Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 270
Edit: kaylee
Khinh Vũ nhẹ nhàng nói xong, thì Hạ Lan Phiêu đã nghe đến mặt đầy nước mắt. Tiêu Nhiên khẽ nhíu mày, ngăn ở trước mặt Hạ Lan Phiêu, lạnh lùng nói với Khinh Vũ: "Khinh Vũ, đủ rồi. Ta mặc kệ giữa ngươi và Hoàng Thượng có tư tình gì, cũng không quản các ngươi làm cái gì với đứa bé với Hạ Lan, nhưng hi vọng các ngươi không nên bức bách quá mức. Nếu như các ngươi thấy chướng mắt ghét bỏ nàng mà nói, ta có thể mang nàng rời đi, sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của các ngươi."
"Vương Gia thật là rất biết ‘ vì quân phân ưu ’ nha!" Khinh Vũ mỉm cười: "Hiện tại, có người chăm sóc muội muội giúp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng có thể yên tâm."
"Việc nhà của Trẫm hi vọng An Vương không cần nhúng tay." Tiêu Mặc lạnh lùng nói.
"A Mặc!"
"Hoàng thúc mời trở về đi. Hạ Lan, đến bên cạnh ta."
Tiêu Mặc đưa tay về phía Hạ Lan Phiêu, nhưng Hạ Lan Phiêu sẽ không tin tưởng hắn nữa. Nàng si ngốc nhìn dung nhan tuấn mỹ của Tiêu Mặc, giống như muốn khắc ghi bộ dáng của hắn vào sâu trong tâm khảm.
Thời gian không biết đã qua bao lâu, Tiêu Mặc vẫn duy trì tư thế đưa tay, mà Hạ Lan Phiêu rốt cuộc khống chế không được hai chân của mình, chậm rãi đi về phía hắn.
"Hạ Lan!"
Truyền tới bên tai, là tiếng gọi của Tiêu Nhiên......
Ta đã không thấy rõ dung nhan của Tiêu Nhiên, trước mắt ta duy nhất có thể nhìn thấy chỉ là bàn tay trắng noãn giống như chư từng thấm qua máu tanh của Tiêu Mặc. Mặc dù biết rõ hắn là một nam nhân tuyệt tình phụ nghĩa, vì quyền thế cái gì cũng làm ra, nhưng lòng của ta vẫn thật là đau......
Ta là một nữ nhân vô dụng.
Ta nhớ rõ ràng hắn đã từng đưa ta cho người, từng hạ độc ở trên người ta, nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn, cảm thụ một chút dịu dàng hắn đối với ta, tất cả oán hận của ta ngay lập tức giống như sẽ tan thành mây khói. Mà hắn, luôn là sau khi tổn thương của ta sau để cho ta qua đi, dùng lồng ngực của hắn tới ấm áp ta.
Lần này, cũng giống như vậy......
"Hạ Lan......"
Tiêu Mặc mắt thấy Hạ Lan Phiêu đi về phía hắn, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn biết, chuyện lần này đối với Hạ Lan Phiêu thật sự đã tạo thành tổn thương quá lớn, nhưng hắn không thể không làm như thế.
Hạ Lan, lần này đúng là ta xin lỗi nàng, nhưng ta thề lần này sẽ là lần cuối cùng. Xin hãy ở lại bên cạnh ta, để cho ta dùng cả đời của ta bồi thường nàng, bảo vệ nàng......
Thật xin lỗi......
"Ba!"
Khi Tiêu Mặc theo thói quen định kéo tay của Hạ Lan Phiêu thì trên mặt lại đột nhiên bị Hạ Lan Phiêu nặng nề đánh một cái tát.
Hạ Lan Phiêu tay đã đỏ lên, nhưng nàng lại mỉm cười nhìn Tiêu Mặc: "Hoàng Thượng, ngươi hại chết đứa bé của ta, chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy ta sẽ giống như trước đây, mặc ngươi gọi là tới đuổi là đi à? Chúng ta kết thúc rồi. Ta thà chết, cũng sẽ không ở lại bên cạnh ngươi thêm nữa, gương mặt này của ngươi làm ta ghê tởm. Tỉnh mộng, chúng ta cũng kết thúc."
"Kết thúc...... Nàng muốn đi nơi nào?" Tiêu Mặc hỏi.
Hạ Lan Phiêu không để ý tới hắn, chỉ là sải bước đi tới cửa. Tiêu Nhiên trên mặt tràn đầy thương yêu cùng không đành lòng, cũng đi theo phía sau nàng. Mắt thấy Hạ Lan Phiêu muốn đi khỏi phòng, Tiêu Mặc rốt cuộc lên tiếng: "Hạ Lan, không cần tùy hứng. Coi như đứa bé này không có, nàng còn có thể có đứa bé khác, nàng cũng vẫn là nữ nhân ta sủng ái nhất. Trở lại bên cạnh ta, coi như giữa chúng ta chuyện gì cũng không xảy ra, được không?"
