Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 12
“Tử Vi?”
Hạ Lan Phiêu ngỡ ngàng nhìn Tử Vi đau đớn cuộn chặt mình lại, nhẹ nhàng nắm bàn tay lạnh như băng của cô. Cả người Tử Vi run lên, chật vật nhìn Hạ Lan Phiêu, mỉm cười khó khăn: “Nương nương, nô tỳ không sao.”
“Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?”
“Chỉ là độc phát thôi… Nương nương yên tâm, chỉ cần nhẫn nhịn chịu đựng là sẽ qua. Chỉ cần, chịu đựng...... một chút…”
Điệu cười của Tử Vi tươi đẹp như thế, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy tính mạng của nàng ấy đang rời đi từng chút một. Nàng ôm chặt lấy Tử Vi, còn Tử Vi vẫn tiếp tục mỉm cười:
“Nương nương, chắc chắn nô tỳ có thể chịu đựng được. Mỗi tháng đều phát tác vài lần, nương nương có thể chịu, Tử Vi cũng có thể chịu.”
“Mỗi tháng… Phát tác?”
“Đúng vậy. Nếu không có giải dược của thánh thủy, chỉ cần phát tác hai lần thế này sẽ chết. Tử Vi đã phát tác một lần rồi, khoảng cách với lần sau hẳn là không còn xa nữa… Cũng có thể, hôm nay sẽ chết…”
Tử Vi khó khăn mỉm cười, khó khăn hít thở, dường như chỉ một giây nữa sẽ chết đi.
“Tức là…”
“Hiểu rồi. Tử Vi, ta sẽ không để cho ngươi chết. Ngươi nhất định phải kiên cường sống sót.”
Cả đêm, Hạ Lan Phiêu canh giữ bên giường Tử Vi. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nhễ nhại mồ hôi của Tử Vi, nhìn lọ thuốc trong lòng, cuối cùng hạ quyết tâm. Quyết định này, khiến nàng đau đớn đến cùng cực, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác.
“Không ngờ ngày này cũng tới… Ha ha. Dù có trốn tránh, dù cho gắng hết sức để bản thân rời xa mọi chuyện, nhưng ai cho phép ta làm vậy. Trượng phu của ta hạ độc ta, phụ thân ta hạ độc ta, mà hai người họ đều muốn giết chết lẫn nhau… Ta là cái gì? Trong lòng họ, ta là cái gì? Một kẻ có thể thỏa mãn mong muốn của họ. Một thứ công cụ phục vụ cho danh vọng? Muốn ta sinh thì sinh, muốn ta chết thì chết? Ta là cái gì!”
Hạ Lan Phiêu cuộn chặt mình lại, âm thầm khóc trong bóng đêm. Nàng sợ hãi như thế, bất lực như thế, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác.
Long Khiếu điện.
Trong bể nước nóng làm từ ngọc trắng mỡ cừu, một thân hình cao lớn đang ngâm mình trong nước. Tiêu Mặc để mái tóc đen tuyền lay động trong làn nước, nhắm mắt lại hưởng thụ nước suối ấm áp, cũng hưởng thụ sự dễ chịu hiếm có.
Ba ngày trước, hắn phái sát thủ giết chết Hạ Lan Lâm - con trai cả của Hạ Lan Thụy, gã quý công tử nhìn vào thì tưởng gầy gò yếu ớt nhưng không việc ác nào không làm. Nơi Hạ Lan Lâm chết, là thanh lâu hắn thường đến nhất, thủ pháp dứt khoát, ngay cả quan phủ cũng không hề hoài nghi. Tuy vậy, hắn biết lão cáo già Hạ Lan Thụy kia chắc chắn biết được là hắn ra tay. Chắc chắn.
Thật thú vị. Hạ Lan Thụy hẳn sẽ rất tức giận, hẳn là sẽ ra tay với hắn. Không biết sẽ là ám sát, hay là trực tiếp khởi binh? Biết đâu, cuối cùng sẽ không nhịn được mà đi ngược lại lời thề, giết chết hắn. Tiêu Mặc thầm nghĩ.
“Hoàng thượng.” Một cung nữ nào đó sợ hãi dừng lại bên người Tiêu Mặc, hai con mắt gần như không dám mở.
