Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương
Chương 205 205 Ba Không Bỏ Rơi Hai Mẹ Con Con!
Lâm Hoàng Phong nhận ra, đứa bé nhìn vô cùng phụ thuộc vào Minh Nguyệt.
“Mẹ cháu không sau, chỉ là mẹ cháu bảo chú tới đây đón cháu mà thôi!”
Đỗ Thanh Vy nhìn Lâm Hoàng Phong một cái, sau đó lui về sau mấy bước.
“Cháu không tin, mẹ cháu sẽ không kêu chú tới đây đón cháu.
Nếu có kêu thì sẽ kêu chú An tới!”
Chú An sao? Lâm Hoàng Phong híp mắt một cái, ánh mắt anh nhanh chóng hiện lên vẻ nguy hiểm.
“Cháu có vẻ rất thích chú An gì đó sao?” Lâm Hoàng Phong cố gắng kìm nén lửa giận trong người mình!
“Đương nhiên rồi, chú An đối xử với cháu rất tốt.
Cháu thích chú An nhất!” Vẻ mặt Đỗ Thanh Vy không hề tỏ ra sợ hãi.
Lâm Hoàng Phong nghe thấy cô bé nói thế, gân xanh trên trán nhanh chóng nổi lên.
Con gái anh lại chê anh như thế đấy!
“Còn ba của cháu thì sao? Cháu không thích ba mình sao?” Lâm Hoàng Phong thử dò hỏi.
“Ba sao? Cháu không có ba? Cháu muốn chú An làm ba cháu!”
“Không được!” Lâm Hoàng Phong cuối cùng cũng không nhịn nổi.
Đỗ Thanh Vy bị anh làm cho sợ hết hồn, nhanh chóng trở nên phòng bị anh hơn.
Lâm Hoàng Phong nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của cô bé, khiến anh cảm thấy vô cùng đau đầu.
Anh xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng mình, nghiêm túc giải thích: “Thanh Vy à, chú cảm thấy ba cháu chắc chắn sẽ không thích một người nào khác làm ba cháu đâu, cháu nói xem có đúng không?”
Đỗ Thanh Vy chu chu cái miệng nhỏ, vẻ mặt tủi thân nói: “Thế thì sao chứ? Vứt bỏ cháu và mẹ cháu, cháu cũng không muốn nhận người ba này!”
Lâm Hoàng Phong: “…”
“Bỏ rơi mẹ con cháu sao? Ai nói cho cháu điều này thế?”
Minh Nguyệt sẽ không dám nói những lời này với cô bé đâu.
Cô thà tự nhận lỗi sai về mình chứ cũng sẽ không nói ra những lời như thế!
Trong lòng Đỗ Thanh Vy cảm thấy có chút lo lắng, ánh mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó lại nói: “Tự cháu đoán như thế, nếu không sao ba cháu lại không đến tìm cháu?”
Sau khi nói xong, cái đầu nhỏ của Đỗ Thanh Vy nhanh chóng lắc lư, dường như cô bé phát hiện ra điều gì đó!
“Chú à, chú có biết ba cháu không? Nếu không hôm đó sau khi về mẹ cháu cũng không đau khổ như thế!”
Lâm Hoàng Phong biết, bây giờ nếu anh nói với cô bé rằng anh là ba của cô bé thì chắc chắn cô bé sẽ rất khó chấp nhận.
Vì thế anh quyết định sẽ giấu, thăm dò suy nghĩ của cô bé một chút.
“Đúng rồi, chú là bạn thân của ba cháu.
Thế nhưng cháu nghe chú nói này, chuyện không phải như cháu nghĩ đâu.
Ba cháu rất yêu thương mẹ cháu!”
Đỗ Thanh Vy lần đầu tiên nghe thấy người khác nói về ba mình.
Thật ra thì cô bé cảm thấy vô cùng tò mò, bởi vì cho tới bây giờ mẹ cô bé chưa bao giờ nói về ba với cô bé.
