Lãnh Độc Thiên Tài Đại Tiểu Thư
Chương 23: Một hồi tranh đấu (2)
Tiếng nói đó là của một nam nhân mặc thanh y, đi đầu bước vào tửu lâu, đứng phía sau là năm nam nhân nữa, mỗi người có một khí chất riêng nhưng đặc biệt nhất là nam nhân đi ở giữa, trên người mặc hắc bào, mày kiếm mũi cao, khuôn mặt hoàn mỹ hơn thiên tiên, quanh thân tỏa ra khí chất ngạo thị thiên địa. Nam nhân này là người mà Hách Thi Họa đã để lại một viên dược bên người, không ngờ đến bây giờ vẫn sống sót.
Hách Thi Họa đang cảm thấy ngạc nhiên thì thấy Tiểu Bạch im lặng khác thường, vật nhỏ này không phải là sợ bị nam nhân đó bắt chứ. Với Hách Thi Họa, trước đây có thể Tiểu Bạch là của nam nhân đó nhưng nàng đã lấy được Tiểu Bạch, vậy giờ nó là của nàng.
Năm nam nhân vây quanh nam nhân mặc hắc bào mà tiến vào, có lẽ là tùy tùng, xung quanh mỗi người đều có sự lạnh lùng kèm theo khí chất vương giả làm mọi người không tự chủ nhường đường, đoàn người tiến vào vị trí trung tâm mà ngồi xuống.
"Sao, không đấu giá nữa?" bỗng nhiên một tiếng nói lạnh lùng đầy ngạo nghễ vang lên, đó là tiếng của nam nhân mặc hắc bào.
Mọi người bây giờ mới sực tỉnh sau sự xuất hiện của nam nhân mặc hắc bào, bắt đầu nhao nhao để xem cuộc tranh đấu của hiệu trưởng học viện Thiên Linh và nam nhân mặc hắc bào.
"Mười lăm vạn lượng hoàng kim" Cổ Tư Sai thấy một màn như vậy nhưng vẫn kiên trì đấu giá túi càn khôn cho Hách Thi Họa.
Nam nhân mặc thanh y lại tiếp tục nói: "Ba mươi vạn lượng hoàng kim"
"Bốn mươi vạn lượng hoàng kim" Cổ Tư Sai vừa đấu giá vừa quay sang trấn an Hách Thi Họa: "Nha đầu, ta sẽ giành nó về cho con"
Hách Thi Họa thụ sủng nhược kinh(*) đối với sự chân thành của Cổ Tư Sai đồng thời cũng thấy một tia vui vẻ trong lòng.
(*): được sủng ái mà kinh sợ
"Lão già, tài lực của ngươi không thắng được hắn" Hách Thi Họa tự biết, dựa vào khí chất của nam nhân mặc hắc bào, nếu không chiếm được có khi sẽ đoạt bằng được, nàng không cần phải liều mạng mình vì một cái túi càn khôn.
"Nhưng ta đã hứa tặng cho con"
"Ta không cần thứ đó nữa"
"Vậy được rồi, về học viện ta sẽ tặng cho con thứ khác." Thấy sự kiên định của Hách Thi Họa, Cổ Tư Sai cũng không tiếp tục cố chấp.
"Bốn mươi vạn lượng hoàng kim lần thứ nhất"
"Bốn mươi vạn lượng hoàng kim lần thứ hai"
"Bốn mươi vạn lượng hoàng kim lần thứ ba. Vậy túi càn khôn thuộc về vị tiên sinh này" người dẫn chương trình xác nhận lần cuối rồi trao túi càn khôn cho nam nhân mặc thanh y.
"Chủ nhân" ngay lập tức túi càn khôn được dâng lên cho nam tử mặc hắc bào.
Nam tử mặc hắc bào nhận lấy, quay người bước đi, trước khi đi quay lại nhìn thẳng vào Hách Thi Họa, đôi mắt thâm sâu không thấy đáy.