“Hửm?”
“Hoàng hậu nương nương cầu kiến.”
“Nàng?” Tiêu Mặc ngẩn ra, từ trong nước đứng dậy: “Được, để nàng vào. Thay quần áo cho Trẫm.”
Thân hình Tiêu Mặc từ từ đứng lên khỏi bể nước nóng, bọt nước bắn ra từ cơ thể cường tráng của hắn, da thịt hắn cũng hơi ửng đỏ vì ngâm trong nước nóng. Cung nữ đỏ mặt lau người cho hắn, choàng long bào vàng cho hắn, nhưng hắn lại xua tay: “Không cần mặc triều phục. Mặc áo ngủ là được rồi.”
“Dạ, Hoàng thượng.”
Khi Hạ Lan Phiêu mang quyết tâm vì nghĩa diệt thân đi đến tẩm cung của Tiêu Mặc, trời đã sập tối. Nàng ngoan ngoãn theo sau cung nữ, đi tới tẩm cung của Tiêu Mặc, hít sâu một hơi, đang định quỳ xuống, lại bị một bàn tay to nắm lấy cổ tay.
“Hoàng hậu chớ nên đa lễ. Muộn thế này rồi, không biết hoàng hậu tìm Trẫm có việc quan trọng gì?”
“Thần thiếp… Thần thiếp đến xem Hoàng thượng đã ngủ chưa…”
“Trẫm chưa ngủ.”
“Vậy thì, tiện thể ăn đồ ăn đêm thần thiếp mang đến nhé… Thần thiếp có mang theo bánh đậu xanh, canh hạt sen, đều rất ngon!” Nhưng mà đều hạ dược…
“Được. Nếu hoàng hậu đã vất vả tâm sức, Trẫm nhất định phải nếm thử. Thế nhưng, sao hoàng hậu không ngẩng đầu lên cho Trẫm nhìn thử?”
Hả?
Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, sau đó cằm dưới của nàng đã bị nắm, đầu cũng bị bắt buộc ngẩng lên. Trong khoảnh khắc ngẩng đầu, nàng ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt mình, gần như quên cả hít thở.
Hắn… là Tiêu Mặc? Là tên ác quỷ Tiêu Mặc kia? Vì cái khỉ gì mà hắn có thể đẹp trai đến thế này? ಠ_ಠ
Tiêu Mặc ở trước mặt nàng rõ ràng là vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt. Làn da trắng nõn của hắn do mới tắm xong mà thoáng ửng đỏ, sắc mặt tựa như trái táo trắng trẻo khỏe khoắn. Trường bào màu đen làm cho nước da hắn càng có vẻ trắng nõn hơn, mà khuôn mặt bình thản, bờ môi mỏng, khuôn ngực để trần một nửa khiến hắn trông thật mê người. Hạ Lan Phiêu trợn mắt há mồm nhìn hắn, nhìn phu quân trên danh nghĩa của mình, quên luôn cả ngón tay hắn đang nắm khuôn mặt tròn trĩnh của mình.
“Hoàng hậu?” Giọng điệu hoài nghi, có mùi nguy hiểm.
“Hoàng thượng ngài thật đẹp trai. Không không, ý thần thiếp là…”
“Ăn cơm đi. Trẫm đói bụng.” Tiêu Mặc bất chợt buông tay ra.
Tiêu Mặc chống một bên đầu, không nói lời nào nhìn Hạ Lan Phiêu đỏ mặt, hai tay run rẩy đặt từng món lót dạ trong hộp thức ăn lên bàn, trong mắt chất đầy những cảm xúc mơ hồ. Hạ Lan Phiêu cố kiềm chế tâm trạng hoảng loạn của mình, lấy ra một cái bánh đậu xanh đứa đến bên môi Tiêu Mặc, cười nịnh nọt nói: “Hoàng thượng, xin mời nếm thử bánh đậu xanh.”
“Không vội.”
