Lãnh Nữ Thập Nhị Phu
Chương 127: Chịu trách nhiệm với Phượng Trầm
Ngay sáng hôm sau, trong doanh trại truyền ra lời đồn “Tiêu Dao Vương vì lo cho đất nước, lê dân bá tánh sau một đêm tóc đen điểm bạc” khiến cho ba quân tướng sĩ đều vô cùng cảm động, càng thêm một lòng trung thành với nàng.
“ Ngươi thật sự bạc đầu sao ? Là ta không tốt, ta chỉ toàn làm ngươi lo lắng mới khiến ngươi ra nông nỗi này.” Phượng Lâm nhìn một đầu tóc trắng như tuyết, giọng nói đầy buồn bã, đôi mắt hạnh lóng lánh nước đầy tự trách. Rõ ràng nàng là hoàng đế một nước nhưng luôn phải dựa dẫm vào A Thiên, nếu không phải có A Thiên giúp đỡ chỉ e ngôi vị hoàng đế này sớm đã đổi chủ.
Tư Nguyệt vận một bộ khải giáp màu trắng, một đầu ngân phát ( tóc bạc ) được buộc lên cao, dưới ánh nắng càng thêm rực rỡ. Phượng mâu yêu nghiệt, tinh xảo bởi vì mâu quang xám tro thâm thúy mà trở nên mị hoặc cùng lãnh tình. Môi không tô tự đỏ, da không cần son phấn mà vẫn trắng trẻo, nõn nà như dương chi bạch ngọc. Dù mặc khải giáp nhưng vẫn không thể che dấu một thân tuyệt thế phong hoa, thanh trần thoát tục, chỉ thấy trong gió phất lên ba ngàn sợi tóc tuyết trắng càng khiến người ta không thể chớp mắt.
“ Ngươi đường đường là quân vương một nước sao lại hay khóc nhè như vậy ? Ta vì ngươi mà tóc đen điểm bạc thì ngươi càng phải cố gắng, đừng làm ta thất vọng.” Tư Nguyệt buồn cười nói, nàng cũng không muốn giải thích về bệnh của nàng. Một khi có người biết được Hồn Băng Châu tồn tại e là sẽ dẫn đến một hồi tinh phong huyết vũ.
Phượng Lâm cắn cắn môi, vẫn là lo lắng nói : “ Ngươi có cảm thấy không khỏe không ? Hay là gọi cái Tiên Y gì đó tới bắt mạch cho ngươi.”
Tư Nguyệt muốn đưa tay lên xoa đầu Phượng Lâm nhưng nhớ đến trước mặt là ba quân tướng sĩ liền thu tay lại, lắc lắc đầu : “ Ta không sao, một chút nữa ngươi nhớ theo sau ta, không được chạy loạn nếu không sẽ gặp nguy hiểm.” Nàng vừa nói vừa liếc Phượng Trầm, dù sao ngoài Tư Nguyệt thì người Phượng Lâm nghe lời nhất là Phượng Trầm.
Phượng Trầm không có ý định đi theo đánh trận, hắn vận một thân gấm bào màu trắng, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt như ngọc, khi nhìn Tư Nguyệt đôi mắt không tự chủ được ánh lên một loại si mê, nháy mắt lại khôi phục biểu tình ôn hòa nói với Phượng Lâm : “ Muội đã là vua một nước tự thân phải có một chút quân uy, Tiêu Dao Vương nói không sao chắn chắn sẽ không sao, muội đừng làm nàng ấy khó xử.”
Phượng Lâm hơi do dự, cuối cùng gật đầu : “Muội biết rồi, muội sẽ không làm A Thiên và hoàng huynh thất vọng.”
Tư Nguyệt mỉm cười, nàng nhìn sang Mạc Thương. Hắc giáp cứng rắn, khuôn mặt lãnh khốc, lạnh như băng, mày kiếm như viễn sơn đầy sắc bén, “ Lần nay là nhờ công lao của Mạc Thương, sau khi biết tin Định Vương khởi binh huynh ấy liền phát thư cho Sơ Tướng quân sau đó bôn ba dẫn mười vạn quân về kinh. Vất vả cho huynh rồi.” Hắn luôn như vậy, chưa bao giờ làm cho nàng thất vọng.
