Lãnh Cung Hoàng Hậu
Quyển 1 - Chương 79-1: Phong phi – Phần 1
[đoạn nỳ tình củm nên ta đổi xưng hô thành nàng – chàng cho đủ sến nhá ^^]
Hắn ngây ngốc không lên tiếng, cả người cứng ngắc, vẫn duy trì tư thế 2 tay mở rộng, đến nửa ngày sau mới vòng 2 tay lại, ôm ta ở trước ngực! “Như thế nào có thể? Ta tưởng rằng nàng đã biến mất rồi! Ta tưởng rằng!” Run giọng nói.
Nước mắt ta thấm ướt ngực áo của hắn, “1 người làm sao mà có thể tự nhiên biến mất? Làm sao có thể đây?” Ta vừa cười vừa khóc nói. Nguyên lai, vứt bỏ hết thảy chỉ vì cảm giác của hắn, đúng là như thế thì thật là tốt! A!
Hô hấp của hắn dồn dập đến kịch liệt, 2 tay càng siết chặt hơn.”Lần này, thật sự là nàng sẽ không bỏ đi nữa chứ? Sẽ không bỏ đi theo Vấn Thiên, Vấn Hiên; phải không?” Hắn run rẩy nói nhỏ.
A! Tuyết Tán! Chàng vì việc này mà phiền lòng sao? Ta chưa từng đi theo bọn họ! Lòng của ta, có đến bây giờ chỉ có 1 mình chàng! “Sẽ không đi, sẽ không đi!” Ta cam đoan nói.
“Về chuyện của nữ nhân đó, ta thật sự không biết là chuyện gì xảy ra!” Hắn vội vàng giải thích .
Bên môi ta nổi ý cười, sao ta lại không biết đây? Người kia chính là do ta an bài! Sao ta lại đây?
“Tuyết Tán, chàng có biết vì sao ta lại bỏ đi không? Mấy ngày trước khi thành thân, ta có đến tìm chàng, nhưng lại phát hiện, chàng lại đang ân ái cùng 1 nữ nhân khác ở trong phòng! Lúc ấy ta đã rất tức giận! Thật sự rất muốn đánh chàng 1 trận cho tỉnh! Nhưng ta vẫn quyết định gả cho chàng! Không ngờ rằng trong hôn lễ lại xảy ra chuyện này! Ta đang nghĩ xem có nên tin tưởng vào tình yêu của chàng hay không!” Ta thở dài .
Hắn chậm rãi vỗ về mái tóc của ta, nói nhỏ, “Sao ta lại có thể thương tổn nàng! Nàng cũng không hỏi tiếng nào mà đã vội kết tội ta rồi. Mấy ngày trước hôn lễ, ta không có ở trong Tuyên thành! Mấy ngày đó, Thái tử hạ lệnh cho ta quay về Hoàng thành, nói là nếu ta thành thân thì sẽ tạo cơ hội cho kẻ địch đến quấy rối! Cho đến ngày thành thân ta mới cùng thái tử quay về Tuyên thành! Tất cả đâu có như nàng nói, ta thật sự rất oan uổng!” Hắn ủy khuất nói.
“Không phải chàng? Mặc dù không gặp mặt nhiều nhưng ta vẫn thấy chàng đi ra đi vào Tuyên thành mà, bây giờ nhớ lại…..!” A! Đúng rồi! Có lẽ không phải là hắn! Người kia gầy hơn hắn 1 ít! Ta cứ tự cho rằng hắn trở nên gầy hơn so với ngày trước nhưng lại không biết rằng người kia vốn không phải là hắn!
Là người nào? Là người nào đã mạo danh hắn khi hắn không có ở đó? Tạo nên hiểu lầm lớn như vậy, rốt cuộc hắn muốn gì?
Hắn đột nhiên cúi đầu cười khẽ, từ ngực truyền đến 1 trận chấn động, làm ta mở to mắt! Biết mình bị người khác giả mạo mà còn cười? Tại sao lại cười? Hắn làm sao vậy? Lòng ta phát hoả!
“Nguyên lai, nàng bỏ đi là bởi vì ghen! A! Tuyên Tuyết Tán ta thật có phúc khí, có thể được nàng yêu như vậy! A! Thật tốt!” Dứt lời, hắn liền vùi đầu vào mái tóc ta, hít sâu! Ta cảm giác được tình cảm của hắn!