Tiêu Mặc đột nhiên vươn một tay kéo Hạ Lan Phiêu vào lòng. Hạ Lan Phiêu không thể ngờ sẽ xảy ra chuyện này, nhất thời chưa kịp đứng vững, thì đã ngồi vững vàng trên đùi Tiêu Mặc. Tiếp xúc gần gũi với Tiêu Mặc như thế này khiến cho con tim nàng như sắp nhảy vọt ra ngoài, còn Tiêu Mặc nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng: “So với bánh đậu xanh, Trẫm còn muốn ăn hoàng hậu hơn đấy.”
Ăn cái đầu quỷ nhà ngươi! Đừng có giở cái trò hù dọa trẻ con! Tuy, khụ, là ta chủ động đến quyến rũ ngươi…
“Hoàng hậu cuối cùng cũng không thể chờ đợi được, đúng không?” Tiêu Mặc cười khẽ cắn lên vành tai Hạ Lan Phiêu: “Nếu thế, Trẫm nhất định sẽ thỏa mãn ngươi. Ăn một miếng bánh đậu xanh, nào.”
Tiêu Mặc nói xong, bất ngờ đặt chiếc bánh đậu xanh biếc thơm ngon lên môi Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt yêu chiều. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, không cách nào động mồm vào cái bánh đậu xanh đã bị hạ dược, đành phải ngượng ngùng cười: “Cái này vốn là thần thiếp chuẩn bị cho Hoàng thượng, hay là Hoàng thượng ăn đi.”
“Trẫm thích nhìn ngươi ăn hơn.”
Tiêu Mặc dịu dàng nhìn Hạ Lan Phiêu, nhưng trong mắt tràn đầy sự đe dọa. Cánh tay hắn chặn ngang thắt lưng Hạ Lan Phiêu, trượt trên bắp đùi nàng, phả ra hơi thở nóng hổi quẩn quanh lỗ tai nàng.
Có lẽ do mới tắm xong, nhiệt độ cơ thể Tiêu Mặc cao hơn bình thường. Bàn tay to của hắn truyền đến hơi ấm khiến người ta nóng rực, hương sen thơm mát lại ập tới lần nữa. Đầu tóc phía sau người hắn rối tung, khuôn ngực lộ ra một nửa, con mắt trong suốt, toàn thân mang vẻ quyến rũ, đẹp lạ kỳ biết chừng nào. Khuôn mặt Hạ Lan Phiêu hơi hơi co giật theo bản năng, chỉ cảm thấy không khí xung quanh loãng đi rất nhiều, đến cả hít thở cũng khó khăn.
“Hoàng thượng, thần thiếp đột nhiên thấy hơi khó chịu, thần thiếp muốn về cung trước.”
“Nếu đã tới, thì hãy nán lại lúc nũa. Hoàng hậu không ăn bánh đậu xanh, là bởi vì nó bị hạ thứ gì không nên hạ sao?”
Tiêu Mặc ngắm nghĩa miếng bánh đậu xanh trong tay, cười khanh khách nhìn Hạ Lan Phiêu, tay nắm chặt, hàm ý cảnh cáo trong mắt càng dày đặc hơn. Hạ Lan Phiêu giật mình, vội vàng " a, ực ", một hơi nuốt luôn bánh đậu xanh vào trong bụng, cười nịnh nọt:
“sao có thể chứ? Nếu như thật sự có độc, thần thiếp cũng không dám ăn, nhưng mà không? Hoàng thượng, sắc trời đã tối, thần thiếp không quấy rầy ngài nghỉ ngơi, thần thiếp xin cáo lui.”
Hạ Lan Phiêu đứng lên, vọt ra phía ngoài cửa, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm được một nơi nào đó nhổ chỗ bánh đậu xanh chết tiệt kia ra. Song, Tiêu Mặc từ phía sau vòng qua thắt lưng của nàng, ôm chặt nàng vào lòng. Sau lưng Hạ Lan Phiêu dán lên vòm ngực rộng dày của Tiêu Mặc, hai tay Tiêu Mặc lại siết chặt lấy vòng ôm, khiến nàng không cựa quậy được chút nào.
“Hoàng thượng, thần thiếp thấy đầu hơi choáng váng, ngộ nhỡ bất cẩn nôn lên người ngài thì không hay. “
“Đừng ngại.” Tiêu Mặc cười vô cùng hòa nhã: “Nếu thế, e rằng Trẫm sẽ lại bất cẩn chặt đứt tay hoàng hậu, hoặc là bất cẩn cho hoàng hậu vài roi.”
