Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 224
”Hì hì!”
Nghe nói như thế, dù là luôn luôn trầm ổn tỉnh táo, Hoa Mộ Dung cũng phun một ngụm trà ra ngoài. . Hắn có chút xấu hổ dùng ống tay áo lau chùi miệng, nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, ta thất lễ.”
“Tiểu Mộ Dung, phải cẩn thận a ~~~” Hạc Minh cẩn thận lau sạch nước đọng ở khóe miệng hắn, dịu dàng nâng mặt của hắn lên, đắm đuối đưa tình nói: “Ngươi vốn là mơ hồ như vậy, ta rất đau lòng.”
. . . . . .
Trong khoảnh khắc đó, Hạ Lan Phiêu thật rõ ràng thấy được trên người Hoa Mộ Dung mạnh mẽ phóng ra tinh thần sát khí.
“Là ngươi!” Lý Đa cũng nhận ra Hạc Minh, cực kỳ tức giận đi về phía hắn: “Tiểu tử ngươi cũng dám xông tới? Ngươi có phải muốn chết hay không?”
“Thì ra là ngươi a ~~~ lần này ngươi nghĩ đứt đầu hay chân?” Hạc Minh bắt đầu bẻ cổ tay, mỉm cười hỏi.
. . . . . .
“Khụ khụ. . . . . . Tốt lắm, nếu tất cả mọi người đến đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu đi. Trận đầu tỷ thí là tài văn chương.”
Lý Hi Bạch sờ sờ râu bạc của mình, đối với mấy vấn đề của các thiếu niên làm như không thấy, chỉ là kiên quyết không đổi tiến hành chuyện hắn cần làm. Vẻ mặt Hoa Mộ Dung như thường để ly trà xuống, chỉ là tay hơi run rẩy. Trên tay gân xanh nổi lên, giống như đang cố gắng sức kiềm chế cảm xúc sắp sửa bùng nổ của mình. Hạc Minh săn sóc nắm tay của hắn, đôi mắt xếch ngạo nghễ liếc qua chỗ những người khác, giống như uy hiếp nói: “Mau bắt đầu đi, nếu không Tiểu Mộ Dung có thể lên cơn. .”
Xem ra Hạc Minh lần này không để cho Mộ Dung đặt “Cánh tay cụt” vào danh hào lóe lên ánh sáng này chắc là sẽ không buông tay. . . . . . ORZ. . . . . .
Đối với Hạc Minh biến thái, Lý Hi Bạch thông minh chọn lựa không thèm chú ý đến. Hắn ho nhẹ một tiếng, thân thể ngồi vững vàng, bình tĩnh nói: “Xin các vị chọn hoa cỏ nào đó lấy đề làm thơ, thời gian quy định là một nén nhang, làm thơ ca nhiều nhất sẽ thắng.”
“Gia gia, không công bằng!” Lý Đa tức giận kêu to: “Ngươi biết rõ ta sẽ không làm thơ!”
“Càn rỡ! Gọi ta là Tộc trưởng đại nhân!” Lý Hi Bạch trừng mắt.
“Vâng . . . . . Tộc trưởng đại nhân, ngươi biết rõ ta sẽ không làm thơ, tại sao muốn thi cái này? Người đang thiên vị!”
“Lý Đa, ngươi còn có mặt nói cái này? Người quét dọn nhà xí hay A Hoàng cũng có thể bảy bước thành thơ, ngươi và Thương Nguyệt lại. . . . . . Nếu không phải chỉ vì hai người tôn tử ngu ngốc các ngưoi, ta tội gì chọn một nha hoàn cũng phải muốn nàng tài sắc song toàn? Aizz. . . . . . Ta làm như vậy, vì cái , đều là để cho người khác cho rằng Lý gia còn là môn đệ dòng dõi thi ca, các ngươi ra cửa ngay cả nha hoàn cũng mở miệng thành văn chương, tự nhiên sẽ không ai hoài nghi các ngươi! Các ngươi thật sự là tức chết ta rồi. . . . . .”
