Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương
Chương 249 249 Trần Như Ngọc Bất Lực
Lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới biết hóa ra Lâm Hiên Hữu vẫn chưa bị bắt, còn những chuyện này, trước giờ Lâm Hoàng Phong vẫn không hề nhắc đến với cô.
Đỗ Minh Nguyệt liếc nhìn Lâm Hoàng Phong như thể cô đang chờ đợi lời giải thích của anh.
Lâm Hoàng Phong ho một tiếng, sau đó hỏi: "Nó gọi điện cho cô, chắc cô cũng biết số điện thoại của nó là số mấy chứ."
Trần Như Ngọc nghe xong lập tức gật đầu: “Tôi biết, trên điện thoại có nhật ký."
Lâm Hoàng Phong trầm ngâm: “Cô gửi số điện thoại qua cho tôi, tôi sẽ cho người định vị vị trí của Lâm Hiên Hữu."
Trần Ngọc Như nhanh chóng đồng ý: "Được rồi! Tôi sẽ gửi cho anh ngay."
Sau khi gửi nó cho anh, Lâm Hoàng Phong bình tĩnh phân tích: "Cô yên tâm, tôi cảm thấy tạm thời Lâm Hiên Hữu sẽ không làm gì Bảo Phong, chắc nó đang muốn cô làm chuyện gì đó chăng?"
Thấy anh đã nói ra mấu chốt của toàn bộ sự việc, Trần Như Ngọc cắn chặt môi.
Dù sao người đàn ông đó cũng nói, nếu như dám nói cho Lâm Hoàng Phong biết, anh ta nhất định sẽ không tha cho Bảo Phong.
Nhưng bây giờ, cô ta đã nói ra rồi, cũng không cần quan tâm đến những thứ này nữa.
"Đúng, anh ta muốn tôi trộm con chip trung tâm của tập đoàn Lâm thị!"
Quả nhiên, Lâm Hoàng Phong nheo mắt.
Xem ra, người đàn ông đó, vẫn chưa có ý định từ bỏ tập đoàn Lâm thị.
“Cô cảm thấy cô sẽ lấy được sao?” Lâm Hoàng Phong cười lạnh lùng.
“Tôi không lấy được, cho nên tôi không còn cách nào khác mới tới tìm anh, Hoàng Phong, tôi thật sự không biết phải làm sao, Bảo Phong là tất cả sinh mạng của tôi, tôi không thể nhìn nó chết được!” Trần Như Ngọc nghẹn ngào, suýt khóc..
Con chip đó có liên quan đến huyết mạch của cả tập đoàn, nếu con chip đó bị mất, tập đoàn Lâm thị chẳng qua cũng chỉ còn là một cái vỏ rỗng.
Dữ liệu và thông tin trong đó, không hề đơn giản như người ta nghĩ.
Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh này trong lòng cảm thấy xót xa, dù sao cô cũng đã là một người mẹ, nên lúc này vô cùng thấu hiểu cho tâm trạng của Trần Như Ngọc.
“Cô đừng lo lắng, Bảo Phong sẽ không sao đâu.” Đỗ Minh Nguyệt nhẹ nhàng an ủi.
Rồi cô nắm lấy tay Lâm Hoàng Phong, có vẻ như đang cầu xin.
Lâm Hoàng Phong làm sao có thể chịu được dáng vẻ đó của cô, đành phải đầu hàng.
"Bảo Phong là con của tôi, tôi đương nhiên phải bảo vệ an toàn cho nó, chỉ là, lần này, tôi có một điều kiện."
Trần Như Ngọc ngẩng đầu lên: “Anh nói đi, bất kể là điều kiện gì, tôi cũng đều đồng ý với anh."
"Tôi sẽ cho cô một số tiền, cô đưa Bảo Phong rời đi, hoặc là, Bảo Phong ở lại, cô rời đi."
Trần Ngọc Như nghe thấy yêu cầu này, biểu cảm trên gương mặt biến thành ngơ ngẩn, cô ta siết chặt hai tay, đột nhiên cảm thấy buông lỏng.
"Tôi sẽ suy nghĩ, sau này, mới trả lời anh, có được không? ”Trần Như Ngọc bình tĩnh nói.
"Tất nhiên có thể!"
Khi Trần Như Ngọc rời đi, anh nhìn Đỗ Minh Nguyệt dường như có chuyện gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Thời gian thỏa thuận với Lâm Hiên Hữu là ba ngày sau, sau đó Trần Như Ngọc đã gọi điện để xác nhận địa điểm gặp mặt, lúc này, Lâm Hoàng Phong đã cho người xác định vị trí của anh ta.
Vị trí đó thực ra là một khu rừng nhỏ nằm bên ngoài thành phố.
Lâm Hiên Hữu đã không còn đường lui, đành phải trốn ở đây sao?
Lâm Hiên Hữu ở đầu dây bên kia, đột nhiên mắng rất hung hăng: "Trần Như Ngọc, tốt hơn cô đừng giở trò.
Con của cô vẫn còn đang nằm trong tay tôi, nếu như có chuyện gì, tôi sẽ lập tức giết chết nó!"
