Thông tin truyện
Thể loại: cổ trang, cung đình, cường cường, mỹ công, mỹ thụ.
Chuyển ngữ: Băng Viêm.
Beta: Tiểu Lang
Vào thời đại Thuận An hoàng triều năm thứ hai mươi, Nam Anh quốc.
Nam Anh quốc được xem như một quốc gia hùng mạnh trong bốn phương, không chỉ có quân lực hùng mạnh mà còn do dã tâm bành trướng thế lực khiến mọi người e sợ, mà quan trọng hơn nó có được một vị hoàng đế anh dũng, vì này là Thuận hoàng đế hai mươi tuổi đăng cơ đã thu phục được bốn quốc gia không nhỏ, không chỉ yêu dân như con, còn lấy đức phục người, mà điều duy nhất làm cho người ta thở dài chính là, hắn cũng là một phong lưu hoàng đế, thượng đẳng phong lưu trong sử sách.
Người ta nói hoàng đế có tam cung lục viện không có gì lạ, nhưng là hắn không chỉ có ba nghìn giai nhân (số thực) mà còn gần ba trăm cái nam sủng vô cùng sinh đẹp, có thể nói chỉ cần hắn thích, hắn sẽ đem toàn bộ về cung, đến khi chán mới thôi, thế nên con nối dõi của hắn rất nhiều.
Bất quá, đại khái bởi vì con nối dòng thật sự nhiều lắm, mà lão thiên gia cũng ghen tị người ta, ngoại trừ cho hắn năm đứa con xuất sắc, còn lại đều thuộc dạng thường thường, nếu không phải mắc bệnh quỷ gì đó, thì sẽ là ngu ngu ngốc ngốc, ai~ Người không kẻ hoàn hảo a! Này là câu cửa miệng của hoàng đế gia.
“Cha?”Nam hài lôi kéo góc áo của phụ thân, bất mãn nhăn lại cái mũi nhỏ nhắn, “Cha, nương nói, ngươi không cần lộ ra vẻ mặt háo sắc này.”
“A, háo sắc sao?”Nam nhân sờ sờ khuôn mặt “Không có a!” Tuy rằng đã bốn mươi lăm tuổi, nhưng tựa hồ thời gian không hề lưu lại dấu vết gì trên mặt hắn, vẫn là khuôn mặt tuyệt luân, làn da trắng noãn cùng nét thành thục của nam nhân, càng làm cho vẻ xinh đẹp của hắn tỏa ra tứ phía, khiến không ít người đi đường bất giác ngoái nhìn.
“Liệt ngươi xem cái tiểu mỹ nhân bên kia như thế nào?”Nam tử thần tình háo sắc chỉ về phía thân ảnh cao lớn bên bờ sông.
“Di?” Du Trúc Liệt thuận theo phương hướng hắn chỉ mà nhìn, quả nhiên thấy được dung mạo khiến hắn khó quên “Oa!!” Trừ bỏ phụ thân, hắn chính là tới bây giờ cũng không cho rằng có người so với cha hắn còn đẹp hơn.
“Mỹ?” Du Trúc Thuận vỗ vỗ hai má đứa con “Nhìn này mái tóc đen dài thật đẹp!” Quạt lông vừa xuất, hoàn hảo che đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đầy vẻ háo sắc.
Người nọ đẹp như thể không có thật ở nhân gian khói lửa này, một mạt áo trắng phiêu phiêu như tiên tử, một mái tóc đen khiến người lâm vào trầm mê…
Mỹ nhân!
Bỗng nhiên Du Trúc Liệt bị đạo ánh mắt lạnh lùng bắn về phía mình, nhất thời cả người như bị định trụ, không sao động đậy.
Du Trúc Liệt nhìn đôi mắt sáng như ánh sao trong đêm tối, thế nhưng chẳng hề mang theo tình cảm gì, như thể không gì dao động được, nó chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
“Không bằng ta thu hắn làm nam sủng đi!” Vừa nói, nam nhân đã chuẩn bị hành động.
“Không, không cần!” Nam hài không biết lấy đâu sức mạnh một phen giữ chặt Du Trúc Thuận, “Cha, không cần, ta không muốn hắn thành nam sủng!”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì, bởi vì…” hắn cũng không biết, chính là cảm thấy được người kia không nên là nam sủng, cái loại thân phận thấp hèn này… Tuy rằng hắn không rõ, nhưng là hắn không muốn một người như vậy mỹ, như vậy cao quý lại trở thành nam sủng không đáng một đồng!
“Nga?” Du Trúc Thuận mỉn cười nhìn đứa con “Ngươi cũng thích đứa nhỏ kia?”
Du Trúc Liệt mở to đôi mắt thủy lượng* tròn tròn nhìn phụ thân, gật gật đầu.
*thủy lượng: ngập nước (long lang ah:”>)
“Muốn hắn sao?”
“Ân.”
Du Trúc Thuận nở nụ cười: “Có thế, bất quá ngươi phải là hoàng đế, mới có năng lực bảo vệ hắn, không để hắn bị khi dễ.”
“Vì cái gì nhất định phải là hoàng đế?”