Mạc Thương nhìn dung mạo nàng, thoáng sửng sốt, đáy mắt âm u, lạnh lẽo bởi vì lời nói của nàng mà mở ra tia sáng. Ở hiện đại, nàng là thiên kim của Nam Cung thế gia, còn hắn chỉ là một sát thủ sống trong bóng tối, tay dính đầy máu. Mệnh hắn là của nàng nhưng mệnh nàng tuyệt đối không dành cho hắn. Xuyên qua tới nơi này, hắn không ngờ nàng lại cho hắn cơ hội trở thành nam nhân của nàng. Đôi lúc hắn thực nghĩ bản thân đang nằm mơ song tỉnh dậy nàng vẫn ôn hòa nói chuyện với hắn, mỉm cười với hắn, cho dù phải chia xẻ nàng với nam nhân khác hắn cũng nguyện ý, chỉ cần có thể được ở bên cạnh nàng.
Phượng Lâm biết nam nhân lãnh khốc này là người A Thiên để ý nhất, nàng cười tươi nói : “Sau khi hồi cung ta sẽ ban thưởng cho ngươi, đáng tiếc nam nhân không thể phong quan tấn tước…hay là ta phong ngươi làm cáo mệnh ? Như thế sẽ không ủy khuất ngươi chứ ?”
Tư Nguyệt khẽ cười, dung mạo nàng vốn yêu nghiệt khi cười rộ lên lại càng đẹp đẽ, tựa như xuân hoa thu thủy không gì sánh được : “ Hắn là vương phu của ta, chức cáo mệnh gì đó hắn cũng không cần. Đại khái ngày 20 chúng ta sẽ tổ chức tiệc rượu bồi hôn lễ ngươi chỉ cần đưa tới một tặng lễ thật lớn là được.”
Phượng Lâm kinh ngạc : “ Ngươi muốn lập hắn làm vương phu ?” Nàng ta không tự chủ liếc Phượng Trầm một cái, thấy đôi mắt hắn hơi rũ xuống, trong lòng có chút nóng nảy : “ Ngươi là thân vương của Thanh Loan quốc vương phu của ngươi làm sao có thể là một nam nhân giang hồ ?” Bởi vì Tử Giai Âu Thần và Hành Vân đều là người trong giang hồ nên nàng ta tự nhiên cũng nghĩ Hạ Trác và Mạc Thương như thế.
Tư Nguyệt nhíu mày, thanh âm trở nên lạnh nhạt : “ Sao lại không thể ?”
Phượng Lâm biết mình đã quá lời, khẽ cắn môi, thấp giọng nói : “ Ta không có ý gì đâu, ta chỉ là nghĩ ngươi muốn nạp bọn hắn làm phu thị, ta vốn định chọn ngươi khác làm vương phu của ngươi.” Bình thường A Thiên đối với nàng đều rất hòa nhã, đây là lần đầu tiên A Thiên dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với nàng, tự đáy lòng không hiểu sao có chút run sợ.
Tư Nguyệt bất đắc dĩ, khoát tay nói : “ Ta đã quyết định lập hắn làm vương phu rồi, ta hi vọng ngươi sẽ không giống những người kia, coi trọng thân thế gia tộc mà ngăn cản ta.” Nàng vì muốn danh chính ngôn thuận cưới mấy người Mạc Thương nên mới đến Thanh Loan quốc nếu vì thân phận Tiêu Dao Vương mà phải ủy khuất bọn hắn nàng thà từ bỏ thân phận này.
Phượng Trầm mờ mịt nhìn nàng, hắn tuy không rõ nàng tại sao lại đến Thanh Loan quốc nhưng hắn nhìn thấy trong mắt nàng có sự kiên định, hắn ngăn Phượng Lâm lại : “ Tiêu Dao Vương tự biết sắp xếp, muội đừng lo lắng. Mạc Thương là nam nhân tốt, muội chỉ cần sắc phong hắn làm quận vương tự nhiên sẽ không sợ lời dị nghị bên ngoài.”
Phượng Lâm chỉ hận “rèn sắt không thành thép”, nàng muốn nhân cơ hội này nói ra ý định muốn gả hoàng huynh cho A Thiên không ngờ hoàng huynh lại vẽ đường cho A Thiên với nam nhân khác, thấp giọng kêu : “ Hoàng huynh…”
Phượng Trầm làm sao không biết ý định của Phượng Lâm nhưng hắn không muốn vì tranh đoạt vị trí vương phu làm nàng mất hứng, hắn lắc đầu : “ Đừng nói nữa, sắp tới tất cả đều phải trông cậy vào nàng ấy, muội đừng ngoan cố.” Tối hôm qua hắn đã suy nghĩ rất lâu.