Mọi người không chú ý nhưng nam tử mặc bạch y gần đó lại thấy được nên dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn Hách Thi Họa. Không sai, nàng nhìn rõ được nó là sát khí. Hách Thi Họa buồn bực trong lòng, nàng đâu có chọc gì hắn chứ.
Hôm qua không đăng, hôm nay là chương dài hơn nhé
Hách Thi Họa đang cảm thấy ngạc nhiên thì thấy Tiểu Bạch im lặng khác thường, vật nhỏ này không phải là sợ bị nam nhân đó bắt chứ. Với Hách Thi Họa, trước đây có thể Tiểu Bạch là của nam nhân đó nhưng nàng đã lấy được Tiểu Bạch, vậy giờ nó là của nàng.
Năm nam nhân vây quanh nam nhân mặc hắc bào mà tiến vào, có lẽ là tùy tùng, xung quanh mỗi người đều có sự lạnh lùng kèm theo khí chất vương giả làm mọi người không tự chủ nhường đường, đoàn người tiến vào vị trí trung tâm mà ngồi xuống.
"Sao, không đấu giá nữa?" bỗng nhiên một tiếng nói lạnh lùng đầy ngạo nghễ vang lên, đó là tiếng của nam nhân mặc hắc bào.
Mọi người bây giờ mới sực tỉnh sau sự xuất hiện của nam nhân mặc hắc bào, bắt đầu nhao nhao để xem cuộc tranh đấu của hiệu trưởng học viện Thiên Linh và nam nhân mặc hắc bào.
"Mười lăm vạn lượng hoàng kim" Cổ Tư Sai thấy một màn như vậy nhưng vẫn kiên trì đấu giá túi càn khôn cho Hách Thi Họa.
Nam nhân mặc thanh y lại tiếp tục nói: "Ba mươi vạn lượng hoàng kim"
"Bốn mươi vạn lượng hoàng kim" Cổ Tư Sai vừa đấu giá vừa quay sang trấn an Hách Thi Họa: "Nha đầu, ta sẽ giành nó về cho con"
Hách Thi Họa thụ sủng nhược kinh(*) đối với sự chân thành của Cổ Tư Sai đồng thời cũng thấy một tia vui vẻ trong lòng.
(*): được sủng ái mà kinh sợ
"Lão già, tài lực của ngươi không thắng được hắn" Hách Thi Họa tự biết, dựa vào khí chất của nam nhân mặc hắc bào, nếu không chiếm được có khi sẽ đoạt bằng được, nàng không cần phải liều mạng mình vì một cái túi càn khôn.
"Nhưng ta đã hứa tặng cho con"
"Ta không cần thứ đó nữa"
"Vậy được rồi, về học viện ta sẽ tặng cho con thứ khác." Thấy sự kiên định của Hách Thi Họa, Cổ Tư Sai cũng không tiếp tục cố chấp.
"Bốn mươi vạn lượng hoàng kim lần thứ nhất"
"Bốn mươi vạn lượng hoàng kim lần thứ hai"
"Bốn mươi vạn lượng hoàng kim lần thứ ba. Vậy túi càn khôn thuộc về vị tiên sinh này" người dẫn chương trình xác nhận lần cuối rồi trao túi càn khôn cho nam nhân mặc thanh y.
"Chủ nhân" ngay lập tức túi càn khôn được dâng lên cho nam tử mặc hắc bào.
Nam tử mặc hắc bào nhận lấy, quay người bước đi, trước khi đi quay lại nhìn thẳng vào Hách Thi Họa, đôi mắt thâm sâu không thấy đáy.
Mọi người không chú ý nhưng nam tử mặc bạch y gần đó lại thấy được nên dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn Hách Thi Họa. Không sai, nàng nhìn rõ được nó là sát khí. Hách Thi Họa buồn bực trong lòng, nàng đâu có chọc gì hắn chứ.
Hôm qua không đăng, hôm nay là chương dài hơn nhé
Tác giả :
Yêu Tử Dy Quai