Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 233
”Tiêu Mặc. . . . . . A. . . . . . Nhẹ một chút, đau quá. . . . . .”
Khi Tiêu Mặc tiến vào thân thể của nàng, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy ý thức dưới thân run lên, sau đó muốn đẩy hắn ra. Thì trong nháy mắt một cảm giác khoái cảm lan tràn toàn thân, mà Tiêu Mặc bắt lại cánh tay không an phận của nàng, nói ở bên tai nàng: “Hạ Lan, ngươi thật yếu ớt. Đến bây giờ còn không hiểu được làm như thế nào để lấy lòng nam nhân sao?”
“Vậy ta đi “trao đổi” với người khác nhiều một chút, học một chút kinh nghiệm cũng được . . . . .”
“Hạ Lan, ngươi là muốn chọc giận ta sao? Còn nữa, không cho mở mắt.”
Đôi mắt đen lúng luyến của Hạ Lan Phiêu vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc lại không chút khách khí che ánh mắt của nàng, tăng nhanh đánh thẳng vào. Trên tay Tiêu Mặc có vết chai đâm vào Hạ Lan Phiêu có chút đau, mà cảm giác kỳ lạ trong cơ thể cũng làm cho nàng cắn chặt lấy đôi môi, gần như không nhịn được muốn khẽ rên ra tiếng.
“Tiêu Mặc. . . . . .”
Nàng từ trong kẽ ngón tay Tiêu Mặc nhìn người nam nhân đang đè ở trên người mình, cảm thụ nhiệt độ trên da thịt của hắn, chỉ cảm thấy thân thể nóng cũng bắt đầu cháy rừng rực.
Mỗi một lần tiến công đụng nhau đều làm cho máu người ta sôi trào khác thường, mà lời nói đùa của nàng thành công khơi dậy tức giận của Tiêu Mặc, xông tới càng mãnh liệt hơn.
Thân thể của nàng có quy luật run rẩy, mà nàng khẽ đẩy tay của Tiêu Mặc đang che ánh mắt của nàng ra, nhìn chăm chú vào khuôn mặt vô cùng xinh đẹp Tiêu Mặc, mỉm cười nhìn hắn, giống như muốn khắc toàn bộ vào trong lòng.
“Tí tách.”
Mồ hôi trên trán của Tiêu Mặc xuống trên ngực Hạ Lan Phiêu, nóng rực mà trắng nõn. Tay của Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng lau mổ hôi trên trán Tiêu Mặc, nhưng vào lúc này, Tiêu Mặc gầm nhẹ một tiếng, dịch thể nóng bỏng cũng phun vào trong cơ thể Hạ Lan Phiêu.
Hô hấp của Hạ Lan Phiêu cũng từ từ bình ổn lại, mà nàng khẽ hôn môi Tiêu Mặc, nước mắt không nhịn được chảy xuống, lẩm bẩm nói: “Nếu như ngươi không phải là Hoàng đế, thì tốt biết bao. . . . . .”
“Nhưng ta là Hoàng đế.”
“Đúng vậy, ta chỉ là đang nói ngốc thôi. . . . . . Hôm nay thật sự không nên uống rượu. . . . . .”
Hạ Lan Phiêu nhìn về phía Tiêu Mặc buồn bã cười, một bộ dáng”Say rượu mất lý trí” vẻ mặt buồn bực. Tiêu Mặc khẽ hôn vệt nước mắt ở khóe mắt nàng, lại đột nhiên cười nói: “Hạ Lan, ta nhớ được ngươi đã nói ta ‘ không được ’?”
Cũng đã lâu rồi, trí nhớ của ngài còn tốt như vậy sao? Quên đi xin ngài quên nó đi. . . . . .
“Không bằng chúng ta lại làm một lần nữa. .”
Không cần a. . . . . .
Vì vậy, một buổi tối lúc Hạ Lan Phiêu kêu gào vượt qua. Rốt cuộc khi nàng ngủ thật, Tiêu Mặc nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, vuốt vuốt tóc dài mềm mại bóng loáng nhuư tơ lụa, kiềm chế mình lại muốn nàng một lần nữa.
Không được, nếu làm nữa nàng nhất định sẽ trở mặt. . . . . . Hơn nữa, ta cũng không muốn nhìn thấy nàng dùng đôi mắt sương mù đó nhìn ta, để cho ta sinh ra cảm giác tội ác không nên có.
A. . . . . .
Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào ta lại để ý suy nghĩ của một nữ nhân thế? Xem ra ta đã bị nàng thay đổi.