Cái gì gọi là tình yêu ?
Nhất thê nhất phu ?
Nhất thế uyên ương ?
Một đời một kiếp một đôi nhân ?
Không, tất cả đều không phải. Hắn muốn ở bên cạnh nàng, muốn vì nàng cười, muốn yêu thương nàng, nếu những nam nhân khác đều có thể vì nàng bỏ đi tự tôn nam tử thì một nam nhân lớn lên ở đất nước nữ tôn nam ti như hắn vì cái gì mà hi vọng nàng chỉ có một mình hắn ? Hắn đã hiểu rõ lòng mình, hắn không muốn bỏ lỡ nàng. Nhớ tới lời nói của người kia, đoạt ? Hắn đoạt được nàng nhưng liệu có thể đoạt được tâm của nàng hay không ? Chưa nói tới nàng tuyệt đối không phải vật trong ao để hắn tùy tiện sắp đặt.
Phượng Lâm mím môi, mắt hạnh như làn thu thủy, khẽ rũ mắt. Tư Nguyệt thở dài, biết nàng ta vẫn luôn có ý định tác hợp nàng với Phượng Trầm, dịu giọng nói : “ Ta hiểu ý tốt của ngươi nhưng Mạc Thương là người ta không muốn ủy khuất nhất, vị trí vương phu tuyệt đối không thể là người khác.” Nàng liếc Phượng Trầm một cái rồi thấp giọng nói bên tai Phượng Lâm : “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với hoàng huynh của ngươi.”
Phượng Lâm vốn đang ủ rũ lập tức sửng sốt mở to hai mắt : “ Ngươi nói gì ? Cái gì là chịu trách nhiệm ? Lẽ nào các ngươi…”
Tư Nguyệt lập tức bịt miệng Phượng Lâm lại không để nàng ta nói tiếp : “ Được rồi, lập tức chỉnh đốn ba quân nhanh chóng dọn dẹp Định Vương hồi cung.”
Phượng Lâm “a a u u” kỳ quặc nhìn Tư Nguyệt lại nhìn Phượng Trầm mãi đến khi Phượng Trầm đỏ mặt quay đầu đi nàng ta mới chịu buông tha, hai mắt sáng rỡ. Nguyên lai A Thiên và hoàng huynh đã...
Khụ, Phượng Lâm mạc danh kỳ diệu đã hiểu lầm.
“ Ngươi thật sự bạc đầu sao ? Là ta không tốt, ta chỉ toàn làm ngươi lo lắng mới khiến ngươi ra nông nỗi này.” Phượng Lâm nhìn một đầu tóc trắng như tuyết, giọng nói đầy buồn bã, đôi mắt hạnh lóng lánh nước đầy tự trách. Rõ ràng nàng là hoàng đế một nước nhưng luôn phải dựa dẫm vào A Thiên, nếu không phải có A Thiên giúp đỡ chỉ e ngôi vị hoàng đế này sớm đã đổi chủ.
Tư Nguyệt vận một bộ khải giáp màu trắng, một đầu ngân phát ( tóc bạc ) được buộc lên cao, dưới ánh nắng càng thêm rực rỡ. Phượng mâu yêu nghiệt, tinh xảo bởi vì mâu quang xám tro thâm thúy mà trở nên mị hoặc cùng lãnh tình. Môi không tô tự đỏ, da không cần son phấn mà vẫn trắng trẻo, nõn nà như dương chi bạch ngọc. Dù mặc khải giáp nhưng vẫn không thể che dấu một thân tuyệt thế phong hoa, thanh trần thoát tục, chỉ thấy trong gió phất lên ba ngàn sợi tóc tuyết trắng càng khiến người ta không thể chớp mắt.
“ Ngươi đường đường là quân vương một nước sao lại hay khóc nhè như vậy ? Ta vì ngươi mà tóc đen điểm bạc thì ngươi càng phải cố gắng, đừng làm ta thất vọng.” Tư Nguyệt buồn cười nói, nàng cũng không muốn giải thích về bệnh của nàng. Một khi có người biết được Hồn Băng Châu tồn tại e là sẽ dẫn đến một hồi tinh phong huyết vũ.
Phượng Lâm cắn cắn môi, vẫn là lo lắng nói : “ Ngươi có cảm thấy không khỏe không ? Hay là gọi cái Tiên Y gì đó tới bắt mạch cho ngươi.”