Lý Hi Bạch nói, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hai cháu trai của mình, ánh mắt cũng có thể đâm thủng bọn họ mấy lỗ. Lý Đa có chút xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng lại kiên định nói: “Tộc trưởng đại nhân xin yên tâm, ta nhất định sẽ thêm cưới mấy thiếp thất có tài học, bù đắp thiếu sót của ta.”
Được rồi, thì ra ngươi đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng là vì gia tộc của ngươi, thật là cực khổ cho người rồi. . . . . .
“Thôi! Các ngươi hai người đều không có tiền đồ như vậy, ta cho phép các ngươi tìm một người giúp đỡ làm thơ! Một tộc trưởng tốt, coi như mình có thiếu sót những phương diện nào đó, cũng phải có năng lực lãnh đạo. Bây giờ bắt đầu.”
Theo vẻ mặt Lý Hi Bạch không biểu tình ra lệnh, Lý Đa cuống quít kêu người gọi thị thiếp tới làm thơ giúp mình, mà Hạc Minh cũng không kịp chờ đợi được muốn giúp Hoa Mộ Dung làm thơ. Hoa Mộ Dung trừng mắt liếc hắn một cái, hắn liền ngượng ngùng lùi về đến góc tường đếm cây nấm thôi, đùa bỡn vạt áo của mình, cô đơn nói: “Ta thật sự sẽ làm thơ nha ~~~phía trên xuân cung đồ cũng phối thơ , ta đều lấy ra được ~~”
. . . . . .
Tất cả mọi người tự giác sử dụng thái độ “Bỏ qua” với Hạc Minh. Hạ Lan Phiêu thấy Hoa Mộ Dung và Lý Đa tìm đến cô gái làm thơ hộ cũng bắt đầu múa bút thành văn, không khỏi vội vàng chọc Lý Thương Nguyệt một cái: “Còn không mau làm thơ?”
“Ta không biết.”
. . . . . .
“Ngươi nói cái gì!”
“Nữ nhân, đừng nói chuyện lớn tiếng như vậy, thật sự ồn ào quá..! Ai biết làm chết tiệt thơ văn này nọ hả!”
“Vậy ngươi nhanh đi tìm người giúp đỡ!”
“Sẽ không ai giúp ta.” Lý Thương Nguyệt trầm tĩnh nói: “Ta chỉ là một người bị mọi người chán ghét thôi.”
Lòng của Hạ Lan Phiêu lại một lần nữa đau đớn .
Nàng cũng trải qua những ngày bị mọi người chán ghét, thời gian bị khinh bỉ, biết một ít mọi người cô độc ban đêm gian nan đau khổ đến cỡ nào. Khi đó, nàng còn có Tử Vi, mà Thương Nguyệt từ đầu tới cuối chỉ có một người thôi. . . . . .
Cũng không có làm gì sai, tại sao phải bị người vứt bỏ? Tại sao muốn lấy được một chút xíu “Yêu thương và quan tâm” lại khó khăn như vậy? Thương Nguyệt, ta sẽ lấy lực lượng của ta bảo vệ ngươi. . . . . .
“Ta giúp ngươi.” Hạ Lan Phiêu trầm tĩnh nói.
“Cái gì?”
“Ta không biết làm thơ, cũng sẽ không viết chữ, chỉ có thể nhìn thử một chút, cũng không thể bảo đảm hiệu quả —— nhưng chúng ta cũng không thể cứ nhận thua như vậy, đúng không?”
Trên mặt của Hạ Lan Phiêu tràn đầy nụ cừoi ấm áp, mặt của Lý Thương Nguyệt không nhịn được đỏ lên. Hắn dùng lực gật đầu, nhẹ nói: “Coi như thua bởi tên mặt trắng nhỏ kia cũng không thể thua heo mập!”
“Được, cố gắng lên!”
Thời gian một nén nhang rất nhanh sẽ qua.
