Lạnh Lùng Ư! Đó Là Tính Cách Của Tôi
Chương 29
Bar Wandering dường như vẫn rất náo nhiệt, có thể thấy rằng
sự sôi động trong bar càng ngày càng không dừng mà lại tăng thêm. Nhiều người
vì quá phấn khích mà hét lên không ngừng, tiếng nhạc xập xình, những chiếc đèn
đủ các loại màu phát sáng trong bóng tối tạo nên cảm giác huyền ảo, mê li nhưng
vô cùng sôi động. Tại một chiếc bàn lớn có hai người con gái đang đung đưa ly
rượu nâu trong tay, khuôn mặt hiện rõ sự chán nản, buồn tẻ. Vy khẽ thở dài, thật
sự cô cùng Oanh đến đây tưởng vui ai ngờ chán như con gián, lắc đầu một cái
không được rồi cô phải nghĩ ra trò gì mới được. Liếc nhìn xung quanh bar, ánh mắt
liền đưa đến chỗ DJ đang chơi nhạc rồi liếc sang bên, rơi vào mắt cô là những đứa
con gái ăn mặc hở hang đang uốn éo bên chiếc cột, bao vây là những thằng đàn
ông với đôi mắt thèm thuồng. Thật kinh dị! Vy khẽ cười nửa miệng, đã lâu quá rồi
cô không có nhảy, đêm nay quả thật là một cơ hội tốt. Quay khuôn mặt xinh đẹp của
mình sang Oanh, hình như cô cũng đang rất chán nản, Vy liền cất tiếng nói:
- Ê cưng! Nhảy không? – Vy nói khiến Oanh hơi ngạc nhiên sau đó liền cười thật tươi.
- Có chứ! – Oanh gật đầu, cười tươi rói. Cô cũng đã lâu rồi không lên sàn nhảy, hôm nay thực sự cần thử để xem tài nhảy của mình vẫn còn tốt hay không.
Vy gật đầu nhẹ rồi đặt ly rượu xuống bàn cái “cạch”, liền đứng dậy rồi bước chân từ từ tiến đến chỗ sàn nhảy. Oanh đi theo sau không khỏi cười, sự chán nản vừa bao vây lấy cô liền biến mất không còn chút nào nữa. Vy càng ngày càng bước gần đến sàn nhảy, đôi chân thon dài bước từng bậc từng bậc rồi cuối cùng cũng đã lên đến dàn, cô bước từng bước đến mấy cô gái đang nhún nhảy kia. Những thằng đàn ông đứng dưới liền bị sức hút của Vy mà mê mẩn, không hề chớp mắt, họ sợ chỉ cân chớp mắt một cái thôi là sẽ không được ngắm nhìn mỹ nhân nữa. Các cô gái đang nhún nhảy kia cũng dường như bị sức hút từ Vy mà không ngừng rời mắt khỏi cô.
Khuôn mặt của Vy rất bình thản, dường như không hề bị những ánh nhìn kia mà làm cô mất bình tĩnh, có khi cô thật sự khinh thường, toàn những lũ ăn chơi, vứt tiền ra ngoài cửa sổ còn cái đầu thì rỗng tuếch. Vy bước gần đến một cô gái đứng gần nhất, sau đó liền đưa khuôn mặt xinh đẹp của mình tiến sát đến khuôn mặt cô ta, cả hai khuôn mặt dường như chỉ cách nhau có 5cm. Cả bar dường như im lặng, tiếng nhạc cũng từ đo mà dừng lại, ai ai cũng như gặp phải một chuyện chấn động. Cô gái quyến rũ kia đang làm gì vậy?
Tại một góc bar, hai người con trai với diện mạo anh tuấn, cánh tay to lớn đang ôm một cô gái ăn mặc thiếu vải vào lòng. Thật sự dù là đang ôm mỹ nhân trong lòng nhưng đôi mắt hai người đó vẫn đang hướng về sàn nhảy. Hắn nhâm nhi ly rượu trong tay mình, đôi mắt cũng theo đó mà không nhìn nữa liền rơi xuống ly rượu màu đỏ sóng sánh. Quốc Anh nhìn thấy cảnh đó không hề có phản ứng gì cả, chuyện đó dường như là chuyện thường tình như cơm bữa vậy, người này nhảy xong liền có người khác lên thay. Nhưng một thứ gì đó đã rơi vào mắt anh khiến cho Quốc Anh hơi giật mình, anh trợn tròn đôi mắt màu đen của mình lên, miệng liền há to. Hắn đang uống rượu, liếc mắt sang Quốc Anh liền nhìn thấy khuôn mặt anh biến đổi đến kinh xém tí nữa làm hắn sặc. Khẽ cau mày, hắn cất giọng của mình:
- Mặt mày có vấn đề à? – Giọng nói lạnh lùng của hắn khiến Quốc Anh giật mình trở về.
- Mày nhìn kìa! – Quốc Anh chỉ lên phía sàn nhảy nơi mà Vy đang đứng. Vy dường như đang nói nói gì đó với một cô gái, sau đó cô gái đó liền ra hiệu ý bảo đi liền thấy cả lũ con gái đó đi theo rồi rời khỏi sàn nhảy.
Hắn nhíu mày chặt hơn, đôi mắt liếc đến chỗ sàn nhảy liền nhìn thấy có một người mà hình như anh thấy người này quen quen bởi vì vừa nãy nhìn thì không có thấy mặt hai cô gái này cho đến khi lũ con gái kia đi hắn mới nhìn thấy.
