Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 82: Cuối cùng cũng bước vào Lãnh Tuyền điện
Đêm khuya.
Hạ Lan Phiêu mở ngăn tủ, thay quần áo cung nữ của Tử Vi, tháo toàn bộ trang sức trên người xuống, chải đầu qua loa, nhìn qua chỉ là một tiểu cung nữ không có gì đặc biệt thôi. Nàng chậm rãi vuốt ve vạt áo còn lưu lại mùi hương của Tử Vi, trong lòng nhói đau.
Bộ quần áo màu tím nhạt này chỉ được làm bằng vải vóc bình thường nhưng chế tạo tinh mỹ, vốn là bộ Tử Vi thích nhất. Lúc nàng vừa đến thế giới này muốn cải trang thành cung nữ ra ngoài bắt cá, mà Tử Vi liền đưa bộ quần áo mình thích nhất cho nàng. Bây giờ nghĩ lại, mỗi làn nàng cho Tử Vi đều là đồ nàng không hiếm lạ gì, mà Tử Vi cho nàng đều là thứ mình thích nhất.
“Tử Vi….”
Hạ Lan Phiêu nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra dáng vẻ Tử Vi dịu dàng mỉm cười với nàng, sâu kín thở dài. Nàng đứng lên, đẩy cửa cung ra ngoài, quả nhiên không có gặp người nào ngăn cản. Mặc kệ kết cục như thế nào, nàng vẫn muốn tìm hiểu bí mật của Lãnh Tuyền điện. Nhưng nàng sẽ không biết, hành tung của nàng đã bị Thục phi nắm trong lòng bàn tay.
Trong đêm đen, Hạ Lan Phiêu không dùng đèn, chỉ dựa vào trí nhớ của mình đi tới cung điện cấm kỵ. Đêm nay, bên kia cung điện không có truyền đến tiếng hát, đêm lại càng vắng vẻ, quỷ dị. Gió mát thổi qua người nàng, một bóng đen đột nhiên lướt qua trước mặt nàng, dọa nàng sợ hãi suýt nữa thì hét lên. Định thần nhìn lại, chỉ là một con quạ bay qua mặt nàng đến bụi cây trước mặt, đậu trên cành cây lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ánh sáng màu vàng lạnh lẽo.
“Thì ra là một con quạ…. Vừa đến gần cửa cung điện liền gặp quạ, cũng không quá tốt nha!”
Hạ Lan Phiêu nhẹ giọng lầm bầm mấy câu, thận trọng quan sát bốn phía Lãnh Tuyền điện không có thị vệ tuần tra. Nàng chờ rất lâu, nhưng không phát hiện gì hết, không khỏi hoài nghi có phải Tiêu Nhiên đe dọa mình không? Mà đúng lúc này, nàng lại nhìn thấy một bóng đen từ nơi xa đi tới Lãnh Tuyền điện, mà bóng dáng kia rõ ràng là một người!
Là ai? Chẳng lẽ ngoài ta ra còn có người muốn đi đâu sao?
Hạ Lan Phiêu che miệng, không để cho mình kêu lên sợ hãi. Mà cũng ở giây phút đó, nàng nhìn thấy một màn vô cùng quỷ dị. Mười mấy tên thị vệ mặc quần áo màu đen giống nhau lăng không mà đến, từ bốn phương tám hướng vây quanh bóng đen kia, cùng hắn đấu. Lúc trước Hạ Lan Phiêu không hề cảm nhận được sự hiện hữu của những tên thị vệ kia, thật không biết là từ đâu mà ra. Chẳng lẽ…. Đây chính là ‘Ám thị’ Tiêu Nhiên đã nói? Bóng đen kia nhanh hơn ta một bước, nhưng mà lại cứu ta một mạng!
Hạ Lan Phiêu mắt thấy bóng đen kia vừa đánh với ám thị vừa chạy về phía ngoài cung, mà ám thị cũng theo sát không nghỉ. Nàng thấy phòng vệ của Lãnh Tuyền điện bí mật cuối cùng cũng có sơ hở, vội vàng đẩy cửa ra bước vào. Tim của nàng đập thật nhanh, núp sau cánh cửa thật lâu, lỗ tai dính lên cánh cửa nghe động tĩnh bên ngoài, đợi rất lâu cũng không nghe thấy tiếng người đi về phía nàng.
Thật may mắn! Không ngờ cứ như vậy mà vào được Lãnh Tuyền điện, thật đúng là nên cảm ơn thích khách đột nhiên xuất hiện kia. Như đã nói qua, cung điện này thật đúng là…. Cũ nát.
