[Đạo Mộ Bút Ký] Lão Cửu Môn
Chương 19: Cửu quỷ thải liên hoa
Trước kia khi Trương Khải Sơn vừa đến Hồ Nam, từng dạo qua Tương Tây một vòng, nơi này non nước trập trùng, đứng trên vách đá giữa lưng chừng núi còn có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách trong khu rừng rậm rạp dưới vực núi. Trời về chiều, bầu trời ở vùng núi vẫn chưa tối hẳn, hẵng còn nhìn thấy một lớp ánh sáng lành lạnh mỏng tanh phủ lên tất cả các ngọn núi. Giữa màn sương lúc dày lúc mỏng, không nhìn rõ được bất kỳ cái gì.
Những người đến trước đã thăm dò hết mấy hướng suy đoán của ông ta, hiện giờ đang rải rác ở khắp các ngóc ngách dưới thung lũng. Chiếc xe lửa nhất định là đến từ một khu mỏ nào đó ở vùng này.
Người họ Trương sau khi vào đất Tương, đều nhất loạt tuân thủ truyền thống Trương gia, bố trí vô số tai mắt trên khắp tỉnh Hồ Nam, người họ Trương trà trộn vào ở cùng dân địa phương với đủ các ngành nghề, để rồi đến lúc Trương gia muốn xuống đất một chuyến, ở đâu cũng có người tường tận đất đai phong tục tập quán địa phương làm tiếp ứng cho mình.
Buổi tối, trong trạm dịch, các tiểu thương bắt đầu nổi lửa nấu cơm, trên thềm đá chơi vơi giữa vách núi, người nướng bánh Naan, kẻ nấu canh tiêu ớt, có thợ săn nướng thịt thú rừng, phết lên đủ loại ớt bột, gia vị, mùi thơm tỏa ra khắp khe núi. Trên dãy phản xếp thành hàng dài này còn treo đầy các loại đèn dầu đèn bão, từ xa nhìn lại, nom cứ như chợ quỷ trong tiểu thuyết liêu trai.
Trương Khải Sơn vẫn mặc nguyên áo, nằm xuống nghỉ ngơi, gió lạnh từ đáy vực bên dưới ván gỗ thốc lên. Viên sĩ quan phụ tá ở bên cạnh thổi một hơi còi dơi, đợi người Trương gia ở vùng này đáp lại. Tề Thiết Chủy bị mùi thức ăn đến từ đủ các vùng đông tây nam bắc mê hoặc đến điên đảo thần hồn, bèn xách túi tiền đi khắp nơi đòi mua, loáng cái đã ôm đủ thứ bánh nướng thịt xiên trở về.
Trương Khải Sơn mở một con mắt, liếc nhìn một cái. Tề Thiết Chủy bèn nói: “Phật gia, Phật gia, may mà đi cùng ngài đến, chẳng ngờ giữa núi rừng hoang vu quạnh quẽ này lại có cảnh tượng hưng thịnh như thế, chi bằng lại đây nếm thử mấy cái?”
Trương Khải Sơn lẳng lặng nói: “Hành tẩu giang hồ, ăn uống bậy bạ, lão Bát ông chừa phần cho người khác với chứ, đằng nào sống cũng chẳng bao lâu nữa. Tôi xem cửa hàng nhà họ Ngô bên kia, chó nhà Ngô Lão Cẩu cũng chẳng ăn mấy thứ này. Ông liệu mà sang Ngô gia học hỏi thêm đi.”
Tề Thiết Chủy nhìn thức ăn trong tay, lại nhìn các lái buôn khắp từ nam chí bắc, nhẹ giọng hỏi: “Không đến mức ấy chứ, Phật gia. Tôi thấy xứ này dân phong thuần phác, người nhà quê ai cũng đáng yêu, chứ giang hồ hiểm ác, đâu phải tôi chưa trải qua bao giờ. Người Trương gia các ông quá cẩn trọng rồi, thảo nào ế vợ.”
Đang nói chuyện, viên sĩ quan phụ tá đã quay lại, dẫn theo một người đàn ông trung tuổi nom như dân cửu vạn. Ánh mắt Trương Khải Sơn sáng lên, bèn trở mình ngồi dậy: “Lão Quán, sao rồi?”
“Vùng này là địa bàn của Hoắc gia, Tương Tây Hoắc tửu hương, gần đây lại còn có đến mấy vụ mua bán lớn, thế lực của Hoắc gia đang nổi lắm, người của Bán Tiệt Lý vẫn đang nhăm nhe kiếm cớ lọc bớt khu vực này đấy. Toàn cao thủ Hoắc gia canh giữ vùng này. Khải Sơn mọi người đều quen mặt, phải cẩn thận. Vào thôn cái là rất dễ bị nhận ra ngay.” Trương Lão Quán cúi xuống châm điếu thuốc, ngón tay lão đã bị thuốc xông đến vàng khè, nếu không phải mở miệng ra là nói tiếng Quan thoại thì khó lòng mà tin được đây là người Trương gia.
