Lãnh Nữ Thập Nhị Phu
Chương 4: Thao trường luyện binh 2
Liên tiếp mấy ngày sau đó Tư Nguyệt rất ít khi đến thao trường , mà có đến cũng chỉ ngáp lên ngáp xuống hoặc tựa vào ghế ngủ , dường như không hề để ý chuyện gì. Thỉnh thoảng ngồi trong lều trại , nàng mãi mân mê chiếc nhẫn bạch ngọc tùy thân mang theo từ hiện đại. Hành động đó rơi vào mắt Hạ Trác trở nên vô cùng đáng ngờ , giống như trước cơn bão , trời lặng bất thường.
Trời tối , dùng cơm xong nàng vốn định đi ngủ thì thái tử triệu gọi , trước khi đi Tư Nguyệt mỉm cười đầy thâm ý khiến Hạ Trác và MạcThương không khỏi rùng mình.
“ Tham kiến thái tử !”
Vệ Tử Minh ngồi sau chiếc bàn bày đầy binh thư , chiến lược. Hắn vận trường bào tím sẫm , đáy mắt phẫn nộ , long lên sắc bén , hướng Tư Nguyệt : “ Dậy đi.”
Tư Nguyệt chậm rãi phất tay đứng dậy , mỉm cười nhìn hắn.
“ Nam Cung Tư Nguyệt ! Ngươi có biết đã phạm lỗi gì không ?” Vệ Tử Minh gằn từng tiếng một.
Nàng mím môi , ủy khuất nói : “ Không biết thái tử muốn nhắc đến điều gì ?”
Hắn nhíu mày : “ Ngươi rời khỏi quân doanh…ta không trách phạt. Nhưng trở về còn dung túng thuộc hạ, bỏ bê quân binh , ngươi có xứng là một tướng quân hay không ?”
Đáy mắt Tư Nguyệt ánh lên nụ cười nhưng ngoài mặt vẫn thở dài : “ Thuộc hạ thực sự thất trách. Mong thái tử thứ tội.”
“ Ta không có ý xử phạt. Chỉ cần ngươi chấn chỉnh quân uy thật tốt.” Vệ Tử Minh xoa xoa trán. Hắn ngày đêm suy nghĩ kế công thành đã rất mệt , nữ nhân này còn gây chuyện như vậy. Trước kia xem như hắn có phần dung túng , nhưng bây giờ binh lực bức thiết không thể nào để chúng tự tung tự tác nữa.
“ Mạt tướng đã hiểu.” Tư Nguyệt nhẹ nhàng nói song quay lưng rời khỏi. Trên khuôn mặt kiều diễm nở nụ cười như anh đào mùa xuân.
Vệ Tử Minh nhíu mày nhìn theo bóng lưng của nàng, phải hay không phải Nam Cung Tư Nguyệt ?
Nàng bước đi , Hạ Trác theo sau, khó hiểu : “ Tại sao bị hắn trách cứ mà người vẫn cười tươi như thế ?”
Thấy Hạ Trác thắc mắc , Tư Nguyệt khẽ nói : “ Ta vốn dĩ định chấn chỉnh từ lâu nhưng kế hoạch có thể làm chết người nên đành đợi Vệ Tử Minh ra lệnh. Có chuyện gì liền đưa lên đầu hắn.” Vừa nói nàng vừa phất tay hướng về lều trại..
Hạ Trác đứng đó , cơn gió lạnh lùa qua. Hắn thực sự không chọn nhầm chủ nhân.
Hôm sau , Tư Nguyệt dậy từ rất sớm. Nàng vận nam y màu thanh thiên nhạt , tay áo thêu chỉ trắng , vô cùng thanh nhã. Mái tóc búi cao , cố định bằng cây trâm bạch ngọc để lộ khuôn mặt sáng sủa , kiều diễm.
Vẫn thế , nàng ngự trên đài cao. Một tay chống vào thành ghế , lưng tựa phía sau , đôi mắt màu tro cười đầy ý vị.
Mấy ngày qua, nàng không quản giáo gì nên đám binh lính cũng buông lỏng , tiếp tục lười biếng.
