Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 190
Tiêu Mặc khẽ mỉm cười, dịu dàng ngăn chặn môi của Hạ Lan Phiêu, ở trong cơ thể nàng từ từ động. .
Mỗi một lần hắn động đậy cũng làm cho Hạ Lan Phiêu có cảm giác đau như bị xé nứt, nhưng nàng không biết Tiêu Mặc đã là hết sức khắc chế chính mình, đối đãi với nàng là dịu dàng chưa bao giờ có. Móng tay của nàng theo bản năng đâm vào lưng của Tiêu Mặc, ở trên lưng hắn để lại từng đạo vết thương, nhưng vết thương như vậy sẽ chỉ làm cho dã thú khát máu điên cuồng hơn.
"Ưm. . . . . ."
Hạ Lan Phiêu đau đớn và mơ hồ không rõ khẽ rên lại một lần nữa khơi dậy dục vọng của Tiêu Mặc. Hai tay hắn nắm chặt bả vai của Hạ Lan Phiêu, tăng nhanh tốc độ, mà Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác cơ thể mình bị kích thích khổng lồ như vậy sẽ hỏng mất. Tiêu Mặc ôm chặt lấy thân thể của nàng, giống như muốn hoàn toàn khảm nàng vào trong cơ thể, giọng nói nồng nặc tham muốn giữ lấy.
"Hạ Lan, ngươi là của ta. . . . . ."
Chặt chẽ và ấm áp của Hạ Lan Phiêu làm cho thần kinh tỉnh táo của Tiêu Mặc lọt vào trong luống cuống. Vào giờ phút này, hắn không cótính toán không có tỉnh táo, có chỉ là dục vọng thuộc về một người nam nhân. Hắn dùng môi che lại miệng của Hạ Lan Phiêu, ở trong cơ thể nàng tùy ý va chạm, mồ hôi cũng theo tóc hắn, ‘tí tách’ rơi xuống lồng ngực trần trụi của Hạ Lan Phiêu.
Đau đớn ban đầu đã từ từ biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là tê dại khác thường. Khi hắn mạnh mẽ va chạm, thân thể của Hạ Lan Phiêu cũng run rẩy theo, chất lỏng trên mặt đã phân không được là mồ hôi hay là nước mắt. Tay của nàng nắm chặt sống lưng của Tiêu Mặc, theo bản năng để lại vết cào ở trên lưng hắn, mà thân thể của bọn họ cũng chưa từng gần sát như vậy.
Tiêu Mặc, Tiêu Mặc. . . . . .
Nếu như không phải là say rượu, ta có thể to gan ôm ngươi như vậy sao? Nếu như không phải là tại vì đang ở trên giường, ngươi sẽ dịu dàng đối đối đãi ta như vậy sao?
Thân thể của ta đã không nghe mình sai sử, mà ý thức của ta lại hết sức thanh tỉnh. Rốt cuộc ta và ngươi cũng hoàn thành nghi thức cuối này, nhưng về sau chúng ta phải làm sao. . . . . .
Hạ Lan Phiêu vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, Tiêu Mặc lại đột nhiên một phát bắt được mắt cá chân của nàng, đặt chân nàng ở trên vai của mình.
Bị nhìn làm cho Hạ Lan Phiêu xấu hổ, chân không tự chủ khép lại, ý đồ che giấu, lại bị Tiêu Mặc dễ dàng tách ra. Tay của hắn chia ra trái phải bắt được mắt cá chân của Hạ Lan Phiêu, càng xâm nhập sâu và mãnh liệt hơn, Hạ Lan Phiêu bị đau không nhịn được quát to lên. Tiêu Mặc lấy tay bụm miệng nàng lại, khẽ cười nói: "Không muốn bị người nhiều chuyện nghe thấy mà nói, ngươi đại khái có thể kêu thành tiếng."
. . . . . .
Ta nhẫn nhịn, ta nhẫn nhịn!