- Ai đó? – HẮn cất giọng nói quen thuộc của mình lên hỏi Quốc Anh.
- Mày không biết sao? – Quốc Anh hơi nhíu mày vì câu hỏi của hắn.
- Không! Nhưng nhìn quen quen! – Hắn hơi hoài nghi về hai cô gái này.
- Là học sinh trường mình! Đến Vy mày cũng không biết sao? – Quốc Anh nói, giọng nói có đôi chút ngạc nhiên.
- Ờ! – Hắn không hề quan tâm đến mấy vấn đề này nên không biết.
Quốc Anh thở dài, đúng là bó tay với thằng bạn thân. HẮn thật sự không thích quan tâm đến chuyện bao đồng.
- Ê cưng! Nhảy không? – Vy nói khiến Oanh hơi ngạc nhiên sau đó liền cười thật tươi.
- Có chứ! – Oanh gật đầu, cười tươi rói. Cô cũng đã lâu rồi không lên sàn nhảy, hôm nay thực sự cần thử để xem tài nhảy của mình vẫn còn tốt hay không.
Vy gật đầu nhẹ rồi đặt ly rượu xuống bàn cái “cạch”, liền đứng dậy rồi bước chân từ từ tiến đến chỗ sàn nhảy. Oanh đi theo sau không khỏi cười, sự chán nản vừa bao vây lấy cô liền biến mất không còn chút nào nữa. Vy càng ngày càng bước gần đến sàn nhảy, đôi chân thon dài bước từng bậc từng bậc rồi cuối cùng cũng đã lên đến dàn, cô bước từng bước đến mấy cô gái đang nhún nhảy kia. Những thằng đàn ông đứng dưới liền bị sức hút của Vy mà mê mẩn, không hề chớp mắt, họ sợ chỉ cân chớp mắt một cái thôi là sẽ không được ngắm nhìn mỹ nhân nữa. Các cô gái đang nhún nhảy kia cũng dường như bị sức hút từ Vy mà không ngừng rời mắt khỏi cô.
Khuôn mặt của Vy rất bình thản, dường như không hề bị những ánh nhìn kia mà làm cô mất bình tĩnh, có khi cô thật sự khinh thường, toàn những lũ ăn chơi, vứt tiền ra ngoài cửa sổ còn cái đầu thì rỗng tuếch. Vy bước gần đến một cô gái đứng gần nhất, sau đó liền đưa khuôn mặt xinh đẹp của mình tiến sát đến khuôn mặt cô ta, cả hai khuôn mặt dường như chỉ cách nhau có 5cm. Cả bar dường như im lặng, tiếng nhạc cũng từ đo mà dừng lại, ai ai cũng như gặp phải một chuyện chấn động. Cô gái quyến rũ kia đang làm gì vậy?
Tại một góc bar, hai người con trai với diện mạo anh tuấn, cánh tay to lớn đang ôm một cô gái ăn mặc thiếu vải vào lòng. Thật sự dù là đang ôm mỹ nhân trong lòng nhưng đôi mắt hai người đó vẫn đang hướng về sàn nhảy. Hắn nhâm nhi ly rượu trong tay mình, đôi mắt cũng theo đó mà không nhìn nữa liền rơi xuống ly rượu màu đỏ sóng sánh. Quốc Anh nhìn thấy cảnh đó không hề có phản ứng gì cả, chuyện đó dường như là chuyện thường tình như cơm bữa vậy, người này nhảy xong liền có người khác lên thay. Nhưng một thứ gì đó đã rơi vào mắt anh khiến cho Quốc Anh hơi giật mình, anh trợn tròn đôi mắt màu đen của mình lên, miệng liền há to. Hắn đang uống rượu, liếc mắt sang Quốc Anh liền nhìn thấy khuôn mặt anh biến đổi đến kinh xém tí nữa làm hắn sặc. Khẽ cau mày, hắn cất giọng của mình:
- Mặt mày có vấn đề à? – Giọng nói lạnh lùng của hắn khiến Quốc Anh giật mình trở về.
- Mày nhìn kìa! – Quốc Anh chỉ lên phía sàn nhảy nơi mà Vy đang đứng. Vy dường như đang nói nói gì đó với một cô gái, sau đó cô gái đó liền ra hiệu ý bảo đi liền thấy cả lũ con gái đó đi theo rồi rời khỏi sàn nhảy.
Hắn nhíu mày chặt hơn, đôi mắt liếc đến chỗ sàn nhảy liền nhìn thấy có một người mà hình như anh thấy người này quen quen bởi vì vừa nãy nhìn thì không có thấy mặt hai cô gái này cho đến khi lũ con gái kia đi hắn mới nhìn thấy.
- Ai đó? – HẮn cất giọng nói quen thuộc của mình lên hỏi Quốc Anh.
- Mày không biết sao? – Quốc Anh hơi nhíu mày vì câu hỏi của hắn.
- Không! Nhưng nhìn quen quen! – Hắn hơi hoài nghi về hai cô gái này.
- Là học sinh trường mình! Đến Vy mày cũng không biết sao? – Quốc Anh nói, giọng nói có đôi chút ngạc nhiên.
- Ờ! – Hắn không hề quan tâm đến mấy vấn đề này nên không biết.
Quốc Anh thở dài, đúng là bó tay với thằng bạn thân. HẮn thật sự không thích quan tâm đến chuyện bao đồng.
Tác giả :
Suly Nguyễn