Đến giờ giải lao , nàng bảo giáo đầu tập trung binh lính lại thành từng hàng thẳng tắp , hai vị phó tướng một tả một hữu cực kì nghiêm trang. Sau đó , Tư Nguyệt vỗ tay hai cái , bên kia Mạc Thương cùng hai người khác áp giải hơn ba mươi tên vận quân phục rách nát , khuôn mặt tiều tụy.
Bờ môi đỏ mọng lười biếng nhếch lên : “ Dạo này quân khu chúng ta rất nhàm chán nên bản tướng muốn tổ chức chút trò vui. Không biết mọi người có đồng ý hay không ?”
Bên dưới đồng loạt nhìn nhau , hô to : “ Có ạ.”
Nàng khẽ cười : “ Tốt.” Đoạn lướt qua một lượt ba mươi tên đương đứng đó rồi tiếp : “ Các ngươi có từng nghe qua câu “ nhị nữ chi vị thị” không ?”
“ Có ạ.”
“ Câu đó nghĩa là hai người phụ nữ cùng một con vịt sẽ thành cái chợ. Nhưng ở đây chúng ta có ba mươi nam nhân cao to , khỏe mạnh. Đáng tiếc đều quen thói hàng rông , buông lời thổ thiển. Các ngươi nghĩ có xứng là nam nhân , là quân binh rườn cột hay không ?” Tư Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Bên dưới ba mươi tên bị bắt chảy dài giọt mồ hôi lớn. Đám binh sĩ cũng im như thóc không hề phản ứng.
Trên đài cao thanh âm trong trẻo tiếp tục vang : “ Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại , xử phạt hết cũng oan ức đi nên ta có một trò vui.” Nàng chần chừ , cười nhẹ.
Một mảng yên lặng , hồi hộp.
“ Ta sẽ vẽ một vòng tròn. Mỗi lần cho hai người vào đó thi đấu. Trước khi đấu , ta đốt nửa nén nhang. Đợi đến lúc nén nhang tàn , trong vòng chỉ được còn một kẻ sống sót. Nếu quá một thì…” Nàng tựa tiếu phi tiếu hướng đến Mạc Thương : “ Cái vị hắc y nhân đó sẽ dùng mũi tên kết liễu cả hai.”
Ý của nàng rất rõ , cả hai bước vào vòng hoặc là tàn át lẫn nhau hoặc là cả hai cùng chết.
Đám binh sĩ như hớp được một ngụm khí lạnh , kinh hãi nhìn nữ nhân ngồi trên đài cao , đôi mắt màu tro điềm tĩnh như hồ thu. Môi anh đào cười rực rỡ nhưng…thực đáng sợ. Ba mươi tên kia sững sờ nhìn nhau , không thốt nên lời.
Định thần , Chu Mặc Kiên vội lên tiếng : “ Tướng quân không nên…”
Thanh âm chưa dứt đã chạm phải nụ cười của nàng , nụ cười kinh diễm , cười mà như không cười. Chu Mặc Kiên mím môi , cúi gầm mặt xuống.
“ Bắt đầu !!!” Hạ Trác hô lên.
Bước vào vòng tròn là hai nam nhân cao to , một kẻ cầm thương , kẻ kia cầm đao. Khuôn mặt tỏ bất đắc dĩ cùng khổ sở. Lương giáo đầu đi đến thắp lên nửa nén hương , thở dài.
Hai kẻ trong vòng chần chừ nhìn nhau , dường như không muốn động thủ. Sau đó , tên cầm đao đáy mắt hừng hực lao vào , khuôn mặt bừng bừng sát khí. Tên còn lại theo đó tiến đến nhưng “ tiên hạ thủ vi cường” bị tên kia chiếm mất thế thượng phong. Cả hai giao đấu đến khi nén nhang sắp tàn vẫn bất phân thắng bại , thao trường im như tờ , nín thở theo dõi.
Tư Nguyệt thuận thế ngồi , lười biếng tựa vào sâu hơn. Bờ môi đỏ hồng cong lên nhè nhẹ.
Mảnh tro cuối cùng cũng rơi xuống. Trong vòng hai tên đó đứng lặng nhìn nhau sợ hãi rồi luốn cuốn chạy đi.
Mạc Thương điềm tĩnh giương cung chưa đến một giây thì hai thân thể đầy thương tích ngã xuống. Mũi tên ác ý xông thẳng vào tim, cùng cực tàn nhẫn.