Hạ Lan Phiêu cắn chặt môi, cố gắng hết sức khống chế tiếng la suýt nữa thoát ra khỏi miệng, mà bộ dáng của nàng quật cường khiến Tiêu Mặc càng muốn đoạt lấy. Hắn nắm nàng thật chặt, không ngừng muốn nàng, chỉ có như vậy hắn mới có cảm giác nàng hoàn toàn thuộc về mình, mà đây cũng là cảm giác tốt đẹp nhất mà trước kia hắn chưa từng có.
Bình tĩnh mà xem xét, vóc người của Hạ Lan Phiêu cũng không phải hạng nhất, dung mạo cũng không phải là tuyệt mỹ, nhưng hình như trên người của nàng có một loại ma lực nào đó, có thể một lần lại một lần hấp dẫn mình trầm luân. Hắn đã sớm không phải là thiếu niên mới biết mùi đời, nhưng trong lòng vẫn có chút khẩn trương, động tác cũng là êm ái hiếm thấy.
Sợ nàng sẽ đau quá. . . . . . Ta đã để ý như vậy rồi, tại sao nàng còn khóc?
Chưa từng có cỗ thân thể nào làm ta lưu luyến như vậy, làm ta không nhịn được muốn dò xét đến cùng như vậy.
Thân thể của nàng rất nhạy cảm, da rất mỏng, chỉ cần hơi dùng sức một chút sẽ lưu lại ấn ký hồng hồng, rất là đáng yêu. Mà cho đến bây giờ cư nhiên nàng còn có ý đồ đẩy ta đi ra ngoài.
Từ trước tới nay chưa từng có ai có thể đối với ta như vậy đó, Hạ Lan Phiêu. Không phải là do ta đối với ngươi quá mức cưng chiều cẩn thận chứ? Hiện tại, ngươi là nữ nhân của ta, cũng sẽ không còn muốn rời đi ta, phản bội ta thôi. . . . . .
Nét mặt của Tiêu Mặc đột nhiên có chút kỳ quái, tốc độ cũng tăng nhanh hơn rất nhiều. Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác thân thể mình nóng lên, một cỗ chất lỏng nóng rực trong nháy mắt tiến vào toàn thân của nàng, nàng cũng mê muội cũng sắp hôn mê. Nhưng mà, cho dù như thế , Tiêu Mặc vẫn không có buông tha nàng. Hắn lưu luyến hôn mồ hôi trên trán nàng, không ngừng rút ra đẩy vào thân thể, chỉ là tỉnh táo nói: "Ta rất đau, lần sau ngươi không cần khẩn trương như vậy."
. . . . . .
Tiêu Mặc, ngươi xác định ta không dám đẩy ngươi có đúng hay không?
Hạ Lan Phiêu giận dữ ngẩng đầu lên, chợt đẩy hắn ra, mà Tiêu Mặc cũng lẳng lặng nhìn nàng. Hạ Lan Phiêu nhìn khuôn mặt khẽ ửng hồng của Tiêu Mặc, trong lòng không cách nào ức chế tình yêu và bi thương làm cho tâm của nàng trở nên trống rỗng, đột nhiên rất muốn khóc.
Mệt quá đi. . . . . . Tiêu Mặc, rốt cuộc ta nên làm cái gì đây? Tại sao ngươi phải làm cho at ta lâm vào tuyệt vọng yêu say đắm như vậy? Ta biết rõ ngươi không yêu ta. . . . . .
Hạ Lan Phiêu yên lặng chảy nước mắt, thân thể co rúc thành một đoàn. Tiêu Mặc cố nén dục vọng trong nội tâm, đẩy tay chân nàng ra, sau đó dùng thân thể bao vây nàng. Hắn khẽ hôn cái trán của nàng, ra lệnh: "Về sau không cho co ro thân thể ngủ."