“Bởi vì…” Du Trúc Thuận thoáng nở nụ cười, “Bởi hoàng đế có được hết thảy, kể cả hắn.” Nhưng là hoàng đế cũng không phải toàn năng, đứa nhỏ a! Bất quá câu này hắn sẽ không nói, bởi vì hiện nay tối trọng yếu chính là lừa Du Trúc Liệt tuổi nhỏ làm hoàng đế, có vậy hắn mới…
“Thật sự?”
“Thật sự.”
“Hảo, ta phải làm hoàng đế!” Du Trúc Liệt ánh mắt tràn ngập kiên định.
“Hoàng đế cũng không dễ làm nga.” Du Trúc Thuận điểm điểm cái mũi nhỏ của hắn, “Nếu là sau này vài năm có hoàng tử so với ngươi xuất sắc hơn, vậy ngươi sẽ không thể làm hoàng đế.”
“Không, phụ thân đại nhân, ta nhất định sẽ xuất sắc nhất.”
Tóm tắt
“Có thể, bất quá ngươi phải là hoàng đế, mới có năng lực bảo hộ không phải nam sủng đích hắn, không cho hắn bị người khi dễ.”
Hoàng đế Nam Anh quốc, không chỉ có hậu cung ba nghìn giai lệ, tương truyền còn có 300 nam sủng xinh đẹp vô cùng. Đó là lời hắn nói với đứa con trong một lần vi hành.
“Vi thập ma nhất định phải là hoàng đế?”
“Bởi vì......” Du trúc thuận nở nụ cười một chút, “Bởi vì hoàng đế có được hết thảy, chính là hắn!”
“Thật sự?”
“Thật sự.”
“Hảo, ta phải làm hoàng đế!”
Nhiều năm sau, tiểu hoàng tử Du Trúc Liệt ngày nào đã lên ngôi hoàng đế. Ngày ngày, hắn vẫn một mực tìm kiếm mỹ nhân ngày xưa. Nhưng người đó tuyệt nhiên không dấu vết. Đang lúc vô vọng, không ngờ, Trạng Nguyên bảng lần này lại là…
Chuyển ngữ: Băng Viêm.
Beta: Tiểu Lang
Vào thời đại Thuận An hoàng triều năm thứ hai mươi, Nam Anh quốc.
Nam Anh quốc được xem như một quốc gia hùng mạnh trong bốn phương, không chỉ có quân lực hùng mạnh mà còn do dã tâm bành trướng thế lực khiến mọi người e sợ, mà quan trọng hơn nó có được một vị hoàng đế anh dũng, vì này là Thuận hoàng đế hai mươi tuổi đăng cơ đã thu phục được bốn quốc gia không nhỏ, không chỉ yêu dân như con, còn lấy đức phục người, mà điều duy nhất làm cho người ta thở dài chính là, hắn cũng là một phong lưu hoàng đế, thượng đẳng phong lưu trong sử sách.
Người ta nói hoàng đế có tam cung lục viện không có gì lạ, nhưng là hắn không chỉ có ba nghìn giai nhân (số thực) mà còn gần ba trăm cái nam sủng vô cùng sinh đẹp, có thể nói chỉ cần hắn thích, hắn sẽ đem toàn bộ về cung, đến khi chán mới thôi, thế nên con nối dõi của hắn rất nhiều.
Bất quá, đại khái bởi vì con nối dòng thật sự nhiều lắm, mà lão thiên gia cũng ghen tị người ta, ngoại trừ cho hắn năm đứa con xuất sắc, còn lại đều thuộc dạng thường thường, nếu không phải mắc bệnh quỷ gì đó, thì sẽ là ngu ngu ngốc ngốc, ai~ Người không kẻ hoàn hảo a! Này là câu cửa miệng của hoàng đế gia.
“Cha?”Nam hài lôi kéo góc áo của phụ thân, bất mãn nhăn lại cái mũi nhỏ nhắn, “Cha, nương nói, ngươi không cần lộ ra vẻ mặt háo sắc này.”
“A, háo sắc sao?”Nam nhân sờ sờ khuôn mặt “Không có a!” Tuy rằng đã bốn mươi lăm tuổi, nhưng tựa hồ thời gian không hề lưu lại dấu vết gì trên mặt hắn, vẫn là khuôn mặt tuyệt luân, làn da trắng noãn cùng nét thành thục của nam nhân, càng làm cho vẻ xinh đẹp của hắn tỏa ra tứ phía, khiến không ít người đi đường bất giác ngoái nhìn.
“Liệt ngươi xem cái tiểu mỹ nhân bên kia như thế nào?”Nam tử thần tình háo sắc chỉ về phía thân ảnh cao lớn bên bờ sông.
“Di?” Du Trúc Liệt thuận theo phương hướng hắn chỉ mà nhìn, quả nhiên thấy được dung mạo khiến hắn khó quên “Oa!!” Trừ bỏ phụ thân, hắn chính là tới bây giờ cũng không cho rằng có người so với cha hắn còn đẹp hơn.
