Lãnh Huyết Nữ Vương: Thất Phu Tranh Sủng
Chương 17-1
Đến trưa, ngay tại một tửu lâu nổi tiếng trong kinh thành.
“Nè, ngươi nghe tin gì chưa?” Một khách nhân Ất bắt chuyện người ngồi bên cạnh.
“Tin gì?” Nghe có chuyện để bát quái, khách nhân Bính cũng tò mò hỏi lại.
“Ngươi đoán thử xem.” Khách nhân Ất tỏ ra thần bí tạo sự hiếu kì cho mọi người trong quán, cả đám người đều lắng tai nghe động tĩnh bên này.
“Đừng nói là chuyện tình yêu của ngươi và tiểu Vượng Tài có kết quả nhé? Chậc chậc, nam nhân như ngươi suốt ngày lại thương yêu che chở cho con chó như vậy, ngay cả vợ cũng không muốn lấy? Người ngoài nhìn vào còn tưởng ngươi nuôi người đẹp.” Khách nhân Bính nói ra suy đoán mà không nhìn gương mặt đang dần đen lại của người bên cạnh.
“Ngươi muốn chết sao, lại dám sỉ nhục bảo bối của ta, tâm can của ta a~~~, ta liều mạng với ngươi.”
“Được rồi, ta chỉ đoán thôi.”
“Hừ, tha cho ngươi. Chuyện ta muốn nói là về thất công chúa kìa.”
“Nàng ta lại làm ra chuyện gì nữa sao?” Lần này khách nhân Bính cũng không tò mò nhiều quá, vì cứ cách hai ngày ba bữa thì thất công chúa lại gây chuyện, họ cũng quen rồi.
“Ta nghe cháu gái của ông cậu bên nhà bằng hữu của nhà ngoại ta nói sáng nay thất công chúa hạ lệnh đánh hoa hoàn cận thân bên người chết rồi.” Tên Ất lắc đầu nói bằng giọng tiếc nuối.
“Haizz... cũng đâu phải lần đầu nàng ta giết người, người nuôi nàng ta từ nhỏ nàng còn giết được, chỉ tội cho bọn họ, chết oan uổng.” Cả đám người trong lòng đều mắng thất công chúa độc ác còn mong nàng mau chết sớm cho đỡ phiền toái.
Trong phủ thất công chúa luôn truyền ra ngoài những tin đồn như vậy, làm cho danh tiếng Ngọc Băng ngày càng xấu đi. Mà đương sự thì vẫn nhàn nhã ngồi trong phòng ăn nho mặc kệ danh tiếng của mình càng truyền đi càng thối.
Nàng cũng không có thời gian đi quản bọn họ, có người đã muốn làm danh tiếng nàng xấu đi cũng rất hợp ý nàng.
Bóc một quả nho cho vào miệng, oa thật ngọt. Chợt, Ngọc Băng nheo mắt lại, hắn sao lại đến đây? Vì Hạ Liên sao? Ngọc Băng cười khẽ lại giả vờ như chưa biết gì nằm dài trên ghế quý phi, một bộ dạng lười biếng tiếp tục bóc nho ăn.
“Công chúa quả nhiên vô tình, nha đầu kia hầu hạ nàng lâu như vậy lại nói đánh liền đánh.” Tiếng nói của nam nhân trầm thấp đầy mị hoặc, sau đó cửa mở ra, Dung Tích Diệp ngược nắng tiến vào.
Thân hình cao lớn từ ngoài bước vào, ánh nắm màu vàng nhạt chiếu lên người hắn tạo cho nàng cảm giác mông lung mờ ảo, Ngọc Băng nhìn đến ngây người, trái tim không khống chế được đã lỡ một nhịp, đến khi thanh tĩnh lại gương mặt yêu nghiệt của Dung Tích Diệp đã gần trong gang tấc.
Tên nam nhân này tại sao lại xinh đẹp như vậy? Gương mặt cắt gọt làn da trắng nõn mịn màng, sóng mũi cao thẳng, trên môi hắn lúc này đang treo nụ cười bỡn cợt, đôi mắt hoa đào phóng mị nhãn khắp nơi. Gương mặt xinh đẹp này khiến nàng không biết nên hình dung như thế nào mới đúng. (NB: thật ra là tác giả ngu phần miêu tả nên …).
Nhưng mà… xinh đẹp thì như thế nào? Trên người hắn lại khoác một chiếc áo màu hoàng kim chói lóa trên tay áo còn thêu vài đóa hoa mai bằng chỉ vàng, mái tóc vấn cao cài trâm ngọc thượng đẳng làm một bộ dáng ‘ta đây là người có tiền, không cần sợ ta quịt nợ’. Haizz đúng là làm mất cả hình tượng mà, thật uổng phí lão thiên gia cho hắn gương mặt yêu nghiệt như vậy.
“Ta biết ta rất soái công chúa không cần nhìn ta như vậy!” Dung Tích Diệp nhìn thấy Ngọc Băng ngây người sau đó thấy nàng nhìn xuống ý phục của hắn, sau đó nữa thì trong mắt lại nổi lên tia tiếc hận, sao lại không biết nàng đang nghĩ gì?
