Lão Bà Tiểu Bạch Của Sắc Lang Tổng Giám Đốc
Chương 9
Dường như còn không đủ, anh mơn chớn làn da mịn màng của cô. Dụ dỗ cô cùng anh yêu thêm lần nữa. Anh chạm từng nơi mẫn cảm của cô, dụ dỗ cô làm cho cô yếu đuối chấp nhận.
Không biết anh và cô đã làm bao nhiêu lần, chỉ biết khi hai người dừng lại anh cảm thấy vô cùng thoả mãn, còn cô thì mệt mỏi thiếp đi.
Yêu thương đem cô ôm vào lòng, anh vùi đầu vào chiếc cổ trắng nõn của cô. Hít hà hương thơm dễ chịu của cô. Từ từ tiến vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau không biết mặt trời đã mọc từ bao giờ, ánh nắng chói chang chiếu vào căn phòng rộng lớn. Mi mắt khẽ dao động, cả người khẽ cử động, một trận đau nhức truyền đến, đánh tan cơn buồn ngủ. Mạc Di tỉnh táo mở mắt. Phát hiện cả người mình một mảnh vải che thân cũng không có. Cô kinh hãi kêu lên.
Tiếng kêu của cô đánh động tới người đàn ông đang ở căn phòng bên ngoài kia. Anh vội chạy vào. Khi tới nơi thấy bộ dáng của cô anh không khỏi bật cười. Cô như một con mèo con làm sai,cả người cuộn lấy chăn bông ấm áp, vẻ mặt vẫn còn ẩn hiện nét sợ hãi.
“Em là đang quyến rũ anh?”
Anh cười tà tiến lại gần bên cô. Cô hoảng hốt lắc đầu phủ nhận
“Không..không”
“Em còn nói không, bộ dáng của em như một con mèo nhỏ, cả người ẩn hiện qua lớp chăn trông quyến rũ hơn cả múa thoát y. Như vậy còn nói không quyến rũ anh?”
“Em…”
Cô cứng họng.
“Được rồi, em thừa nhận vừa rồi em là quá sợ hãi quá nên bộ dáng có chút giống với mèo con. Nhưng cả người ẩn hiện qua lớp chăn bông đây chẳng phải kệt tác của anh sao? Vì sao lại đổ cho em quyến rũ anh?”
Nghe vậy Đường Phi cười lớn. Mạc Di đem mọi tội lỗi đổ hết lên người Đường Phi mà quên rằng hôm qua chính cô là người chủ động.
“Tiểu miêu miêu của anh, em chắc không quên hôm qua ai là người chủ động muốn thân mật với anh chứ.”
Cô lại một lần nữa cứng họng.
Nhìn dáng vẻ của cô Đường Phi không giữ hình tượng cười lớn
“Tiểu miêu miêu của anh, em tuy rằng làm sai nhưng có cần trưng ra vẻ mặt như vậy không?”
“Hừ, anh trêu chọc em.”
Mạc Di giận dỗi, hai má đỏ ửng, bộ dáng uỷ khuất đáng yêu vô cùng.
Bộ dáng bây giờ của Mạc Di kích thích Đường Phi, làm cho người huynh đệ vừa ăn no của anh nổi lên cơn đói. Anh không kìm chế bản thân lao tới chỗ cô, muốn thêm một lần nữa tận hưởng tư vị ngọt ngào.
Ở trên giường, Mạc Di không nghĩ tới hành động của Đường Phi, đột nhiên bị ôm cả người Mạc Di trở nên bất động. Cảm nhận được biểu hiện của Mạc Di, Đường Phi cười lớn. Ngay sau đó liền phủ lên đôi môi mềm của cô. Đưa chiếc lưỡi ra, lưỡi của anh đi sâu vào khoang miệng của cô hút lấy mật ngọt. Sau đó cùng với lưỡi của cô dây dưa.
Biểu hiện cứng nhắc của Mạc Di dần dần thả lỏng, cô ôm lấy cổ của Đường Phi hưởng ứng.
Không biết anh và cô đã làm bao nhiêu lần, chỉ biết khi hai người dừng lại anh cảm thấy vô cùng thoả mãn, còn cô thì mệt mỏi thiếp đi.
Yêu thương đem cô ôm vào lòng, anh vùi đầu vào chiếc cổ trắng nõn của cô. Hít hà hương thơm dễ chịu của cô. Từ từ tiến vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau không biết mặt trời đã mọc từ bao giờ, ánh nắng chói chang chiếu vào căn phòng rộng lớn. Mi mắt khẽ dao động, cả người khẽ cử động, một trận đau nhức truyền đến, đánh tan cơn buồn ngủ. Mạc Di tỉnh táo mở mắt. Phát hiện cả người mình một mảnh vải che thân cũng không có. Cô kinh hãi kêu lên.
Tiếng kêu của cô đánh động tới người đàn ông đang ở căn phòng bên ngoài kia. Anh vội chạy vào. Khi tới nơi thấy bộ dáng của cô anh không khỏi bật cười. Cô như một con mèo con làm sai,cả người cuộn lấy chăn bông ấm áp, vẻ mặt vẫn còn ẩn hiện nét sợ hãi.
“Em là đang quyến rũ anh?”
Anh cười tà tiến lại gần bên cô. Cô hoảng hốt lắc đầu phủ nhận
“Không..không”
“Em còn nói không, bộ dáng của em như một con mèo nhỏ, cả người ẩn hiện qua lớp chăn trông quyến rũ hơn cả múa thoát y. Như vậy còn nói không quyến rũ anh?”
“Em…”
Cô cứng họng.
“Được rồi, em thừa nhận vừa rồi em là quá sợ hãi quá nên bộ dáng có chút giống với mèo con. Nhưng cả người ẩn hiện qua lớp chăn bông đây chẳng phải kệt tác của anh sao? Vì sao lại đổ cho em quyến rũ anh?”
Nghe vậy Đường Phi cười lớn. Mạc Di đem mọi tội lỗi đổ hết lên người Đường Phi mà quên rằng hôm qua chính cô là người chủ động.
“Tiểu miêu miêu của anh, em chắc không quên hôm qua ai là người chủ động muốn thân mật với anh chứ.”
Cô lại một lần nữa cứng họng.
Nhìn dáng vẻ của cô Đường Phi không giữ hình tượng cười lớn
“Tiểu miêu miêu của anh, em tuy rằng làm sai nhưng có cần trưng ra vẻ mặt như vậy không?”
“Hừ, anh trêu chọc em.”
Mạc Di giận dỗi, hai má đỏ ửng, bộ dáng uỷ khuất đáng yêu vô cùng.
Bộ dáng bây giờ của Mạc Di kích thích Đường Phi, làm cho người huynh đệ vừa ăn no của anh nổi lên cơn đói. Anh không kìm chế bản thân lao tới chỗ cô, muốn thêm một lần nữa tận hưởng tư vị ngọt ngào.
Ở trên giường, Mạc Di không nghĩ tới hành động của Đường Phi, đột nhiên bị ôm cả người Mạc Di trở nên bất động. Cảm nhận được biểu hiện của Mạc Di, Đường Phi cười lớn. Ngay sau đó liền phủ lên đôi môi mềm của cô. Đưa chiếc lưỡi ra, lưỡi của anh đi sâu vào khoang miệng của cô hút lấy mật ngọt. Sau đó cùng với lưỡi của cô dây dưa.
Biểu hiện cứng nhắc của Mạc Di dần dần thả lỏng, cô ôm lấy cổ của Đường Phi hưởng ứng.
Tác giả :
Y Nắng Tình + Tyna Trần