Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi
Chương 70-3: Mạc Kỳ Phong là ai (3)
“Sư phụ?” Vũ Quân nhất thời quên mất xấu hổ, nghi hoặc nhìn hai nam nhân trong phòng. Lam thúc khi nào thì nhận đồ đệ rồi? Hơn nữa, lại còn là…
“Ngươi dưỡng thương cho tốt, ko cần nóng nảy như vậy.” Lam lão nhân nhìn nam nữ trên giường, cười xấu xa.
“Vũ Nhi, tốt xấu gì con cũng nên để người ta khỏe lại chứ, thân là đại phu, sao có thể bất chấp như vậy?”
“Người…nói bừa! Con ko có!” Vũ Quân quẫn bách muốn chết, thầm nghĩ ngày mai sẽ cho thêm bao nhiêu hoàng liên (một vị thuốc đắng) vào thuốc của Mạc Kỳ Phong. Nếu ko phải hắn, nàng sẽ bị trêu chọc thành như vậy sao?
“Được được, là ta già rồi nên nhìn nhầm. Hoa mắt! Hoa mắt!” Lam Thạnh cười sảng khoái. Trước đây hắn có nghe tin đồ đệ cưới phi, là nữ nhi Vân phủ, cũng ko bận tâm nhiều lắm, hắn còn bận tìm nữ nhi của Khanh Khanh. Sau này về trấn mới được tin, nha đầu kia thế nhưng sống ở Vân phủ suốt mười năm, trong lòng ko khỏi cảm phục Lâm Khanh Khanh, nàng đem nữ nhi đẩy vào hang hổ, lại là tìm đường sống trong cái chết, cũng đem nữ nhi thành vũ khí trả thù. Khanh Khanh, ta ko biết nên nói tỷ quá thông minh, hay là đủ ngoan độc đây?
Vũ Quân nhìn người kia cười, nhất thời ko biết làm thế nào, vội vã trốn khỏi phòng. Lam thúc ở Xuân Vụ sơn năm đó ko thân ko thích, vốn là cô nhi ở trấn nhỏ dưới chân núi, sau này được mẫu thân nàng đưa về núi nhận làm đệ đệ, cùng luyện võ công. Đây chỉ là nàng nghe mẫu thân kể lại, suốt tám năm lớn lên ở Xuân Vụ sơn cũng chỉ gặp Lam thúc vài lần, mẫu thân nói hắn còn có nhiệm vụ ở ngoài.
“Tiểu tử, ngươi dám lâm trận rời quân doanh!” Cửa phòng vừa đóng lại, khuôn mặt đang tươi cười của Lam Thạnh đanh lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn Kỳ Phong.
“Sư phụ, chuyện này ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Kỳ Phong vẫn là cảm thấy thần thái này của sư phụ quen thuộc hơn, ông cười tươi hỉ hả, trêu ghẹo người khác như vừa rồi khiến hắn có chút ko thể tiêu hóa.
“Tại sao tự ý rời vị trí?”
Lam Thạnh lần này thực sự tức giận. Ông dạy dỗ hắn mười mấy năm,cũng ko mong hắn tranh giành ngai vàng. Nhưng ông ko cho phép hắn làm người vô trách nhiệm, hắn tự ý rời vị trí, nếu ko có Ân gia tiểu tử kia ở đó, trận chiến này sẽ mất bao nhiêu mạng người?
“Ngươi vì nữ nhi thường tình, bỏ mặc ba quân, ném cả trách nhiệm của mình đi, ngươi cảm thấy mình xứng đáng nói hai chữ trách nhiệm này sao? Huống hồ, trước kia là ngươi phụ nàng trước!”
“Sư phụ, đây là chuyện riêng của ta, người đừng can thiệp quá sâu.”
“Giỏi lắm xú tiểu tử! Lão phu dạy ngươi một thân tài nghệ để hiện tại ngươi nói câu này. Có bản lĩnh rồi, cánh cứng cáp rồi liền muốn trở mặt!Giỏi! Giỏi lắm!”
“Sư phụ ta như thế nào, người là người hiểu rõ nhất, cần gì nói khó nghe như vậy?”
Kỳ Phong cau mày, sư phụ vẫn luôn nghiêm khắc với hắn, nhưng từ khi nào lại dùng giọng điệu âm dương quái khí như vậy?