Hoa Mộ Dung và Lý Đa cũng đã nộp bài thi của mình rồi, Lý Thương Nguyệt cũng có chút không tự tin nộp bài thi của mình lên. Lý Hi Bạch híp mắt nhìn tờ giấy trắng nõn trong tay, khẽ gật đầu: “Mộ Dung viết là về hoa phù dung, tổng cộng tám bài, rất tốt. Lý Đa. . . . . . thiếp thất viết là về hoa mai , tổng cộng sáu bài, vẫn coi như có thể. Có thể ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy dùng thơ ca khác nhau ca ngợi một loại hoa cỏ, có thành tích như vậy đã rất là khó được rồi. Bây giờ để ta xem Lý Thương Nguyệt một chút . . . . . 48 bài? Miêu tả hoa cỏ là . . . . . hồng hạnh?”
Lý Hi Bạch có chút không tin nhìn trang giấy trong tay, tay bắt đầu khẽ run. Mọi người nhìn thấy, trên trang giấy này chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống câu thơ:
Đình viện thật sâu sâu bao nhiêu, một cành hồng hạnh vượt tường nở hoa
Lão phu trò chuyện đến thiếu niên điên cuồng, một cành hồng hạnh vượt tường nở hoa
Trời sinh ta mới có chỗ dùng, một cành hồng hạnh xuất tường tới
Hai con chim hoàng oanh kêu thúy liễu, một cành hồng hạnh vượt tường nở hoa
Mặt người không biết đi nơi nào, một cành hồng hạnh vượt tường nở hoa
. . . . . .
Nếu không phải vì thân phận của mình, Lý Hi Bạch có khả nặng bạp phát tại chỗ, chạy đến đánh chết tiểu tử thúi này rồi. Hắn hít sâu lại hít sâu, cố gắng ổn định tâm tình của mình: “Những thứ này là chính ngươi nghĩ ra sao?”
“Không, là ta nghĩ ra!” Hạ Lan Phiêu dũng cảm đứng ra: “Tộc trưởng đại nhân nếu muốn, ta còn có những câu thơ khác! Trời thăm thẳm, đất mênh mông, một cánh hồng hạnh muốn ra khỏi tường. . . . . .”
“Đủ rồi!” Lý Hi Bạch gãi đầu: “Còn nữa, không được gọi ta là Tộc trưởng đại nhân, gọi ta là ‘ gia gia ’!”
Hả?
Nghe nói như thế, dù là luôn luôn trầm ổn tỉnh táo, Hoa Mộ Dung cũng phun một ngụm trà ra ngoài. . Hắn có chút xấu hổ dùng ống tay áo lau chùi miệng, nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, ta thất lễ.”
“Tiểu Mộ Dung, phải cẩn thận a ~~~” Hạc Minh cẩn thận lau sạch nước đọng ở khóe miệng hắn, dịu dàng nâng mặt của hắn lên, đắm đuối đưa tình nói: “Ngươi vốn là mơ hồ như vậy, ta rất đau lòng.”
. . . . . .
Trong khoảnh khắc đó, Hạ Lan Phiêu thật rõ ràng thấy được trên người Hoa Mộ Dung mạnh mẽ phóng ra tinh thần sát khí.
“Là ngươi!” Lý Đa cũng nhận ra Hạc Minh, cực kỳ tức giận đi về phía hắn: “Tiểu tử ngươi cũng dám xông tới? Ngươi có phải muốn chết hay không?”
“Thì ra là ngươi a ~~~ lần này ngươi nghĩ đứt đầu hay chân?” Hạc Minh bắt đầu bẻ cổ tay, mỉm cười hỏi.
. . . . . .
“Khụ khụ. . . . . . Tốt lắm, nếu tất cả mọi người đến đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu đi. Trận đầu tỷ thí là tài văn chương.”
Lý Hi Bạch sờ sờ râu bạc của mình, đối với mấy vấn đề của các thiếu niên làm như không thấy, chỉ là kiên quyết không đổi tiến hành chuyện hắn cần làm. Vẻ mặt Hoa Mộ Dung như thường để ly trà xuống, chỉ là tay hơi run rẩy. Trên tay gân xanh nổi lên, giống như đang cố gắng sức kiềm chế cảm xúc sắp sửa bùng nổ của mình. Hạc Minh săn sóc nắm tay của hắn, đôi mắt xếch ngạo nghễ liếc qua chỗ những người khác, giống như uy hiếp nói: “Mau bắt đầu đi, nếu không Tiểu Mộ Dung có thể lên cơn. .”
