Lãnh Cung
Chương 11
Cùng Vô Dạng ngồi tên một chiếc bàn tròn ăn cơm.
Tuy rằng rời khỏi lãnh cung cũng đã vài ngày, nhưng cảm tình nồng nhiệt đối với thực phẩm nhiều dầu mỡ lại càng ngày càng tăng, cho nên khi nhìn thấy một đĩa gà xé sợi thập cẩm và một mâm yến sào hầm thịt vịt nóng hầm hập, màu sắc hương vị hài hòa được bưng lên, ta cảm thấy nước mắt cảm động trong mắt và nước miếng trong miệng đều đã muốn trào ra.
Ta phải động đũa rồi a! Ta khoái hoạt lắc lư đầu.
Khi đang chuẩn bị đại động đôi đũa, Vô Dạng lại đột nhiên đảo đảo mắt châu hướng nhìn ta, ta nhìn đôi đũa ngọc đã với tới mâm yến xào của mình, cầu xin nhìn hắn.
Hắn lại không dung không thứ hướng về ta đảo đảo mắt châu, ta mở lớn mắt rơm rớm nước nhìn hắn, trong khóe mắt bao hàm lệ thủy, nhưng đũa ngọc vẫn bướng bỉnh đặt tại không trung.
Lần này, hắn không những chuyển chuyển mắt châu mà còn nhe răng trợn mắt hướng về ta, khiến ta sợ đến mức đặt đũa về lại trong chén, cái chén cũng không tự chủ mà lay động rồi lăn ra đất.
Lại nhìn một cái về món gà sợi vịt sợi đáng yêu của ta, lại nhìn một cái về biểu tình thâm thúy nghiêm túc của Vô Dạng , ta cuối cùng “oa” một tiếng, nhanh lẹ chạy lại nắm lấy cái khăn mà tùy thị mang theo bịt chặt miệng, làm bộ dáng như đang muốn ói.
Muốn hỏi nguyên do tỉ mỉ đầu đuôi của chuyện này sao, tự nhiên là phải quay về tường thuật lại cái ngày mà Trịnh Vô Dạng khuyên ta ra khỏi lãnh cung.
“ Ngươi chính là tín nhiệm cái tên Liễu Toái Ngọc đó như thế, nói với y mà không chịu nói với ta?” Nghe chân tướng mà Trịnh Vô Dạng nói rồi, trong lòng ta không biết là tư vị gì.
“ Ai, đây là những chuyện loạn đảng của cung đình, ta sợ ngươi biết rồi lại càng không yên tâm thôi.”
“ Vậy____ ngươi thích không?” Ta bỉu môi, ủy khuất giống như một cô vợ trẻ.
“ Nói chuyện vô căn cứ!”
Vô Dạng gấp đến nặng nề vỗ vào khoang cửa sổ, lớn tiếng nói: “Ta nhiều năm nay trong lòng chỉ có một mình Phong ngươi thôi……”
“ Phong, bảo bảo ngoan, mở cửa ra được không?”
“ Vậy____ vậy Liễu Toái Ngọc đó thích ai vậy?” Ta không an tâm hỏi.
“ Ta sao biết được chứ? !” Vô Dạng có chút không nhẫn nại nói, “Để ta ôm ôm ngươi được không, Phong? Hiện tại ta lại là hoàng đế rồi, ngươi lại là Hoàng hậu rồi, không ai lại dám ức hiếp ngươi nữa rồi!”
“ Liễu Toái Ngọc đó hiện tại chắn là đã trở thành khai quốc công thần của ngươi rồi đi, ngươi phong cho y chức quan gì?” Ta có chút như đang tự lẩm bẩm hỏi.
“ Không, y cũng bị lưu đày rồi!”
“ Cái gì? !” Ta kinh ngạc hô lớn, đưa đầu ra chỗ lỗ thủng đó thám thính, vừa khéo dụng phải bờ môi ướt át của Trịnh Vô Dạng.