“Sư phụ, vì ta phụ nàng, nên ta mong nàng hạnh phúc, chứ ko phải bị lừa gạt mà gả cho người ta, cũng xem như ta trả nợ cho nàng.” Kỳ Phong dịu giọng nói, hắn ko muốn vì chuyện này mà sư đồ trở mặt. Người sư phụ này, hắn tôn kính còn hơn phụ thân hắn.
Sắc mặt Lam Thạnh cứng đờ, ko biết nói gì cho phải. Ông vốn nghĩ tiểu tử này có tâm với Vũ nha đầu, muốn ép hắn nói ra, ko ngờ lại nhận được lời như vậy. Tiểu tử chết tiệt, ngươi chẳng lẽ ko biết nha đầu đó yêu ngươi?
Ngoài cửa một bóng dáng nhẹ nhàng rời đi, khóe môi kéo lên nụ cười. Ngoài trời đổ mưa.
Đã biết trước vô tình, sao còn ôm hy vọng? Đã biết trước vô vọng, sao còn để động tâm? Đã nói là từ bỏ, sao tơ lòng vẫn vương?
Rõ ràng mùa hè chưa tới, sao lại có trận mưa lớn như vậy? Lạc Nhạn Lâu mờ ảo trong màn mưa trắng xóa. Lạc Nhạn lâu thực chất là một thôn nhỏ trong núi, xung quanh có bày trận pháp khiến người ngoài ko dễ xâm nhập. Người ở Xuân Vụ sơn năm xưa rời đi, lập lên một nơi gọi là Xuân Vụ trấn, mọi người sống an nhàn bình dị, sớm đã ko quan tâm thế sự. Lần này Vũ Quân trở về, ko phải ai cũng chào đón, chính vì nàng muốn lập Lạc Nhạn Lâu. Mọi người sớm đã ko tranh với đời, sao tiểu thư còn muốn đối đầu với triều đình. Năm xưa bao nhiêu người chết oan, bọn họ còn chưa có quên đâu.
Vũ Quân cũng ko cưỡng cầu, nàng đương nhiên hiểu. Lạc Nhạn Lâu ko tranh hoàng quyền, chỉ là trợ giúp dân chúng, nhưng Vũ Quân cũng có tư tâm. Nàng muốn lật đổ hoàng hậu, phế thái tử, giúp Mạc Kỳ Phong thuận lợi lên ngôi. Người của Lạc Nhạn Lâu chỉ có ba phần là người của Xuân Vụ sơn đồng ý tới, còn lại đều là người của Vũ Quân. Diệp lão sống cùng nàng lâu như vậy, cũng ko biết Trạch Ký – cửa hàng tơ lụa và trang sức lớn nhất kinh thành là sản nghiệp của nàng. Trạch Kỳ trước kia chỉ bán tơ lụa, nhưng cũng tiêu điều xơ xác, đó là khi Vũ Quân mới vào Vân gia, cái gì cũng ko biết, cái gì cũng ko quản. Từ năm mười ba tuổi, nàng đối với Vân phủ, với Vân Phương lửa lòng đã tắt, cũng hỏi han nhiều hơn đến Trạch Ký, cho đến nay, nơi này ko chỉ có tơ lụa, còn có trang sức mà đám phu nhân tiểu thư trong kinh thành mê mẩn.
Những năm trước đây, lợi nhuận của Trạch Ký bị Vũ Quân đem hết đi thuê người tìm người của Xuân Vụ sơn, hiện tại người đã tìm được, tiền kia có lẽ nên để bồi dưỡng người của mình.
“Lăng tỷ tỷ, ko tìm thấy Lâu chủ”
“Ân lão gia, thuộc hạ đã tìm khắp nơi, đều ko thấy.”
Lạc Nhạn Lâu nhất thời loạn thành một đoàn. Lâu chủ bị tổn thương tâm mạch còn chưa có lành lại.
“Các ngươi đừng nóng vội, Vũ Nhi làm việc luôn có chừng mực. Ko cần lo lắng.” Ân lão trấn tĩnh nói, tâm lại loạn như ma. Đang yên đang lành, nha đầu kia đã đi đâu?
Vào một đêm mưa gió như vậy, Lạc Nhạn Lâu chủ mất tích.