Trong lòng tức giận, nàng nghĩ hắn muốn mặc thành bộ dạng này sao? Hừ, nếu không phải nghe tiểu Lăng nói thất công chúa thích những y phục màu sắc rực rỡ, hắn ngày cả nhìn cũng lười chứ đừng nói là mặc nó lên người, thật mất hình tượng.
“Diệp, chàng đến nhìn Băng nhi sao? Chàng nhớ ta sao?” Ngọc Băng đưa tay vuốt gương mặt của Dung Tích Diệp, cảm giác rất tốt lại nhéo nhéo thêm hai cái.(Tiểu Băng: sao tỷ ăn đậu hủ Diệp ca của muội a~~~~ Đại Băng:Diệp là của muội?hửm? Tiểu Băng: muội sai lầm rồi, là của tỷ... ăn thoải mái đi *cào tường* )
Nhìn sắc nữ trước mắt đem hai móng vuốt đặt trên mặt hắn làm loạn, nhưng sâu trong đôi mắt màu tím trong suốt ấy không có lấy một tia mê luyến nào! Không có mê luyến? Không phải nói thất công chúa ham mê nam sắc sao? Hắn tin tưởng vào nhan sắc của mình có thể đảo điên cả đám nữ nhân, nếu nàng thật sự như người nói thì đã không như vậy! Thú vị, Ngọc Băng nàng là đang giả vờ sao?
Ngọc Băng nhận thấy tầm mắt nóng bỏng rơi vào trên người nàng, trong lòng liền cảnh giác, nàng cảm thấy nam nhân này và nàng cùng một loại người, đều này rất nguy hiểm, nàng phải tránh xa hắn một chút.
“Phải, ta rất nhớ nàng nên đã đến đây.” Dung Tích Diệp thuận tay kéo Ngọc Băng vào lòng, ôm chặt. Quái lạ, hắn trước giờ không thích đến gần nữ nhân nhưng lại không chán ghét khi ôm nàng? (NB: ca thích tỷ rồi chứ gì >>>)
Ngọc Băng trong lòng thầm kêu không ổn, nhưng diễn kịch không thể diễn một nửa, liền quấn hai tay lên cổ hắn, giọng nói nũng nịu khiến ngay cả nàng cũng thấy buồn nôn:
“Chàng nhớ ta thật sao? Hay chàng đến đây vì nha đầu Hạ Liên kia?”
“Không, ta đến đây vì nàng, Băng nhi chúng ta hình như vẫn chưa động phòng, không bằng chọn ngày hôm nay đi.”
“Nè, ngươi nghe tin gì chưa?” Một khách nhân Ất bắt chuyện người ngồi bên cạnh.
“Tin gì?” Nghe có chuyện để bát quái, khách nhân Bính cũng tò mò hỏi lại.
“Ngươi đoán thử xem.” Khách nhân Ất tỏ ra thần bí tạo sự hiếu kì cho mọi người trong quán, cả đám người đều lắng tai nghe động tĩnh bên này.
“Đừng nói là chuyện tình yêu của ngươi và tiểu Vượng Tài có kết quả nhé? Chậc chậc, nam nhân như ngươi suốt ngày lại thương yêu che chở cho con chó như vậy, ngay cả vợ cũng không muốn lấy? Người ngoài nhìn vào còn tưởng ngươi nuôi người đẹp.” Khách nhân Bính nói ra suy đoán mà không nhìn gương mặt đang dần đen lại của người bên cạnh.
“Ngươi muốn chết sao, lại dám sỉ nhục bảo bối của ta, tâm can của ta a~~~, ta liều mạng với ngươi.”
“Được rồi, ta chỉ đoán thôi.”
“Hừ, tha cho ngươi. Chuyện ta muốn nói là về thất công chúa kìa.”
“Nàng ta lại làm ra chuyện gì nữa sao?” Lần này khách nhân Bính cũng không tò mò nhiều quá, vì cứ cách hai ngày ba bữa thì thất công chúa lại gây chuyện, họ cũng quen rồi.
“Ta nghe cháu gái của ông cậu bên nhà bằng hữu của nhà ngoại ta nói sáng nay thất công chúa hạ lệnh đánh hoa hoàn cận thân bên người chết rồi.” Tên Ất lắc đầu nói bằng giọng tiếc nuối.
“Haizz... cũng đâu phải lần đầu nàng ta giết người, người nuôi nàng ta từ nhỏ nàng còn giết được, chỉ tội cho bọn họ, chết oan uổng.” Cả đám người trong lòng đều mắng thất công chúa độc ác còn mong nàng mau chết sớm cho đỡ phiền toái.
Trong phủ thất công chúa luôn truyền ra ngoài những tin đồn như vậy, làm cho danh tiếng Ngọc Băng ngày càng xấu đi. Mà đương sự thì vẫn nhàn nhã ngồi trong phòng ăn nho mặc kệ danh tiếng của mình càng truyền đi càng thối.