“Đừng!” Trần Như Ngọc sợ hãi vội vàng ngăn cản.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng khóc của một đứa trẻ ở đầu dây bên kia.
"Mẹ ơi, mẹ ơi cứu con với mẹ, mẹ ở đâu vậy? Hu hu, con sợ quá."
Trần Như Ngọc nghe được giọng nói của Lâm Bảo Phong, trái tim như bị khuấy động, đau đến không thở nổi.
“Bảo Phong, Bảo Phong, con đừng khóc!” Sau đó cô ta nói một cách hằn học: “Lâm Hiên Hữu, nếu anh dám làm gì con tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh, thứ anh muốn, mãi mãi cũng sẽ không có được…"
Nói xong, đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến tạp âm, tiếp theo là giọng nói của Lâm Hiên Hữu.
"Sao có thể chứ, không có được thứ tôi muốn, tôi đương nhiên sẽ không giết nó, cô yên tâm đi!"
Nói xong, Lâm Hiên Hữu cúp máy, chỉ để lại một tiếng bíp.
Trần Như Ngọc siết chặt hai tay, móng tay sắc bén cắm sâu vào da thịt, để lại vết hằn thật sâu.
Lâm Hoàng Phong đứng một bên, vốn không chú ý đến thần sắc của cô ta, anh chỉ huy người của cục cảnh sát, đương nhiên trong đó cũng có Trương Văn Thành.
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy Trương Văn Thành, trên mặt cũng không lộ ra thần sắc gì đặc biệt, còn Trương Văn Thành dường như cũng vứt bỏ tình cảm cá nhân, chuyên tâm nghe theo sự sắp xếp của anh, không hề có bất mãn gì.
Một ngày trước khi Trần Như NGọc đi gặp Lâm Hiên Hữu, cô ta đi tìm Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt đang chọn quần áo mới cho Đỗ Thanh Vy và Từ Lâm, khi nhìn thấy Trần Như Ngọc, nụ cười trên mặt cô dần biến mất.
Trần Như Ngọc không còn sự kiêu ngạo và độc đoán như trước đây, với vẻ khẩn cầu trên khuôn mặt, như thể cô ta đã bị người ta mài mòn hết mọi góc cạnh.
“Tôi có thể nói chuyện với cô một lát được không?” Trần Như Ngọc nhẹ giọng nói.
Đỗ Minh Nguyệt thấy cô ta như vậy, không biết tại sao, lại có chút không quen.
Cô gật đầu: “Được!"
Cô nhìn bọn trẻ một hồi, vỗ lên vai chúng, dịu dàng nói: "Các con đi lên trước đi, ngoan!"
Nói xong, cô đưa hết quần áo và bảo họ mang theo.
Bọn trẻ liếc nhìn, rồi gật đầu và bước lên lầu.
“Cô ngồi đi.” Đỗ Minh Nguyệt chỉ vào ghế sô pha.
Trần Như Ngọc ngồi trên sô pha, ánh mắt trầm xuống, hiển nhiên cô ta có chuyện muốn nói, nhưng lại không biết làm sao mở miệng.
Đỗ Minh Nguyệt cũng không vội, gọi má Ngô bưng một tách trà đến cho cô ta.
Mãi đến mấy phút sau, cô ta mới nói: "Nghe nói đứa nhỏ đó không có cha mẹ nên cô nhận nuôi!"
Đứa trẻ đó, chắc là nói đến Từ Lâm nhỉ.
"Ừ, chỉ là tôi thấy cậu bé đó đáng thương, cho nên mới nhận nuôi nó!"
Trần Như Ngọc hít sâu một hơi, cuối cùng chậm rãi nói: "Kỳ thực, Bảo Phong, không phải là con trai của Hoàng Phong, tôi và Lâm Hoàng Phong, giữa chúng tôi chẳng xảy ra chuyện gì cả."
Thông tin này chẳng khác gì một quả bom phát nổ, khiến Đỗ Minh Nguyệt bàng hoàng.
“Bảo Phong không phải con trai của Hoàng Phong, vậy Bảo Phong là con của ai?” Đỗ Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi.
Trần Như Ngọc mím chặt môi dưới, màu môi dưới tươi tắn đến mức cô ấy như muốn cắn nát nó.
Cô ta không muốn nhớ lại đoạn ký ức đóa, nhưng mỗi lần nằm mơ giữa đêm, cô ta luôn nhớ lại khuôn mặt kinh tởm đó của Lâm Hiên Hữu.
Còn cô ta chỉ là một con cừu non đang chờ thịt, dường như không thể phát ra chút âm thanh kêu cứu nào.
Đỗ Minh Nguyệt không nhận được câu trả lời của cô ta, nhưng lại nhìn thấy, trên mặt cô ta giờ đây đã nhuộm đầy màu nước mắt.
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy có hơi khó xử, nên lấy khăn giấy đưa cho cô ta.
"Lau đi, cô cứ từ từ nói, đừng lo lắng."
Trần Như Ngọc cảm kích, cô ta nhận lấy, sau đó dịu dàng nói: "Cảm ơn.".