Lãnh Đế Cuồng Thê
Chương 99: Chua cay mặn ngọt đắng!
Hạ nhân đến truyền tin nhìn vẻ mặt tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) của đại thiếu gia, kiên trì nói: “Đúng vậy, Thái tử điện hạ và mấy vị hoàng tử điện hạ đều đến đây.”
“Đã biết, ngươi đi xuống đi.”
Bách Lý Tiêu khoát tay áo, ý cười bên môi trở nên lãnh mị (lạnh lùng + quỷ mị).
Đại sư phụ ở trù phòng (phòng bếp) đi đến bên cạnh hắn, hỏi: “Thiếu gia, cái khác giao cho chúng ta đi?”
Bách Lý Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Khách quý tiến đến, ta có thể nào không tự mình xuống bếp đây?”
Đại sư phụ lắc lắc đầu, nhìn nụ cười của đại thiếu gia, hy vọng hôm nay mấy người Thái tử điện hạ sẽ rất hối hận nha.
......
Nhà ăn.
Mọi người ngồi vây quanh bên cạnh một cái bàn ăn dài làm bằng gỗ lim đủ để chứa hai mươi người, vừa cười vừa nói.
Bách Lý Phượng Vũ cướp ngồi ở bên người Nạp Lan Yên, lúc này đang ôm cánh tay của nàng cười đến vô cùng nhu thuận: “Bằng hữu ~ buổi chiều ngươi có còn việc khác hay không? Ngoài nghe gia gia giảng này nọ.”
“Có việc, không rảnh.”
Trả lời nàng không phải Nạp Lan Yên, mà là Lãnh Thiếu Diệp ngồi ở bên kia nàng.
Bách Lý Phượng Vũ phồng má trừng hắn: “Ta đang hỏi bằng hữu của ta.”
Lãnh Thiếu Diệp nhìn cũng chưa nhìn Tiểu Phượng Vũ, nói với Nạp Lan Yên: “Vợ, buổi chiều phải đi một chuyến đến thiên lao.”
Nạp Lan Yên vốn đang dở khóc dở cười vẻ mặt thoáng cái liền biến đổi: “Ngày hôm qua vị kia?”
“Ừ, nháo muốn gặp nàng đấy.” Lãnh Thiếu Diệp hơi có chút nghiền ngẫm ngoéo khóe miệng một cái, “Vợ, nàng nói nàng ta tìm nàng làm gì?”
Thân là Lan Vân quốc Thái tử, hiện tại nàng nhưng thật ra không vội đi ra ngoài, ngược lại vội vã muốn gặp vợ hắn, cũng không biết trong hồ lô muốn làm cái gì.
“Mặc kệ nàng muốn gì, còn có thể lật trời hay sao?” Nạp Lan Yên nhếch đôi môi đỏ mọng lên, tầm mắt đảo qua, nhìn thấy ngoài cửa Bách Lý Tiêu đi đến, đi theo phía sau hắn là một loạt nha hoàn xinh đẹp tay bưng khay, trên từng cái mâm đều bày đầy thức ăn tinh xảo sắc hương vị đều đủ.
Bách Lý Tiêu phân phó các nàng chia thức ăn, ngoéo khóe miệng một cái với nhóm hoàng tử điện hạ nhìn hắn với vẻ vui sướng khi người gặp họa: “Hy vọng hôm nay các vị điện hạ có thể vừa lòng.”
Rõ ràng là giọng điệu ôn hòa, lại như thế nào nghe cũng có một loại cảm giác ăn xong là có thể đi tìm cái chết.
Lãnh Thiếu Lân nhẹ nhàng lay động chiết phiến (quạt giấy) ở trước ngực, nghe vậy sang sảng cười: “A Tiêu tự mình xuống bếp, hôm nay bản cung cần phải mở rộng cái bụng để ăn nha.”
“Đúng vậy đúng vậy, có thể ăn được đồ ăn Tiêu thiếu tự tay làm, đời này thật sự là đáng giá!” Lãnh Thiếu Kỳ cũng híp lại con ngươi cười đến vô cùng vui vẻ, trước đây hắn cũng không bị người này chỉnh không ít, hiện tại cuối cùng có thể đến xem trò cười, trong lòng kia vô cùng đắc ý nha!
Lãnh Thiếu Nhàn lặng lẽ sờ sờ cái mũi, không hiểu sao có chút lo lắng, hôm nay nếu đại biểu ca này của hắn không làm chuyện gì đó phỏng chừng mới kỳ quái đi?
Quả nhiên.
