giày chạy xồng xộc, nhưng Hàn Dương lại không nghe vì đang lo lắng cho vết thương của cô.
Kết quả là Mạnh Ái bị đâm ngay bụng, con dao vẫn còn ghim ở đó. Còn Vĩ Uyên, ả ta đứng đó cười điên dại.
- Mạnh Ái, đó đúng là cái kết mà mày phải nhận, haha.
- Người đâu, mau bắt nhốt ả vô Ngục Quan. _ Hàn Dương la lớn lên rồi lại quay sang Mạnh Ái.
- Mạnh Ái...em..cố lên, anh đưa em đến bệnh viện. Em đừng nhắm mắt...em không sao đâu.
Anh bế xốc cô lên, rồi chạy thẳng ra cửa, lên xe đến bệnh viên Startdom ( Bệnh viện hàng đầu thuộc sở hữu của Ngô Gia).
Trên xe, anh rất lo lắng, luôn cầm chặt tay cô, hối thúc Hàn Lục chạy xe nhanh hết tốc độ đến bệnh viện.
- Mạnh Ái, em nhất định phải cố lên, xin em.
Anh nhắm nghiền mắt suy nghĩ, Kha Đức và Tử Hy ngồi bên cạnh cũng biết rằng anh đang suy nghĩ nên không nói gì nữa.
5 phút trôi qua..
Hàn Dương bật dậy làm vài động tác gõ máy tính tra dữ liệu, sau đó nói: " Nhà kho XY, lập tức kêu người đến đó. "
Cả mọi người đều thắc mắc không thôi nhưng chả dám hỏi vì sợ, sát khí của Hàn Dương bây giờ thật sự rất ghê gớm.
Hàn Dương lúc nãy ngồi suy nghĩ đã nhớ ra được một việc. Đó là lúc đi dự tiệc, anh đã tặng cô Christie"s Diamond Pendant ( Các bạn đọc lại C14), trong đó có gắn thiết bị định vị tốn tân nhất, vậy mà lúc nãy anh lại không nhớ ra, haizz.
-----------
Nhà kho XY
Sau khi hết thuốc, Mạnh Ái tỉnh dậy, người cứng đờ vì hai tay của cô bị cột lại đằng sau ghế.
Mùi ẩm mốc lâu ngày xộc thẳng vào mũi của cô, nơi đây xung quanh còn rất tối tăm nữa.
Một giọng nói rất quen thuộc vang lên: " Ái chà chà, cô có nhớ tôi không? "
- Cô là... Chung Vĩ Uyên, sao lại bắt tôi? _ Mạnh Ái mê man nhớ được giọng nói quen thuộc này.
- Mày đừng hỏi tại sao, chỉ cần biết tất cả đều là tại mày.
- Vĩ Uyên, cô đừng có vô lí, tôi đã làm gì sai? _ Mạnh Ái vùng vằn ngước mặt hỏi.
- Được, mày muốn biết đúng không? Tao nói cho mày biết, 1 năm về trước, chỉ vì lần đi dự tiệc đó, Hàn Dương rút hết cổ phần ra khỏi Chung Thị nên phá sản, ba tao vì vậy mà lên cơn đau tim mà qua đời. Mày cướp hết tất cả của tao, 1 năm trở lại đây, tao sẽ lấy lại hết mọi thứ.
Khi nghe Vĩ Uyên nói, Mạnh Ái có chút bất ngờ vì Hàn Dương ra tay quá mạnh. Chính cô cũng không ngờ anh lại làm như vậy.
- Đó là tất cả những gì cô phải nhận không phải hay sao Vĩ Uyên? Đừng lún sâu vô nữa.
" Chát, chát " - " Mày câm mồm "
Ả tát cô hai cái đau đớn, hai bên má giờ đây đã in hằn 5 dấu tay khóe miệng bắt đầu rỉ máu.
Sau đó, có hai tên kịch cợm từ đằng sau tiến tới, nhìn vào cô với ánh mắt thèm muốn.
- Cho tụi bây, phục vụ cho tốt. _ Ả ta nói sau đó quay lưng đi lại cái ghế gần đó ngồi, nhếch miệng cười đểu.
- Cô em thật xinh đẹp. _ Tên to con tiến tới gần lại cô.
