Lãnh Nữ Thập Nhị Phu
Chương 72: Cường giả (kẻ mạnh)
Giang hồ có thể không biết Bách Thần Ngọc Chỉ nhưng chắc chắn biết Hắc Nguyệt Đằng Long Phiến. Hắc ngọc phiến vừa đưa ra, khán đài một lần nữa bùng nổ. Gần đây giang hồ đồn đãi, Cung chủ kế vị Bắc Băng Thần Cung chính là Tân Lâu chủ Thiên Hải Lâu, người gần đây gây không ít sóng gió trong giang hồ, mệnh danh Hoạt Sắc Diêm La – Lạc Tẫn Thiên.
Bạch Hổ lão quái cười lạnh : “ Ngựa non háu đá !” Dứt lời, hắn rút từ trong tay áo ra một đôi Bán Nguyệt Đao lao lên.
Tư Nguyệt cười nhạt, hắc ngọc phiến phất nhẹ, bốn đạo trảm phong tung ra, cuồn cuộn như vũ bão. Bạch Hổ lão quái kinh ngạc, né được ba đạo còn đạo cuối cùng bức hắn lùi hơn một trượng.
“ Atula Công ! Thức thứ bảy : Bạch Tiêu Hồn Vẫn !” Bạch Hổ lão quái mạnh mẽ thi triển, đao phong mang theo cỗ nội lực phi thường ảo diệu.
Nàng xoay một vòng trên không trung, nhẹ nhàng né tránh. Vừa lúc đáp xuống, Tư Nguyệt nhướn mày nhìn chưởng kình đang bắn tới.
Tử Giai Âu Thần cắn răng bật dậy.
Gió lốc một mảng, xung quanh khói bụi mịt mù. Nền võ đài chằn chịt vết hằn sâu.
Bạch Hổ lão quái đang cười đến sảng khoái thì cả người liền khựng lại, đằng sau lớp bụi kia, bóng dáng vận thanh y chậm chạp hiện ra. Tư Nguyệt dùng tay đỡ chưởng kình của hắn, khóe môi nhếch lên nụ cười kinh diễm.
“ Cực.”
“ Băng.”
“Thiên.”
“Sát…”
Bốn chữ ngắn gọn, đạo nội lực trong tay nàng răng rắn một tiếng rồi hóa thành viên băng tròn vô tình lăn xuống đất vang lên mấy tiếng “cốc cốc”.
Cả khán đài giờ đây chỉ còn sự im lặng.
“ Ngươi…Ngươi đã luyện đến tầng thứ mấy Bắc Minh Thần Công ?” Bạch Hổ lão quái không tin nổi mắt mình.
Vấn đề này khiến cả võ đài hồi hộp đợi chờ. Không ít chưởng môn nhân các phái, thậm chỉ Hư Không trụ trì cũng chờ đợi. Phải biết năm đó võ công Tiêu Thượng dẫu lợi hại cũng không thể trực tiếp băng hóa như vậy.
Nàng bình thản nói : “ Tầng 8.” Không đợi Bạch Hổ lão quái hoàn hồn nàng lướt tới tung một chưởng : “Dung Băng Kích !” Nội lực xung kích, chưởng phong càn quét xung quanh.
Bạch Hổ lão quái bị đánh bật ra, khụy một gối xuống đất. Hắn nheo mắt, quyết định đồng quy vu tận : “ Atula Công ! thức thứ mười hai : Hỗn Độn Nhất Phá !” Cường khí bùng nổ, cơ bắp hắn như muốn phá bỏ lớp da, vằn lên từng tia máu. Xung quanh đá cuội lần lượt bay lên, vần vụ.
Tư Nguyệt hừ lạnh, dùng khinh công chạm đến khối cường khí hỗn độn của Bạch Hổ lão quái, hai bàn tay trước ánh mắt kinh hoàng của cả khán đài xé bỏ lớp cường khí, trực tiếp vung chưởng : “ Hàn Băng Chưởng !”
Bạch Hổ lão quái liên tiếp phun ra mấy ngụm máu, cả người hóa băng.
Nàng dùng hắc ngọc phiến đưa tới đạo phong trảm khiến Bạch Hổ lão quái vỡ vụn, máu tươi cùng xác thịt hóa băng nhầy nhụa.
“ Giết hết !”
Môi anh đào khẽ nhếch, liếc mắt nhìn đám hắc y nhân gọi là Hắc Luân kỵ.