Xem ra Hạc Minh lần này không để cho Mộ Dung đặt “Cánh tay cụt” vào danh hào lóe lên ánh sáng này chắc là sẽ không buông tay. . . . . . ORZ. . . . . .
Đối với Hạc Minh biến thái, Lý Hi Bạch thông minh chọn lựa không thèm chú ý đến. Hắn ho nhẹ một tiếng, thân thể ngồi vững vàng, bình tĩnh nói: “Xin các vị chọn hoa cỏ nào đó lấy đề làm thơ, thời gian quy định là một nén nhang, làm thơ ca nhiều nhất sẽ thắng.”
“Gia gia, không công bằng!” Lý Đa tức giận kêu to: “Ngươi biết rõ ta sẽ không làm thơ!”
“Càn rỡ! Gọi ta là Tộc trưởng đại nhân!” Lý Hi Bạch trừng mắt.
“Vâng . . . . . Tộc trưởng đại nhân, ngươi biết rõ ta sẽ không làm thơ, tại sao muốn thi cái này? Người đang thiên vị!”
“Lý Đa, ngươi còn có mặt nói cái này? Người quét dọn nhà xí hay A Hoàng cũng có thể bảy bước thành thơ, ngươi và Thương Nguyệt lại. . . . . . Nếu không phải chỉ vì hai người tôn tử ngu ngốc các ngưoi, ta tội gì chọn một nha hoàn cũng phải muốn nàng tài sắc song toàn? Aizz. . . . . . Ta làm như vậy, vì cái , đều là để cho người khác cho rằng Lý gia còn là môn đệ dòng dõi thi ca, các ngươi ra cửa ngay cả nha hoàn cũng mở miệng thành văn chương, tự nhiên sẽ không ai hoài nghi các ngươi! Các ngươi thật sự là tức chết ta rồi. . . . . .”
Lý Hi Bạch nói, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hai cháu trai của mình, ánh mắt cũng có thể đâm thủng bọn họ mấy lỗ. Lý Đa có chút xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng lại kiên định nói: “Tộc trưởng đại nhân xin yên tâm, ta nhất định sẽ thêm cưới mấy thiếp thất có tài học, bù đắp thiếu sót của ta.”
Được rồi, thì ra ngươi đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng là vì gia tộc của ngươi, thật là cực khổ cho người rồi. . . . . .
“Thôi! Các ngươi hai người đều không có tiền đồ như vậy, ta cho phép các ngươi tìm một người giúp đỡ làm thơ! Một tộc trưởng tốt, coi như mình có thiếu sót những phương diện nào đó, cũng phải có năng lực lãnh đạo. Bây giờ bắt đầu.”
Theo vẻ mặt Lý Hi Bạch không biểu tình ra lệnh, Lý Đa cuống quít kêu người gọi thị thiếp tới làm thơ giúp mình, mà Hạc Minh cũng không kịp chờ đợi được muốn giúp Hoa Mộ Dung làm thơ. Hoa Mộ Dung trừng mắt liếc hắn một cái, hắn liền ngượng ngùng lùi về đến góc tường đếm cây nấm thôi, đùa bỡn vạt áo của mình, cô đơn nói: “Ta thật sự sẽ làm thơ nha ~~~phía trên xuân cung đồ cũng phối thơ , ta đều lấy ra được ~~”
. . . . . .
Tất cả mọi người tự giác sử dụng thái độ “Bỏ qua” với Hạc Minh. Hạ Lan Phiêu thấy Hoa Mộ Dung và Lý Đa tìm đến cô gái làm thơ hộ cũng bắt đầu múa bút thành văn, không khỏi vội vàng chọc Lý Thương Nguyệt một cái: “Còn không mau làm thơ?”
“Ta không biết.”
. . . . . .
“Ngươi nói cái gì!”
“Nữ nhân, đừng nói chuyện lớn tiếng như vậy, thật sự ồn ào quá..! Ai biết làm chết tiệt thơ văn này nọ hả!”
“Vậy ngươi nhanh đi tìm người giúp đỡ!”
