Lạnh Lùng Yêu!
Chương 12: Tôi có thể?
Chuông học vừa reo, lập tức Châu Giai Vi liền nơm nớp:
- Này Tú, mình có việc cần đi gặp tiền bối. Cậu tự mình đi ăn nha!_vừa nói hai mắt long lanh nhìn nó như chú cún con đáng yêu.
- Ừm... Vậy cậu cứ đi đi!_nó hơi cười nhẹ, chỉ chờ có vậy Châu Giai Vi liền hôn chụt lên má nó một tiếng " Ui! Mình yêu cậu quá đi mất" sau đó vui vẻ vội ôm cặp chạy đi mất hút..
-.......
- Hừm... Thôi thì đi vậy!_nhìn quanh lớp học một hồi, chẳng ai chú ý đến ai. Nó nhún vai thu dọn sách vở cho vào balô. Tuỳ tiện ôm lấy quyển sách, kéo ghế rời khỏi lớp học.
......
Khuôn viên trường rộng lớn, cái nắng gay gắt phản chiếu lên thân mình nhỏ nhắn của ai đó in bóng xuống hành lang... Đi dọc theo từng dãy phòng, nó trên tay là quyển sách đọc đã được đánh dấu hơn một nửa, ánh sáng bên ngoài xuyên qua lớp kính loé lên, đôi mắt chăm chú chuyển động liếc nhìn dãy phòng sau góc khuất bên phải...
Đưa tay đẩy chiếc mắt kính bị lệch khỏi mắt, nó hơi mím môi, vẻ mặt suy tư có nên đi tiếp hay không...
........
- Cạch! _ tiếng động mở cửa rất nhỏ, nhưng lại nghe rõ mồn một bởi sự im lặng vốn có nơi đây. Bước chân có hơi đắn đo, nhưng rồi lại vững tiến vào trong. Theo đó cửa gỗ khép lại...
Cảnh tượng bên trong thật khiến con người ta hoa mắt chóng mặt. Là một không gian rộng lớn đầy ắp những sách vở, tài liệu,... Đầy đủ các lĩnh vực... Bốn bên không có gì ngoài sách và sách... Tầng sách dày đặc cao hơn đầu người được xếp ngay ngắn có trật tự nhất định, đều được phân loại cụ thể. Một không gian rộng lớn, hơn cả những nhà sách quốc gia. Ngoài sách ra dường như nơi đây chỉ có một chiếc cửa sổ, cùng bộ đèn pha lê chiếu sáng trên đỉnh đầu...
Bước chân nhanh tới bên một tầng sách gần nhất, nó lướt tay chọn một quyển... Nhìn tiêu đề là Nhà giả kim - Paulo Coelho (*) nó ngồi xổm xuống, vùi đầu vào quyển sách...
Trang thứ nhất.
Trang thứ hai.
Trang thứ ba.
....
Thời gian tí tách trôi, dường như quá mải mê chăm chú với quyển sách nên nó cũng chẳng nhớ đang vào thời gian nào...
Trong phòng sách rộng lớn, một thân ảnh bé nhỏ đang cuộn mình, ánh nắng bên ngoài luồn lách theo từng khe hở rọi sáng cả khuôn mặt nó...
- Cạch!
Cửa phòng đột ngột mở ra, một đôi chân rắn chắc đi giày thể thao trắng bước vào. Quần đen tây trang được cắt may tỉ mỉ ôm vừa lấy đôi chân thon dài... Càng tôn lên vóc dáng cao lớn của anh... Anh bước tới, từ trên cao nhìn xuống. Cả hai mặt đối mặt, một người nhìn xuống chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, một người ngước mặt nhìn lên, linh hoạt bắt lấy nét mặt suy tư của anh, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của anh.... Cứ như vậy mãi cho đến khi:
- Cậu tại sao lại đến đây?_ngồi xổm xuống cạnh nó, quần áo trên người anh có hơi nhăn lại. Không vì thế, anh tiện tay giựt lấy quyển sách trên tay nó.
- Chỉ là hiếu kì, nhưng mãi quên mất thời gian! Nơi này hình như rất ít người biết đến?_nó nhíu mày cũng không, hơi nghiêng đầu nhìn góc mặt của anh nói.
- Hừm...có thể cho là vậy!_anh nhún vai, đặt quyển sách trở về vị trí ban đầu. Bàn tay lượn một vòng chọn lấy quyển sách khác xoay người chuẩn bị rời đi.
- Trần Kì Thiên! Tôi... Tôi có thể đến đây được chứ?_nhìn bóng lưng to lớn của anh, nó đột nhiên mở miệng.
-.....
Bước chân hơi dừng lại, đôi mắt sau tròng kính híp lại. Anh nhếch môi chậm rãi nở nụ cười: " Dĩ nhiên! Tuỳ cậu... Nơi này... cũng không phải của riêng tôi!_ nói đoạn không nhìn phản ứng của nó, anh nhấc chân rời khỏi... Chỉ còn lại cái bóng đỗ dài...
-....
Không gian lại trở về yên lặng, tiếng lá cây xào xạc bên ngoài... Nó vươn vai, khẽ mỉm cười... Rất nhanh, rời đi mất... Khoảng không gian giữa trưa ở trường chỉ còn từng hồi chuông vang....
