[Đạo Mộ Bút Ký] Lão Cửu Môn
Chương 4: Toa tàu cuối cùng
“Thưa ông.” Viên sĩ quan phụ tá đi trước chỉ vào cánh cửa đi xuống toa tàu cuối cùng, cửa đã bị mạng nhện che kín, gạt hết mạng nhện ra, thấy trên cửa có sơn mấy hàng chữ kỳ quái. “Là chữ Nhật.”
“Xem hiểu không?”
“Nét móc, nét phẩy.” Viên sĩ quan liếc nhìn hàng chữ Nhật trên cửa. “Nét – nét chấm.”
“Không hiểu thì cứ nói thẳng.” Trương Khải Sơn khuyên một câu, viên sĩ quan ngượng nghịu cúi đầu kéo vành mũ xuống, rút súng ra lên đạn, rồi tiến đến mở cửa, nhưng nhận ra cửa đã bị hàn chết.
Xe lửa ở thời đại đó, các toa tàu nối với nhau bằng một sợi xích sắt to tướng, để đi từ toa này sang toa khác thì phải đi qua một đoạn ngoài trời. Trong phim “Đội du kích đường sắt” đã mô tả lại rất rõ ràng kết cấu của loại xe lửa này. Nhưng với xe lửa vũ trang của người Nhật, đoạn này cũng được bọc kín bằng sắt tây. Thậm chí còn bọc thiết giáp cả đoạn xích sắt bên dưới xe lửa nữa.
Ba người đành phải quay về đường cũ. Tề Thiết Chủy xuống khỏi xe lửa, hơi lạnh thốc vào người, nhưng hắn lại dường như đang rất nóng, lau mồ hôi lạnh đầm đìa trên đầu rồi thở dài một hơi. Vừa đúng lúc đó, lớp sắt tây bọc ngoài toa tàu tiếp theo đã bị cắt xuống. Lần này lớp sắt đổ nghiêng vào bên trong, nghe tiếng va đập loảng xoảng vang lên ở trong tàu. Phật Gia không dừng lại mà cứ bước tới. Tề Thiết Chủy thầm chửi một tiếng, lại đành phải tiếp tục bám theo sau.
Toa tàu tiếp theo đã bị cắt ra một lỗ lớn, bên trong cũng tối thui. Trương Khải Sơn rút súng lục ra, giơ đèn bão, chậm rãi bước đến. Tề Thiết Chủy nuốt nước bọt. “Phật Gia, binh lính dưới quyền ngài nhiều đến thế, cần gì phải tự mình đi tiên phong. Chúng ta xuống dưới uống trà cho rồi.”
“Hiện giờ chiến sự sắp tới, trong thành đâu đâu cũng có đặc vụ của Nhật, sĩ khí quan trọng nhất, chuyện kỳ quái không rõ này, tốt hơn hết là ít để người trong quân đội biết đến thôi.” Trương Khải Sơn khẽ nói.
Tề Thiết Chủy lập tức hiểu nỗi lo của Trương Khải Sơn. Nếu để người lan truyền ra ngoài: có một đoàn tàu ma đến Trường Sa, trên tàu chất đầy quan tài, có quỷ mới biết chuyện đó sẽ bị thêu dệt ra thành cái gì. Nếu vào lúc bình thường, thì quả thực không cần phải huy động nhân lực xử lý rầm rộ như thế, nhưng bây giờ là đêm trước đại chiến, chiến tranh ngay trước mắt thì không có gì là chuyện nhỏ cả.
Ba người nối đuôi nhau tiến vào trong toa tàu, bên trong vẫn chất đầy quan tài và mạng nhện, bới ra thấy số đánh dấu trên quan tài ngày càng nhỏ dần. Trương Khải Sơn xem xét một lượt thật kỹ càng, vẻ mặt càng ngày càng âm trầm. Cứ ra soát một lượt như thế, mãi cho đến cuối toa hai, vừa cắt lớp sắt tây bọc toa xong, tất cả mọi người liền lập tức bụm miệng lại. Đó là bởi trong toa tàu nồng nặc một mùi hết sức kỳ quái.
Leo lên toa tàu, thấy bên trong giăng đầy mạng nhện, cản đường tiến lên phía trước. Có thể thấy hai bên toa xe có hai tầng phản giường. Trên dưới các tấm phản chất đầy thứ gì đó, hoàn toàn bị mạng nhện bọc kín.