Lâu ngày cô bé cũng tự cho rằng ba đã bỏ rơi hai mẹ con cô bé.
“Chú… Chú biết ba cháu sao?” Đỗ Thanh Vy không nhịn được tò mò hỏi.
Lâm Hoàng Phong cười trả lời: Đúng thế đấy Thanh Vy à.
Ba của cháu đã luôn muốn gặp cháu, năm năm qua ba cháu vẫn luôn nhớ cháu đấy!”
Đỗ Thanh Vy bắt đầu khóc nấc lên, cô bé nghẹn ngào lên tiếng: “Ba cháu thật sự quan tâm tới mẹ con cháu sao? Vậy tại sao ba không chịu tới tìm mẹ con cháu chứ? Một mình mẹ cháu luôn rất vất vả!”
Vừa nói, cô bé vừa không nhịn được mà khóc lớn!
Năm năm qua, cô bé vẫn luôn là một cô bé biết điều, vì thế không muốn mẹ mình phải khổ sở.
Thế nhưng Đỗ Minh Nguyệt vẫn luôn cho cô bé biết một điều, một mình cô mang nặng đẻ đau cô bé vô cùng cực khổ.
Cô bé đã chịu đựng không ít những lời mắng nhiếc từ những người xung quanh, thế nhưng mẹ luôn là người đứng ra bảo vệ cô bé!
Lâm Hoàng Phong nhìn dáng vẻ khóc sướt mướt của cô bé, trong lòng anh cảm thấy vô cùng đau lòng.
Anh rất muốn ôm cô bé vào lòng, muốn nói cho cô bé biết, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng buông bỏ việc tìm kiếm hai mẹ con cô bé!
Từ Lâm thấy Đỗ Thanh Vy khóc, cậu bé cũng không biết nên làm gì.
Lâm Hoàng Phong kéo cô bé tới trước mặt mình, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô bé!
“Đứa bé ngoan, cháu hiểu chuyện như thế.
Làm sao ba cháu có thể bỏ rơi cháu được chứ!”
Đã lâu rồi, Đỗ Thanh Vy không khóc nhiều như thế.
Từ trước tới giờ cô bé vẫn luôn rất hiểu chuyện vì thế dáng vẻ của cô bé khi khóc như thế khiến người khác cảm thấy vô cùng đau lòng!
“Không sao đâu, Thanh Vy à!”
Đỗ Thanh Vy vừa khóc vừa kéo.
Cô bé khóc một lúc lâu rồi mới ngừng lại, thế nhưng đôi mắt vẫn trở nên ửng đỏ.
Ngồi trên xe Lâm Hoàng Phong, Đỗ Thanh Vy vẫn luôn miệng hỏi về ba mình.
“Chú à, ba cháu có đẹp trai không?”
“Chú à, ba cháu thật sự không bỏ rơi mẹ con cháu sao?”
“Chú à, chú nói cho cháu nghe thêm chuyện của ba cháu được không?”
Lâm Hoàng Phong thấy dáng vẻ này của cô bé, trong lòng không khỏi cảm thấy mềm mại.
Đôi mắt của cô bé vô cùng giống Đỗ Minh Nguyệt, anh không nhịn được đưa tay sờ mũi cô bé.
“Đương nhiên là thật rồi.
Ba cháu vẫn luôn nhớ tới cháu, khi biết có thể tìm được mẹ con cháu.
Ba cháu đã cảm thấy vô cùng vui mừng đấy!”
Đỗ Thanh Vy nghe thấy anh nói như thế, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Thế nhưng nghĩ một hồi, cô bé lại cảm thấy khó chịu.
“Thế nhưng tại sao bây giờ ba cháu vẫn chưa chịu tới tìm cháu.
Có phải chú đang gạt cháu không?”