“Mỹ?” Du Trúc Thuận vỗ vỗ hai má đứa con “Nhìn này mái tóc đen dài thật đẹp!” Quạt lông vừa xuất, hoàn hảo che đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đầy vẻ háo sắc.
Người nọ đẹp như thể không có thật ở nhân gian khói lửa này, một mạt áo trắng phiêu phiêu như tiên tử, một mái tóc đen khiến người lâm vào trầm mê…
Mỹ nhân!
Bỗng nhiên Du Trúc Liệt bị đạo ánh mắt lạnh lùng bắn về phía mình, nhất thời cả người như bị định trụ, không sao động đậy.
Du Trúc Liệt nhìn đôi mắt sáng như ánh sao trong đêm tối, thế nhưng chẳng hề mang theo tình cảm gì, như thể không gì dao động được, nó chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
“Không bằng ta thu hắn làm nam sủng đi!” Vừa nói, nam nhân đã chuẩn bị hành động.
“Không, không cần!” Nam hài không biết lấy đâu sức mạnh một phen giữ chặt Du Trúc Thuận, “Cha, không cần, ta không muốn hắn thành nam sủng!”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì, bởi vì…” hắn cũng không biết, chính là cảm thấy được người kia không nên là nam sủng, cái loại thân phận thấp hèn này… Tuy rằng hắn không rõ, nhưng là hắn không muốn một người như vậy mỹ, như vậy cao quý lại trở thành nam sủng không đáng một đồng!
“Nga?” Du Trúc Thuận mỉn cười nhìn đứa con “Ngươi cũng thích đứa nhỏ kia?”
Du Trúc Liệt mở to đôi mắt thủy lượng* tròn tròn nhìn phụ thân, gật gật đầu.
*thủy lượng: ngập nước (long lang ah:”>)
“Muốn hắn sao?”
“Ân.”
Du Trúc Thuận nở nụ cười: “Có thế, bất quá ngươi phải là hoàng đế, mới có năng lực bảo vệ hắn, không để hắn bị khi dễ.”
“Vì cái gì nhất định phải là hoàng đế?”
“Bởi vì…” Du Trúc Thuận thoáng nở nụ cười, “Bởi hoàng đế có được hết thảy, kể cả hắn.” Nhưng là hoàng đế cũng không phải toàn năng, đứa nhỏ a! Bất quá câu này hắn sẽ không nói, bởi vì hiện nay tối trọng yếu chính là lừa Du Trúc Liệt tuổi nhỏ làm hoàng đế, có vậy hắn mới…
“Thật sự?”
“Thật sự.”
“Hảo, ta phải làm hoàng đế!” Du Trúc Liệt ánh mắt tràn ngập kiên định.
“Hoàng đế cũng không dễ làm nga.” Du Trúc Thuận điểm điểm cái mũi nhỏ của hắn, “Nếu là sau này vài năm có hoàng tử so với ngươi xuất sắc hơn, vậy ngươi sẽ không thể làm hoàng đế.”
“Không, phụ thân đại nhân, ta nhất định sẽ xuất sắc nhất.”
Tóm tắt
“Có thể, bất quá ngươi phải là hoàng đế, mới có năng lực bảo hộ không phải nam sủng đích hắn, không cho hắn bị người khi dễ.”
Hoàng đế Nam Anh quốc, không chỉ có hậu cung ba nghìn giai lệ, tương truyền còn có 300 nam sủng xinh đẹp vô cùng. Đó là lời hắn nói với đứa con trong một lần vi hành.
“Vi thập ma nhất định phải là hoàng đế?”
“Bởi vì......” Du trúc thuận nở nụ cười một chút, “Bởi vì hoàng đế có được hết thảy, chính là hắn!”
“Thật sự?”
“Thật sự.”
“Hảo, ta phải làm hoàng đế!”
Nhiều năm sau, tiểu hoàng tử Du Trúc Liệt ngày nào đã lên ngôi hoàng đế. Ngày ngày, hắn vẫn một mực tìm kiếm mỹ nhân ngày xưa. Nhưng người đó tuyệt nhiên không dấu vết. Đang lúc vô vọng, không ngờ, Trạng Nguyên bảng lần này lại là…
DANH SÁCH CHƯƠNG
DANH SÁCH CHƯƠNG (14)
Bình luận
Nguyen
2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Truyện cùng thể loại
top đề xuất
Thể loại truyện
Tiên Hiệp
Kiếm Hiệp
Ngôn Tình
Đô Thị
Quan Trường
Võng Du
Khoa Huyễn
Huyền Huyễn
Dị Giới
Dị Năng
Quân Sự
Lịch Sử
Xuyên Không
Trọng Sinh
Trinh Thám
Thám Hiểm
Linh Dị
Truyện Sắc
Ngược
Sủng
Cung Đấu
Nữ Cường
Gia Đấu
Đông Phương
Đam Mỹ
Bách Hợp
Hài Hước
Điền Văn
Cổ Đại
Mạt Thế
Truyện Teen
Phương Tây
Light Novel
Việt Nam
Đoản Văn
Khác
Tiểu Thuyết
Truyện Ma
Nghị Luận Văn Học