Hạ Lan Phiêu đang đau thương căm hận đuơng nhiên sẽ không nghe ra trong giọng nói kia của Tiêu Mặc có sự run rẩy khó có thể phát giác. Nàng không quay đầu lại, chỉ là cười lạnh nói: "Tiêu Mặc...... Chuyện cho tới bây giờ, ngươi vẫn còn tự cho là đúng như vậy. Ngươi hại chết con của chúng ta, ta và ngươi đã không còn là phu thê, từ nay về sau chỉ là kẻ thù. Thả ta đi đi, đừng để cho ta hận ngươi hơn."
"Chẳng lẽ ngươi muốn đi tìm Hạc Minh, muốn đi tìm Tiêu Nhiên?" (lee: cãi nhau gay gắt rồi, lee để xưng hô ta-ngươi nhé)
"Không có quan hệ gì với ngươi."
"Hạ Lan Phiêu, nếu ngươi bước ra cửa cung này nửa bước, ngươi không phải là sủng phi của ta nữa, chỉ là một kẻ tù tội. Bây giờ ngươi quay đầu lại vẫn còn kịp."
"A......"
Hạ Lan Phiêu không quay đầu lại, chỉ cười nhạt, đi ra phía ngoài cửa. Trong đầu của nàng đã trống rỗng, nàng chỉ đang dùng ý chí duy nhất còn lại chống đỡ để cho mình không ngã xuống.
Đau xót vì mất con, đau đớn vì bị phản bội xâm nhập toàn thân của nàng, nàng chỉ cảm thấy đau thuơng tràn đầy tâm, không có cách nào phục hồi như cũ. Nàng không nghe thấy Tiêu Mặc ở sau lưng nàng lại nói cái gì, lại đột nhiên nhìn thấy một đội Ngự Lâm quân vây tròn nàng và Tiêu Nhiên.
"Hạ Lan, Trẫm không cho ngươi đi."
"A Mặc, ngươi cần gì phải như vậy? Rốt cuộc tại sao ngươi muốn tổn thương đứa bé của Hạ Lan? Chẳng lẽ ngươi thật nhẫn tâm?"
"Việc nhà của Trẫm không cần Hoàng thúc nhúng tay."
"Được, ta mặc kệ...... Ta mặc kệ chuyện nhà của ngươi, nhưng chuyện của Hạ Lan ta nhất định phải quản. Ngươi đã dùng Ngự Lâm quân không để cho nàng xuất cung, như vậy ta sẽ liều chết dẫn nàng đi ra ngoài là được. Hạ Lan, không cần sợ. Tất cả có ta."
Tiêu Nhiên nói xong, rốt cuộc có dũng khí kéo bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Hạ Lan Phiêu.
Không biết bao nhiêu lần, hắn đã muốn lôi kéo tay của Hạ Lan Phiêu, không cần kiêng kỵ ánh mắt của người đời đi lại ở trên đường cái, lại không nghĩ rằng lần đầu bọn họ "Tiếp xúc thân mật" lại là ở hoàn cảnh như vậy. Tay của hắn siết thật chặt tay của Hạ Lan Phiêu, không có kích động, chỉ có thật sâu thương tiếc. Hắn ngăn ở trước người của Hạ Lan Phiêu, chậm rãi rút kiếm ra, nói với Tiêu Mặc: "Đến đây đi."
......
"Hoàng thúc thật muốn đối kháng với Trẫm?"
"Lúc đầu ta buông tay chỉ là bởi vì nàng thích ngươi, cho là ngươi có thể bảo vệ nàng. Ngươi đã tổn thương nàng như vậy lại không chịu buông nàng đi, như vậy, liền để ta cho nàng hạnh phúc." (lee: thuơng anh Nhiên ghê ý)
"Ha ha."
Tiêu Mặc cười. Hắn chậm rãi đi tới phía Hạ Lan Phiêu và Tiêu Nhiên, nói với bọn họ: "Chẳng lẽ các ngươi cho rằng các ngươi còn có thể ra khỏi đây?"
"Cứ thử một lần xem có được không."
"Người tới, bắt An Vương và Hạ Lan Phiêu lại. Trẫm muốn người sống."
Hồ Ly nói: Tiêu Mặc làm như vậy không phải là vì đả kích quyền thế của Âu Dương gia tộc, là có nguyên nhân khác. Phần ngược nhất trong truyện xuất hiện, đổ mồ hôi ~~~ xin mọi người chờ xem nguyên nhân Tiêu Mặc làm như vậy.