A, đe dọa, trần trụi. Đe dọa không hề che giấu! Nhưng mà, nàng cũng chỉ có thể để cho hắn đe dọa, không làm được gì cả… Nóng quá! Chẳng lẽ dược hiệu bắt đầu phát tác? Nhất định phải nhanh chóng rời đi!
“Hoàng hậu cảm giác bây giờ thế nào?” Tiêu Mặc mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu: “Ăn bánh đậu xanh có xuân dược, hẳn là bắt đầu phát tác rồi.”
“Ngươi… Ngươi đã biết hết?” Hạ Lan Phiêu hỏi, không thể tin được.
Hạ Lan Phiêu sững sờ nhìn Tiêu Mặc, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác sợ hãi khó hiểu. Thời gian trôi qua từng phút một, nàng cảm thấy cơ thể càng ngày càng đuối, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ. Một luồng nhiệt lan tràn toàn thân, nàng cảm giác như cả người đang bị đốt cháy, chỉ muốn cởi hết quần áo vướng víu.
“Nóng quá…” Hạ Lan Phiêu thấp giọng nỉ non: “Buồn ngủ quá…”
“Nếu muốn ngủ, thì cứ ngủ đi.”
Ngay sau đó, ý thức hoàn toàn mơ hồ.
Trong cơn mộng mị, Hạ Lan Phiêu cảm thấy bầu trời dường như bắt đầu đổ mưa, khiến cho cả người đều ướt sũng; cô rầu rĩ vặn vẹo thân mình, rồi lại cảm giác có một tảng đá to đang đè lên thân thể cô, nặng trĩu khiến cô thở không nổi. Tảng đá này thật làm cho người ta chán ghét, còn có thể mở miệng nói chuyện: “Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc ngươi muốn gì?”
“Tôi muốn, rời đi.” Trước khi mất đi ý thức, Hạ Lan Phiêu đờ đẫn nói ra.
Hạ Lan Phiêu ngỡ ngàng nhìn Tử Vi đau đớn cuộn chặt mình lại, nhẹ nhàng nắm bàn tay lạnh như băng của cô. Cả người Tử Vi run lên, chật vật nhìn Hạ Lan Phiêu, mỉm cười khó khăn: “Nương nương, nô tỳ không sao.”
“Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?”
“Chỉ là độc phát thôi… Nương nương yên tâm, chỉ cần nhẫn nhịn chịu đựng là sẽ qua. Chỉ cần, chịu đựng...... một chút…”
Điệu cười của Tử Vi tươi đẹp như thế, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy tính mạng của nàng ấy đang rời đi từng chút một. Nàng ôm chặt lấy Tử Vi, còn Tử Vi vẫn tiếp tục mỉm cười:
“Nương nương, chắc chắn nô tỳ có thể chịu đựng được. Mỗi tháng đều phát tác vài lần, nương nương có thể chịu, Tử Vi cũng có thể chịu.”
“Mỗi tháng… Phát tác?”
“Đúng vậy. Nếu không có giải dược của thánh thủy, chỉ cần phát tác hai lần thế này sẽ chết. Tử Vi đã phát tác một lần rồi, khoảng cách với lần sau hẳn là không còn xa nữa… Cũng có thể, hôm nay sẽ chết…”
Tử Vi khó khăn mỉm cười, khó khăn hít thở, dường như chỉ một giây nữa sẽ chết đi.
“Tức là…”
“Hiểu rồi. Tử Vi, ta sẽ không để cho ngươi chết. Ngươi nhất định phải kiên cường sống sót.”
Cả đêm, Hạ Lan Phiêu canh giữ bên giường Tử Vi. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nhễ nhại mồ hôi của Tử Vi, nhìn lọ thuốc trong lòng, cuối cùng hạ quyết tâm. Quyết định này, khiến nàng đau đớn đến cùng cực, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác.
