Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 214
Thật ra thì, lúc ta gặp nàng lần nữa, ngoài không cách nào che giấu mừng rỡ ra, cũng biết nàng đã. . . . . . Thành nữ nhân của hắn.
Nàng và người nam nhân kia cùng xuất hiện, không khí xấu hổ giữa bọn họ, nàng đang chuyên tâm đang ăn các món ăn, thế nhưng hắn lại đang nhìn nàng. Ta không nói một lời nhìn chằm chằm vết hôn màu đỏ sậm có thể mơ hồ thấy được trên cần cổ nàng, đột nhiên có một loại kích động muốn ăn sống nuốt tươi người kia.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của ta, người nọ tỉnh táo nhìn ta, tay cũng không tự giác ôm lên hông của nàng, giống như đang tuyên chiến với ta.
Tuyên chiến với ta? Rất tốt. . . . . .
Đã lâu không có chuyện thú vị như vậy rồi ! Có lẽ đã lâu không có. . . . . . Chuyện làm cho ta tức giận như vậy. . . . . .
Ngay tại lúc lửa giận của ta thiêu đốt đến đỉnh điểm, nàng đột nhiên bắt được tay của ta. Nàng trợn to hai mắt, một bộ dáng không thể tin, trong giọng nói cũng có chút kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng): “Hạc Minh?”
Đúng vậy, là ta. . . . . .
Ta sẽ không thả ngươi đi nữa. . . . . .
Ta biết rõ nàng rất thích ăn hạt dẻ, mà ta cũng thích nhìn nàng híp mắt mỉm cười ăn thức ăn, một bộ dáng vẻ hài lòng. Nhưng mà, ta không thích thấy nàng gần như là lúc nào cũng ưu thương nhàn nhạt.
Ta đoạt đi tất cả hạt dẻ của nàng. Nhìn dáng vẻ nàng giận mà không dám nói, tâm tình của ta mới tốt hơn một chút. Bởi vì chỉ có như vậy, nàng mới không nhớ đến hắn nữa. . . . . .
“Hạc Minh, ta thích ăn nhất là hạt dẻ đấy.”
“Ta biết rõ.”
“Vậy tại sao ngươi muốn đoạt của ta? Khi dễ ta rất thú vị sao?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng và nước mắt như ẩn như hiện trong mắt nàng, ta đột nhiên cảm thấy chính ta ở trong lúc vô tình lại làm cho nàng khổ sở rồi.
Thật là rất yếu ớt. . . . . .
Mà ta, không muốn lại làm cho nàng khóc, không muốn phải nhìn bộ dáng khổ sở của nàng nữa.
Ta biết rõ sau khi tên nam nhân ghê tởm đó đi nàng sẽ đau lòng, nhưng ta không nghĩ tới nàng sẽ đau lòng thành ra như vậy. Ta ôm nàng, giống như ôm một sợi long vũ mềm nhẹ, trắng noãn lại không hề có sức sống.
Nàng vẫn không hiểu được là phải chăm sóc chính mình. Nhìn mái tóc xốc xếch ẩm ướt của nàng, ta nhẹ nhàng thở dài, làm ra hành động chính mình cũng không có nghĩ tới — lau tóc cho nàng. Nàng cũng ngây ngẩn cả người.
Nhưng mà, nàng rất nhanh liền quen rồi, nhu thuận mặc cho ta chơi đùa những sợi tóc đen của nàng. Trên thực tế, nàng cũng rất ít khi phản kháng ta. . . . . . Thật không thú vị.
Nàng không phản kháng ta, nàng chỉ là trầm mặc rơi lệ. Thậm chí lúc ta hôn nàng, muốn nàng, nàng cũng là dùng ánh mắt trống rỗng nhìn ta. Ta biết rõ nàng đang xuyên thấu qua ta, nhìn một người đàn ông khác. Cảm giác như thế thật là không tốt.
Ta không phải là vật thay thế của bất luận người nào, Hạ Lan Phiêu. Ngươi. . . . . . Chọc giận ta.
Nhưng mà, vô tận lửa giận lúc nhìn tới nàng gần như là sẽ lập tức tiêu tán.
Chỉ cần thấy được dung nhan đáng yêu của nàng, ta liền cảm thấy cái loại lửa gì cũng không phát ra được. Nàng run rẩy co rúc ở trong lòng của ta, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên lưng ta, mặc dù hết sức khống chế mình, nhưng vẫn là lộ vẻ mặt ra tò mò lại say mê.
Tò mò?
Bình thường khi nữ nhân nhìn thấy những vết sẹo này, đã sớm hỏi lung tung này kia, còn có người nghẹn ngào gào lên. Nhưng tại sao nàng lại không có chút sợ hãi nào?