Tư Nguyệt muốn đưa tay lên xoa đầu Phượng Lâm nhưng nhớ đến trước mặt là ba quân tướng sĩ liền thu tay lại, lắc lắc đầu : “ Ta không sao, một chút nữa ngươi nhớ theo sau ta, không được chạy loạn nếu không sẽ gặp nguy hiểm.” Nàng vừa nói vừa liếc Phượng Trầm, dù sao ngoài Tư Nguyệt thì người Phượng Lâm nghe lời nhất là Phượng Trầm.
Phượng Trầm không có ý định đi theo đánh trận, hắn vận một thân gấm bào màu trắng, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt như ngọc, khi nhìn Tư Nguyệt đôi mắt không tự chủ được ánh lên một loại si mê, nháy mắt lại khôi phục biểu tình ôn hòa nói với Phượng Lâm : “ Muội đã là vua một nước tự thân phải có một chút quân uy, Tiêu Dao Vương nói không sao chắn chắn sẽ không sao, muội đừng làm nàng ấy khó xử.”
Phượng Lâm hơi do dự, cuối cùng gật đầu : “Muội biết rồi, muội sẽ không làm A Thiên và hoàng huynh thất vọng.”
Tư Nguyệt mỉm cười, nàng nhìn sang Mạc Thương. Hắc giáp cứng rắn, khuôn mặt lãnh khốc, lạnh như băng, mày kiếm như viễn sơn đầy sắc bén, “ Lần nay là nhờ công lao của Mạc Thương, sau khi biết tin Định Vương khởi binh huynh ấy liền phát thư cho Sơ Tướng quân sau đó bôn ba dẫn mười vạn quân về kinh. Vất vả cho huynh rồi.” Hắn luôn như vậy, chưa bao giờ làm cho nàng thất vọng.
Mạc Thương nhìn dung mạo nàng, thoáng sửng sốt, đáy mắt âm u, lạnh lẽo bởi vì lời nói của nàng mà mở ra tia sáng. Ở hiện đại, nàng là thiên kim của Nam Cung thế gia, còn hắn chỉ là một sát thủ sống trong bóng tối, tay dính đầy máu. Mệnh hắn là của nàng nhưng mệnh nàng tuyệt đối không dành cho hắn. Xuyên qua tới nơi này, hắn không ngờ nàng lại cho hắn cơ hội trở thành nam nhân của nàng. Đôi lúc hắn thực nghĩ bản thân đang nằm mơ song tỉnh dậy nàng vẫn ôn hòa nói chuyện với hắn, mỉm cười với hắn, cho dù phải chia xẻ nàng với nam nhân khác hắn cũng nguyện ý, chỉ cần có thể được ở bên cạnh nàng.
Phượng Lâm biết nam nhân lãnh khốc này là người A Thiên để ý nhất, nàng cười tươi nói : “Sau khi hồi cung ta sẽ ban thưởng cho ngươi, đáng tiếc nam nhân không thể phong quan tấn tước…hay là ta phong ngươi làm cáo mệnh ? Như thế sẽ không ủy khuất ngươi chứ ?”
Tư Nguyệt khẽ cười, dung mạo nàng vốn yêu nghiệt khi cười rộ lên lại càng đẹp đẽ, tựa như xuân hoa thu thủy không gì sánh được : “ Hắn là vương phu của ta, chức cáo mệnh gì đó hắn cũng không cần. Đại khái ngày 20 chúng ta sẽ tổ chức tiệc rượu bồi hôn lễ ngươi chỉ cần đưa tới một tặng lễ thật lớn là được.”
Phượng Lâm kinh ngạc : “ Ngươi muốn lập hắn làm vương phu ?” Nàng ta không tự chủ liếc Phượng Trầm một cái, thấy đôi mắt hắn hơi rũ xuống, trong lòng có chút nóng nảy : “ Ngươi là thân vương của Thanh Loan quốc vương phu của ngươi làm sao có thể là một nam nhân giang hồ ?” Bởi vì Tử Giai Âu Thần và Hành Vân đều là người trong giang hồ nên nàng ta tự nhiên cũng nghĩ Hạ Trác và Mạc Thương như thế.
Tư Nguyệt nhíu mày, thanh âm trở nên lạnh nhạt : “ Sao lại không thể ?”