Tề Thiết Chủy ngẩn ra một lúc, lau mép dính đầy mỡ canh chua, nói: “Ai u, Phật gia, tôi còn không ngờ được đấy, nơi này là địa bàn Hoắc gia, năm đó Hoắc gia chưởng quản Cửu Môn, có một mình ông người phương Bắc, vừa xuống cái là thế thời thay đổi hoàng đế cũng đổi, Hoắc Tam Nương dễ gì đã cam lòng. Ngài hiện giờ là dựa vào Trường Sa quân p…” Lời chưa dứt đã bị viên sĩ quan phụ tá vỗ nhẹ vào cằm, khiến hắn ngắc ngứ một phen.
Tề Thiết Chủy lập tức phản ứng lại, vội vàng nhìn xung quanh một lượt, mới hạ giọng nói: “Ngài bây giờ là dựa vào họng súng, chứ nếu chỉ luận về công phu xuống đất, nhà Nhị gia với Hoắc gia đều luyện từ thuở tấm bé, Hoắc gia cũng không phục thuật phong thủy trước sau có ba trăm năm của ngài. Bây giờ chúng ta xuất hiện ở đây, lỡ Tam Nương lại nghĩ chúng ta đang giúp Bán Tiệt Lý đối phó với cô ta thì sao?”
Trương Khải Sơn tựa mình vào lan can, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, ông ta căn bản không quan tâm chuyện Hoắc gia, trên thực tế, nếu một ngày chiến tranh bảo vệ Trường Sa nổ ra, thì không còn phân biệt Cửu Môn gì nữa, trong thành chỉ có người Trung Quốc và người Nhật Bản mà thôi.
Ông ta nhìn Trương Lão Quán: “Những cái khác thì thế nào?” Trương Lão Quán nói: “Chuyện xe lửa thì không đơn giản. Ở đây địa hình núi non phức tạp, nếu có khu mỏ với đường sắt xây giấu trong rừng, ít nhất cũng phải mất mấy năm. Với cả, ở đây cây cỏ rậm rạp, bên này đang xây thì bên kia đã bị bụi cây dây leo mọc hoang che kín, phải mất một hai tháng tu sửa lại mới bắt đầu đưa vào hoạt động được. Tôi hỏi qua mấy tay gác đêm trong thôn, họ đều bảo chưa nghe thấy tiếng xe lửa chạy ở đây bao giờ, nhưng lại có mấy người nói, bọn họ đã từng nghe thấy tiếng động kỳ quái khác, loại tiếng động không thể xuất hiện ở khu vực này được.”
“Là cái gì?” Tề Thiết Chủy vội hỏi.
Trương Lão Quán nói: “Trong tháng này, một buổi đêm, trong lúc đang gác, bọn họ đều cùng lúc nghe thấy tiếng mấy trăm người cùng đập sắt vang lên từ trong khe núi. Tiếng mấy người đó nghe thấy đều là tiếng vọng lại, đều bảo nhau không biết thôn nào mà có nhiều người rèn đúc thế, cả thung lũng đều nghe thấy tiếng. Còn nghe nói trong núi có chứa một khối thiên đồng, nên thần tiên xuống đây để rèn kiếm.”
Trương Khải Sơn nhìn xuống thung lũng, Tề Thiết Chủy vừa định hỏi tiếp, ông ta bèn xua tay: “Đường ray ở dưới lòng đất, trong các dãy núi ở đây có lẽ có vài đoạn là rỗng, mạch nước ngầm khô kiệt lại không có cây cối gì, các mỏ khoáng vùng này đa phần đều là của người Nhật, bọn họ kinh doanh ở đây suốt nhiều năm, âm thầm xây một đường ray dưới lòng sông chắc cũng không quá khó. Tiếng đập sắt đó là tiếng động vang lên khi xe lửa đi qua, chèn ép lên đường sắt và lòng sông.”
“Không sai, đúng là như vậy.” Trương Lão Quán nói: “Khải Sơn, phong thủy ở đây quái lạ, tiếng vang có liên quan đến thế núi, mà chỉ có một vài nơi mới nghe thấy được tiếng động dưới lòng đất, tìm một ông thầy địa lý giỏi là có thể tính ra được phương vị của đường ray dưới đất rồi.”