Nếu là những người khác đối với ta như vậy, có lẽ ta đã sớm nhất thời cao hứng mà giết các nàng, mà ta thế nhưng lại dễ dàng tha thứ nàng đụng vào nỗi sỉ nhục của ta. . . . . .
Nàng không có vì vậy mà sợ, thật tốt.
“Gả cho ta đi, Hạ Lan Phiêu.” Ta lôi kéo tay của nàng, chăm chú nhìn nàng.
“Ngươi không sao chớ?” Nàng hỏi ta.
“Ha ha ~~~ ta không sao. Làm nữ nhân của ta như thế nào?”
Nàng không trả lời, chỉ là mê mang nhìn ta.
Vậy ta coi như ngươi đồng ý. . . . . .
Ta cởi bỏ y phục của nàng, tưởng tượng thấy dấu ấn Tiêu Mặc lưu lại ở trên thân thể của nàng, chỉ cảm thấy một loại ngọn lửa bỗng nhiễn lan tràn ở trong thân thể. Ta chưa từng nghĩ muốn một nữ nhân như vậy. Ta nghĩ muốn hôn nàng, đoạt lấy nàng, muốn trên người của nàng chỉ có dấu vết của ta.
Tiểu Hạ Lan, ta thật sự vô cùng muốn ngươi nha. . . . . .
Trừ ngươi ra, còn có người nào thú vị như vậy đây, còn có người nào làm cho cuộc sống của ta tràn đầy sức sống đây?
Cho nên, làm nữ nhân của ta, làm đồ chơi nhỏ dành riêng cho ta đi. . . . . .
Ta thích ngươi.
Mặc dù không có hiểu rõ loại “Thích” này và thích chiến đấu, thích châu báu, nữ nhân xinh đẹp có cái gì khác biệt, nhưng ngươi đúng là món đồ chơi đáng yêu làm cho ta giữ vững hứng thú lâu nhất rồi.
Cuộc sống không có ngươi thật sự quá nhàm chán, ta đã chịu đựng qua, không muốn lại chịu đựng lần thứ hai. Cho nên, làm nữ nhân của ta thôi. ^_^
Ta đã không nhớ rõ mình nói bao nhiêu lần bảo ngươi gả cho ta, mà ngươi luôn là bẹt bẹt miệng, một bộ dáng vẻ bất đắc dĩ. Ngươi sẽ không biết cười giỡn nói nhiều hơn, ngay cả ta cũng bắt đầu tưởng thật. . . . . . Ta gần như là không phân rõ ta muốn cưới ngươi rốt cuộc là câu nói đùa, hay là ta thật muốn có được ngươi.
Như vậy, sau khi lấy được ngươi, ta liền sẽ biết đáp án thôi. . . . . .
Nhưng mà, nàng khóc.
Nước mắt của nàng yên lặng chảy xuôi ở trên gò má trơn bóng của nàng, nhắm hai mắt lại, cơ thể hơi run rẩy, một bộ dạng thấy chết không sờn. Rõ ràng không muốn cùng ta xảy ra chút quan hệ gì, rõ ràng để ý, tại sao muốn giả bộ dáng vẻ không quan tâm? Thật đáng yêu. . . . . .
Ta nhẹ nhàng hôn cái trán của nàng, ôm nàng vào trong ngực, cảm thụ nhiệt độ của thân thể nàng.
Ở trong ngực của ta, nàng là biết điều như vậy, giống như một búp bê pha lê yếu ớt, làm cho người ta không dám chạm tới. Chỉ cần vừa dùng lực, búp bê này sẽ bể, trên thế giới cũng ít đi một món đồ chơi thú vị nhất rồi. . . . . .
Việc này rất không ý tứ.
Ta không phải là một người có tính nhẫn nại, nhưng ta thích khiêu chiến. Lần này, ta khiêu chiến sẽ là tâm của ngươi.
Giống như món ăn ngon không thể để đến cuối cùng, ta đã phạm vào một sai lầm trí mạng. Ta không nên tự tin như vậy, không nên ném ngươi cho Tiêu Mặc, cũng không nên để cho hắn đi trước vào lòng của ngươi.
Nếu như, ban đầu làm bạn ở bên cạnh ngươi là ta, tình huống lại sẽ như thế nào?
Ta cũng chỉ là suy nghĩ một chút thôi. . . . . . Trên cái thế giới này làm sao có thể có “Nếu như”?
Ta chỉ có thể hi vọng tất cả vẫn còn kịp.
Hạ Lan Phiêu, Tiểu Hạ Lan. . . . . .
Ngươi không phải là hạt dẻ, ngươi còn có thể là của ta. Ta sẽ không ép buộc ngươi làm bất cứ chuyện gì, ta chỉ muốn ngươi. . . . . . Yêu ta. . . . . .