Tất cả đồ ăn trên bàn đều vô cùng mỹ vị, nhưng khi Lãnh Thiếu Nhàn vừa và miếng cơm vào trong miệng, suýt nữa một ngụm phun ra ngoài, cứng rắn nghẹn ở miệng hồi lâu, làm toàn bộ mặt đều nghẹn thành màu đỏ.
Lại nhìn sắc mặt của đại ca Lãnh Thiếu Lân và ngũ đệ Lãnh Thiếu Kỳ cũng không đẹp hơn hắn một chút nào, ở trong lòng yên lặng chảy xuống hai hàng lệ.
Đại biểu ca, ngày thường thích chọc giận ngươi chỉ có đại ca và ngũ đệ thôi, vì sao bọn nhị ca tam ca cửu đệ ngươi đều buông tha, lại cứ tính hắn vào!
Chưa từng nghĩ đến, một ngụm cơm thế nhưng có thể đồng thời ăn được năm loại mùi vị chua cay mặn ngọt đắng bưu hãn đến cực điểm!
Ba người mặt như gan heo, nghẹn hồi lâu, lại nghẹn không nuốt xuống, hung hăng trừng mắt với Bách Lý Tiêu một cái, liền xoay người chạy vội ra ngoài.
Nếu không ói ra gì đó trong miệng, bọn họ sẽ bị một ngụm cơm này độc chết......
“PHỐC...”
Bách Lý Phượng Vũ là người đầu tiên không nín được bật cười, mặt mày hớn hở chỉ còn kém vỗ bàn, cơm của đại ca là dễ ăn chực như vậy sao? Thái Tử bọn hắn bị chỉnh nhiều lần như vậy như thế nào vẫn còn dám xuống tay với đại ca của nàng?
“Cười gì vậy, chú tâm ăn cơm đi.” Bách Lý Tiêu cười khẽ liếc nàng một cái, sau đó nhún vai cười cười với mọi người đang dùng ánh mắt kinh nghi (kinh ngạc + nghi hoặc) nhìn hắn, “Giống như có mấy phần cơm đồ gia vị bỏ nhiều hơn chút ít, không có ý tứ....”
Mọi người khẽ co rút khóe miệng, lại nói ở bên trong cơm còn phải bỏ đồ gia vị gì?
“Hồ đồ.” Bách Lý Hồng Đức trừng mắt nhìn đại tôn tử nhà mình, ngày thường hồ đồ cũng thôi đi, dù sao hôm nay tất cả mọi người ở đây, tiểu tử này vẫn là một chút thiệt thòi cũng không ăn, cũng không biết giống tính cách của ai.
Bách Lý Tiêu nghiêm túc gật đầu một cái: “Ừ, lát nữa ta sẽ xin lỗi bọn hắn.”
Ba người Lãnh Thiếu Lân chạy ra ói vừa đi vào liền nghe được câu này, cắn răng, người này, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn hắn không chỉnh lại không được!
Bách Lý Tiêu nhìn thấy bọn hắn tiến đến, xác thực đứng lên nói xin lỗi, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập thần sắc nghiêm túc: “Thái tử điện hạ, Tứ điện hạ, Ngũ điện hạ, không nghĩ tới đã bỏ nhiều hơn chút gia vị, nhưng mà các người nhất định là sẽ không trách ta đâu, ta biết rõ.”
—— Ngươi biết cái đếch gì!
Lãnh Thiếu Lân phun ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Đúng vậy, sẽ không trách ngươi đâu, hôm nào chúng ta đi Giác Đấu Trường (sân thi đấu) chơi một chút là được rồi.”
Không trách ngươi, có thể, đến đánh một trận!
Bách Lý Tiêu không sao cả nhún nhún vai, dáng tươi cười sạch sẽ, không thấy một chút tà khí như lúc đầu nào: “Thái tử điện hạ hẹn thời gian là được.”
Người Lãnh gia đều là bao che khuyết điểm từ trong xương, nhưng đối với... tranh đấu giữa Thái tử điện hạ và Bách Lý Tiêu giống như là mỗi một người đều là ôm tâm tình xem cuộc vui, xem vô cùng vui vẻ.
Nhìn một màn này, Nạp Lan Yên không hiểu sao lại nghĩ tới một đoạn đối thoại đặc biệt lưu hành trước kia.
“Hẹn sao?”
“Hẹn.”
A... Phì!
Nàng nghĩ vớ vẩn gì thế!