Trương Khải Sơn quay đầu liền thấy Tề Thiết Chủy đang ngả lưng, “Bát gia.” Tề Thiết Chủy xua tay: “Chuyện lạ chuyện ma không xem, Phật gia ông cũng là người hiểu phong thủy, chẳng nhẽ không nhìn ra? Núi này, là quỷ thải liên hoa, phía trước có tổng cộng chín ngọn núi, cửu quỷ thải liên hoa, là quỷ môn quan của Cửu Môn Đề Đốc chúng ta đó.”
Những người đến trước đã thăm dò hết mấy hướng suy đoán của ông ta, hiện giờ đang rải rác ở khắp các ngóc ngách dưới thung lũng. Chiếc xe lửa nhất định là đến từ một khu mỏ nào đó ở vùng này.
Người họ Trương sau khi vào đất Tương, đều nhất loạt tuân thủ truyền thống Trương gia, bố trí vô số tai mắt trên khắp tỉnh Hồ Nam, người họ Trương trà trộn vào ở cùng dân địa phương với đủ các ngành nghề, để rồi đến lúc Trương gia muốn xuống đất một chuyến, ở đâu cũng có người tường tận đất đai phong tục tập quán địa phương làm tiếp ứng cho mình.
Buổi tối, trong trạm dịch, các tiểu thương bắt đầu nổi lửa nấu cơm, trên thềm đá chơi vơi giữa vách núi, người nướng bánh Naan, kẻ nấu canh tiêu ớt, có thợ săn nướng thịt thú rừng, phết lên đủ loại ớt bột, gia vị, mùi thơm tỏa ra khắp khe núi. Trên dãy phản xếp thành hàng dài này còn treo đầy các loại đèn dầu đèn bão, từ xa nhìn lại, nom cứ như chợ quỷ trong tiểu thuyết liêu trai.
Trương Khải Sơn vẫn mặc nguyên áo, nằm xuống nghỉ ngơi, gió lạnh từ đáy vực bên dưới ván gỗ thốc lên. Viên sĩ quan phụ tá ở bên cạnh thổi một hơi còi dơi, đợi người Trương gia ở vùng này đáp lại. Tề Thiết Chủy bị mùi thức ăn đến từ đủ các vùng đông tây nam bắc mê hoặc đến điên đảo thần hồn, bèn xách túi tiền đi khắp nơi đòi mua, loáng cái đã ôm đủ thứ bánh nướng thịt xiên trở về.
Trương Khải Sơn mở một con mắt, liếc nhìn một cái. Tề Thiết Chủy bèn nói: “Phật gia, Phật gia, may mà đi cùng ngài đến, chẳng ngờ giữa núi rừng hoang vu quạnh quẽ này lại có cảnh tượng hưng thịnh như thế, chi bằng lại đây nếm thử mấy cái?”
Trương Khải Sơn lẳng lặng nói: “Hành tẩu giang hồ, ăn uống bậy bạ, lão Bát ông chừa phần cho người khác với chứ, đằng nào sống cũng chẳng bao lâu nữa. Tôi xem cửa hàng nhà họ Ngô bên kia, chó nhà Ngô Lão Cẩu cũng chẳng ăn mấy thứ này. Ông liệu mà sang Ngô gia học hỏi thêm đi.”
Tề Thiết Chủy nhìn thức ăn trong tay, lại nhìn các lái buôn khắp từ nam chí bắc, nhẹ giọng hỏi: “Không đến mức ấy chứ, Phật gia. Tôi thấy xứ này dân phong thuần phác, người nhà quê ai cũng đáng yêu, chứ giang hồ hiểm ác, đâu phải tôi chưa trải qua bao giờ. Người Trương gia các ông quá cẩn trọng rồi, thảo nào ế vợ.”
Đang nói chuyện, viên sĩ quan phụ tá đã quay lại, dẫn theo một người đàn ông trung tuổi nom như dân cửu vạn. Ánh mắt Trương Khải Sơn sáng lên, bèn trở mình ngồi dậy: “Lão Quán, sao rồi?”
“Vùng này là địa bàn của Hoắc gia, Tương Tây Hoắc tửu hương, gần đây lại còn có đến mấy vụ mua bán lớn, thế lực của Hoắc gia đang nổi lắm, người của Bán Tiệt Lý vẫn đang nhăm nhe kiếm cớ lọc bớt khu vực này đấy. Toàn cao thủ Hoắc gia canh giữ vùng này. Khải Sơn mọi người đều quen mặt, phải cẩn thận. Vào thôn cái là rất dễ bị nhận ra ngay.” Trương Lão Quán cúi xuống châm điếu thuốc, ngón tay lão đã bị thuốc xông đến vàng khè, nếu không phải mở miệng ra là nói tiếng Quan thoại thì khó lòng mà tin được đây là người Trương gia.