Khinh Vũ nhẹ nhàng nói xong, thì Hạ Lan Phiêu đã nghe đến mặt đầy nước mắt. Tiêu Nhiên khẽ nhíu mày, ngăn ở trước mặt Hạ Lan Phiêu, lạnh lùng nói với Khinh Vũ: "Khinh Vũ, đủ rồi. Ta mặc kệ giữa ngươi và Hoàng Thượng có tư tình gì, cũng không quản các ngươi làm cái gì với đứa bé với Hạ Lan, nhưng hi vọng các ngươi không nên bức bách quá mức. Nếu như các ngươi thấy chướng mắt ghét bỏ nàng mà nói, ta có thể mang nàng rời đi, sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của các ngươi."
"Vương Gia thật là rất biết ‘ vì quân phân ưu ’ nha!" Khinh Vũ mỉm cười: "Hiện tại, có người chăm sóc muội muội giúp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng có thể yên tâm."
"Việc nhà của Trẫm hi vọng An Vương không cần nhúng tay." Tiêu Mặc lạnh lùng nói.
"A Mặc!"
"Hoàng thúc mời trở về đi. Hạ Lan, đến bên cạnh ta."
Tiêu Mặc đưa tay về phía Hạ Lan Phiêu, nhưng Hạ Lan Phiêu sẽ không tin tưởng hắn nữa. Nàng si ngốc nhìn dung nhan tuấn mỹ của Tiêu Mặc, giống như muốn khắc ghi bộ dáng của hắn vào sâu trong tâm khảm.
Thời gian không biết đã qua bao lâu, Tiêu Mặc vẫn duy trì tư thế đưa tay, mà Hạ Lan Phiêu rốt cuộc khống chế không được hai chân của mình, chậm rãi đi về phía hắn.
"Hạ Lan!"
Truyền tới bên tai, là tiếng gọi của Tiêu Nhiên......
Ta đã không thấy rõ dung nhan của Tiêu Nhiên, trước mắt ta duy nhất có thể nhìn thấy chỉ là bàn tay trắng noãn giống như chư từng thấm qua máu tanh của Tiêu Mặc. Mặc dù biết rõ hắn là một nam nhân tuyệt tình phụ nghĩa, vì quyền thế cái gì cũng làm ra, nhưng lòng của ta vẫn thật là đau......
Ta là một nữ nhân vô dụng.
Ta nhớ rõ ràng hắn đã từng đưa ta cho người, từng hạ độc ở trên người ta, nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn, cảm thụ một chút dịu dàng hắn đối với ta, tất cả oán hận của ta ngay lập tức giống như sẽ tan thành mây khói. Mà hắn, luôn là sau khi tổn thương của ta sau để cho ta qua đi, dùng lồng ngực của hắn tới ấm áp ta.
Lần này, cũng giống như vậy......
"Hạ Lan......"
Tiêu Mặc mắt thấy Hạ Lan Phiêu đi về phía hắn, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn biết, chuyện lần này đối với Hạ Lan Phiêu thật sự đã tạo thành tổn thương quá lớn, nhưng hắn không thể không làm như thế.
Hạ Lan, lần này đúng là ta xin lỗi nàng, nhưng ta thề lần này sẽ là lần cuối cùng. Xin hãy ở lại bên cạnh ta, để cho ta dùng cả đời của ta bồi thường nàng, bảo vệ nàng......
Thật xin lỗi......
"Ba!"
Khi Tiêu Mặc theo thói quen định kéo tay của Hạ Lan Phiêu thì trên mặt lại đột nhiên bị Hạ Lan Phiêu nặng nề đánh một cái tát.
Hạ Lan Phiêu tay đã đỏ lên, nhưng nàng lại mỉm cười nhìn Tiêu Mặc: "Hoàng Thượng, ngươi hại chết đứa bé của ta, chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy ta sẽ giống như trước đây, mặc ngươi gọi là tới đuổi là đi à? Chúng ta kết thúc rồi. Ta thà chết, cũng sẽ không ở lại bên cạnh ngươi thêm nữa, gương mặt này của ngươi làm ta ghê tởm. Tỉnh mộng, chúng ta cũng kết thúc."
"Kết thúc...... Nàng muốn đi nơi nào?" Tiêu Mặc hỏi.
Hạ Lan Phiêu không để ý tới hắn, chỉ là sải bước đi tới cửa. Tiêu Nhiên trên mặt tràn đầy thương yêu cùng không đành lòng, cũng đi theo phía sau nàng. Mắt thấy Hạ Lan Phiêu muốn đi khỏi phòng, Tiêu Mặc rốt cuộc lên tiếng: "Hạ Lan, không cần tùy hứng. Coi như đứa bé này không có, nàng còn có thể có đứa bé khác, nàng cũng vẫn là nữ nhân ta sủng ái nhất. Trở lại bên cạnh ta, coi như giữa chúng ta chuyện gì cũng không xảy ra, được không?"