- Này Tú, mình có việc cần đi gặp tiền bối. Cậu tự mình đi ăn nha!_vừa nói hai mắt long lanh nhìn nó như chú cún con đáng yêu.
- Ừm... Vậy cậu cứ đi đi!_nó hơi cười nhẹ, chỉ chờ có vậy Châu Giai Vi liền hôn chụt lên má nó một tiếng " Ui! Mình yêu cậu quá đi mất" sau đó vui vẻ vội ôm cặp chạy đi mất hút..
-.......
- Hừm... Thôi thì đi vậy!_nhìn quanh lớp học một hồi, chẳng ai chú ý đến ai. Nó nhún vai thu dọn sách vở cho vào balô. Tuỳ tiện ôm lấy quyển sách, kéo ghế rời khỏi lớp học.
......
Khuôn viên trường rộng lớn, cái nắng gay gắt phản chiếu lên thân mình nhỏ nhắn của ai đó in bóng xuống hành lang... Đi dọc theo từng dãy phòng, nó trên tay là quyển sách đọc đã được đánh dấu hơn một nửa, ánh sáng bên ngoài xuyên qua lớp kính loé lên, đôi mắt chăm chú chuyển động liếc nhìn dãy phòng sau góc khuất bên phải...
Đưa tay đẩy chiếc mắt kính bị lệch khỏi mắt, nó hơi mím môi, vẻ mặt suy tư có nên đi tiếp hay không...
........
- Cạch! _ tiếng động mở cửa rất nhỏ, nhưng lại nghe rõ mồn một bởi sự im lặng vốn có nơi đây. Bước chân có hơi đắn đo, nhưng rồi lại vững tiến vào trong. Theo đó cửa gỗ khép lại...
Cảnh tượng bên trong thật khiến con người ta hoa mắt chóng mặt. Là một không gian rộng lớn đầy ắp những sách vở, tài liệu,... Đầy đủ các lĩnh vực... Bốn bên không có gì ngoài sách và sách... Tầng sách dày đặc cao hơn đầu người được xếp ngay ngắn có trật tự nhất định, đều được phân loại cụ thể. Một không gian rộng lớn, hơn cả những nhà sách quốc gia. Ngoài sách ra dường như nơi đây chỉ có một chiếc cửa sổ, cùng bộ đèn pha lê chiếu sáng trên đỉnh đầu...
Bước chân nhanh tới bên một tầng sách gần nhất, nó lướt tay chọn một quyển... Nhìn tiêu đề là Nhà giả kim - Paulo Coelho (*) nó ngồi xổm xuống, vùi đầu vào quyển sách...
Trang thứ nhất.
Trang thứ hai.
Trang thứ ba.
....
Thời gian tí tách trôi, dường như quá mải mê chăm chú với quyển sách nên nó cũng chẳng nhớ đang vào thời gian nào...
Trong phòng sách rộng lớn, một thân ảnh bé nhỏ đang cuộn mình, ánh nắng bên ngoài luồn lách theo từng khe hở rọi sáng cả khuôn mặt nó...
- Cạch!
Cửa phòng đột ngột mở ra, một đôi chân rắn chắc đi giày thể thao trắng bước vào. Quần đen tây trang được cắt may tỉ mỉ ôm vừa lấy đôi chân thon dài... Càng tôn lên vóc dáng cao lớn của anh... Anh bước tới, từ trên cao nhìn xuống. Cả hai mặt đối mặt, một người nhìn xuống chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, một người ngước mặt nhìn lên, linh hoạt bắt lấy nét mặt suy tư của anh, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của anh.... Cứ như vậy mãi cho đến khi:
- Cậu tại sao lại đến đây?_ngồi xổm xuống cạnh nó, quần áo trên người anh có hơi nhăn lại. Không vì thế, anh tiện tay giựt lấy quyển sách trên tay nó.
- Chỉ là hiếu kì, nhưng mãi quên mất thời gian! Nơi này hình như rất ít người biết đến?_nó nhíu mày cũng không, hơi nghiêng đầu nhìn góc mặt của anh nói.
- Hừm...có thể cho là vậy!_anh nhún vai, đặt quyển sách trở về vị trí ban đầu. Bàn tay lượn một vòng chọn lấy quyển sách khác xoay người chuẩn bị rời đi.
- Trần Kì Thiên! Tôi... Tôi có thể đến đây được chứ?_nhìn bóng lưng to lớn của anh, nó đột nhiên mở miệng.
-.....
Bước chân hơi dừng lại, đôi mắt sau tròng kính híp lại. Anh nhếch môi chậm rãi nở nụ cười: " Dĩ nhiên! Tuỳ cậu... Nơi này... cũng không phải của riêng tôi!_ nói đoạn không nhìn phản ứng của nó, anh nhấc chân rời khỏi... Chỉ còn lại cái bóng đỗ dài...
-....
Không gian lại trở về yên lặng, tiếng lá cây xào xạc bên ngoài... Nó vươn vai, khẽ mỉm cười... Rất nhanh, rời đi mất... Khoảng không gian giữa trưa ở trường chỉ còn từng hồi chuông vang....
Tác giả :
Cố Gia Gia