Phượng Lâm biết mình đã quá lời, khẽ cắn môi, thấp giọng nói : “ Ta không có ý gì đâu, ta chỉ là nghĩ ngươi muốn nạp bọn hắn làm phu thị, ta vốn định chọn ngươi khác làm vương phu của ngươi.” Bình thường A Thiên đối với nàng đều rất hòa nhã, đây là lần đầu tiên A Thiên dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với nàng, tự đáy lòng không hiểu sao có chút run sợ.
Tư Nguyệt bất đắc dĩ, khoát tay nói : “ Ta đã quyết định lập hắn làm vương phu rồi, ta hi vọng ngươi sẽ không giống những người kia, coi trọng thân thế gia tộc mà ngăn cản ta.” Nàng vì muốn danh chính ngôn thuận cưới mấy người Mạc Thương nên mới đến Thanh Loan quốc nếu vì thân phận Tiêu Dao Vương mà phải ủy khuất bọn hắn nàng thà từ bỏ thân phận này.
Phượng Trầm mờ mịt nhìn nàng, hắn tuy không rõ nàng tại sao lại đến Thanh Loan quốc nhưng hắn nhìn thấy trong mắt nàng có sự kiên định, hắn ngăn Phượng Lâm lại : “ Tiêu Dao Vương tự biết sắp xếp, muội đừng lo lắng. Mạc Thương là nam nhân tốt, muội chỉ cần sắc phong hắn làm quận vương tự nhiên sẽ không sợ lời dị nghị bên ngoài.”
Phượng Lâm chỉ hận “rèn sắt không thành thép”, nàng muốn nhân cơ hội này nói ra ý định muốn gả hoàng huynh cho A Thiên không ngờ hoàng huynh lại vẽ đường cho A Thiên với nam nhân khác, thấp giọng kêu : “ Hoàng huynh…”
Phượng Trầm làm sao không biết ý định của Phượng Lâm nhưng hắn không muốn vì tranh đoạt vị trí vương phu làm nàng mất hứng, hắn lắc đầu : “ Đừng nói nữa, sắp tới tất cả đều phải trông cậy vào nàng ấy, muội đừng ngoan cố.” Tối hôm qua hắn đã suy nghĩ rất lâu.
Cái gì gọi là tình yêu ?
Nhất thê nhất phu ?
Nhất thế uyên ương ?
Một đời một kiếp một đôi nhân ?
Không, tất cả đều không phải. Hắn muốn ở bên cạnh nàng, muốn vì nàng cười, muốn yêu thương nàng, nếu những nam nhân khác đều có thể vì nàng bỏ đi tự tôn nam tử thì một nam nhân lớn lên ở đất nước nữ tôn nam ti như hắn vì cái gì mà hi vọng nàng chỉ có một mình hắn ? Hắn đã hiểu rõ lòng mình, hắn không muốn bỏ lỡ nàng. Nhớ tới lời nói của người kia, đoạt ? Hắn đoạt được nàng nhưng liệu có thể đoạt được tâm của nàng hay không ? Chưa nói tới nàng tuyệt đối không phải vật trong ao để hắn tùy tiện sắp đặt.
Phượng Lâm mím môi, mắt hạnh như làn thu thủy, khẽ rũ mắt. Tư Nguyệt thở dài, biết nàng ta vẫn luôn có ý định tác hợp nàng với Phượng Trầm, dịu giọng nói : “ Ta hiểu ý tốt của ngươi nhưng Mạc Thương là người ta không muốn ủy khuất nhất, vị trí vương phu tuyệt đối không thể là người khác.” Nàng liếc Phượng Trầm một cái rồi thấp giọng nói bên tai Phượng Lâm : “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với hoàng huynh của ngươi.”
Phượng Lâm vốn đang ủ rũ lập tức sửng sốt mở to hai mắt : “ Ngươi nói gì ? Cái gì là chịu trách nhiệm ? Lẽ nào các ngươi…”
Tư Nguyệt lập tức bịt miệng Phượng Lâm lại không để nàng ta nói tiếp : “ Được rồi, lập tức chỉnh đốn ba quân nhanh chóng dọn dẹp Định Vương hồi cung.”
Phượng Lâm “a a u u” kỳ quặc nhìn Tư Nguyệt lại nhìn Phượng Trầm mãi đến khi Phượng Trầm đỏ mặt quay đầu đi nàng ta mới chịu buông tha, hai mắt sáng rỡ. Nguyên lai A Thiên và hoàng huynh đã...
Khụ, Phượng Lâm mạc danh kỳ diệu đã hiểu lầm.
Tác giả :
Lạc Tuyết