“Sẽ không ai giúp ta.” Lý Thương Nguyệt trầm tĩnh nói: “Ta chỉ là một người bị mọi người chán ghét thôi.”
Lòng của Hạ Lan Phiêu lại một lần nữa đau đớn .
Nàng cũng trải qua những ngày bị mọi người chán ghét, thời gian bị khinh bỉ, biết một ít mọi người cô độc ban đêm gian nan đau khổ đến cỡ nào. Khi đó, nàng còn có Tử Vi, mà Thương Nguyệt từ đầu tới cuối chỉ có một người thôi. . . . . .
Cũng không có làm gì sai, tại sao phải bị người vứt bỏ? Tại sao muốn lấy được một chút xíu “Yêu thương và quan tâm” lại khó khăn như vậy? Thương Nguyệt, ta sẽ lấy lực lượng của ta bảo vệ ngươi. . . . . .
“Ta giúp ngươi.” Hạ Lan Phiêu trầm tĩnh nói.
“Cái gì?”
“Ta không biết làm thơ, cũng sẽ không viết chữ, chỉ có thể nhìn thử một chút, cũng không thể bảo đảm hiệu quả —— nhưng chúng ta cũng không thể cứ nhận thua như vậy, đúng không?”
Trên mặt của Hạ Lan Phiêu tràn đầy nụ cừoi ấm áp, mặt của Lý Thương Nguyệt không nhịn được đỏ lên. Hắn dùng lực gật đầu, nhẹ nói: “Coi như thua bởi tên mặt trắng nhỏ kia cũng không thể thua heo mập!”
“Được, cố gắng lên!”
Thời gian một nén nhang rất nhanh sẽ qua.
Hoa Mộ Dung và Lý Đa cũng đã nộp bài thi của mình rồi, Lý Thương Nguyệt cũng có chút không tự tin nộp bài thi của mình lên. Lý Hi Bạch híp mắt nhìn tờ giấy trắng nõn trong tay, khẽ gật đầu: “Mộ Dung viết là về hoa phù dung, tổng cộng tám bài, rất tốt. Lý Đa. . . . . . thiếp thất viết là về hoa mai , tổng cộng sáu bài, vẫn coi như có thể. Có thể ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy dùng thơ ca khác nhau ca ngợi một loại hoa cỏ, có thành tích như vậy đã rất là khó được rồi. Bây giờ để ta xem Lý Thương Nguyệt một chút . . . . . 48 bài? Miêu tả hoa cỏ là . . . . . hồng hạnh?”
Lý Hi Bạch có chút không tin nhìn trang giấy trong tay, tay bắt đầu khẽ run. Mọi người nhìn thấy, trên trang giấy này chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống câu thơ:
Đình viện thật sâu sâu bao nhiêu, một cành hồng hạnh vượt tường nở hoa
Lão phu trò chuyện đến thiếu niên điên cuồng, một cành hồng hạnh vượt tường nở hoa
Trời sinh ta mới có chỗ dùng, một cành hồng hạnh xuất tường tới
Hai con chim hoàng oanh kêu thúy liễu, một cành hồng hạnh vượt tường nở hoa
Mặt người không biết đi nơi nào, một cành hồng hạnh vượt tường nở hoa
. . . . . .
Nếu không phải vì thân phận của mình, Lý Hi Bạch có khả nặng bạp phát tại chỗ, chạy đến đánh chết tiểu tử thúi này rồi. Hắn hít sâu lại hít sâu, cố gắng ổn định tâm tình của mình: “Những thứ này là chính ngươi nghĩ ra sao?”
“Không, là ta nghĩ ra!” Hạ Lan Phiêu dũng cảm đứng ra: “Tộc trưởng đại nhân nếu muốn, ta còn có những câu thơ khác! Trời thăm thẳm, đất mênh mông, một cánh hồng hạnh muốn ra khỏi tường. . . . . .”
“Đủ rồi!” Lý Hi Bạch gãi đầu: “Còn nữa, không được gọi ta là Tộc trưởng đại nhân, gọi ta là ‘ gia gia ’!”
Hả?
Tác giả :
Hồ Tiểu Muội