Trò chơi tràn đầy thú vị này.
Ta nhất định sẽ thắng.
Nàng và người nam nhân kia cùng xuất hiện, không khí xấu hổ giữa bọn họ, nàng đang chuyên tâm đang ăn các món ăn, thế nhưng hắn lại đang nhìn nàng. Ta không nói một lời nhìn chằm chằm vết hôn màu đỏ sậm có thể mơ hồ thấy được trên cần cổ nàng, đột nhiên có một loại kích động muốn ăn sống nuốt tươi người kia.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của ta, người nọ tỉnh táo nhìn ta, tay cũng không tự giác ôm lên hông của nàng, giống như đang tuyên chiến với ta.
Tuyên chiến với ta? Rất tốt. . . . . .
Đã lâu không có chuyện thú vị như vậy rồi ! Có lẽ đã lâu không có. . . . . . Chuyện làm cho ta tức giận như vậy. . . . . .
Ngay tại lúc lửa giận của ta thiêu đốt đến đỉnh điểm, nàng đột nhiên bắt được tay của ta. Nàng trợn to hai mắt, một bộ dáng không thể tin, trong giọng nói cũng có chút kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng): “Hạc Minh?”
Đúng vậy, là ta. . . . . .
Ta sẽ không thả ngươi đi nữa. . . . . .
Ta biết rõ nàng rất thích ăn hạt dẻ, mà ta cũng thích nhìn nàng híp mắt mỉm cười ăn thức ăn, một bộ dáng vẻ hài lòng. Nhưng mà, ta không thích thấy nàng gần như là lúc nào cũng ưu thương nhàn nhạt.
Ta đoạt đi tất cả hạt dẻ của nàng. Nhìn dáng vẻ nàng giận mà không dám nói, tâm tình của ta mới tốt hơn một chút. Bởi vì chỉ có như vậy, nàng mới không nhớ đến hắn nữa. . . . . .
“Hạc Minh, ta thích ăn nhất là hạt dẻ đấy.”
“Ta biết rõ.”
“Vậy tại sao ngươi muốn đoạt của ta? Khi dễ ta rất thú vị sao?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng và nước mắt như ẩn như hiện trong mắt nàng, ta đột nhiên cảm thấy chính ta ở trong lúc vô tình lại làm cho nàng khổ sở rồi.
Thật là rất yếu ớt. . . . . .
Mà ta, không muốn lại làm cho nàng khóc, không muốn phải nhìn bộ dáng khổ sở của nàng nữa.
Ta biết rõ sau khi tên nam nhân ghê tởm đó đi nàng sẽ đau lòng, nhưng ta không nghĩ tới nàng sẽ đau lòng thành ra như vậy. Ta ôm nàng, giống như ôm một sợi long vũ mềm nhẹ, trắng noãn lại không hề có sức sống.
Nàng vẫn không hiểu được là phải chăm sóc chính mình. Nhìn mái tóc xốc xếch ẩm ướt của nàng, ta nhẹ nhàng thở dài, làm ra hành động chính mình cũng không có nghĩ tới — lau tóc cho nàng. Nàng cũng ngây ngẩn cả người.
Nhưng mà, nàng rất nhanh liền quen rồi, nhu thuận mặc cho ta chơi đùa những sợi tóc đen của nàng. Trên thực tế, nàng cũng rất ít khi phản kháng ta. . . . . . Thật không thú vị.
Nàng không phản kháng ta, nàng chỉ là trầm mặc rơi lệ. Thậm chí lúc ta hôn nàng, muốn nàng, nàng cũng là dùng ánh mắt trống rỗng nhìn ta. Ta biết rõ nàng đang xuyên thấu qua ta, nhìn một người đàn ông khác. Cảm giác như thế thật là không tốt.
Ta không phải là vật thay thế của bất luận người nào, Hạ Lan Phiêu. Ngươi. . . . . . Chọc giận ta.
Nhưng mà, vô tận lửa giận lúc nhìn tới nàng gần như là sẽ lập tức tiêu tán.
Chỉ cần thấy được dung nhan đáng yêu của nàng, ta liền cảm thấy cái loại lửa gì cũng không phát ra được. Nàng run rẩy co rúc ở trong lòng của ta, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên lưng ta, mặc dù hết sức khống chế mình, nhưng vẫn là lộ vẻ mặt ra tò mò lại say mê.
Tò mò?
Bình thường khi nữ nhân nhìn thấy những vết sẹo này, đã sớm hỏi lung tung này kia, còn có người nghẹn ngào gào lên. Nhưng tại sao nàng lại không có chút sợ hãi nào?
Nếu là những người khác đối với ta như vậy, có lẽ ta đã sớm nhất thời cao hứng mà giết các nàng, mà ta thế nhưng lại dễ dàng tha thứ nàng đụng vào nỗi sỉ nhục của ta. . . . . .