“ Tiếp” Thanh âm nhẹ nhàng vang lên.
Binh lính đồng loạt hướng nàng. Nàng rất xinh đẹp , rất kiều diễm nhưng nay lẽ hiện thân của Tu La vương, nụ cười thâm tà , đáng sợ. Như có cơn gió lạnh lùa qua khiến ai nấy run rẩy.
Hai kẻ tiếp theo tiến vào. Nguyên cả hai một tên Lâm Doãn , một Lâm Phong là thân huynh đệ ( huynh đệ ruột ). Lương giáo đầu vốn định xin nàng thay đổi đối tượng nhưng Tư Nguyệt chỉ mỉm cười , nhàn nhạt bảo tiếp tục. Nén nhang thứ hai từ từ đốt.
Lâm Doãn cầm đại đao lớn , đôi mắt đỏ ngầu như sắp khóc. Lâm Phong nhỏ hơn Lâm Doãn hai tuổi , từ nhỏ đến lớn luôn kính nể ca ca cũng sợ hãi , không ngờ có ngày chém giết lẫn nhau. Lâm Doãn mím môi , hét lên : “ Phong Nhi ! Ta xin lỗi đệ.”
Dứt lời , hắn lao đến , đại đao to lớn sắc bén hướng vào Lâm Phong. Lâm Phong bất ngờ lùi lại nhưng không kịp bị chém một nhát vào lưng.
“ Đại ca ! Huynh sao thế ?” Lâm Phong kinh sợ hét...
Lâm Doãn vô cùng xấu hổ tiếp tục lao lên chém loạn xạ. Lâm Phong không nhịn nổi , tay cầm hai thiết chùy lao thẳng đến Lâm Doãn. Thiết chùy to lớn lao vào đầu làm hắn lảo đảo rồi ngã xuống. Đôi mắt trừng trừng , dòng lệ tuôn trào.
Cứ thế , kẻ đánh người bị thương. Kẻ tử vong người chiến thắng. Mười mấy trận rồi cũng trôi qua , hàng người dưới đài từ ba mươi chỉ còn lại 8 , 9. Khóc , cười , đau lòng và thống hận.
“ Đánh hay lắm.” Tư Nguyệt nhàn nhạt nói.
Bên dưới binh lính đỏ ngầu mắt, không biết nên oán hay là muốn giết chết nữ tướng quân ngồi trên kia. Bỗng , từ cuối hàng vang lên giọng nói hùng hồn.
“ Ta không phục !”
Một nam nhân tiến lên , cách đài cao tầm năm thước. Vóc dáng to lớn , đầu trọc. Tay cầm trường thương , đôi mắt chứa đầy tia phẫn nộ.
Tư Nguyệt cười lạnh : “ Ngươi không phục gì ?”
Hắn nói : “ Mặc dù bọn họ có lỗi nhưng xử phạt như thế thì quá tàn nhẫn. Đây là trong quân doanh vậy mà hành động chẳng khác nào lũ man di mọi rợ.”
Đôi mắt màu tro càng lúc ý cười càng sâu , trầm tĩnh nhìn hắn. Nàng nhẹ nhàng : “ Nói rất hay. Nhưng ngươi nói đây là quân doanh , quân doanh sẽ có quân kỉ. Bọn chúng tự ý làm loạn , lười biếng nhếch nhát không lẽ không nên trừng phạt ?”
Mỗ nam nhân cúi đầu , thanh âm hạ xuống : “ Nhưng như vậy là quá tàn nhẫn.”
Tư Nguyệt cười nhạt : “ Đây là đâu ?”
“ Là chiến trường.”
“ Vậy ngươi đến đây làm gì ?”
Chần chừ : “ Giết giặc.”
Tư Nguyệt gõ gõ ngòn tay vào thành ghế : “ Kẻ tối ngày xầm xì to nhỏ , lười biếng thì ra chiến trường chỉ có thể tiên phong chết trước mà thôi. Chiến trường ? Các ngươi hẳng không biết sự tàn nhẫn của nó sao ? Đông khu ta vốn hơn bảy nghìn quân bây giờ chỉ còn chưa đến sáu nghìn. Tây Bắc khu hay Nam khu có hao hụt đến vậy không ? Các ngươi bao giờ tự nghĩ vì sao chúng ta chết nhiều như thế không ?” Giọng nói của nàng ôn nhu , dịu dàng nhưng từng câu từng chữ đều rành rọt , lạnh lẽo.