“Không ngờ ngày này cũng tới… Ha ha. Dù có trốn tránh, dù cho gắng hết sức để bản thân rời xa mọi chuyện, nhưng ai cho phép ta làm vậy. Trượng phu của ta hạ độc ta, phụ thân ta hạ độc ta, mà hai người họ đều muốn giết chết lẫn nhau… Ta là cái gì? Trong lòng họ, ta là cái gì? Một kẻ có thể thỏa mãn mong muốn của họ. Một thứ công cụ phục vụ cho danh vọng? Muốn ta sinh thì sinh, muốn ta chết thì chết? Ta là cái gì!”
Hạ Lan Phiêu cuộn chặt mình lại, âm thầm khóc trong bóng đêm. Nàng sợ hãi như thế, bất lực như thế, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác.
Long Khiếu điện.
Trong bể nước nóng làm từ ngọc trắng mỡ cừu, một thân hình cao lớn đang ngâm mình trong nước. Tiêu Mặc để mái tóc đen tuyền lay động trong làn nước, nhắm mắt lại hưởng thụ nước suối ấm áp, cũng hưởng thụ sự dễ chịu hiếm có.
Ba ngày trước, hắn phái sát thủ giết chết Hạ Lan Lâm - con trai cả của Hạ Lan Thụy, gã quý công tử nhìn vào thì tưởng gầy gò yếu ớt nhưng không việc ác nào không làm. Nơi Hạ Lan Lâm chết, là thanh lâu hắn thường đến nhất, thủ pháp dứt khoát, ngay cả quan phủ cũng không hề hoài nghi. Tuy vậy, hắn biết lão cáo già Hạ Lan Thụy kia chắc chắn biết được là hắn ra tay. Chắc chắn.
Thật thú vị. Hạ Lan Thụy hẳn sẽ rất tức giận, hẳn là sẽ ra tay với hắn. Không biết sẽ là ám sát, hay là trực tiếp khởi binh? Biết đâu, cuối cùng sẽ không nhịn được mà đi ngược lại lời thề, giết chết hắn. Tiêu Mặc thầm nghĩ.
“Hoàng thượng.” Một cung nữ nào đó sợ hãi dừng lại bên người Tiêu Mặc, hai con mắt gần như không dám mở.
“Hửm?”
“Hoàng hậu nương nương cầu kiến.”
“Nàng?” Tiêu Mặc ngẩn ra, từ trong nước đứng dậy: “Được, để nàng vào. Thay quần áo cho Trẫm.”
Thân hình Tiêu Mặc từ từ đứng lên khỏi bể nước nóng, bọt nước bắn ra từ cơ thể cường tráng của hắn, da thịt hắn cũng hơi ửng đỏ vì ngâm trong nước nóng. Cung nữ đỏ mặt lau người cho hắn, choàng long bào vàng cho hắn, nhưng hắn lại xua tay: “Không cần mặc triều phục. Mặc áo ngủ là được rồi.”
“Dạ, Hoàng thượng.”
Khi Hạ Lan Phiêu mang quyết tâm vì nghĩa diệt thân đi đến tẩm cung của Tiêu Mặc, trời đã sập tối. Nàng ngoan ngoãn theo sau cung nữ, đi tới tẩm cung của Tiêu Mặc, hít sâu một hơi, đang định quỳ xuống, lại bị một bàn tay to nắm lấy cổ tay.
“Hoàng hậu chớ nên đa lễ. Muộn thế này rồi, không biết hoàng hậu tìm Trẫm có việc quan trọng gì?”
“Thần thiếp… Thần thiếp đến xem Hoàng thượng đã ngủ chưa…”
“Trẫm chưa ngủ.”
“Vậy thì, tiện thể ăn đồ ăn đêm thần thiếp mang đến nhé… Thần thiếp có mang theo bánh đậu xanh, canh hạt sen, đều rất ngon!” Nhưng mà đều hạ dược…
“Được. Nếu hoàng hậu đã vất vả tâm sức, Trẫm nhất định phải nếm thử. Thế nhưng, sao hoàng hậu không ngẩng đầu lên cho Trẫm nhìn thử?”
Hả?
Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, sau đó cằm dưới của nàng đã bị nắm, đầu cũng bị bắt buộc ngẩng lên. Trong khoảnh khắc ngẩng đầu, nàng ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt mình, gần như quên cả hít thở.