Kỳ Phong vốn muốn đi ngủ, lại nghe bên ngoài náo loạn, đến khi nghe rõ, khuôn mặt yêu nghiệt lại trở nên trắng bệch. Là do hắn ban ngày càn rỡ, khiến nàng tức giận bỏ đi sao?
Mưa trắng xóa màn đêm trên núi. Gió như đứa trẻ bị đói gào thét ko ngừng. Trong màn đêm ấy, một bóng dáng nhẹ nhàng rời khỏi khu nhà, hướng đến đường lên núi.
Vết thương chưa lành hẳn, mỗi lần vận công đều đau đớn, người nọ vẫn dùng khinh công một đường lên núi. Mưa vẫn ko có dấu hiệu dừng lại, cả ngọn núi nhìn đâu cũng chỉ thấy một màu trắng xóa. Người nọ ko ngừng nghỉ tìm kiếm trên núi, tâm căng như dây đàn, chỉ mong phán đoán của mình là đúng.
Đến khi đến trước một hang động, nơi có mùi rượu thật nồng bay ra, người nọ ko kịp suy nghĩ, vội vã xông vào. Đêm tối ko ngăn được tầm mắt của người luyện võ. Trong hang động, hàng chục bình rượu vứt ngổn ngang trên đất, một đống lửa đã tàn, còn có…một nữ nhân. Kỳ Phong cười khổ một tiếng, nàng ở đây uống rượu, ko biết dưới kia đã loạn thành thế nào. Hắn bước lại gần, phát hiện người kia ko chút phản ứng, bản năng phòng bị lập tức nâng lên. Vũ Nhi là người luyện võ, cho dù có say, cũng sẽ có bản năng đề phòng, ko thể mất cảnh giác như vậy.
Kỳ Phong ko bước tiếp mà quay lại, đem gom chỗ củi còn sót lại, đốt lửa lên. Thoáng chốc, cả hang động sáng bừng trong đêm. Vũ Nhi vẫn ko tỉnh dậy? Tâm
Kỳ Phong chợt lạnh buốt, vội chạy tới. Khuôn mặt Vũ Quân tái nhợt, toàn thân ướt đẫm. Nâng nàng dậy, cả người nàng lạnh như băng. Lúc này hắn mới phát hiện, hàng chục bình rượu, chỉ có vài bình còn rượu, còn lại đều rỗng. Nha đầu này, rốt cuộc đã uống bao nhiêu?
Kỳ Phong bế Vũ Quân lại gần đống lửa, mong nàng có thể ấm hơn chút ít. Nhưng y phục ướt, người làm sao làm ấm? Mạc đại vương gia đỏ mặt, cắn răng lần đầu tiên trong đời cởi y phục nữ nhân. Tuy hắn và nàng chuyện kia cũng đã làm, nhưng đó là trong tình huống ko tỉnh táo, hắn cũng ko nhớ chính mình khi đó đã làm thế nào đâu!
Trung y ướt đẫm cũng đã cởi bỏ, chỉ còn mảnh yếm trắng cùng nội khố của nàng, Kỳ Phong ko cách nào xuống tay. Cả người hắn khô nóng, nếu tiếp túc cởi, hắn sợ chính mình sẽ hóa cầm thú. Kỳ Phong đem y phục kia hơ trên lửa, chỉ mong nó chóng khô một chút. Hắn đem vào thanh củi lớn buộc thành giá treo, y phục phất phơ trên đống lửa. Vũ Quân vẫn lạnh lẽo như cũ, cả người như khối băng, chỉ có khuôn mặt vì gần lửa mà hồng ửng lên đôi chút.
Kỳ Phong cau mày đấu tranh một hồi, rốt cuộc đem vạt áo của mình xé ra. Hắn nhớ khi quân sĩ cảm lạnh, Diệp Minh vẫn thường dùng rượu. Nhưng mà…
Mạc đại vương gia nhắm nghiền hai mắt, tay run run cầm mảnh vải có rượu, nhẹ nhàng lau trên người thiếu nữ. Rượu này quả thực rất nặng, nếu thực sự là nàng uống hết ngần kia rượu, ko say chết cũng xem như may mắn rồi. Thị giác bị chính hắn tự bế, xúc giác lại càng nhạy cảm hơn. Rõ ràng đã qua một lớp vải, như thế nào vẫn cảm thấy da thịt nàng non mềm? Kỳ Phong thật hận chết chính mình đi! Ban nãy khi lên núi ko nên lãng phí tinh lực mà dùng khinh công như vậy, để hiện tại cả người yếu ớt, muốn vận công độ khí cho nàng cũng ko được.