Nàng cũng không có thời gian đi quản bọn họ, có người đã muốn làm danh tiếng nàng xấu đi cũng rất hợp ý nàng.
Bóc một quả nho cho vào miệng, oa thật ngọt. Chợt, Ngọc Băng nheo mắt lại, hắn sao lại đến đây? Vì Hạ Liên sao? Ngọc Băng cười khẽ lại giả vờ như chưa biết gì nằm dài trên ghế quý phi, một bộ dạng lười biếng tiếp tục bóc nho ăn.
“Công chúa quả nhiên vô tình, nha đầu kia hầu hạ nàng lâu như vậy lại nói đánh liền đánh.” Tiếng nói của nam nhân trầm thấp đầy mị hoặc, sau đó cửa mở ra, Dung Tích Diệp ngược nắng tiến vào.
Thân hình cao lớn từ ngoài bước vào, ánh nắm màu vàng nhạt chiếu lên người hắn tạo cho nàng cảm giác mông lung mờ ảo, Ngọc Băng nhìn đến ngây người, trái tim không khống chế được đã lỡ một nhịp, đến khi thanh tĩnh lại gương mặt yêu nghiệt của Dung Tích Diệp đã gần trong gang tấc.
Tên nam nhân này tại sao lại xinh đẹp như vậy? Gương mặt cắt gọt làn da trắng nõn mịn màng, sóng mũi cao thẳng, trên môi hắn lúc này đang treo nụ cười bỡn cợt, đôi mắt hoa đào phóng mị nhãn khắp nơi. Gương mặt xinh đẹp này khiến nàng không biết nên hình dung như thế nào mới đúng. (NB: thật ra là tác giả ngu phần miêu tả nên …).
Nhưng mà… xinh đẹp thì như thế nào? Trên người hắn lại khoác một chiếc áo màu hoàng kim chói lóa trên tay áo còn thêu vài đóa hoa mai bằng chỉ vàng, mái tóc vấn cao cài trâm ngọc thượng đẳng làm một bộ dáng ‘ta đây là người có tiền, không cần sợ ta quịt nợ’. Haizz đúng là làm mất cả hình tượng mà, thật uổng phí lão thiên gia cho hắn gương mặt yêu nghiệt như vậy.
“Ta biết ta rất soái công chúa không cần nhìn ta như vậy!” Dung Tích Diệp nhìn thấy Ngọc Băng ngây người sau đó thấy nàng nhìn xuống ý phục của hắn, sau đó nữa thì trong mắt lại nổi lên tia tiếc hận, sao lại không biết nàng đang nghĩ gì?
Trong lòng tức giận, nàng nghĩ hắn muốn mặc thành bộ dạng này sao? Hừ, nếu không phải nghe tiểu Lăng nói thất công chúa thích những y phục màu sắc rực rỡ, hắn ngày cả nhìn cũng lười chứ đừng nói là mặc nó lên người, thật mất hình tượng.
“Diệp, chàng đến nhìn Băng nhi sao? Chàng nhớ ta sao?” Ngọc Băng đưa tay vuốt gương mặt của Dung Tích Diệp, cảm giác rất tốt lại nhéo nhéo thêm hai cái.(Tiểu Băng: sao tỷ ăn đậu hủ Diệp ca của muội a~~~~ Đại Băng:Diệp là của muội?hửm? Tiểu Băng: muội sai lầm rồi, là của tỷ... ăn thoải mái đi *cào tường* )
Nhìn sắc nữ trước mắt đem hai móng vuốt đặt trên mặt hắn làm loạn, nhưng sâu trong đôi mắt màu tím trong suốt ấy không có lấy một tia mê luyến nào! Không có mê luyến? Không phải nói thất công chúa ham mê nam sắc sao? Hắn tin tưởng vào nhan sắc của mình có thể đảo điên cả đám nữ nhân, nếu nàng thật sự như người nói thì đã không như vậy! Thú vị, Ngọc Băng nàng là đang giả vờ sao?
Ngọc Băng nhận thấy tầm mắt nóng bỏng rơi vào trên người nàng, trong lòng liền cảnh giác, nàng cảm thấy nam nhân này và nàng cùng một loại người, đều này rất nguy hiểm, nàng phải tránh xa hắn một chút.
“Phải, ta rất nhớ nàng nên đã đến đây.” Dung Tích Diệp thuận tay kéo Ngọc Băng vào lòng, ôm chặt. Quái lạ, hắn trước giờ không thích đến gần nữ nhân nhưng lại không chán ghét khi ôm nàng? (NB: ca thích tỷ rồi chứ gì >>>)
Ngọc Băng trong lòng thầm kêu không ổn, nhưng diễn kịch không thể diễn một nửa, liền quấn hai tay lên cổ hắn, giọng nói nũng nịu khiến ngay cả nàng cũng thấy buồn nôn:
“Chàng nhớ ta thật sao? Hay chàng đến đây vì nha đầu Hạ Liên kia?”
“Không, ta đến đây vì nàng, Băng nhi chúng ta hình như vẫn chưa động phòng, không bằng chọn ngày hôm nay đi.”
Tác giả :
Chu Ngọc Băng