Bởi vì, trước kia ta chính là như vậy chìm vào giấc ngủ. Như thế nào ta lại không biết, đó là bởi vì trong lòng không có một chút cảm giác an toàn nào. . . . . .
Ta sẽ cho ngươi cảm giác an toàn, cho nên ta sẽ không để cho ngươi hối tiếc tự tổn thương như thế. Trừ ta ra, bất luận kẻ nào cũng không thể làm cho ngươi rơi lệ —bao gồm chính ngươi.
"Ngươi buông ta ra!" Hạ Lan Phiêu giãy giụa nói, thế nào cũng không thể quen có người ôm nàng ngủ.
"Nói thêm câu nữa mà nói, ta cũng không biết mình sẽ lại làm ra chuyện gì đâu. Hiện tại liền ngủ, hoặc là tiếp tục thị tẩm, ngươi chọn một."
. . . . . .
Vẻ mặt của Tiêu Mặc không có chút nào giống như đang nói đùa, Hạ Lan Phiêu vội vàng nhắm chặt mắt, chỉ sợ hắn đổi ý.
Nàng nhắm mắt lại không bao lâu, chỉ cảm thấy mỏi mệt như thủy triều đánh tới, mà nàng cũng không quản được người bên cạnh mình là ai, mơ mơ màng màng ngủ.
Trong giấc mộng, lông mi thật dài của nàng có chút rung rung, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, nói không ra được sự quyến rũ mê người. Tiêu Mặc nhìn nàng, khe khẽ thở dài, thổi tắt ánh nến, ở trong bóng tối ôm thân thể nhỏ nhắn của nàng thật chặt.
Nếu không phải sợ đêm nay nàng quá mức đau đớn mà nói, hắn đã sớm muốn nhiều hơn mấy lần, mà lúc nào thì hắn đã trở nên thương hương tiếc ngọc như vậy rồi?
Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc là ngươi ảnh hưởng ta sao. . . . . .
Không bằng dưỡng tốt tinh thần, ngày mai tiếp tục thôi. . . . . .
Mỗi một lần hắn động đậy cũng làm cho Hạ Lan Phiêu có cảm giác đau như bị xé nứt, nhưng nàng không biết Tiêu Mặc đã là hết sức khắc chế chính mình, đối đãi với nàng là dịu dàng chưa bao giờ có. Móng tay của nàng theo bản năng đâm vào lưng của Tiêu Mặc, ở trên lưng hắn để lại từng đạo vết thương, nhưng vết thương như vậy sẽ chỉ làm cho dã thú khát máu điên cuồng hơn.
"Ưm. . . . . ."
Hạ Lan Phiêu đau đớn và mơ hồ không rõ khẽ rên lại một lần nữa khơi dậy dục vọng của Tiêu Mặc. Hai tay hắn nắm chặt bả vai của Hạ Lan Phiêu, tăng nhanh tốc độ, mà Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác cơ thể mình bị kích thích khổng lồ như vậy sẽ hỏng mất. Tiêu Mặc ôm chặt lấy thân thể của nàng, giống như muốn hoàn toàn khảm nàng vào trong cơ thể, giọng nói nồng nặc tham muốn giữ lấy.
"Hạ Lan, ngươi là của ta. . . . . ."
Chặt chẽ và ấm áp của Hạ Lan Phiêu làm cho thần kinh tỉnh táo của Tiêu Mặc lọt vào trong luống cuống. Vào giờ phút này, hắn không cótính toán không có tỉnh táo, có chỉ là dục vọng thuộc về một người nam nhân. Hắn dùng môi che lại miệng của Hạ Lan Phiêu, ở trong cơ thể nàng tùy ý va chạm, mồ hôi cũng theo tóc hắn, ‘tí tách’ rơi xuống lồng ngực trần trụi của Hạ Lan Phiêu.