“Ha ha ha, tốt rồi, mấy vị điện hạ nhanh ngồi xuống đi, ta đã kêu người đổi cơm cho các ngươi rồi, ăn cơm ăn cơm.” Bách Lý lão gia tử cười đến râu ria đều khẽ rung rung, mấy tên tiểu tử này không hổ là đệ tử ưu tú của Liệt Diễm, mỗi một người đều rất tốt đấy!
Ba người Lãnh Thiếu Lân ngồi xuống, mọi người chính thức vào bữa cơm.
Nạp Lan Yên múc chén chè xanh, đặt vào trong tay Lãnh Thiếu Diệp.
Lãnh Thiếu Diệp cùng lúc gắp cá, đưa cho Nạp Lan Yên trước, không quên cẩn thận gỡ xương cá ra.
Ngồi ở đối diện bọn họ, là Lãnh Thiếu Kỳ và Lãnh Thiếu Nhàn một lần nữa ngồi xuống, không thể tránh khỏi chú ý tới chi tiết nhỏ chuyên hành hạ con chó ba mươi năm.
Hai thanh niên vừa hưởng qua ngọt bùi cay đắng mặn, sau khi cố gắng hết sức mới có cơm, lại bị rót mật đường vào trên vết thương, không ngọt, ngược lại còn hành hạ.
(lee: cái đoạn kia nói, hành động của anh Diệp mí chị Yên ngọt ngào như mật đường nhưng lại hành hạ hai người chưa biết yêu đương gì kia, rõ ràng là mật ngọt lại hành hạ bọn họ.)
Món ăn ngon.
Vượt qua món ăn ngon hạng nhất.
Trách không được Tiểu Phượng Vũ ngày ngày khen đại ca của nàng nấu cơm ăn ngon.
Nạp Lan Yên nhai cơm thơm mềm ngon miệng, một thân trù nghệ của Bách Lý Tiêu này có thể sánh vai cùng Hắc Thần nhà bọn họ.
Tam gia tiến đến bên tai nàng, thấp giọng cười nói: “Buổi tối ăn lẩu.”
Nạp Lan Yên hai mắt sáng ngời: “Tốt! Lại để cho Lam Thanh bọn họ đi chuẩn bị thức ăn, buổi tối ta làm nồi lẩu ăn!”
Chỉ là, khóe miệng của Tam gia mới vừa giơ lên một chút, đã thấy Bách Lý Phượng Vũ ghé sát vào Nạp Lan Yên, trừng mắt nhìn, lặng lẽ nói ra: “Nồi lẩu là cái gì? Ăn ngon không? Bằng hữu, bằng hữu, cũng dẫn ta ăn có được hay không ~ “
Nạp Lan Yên nhìn Tam gia.
Bách Lý Phượng Vũ cũng nhìn Tam gia.
Tam gia tiếp nhận hai đạo ánh mắt sáng trong, thầm muốn nâng trán.
..........
Tuy Thái tử điện hạ lén bị thiệt thòi, nhưng cũng như những người khác đều là vùi đầu lớn ăn nhanh.
Dù sao tiểu tử Bách Lý Tiêu này khó có khi xuống bếp, không ăn đủ vốn sao có thể đi?
Tổng thể mà nói, một bữa cơm, xem như ở nhà.
Sau bữa cơm trưa, Bách Lý lão gia tử vốn còn muốn lôi kéo Nạp Lan Yên tiếp tục giảng trân tang của hắn, nhưng nghe nói buổi chiều bọn họ có việc nên đành thôi, phất phất tay: “Yên nha đầu, trở về chào hỏi với gia gia con, nói ngày mai ta đi tìm hắn đánh cờ.”
Nạp Lan Yên cười gật đầu: “Không có vấn đề.”
Bách Lý Phượng Vũ chớp chớp mắt to, muốn cùng đi, lại biết rõ bằng hữu khẳng định có chính sự, chỉ có thể lôi kéo tay của nàng lay lay: “Bằng hữu ~ buổi chiều ta muốn đi chỗ đó với ngươi nha!!!.” (lee: ăn lẩu á:v)
Nạp Lan Yên sờ lên tóc của nàng: “Được.”
Cáo biệt xong với mọi người, Nạp Lan Yên và Lãnh Thiếu Diệp dẫn đầu rời đi.
Sau khi bọn họ rời khỏi, Bách Lý Tiêu và các huynh đệ Lãnh gia cũng cùng nhau rời đi, nhìn phương hướng, hẳn là Giác Đấu Trường không thể nghi ngờ.