“Nhện ở đây làm gì mà hung thế?” Viên sĩ quan phụ tá khẽ giọng nói đầy nghi hoặc. Tề Thiết Chủy thấy quần áo treo trên các khung giường, còn có rất nhiều vật dụng hàng ngày, cốc chén, đũa, đều bị mạng nhện giăng kín. Trương Khải Sơn lấy nòng súng gạt đám tơ nhện xốp như ruột bông ra, tới gần bên giường từng chút một, đèn bão soi sáng chiếc giường, dưới quầng sáng, dường như nhìn thấy một người đang nằm.
Người này nằm co quắp một chỗ, không hề nhúc nhích, vừa nhìn là biết đã chết. Trương Khải Sơn đưa đèn bão cho phụ tá, trở tay vung thanh quân đao, nhìn dáng vẻ có thể thấy thanh quân đao này đối với ông ta là quá nhẹ, cứ như cầm một cành bông lau vậy. Ông ta dùng đao chọc chọc vào thi thể nằm trên giường, gạt lớp mạng nhện giăng kín mặt mũi của cái xác đi. Tề Thiết Chủy thấy người này quả nhiên là đang nằm nghiêng, khuôn mặt nghiêng lộ ra, mồm há ngoác, cằm tựa trên đầu gối.
Tề Thiết Chủy giật lùi một bước. Không phải hắn sợ một xác chết, chỉ là “khuôn mặt” này của thi thể – nếu như có thể gọi là mặt – chi chít những lỗ nhỏ như hà biển.
“Phật Gia. Đây là rữa? Hay khô?”
“Mọt khoét.” Trương Khải Sơn như suy nghĩ điều gì, nói với viên phụ tá: “Tìm người chuẩn bị một túi vải trắng, đeo mặt nạ phòng độc, gói kín thi thể này, mấy thứ đồ này cũng phải đem đốt đi. Nếu là bệnh truyền nhiễm thì gay to.”
Viên sĩ quan phụ tá gật đầu, quay về căn dặn đám người ở ngoài. Tề Thiết Chủy bất an nhìn Trương Khải Sơn: “Phật Gia, thế chúng ta không cần đeo à?”
Trương Khải Sơn nhìn hắn, nặn ra một nụ cười: “Không cần, tôi với ông đều quen thi độc rồi, chút mạo hiểm này sá gì.” Nói rồi lại cầm tay hắn kéo đi về phía trước.
Tề Thiết Chủy cười khổ, nghĩ bụng ngài yên tâm quá nhỉ, ngài thì quen rồi, tôi đâu có quen, tôi từ nhỏ đã là con độc đinh mà. Vừa nghĩ, Trương Khải Sơn vừa kéo hắn đi, nhanh chóng xem xét một lượt mười hai chiếc giường trong toa tàu. Trên các giường đều có thi thể giống như vậy, mà điều khiến Tề Thiết Chủy nghi ngờ đó là, tất cả những thi thể này đều nằm co quắp mà chết. Tất cả đều co rúm vào lồng ngực của chính mình, giống như trên lưng có vật gì đó, đè nghiến họ xuống giường.
Dáng ngủ như thế này không bình thường. Toàn bộ mười hai cái xác đều như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân đặc biệt nào đây, chẳng lẽ đã có kẻ sắp xếp bọn họ thành thế này? Nỗi sợ hãi trong lòng hắn lúc này dần dần bị thay thế bởi lòng hiếu kỳ. Nghĩ bụng: Chẳng lẽ đây là do cao nhân kia làm, là bố cục phong thủy? Vì sao ông ta lại muốn sắp xếp các thi thể như thế?
Trương Khải Sơn trầm tư trong chốc lát, dùng thanh quân đao gạt mạng nhện dưới chân xác chết, nhìn thấy xác chết có ngón chân to cong vẹo, do mang guốc gỗ mà thành, chứng tỏ người này trước đây từng có thời gian dài đi guốc gỗ.
(Xem chân chính là phương pháp nhận diện đặc vụ Nhật ở thời đại này. Trước sự kiện cầu Lư Câu, có một số lượng lớn đặc vụ người Nhật lẻn vào Trung Quốc hoạt động, thu thập tin tình báo, có một số đã ẩn nấp suốt mấy chục năm, giọng nói và hành vi giống người Trung Quốc y như đúc, nếu không dựa vào những đặc điểm này thì rất khó để nhận diện.)
Sau khi xuống tàu, Trương Khải Sơn căn dặn vài câu với viên sĩ quan phụ tá họ Vương, viên sĩ quan này nghe xong lập tức xoay người rời đi, chắc là đến Bộ tư lệnh thông báo tin tức. Trương Khải Sơn không nói một lời, tiếp tục tiến bước. Đúng lúc này, Tề Thiết Chủy đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên như nhận ra được điều gì, liền ngăn cản ngay trước mặt Trương Khải Sơn.