Xong một màn này, Mạc đại vương gia đã như người say rượu, mặt đỏ như tôm luộc, hô hấp dồn dập, mồ hôi ướt đẫm sau lưng. Mà nữ nhân kia, vẫn hôn mê ko tỉnh. Kỳ Phong đem ngoại bào của mình cởi ra, ném sang một bên, lại cởi tiếp trường sam phía trong.
Khụ! Hắn ko có ý xấu! Dù cả người đều khó chịu, nóng như thiêu đốt rồi. Kỳ Phong đem trường sam trải trên mặt đất, đặt thiếu nữ nằm lên đó, bên cạnh đống lửa. Ban nãy hắn đi mưa, dù có mang áo tơi (áo mưa ngày xưa đấy ạ) nhưng ngoại bào vẫn ko tránh khỏi bị ướt. Kỳ Phong ngồi xuống bên cạnh đống lửa, cố gắng ko nhìn vào nữ tử nằm kia. Loại khảo nghiệm này, thực sự dày vò người mà. Bên ngoài, trời vẫn mưa như trút nước.
Sau một hồi đấu tranh nữa, Mạc đại vương gia đem trường sam bao kín thiếu nữ, rồi ôm nàng vào lòng. Hơi ấm của con người tốt hơn nhiều so với mặt đất lạnh băng kia. Đem ôn hương nhuyễn ngọc ôm trong lòng, lại cố gắng loại bỏ tạp niệm trong lòng, Mạc đại vương gia thấu hiểu sâu sắc bê đá đập vào chân mình.
Vũ Quân tỉnh lại, trời đã quá nửa đêm, đầu hơi đau một chút, lại nhanh chóng phát hiện ra có điểm ko đúng. Vòng tay rắn chắc ôm gọn nàng trong lòng, nhịp tim nam tử ổn định, hàng mi hắn khép hờ, khuôn mặt yêu nghiệt, nàng vừa khẽ động, hàng mi liền động.
“Nàng tỉnh rồi.”
“Ngươi dưỡng thương cho tốt, ko cần nóng nảy như vậy.” Lam lão nhân nhìn nam nữ trên giường, cười xấu xa.
“Vũ Nhi, tốt xấu gì con cũng nên để người ta khỏe lại chứ, thân là đại phu, sao có thể bất chấp như vậy?”
“Người…nói bừa! Con ko có!” Vũ Quân quẫn bách muốn chết, thầm nghĩ ngày mai sẽ cho thêm bao nhiêu hoàng liên (một vị thuốc đắng) vào thuốc của Mạc Kỳ Phong. Nếu ko phải hắn, nàng sẽ bị trêu chọc thành như vậy sao?
“Được được, là ta già rồi nên nhìn nhầm. Hoa mắt! Hoa mắt!” Lam Thạnh cười sảng khoái. Trước đây hắn có nghe tin đồ đệ cưới phi, là nữ nhi Vân phủ, cũng ko bận tâm nhiều lắm, hắn còn bận tìm nữ nhi của Khanh Khanh. Sau này về trấn mới được tin, nha đầu kia thế nhưng sống ở Vân phủ suốt mười năm, trong lòng ko khỏi cảm phục Lâm Khanh Khanh, nàng đem nữ nhi đẩy vào hang hổ, lại là tìm đường sống trong cái chết, cũng đem nữ nhi thành vũ khí trả thù. Khanh Khanh, ta ko biết nên nói tỷ quá thông minh, hay là đủ ngoan độc đây?
Vũ Quân nhìn người kia cười, nhất thời ko biết làm thế nào, vội vã trốn khỏi phòng. Lam thúc ở Xuân Vụ sơn năm đó ko thân ko thích, vốn là cô nhi ở trấn nhỏ dưới chân núi, sau này được mẫu thân nàng đưa về núi nhận làm đệ đệ, cùng luyện võ công. Đây chỉ là nàng nghe mẫu thân kể lại, suốt tám năm lớn lên ở Xuân Vụ sơn cũng chỉ gặp Lam thúc vài lần, mẫu thân nói hắn còn có nhiệm vụ ở ngoài.