Lâm Hoàng Phong nhận ra cô bé thật sự là một đứa bé vô cùng nhạy cảm.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân gia đình mà cô bé mới hình thành một tính cách như thế.
“Làm sao cháu biết là ba cháu không đến chứ? Là do mẹ cháu không muốn cho ba cháu tới vì thế ba cháu chỉ còn có thể đứng từ xa theo dõi hai người mà thôi!”
Đỗ Thanh Vy vừa nghe thấy thế thì lập tức hỏi: “Tại sao mẹ cháu lại không cho ba cháu đến gần chứ?”
“Bởi vì mẹ cháu sợ rằng ba cháu sẽ bắt cháu rời khỏi mẹ mình.
Thế nhưng thật ra ba cháu muốn đưa cả hai mẹ con cháu đi cùng, chẳng qua là do mẹ cháu ngốc quá không nhận ra mà thôi!”
Không thể không nói, tài năng kể chuyện của Lâm Hoàng Phong vô cùng cao siêu, nhanh chóng khiến Đỗ Thanh Vy tin tưởng!
Đỗ Thanh Vy vừa nghe thấy ba mình muốn đón hai mẹ con mình đi thì cảm thấy vô cùng vui sướng.
“Chú ơi, dáng vẻ của ba cháu trông thế nào? Có đẹp trai giống chú An không?”
Chú An, lại là chú An! Cô bé này vẫn không thể quên Chu Thành An!
Xem ra nếu muốn đá Chu Thành An ra khỏi tâm trí của con gái mình, anh vẫn cần một chút thời gian!
“Đương nhiên là có rồi.
Cháu thấy chú đẹp trai hơn hay là chú An đẹp trai hơn?”
Đỗ Thanh Vy nhìn Lâm Hoàng Phong một cái, sau đó nghiêm túc nói: “Chú đẹp trai hơn chú An thế nhưng chú An đối xử với cháu tốt hơn nhiều!”
Bây giờ mỗi khi anh nghe thấy tên Chu Thành An, anh lại muốn đánh người ngay lập tức.
Sau khi đưa Đỗ Thanh Vy và Từ Lâm về đến nhà, khi vừa đến cửa anh liền nghe thấy âm thanh đổ vỡ bên trong.
Lâm Hoàng Phong nghe thấy thế, nhanh chóng xông thẳng vào phòng!
Đỗ Minh Nguyệt muốn uống nước thế nhưng khi đang chuẩn bị đứng dậy đi vào bếp lấy nước uống, không cẩn thận vì thế đã vấp phải chăn ngã xuống đất!
Lâm Hoàng Phong thấy thủy tinh vỡ trên đất, ánh mắt anh tối sầm lại, nhanh chóng chạy tới bế cô lên.
“Biết mình bị thương mà còn chạy loạn khắp nơi!” Anh lên tiếng trách móc cô.
Đỗ Minh Nguyệt nằm trong lòng anh, ánh mắt có chút tủi thân: “Tôi chỉ muốn uống chút nước thôi mà.
Anh hung dữ với tôi như thế làm gì!”
Lâm Hoàng Phong thở dài, giọng nói trở nên mềm mại hơn: “Anh không có hung dữ với em, anh chỉ là lo lắng cho em thôi!”
Đỗ Minh nguyệt hừ một tiếng, dáng vẻ kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
Anh nhanh chóng đặt cô xuống ghế, sau đó xoay người dọn dẹp những mãnh vỡ trên đất, động tác vô cùng thành thạo.
Đỗ Thanh Vy và Từ Lâm cũng nhanh chóng bước vào, vội vàng đi tới bên cạnh cô.
“Mẹ, nghe nói mẹ bị thương.
Mẹ không sao chứ?”
Đỗ Minh Nguyệt thấy Đỗ Thanh Vy về lập tức trở nên dịu dàng hơn, sau đó cô nhanh chóng nhìn thấy mắt cô bé sưng tấy, trong lòng cô lập tức trở nên khẩn trương..