- Hai..người đừng lại gần đây.
- Con điếm, mày không có quyền lên tiếng ở đây.
Dứt lời, họ tiến lại, tay sờ qua sờ lại hai cánh tay của cô, mạnh bạo xé rách một phần áo ra.
- Xích ra, mẹ kiếp nó lũ chó. _ Mạnh Ái vùng vẫy nhưng vô ích. Đúng lúc hai tên đó định tiếp tục thì bên ngoài phát ra tiếng động.
" Rầm "
- Chung Vĩ Uyên, cô đúng thật là chán sống rồi. _ Hàn Dương tiêu soái bước vào, nhìn thấy cô bị trầy trụa, một bên áo bị rách thì sôi máu lên liền rút súng ra bắn hai tên đó gục xuống.
Vĩ Uyên vẫn nhởn nhơ, nhìn thấy hai thuộc hạ của mình gục xuống, ả ta nhanh chóng rút dao ra lại gần kề cổ Mạnh Ái, lớn giọng nói: " Sao hả? Tuyệt vời chứ? "
- Vĩ Uyên, tới đây được rồi, dừng tay lại đi, chuyện này tôi không chấp nhất nữa. _ Mạnh Ái dịu giọng nói, cô biết tính khí của Hàn Dương, chắc chắn sẽ làm lớn chuyện này lên.
- Mày im miệng. _ Nói rồi, ả đè chặt lưỡi dao của mình vô cổ của cô, máu bắt đầu chảy ra từ đó. Nhưng Mạnh Ái không thấy đau lắm, chắc chỉ là sướt qua.
- Chung Vĩ Uyên, cô mau bỏ dao ra khỏi cổ cô ấy. Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, tôi sẽ cho cô biết 18 tầng địa ngục của Ngô Hàn Dương là như thế nào. Sống không bằng chết mà CHẾT CŨNG KHÔNG TOÀN THÂY.
Ả sững sờ, đàn em của Hàn Dương đã tập kích từ đằng sau mà cô ta không hay biết, họ vung chân đá bay con dao ra đằng sau, giữ chặt tay ả.
Hàn Dương tức tốc chạy tới, anh sợ, lo lắng cô sẽ đau: " Em không sao chứ? Có đau lắm không? "
- Em không sao, anh đừng lo lắng quá.
Anh dìu cô đi ngang ả, Vĩ Uyên đã tức nay còn tức hơn, vùng vẫy tay chân: " Hàn Dương, Mạnh Ái tụi bây đứng lại cho tao. "
Nhưng anh vẫn không quan tâm, vẫn dìu cô đi ra ngoài xe.
Vĩ Uyên trong một lúc sơ ý của hai cận vệ đã vùng thoát ra, chạy nhanh tới lượm lại con dao, rồi lại chạy thật nhanh tới định đâm Hàn Dương và cô.
- Tao giết tụi bây, khốn khiếp.
- Aaa _ Mạnh Ái la lên
- Ái..Nhi, em sao thế này, Vĩ Uyên tôi giết cô.
Lúc Vĩ Uyên chạy lại, Mạnh Ái nghe được tiếng của đôi giày chạy xồng xộc, nhưng Hàn Dương lại không nghe vì đang lo lắng cho vết thương của cô.
Kết quả là Mạnh Ái bị đâm ngay bụng, con dao vẫn còn ghim ở đó. Còn Vĩ Uyên, ả ta đứng đó cười điên dại.
- Mạnh Ái, đó đúng là cái kết mà mày phải nhận, haha.
- Người đâu, mau bắt nhốt ả vô Ngục Quan. _ Hàn Dương la lớn lên rồi lại quay sang Mạnh Ái.
- Mạnh Ái...em..cố lên, anh đưa em đến bệnh viện. Em đừng nhắm mắt...em không sao đâu.
Anh bế xốc cô lên, rồi chạy thẳng ra cửa, lên xe đến bệnh viên Startdom ( Bệnh viện hàng đầu thuộc sở hữu của Ngô Gia).
Trên xe, anh rất lo lắng, luôn cầm chặt tay cô, hối thúc Hàn Lục chạy xe nhanh hết tốc độ đến bệnh viện.
- Mạnh Ái, em nhất định phải cố lên, xin em.
Tác giả :
mihtthu