Bách Lý Phượng Vũ nhìn bóng lưng của bọn họ, chậc chậc lắc đầu, Thái tử điện hạ mà đánh với đại ca... bề ngoài giống như mỗi lần đều không thắng đi?
Tuy rằng rất muốn cùng đi lên xem một chút đùa giỡn, nhưng Bách Lý Phượng Vũ ôm Linh thú đản Xích Hỏa Điêu (trứng linh thú chồn đỏ) trong ngực hung hăng hôn một cái, nàng sớm đã không thể chờ đợi được muốn ấp trứng Tiểu Xích Hỏa Điêu này rồi!
Liệt Diễm Thiên Lao, âm u ẩm ướt.
Lan Vân Thái tử một bộ áo tím ngồi ở nơi hẻo lánh, mặc dù ở nơi khó có thể nhẫn nại này, lại vẫn ngồi được thẳng tắp như trước, tử sa (lụa mỏng màu tím) che mặt, vẻn vẹn lộ ra một đôi mắt dễ thương hơi có vẻ mệt mỏi.
Mà ở bên cạnh nàng mấy tên Linh Sư cao thủ sắc mặt đã không thể dùng khó coi để hình dung, quả thực là đen như huyền thiết, hơn nữa còn có khuynh hướng càng ngày càng đen.
Vị Tiên Thiên cao thủ kia nhìn thoáng qua phía ngoài nhà lao vẫn không hề có động tĩnh gì như cũ, nhịn không được nghiến nghiến răng: “Điện hạ tự mình tìm bọn họ, lại vẫn không đến thả chúng ta đi ra ngoài! Điện hạ, Liệt Diễm quốc này quả thực không thể tha thứ!”
“Đánh, ngươi đánh không lại; đánh bạc, Bản điện đánh bạc không thắng.” Lan Vân Thái tử lạnh nhạt ngước mắt, phủi phủi bụi bặm bám bên trên ống tay áo, “Chơi xấu, cũng không chơi thắng người ta. Trước cứ như vậy ngây ngốc ở đây.”
“Thế nhưng là Điện hạ...”
Tiên Thiên cao thủ còn muốn nói thêm gì nữa, Lan Vân Thái tử đã khoát tay áo, dựa vào vách tường lạnh như băng, nhắm hai mắt lại.
Đúng lúc này, bên ngoài nhà lao mơ hồ truyền đến động tĩnh.
Lan Vân Thái tử Thúc Nhĩ Tĩnh mở mắt, mấy người khác cũng chuyển tầm mắt ra phía cửa.
Cửa lớn mở ra, hai đạo bóng dáng kề vai sát cánh đi vào.
Lãnh khốc tuấn mỹ, Hồng Y khuynh tuyệt.
Tiên Thiên cao thủ ngăn ở trước mặt Lan Vân Thái tử, rất có tư thế nếu không thả chúng ta ra ngoài ta cùng ngươi liều mạng đến cùng, “Liệt Diễm Chiến Vương, ngươi còn không mau thả Điện hạ của chúng ta....”
Lời còn chưa dứt, đã bị một cái tay ngọc thon thon ngăn cản.
Lan Vân Thái tử từ phía sau hắn vòng qua đi ra, một đôi mắt đẹp thẳng tắp rơi vào trên người Nạp Lan Yên, bỗng nhiên cười cười: “Không thể phủ nhận, Liệt Diễm ngọa hổ tàng long (đầm rồng hang hổ), là Bản điện ếch ngồi đáy giếng (hiểu biết hạn hẹp) rồi. Ngươi dám cùng Bản điện ta lại đổ một lần sao?”
Nạp Lan Yên khiêu mi: “Hả?”
“Ngươi thắng, Bản điện lập tức rời khỏi Liệt Diễm. Ngươi thua, theo Bản điện hồi Lan Vân, giúp ta đoạt quyền.”
Lan Vân Thái tử mỗi chữ mỗi câu nói ra, bốn chữ cuối cùng, càng là vô cùng kiên quyết.
Hôm nay Lan Vân đại loạn, hắn lại tới đây, chính là vì chuyện đoạt quyền.
Vốn định cùng Liệt Diễm Chiến Thần trong truyền thuyết kết làm phu thê, nhưng hành động lần này đã thất bại, cũng càng không có khả năng mang Vương gia một quốc gia về hỗ trợ.
Huống chi trải qua một hồi so đấu đổ thuật trước đó kia, Lan Vân Thái tử tin tưởng, người có thể ở sòng bạc bày mưu nghĩ kế, ở trong quyền lợi đấu đá chỉ có càng tốt hơn!