“Tiểu tử, ngươi dám lâm trận rời quân doanh!” Cửa phòng vừa đóng lại, khuôn mặt đang tươi cười của Lam Thạnh đanh lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn Kỳ Phong.
“Sư phụ, chuyện này ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Kỳ Phong vẫn là cảm thấy thần thái này của sư phụ quen thuộc hơn, ông cười tươi hỉ hả, trêu ghẹo người khác như vừa rồi khiến hắn có chút ko thể tiêu hóa.
“Tại sao tự ý rời vị trí?”
Lam Thạnh lần này thực sự tức giận. Ông dạy dỗ hắn mười mấy năm,cũng ko mong hắn tranh giành ngai vàng. Nhưng ông ko cho phép hắn làm người vô trách nhiệm, hắn tự ý rời vị trí, nếu ko có Ân gia tiểu tử kia ở đó, trận chiến này sẽ mất bao nhiêu mạng người?
“Ngươi vì nữ nhi thường tình, bỏ mặc ba quân, ném cả trách nhiệm của mình đi, ngươi cảm thấy mình xứng đáng nói hai chữ trách nhiệm này sao? Huống hồ, trước kia là ngươi phụ nàng trước!”
“Sư phụ, đây là chuyện riêng của ta, người đừng can thiệp quá sâu.”
“Giỏi lắm xú tiểu tử! Lão phu dạy ngươi một thân tài nghệ để hiện tại ngươi nói câu này. Có bản lĩnh rồi, cánh cứng cáp rồi liền muốn trở mặt!Giỏi! Giỏi lắm!”
“Sư phụ ta như thế nào, người là người hiểu rõ nhất, cần gì nói khó nghe như vậy?”
Kỳ Phong cau mày, sư phụ vẫn luôn nghiêm khắc với hắn, nhưng từ khi nào lại dùng giọng điệu âm dương quái khí như vậy?
“Sư phụ, vì ta phụ nàng, nên ta mong nàng hạnh phúc, chứ ko phải bị lừa gạt mà gả cho người ta, cũng xem như ta trả nợ cho nàng.” Kỳ Phong dịu giọng nói, hắn ko muốn vì chuyện này mà sư đồ trở mặt. Người sư phụ này, hắn tôn kính còn hơn phụ thân hắn.
Sắc mặt Lam Thạnh cứng đờ, ko biết nói gì cho phải. Ông vốn nghĩ tiểu tử này có tâm với Vũ nha đầu, muốn ép hắn nói ra, ko ngờ lại nhận được lời như vậy. Tiểu tử chết tiệt, ngươi chẳng lẽ ko biết nha đầu đó yêu ngươi?
Ngoài cửa một bóng dáng nhẹ nhàng rời đi, khóe môi kéo lên nụ cười. Ngoài trời đổ mưa.
Đã biết trước vô tình, sao còn ôm hy vọng? Đã biết trước vô vọng, sao còn để động tâm? Đã nói là từ bỏ, sao tơ lòng vẫn vương?
Rõ ràng mùa hè chưa tới, sao lại có trận mưa lớn như vậy? Lạc Nhạn Lâu mờ ảo trong màn mưa trắng xóa. Lạc Nhạn lâu thực chất là một thôn nhỏ trong núi, xung quanh có bày trận pháp khiến người ngoài ko dễ xâm nhập. Người ở Xuân Vụ sơn năm xưa rời đi, lập lên một nơi gọi là Xuân Vụ trấn, mọi người sống an nhàn bình dị, sớm đã ko quan tâm thế sự. Lần này Vũ Quân trở về, ko phải ai cũng chào đón, chính vì nàng muốn lập Lạc Nhạn Lâu. Mọi người sớm đã ko tranh với đời, sao tiểu thư còn muốn đối đầu với triều đình. Năm xưa bao nhiêu người chết oan, bọn họ còn chưa có quên đâu.