Trời tối , dùng cơm xong nàng vốn định đi ngủ thì thái tử triệu gọi , trước khi đi Tư Nguyệt mỉm cười đầy thâm ý khiến Hạ Trác và MạcThương không khỏi rùng mình.
“ Tham kiến thái tử !”
Vệ Tử Minh ngồi sau chiếc bàn bày đầy binh thư , chiến lược. Hắn vận trường bào tím sẫm , đáy mắt phẫn nộ , long lên sắc bén , hướng Tư Nguyệt : “ Dậy đi.”
Tư Nguyệt chậm rãi phất tay đứng dậy , mỉm cười nhìn hắn.
“ Nam Cung Tư Nguyệt ! Ngươi có biết đã phạm lỗi gì không ?” Vệ Tử Minh gằn từng tiếng một.
Nàng mím môi , ủy khuất nói : “ Không biết thái tử muốn nhắc đến điều gì ?”
Hắn nhíu mày : “ Ngươi rời khỏi quân doanh…ta không trách phạt. Nhưng trở về còn dung túng thuộc hạ, bỏ bê quân binh , ngươi có xứng là một tướng quân hay không ?”
Đáy mắt Tư Nguyệt ánh lên nụ cười nhưng ngoài mặt vẫn thở dài : “ Thuộc hạ thực sự thất trách. Mong thái tử thứ tội.”
“ Ta không có ý xử phạt. Chỉ cần ngươi chấn chỉnh quân uy thật tốt.” Vệ Tử Minh xoa xoa trán. Hắn ngày đêm suy nghĩ kế công thành đã rất mệt , nữ nhân này còn gây chuyện như vậy. Trước kia xem như hắn có phần dung túng , nhưng bây giờ binh lực bức thiết không thể nào để chúng tự tung tự tác nữa.
“ Mạt tướng đã hiểu.” Tư Nguyệt nhẹ nhàng nói song quay lưng rời khỏi. Trên khuôn mặt kiều diễm nở nụ cười như anh đào mùa xuân.
Vệ Tử Minh nhíu mày nhìn theo bóng lưng của nàng, phải hay không phải Nam Cung Tư Nguyệt ?
Nàng bước đi , Hạ Trác theo sau, khó hiểu : “ Tại sao bị hắn trách cứ mà người vẫn cười tươi như thế ?”
Thấy Hạ Trác thắc mắc , Tư Nguyệt khẽ nói : “ Ta vốn dĩ định chấn chỉnh từ lâu nhưng kế hoạch có thể làm chết người nên đành đợi Vệ Tử Minh ra lệnh. Có chuyện gì liền đưa lên đầu hắn.” Vừa nói nàng vừa phất tay hướng về lều trại..
Hạ Trác đứng đó , cơn gió lạnh lùa qua. Hắn thực sự không chọn nhầm chủ nhân.
Hôm sau , Tư Nguyệt dậy từ rất sớm. Nàng vận nam y màu thanh thiên nhạt , tay áo thêu chỉ trắng , vô cùng thanh nhã. Mái tóc búi cao , cố định bằng cây trâm bạch ngọc để lộ khuôn mặt sáng sủa , kiều diễm.
Vẫn thế , nàng ngự trên đài cao. Một tay chống vào thành ghế , lưng tựa phía sau , đôi mắt màu tro cười đầy ý vị.
Mấy ngày qua, nàng không quản giáo gì nên đám binh lính cũng buông lỏng , tiếp tục lười biếng.
Đến giờ giải lao , nàng bảo giáo đầu tập trung binh lính lại thành từng hàng thẳng tắp , hai vị phó tướng một tả một hữu cực kì nghiêm trang. Sau đó , Tư Nguyệt vỗ tay hai cái , bên kia Mạc Thương cùng hai người khác áp giải hơn ba mươi tên vận quân phục rách nát , khuôn mặt tiều tụy.