Hắn… là Tiêu Mặc? Là tên ác quỷ Tiêu Mặc kia? Vì cái khỉ gì mà hắn có thể đẹp trai đến thế này? ಠ_ಠ
Tiêu Mặc ở trước mặt nàng rõ ràng là vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt. Làn da trắng nõn của hắn do mới tắm xong mà thoáng ửng đỏ, sắc mặt tựa như trái táo trắng trẻo khỏe khoắn. Trường bào màu đen làm cho nước da hắn càng có vẻ trắng nõn hơn, mà khuôn mặt bình thản, bờ môi mỏng, khuôn ngực để trần một nửa khiến hắn trông thật mê người. Hạ Lan Phiêu trợn mắt há mồm nhìn hắn, nhìn phu quân trên danh nghĩa của mình, quên luôn cả ngón tay hắn đang nắm khuôn mặt tròn trĩnh của mình.
“Hoàng hậu?” Giọng điệu hoài nghi, có mùi nguy hiểm.
“Hoàng thượng ngài thật đẹp trai. Không không, ý thần thiếp là…”
“Ăn cơm đi. Trẫm đói bụng.” Tiêu Mặc bất chợt buông tay ra.
Tiêu Mặc chống một bên đầu, không nói lời nào nhìn Hạ Lan Phiêu đỏ mặt, hai tay run rẩy đặt từng món lót dạ trong hộp thức ăn lên bàn, trong mắt chất đầy những cảm xúc mơ hồ. Hạ Lan Phiêu cố kiềm chế tâm trạng hoảng loạn của mình, lấy ra một cái bánh đậu xanh đứa đến bên môi Tiêu Mặc, cười nịnh nọt nói: “Hoàng thượng, xin mời nếm thử bánh đậu xanh.”
“Không vội.”
Tiêu Mặc đột nhiên vươn một tay kéo Hạ Lan Phiêu vào lòng. Hạ Lan Phiêu không thể ngờ sẽ xảy ra chuyện này, nhất thời chưa kịp đứng vững, thì đã ngồi vững vàng trên đùi Tiêu Mặc. Tiếp xúc gần gũi với Tiêu Mặc như thế này khiến cho con tim nàng như sắp nhảy vọt ra ngoài, còn Tiêu Mặc nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng: “So với bánh đậu xanh, Trẫm còn muốn ăn hoàng hậu hơn đấy.”
Ăn cái đầu quỷ nhà ngươi! Đừng có giở cái trò hù dọa trẻ con! Tuy, khụ, là ta chủ động đến quyến rũ ngươi…
“Hoàng hậu cuối cùng cũng không thể chờ đợi được, đúng không?” Tiêu Mặc cười khẽ cắn lên vành tai Hạ Lan Phiêu: “Nếu thế, Trẫm nhất định sẽ thỏa mãn ngươi. Ăn một miếng bánh đậu xanh, nào.”
Tiêu Mặc nói xong, bất ngờ đặt chiếc bánh đậu xanh biếc thơm ngon lên môi Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt yêu chiều. Hạ Lan Phiêu ngẩn ra, không cách nào động mồm vào cái bánh đậu xanh đã bị hạ dược, đành phải ngượng ngùng cười: “Cái này vốn là thần thiếp chuẩn bị cho Hoàng thượng, hay là Hoàng thượng ăn đi.”
“Trẫm thích nhìn ngươi ăn hơn.”
Tiêu Mặc dịu dàng nhìn Hạ Lan Phiêu, nhưng trong mắt tràn đầy sự đe dọa. Cánh tay hắn chặn ngang thắt lưng Hạ Lan Phiêu, trượt trên bắp đùi nàng, phả ra hơi thở nóng hổi quẩn quanh lỗ tai nàng.
Có lẽ do mới tắm xong, nhiệt độ cơ thể Tiêu Mặc cao hơn bình thường. Bàn tay to của hắn truyền đến hơi ấm khiến người ta nóng rực, hương sen thơm mát lại ập tới lần nữa. Đầu tóc phía sau người hắn rối tung, khuôn ngực lộ ra một nửa, con mắt trong suốt, toàn thân mang vẻ quyến rũ, đẹp lạ kỳ biết chừng nào. Khuôn mặt Hạ Lan Phiêu hơi hơi co giật theo bản năng, chỉ cảm thấy không khí xung quanh loãng đi rất nhiều, đến cả hít thở cũng khó khăn.