Vũ Quân cũng ko cưỡng cầu, nàng đương nhiên hiểu. Lạc Nhạn Lâu ko tranh hoàng quyền, chỉ là trợ giúp dân chúng, nhưng Vũ Quân cũng có tư tâm. Nàng muốn lật đổ hoàng hậu, phế thái tử, giúp Mạc Kỳ Phong thuận lợi lên ngôi. Người của Lạc Nhạn Lâu chỉ có ba phần là người của Xuân Vụ sơn đồng ý tới, còn lại đều là người của Vũ Quân. Diệp lão sống cùng nàng lâu như vậy, cũng ko biết Trạch Ký – cửa hàng tơ lụa và trang sức lớn nhất kinh thành là sản nghiệp của nàng. Trạch Kỳ trước kia chỉ bán tơ lụa, nhưng cũng tiêu điều xơ xác, đó là khi Vũ Quân mới vào Vân gia, cái gì cũng ko biết, cái gì cũng ko quản. Từ năm mười ba tuổi, nàng đối với Vân phủ, với Vân Phương lửa lòng đã tắt, cũng hỏi han nhiều hơn đến Trạch Ký, cho đến nay, nơi này ko chỉ có tơ lụa, còn có trang sức mà đám phu nhân tiểu thư trong kinh thành mê mẩn.
Những năm trước đây, lợi nhuận của Trạch Ký bị Vũ Quân đem hết đi thuê người tìm người của Xuân Vụ sơn, hiện tại người đã tìm được, tiền kia có lẽ nên để bồi dưỡng người của mình.
“Lăng tỷ tỷ, ko tìm thấy Lâu chủ”
“Ân lão gia, thuộc hạ đã tìm khắp nơi, đều ko thấy.”
Lạc Nhạn Lâu nhất thời loạn thành một đoàn. Lâu chủ bị tổn thương tâm mạch còn chưa có lành lại.
“Các ngươi đừng nóng vội, Vũ Nhi làm việc luôn có chừng mực. Ko cần lo lắng.” Ân lão trấn tĩnh nói, tâm lại loạn như ma. Đang yên đang lành, nha đầu kia đã đi đâu?
Vào một đêm mưa gió như vậy, Lạc Nhạn Lâu chủ mất tích.
Kỳ Phong vốn muốn đi ngủ, lại nghe bên ngoài náo loạn, đến khi nghe rõ, khuôn mặt yêu nghiệt lại trở nên trắng bệch. Là do hắn ban ngày càn rỡ, khiến nàng tức giận bỏ đi sao?
Mưa trắng xóa màn đêm trên núi. Gió như đứa trẻ bị đói gào thét ko ngừng. Trong màn đêm ấy, một bóng dáng nhẹ nhàng rời khỏi khu nhà, hướng đến đường lên núi.
Vết thương chưa lành hẳn, mỗi lần vận công đều đau đớn, người nọ vẫn dùng khinh công một đường lên núi. Mưa vẫn ko có dấu hiệu dừng lại, cả ngọn núi nhìn đâu cũng chỉ thấy một màu trắng xóa. Người nọ ko ngừng nghỉ tìm kiếm trên núi, tâm căng như dây đàn, chỉ mong phán đoán của mình là đúng.
Đến khi đến trước một hang động, nơi có mùi rượu thật nồng bay ra, người nọ ko kịp suy nghĩ, vội vã xông vào. Đêm tối ko ngăn được tầm mắt của người luyện võ. Trong hang động, hàng chục bình rượu vứt ngổn ngang trên đất, một đống lửa đã tàn, còn có…một nữ nhân. Kỳ Phong cười khổ một tiếng, nàng ở đây uống rượu, ko biết dưới kia đã loạn thành thế nào. Hắn bước lại gần, phát hiện người kia ko chút phản ứng, bản năng phòng bị lập tức nâng lên. Vũ Nhi là người luyện võ, cho dù có say, cũng sẽ có bản năng đề phòng, ko thể mất cảnh giác như vậy.
Kỳ Phong ko bước tiếp mà quay lại, đem gom chỗ củi còn sót lại, đốt lửa lên. Thoáng chốc, cả hang động sáng bừng trong đêm. Vũ Nhi vẫn ko tỉnh dậy? Tâm
Kỳ Phong chợt lạnh buốt, vội chạy tới. Khuôn mặt Vũ Quân tái nhợt, toàn thân ướt đẫm. Nâng nàng dậy, cả người nàng lạnh như băng. Lúc này hắn mới phát hiện, hàng chục bình rượu, chỉ có vài bình còn rượu, còn lại đều rỗng. Nha đầu này, rốt cuộc đã uống bao nhiêu?