Bờ môi đỏ mọng lười biếng nhếch lên : “ Dạo này quân khu chúng ta rất nhàm chán nên bản tướng muốn tổ chức chút trò vui. Không biết mọi người có đồng ý hay không ?”
Bên dưới đồng loạt nhìn nhau , hô to : “ Có ạ.”
Nàng khẽ cười : “ Tốt.” Đoạn lướt qua một lượt ba mươi tên đương đứng đó rồi tiếp : “ Các ngươi có từng nghe qua câu “ nhị nữ chi vị thị” không ?”
“ Có ạ.”
“ Câu đó nghĩa là hai người phụ nữ cùng một con vịt sẽ thành cái chợ. Nhưng ở đây chúng ta có ba mươi nam nhân cao to , khỏe mạnh. Đáng tiếc đều quen thói hàng rông , buông lời thổ thiển. Các ngươi nghĩ có xứng là nam nhân , là quân binh rườn cột hay không ?” Tư Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Bên dưới ba mươi tên bị bắt chảy dài giọt mồ hôi lớn. Đám binh sĩ cũng im như thóc không hề phản ứng.
Trên đài cao thanh âm trong trẻo tiếp tục vang : “ Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại , xử phạt hết cũng oan ức đi nên ta có một trò vui.” Nàng chần chừ , cười nhẹ.
Một mảng yên lặng , hồi hộp.
“ Ta sẽ vẽ một vòng tròn. Mỗi lần cho hai người vào đó thi đấu. Trước khi đấu , ta đốt nửa nén nhang. Đợi đến lúc nén nhang tàn , trong vòng chỉ được còn một kẻ sống sót. Nếu quá một thì…” Nàng tựa tiếu phi tiếu hướng đến Mạc Thương : “ Cái vị hắc y nhân đó sẽ dùng mũi tên kết liễu cả hai.”
Ý của nàng rất rõ , cả hai bước vào vòng hoặc là tàn át lẫn nhau hoặc là cả hai cùng chết.
Đám binh sĩ như hớp được một ngụm khí lạnh , kinh hãi nhìn nữ nhân ngồi trên đài cao , đôi mắt màu tro điềm tĩnh như hồ thu. Môi anh đào cười rực rỡ nhưng…thực đáng sợ. Ba mươi tên kia sững sờ nhìn nhau , không thốt nên lời.
Định thần , Chu Mặc Kiên vội lên tiếng : “ Tướng quân không nên…”
Thanh âm chưa dứt đã chạm phải nụ cười của nàng , nụ cười kinh diễm , cười mà như không cười. Chu Mặc Kiên mím môi , cúi gầm mặt xuống.
“ Bắt đầu !!!” Hạ Trác hô lên.
Bước vào vòng tròn là hai nam nhân cao to , một kẻ cầm thương , kẻ kia cầm đao. Khuôn mặt tỏ bất đắc dĩ cùng khổ sở. Lương giáo đầu đi đến thắp lên nửa nén hương , thở dài.
Hai kẻ trong vòng chần chừ nhìn nhau , dường như không muốn động thủ. Sau đó , tên cầm đao đáy mắt hừng hực lao vào , khuôn mặt bừng bừng sát khí. Tên còn lại theo đó tiến đến nhưng “ tiên hạ thủ vi cường” bị tên kia chiếm mất thế thượng phong. Cả hai giao đấu đến khi nén nhang sắp tàn vẫn bất phân thắng bại , thao trường im như tờ , nín thở theo dõi.
Tư Nguyệt thuận thế ngồi , lười biếng tựa vào sâu hơn. Bờ môi đỏ hồng cong lên nhè nhẹ.
Mảnh tro cuối cùng cũng rơi xuống. Trong vòng hai tên đó đứng lặng nhìn nhau sợ hãi rồi luốn cuốn chạy đi.
Mạc Thương điềm tĩnh giương cung chưa đến một giây thì hai thân thể đầy thương tích ngã xuống. Mũi tên ác ý xông thẳng vào tim, cùng cực tàn nhẫn.
“ Tiếp” Thanh âm nhẹ nhàng vang lên.
Binh lính đồng loạt hướng nàng. Nàng rất xinh đẹp , rất kiều diễm nhưng nay lẽ hiện thân của Tu La vương, nụ cười thâm tà , đáng sợ. Như có cơn gió lạnh lùa qua khiến ai nấy run rẩy.