“ Y nói y muốn cùng chịu chung tất cả với Hàn Vĩnh Thuận, cho dù Hàn Vĩnh Thuận không nguyện ý, đá y đánh y giết y, y cũng quyết định theo……”
Ta vừa nghe, trong lòng cười thầm, đồng thời lại có một loại cảm động, tùy tiện mở miệng hỏi: “Nếu như ta cả cuộc đời cũng không thể không bị nhốt ở trong này, vậy ngươi sẽ làm thế nào?”
“ Ha ha, đang nhiên cũng ở đây luôn.”
Vô Dạng cười lớn lên.
Cửa vừa mở ra, hắn giống như ác lang nhìn thấy dê con mà bổ nhào lên người ta, cũng học theo ta mà hung hăng cắn lên chóp mũi ta một phát, trong miệng thầm thì: “Ngươi có biết ta lo lắng thế nào hay không? Nếu như lần này ta không thể trở lại, có lẽ thật sự là thiên nhân vĩnh cách đó…….”
Ta nhất thời cảm thấy thương cảm, chặt chẽ ôm lấy tấm lưng rắn chắc của hắn, nghẹn ngào nói:
“ Lần sau ngươi có “âm mưu” gì cũng đều phải nói với ta nga, ta cũng muốn tham gia!”
Đột nhiên, đầu của hắn lập tức ngẩng lên, bộ dáng u sầu cũng tiêu thất vô tung, mà thay vào đó là một bộ dáng hồ ly khôn khéo giảo hoạt mà ta đã hằng ngày quen thuộc, ta không kìm được cảm thấy một trận âm hàn.
“ Ngươi hiện tại liền có thể a!” Hắn lộ ra nụ cười gian tà.
“ Cái…… cái gì?” Ta cảm thấy được bản thân lại mất đi quyền khống chế.
“ Một tuần sau khi ngươi ra khỏi lãnh cung, ngươi phải làm bộ như ngày ngày đều muốn ói.”
“ A?” Ta cảm thấy vô cùng kỳ dị.
“ Sau đó, một tháng sau, trong y phục của ngươi phải nhét vào một cái gối bông nhỏ.”
“ Sau đó, mỗi một tháng sau đều phải nhồi cho cái gối bông to hơn một chút.”
“ Bảy tháng sau, phải đổi sang một cái gối bông to nhất.”
“ Sau đó, ngươi liền phải làm tốt chuẩn bị sinh đẻ lâm bồn.”
“ Sinh đẻ…… lâm bồn…….” Ta ngây ngô lập lại, “Ta là nam nhân, không phải chỉ có ta biết, mà ngươi cũng biết a!”
“ Ta biết, cho nên nói đây là âm mưu a.” Vô Dạng đắc ý cười nói, “Để tránh tương lại những đại thần trong triều sẽ lại không vừa lòng với ngươi.”
“ Vậy còn hài tử……”
“ Kiếm một đứa cho đủ thôi, đây quá đơn giản rồi.”
“ Nhưng nó không phải là của ngươi……”
“ Không sao hết, ta có ngươi là đủ rồi……”
“ Vô Dạng…….” Ta cảm động đến nước mắt đều chảy xuống hết.
“ Ta còn phải nạp thật nhiều phi tử…….” Vô Dạng tiếp tục nhẹ nhàng nói.
Cái gì? ! Nước mắt của ta nhất thời thu hết lại.
“ Yên tâm, bọn họ đều là nam hết, hơn nữa bọn họ ban ngày chỉ thỉnh thoảng trang điểm một chút, lộ mặt chơi thôi, đến tối thì đều ẩn nấp trong phủ trạch của các đại thần của ta để dọ thám tin tức của chúng, phòng ngừa chúng lại có lòng mưu đồ.”
(Đây là phạm tội rình mò đời tư của người khác đó.
Đi! Ở đây là cổ đại! Hoàng đế lớn nhất!)
“ Cũng có nghĩa là bọn họ đều là mật thám của ngươi rồi?” Ta ngây ngô hỏi.
“ Ân.” Trịnh Vô Dạng bộ dáng tràn đầy tự tin, cười nói:
“ Tiếp theo đó, chỉ còn chờ xem biểu hiện “hoài thai” của Phong ngươi thôi đó.”
“ Ha ha ha ha……” Trong lãnh cung lại truyền ra một tràn cười, nhưng lần này, bất giác lại khiến người ta liên tưởng đến một ác quỷ đáng sợ……..