Hạ Lan Phiêu cẩn thận từng li từng tí giẫm trên lá khô trên mặt đất tỏa ra mùi hư thối trong cung điện, từ từ đi tới chính điện. Nàng nghe nói nơi đây từng là cung điện hoa lệ nhất Hoàng cung, ngay cả Nhược Vũ cung của Thục phi hiện tại cũng là bắt trước kiến trúc của nó, lại vẫn kém ba phần. Rốt cuộc cái gì làm nó cũ nát như bây giờ? Là thời gian, hay là sự yêu thương của Hoàng đế có thể biến mất bất cứ lúc nào….
Hạ Lan Phiêu đi qua một hồ sen lớn đã cũ nát, bước qua cây cầu nhỏ đầy lá khô, cuối cùng cũng đi đến chính điện. Vừa đến chính điện, nàng đã bị kiến trúc rộng lớn trước mắt làm kinh ngạc. Nàng chậm rãi đi vào bên trong, chỉ cảm thấy không kịp nhìn, không dám tin vào hai mắt của mình.
Mặc dù đã rách nát, nhưng bất luận là lụa mỏng đã phai màu, tan hoang, ngay cả đồ cổ cũng không có, không hề thể hiện nơi này từng có huy hoàng. Chính điện không bẩn thỉu như bên ngoài, bố trí cực kỳ dịu dàng, ánh trăng lờ mờ làm tăng thêm mấy phần mị hoặc. Nàng giẫm trên mặt đất hình hoa sen được chế từ bạch ngọc, đột nhiên nhìn thấy trong góc phòng có một người đang cuộn thành một đoàn, lẳng lặng nhìn nàng. Trong bóng tối, không nhìn rõ mặt mũi người nọ, chỉ thấy một đôi mắt sáng lấp lánh, đoạt hồn người.
“Ngươi là…. Liên phi sao?”
Hạ Lan Phiêu khẽ giật mình, đốt nến trong tay, cả căn phòng lập tức sáng lên rất nhiều, mà người nọ lại không tự nhiên uốn éo người, hình như rất sợ ánh sáng như vậy. Hạ Lan Phiêu đi về phía người nọ, lúc thấy rõ dung mạo của người này, nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.
Đây là một gương mặt thật kinh khủng! Trên mặt người nọ đầy sẹo, đỏ thẫm giao nhau, dữ tợn đáng sợ. Nàng rất gầy, quần áo đang mặc bị bẩn không nhìn ra màu sắc, lại càng có vẻ quỷ dị nói không lên lời. Nàng nhìn Hạ Lan Phiêu, lại nhìn qua đồ ăn đã ôi thiu trong chén sắt cách đó không xa, khóe môi giương lên nụ cười cổ quái. Khi nàng cười lên, đôi môi tái nhợt không tiếng động toét ra, vết đao trên mặt kinh khủng hơn, chỉ có đôi mắt là trong sạch sáng bóng, hẳn là không nói ra được phong tình.
Trên một khuôn mặt xấu như vậy lại có một đôi mắt đẹp như vậy, thật sự là một hình ảnh quá kỳ quái. Hạ Lan Phiêu đến gần nàng, giúp nàng cầm chén tới, mà nàng lại cao giọng thét lên một tiếng rồi ném cái chén ra ngoài, giống như đang chơi một trò chơi vui nhộn. Chén sắt đảo quanh mặt đất bóng bẩy một vòng, mùi hôi chua trong phòng nồng đậm hơn, Hạ Lan Phiêu cũng có chút tức giận.
Có lẽ cảm nhận được người tới tức giận, người nọ vội vàng che mặt, hình như rất sợ hãi. Mà lúc này Hạ Lan Phiêu phát hiện trên tay của nàng, trên chân của nàng đều đang quấn xích sắt, mà xích sắt kia cũng theo thời gian qua đi khảm thật sâu vào da thịt của nàng, sinh trưởng ở trong da thịt rồi. Nàng nhìn tứ chi (*) sưng đỏ của cô gái, chỉ cảm thấy một cổ chua xót dâng lên trong lòng. Nàng khẽ vuốt xích sắt trói buộc tự do của nàng, dịu dàng hỏi: “Ngươi là Liên phi sao?”
(*) tứ chi: hai tay, hai chân.
Cô gái không trả lời, chỉ chăm chú nghịch tóc.
“Ngươi là…. Man Ngọc sao?”
Cô gái vẫn không trả lời, quay về phía nàng ngáp một cái, mùi vị trong miệng gần như làm cho nàng muốn ngất xỉu.
Ngươi tới từ Trung Quốc, đúng không? Ta cũng vậy! Ngươi có phải cũng là xuyên việt tới hay không?”
Có lẽ là ảo giác, sau khi Hạ Lan Phiêu nói xong những lời này, nàng vui mừng phát hiện cô gái ngẩng đầu lên, nhìn thẳng nàng, trong mắt hình như có một loại cảm xúc nói không rõ. Môi cô gái có chút run run, muốn nói cái gì đó, nhưng một chữ cũng không thể nói ra.