Hai kẻ tiếp theo tiến vào. Nguyên cả hai một tên Lâm Doãn , một Lâm Phong là thân huynh đệ ( huynh đệ ruột ). Lương giáo đầu vốn định xin nàng thay đổi đối tượng nhưng Tư Nguyệt chỉ mỉm cười , nhàn nhạt bảo tiếp tục. Nén nhang thứ hai từ từ đốt.
Lâm Doãn cầm đại đao lớn , đôi mắt đỏ ngầu như sắp khóc. Lâm Phong nhỏ hơn Lâm Doãn hai tuổi , từ nhỏ đến lớn luôn kính nể ca ca cũng sợ hãi , không ngờ có ngày chém giết lẫn nhau. Lâm Doãn mím môi , hét lên : “ Phong Nhi ! Ta xin lỗi đệ.”
Dứt lời , hắn lao đến , đại đao to lớn sắc bén hướng vào Lâm Phong. Lâm Phong bất ngờ lùi lại nhưng không kịp bị chém một nhát vào lưng.
“ Đại ca ! Huynh sao thế ?” Lâm Phong kinh sợ hét...
Lâm Doãn vô cùng xấu hổ tiếp tục lao lên chém loạn xạ. Lâm Phong không nhịn nổi , tay cầm hai thiết chùy lao thẳng đến Lâm Doãn. Thiết chùy to lớn lao vào đầu làm hắn lảo đảo rồi ngã xuống. Đôi mắt trừng trừng , dòng lệ tuôn trào.
Cứ thế , kẻ đánh người bị thương. Kẻ tử vong người chiến thắng. Mười mấy trận rồi cũng trôi qua , hàng người dưới đài từ ba mươi chỉ còn lại 8 , 9. Khóc , cười , đau lòng và thống hận.
“ Đánh hay lắm.” Tư Nguyệt nhàn nhạt nói.
Bên dưới binh lính đỏ ngầu mắt, không biết nên oán hay là muốn giết chết nữ tướng quân ngồi trên kia. Bỗng , từ cuối hàng vang lên giọng nói hùng hồn.
“ Ta không phục !”
Một nam nhân tiến lên , cách đài cao tầm năm thước. Vóc dáng to lớn , đầu trọc. Tay cầm trường thương , đôi mắt chứa đầy tia phẫn nộ.
Tư Nguyệt cười lạnh : “ Ngươi không phục gì ?”
Hắn nói : “ Mặc dù bọn họ có lỗi nhưng xử phạt như thế thì quá tàn nhẫn. Đây là trong quân doanh vậy mà hành động chẳng khác nào lũ man di mọi rợ.”
Đôi mắt màu tro càng lúc ý cười càng sâu , trầm tĩnh nhìn hắn. Nàng nhẹ nhàng : “ Nói rất hay. Nhưng ngươi nói đây là quân doanh , quân doanh sẽ có quân kỉ. Bọn chúng tự ý làm loạn , lười biếng nhếch nhát không lẽ không nên trừng phạt ?”
Mỗ nam nhân cúi đầu , thanh âm hạ xuống : “ Nhưng như vậy là quá tàn nhẫn.”
Tư Nguyệt cười nhạt : “ Đây là đâu ?”
“ Là chiến trường.”
“ Vậy ngươi đến đây làm gì ?”
Chần chừ : “ Giết giặc.”
Tư Nguyệt gõ gõ ngòn tay vào thành ghế : “ Kẻ tối ngày xầm xì to nhỏ , lười biếng thì ra chiến trường chỉ có thể tiên phong chết trước mà thôi. Chiến trường ? Các ngươi hẳng không biết sự tàn nhẫn của nó sao ? Đông khu ta vốn hơn bảy nghìn quân bây giờ chỉ còn chưa đến sáu nghìn. Tây Bắc khu hay Nam khu có hao hụt đến vậy không ? Các ngươi bao giờ tự nghĩ vì sao chúng ta chết nhiều như thế không ?” Giọng nói của nàng ôn nhu , dịu dàng nhưng từng câu từng chữ đều rành rọt , lạnh lẽo.
Tác giả :
Lạc Tuyết