Đau đớn ban đầu đã từ từ biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là tê dại khác thường. Khi hắn mạnh mẽ va chạm, thân thể của Hạ Lan Phiêu cũng run rẩy theo, chất lỏng trên mặt đã phân không được là mồ hôi hay là nước mắt. Tay của nàng nắm chặt sống lưng của Tiêu Mặc, theo bản năng để lại vết cào ở trên lưng hắn, mà thân thể của bọn họ cũng chưa từng gần sát như vậy.
Tiêu Mặc, Tiêu Mặc. . . . . .
Nếu như không phải là say rượu, ta có thể to gan ôm ngươi như vậy sao? Nếu như không phải là tại vì đang ở trên giường, ngươi sẽ dịu dàng đối đối đãi ta như vậy sao?
Thân thể của ta đã không nghe mình sai sử, mà ý thức của ta lại hết sức thanh tỉnh. Rốt cuộc ta và ngươi cũng hoàn thành nghi thức cuối này, nhưng về sau chúng ta phải làm sao. . . . . .
Hạ Lan Phiêu vẫn còn đang suy nghĩ lung tung, Tiêu Mặc lại đột nhiên một phát bắt được mắt cá chân của nàng, đặt chân nàng ở trên vai của mình.
Bị nhìn làm cho Hạ Lan Phiêu xấu hổ, chân không tự chủ khép lại, ý đồ che giấu, lại bị Tiêu Mặc dễ dàng tách ra. Tay của hắn chia ra trái phải bắt được mắt cá chân của Hạ Lan Phiêu, càng xâm nhập sâu và mãnh liệt hơn, Hạ Lan Phiêu bị đau không nhịn được quát to lên. Tiêu Mặc lấy tay bụm miệng nàng lại, khẽ cười nói: "Không muốn bị người nhiều chuyện nghe thấy mà nói, ngươi đại khái có thể kêu thành tiếng."
. . . . . .
Ta nhẫn nhịn, ta nhẫn nhịn!
Hạ Lan Phiêu cắn chặt môi, cố gắng hết sức khống chế tiếng la suýt nữa thoát ra khỏi miệng, mà bộ dáng của nàng quật cường khiến Tiêu Mặc càng muốn đoạt lấy. Hắn nắm nàng thật chặt, không ngừng muốn nàng, chỉ có như vậy hắn mới có cảm giác nàng hoàn toàn thuộc về mình, mà đây cũng là cảm giác tốt đẹp nhất mà trước kia hắn chưa từng có.
Bình tĩnh mà xem xét, vóc người của Hạ Lan Phiêu cũng không phải hạng nhất, dung mạo cũng không phải là tuyệt mỹ, nhưng hình như trên người của nàng có một loại ma lực nào đó, có thể một lần lại một lần hấp dẫn mình trầm luân. Hắn đã sớm không phải là thiếu niên mới biết mùi đời, nhưng trong lòng vẫn có chút khẩn trương, động tác cũng là êm ái hiếm thấy.
Sợ nàng sẽ đau quá. . . . . . Ta đã để ý như vậy rồi, tại sao nàng còn khóc?
Chưa từng có cỗ thân thể nào làm ta lưu luyến như vậy, làm ta không nhịn được muốn dò xét đến cùng như vậy.
Thân thể của nàng rất nhạy cảm, da rất mỏng, chỉ cần hơi dùng sức một chút sẽ lưu lại ấn ký hồng hồng, rất là đáng yêu. Mà cho đến bây giờ cư nhiên nàng còn có ý đồ đẩy ta đi ra ngoài.
Từ trước tới nay chưa từng có ai có thể đối với ta như vậy đó, Hạ Lan Phiêu. Không phải là do ta đối với ngươi quá mức cưng chiều cẩn thận chứ? Hiện tại, ngươi là nữ nhân của ta, cũng sẽ không còn muốn rời đi ta, phản bội ta thôi. . . . . .