Ta đã từng thử rời khỏi nàng, nhưng bây giờ thì không cách nào chịu được cảm giác trống rỗng đó, luống cuống nhớ nhung. Không biết bắt đầu lúc nào, ta đã thói quen người kia ở bên cạnh ta, trong phạm vị khống chế của ta. Cho nên, thời điểm không thấy nàng, cái loại trống rỗng và lo lắng gần như nuốt chửng ta.
Hạ Lan Phiêu. . . . . .
Ta từng thử thả ngươi đi, nhưng ta thất bại. Cho nên, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi rời đi lần nữa.
Tiêu Mặc nghĩ tới đây, nhẹ hôn khuôn mặt bình tĩnh giống như thần linh của nữ nhân bên cạnh, chỉ cảm thấy trong lòng an tĩnh trước nay chưa có. Hắn nhìn trăng sáng trên bầu trời, đột nhiên nhớ tới thời gian buồn tẻ trong hoàng cung, cũng nhớ tới lời nguyền rủa của nữ nhân kia.
Một cơn gió lạnh thổi qua, hắn gần như theo bản năng ôm lấy Hạ Lan Phiêu, ôm thật chặt cô vào khuỷu tay của mình. Khóe miệng của hắn, lộ ra đường cong trào phúng, mà hắn nhẹ nói: “Sẽ khiến ta cả đời không chiếm được đồ mình muốn, phải không? Khó có được ngươi cho rằng ‘ nguyền rủa” như vậy để phát tiết oán hận trong lòng thì có hiệu quả với ta sao? Thật là nữ nhân không có đầu óc, Lưu Ly. . . . . .”
Hai tháng trước.
Tiêu Mặc cùng Hạ Lan Phiêu chia tay, lẳng lặng nhìn nàng khóc thút thít ở góc đường, một cảm giác có lẽ gọi là”Thương tiếc” không hiểu sao lan tràn trong lòng hắn. Hắn than nhẹ một tiếng, lại nghe Lý Trường thử dò xét tính mà nói: “Công tử, có người chờ ngài đã lâu rồi.”
“Người nào?”
“Lưu Ly cô nương.”
“Nàng đã đến?” Tiêu Mặc sững sờ, sau đó tươi cười bắt đầu nở rộ: “Xem ra, nàng phải làm chuyện nên làm rồi. Để cho nàng đi vào.”
“Vâng”
Cửa bị một đôi tay nhỏ bé trắng bệch khẽ đẩy ra.
Tiêu Mặc đầu tiên là nhìn thấy một đôi tay nhỏ bé trắng nõn đặt trên cửa, sau đó nhìn thấy toàn thân áo trắng, Lưu Ly. Hắn đã lâu rồi không có gặp Lưu Ly, mặc dù hắn đã sớm quên mất khuôn mặt cảu Lưu Ly, lại nhớ mang mánh thân thể nàng rất nhẹ nhằng, làm thế nào cũng không trở thành bộ dạng gầy đến mức “Da bọc xương” như vậy. Hắn cau mày nhìn sắc mặt Lưu Ly trắng bệch, nhàn nhạt nói: “Sao người tìm được tới đây?”
“Ta...ta trên đường đi hỏi thăm người khác. . . . . . Tiêu công tử, ngươi có phải tức giận hay không? Ta...ta quả thật không nên chưa đưa tin đã. . . . . .”
“Ta không có trách ngươi.” Tiêu Mặc cắt đứt lời của nàng..., giọng nói bình tĩnh, lại mang theo uy nghiêm bẩm sinh: “Đã đến rồi, ở nơi này thật tốt là được.”
“Đa tạ Tiêu công tử!” Lưu Ly cảm kích nhìn hắn, thử dò xét tính tiến lên một bước: “Công tử, hiện tại ta có thể dựa vào người chỉ có ngươi. Bọn họ đều. . . . . .”
“Đều chết hết?” Tiêu Mặc bình tĩnh hỏi.
“Dạ, đều chết hết. Toàn bộ, đều chết hết. . . . . .”
Trước mắt Lưu Ly hiện ra cảnh tượng các tộc nhân khổ sở kêu đau, chỉ cảm thấy tâm mãnh liệt nhảy dựng, loại cảm giác làm người ta cảm giác hít thở không thông cũng một lần nữa kéo tới. Nàng không nhịn được lấy hai tay ôm lấy mình, thân thể run lẩy bẩy: “Lỗi của ta, đều là lỗi của ta. . . . . . Tự tay ta hạ độc, đem độc dược bỏ vào miệng giếng duy nhất bên trong thôn, sau đó trốn một chỗ, nhìn bọn họ phát độc mà chết. . . . . . Ta là tội nhân, đều là ta lỗi của ta. . . . . .”