“Không có hứng thú.”
Sau khi Nạp Lan Yên nghe xong, ném ra ba chữ, gọn gàng mà linh hoạt.
“Đã biết, ngươi đi xuống đi.”
Bách Lý Tiêu khoát tay áo, ý cười bên môi trở nên lãnh mị (lạnh lùng + quỷ mị).
Đại sư phụ ở trù phòng (phòng bếp) đi đến bên cạnh hắn, hỏi: “Thiếu gia, cái khác giao cho chúng ta đi?”
Bách Lý Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười: “Khách quý tiến đến, ta có thể nào không tự mình xuống bếp đây?”
Đại sư phụ lắc lắc đầu, nhìn nụ cười của đại thiếu gia, hy vọng hôm nay mấy người Thái tử điện hạ sẽ rất hối hận nha.
......
Nhà ăn.
Mọi người ngồi vây quanh bên cạnh một cái bàn ăn dài làm bằng gỗ lim đủ để chứa hai mươi người, vừa cười vừa nói.
Bách Lý Phượng Vũ cướp ngồi ở bên người Nạp Lan Yên, lúc này đang ôm cánh tay của nàng cười đến vô cùng nhu thuận: “Bằng hữu ~ buổi chiều ngươi có còn việc khác hay không? Ngoài nghe gia gia giảng này nọ.”
“Có việc, không rảnh.”
Trả lời nàng không phải Nạp Lan Yên, mà là Lãnh Thiếu Diệp ngồi ở bên kia nàng.
Bách Lý Phượng Vũ phồng má trừng hắn: “Ta đang hỏi bằng hữu của ta.”
Lãnh Thiếu Diệp nhìn cũng chưa nhìn Tiểu Phượng Vũ, nói với Nạp Lan Yên: “Vợ, buổi chiều phải đi một chuyến đến thiên lao.”
Nạp Lan Yên vốn đang dở khóc dở cười vẻ mặt thoáng cái liền biến đổi: “Ngày hôm qua vị kia?”
“Ừ, nháo muốn gặp nàng đấy.” Lãnh Thiếu Diệp hơi có chút nghiền ngẫm ngoéo khóe miệng một cái, “Vợ, nàng nói nàng ta tìm nàng làm gì?”
Thân là Lan Vân quốc Thái tử, hiện tại nàng nhưng thật ra không vội đi ra ngoài, ngược lại vội vã muốn gặp vợ hắn, cũng không biết trong hồ lô muốn làm cái gì.
“Mặc kệ nàng muốn gì, còn có thể lật trời hay sao?” Nạp Lan Yên nhếch đôi môi đỏ mọng lên, tầm mắt đảo qua, nhìn thấy ngoài cửa Bách Lý Tiêu đi đến, đi theo phía sau hắn là một loạt nha hoàn xinh đẹp tay bưng khay, trên từng cái mâm đều bày đầy thức ăn tinh xảo sắc hương vị đều đủ.
Bách Lý Tiêu phân phó các nàng chia thức ăn, ngoéo khóe miệng một cái với nhóm hoàng tử điện hạ nhìn hắn với vẻ vui sướng khi người gặp họa: “Hy vọng hôm nay các vị điện hạ có thể vừa lòng.”
Rõ ràng là giọng điệu ôn hòa, lại như thế nào nghe cũng có một loại cảm giác ăn xong là có thể đi tìm cái chết.
Lãnh Thiếu Lân nhẹ nhàng lay động chiết phiến (quạt giấy) ở trước ngực, nghe vậy sang sảng cười: “A Tiêu tự mình xuống bếp, hôm nay bản cung cần phải mở rộng cái bụng để ăn nha.”
“Đúng vậy đúng vậy, có thể ăn được đồ ăn Tiêu thiếu tự tay làm, đời này thật sự là đáng giá!” Lãnh Thiếu Kỳ cũng híp lại con ngươi cười đến vô cùng vui vẻ, trước đây hắn cũng không bị người này chỉnh không ít, hiện tại cuối cùng có thể đến xem trò cười, trong lòng kia vô cùng đắc ý nha!
Lãnh Thiếu Nhàn lặng lẽ sờ sờ cái mũi, không hiểu sao có chút lo lắng, hôm nay nếu đại biểu ca này của hắn không làm chuyện gì đó phỏng chừng mới kỳ quái đi?
Quả nhiên.
Tất cả đồ ăn trên bàn đều vô cùng mỹ vị, nhưng khi Lãnh Thiếu Nhàn vừa và miếng cơm vào trong miệng, suýt nữa một ngụm phun ra ngoài, cứng rắn nghẹn ở miệng hồi lâu, làm toàn bộ mặt đều nghẹn thành màu đỏ.