Kỳ Phong bế Vũ Quân lại gần đống lửa, mong nàng có thể ấm hơn chút ít. Nhưng y phục ướt, người làm sao làm ấm? Mạc đại vương gia đỏ mặt, cắn răng lần đầu tiên trong đời cởi y phục nữ nhân. Tuy hắn và nàng chuyện kia cũng đã làm, nhưng đó là trong tình huống ko tỉnh táo, hắn cũng ko nhớ chính mình khi đó đã làm thế nào đâu!
Trung y ướt đẫm cũng đã cởi bỏ, chỉ còn mảnh yếm trắng cùng nội khố của nàng, Kỳ Phong ko cách nào xuống tay. Cả người hắn khô nóng, nếu tiếp túc cởi, hắn sợ chính mình sẽ hóa cầm thú. Kỳ Phong đem y phục kia hơ trên lửa, chỉ mong nó chóng khô một chút. Hắn đem vào thanh củi lớn buộc thành giá treo, y phục phất phơ trên đống lửa. Vũ Quân vẫn lạnh lẽo như cũ, cả người như khối băng, chỉ có khuôn mặt vì gần lửa mà hồng ửng lên đôi chút.
Kỳ Phong cau mày đấu tranh một hồi, rốt cuộc đem vạt áo của mình xé ra. Hắn nhớ khi quân sĩ cảm lạnh, Diệp Minh vẫn thường dùng rượu. Nhưng mà…
Mạc đại vương gia nhắm nghiền hai mắt, tay run run cầm mảnh vải có rượu, nhẹ nhàng lau trên người thiếu nữ. Rượu này quả thực rất nặng, nếu thực sự là nàng uống hết ngần kia rượu, ko say chết cũng xem như may mắn rồi. Thị giác bị chính hắn tự bế, xúc giác lại càng nhạy cảm hơn. Rõ ràng đã qua một lớp vải, như thế nào vẫn cảm thấy da thịt nàng non mềm? Kỳ Phong thật hận chết chính mình đi! Ban nãy khi lên núi ko nên lãng phí tinh lực mà dùng khinh công như vậy, để hiện tại cả người yếu ớt, muốn vận công độ khí cho nàng cũng ko được.
Xong một màn này, Mạc đại vương gia đã như người say rượu, mặt đỏ như tôm luộc, hô hấp dồn dập, mồ hôi ướt đẫm sau lưng. Mà nữ nhân kia, vẫn hôn mê ko tỉnh. Kỳ Phong đem ngoại bào của mình cởi ra, ném sang một bên, lại cởi tiếp trường sam phía trong.
Khụ! Hắn ko có ý xấu! Dù cả người đều khó chịu, nóng như thiêu đốt rồi. Kỳ Phong đem trường sam trải trên mặt đất, đặt thiếu nữ nằm lên đó, bên cạnh đống lửa. Ban nãy hắn đi mưa, dù có mang áo tơi (áo mưa ngày xưa đấy ạ) nhưng ngoại bào vẫn ko tránh khỏi bị ướt. Kỳ Phong ngồi xuống bên cạnh đống lửa, cố gắng ko nhìn vào nữ tử nằm kia. Loại khảo nghiệm này, thực sự dày vò người mà. Bên ngoài, trời vẫn mưa như trút nước.
Sau một hồi đấu tranh nữa, Mạc đại vương gia đem trường sam bao kín thiếu nữ, rồi ôm nàng vào lòng. Hơi ấm của con người tốt hơn nhiều so với mặt đất lạnh băng kia. Đem ôn hương nhuyễn ngọc ôm trong lòng, lại cố gắng loại bỏ tạp niệm trong lòng, Mạc đại vương gia thấu hiểu sâu sắc bê đá đập vào chân mình.
Vũ Quân tỉnh lại, trời đã quá nửa đêm, đầu hơi đau một chút, lại nhanh chóng phát hiện ra có điểm ko đúng. Vòng tay rắn chắc ôm gọn nàng trong lòng, nhịp tim nam tử ổn định, hàng mi hắn khép hờ, khuôn mặt yêu nghiệt, nàng vừa khẽ động, hàng mi liền động.
“Nàng tỉnh rồi.”
Tác giả :
Quân Dao