Khi Tiêu Mặc tiến vào thân thể của nàng, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy ý thức dưới thân run lên, sau đó muốn đẩy hắn ra. Thì trong nháy mắt một cảm giác khoái cảm lan tràn toàn thân, mà Tiêu Mặc bắt lại cánh tay không an phận của nàng, nói ở bên tai nàng: “Hạ Lan, ngươi thật yếu ớt. Đến bây giờ còn không hiểu được làm như thế nào để lấy lòng nam nhân sao?”
“Vậy ta đi “trao đổi” với người khác nhiều một chút, học một chút kinh nghiệm cũng được . . . . .”
“Hạ Lan, ngươi là muốn chọc giận ta sao? Còn nữa, không cho mở mắt.”
Đôi mắt đen lúng luyến của Hạ Lan Phiêu vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Mặc, mà Tiêu Mặc lại không chút khách khí che ánh mắt của nàng, tăng nhanh đánh thẳng vào. Trên tay Tiêu Mặc có vết chai đâm vào Hạ Lan Phiêu có chút đau, mà cảm giác kỳ lạ trong cơ thể cũng làm cho nàng cắn chặt lấy đôi môi, gần như không nhịn được muốn khẽ rên ra tiếng.
“Tiêu Mặc. . . . . .”
Nàng từ trong kẽ ngón tay Tiêu Mặc nhìn người nam nhân đang đè ở trên người mình, cảm thụ nhiệt độ trên da thịt của hắn, chỉ cảm thấy thân thể nóng cũng bắt đầu cháy rừng rực.
Mỗi một lần tiến công đụng nhau đều làm cho máu người ta sôi trào khác thường, mà lời nói đùa của nàng thành công khơi dậy tức giận của Tiêu Mặc, xông tới càng mãnh liệt hơn.
Thân thể của nàng có quy luật run rẩy, mà nàng khẽ đẩy tay của Tiêu Mặc đang che ánh mắt của nàng ra, nhìn chăm chú vào khuôn mặt vô cùng xinh đẹp Tiêu Mặc, mỉm cười nhìn hắn, giống như muốn khắc toàn bộ vào trong lòng.
“Tí tách.”
Mồ hôi trên trán của Tiêu Mặc xuống trên ngực Hạ Lan Phiêu, nóng rực mà trắng nõn. Tay của Hạ Lan Phiêu nhẹ nhàng lau mổ hôi trên trán Tiêu Mặc, nhưng vào lúc này, Tiêu Mặc gầm nhẹ một tiếng, dịch thể nóng bỏng cũng phun vào trong cơ thể Hạ Lan Phiêu.
Hô hấp của Hạ Lan Phiêu cũng từ từ bình ổn lại, mà nàng khẽ hôn môi Tiêu Mặc, nước mắt không nhịn được chảy xuống, lẩm bẩm nói: “Nếu như ngươi không phải là Hoàng đế, thì tốt biết bao. . . . . .”
“Nhưng ta là Hoàng đế.”
“Đúng vậy, ta chỉ là đang nói ngốc thôi. . . . . . Hôm nay thật sự không nên uống rượu. . . . . .”
Hạ Lan Phiêu nhìn về phía Tiêu Mặc buồn bã cười, một bộ dáng”Say rượu mất lý trí” vẻ mặt buồn bực. Tiêu Mặc khẽ hôn vệt nước mắt ở khóe mắt nàng, lại đột nhiên cười nói: “Hạ Lan, ta nhớ được ngươi đã nói ta ‘ không được ’?”
Cũng đã lâu rồi, trí nhớ của ngài còn tốt như vậy sao? Quên đi xin ngài quên nó đi. . . . . .
“Không bằng chúng ta lại làm một lần nữa. .”
Không cần a. . . . . .
Vì vậy, một buổi tối lúc Hạ Lan Phiêu kêu gào vượt qua. Rốt cuộc khi nàng ngủ thật, Tiêu Mặc nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, vuốt vuốt tóc dài mềm mại bóng loáng nhuư tơ lụa, kiềm chế mình lại muốn nàng một lần nữa.
Không được, nếu làm nữa nàng nhất định sẽ trở mặt. . . . . . Hơn nữa, ta cũng không muốn nhìn thấy nàng dùng đôi mắt sương mù đó nhìn ta, để cho ta sinh ra cảm giác tội ác không nên có.
A. . . . . .
Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào ta lại để ý suy nghĩ của một nữ nhân thế? Xem ra ta đã bị nàng thay đổi.