Nàng không có vì vậy mà sợ, thật tốt.
“Gả cho ta đi, Hạ Lan Phiêu.” Ta lôi kéo tay của nàng, chăm chú nhìn nàng.
“Ngươi không sao chớ?” Nàng hỏi ta.
“Ha ha ~~~ ta không sao. Làm nữ nhân của ta như thế nào?”
Nàng không trả lời, chỉ là mê mang nhìn ta.
Vậy ta coi như ngươi đồng ý. . . . . .
Ta cởi bỏ y phục của nàng, tưởng tượng thấy dấu ấn Tiêu Mặc lưu lại ở trên thân thể của nàng, chỉ cảm thấy một loại ngọn lửa bỗng nhiễn lan tràn ở trong thân thể. Ta chưa từng nghĩ muốn một nữ nhân như vậy. Ta nghĩ muốn hôn nàng, đoạt lấy nàng, muốn trên người của nàng chỉ có dấu vết của ta.
Tiểu Hạ Lan, ta thật sự vô cùng muốn ngươi nha. . . . . .
Trừ ngươi ra, còn có người nào thú vị như vậy đây, còn có người nào làm cho cuộc sống của ta tràn đầy sức sống đây?
Cho nên, làm nữ nhân của ta, làm đồ chơi nhỏ dành riêng cho ta đi. . . . . .
Ta thích ngươi.
Mặc dù không có hiểu rõ loại “Thích” này và thích chiến đấu, thích châu báu, nữ nhân xinh đẹp có cái gì khác biệt, nhưng ngươi đúng là món đồ chơi đáng yêu làm cho ta giữ vững hứng thú lâu nhất rồi.
Cuộc sống không có ngươi thật sự quá nhàm chán, ta đã chịu đựng qua, không muốn lại chịu đựng lần thứ hai. Cho nên, làm nữ nhân của ta thôi. ^_^
Ta đã không nhớ rõ mình nói bao nhiêu lần bảo ngươi gả cho ta, mà ngươi luôn là bẹt bẹt miệng, một bộ dáng vẻ bất đắc dĩ. Ngươi sẽ không biết cười giỡn nói nhiều hơn, ngay cả ta cũng bắt đầu tưởng thật. . . . . . Ta gần như là không phân rõ ta muốn cưới ngươi rốt cuộc là câu nói đùa, hay là ta thật muốn có được ngươi.
Như vậy, sau khi lấy được ngươi, ta liền sẽ biết đáp án thôi. . . . . .
Nhưng mà, nàng khóc.
Nước mắt của nàng yên lặng chảy xuôi ở trên gò má trơn bóng của nàng, nhắm hai mắt lại, cơ thể hơi run rẩy, một bộ dạng thấy chết không sờn. Rõ ràng không muốn cùng ta xảy ra chút quan hệ gì, rõ ràng để ý, tại sao muốn giả bộ dáng vẻ không quan tâm? Thật đáng yêu. . . . . .
Ta nhẹ nhàng hôn cái trán của nàng, ôm nàng vào trong ngực, cảm thụ nhiệt độ của thân thể nàng.
Ở trong ngực của ta, nàng là biết điều như vậy, giống như một búp bê pha lê yếu ớt, làm cho người ta không dám chạm tới. Chỉ cần vừa dùng lực, búp bê này sẽ bể, trên thế giới cũng ít đi một món đồ chơi thú vị nhất rồi. . . . . .
Việc này rất không ý tứ.
Ta không phải là một người có tính nhẫn nại, nhưng ta thích khiêu chiến. Lần này, ta khiêu chiến sẽ là tâm của ngươi.
Giống như món ăn ngon không thể để đến cuối cùng, ta đã phạm vào một sai lầm trí mạng. Ta không nên tự tin như vậy, không nên ném ngươi cho Tiêu Mặc, cũng không nên để cho hắn đi trước vào lòng của ngươi.
Nếu như, ban đầu làm bạn ở bên cạnh ngươi là ta, tình huống lại sẽ như thế nào?
Ta cũng chỉ là suy nghĩ một chút thôi. . . . . . Trên cái thế giới này làm sao có thể có “Nếu như”?
Ta chỉ có thể hi vọng tất cả vẫn còn kịp.
Hạ Lan Phiêu, Tiểu Hạ Lan. . . . . .
Ngươi không phải là hạt dẻ, ngươi còn có thể là của ta. Ta sẽ không ép buộc ngươi làm bất cứ chuyện gì, ta chỉ muốn ngươi. . . . . . Yêu ta. . . . . .
Trò chơi tràn đầy thú vị này.
Ta nhất định sẽ thắng.
Tác giả :
Hồ Tiểu Muội