Lại nhìn sắc mặt của đại ca Lãnh Thiếu Lân và ngũ đệ Lãnh Thiếu Kỳ cũng không đẹp hơn hắn một chút nào, ở trong lòng yên lặng chảy xuống hai hàng lệ.
Đại biểu ca, ngày thường thích chọc giận ngươi chỉ có đại ca và ngũ đệ thôi, vì sao bọn nhị ca tam ca cửu đệ ngươi đều buông tha, lại cứ tính hắn vào!
Chưa từng nghĩ đến, một ngụm cơm thế nhưng có thể đồng thời ăn được năm loại mùi vị chua cay mặn ngọt đắng bưu hãn đến cực điểm!
Ba người mặt như gan heo, nghẹn hồi lâu, lại nghẹn không nuốt xuống, hung hăng trừng mắt với Bách Lý Tiêu một cái, liền xoay người chạy vội ra ngoài.
Nếu không ói ra gì đó trong miệng, bọn họ sẽ bị một ngụm cơm này độc chết......
“PHỐC...”
Bách Lý Phượng Vũ là người đầu tiên không nín được bật cười, mặt mày hớn hở chỉ còn kém vỗ bàn, cơm của đại ca là dễ ăn chực như vậy sao? Thái Tử bọn hắn bị chỉnh nhiều lần như vậy như thế nào vẫn còn dám xuống tay với đại ca của nàng?
“Cười gì vậy, chú tâm ăn cơm đi.” Bách Lý Tiêu cười khẽ liếc nàng một cái, sau đó nhún vai cười cười với mọi người đang dùng ánh mắt kinh nghi (kinh ngạc + nghi hoặc) nhìn hắn, “Giống như có mấy phần cơm đồ gia vị bỏ nhiều hơn chút ít, không có ý tứ....”
Mọi người khẽ co rút khóe miệng, lại nói ở bên trong cơm còn phải bỏ đồ gia vị gì?
“Hồ đồ.” Bách Lý Hồng Đức trừng mắt nhìn đại tôn tử nhà mình, ngày thường hồ đồ cũng thôi đi, dù sao hôm nay tất cả mọi người ở đây, tiểu tử này vẫn là một chút thiệt thòi cũng không ăn, cũng không biết giống tính cách của ai.
Bách Lý Tiêu nghiêm túc gật đầu một cái: “Ừ, lát nữa ta sẽ xin lỗi bọn hắn.”
Ba người Lãnh Thiếu Lân chạy ra ói vừa đi vào liền nghe được câu này, cắn răng, người này, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn hắn không chỉnh lại không được!
Bách Lý Tiêu nhìn thấy bọn hắn tiến đến, xác thực đứng lên nói xin lỗi, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập thần sắc nghiêm túc: “Thái tử điện hạ, Tứ điện hạ, Ngũ điện hạ, không nghĩ tới đã bỏ nhiều hơn chút gia vị, nhưng mà các người nhất định là sẽ không trách ta đâu, ta biết rõ.”
—— Ngươi biết cái đếch gì!
Lãnh Thiếu Lân phun ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Đúng vậy, sẽ không trách ngươi đâu, hôm nào chúng ta đi Giác Đấu Trường (sân thi đấu) chơi một chút là được rồi.”
Không trách ngươi, có thể, đến đánh một trận!
Bách Lý Tiêu không sao cả nhún nhún vai, dáng tươi cười sạch sẽ, không thấy một chút tà khí như lúc đầu nào: “Thái tử điện hạ hẹn thời gian là được.”
Người Lãnh gia đều là bao che khuyết điểm từ trong xương, nhưng đối với... tranh đấu giữa Thái tử điện hạ và Bách Lý Tiêu giống như là mỗi một người đều là ôm tâm tình xem cuộc vui, xem vô cùng vui vẻ.
Nhìn một màn này, Nạp Lan Yên không hiểu sao lại nghĩ tới một đoạn đối thoại đặc biệt lưu hành trước kia.
“Hẹn sao?”
“Hẹn.”
A... Phì!
Nàng nghĩ vớ vẩn gì thế!
“Ha ha ha, tốt rồi, mấy vị điện hạ nhanh ngồi xuống đi, ta đã kêu người đổi cơm cho các ngươi rồi, ăn cơm ăn cơm.” Bách Lý lão gia tử cười đến râu ria đều khẽ rung rung, mấy tên tiểu tử này không hổ là đệ tử ưu tú của Liệt Diễm, mỗi một người đều rất tốt đấy!