“Phật Gia, ngài xem toa tàu cuối cùng có gì khác biệt so với các toa phía trước?”
“Xem hiểu không?”
“Nét móc, nét phẩy.” Viên sĩ quan liếc nhìn hàng chữ Nhật trên cửa. “Nét – nét chấm.”
“Không hiểu thì cứ nói thẳng.” Trương Khải Sơn khuyên một câu, viên sĩ quan ngượng nghịu cúi đầu kéo vành mũ xuống, rút súng ra lên đạn, rồi tiến đến mở cửa, nhưng nhận ra cửa đã bị hàn chết.
Xe lửa ở thời đại đó, các toa tàu nối với nhau bằng một sợi xích sắt to tướng, để đi từ toa này sang toa khác thì phải đi qua một đoạn ngoài trời. Trong phim “Đội du kích đường sắt” đã mô tả lại rất rõ ràng kết cấu của loại xe lửa này. Nhưng với xe lửa vũ trang của người Nhật, đoạn này cũng được bọc kín bằng sắt tây. Thậm chí còn bọc thiết giáp cả đoạn xích sắt bên dưới xe lửa nữa.
Ba người đành phải quay về đường cũ. Tề Thiết Chủy xuống khỏi xe lửa, hơi lạnh thốc vào người, nhưng hắn lại dường như đang rất nóng, lau mồ hôi lạnh đầm đìa trên đầu rồi thở dài một hơi. Vừa đúng lúc đó, lớp sắt tây bọc ngoài toa tàu tiếp theo đã bị cắt xuống. Lần này lớp sắt đổ nghiêng vào bên trong, nghe tiếng va đập loảng xoảng vang lên ở trong tàu. Phật Gia không dừng lại mà cứ bước tới. Tề Thiết Chủy thầm chửi một tiếng, lại đành phải tiếp tục bám theo sau.
Toa tàu tiếp theo đã bị cắt ra một lỗ lớn, bên trong cũng tối thui. Trương Khải Sơn rút súng lục ra, giơ đèn bão, chậm rãi bước đến. Tề Thiết Chủy nuốt nước bọt. “Phật Gia, binh lính dưới quyền ngài nhiều đến thế, cần gì phải tự mình đi tiên phong. Chúng ta xuống dưới uống trà cho rồi.”
“Hiện giờ chiến sự sắp tới, trong thành đâu đâu cũng có đặc vụ của Nhật, sĩ khí quan trọng nhất, chuyện kỳ quái không rõ này, tốt hơn hết là ít để người trong quân đội biết đến thôi.” Trương Khải Sơn khẽ nói.
Tề Thiết Chủy lập tức hiểu nỗi lo của Trương Khải Sơn. Nếu để người lan truyền ra ngoài: có một đoàn tàu ma đến Trường Sa, trên tàu chất đầy quan tài, có quỷ mới biết chuyện đó sẽ bị thêu dệt ra thành cái gì. Nếu vào lúc bình thường, thì quả thực không cần phải huy động nhân lực xử lý rầm rộ như thế, nhưng bây giờ là đêm trước đại chiến, chiến tranh ngay trước mắt thì không có gì là chuyện nhỏ cả.
Ba người nối đuôi nhau tiến vào trong toa tàu, bên trong vẫn chất đầy quan tài và mạng nhện, bới ra thấy số đánh dấu trên quan tài ngày càng nhỏ dần. Trương Khải Sơn xem xét một lượt thật kỹ càng, vẻ mặt càng ngày càng âm trầm. Cứ ra soát một lượt như thế, mãi cho đến cuối toa hai, vừa cắt lớp sắt tây bọc toa xong, tất cả mọi người liền lập tức bụm miệng lại. Đó là bởi trong toa tàu nồng nặc một mùi hết sức kỳ quái.
Leo lên toa tàu, thấy bên trong giăng đầy mạng nhện, cản đường tiến lên phía trước. Có thể thấy hai bên toa xe có hai tầng phản giường. Trên dưới các tấm phản chất đầy thứ gì đó, hoàn toàn bị mạng nhện bọc kín.
“Nhện ở đây làm gì mà hung thế?” Viên sĩ quan phụ tá khẽ giọng nói đầy nghi hoặc. Tề Thiết Chủy thấy quần áo treo trên các khung giường, còn có rất nhiều vật dụng hàng ngày, cốc chén, đũa, đều bị mạng nhện giăng kín. Trương Khải Sơn lấy nòng súng gạt đám tơ nhện xốp như ruột bông ra, tới gần bên giường từng chút một, đèn bão soi sáng chiếc giường, dưới quầng sáng, dường như nhìn thấy một người đang nằm.