Võ lâm Trung Nguyên hôm đó chỉ thấy, nữ nhân mang theo bá khí ngạo nghễ đỡ lấy Tử Giai Âu Thần, Trang chủ Tử Giai Sơn Trang rời đi. Phía sau, Thiên Hải Lâu và Băng Bắc Thần Cung được lệnh đại khai sát giới, cái gì gọi là Hắc Luân kỵ ? Đều là kẻ bị thịt.
Bạch Hổ lão quái cười lạnh : “ Ngựa non háu đá !” Dứt lời, hắn rút từ trong tay áo ra một đôi Bán Nguyệt Đao lao lên.
Tư Nguyệt cười nhạt, hắc ngọc phiến phất nhẹ, bốn đạo trảm phong tung ra, cuồn cuộn như vũ bão. Bạch Hổ lão quái kinh ngạc, né được ba đạo còn đạo cuối cùng bức hắn lùi hơn một trượng.
“ Atula Công ! Thức thứ bảy : Bạch Tiêu Hồn Vẫn !” Bạch Hổ lão quái mạnh mẽ thi triển, đao phong mang theo cỗ nội lực phi thường ảo diệu.
Nàng xoay một vòng trên không trung, nhẹ nhàng né tránh. Vừa lúc đáp xuống, Tư Nguyệt nhướn mày nhìn chưởng kình đang bắn tới.
Tử Giai Âu Thần cắn răng bật dậy.
Gió lốc một mảng, xung quanh khói bụi mịt mù. Nền võ đài chằn chịt vết hằn sâu.
Bạch Hổ lão quái đang cười đến sảng khoái thì cả người liền khựng lại, đằng sau lớp bụi kia, bóng dáng vận thanh y chậm chạp hiện ra. Tư Nguyệt dùng tay đỡ chưởng kình của hắn, khóe môi nhếch lên nụ cười kinh diễm.
“ Cực.”
“ Băng.”
“Thiên.”
“Sát…”
Bốn chữ ngắn gọn, đạo nội lực trong tay nàng răng rắn một tiếng rồi hóa thành viên băng tròn vô tình lăn xuống đất vang lên mấy tiếng “cốc cốc”.
Cả khán đài giờ đây chỉ còn sự im lặng.
“ Ngươi…Ngươi đã luyện đến tầng thứ mấy Bắc Minh Thần Công ?” Bạch Hổ lão quái không tin nổi mắt mình.
Vấn đề này khiến cả võ đài hồi hộp đợi chờ. Không ít chưởng môn nhân các phái, thậm chỉ Hư Không trụ trì cũng chờ đợi. Phải biết năm đó võ công Tiêu Thượng dẫu lợi hại cũng không thể trực tiếp băng hóa như vậy.
Nàng bình thản nói : “ Tầng 8.” Không đợi Bạch Hổ lão quái hoàn hồn nàng lướt tới tung một chưởng : “Dung Băng Kích !” Nội lực xung kích, chưởng phong càn quét xung quanh.
Bạch Hổ lão quái bị đánh bật ra, khụy một gối xuống đất. Hắn nheo mắt, quyết định đồng quy vu tận : “ Atula Công ! thức thứ mười hai : Hỗn Độn Nhất Phá !” Cường khí bùng nổ, cơ bắp hắn như muốn phá bỏ lớp da, vằn lên từng tia máu. Xung quanh đá cuội lần lượt bay lên, vần vụ.
Tư Nguyệt hừ lạnh, dùng khinh công chạm đến khối cường khí hỗn độn của Bạch Hổ lão quái, hai bàn tay trước ánh mắt kinh hoàng của cả khán đài xé bỏ lớp cường khí, trực tiếp vung chưởng : “ Hàn Băng Chưởng !”
Bạch Hổ lão quái liên tiếp phun ra mấy ngụm máu, cả người hóa băng.
Nàng dùng hắc ngọc phiến đưa tới đạo phong trảm khiến Bạch Hổ lão quái vỡ vụn, máu tươi cùng xác thịt hóa băng nhầy nhụa.
“ Giết hết !”
Môi anh đào khẽ nhếch, liếc mắt nhìn đám hắc y nhân gọi là Hắc Luân kỵ.
Võ lâm Trung Nguyên hôm đó chỉ thấy, nữ nhân mang theo bá khí ngạo nghễ đỡ lấy Tử Giai Âu Thần, Trang chủ Tử Giai Sơn Trang rời đi. Phía sau, Thiên Hải Lâu và Băng Bắc Thần Cung được lệnh đại khai sát giới, cái gì gọi là Hắc Luân kỵ ? Đều là kẻ bị thịt.
Tác giả :
Lạc Tuyết