Hạ Lan Phiêu mở ngăn tủ, thay quần áo cung nữ của Tử Vi, tháo toàn bộ trang sức trên người xuống, chải đầu qua loa, nhìn qua chỉ là một tiểu cung nữ không có gì đặc biệt thôi. Nàng chậm rãi vuốt ve vạt áo còn lưu lại mùi hương của Tử Vi, trong lòng nhói đau.
Bộ quần áo màu tím nhạt này chỉ được làm bằng vải vóc bình thường nhưng chế tạo tinh mỹ, vốn là bộ Tử Vi thích nhất. Lúc nàng vừa đến thế giới này muốn cải trang thành cung nữ ra ngoài bắt cá, mà Tử Vi liền đưa bộ quần áo mình thích nhất cho nàng. Bây giờ nghĩ lại, mỗi làn nàng cho Tử Vi đều là đồ nàng không hiếm lạ gì, mà Tử Vi cho nàng đều là thứ mình thích nhất.
“Tử Vi….”
Hạ Lan Phiêu nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra dáng vẻ Tử Vi dịu dàng mỉm cười với nàng, sâu kín thở dài. Nàng đứng lên, đẩy cửa cung ra ngoài, quả nhiên không có gặp người nào ngăn cản. Mặc kệ kết cục như thế nào, nàng vẫn muốn tìm hiểu bí mật của Lãnh Tuyền điện. Nhưng nàng sẽ không biết, hành tung của nàng đã bị Thục phi nắm trong lòng bàn tay.
Trong đêm đen, Hạ Lan Phiêu không dùng đèn, chỉ dựa vào trí nhớ của mình đi tới cung điện cấm kỵ. Đêm nay, bên kia cung điện không có truyền đến tiếng hát, đêm lại càng vắng vẻ, quỷ dị. Gió mát thổi qua người nàng, một bóng đen đột nhiên lướt qua trước mặt nàng, dọa nàng sợ hãi suýt nữa thì hét lên. Định thần nhìn lại, chỉ là một con quạ bay qua mặt nàng đến bụi cây trước mặt, đậu trên cành cây lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ánh sáng màu vàng lạnh lẽo.
“Thì ra là một con quạ…. Vừa đến gần cửa cung điện liền gặp quạ, cũng không quá tốt nha!”
Hạ Lan Phiêu nhẹ giọng lầm bầm mấy câu, thận trọng quan sát bốn phía Lãnh Tuyền điện không có thị vệ tuần tra. Nàng chờ rất lâu, nhưng không phát hiện gì hết, không khỏi hoài nghi có phải Tiêu Nhiên đe dọa mình không? Mà đúng lúc này, nàng lại nhìn thấy một bóng đen từ nơi xa đi tới Lãnh Tuyền điện, mà bóng dáng kia rõ ràng là một người!
Là ai? Chẳng lẽ ngoài ta ra còn có người muốn đi đâu sao?
Hạ Lan Phiêu che miệng, không để cho mình kêu lên sợ hãi. Mà cũng ở giây phút đó, nàng nhìn thấy một màn vô cùng quỷ dị. Mười mấy tên thị vệ mặc quần áo màu đen giống nhau lăng không mà đến, từ bốn phương tám hướng vây quanh bóng đen kia, cùng hắn đấu. Lúc trước Hạ Lan Phiêu không hề cảm nhận được sự hiện hữu của những tên thị vệ kia, thật không biết là từ đâu mà ra. Chẳng lẽ…. Đây chính là ‘Ám thị’ Tiêu Nhiên đã nói? Bóng đen kia nhanh hơn ta một bước, nhưng mà lại cứu ta một mạng!
Hạ Lan Phiêu mắt thấy bóng đen kia vừa đánh với ám thị vừa chạy về phía ngoài cung, mà ám thị cũng theo sát không nghỉ. Nàng thấy phòng vệ của Lãnh Tuyền điện bí mật cuối cùng cũng có sơ hở, vội vàng đẩy cửa ra bước vào. Tim của nàng đập thật nhanh, núp sau cánh cửa thật lâu, lỗ tai dính lên cánh cửa nghe động tĩnh bên ngoài, đợi rất lâu cũng không nghe thấy tiếng người đi về phía nàng.
Thật may mắn! Không ngờ cứ như vậy mà vào được Lãnh Tuyền điện, thật đúng là nên cảm ơn thích khách đột nhiên xuất hiện kia. Như đã nói qua, cung điện này thật đúng là…. Cũ nát.