Ta đã từng thử rời khỏi nàng, nhưng bây giờ thì không cách nào chịu được cảm giác trống rỗng đó, luống cuống nhớ nhung. Không biết bắt đầu lúc nào, ta đã thói quen người kia ở bên cạnh ta, trong phạm vị khống chế của ta. Cho nên, thời điểm không thấy nàng, cái loại trống rỗng và lo lắng gần như nuốt chửng ta.
Hạ Lan Phiêu. . . . . .
Ta từng thử thả ngươi đi, nhưng ta thất bại. Cho nên, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi rời đi lần nữa.
Tiêu Mặc nghĩ tới đây, nhẹ hôn khuôn mặt bình tĩnh giống như thần linh của nữ nhân bên cạnh, chỉ cảm thấy trong lòng an tĩnh trước nay chưa có. Hắn nhìn trăng sáng trên bầu trời, đột nhiên nhớ tới thời gian buồn tẻ trong hoàng cung, cũng nhớ tới lời nguyền rủa của nữ nhân kia.
Một cơn gió lạnh thổi qua, hắn gần như theo bản năng ôm lấy Hạ Lan Phiêu, ôm thật chặt cô vào khuỷu tay của mình. Khóe miệng của hắn, lộ ra đường cong trào phúng, mà hắn nhẹ nói: “Sẽ khiến ta cả đời không chiếm được đồ mình muốn, phải không? Khó có được ngươi cho rằng ‘ nguyền rủa” như vậy để phát tiết oán hận trong lòng thì có hiệu quả với ta sao? Thật là nữ nhân không có đầu óc, Lưu Ly. . . . . .”
Hai tháng trước.
Tiêu Mặc cùng Hạ Lan Phiêu chia tay, lẳng lặng nhìn nàng khóc thút thít ở góc đường, một cảm giác có lẽ gọi là”Thương tiếc” không hiểu sao lan tràn trong lòng hắn. Hắn than nhẹ một tiếng, lại nghe Lý Trường thử dò xét tính mà nói: “Công tử, có người chờ ngài đã lâu rồi.”
“Người nào?”
“Lưu Ly cô nương.”
“Nàng đã đến?” Tiêu Mặc sững sờ, sau đó tươi cười bắt đầu nở rộ: “Xem ra, nàng phải làm chuyện nên làm rồi. Để cho nàng đi vào.”
“Vâng”
Cửa bị một đôi tay nhỏ bé trắng bệch khẽ đẩy ra.
Tiêu Mặc đầu tiên là nhìn thấy một đôi tay nhỏ bé trắng nõn đặt trên cửa, sau đó nhìn thấy toàn thân áo trắng, Lưu Ly. Hắn đã lâu rồi không có gặp Lưu Ly, mặc dù hắn đã sớm quên mất khuôn mặt cảu Lưu Ly, lại nhớ mang mánh thân thể nàng rất nhẹ nhằng, làm thế nào cũng không trở thành bộ dạng gầy đến mức “Da bọc xương” như vậy. Hắn cau mày nhìn sắc mặt Lưu Ly trắng bệch, nhàn nhạt nói: “Sao người tìm được tới đây?”
“Ta...ta trên đường đi hỏi thăm người khác. . . . . . Tiêu công tử, ngươi có phải tức giận hay không? Ta...ta quả thật không nên chưa đưa tin đã. . . . . .”
“Ta không có trách ngươi.” Tiêu Mặc cắt đứt lời của nàng..., giọng nói bình tĩnh, lại mang theo uy nghiêm bẩm sinh: “Đã đến rồi, ở nơi này thật tốt là được.”
“Đa tạ Tiêu công tử!” Lưu Ly cảm kích nhìn hắn, thử dò xét tính tiến lên một bước: “Công tử, hiện tại ta có thể dựa vào người chỉ có ngươi. Bọn họ đều. . . . . .”
“Đều chết hết?” Tiêu Mặc bình tĩnh hỏi.
“Dạ, đều chết hết. Toàn bộ, đều chết hết. . . . . .”
Trước mắt Lưu Ly hiện ra cảnh tượng các tộc nhân khổ sở kêu đau, chỉ cảm thấy tâm mãnh liệt nhảy dựng, loại cảm giác làm người ta cảm giác hít thở không thông cũng một lần nữa kéo tới. Nàng không nhịn được lấy hai tay ôm lấy mình, thân thể run lẩy bẩy: “Lỗi của ta, đều là lỗi của ta. . . . . . Tự tay ta hạ độc, đem độc dược bỏ vào miệng giếng duy nhất bên trong thôn, sau đó trốn một chỗ, nhìn bọn họ phát độc mà chết. . . . . . Ta là tội nhân, đều là ta lỗi của ta. . . . . .”
Tác giả :
Hồ Tiểu Muội