Ba người Lãnh Thiếu Lân ngồi xuống, mọi người chính thức vào bữa cơm.
Nạp Lan Yên múc chén chè xanh, đặt vào trong tay Lãnh Thiếu Diệp.
Lãnh Thiếu Diệp cùng lúc gắp cá, đưa cho Nạp Lan Yên trước, không quên cẩn thận gỡ xương cá ra.
Ngồi ở đối diện bọn họ, là Lãnh Thiếu Kỳ và Lãnh Thiếu Nhàn một lần nữa ngồi xuống, không thể tránh khỏi chú ý tới chi tiết nhỏ chuyên hành hạ con chó ba mươi năm.
Hai thanh niên vừa hưởng qua ngọt bùi cay đắng mặn, sau khi cố gắng hết sức mới có cơm, lại bị rót mật đường vào trên vết thương, không ngọt, ngược lại còn hành hạ.
(lee: cái đoạn kia nói, hành động của anh Diệp mí chị Yên ngọt ngào như mật đường nhưng lại hành hạ hai người chưa biết yêu đương gì kia, rõ ràng là mật ngọt lại hành hạ bọn họ.)
Món ăn ngon.
Vượt qua món ăn ngon hạng nhất.
Trách không được Tiểu Phượng Vũ ngày ngày khen đại ca của nàng nấu cơm ăn ngon.
Nạp Lan Yên nhai cơm thơm mềm ngon miệng, một thân trù nghệ của Bách Lý Tiêu này có thể sánh vai cùng Hắc Thần nhà bọn họ.
Tam gia tiến đến bên tai nàng, thấp giọng cười nói: “Buổi tối ăn lẩu.”
Nạp Lan Yên hai mắt sáng ngời: “Tốt! Lại để cho Lam Thanh bọn họ đi chuẩn bị thức ăn, buổi tối ta làm nồi lẩu ăn!”
Chỉ là, khóe miệng của Tam gia mới vừa giơ lên một chút, đã thấy Bách Lý Phượng Vũ ghé sát vào Nạp Lan Yên, trừng mắt nhìn, lặng lẽ nói ra: “Nồi lẩu là cái gì? Ăn ngon không? Bằng hữu, bằng hữu, cũng dẫn ta ăn có được hay không ~ “
Nạp Lan Yên nhìn Tam gia.
Bách Lý Phượng Vũ cũng nhìn Tam gia.
Tam gia tiếp nhận hai đạo ánh mắt sáng trong, thầm muốn nâng trán.
..........
Tuy Thái tử điện hạ lén bị thiệt thòi, nhưng cũng như những người khác đều là vùi đầu lớn ăn nhanh.
Dù sao tiểu tử Bách Lý Tiêu này khó có khi xuống bếp, không ăn đủ vốn sao có thể đi?
Tổng thể mà nói, một bữa cơm, xem như ở nhà.
Sau bữa cơm trưa, Bách Lý lão gia tử vốn còn muốn lôi kéo Nạp Lan Yên tiếp tục giảng trân tang của hắn, nhưng nghe nói buổi chiều bọn họ có việc nên đành thôi, phất phất tay: “Yên nha đầu, trở về chào hỏi với gia gia con, nói ngày mai ta đi tìm hắn đánh cờ.”
Nạp Lan Yên cười gật đầu: “Không có vấn đề.”
Bách Lý Phượng Vũ chớp chớp mắt to, muốn cùng đi, lại biết rõ bằng hữu khẳng định có chính sự, chỉ có thể lôi kéo tay của nàng lay lay: “Bằng hữu ~ buổi chiều ta muốn đi chỗ đó với ngươi nha!!!.” (lee: ăn lẩu á:v)
Nạp Lan Yên sờ lên tóc của nàng: “Được.”
Cáo biệt xong với mọi người, Nạp Lan Yên và Lãnh Thiếu Diệp dẫn đầu rời đi.
Sau khi bọn họ rời khỏi, Bách Lý Tiêu và các huynh đệ Lãnh gia cũng cùng nhau rời đi, nhìn phương hướng, hẳn là Giác Đấu Trường không thể nghi ngờ.
Bách Lý Phượng Vũ nhìn bóng lưng của bọn họ, chậc chậc lắc đầu, Thái tử điện hạ mà đánh với đại ca... bề ngoài giống như mỗi lần đều không thắng đi?