“Hoàng thượng, thần thiếp đột nhiên thấy hơi khó chịu, thần thiếp muốn về cung trước.”
“Nếu đã tới, thì hãy nán lại lúc nũa. Hoàng hậu không ăn bánh đậu xanh, là bởi vì nó bị hạ thứ gì không nên hạ sao?”
Tiêu Mặc ngắm nghĩa miếng bánh đậu xanh trong tay, cười khanh khách nhìn Hạ Lan Phiêu, tay nắm chặt, hàm ý cảnh cáo trong mắt càng dày đặc hơn. Hạ Lan Phiêu giật mình, vội vàng " a, ực ", một hơi nuốt luôn bánh đậu xanh vào trong bụng, cười nịnh nọt:
“sao có thể chứ? Nếu như thật sự có độc, thần thiếp cũng không dám ăn, nhưng mà không? Hoàng thượng, sắc trời đã tối, thần thiếp không quấy rầy ngài nghỉ ngơi, thần thiếp xin cáo lui.”
Hạ Lan Phiêu đứng lên, vọt ra phía ngoài cửa, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm được một nơi nào đó nhổ chỗ bánh đậu xanh chết tiệt kia ra. Song, Tiêu Mặc từ phía sau vòng qua thắt lưng của nàng, ôm chặt nàng vào lòng. Sau lưng Hạ Lan Phiêu dán lên vòm ngực rộng dày của Tiêu Mặc, hai tay Tiêu Mặc lại siết chặt lấy vòng ôm, khiến nàng không cựa quậy được chút nào.
“Hoàng thượng, thần thiếp thấy đầu hơi choáng váng, ngộ nhỡ bất cẩn nôn lên người ngài thì không hay. “
“Đừng ngại.” Tiêu Mặc cười vô cùng hòa nhã: “Nếu thế, e rằng Trẫm sẽ lại bất cẩn chặt đứt tay hoàng hậu, hoặc là bất cẩn cho hoàng hậu vài roi.”
A, đe dọa, trần trụi. Đe dọa không hề che giấu! Nhưng mà, nàng cũng chỉ có thể để cho hắn đe dọa, không làm được gì cả… Nóng quá! Chẳng lẽ dược hiệu bắt đầu phát tác? Nhất định phải nhanh chóng rời đi!
“Hoàng hậu cảm giác bây giờ thế nào?” Tiêu Mặc mỉm cười nhìn Hạ Lan Phiêu: “Ăn bánh đậu xanh có xuân dược, hẳn là bắt đầu phát tác rồi.”
“Ngươi… Ngươi đã biết hết?” Hạ Lan Phiêu hỏi, không thể tin được.
Hạ Lan Phiêu sững sờ nhìn Tiêu Mặc, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác sợ hãi khó hiểu. Thời gian trôi qua từng phút một, nàng cảm thấy cơ thể càng ngày càng đuối, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ. Một luồng nhiệt lan tràn toàn thân, nàng cảm giác như cả người đang bị đốt cháy, chỉ muốn cởi hết quần áo vướng víu.
“Nóng quá…” Hạ Lan Phiêu thấp giọng nỉ non: “Buồn ngủ quá…”
“Nếu muốn ngủ, thì cứ ngủ đi.”
Ngay sau đó, ý thức hoàn toàn mơ hồ.
Trong cơn mộng mị, Hạ Lan Phiêu cảm thấy bầu trời dường như bắt đầu đổ mưa, khiến cho cả người đều ướt sũng; cô rầu rĩ vặn vẹo thân mình, rồi lại cảm giác có một tảng đá to đang đè lên thân thể cô, nặng trĩu khiến cô thở không nổi. Tảng đá này thật làm cho người ta chán ghét, còn có thể mở miệng nói chuyện: “Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc ngươi muốn gì?”
“Tôi muốn, rời đi.” Trước khi mất đi ý thức, Hạ Lan Phiêu đờ đẫn nói ra.
Tác giả :
Hồ Tiểu Muội