Tuy rằng rời khỏi lãnh cung cũng đã vài ngày, nhưng cảm tình nồng nhiệt đối với thực phẩm nhiều dầu mỡ lại càng ngày càng tăng, cho nên khi nhìn thấy một đĩa gà xé sợi thập cẩm và một mâm yến sào hầm thịt vịt nóng hầm hập, màu sắc hương vị hài hòa được bưng lên, ta cảm thấy nước mắt cảm động trong mắt và nước miếng trong miệng đều đã muốn trào ra.
Ta phải động đũa rồi a! Ta khoái hoạt lắc lư đầu.
Khi đang chuẩn bị đại động đôi đũa, Vô Dạng lại đột nhiên đảo đảo mắt châu hướng nhìn ta, ta nhìn đôi đũa ngọc đã với tới mâm yến xào của mình, cầu xin nhìn hắn.
Hắn lại không dung không thứ hướng về ta đảo đảo mắt châu, ta mở lớn mắt rơm rớm nước nhìn hắn, trong khóe mắt bao hàm lệ thủy, nhưng đũa ngọc vẫn bướng bỉnh đặt tại không trung.
Lần này, hắn không những chuyển chuyển mắt châu mà còn nhe răng trợn mắt hướng về ta, khiến ta sợ đến mức đặt đũa về lại trong chén, cái chén cũng không tự chủ mà lay động rồi lăn ra đất.
Lại nhìn một cái về món gà sợi vịt sợi đáng yêu của ta, lại nhìn một cái về biểu tình thâm thúy nghiêm túc của Vô Dạng , ta cuối cùng “oa” một tiếng, nhanh lẹ chạy lại nắm lấy cái khăn mà tùy thị mang theo bịt chặt miệng, làm bộ dáng như đang muốn ói.
Muốn hỏi nguyên do tỉ mỉ đầu đuôi của chuyện này sao, tự nhiên là phải quay về tường thuật lại cái ngày mà Trịnh Vô Dạng khuyên ta ra khỏi lãnh cung.
“ Ngươi chính là tín nhiệm cái tên Liễu Toái Ngọc đó như thế, nói với y mà không chịu nói với ta?” Nghe chân tướng mà Trịnh Vô Dạng nói rồi, trong lòng ta không biết là tư vị gì.
“ Ai, đây là những chuyện loạn đảng của cung đình, ta sợ ngươi biết rồi lại càng không yên tâm thôi.”
“ Vậy____ ngươi thích không?” Ta bỉu môi, ủy khuất giống như một cô vợ trẻ.
“ Nói chuyện vô căn cứ!”
Vô Dạng gấp đến nặng nề vỗ vào khoang cửa sổ, lớn tiếng nói: “Ta nhiều năm nay trong lòng chỉ có một mình Phong ngươi thôi……”
“ Phong, bảo bảo ngoan, mở cửa ra được không?”
“ Vậy____ vậy Liễu Toái Ngọc đó thích ai vậy?” Ta không an tâm hỏi.
“ Ta sao biết được chứ? !” Vô Dạng có chút không nhẫn nại nói, “Để ta ôm ôm ngươi được không, Phong? Hiện tại ta lại là hoàng đế rồi, ngươi lại là Hoàng hậu rồi, không ai lại dám ức hiếp ngươi nữa rồi!”
“ Liễu Toái Ngọc đó hiện tại chắn là đã trở thành khai quốc công thần của ngươi rồi đi, ngươi phong cho y chức quan gì?” Ta có chút như đang tự lẩm bẩm hỏi.
“ Không, y cũng bị lưu đày rồi!”
“ Cái gì? !” Ta kinh ngạc hô lớn, đưa đầu ra chỗ lỗ thủng đó thám thính, vừa khéo dụng phải bờ môi ướt át của Trịnh Vô Dạng.
“ Y nói y muốn cùng chịu chung tất cả với Hàn Vĩnh Thuận, cho dù Hàn Vĩnh Thuận không nguyện ý, đá y đánh y giết y, y cũng quyết định theo……”
Ta vừa nghe, trong lòng cười thầm, đồng thời lại có một loại cảm động, tùy tiện mở miệng hỏi: “Nếu như ta cả cuộc đời cũng không thể không bị nhốt ở trong này, vậy ngươi sẽ làm thế nào?”