Tuy rằng rất muốn cùng đi lên xem một chút đùa giỡn, nhưng Bách Lý Phượng Vũ ôm Linh thú đản Xích Hỏa Điêu (trứng linh thú chồn đỏ) trong ngực hung hăng hôn một cái, nàng sớm đã không thể chờ đợi được muốn ấp trứng Tiểu Xích Hỏa Điêu này rồi!
Liệt Diễm Thiên Lao, âm u ẩm ướt.
Lan Vân Thái tử một bộ áo tím ngồi ở nơi hẻo lánh, mặc dù ở nơi khó có thể nhẫn nại này, lại vẫn ngồi được thẳng tắp như trước, tử sa (lụa mỏng màu tím) che mặt, vẻn vẹn lộ ra một đôi mắt dễ thương hơi có vẻ mệt mỏi.
Mà ở bên cạnh nàng mấy tên Linh Sư cao thủ sắc mặt đã không thể dùng khó coi để hình dung, quả thực là đen như huyền thiết, hơn nữa còn có khuynh hướng càng ngày càng đen.
Vị Tiên Thiên cao thủ kia nhìn thoáng qua phía ngoài nhà lao vẫn không hề có động tĩnh gì như cũ, nhịn không được nghiến nghiến răng: “Điện hạ tự mình tìm bọn họ, lại vẫn không đến thả chúng ta đi ra ngoài! Điện hạ, Liệt Diễm quốc này quả thực không thể tha thứ!”
“Đánh, ngươi đánh không lại; đánh bạc, Bản điện đánh bạc không thắng.” Lan Vân Thái tử lạnh nhạt ngước mắt, phủi phủi bụi bặm bám bên trên ống tay áo, “Chơi xấu, cũng không chơi thắng người ta. Trước cứ như vậy ngây ngốc ở đây.”
“Thế nhưng là Điện hạ...”
Tiên Thiên cao thủ còn muốn nói thêm gì nữa, Lan Vân Thái tử đã khoát tay áo, dựa vào vách tường lạnh như băng, nhắm hai mắt lại.
Đúng lúc này, bên ngoài nhà lao mơ hồ truyền đến động tĩnh.
Lan Vân Thái tử Thúc Nhĩ Tĩnh mở mắt, mấy người khác cũng chuyển tầm mắt ra phía cửa.
Cửa lớn mở ra, hai đạo bóng dáng kề vai sát cánh đi vào.
Lãnh khốc tuấn mỹ, Hồng Y khuynh tuyệt.
Tiên Thiên cao thủ ngăn ở trước mặt Lan Vân Thái tử, rất có tư thế nếu không thả chúng ta ra ngoài ta cùng ngươi liều mạng đến cùng, “Liệt Diễm Chiến Vương, ngươi còn không mau thả Điện hạ của chúng ta....”
Lời còn chưa dứt, đã bị một cái tay ngọc thon thon ngăn cản.
Lan Vân Thái tử từ phía sau hắn vòng qua đi ra, một đôi mắt đẹp thẳng tắp rơi vào trên người Nạp Lan Yên, bỗng nhiên cười cười: “Không thể phủ nhận, Liệt Diễm ngọa hổ tàng long (đầm rồng hang hổ), là Bản điện ếch ngồi đáy giếng (hiểu biết hạn hẹp) rồi. Ngươi dám cùng Bản điện ta lại đổ một lần sao?”
Nạp Lan Yên khiêu mi: “Hả?”
“Ngươi thắng, Bản điện lập tức rời khỏi Liệt Diễm. Ngươi thua, theo Bản điện hồi Lan Vân, giúp ta đoạt quyền.”
Lan Vân Thái tử mỗi chữ mỗi câu nói ra, bốn chữ cuối cùng, càng là vô cùng kiên quyết.
Hôm nay Lan Vân đại loạn, hắn lại tới đây, chính là vì chuyện đoạt quyền.
Vốn định cùng Liệt Diễm Chiến Thần trong truyền thuyết kết làm phu thê, nhưng hành động lần này đã thất bại, cũng càng không có khả năng mang Vương gia một quốc gia về hỗ trợ.
Huống chi trải qua một hồi so đấu đổ thuật trước đó kia, Lan Vân Thái tử tin tưởng, người có thể ở sòng bạc bày mưu nghĩ kế, ở trong quyền lợi đấu đá chỉ có càng tốt hơn!
“Không có hứng thú.”
Sau khi Nạp Lan Yên nghe xong, ném ra ba chữ, gọn gàng mà linh hoạt.
Tác giả :
Mặc Tà Trần