Hạ Lan Phiêu cẩn thận từng li từng tí giẫm trên lá khô trên mặt đất tỏa ra mùi hư thối trong cung điện, từ từ đi tới chính điện. Nàng nghe nói nơi đây từng là cung điện hoa lệ nhất Hoàng cung, ngay cả Nhược Vũ cung của Thục phi hiện tại cũng là bắt trước kiến trúc của nó, lại vẫn kém ba phần. Rốt cuộc cái gì làm nó cũ nát như bây giờ? Là thời gian, hay là sự yêu thương của Hoàng đế có thể biến mất bất cứ lúc nào….
Hạ Lan Phiêu đi qua một hồ sen lớn đã cũ nát, bước qua cây cầu nhỏ đầy lá khô, cuối cùng cũng đi đến chính điện. Vừa đến chính điện, nàng đã bị kiến trúc rộng lớn trước mắt làm kinh ngạc. Nàng chậm rãi đi vào bên trong, chỉ cảm thấy không kịp nhìn, không dám tin vào hai mắt của mình.
Mặc dù đã rách nát, nhưng bất luận là lụa mỏng đã phai màu, tan hoang, ngay cả đồ cổ cũng không có, không hề thể hiện nơi này từng có huy hoàng. Chính điện không bẩn thỉu như bên ngoài, bố trí cực kỳ dịu dàng, ánh trăng lờ mờ làm tăng thêm mấy phần mị hoặc. Nàng giẫm trên mặt đất hình hoa sen được chế từ bạch ngọc, đột nhiên nhìn thấy trong góc phòng có một người đang cuộn thành một đoàn, lẳng lặng nhìn nàng. Trong bóng tối, không nhìn rõ mặt mũi người nọ, chỉ thấy một đôi mắt sáng lấp lánh, đoạt hồn người.
“Ngươi là…. Liên phi sao?”
Hạ Lan Phiêu khẽ giật mình, đốt nến trong tay, cả căn phòng lập tức sáng lên rất nhiều, mà người nọ lại không tự nhiên uốn éo người, hình như rất sợ ánh sáng như vậy. Hạ Lan Phiêu đi về phía người nọ, lúc thấy rõ dung mạo của người này, nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.
Đây là một gương mặt thật kinh khủng! Trên mặt người nọ đầy sẹo, đỏ thẫm giao nhau, dữ tợn đáng sợ. Nàng rất gầy, quần áo đang mặc bị bẩn không nhìn ra màu sắc, lại càng có vẻ quỷ dị nói không lên lời. Nàng nhìn Hạ Lan Phiêu, lại nhìn qua đồ ăn đã ôi thiu trong chén sắt cách đó không xa, khóe môi giương lên nụ cười cổ quái. Khi nàng cười lên, đôi môi tái nhợt không tiếng động toét ra, vết đao trên mặt kinh khủng hơn, chỉ có đôi mắt là trong sạch sáng bóng, hẳn là không nói ra được phong tình.
Trên một khuôn mặt xấu như vậy lại có một đôi mắt đẹp như vậy, thật sự là một hình ảnh quá kỳ quái. Hạ Lan Phiêu đến gần nàng, giúp nàng cầm chén tới, mà nàng lại cao giọng thét lên một tiếng rồi ném cái chén ra ngoài, giống như đang chơi một trò chơi vui nhộn. Chén sắt đảo quanh mặt đất bóng bẩy một vòng, mùi hôi chua trong phòng nồng đậm hơn, Hạ Lan Phiêu cũng có chút tức giận.
Có lẽ cảm nhận được người tới tức giận, người nọ vội vàng che mặt, hình như rất sợ hãi. Mà lúc này Hạ Lan Phiêu phát hiện trên tay của nàng, trên chân của nàng đều đang quấn xích sắt, mà xích sắt kia cũng theo thời gian qua đi khảm thật sâu vào da thịt của nàng, sinh trưởng ở trong da thịt rồi. Nàng nhìn tứ chi (*) sưng đỏ của cô gái, chỉ cảm thấy một cổ chua xót dâng lên trong lòng. Nàng khẽ vuốt xích sắt trói buộc tự do của nàng, dịu dàng hỏi: “Ngươi là Liên phi sao?”
(*) tứ chi: hai tay, hai chân.
Cô gái không trả lời, chỉ chăm chú nghịch tóc.
“Ngươi là…. Man Ngọc sao?”
Cô gái vẫn không trả lời, quay về phía nàng ngáp một cái, mùi vị trong miệng gần như làm cho nàng muốn ngất xỉu.
Ngươi tới từ Trung Quốc, đúng không? Ta cũng vậy! Ngươi có phải cũng là xuyên việt tới hay không?”
Có lẽ là ảo giác, sau khi Hạ Lan Phiêu nói xong những lời này, nàng vui mừng phát hiện cô gái ngẩng đầu lên, nhìn thẳng nàng, trong mắt hình như có một loại cảm xúc nói không rõ. Môi cô gái có chút run run, muốn nói cái gì đó, nhưng một chữ cũng không thể nói ra.
Tác giả :
Hồ Tiểu Muội