Tề Thiết Chủy ngẩn ra một lúc, lau mép dính đầy mỡ canh chua, nói: “Ai u, Phật gia, tôi còn không ngờ được đấy, nơi này là địa bàn Hoắc gia, năm đó Hoắc gia chưởng quản Cửu Môn, có một mình ông người phương Bắc, vừa xuống cái là thế thời thay đổi hoàng đế cũng đổi, Hoắc Tam Nương dễ gì đã cam lòng. Ngài hiện giờ là dựa vào Trường Sa quân p…” Lời chưa dứt đã bị viên sĩ quan phụ tá vỗ nhẹ vào cằm, khiến hắn ngắc ngứ một phen.
Tề Thiết Chủy lập tức phản ứng lại, vội vàng nhìn xung quanh một lượt, mới hạ giọng nói: “Ngài bây giờ là dựa vào họng súng, chứ nếu chỉ luận về công phu xuống đất, nhà Nhị gia với Hoắc gia đều luyện từ thuở tấm bé, Hoắc gia cũng không phục thuật phong thủy trước sau có ba trăm năm của ngài. Bây giờ chúng ta xuất hiện ở đây, lỡ Tam Nương lại nghĩ chúng ta đang giúp Bán Tiệt Lý đối phó với cô ta thì sao?”
Trương Khải Sơn tựa mình vào lan can, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, ông ta căn bản không quan tâm chuyện Hoắc gia, trên thực tế, nếu một ngày chiến tranh bảo vệ Trường Sa nổ ra, thì không còn phân biệt Cửu Môn gì nữa, trong thành chỉ có người Trung Quốc và người Nhật Bản mà thôi.
Ông ta nhìn Trương Lão Quán: “Những cái khác thì thế nào?” Trương Lão Quán nói: “Chuyện xe lửa thì không đơn giản. Ở đây địa hình núi non phức tạp, nếu có khu mỏ với đường sắt xây giấu trong rừng, ít nhất cũng phải mất mấy năm. Với cả, ở đây cây cỏ rậm rạp, bên này đang xây thì bên kia đã bị bụi cây dây leo mọc hoang che kín, phải mất một hai tháng tu sửa lại mới bắt đầu đưa vào hoạt động được. Tôi hỏi qua mấy tay gác đêm trong thôn, họ đều bảo chưa nghe thấy tiếng xe lửa chạy ở đây bao giờ, nhưng lại có mấy người nói, bọn họ đã từng nghe thấy tiếng động kỳ quái khác, loại tiếng động không thể xuất hiện ở khu vực này được.”
“Là cái gì?” Tề Thiết Chủy vội hỏi.
Trương Lão Quán nói: “Trong tháng này, một buổi đêm, trong lúc đang gác, bọn họ đều cùng lúc nghe thấy tiếng mấy trăm người cùng đập sắt vang lên từ trong khe núi. Tiếng mấy người đó nghe thấy đều là tiếng vọng lại, đều bảo nhau không biết thôn nào mà có nhiều người rèn đúc thế, cả thung lũng đều nghe thấy tiếng. Còn nghe nói trong núi có chứa một khối thiên đồng, nên thần tiên xuống đây để rèn kiếm.”
Trương Khải Sơn nhìn xuống thung lũng, Tề Thiết Chủy vừa định hỏi tiếp, ông ta bèn xua tay: “Đường ray ở dưới lòng đất, trong các dãy núi ở đây có lẽ có vài đoạn là rỗng, mạch nước ngầm khô kiệt lại không có cây cối gì, các mỏ khoáng vùng này đa phần đều là của người Nhật, bọn họ kinh doanh ở đây suốt nhiều năm, âm thầm xây một đường ray dưới lòng sông chắc cũng không quá khó. Tiếng đập sắt đó là tiếng động vang lên khi xe lửa đi qua, chèn ép lên đường sắt và lòng sông.”
“Không sai, đúng là như vậy.” Trương Lão Quán nói: “Khải Sơn, phong thủy ở đây quái lạ, tiếng vang có liên quan đến thế núi, mà chỉ có một vài nơi mới nghe thấy được tiếng động dưới lòng đất, tìm một ông thầy địa lý giỏi là có thể tính ra được phương vị của đường ray dưới đất rồi.”
Trương Khải Sơn quay đầu liền thấy Tề Thiết Chủy đang ngả lưng, “Bát gia.” Tề Thiết Chủy xua tay: “Chuyện lạ chuyện ma không xem, Phật gia ông cũng là người hiểu phong thủy, chẳng nhẽ không nhìn ra? Núi này, là quỷ thải liên hoa, phía trước có tổng cộng chín ngọn núi, cửu quỷ thải liên hoa, là quỷ môn quan của Cửu Môn Đề Đốc chúng ta đó.”
Tác giả :
Nam Phái Tam Thúc