Người này nằm co quắp một chỗ, không hề nhúc nhích, vừa nhìn là biết đã chết. Trương Khải Sơn đưa đèn bão cho phụ tá, trở tay vung thanh quân đao, nhìn dáng vẻ có thể thấy thanh quân đao này đối với ông ta là quá nhẹ, cứ như cầm một cành bông lau vậy. Ông ta dùng đao chọc chọc vào thi thể nằm trên giường, gạt lớp mạng nhện giăng kín mặt mũi của cái xác đi. Tề Thiết Chủy thấy người này quả nhiên là đang nằm nghiêng, khuôn mặt nghiêng lộ ra, mồm há ngoác, cằm tựa trên đầu gối.
Tề Thiết Chủy giật lùi một bước. Không phải hắn sợ một xác chết, chỉ là “khuôn mặt” này của thi thể – nếu như có thể gọi là mặt – chi chít những lỗ nhỏ như hà biển.
“Phật Gia. Đây là rữa? Hay khô?”
“Mọt khoét.” Trương Khải Sơn như suy nghĩ điều gì, nói với viên phụ tá: “Tìm người chuẩn bị một túi vải trắng, đeo mặt nạ phòng độc, gói kín thi thể này, mấy thứ đồ này cũng phải đem đốt đi. Nếu là bệnh truyền nhiễm thì gay to.”
Viên sĩ quan phụ tá gật đầu, quay về căn dặn đám người ở ngoài. Tề Thiết Chủy bất an nhìn Trương Khải Sơn: “Phật Gia, thế chúng ta không cần đeo à?”
Trương Khải Sơn nhìn hắn, nặn ra một nụ cười: “Không cần, tôi với ông đều quen thi độc rồi, chút mạo hiểm này sá gì.” Nói rồi lại cầm tay hắn kéo đi về phía trước.
Tề Thiết Chủy cười khổ, nghĩ bụng ngài yên tâm quá nhỉ, ngài thì quen rồi, tôi đâu có quen, tôi từ nhỏ đã là con độc đinh mà. Vừa nghĩ, Trương Khải Sơn vừa kéo hắn đi, nhanh chóng xem xét một lượt mười hai chiếc giường trong toa tàu. Trên các giường đều có thi thể giống như vậy, mà điều khiến Tề Thiết Chủy nghi ngờ đó là, tất cả những thi thể này đều nằm co quắp mà chết. Tất cả đều co rúm vào lồng ngực của chính mình, giống như trên lưng có vật gì đó, đè nghiến họ xuống giường.
Dáng ngủ như thế này không bình thường. Toàn bộ mười hai cái xác đều như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân đặc biệt nào đây, chẳng lẽ đã có kẻ sắp xếp bọn họ thành thế này? Nỗi sợ hãi trong lòng hắn lúc này dần dần bị thay thế bởi lòng hiếu kỳ. Nghĩ bụng: Chẳng lẽ đây là do cao nhân kia làm, là bố cục phong thủy? Vì sao ông ta lại muốn sắp xếp các thi thể như thế?
Trương Khải Sơn trầm tư trong chốc lát, dùng thanh quân đao gạt mạng nhện dưới chân xác chết, nhìn thấy xác chết có ngón chân to cong vẹo, do mang guốc gỗ mà thành, chứng tỏ người này trước đây từng có thời gian dài đi guốc gỗ.
(Xem chân chính là phương pháp nhận diện đặc vụ Nhật ở thời đại này. Trước sự kiện cầu Lư Câu, có một số lượng lớn đặc vụ người Nhật lẻn vào Trung Quốc hoạt động, thu thập tin tình báo, có một số đã ẩn nấp suốt mấy chục năm, giọng nói và hành vi giống người Trung Quốc y như đúc, nếu không dựa vào những đặc điểm này thì rất khó để nhận diện.)
Sau khi xuống tàu, Trương Khải Sơn căn dặn vài câu với viên sĩ quan phụ tá họ Vương, viên sĩ quan này nghe xong lập tức xoay người rời đi, chắc là đến Bộ tư lệnh thông báo tin tức. Trương Khải Sơn không nói một lời, tiếp tục tiến bước. Đúng lúc này, Tề Thiết Chủy đang trầm tư suy nghĩ, đột nhiên như nhận ra được điều gì, liền ngăn cản ngay trước mặt Trương Khải Sơn.
“Phật Gia, ngài xem toa tàu cuối cùng có gì khác biệt so với các toa phía trước?”
Tác giả :
Nam Phái Tam Thúc