Nét mặt của Tiêu Mặc đột nhiên có chút kỳ quái, tốc độ cũng tăng nhanh hơn rất nhiều. Hạ Lan Phiêu chỉ có cảm giác thân thể mình nóng lên, một cỗ chất lỏng nóng rực trong nháy mắt tiến vào toàn thân của nàng, nàng cũng mê muội cũng sắp hôn mê. Nhưng mà, cho dù như thế , Tiêu Mặc vẫn không có buông tha nàng. Hắn lưu luyến hôn mồ hôi trên trán nàng, không ngừng rút ra đẩy vào thân thể, chỉ là tỉnh táo nói: "Ta rất đau, lần sau ngươi không cần khẩn trương như vậy."
. . . . . .
Tiêu Mặc, ngươi xác định ta không dám đẩy ngươi có đúng hay không?
Hạ Lan Phiêu giận dữ ngẩng đầu lên, chợt đẩy hắn ra, mà Tiêu Mặc cũng lẳng lặng nhìn nàng. Hạ Lan Phiêu nhìn khuôn mặt khẽ ửng hồng của Tiêu Mặc, trong lòng không cách nào ức chế tình yêu và bi thương làm cho tâm của nàng trở nên trống rỗng, đột nhiên rất muốn khóc.
Mệt quá đi. . . . . . Tiêu Mặc, rốt cuộc ta nên làm cái gì đây? Tại sao ngươi phải làm cho at ta lâm vào tuyệt vọng yêu say đắm như vậy? Ta biết rõ ngươi không yêu ta. . . . . .
Hạ Lan Phiêu yên lặng chảy nước mắt, thân thể co rúc thành một đoàn. Tiêu Mặc cố nén dục vọng trong nội tâm, đẩy tay chân nàng ra, sau đó dùng thân thể bao vây nàng. Hắn khẽ hôn cái trán của nàng, ra lệnh: "Về sau không cho co ro thân thể ngủ."
Bởi vì, trước kia ta chính là như vậy chìm vào giấc ngủ. Như thế nào ta lại không biết, đó là bởi vì trong lòng không có một chút cảm giác an toàn nào. . . . . .
Ta sẽ cho ngươi cảm giác an toàn, cho nên ta sẽ không để cho ngươi hối tiếc tự tổn thương như thế. Trừ ta ra, bất luận kẻ nào cũng không thể làm cho ngươi rơi lệ —bao gồm chính ngươi.
"Ngươi buông ta ra!" Hạ Lan Phiêu giãy giụa nói, thế nào cũng không thể quen có người ôm nàng ngủ.
"Nói thêm câu nữa mà nói, ta cũng không biết mình sẽ lại làm ra chuyện gì đâu. Hiện tại liền ngủ, hoặc là tiếp tục thị tẩm, ngươi chọn một."
. . . . . .
Vẻ mặt của Tiêu Mặc không có chút nào giống như đang nói đùa, Hạ Lan Phiêu vội vàng nhắm chặt mắt, chỉ sợ hắn đổi ý.
Nàng nhắm mắt lại không bao lâu, chỉ cảm thấy mỏi mệt như thủy triều đánh tới, mà nàng cũng không quản được người bên cạnh mình là ai, mơ mơ màng màng ngủ.
Trong giấc mộng, lông mi thật dài của nàng có chút rung rung, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, nói không ra được sự quyến rũ mê người. Tiêu Mặc nhìn nàng, khe khẽ thở dài, thổi tắt ánh nến, ở trong bóng tối ôm thân thể nhỏ nhắn của nàng thật chặt.
Nếu không phải sợ đêm nay nàng quá mức đau đớn mà nói, hắn đã sớm muốn nhiều hơn mấy lần, mà lúc nào thì hắn đã trở nên thương hương tiếc ngọc như vậy rồi?
Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc là ngươi ảnh hưởng ta sao. . . . . .
Không bằng dưỡng tốt tinh thần, ngày mai tiếp tục thôi. . . . . .
Tác giả :
Hồ Tiểu Muội