Hạ Lan Phiêu đang đau thương căm hận đuơng nhiên sẽ không nghe ra trong giọng nói kia của Tiêu Mặc có sự run rẩy khó có thể phát giác. Nàng không quay đầu lại, chỉ là cười lạnh nói: "Tiêu Mặc...... Chuyện cho tới bây giờ, ngươi vẫn còn tự cho là đúng như vậy. Ngươi hại chết con của chúng ta, ta và ngươi đã không còn là phu thê, từ nay về sau chỉ là kẻ thù. Thả ta đi đi, đừng để cho ta hận ngươi hơn."
"Chẳng lẽ ngươi muốn đi tìm Hạc Minh, muốn đi tìm Tiêu Nhiên?" (lee: cãi nhau gay gắt rồi, lee để xưng hô ta-ngươi nhé)
"Không có quan hệ gì với ngươi."
"Hạ Lan Phiêu, nếu ngươi bước ra cửa cung này nửa bước, ngươi không phải là sủng phi của ta nữa, chỉ là một kẻ tù tội. Bây giờ ngươi quay đầu lại vẫn còn kịp."
"A......"
Hạ Lan Phiêu không quay đầu lại, chỉ cười nhạt, đi ra phía ngoài cửa. Trong đầu của nàng đã trống rỗng, nàng chỉ đang dùng ý chí duy nhất còn lại chống đỡ để cho mình không ngã xuống.
Đau xót vì mất con, đau đớn vì bị phản bội xâm nhập toàn thân của nàng, nàng chỉ cảm thấy đau thuơng tràn đầy tâm, không có cách nào phục hồi như cũ. Nàng không nghe thấy Tiêu Mặc ở sau lưng nàng lại nói cái gì, lại đột nhiên nhìn thấy một đội Ngự Lâm quân vây tròn nàng và Tiêu Nhiên.
"Hạ Lan, Trẫm không cho ngươi đi."
"A Mặc, ngươi cần gì phải như vậy? Rốt cuộc tại sao ngươi muốn tổn thương đứa bé của Hạ Lan? Chẳng lẽ ngươi thật nhẫn tâm?"
"Việc nhà của Trẫm không cần Hoàng thúc nhúng tay."
"Được, ta mặc kệ...... Ta mặc kệ chuyện nhà của ngươi, nhưng chuyện của Hạ Lan ta nhất định phải quản. Ngươi đã dùng Ngự Lâm quân không để cho nàng xuất cung, như vậy ta sẽ liều chết dẫn nàng đi ra ngoài là được. Hạ Lan, không cần sợ. Tất cả có ta."
Tiêu Nhiên nói xong, rốt cuộc có dũng khí kéo bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Hạ Lan Phiêu.
Không biết bao nhiêu lần, hắn đã muốn lôi kéo tay của Hạ Lan Phiêu, không cần kiêng kỵ ánh mắt của người đời đi lại ở trên đường cái, lại không nghĩ rằng lần đầu bọn họ "Tiếp xúc thân mật" lại là ở hoàn cảnh như vậy. Tay của hắn siết thật chặt tay của Hạ Lan Phiêu, không có kích động, chỉ có thật sâu thương tiếc. Hắn ngăn ở trước người của Hạ Lan Phiêu, chậm rãi rút kiếm ra, nói với Tiêu Mặc: "Đến đây đi."
......
"Hoàng thúc thật muốn đối kháng với Trẫm?"
"Lúc đầu ta buông tay chỉ là bởi vì nàng thích ngươi, cho là ngươi có thể bảo vệ nàng. Ngươi đã tổn thương nàng như vậy lại không chịu buông nàng đi, như vậy, liền để ta cho nàng hạnh phúc." (lee: thuơng anh Nhiên ghê ý)
"Ha ha."
Tiêu Mặc cười. Hắn chậm rãi đi tới phía Hạ Lan Phiêu và Tiêu Nhiên, nói với bọn họ: "Chẳng lẽ các ngươi cho rằng các ngươi còn có thể ra khỏi đây?"
"Cứ thử một lần xem có được không."
"Người tới, bắt An Vương và Hạ Lan Phiêu lại. Trẫm muốn người sống."
Hồ Ly nói: Tiêu Mặc làm như vậy không phải là vì đả kích quyền thế của Âu Dương gia tộc, là có nguyên nhân khác. Phần ngược nhất trong truyện xuất hiện, đổ mồ hôi ~~~ xin mọi người chờ xem nguyên nhân Tiêu Mặc làm như vậy.
Tác giả :
Hồ Tiểu Muội