“ Ha ha, đang nhiên cũng ở đây luôn.”
Vô Dạng cười lớn lên.
Cửa vừa mở ra, hắn giống như ác lang nhìn thấy dê con mà bổ nhào lên người ta, cũng học theo ta mà hung hăng cắn lên chóp mũi ta một phát, trong miệng thầm thì: “Ngươi có biết ta lo lắng thế nào hay không? Nếu như lần này ta không thể trở lại, có lẽ thật sự là thiên nhân vĩnh cách đó…….”
Ta nhất thời cảm thấy thương cảm, chặt chẽ ôm lấy tấm lưng rắn chắc của hắn, nghẹn ngào nói:
“ Lần sau ngươi có “âm mưu” gì cũng đều phải nói với ta nga, ta cũng muốn tham gia!”
Đột nhiên, đầu của hắn lập tức ngẩng lên, bộ dáng u sầu cũng tiêu thất vô tung, mà thay vào đó là một bộ dáng hồ ly khôn khéo giảo hoạt mà ta đã hằng ngày quen thuộc, ta không kìm được cảm thấy một trận âm hàn.
“ Ngươi hiện tại liền có thể a!” Hắn lộ ra nụ cười gian tà.
“ Cái…… cái gì?” Ta cảm thấy được bản thân lại mất đi quyền khống chế.
“ Một tuần sau khi ngươi ra khỏi lãnh cung, ngươi phải làm bộ như ngày ngày đều muốn ói.”
“ A?” Ta cảm thấy vô cùng kỳ dị.
“ Sau đó, một tháng sau, trong y phục của ngươi phải nhét vào một cái gối bông nhỏ.”
“ Sau đó, mỗi một tháng sau đều phải nhồi cho cái gối bông to hơn một chút.”
“ Bảy tháng sau, phải đổi sang một cái gối bông to nhất.”
“ Sau đó, ngươi liền phải làm tốt chuẩn bị sinh đẻ lâm bồn.”
“ Sinh đẻ…… lâm bồn…….” Ta ngây ngô lập lại, “Ta là nam nhân, không phải chỉ có ta biết, mà ngươi cũng biết a!”
“ Ta biết, cho nên nói đây là âm mưu a.” Vô Dạng đắc ý cười nói, “Để tránh tương lại những đại thần trong triều sẽ lại không vừa lòng với ngươi.”
“ Vậy còn hài tử……”
“ Kiếm một đứa cho đủ thôi, đây quá đơn giản rồi.”
“ Nhưng nó không phải là của ngươi……”
“ Không sao hết, ta có ngươi là đủ rồi……”
“ Vô Dạng…….” Ta cảm động đến nước mắt đều chảy xuống hết.
“ Ta còn phải nạp thật nhiều phi tử…….” Vô Dạng tiếp tục nhẹ nhàng nói.
Cái gì? ! Nước mắt của ta nhất thời thu hết lại.
“ Yên tâm, bọn họ đều là nam hết, hơn nữa bọn họ ban ngày chỉ thỉnh thoảng trang điểm một chút, lộ mặt chơi thôi, đến tối thì đều ẩn nấp trong phủ trạch của các đại thần của ta để dọ thám tin tức của chúng, phòng ngừa chúng lại có lòng mưu đồ.”
(Đây là phạm tội rình mò đời tư của người khác đó.
Đi! Ở đây là cổ đại! Hoàng đế lớn nhất!)
“ Cũng có nghĩa là bọn họ đều là mật thám của ngươi rồi?” Ta ngây ngô hỏi.
“ Ân.” Trịnh Vô Dạng bộ dáng tràn đầy tự tin, cười nói:
“ Tiếp theo đó, chỉ còn chờ xem biểu hiện “hoài thai” của Phong ngươi thôi đó.”
“ Ha ha ha ha……” Trong lãnh cung lại truyền ra một tràn cười, nhưng lần này, bất giác lại khiến người ta liên tưởng đến một ác quỷ đáng sợ……..
Tác giả :
Wawa