“Theo ta đi! Theo ta trở lại Tuyên thành! Trở lại Tuyên thành rồi 2 chúng ta sẽ thành thân, được không?” Hắn nói nhỏ bên tai ta.
Trở về Tuyên thành? Ta có thể quay về được sao? Sau khi gây ra chuyện lớn như vậy, ta còn có thể quay về được sao? Ta mờ mịt . Không sai, ta muốn hắn nhưng lại không muốn quay về đó làm thành chủ phu nhân!
“Không quay về được không? Bố trí 1 tiểu viện trong Hoàng thành, lúc rảnh rỗi, chàng có thể đến thăm ta và ta cũng có thể đến tìm chàng. Không phải tốt hơn sao? Ta không muốn trở về Tuyên thành!” Ta nhỏ giọng nói.
Hắn sửng sốt, chậm rãi đẩy ta ra, nghiêm túc nhìn ta, “Nàng thật sự không muốn sao? Tuyên thành rốt cuộc có cái gì không tốt! Hay là trong Hoàng thành có 1 người mà nàng không thể buông tay?” Sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt chuyển nhanh về phía cửa sổ đang mở ra tại phòng của Đường Vấn Hiên!
Hắn để ý đến Vấn Hiên sao? Vốn là không thể không để ý đến Vấn Hiên! Dù sao mà nói thì ta và Đường Vấn Hiên đã bị đồn thổi không mấy tốt đẹp! Hơn nữa, nhất định bây giờ Đường Vấn Hiên đang đứng ở cửa sổ! Làm người khác quan tâm chú ý như vậy, Tuyên không muốn để ý thì cũng thật khó!
Ta quay đầu lại, nhìn về khung cửa sổ đang mở! Nơi này thật sự có 1 người mà ta không thể buông tay! 2 nam nhân này, ta thích người nào hơn, ta thật sự cũng không biết!
Bây giờ, ta chỉ cần biết là mình phải giữ chặt người đang đứng trước mắt, thế là đủ rồi! Dù sao Vấn Hiên cũng là đệ đệ của Đường Vấn Hiên! Không phải sao? Mặc dù Tuyên cũng được coi là trợ thủ của Đường Vấn Thiên nhưng quan hệ giữa hắn và Đường Vấn Thiên sẽ không thân thiết bằng Đường Vấn Hiên và ca ca mình! Cho nên, trong 2 người, ta chọn Tuyên!
Ta thở dài, nói nhỏ, “Trong Hoàng thành, không có thứ gì làm ta lưu luyến. Chỉ là, nếu ta muốn chàng từ bỏ chức thành chủ mà cùng ta đi tha hương, chàng có làm được không?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn ngấy ngốc nhìn chằm chằm vào mắt ta, nửa ngày sau mới nói, “Sao lại có ý nghĩ này? Nàng nghiêm túc sao? Nếu là như thế, ta nhớ rằng ngày đó nàng nói: sẽ không làm vợ lờn, cũng không làm thiếp mà chỉ muốn làm thành chủ phu nhân! Xem ra, những gì ta hiểu về nàng còn quá ít!”
“Vậy rốt cuộc chàng có đáp ứng hay không?” Ta truy vấn. Nếu hắn không đáp ứng thì ta phải cùng hắn trở về cái nơi chán ghét kia sao? Mặc dù nơi đó có hoa mai xinh đẹp nhưng chung quy ta vẫn thật chán ghét
“Ta không đáp ứng!” Hắn kiên quyết nói.
Ta đang định đẩy hắn ra nhưng hắn lại kiên định ôm lấy ta, “Làm một nam nhân, nếu không thể làm ngươi phụ nữ mình yêu có cuộc sống giàu có yên tổ thì đó vốn là 1 nam nhân thất bại! Nghĩ tới, cả đời Tuyên Tuyết Tán ta chỉ biết dụng binh chiến đấu. Sứ mạng từ khi sinh ra chính là để thống trị Tuyên thành, làm dân chúng Tuyên thành sung túc! Cho nên, ta sẽ không rời khỏi Tuyên thành! Mà nàng cũng hãy cùng ta trở về!”
A! Hắn cư nhiên nghĩ như vậy! Vốn là a! Trong mắt Tuyên, trọng lượng của dân chúng là nặng hơn hết thảy. A! Mà Diệp Dược Nô ta chỉ là người hắn yêu mà thôi! Bây giờ thì yêu sau chờ đền sau khi thành thân thì sẽ bỏ mặc ta ở Tuyên thành, không để ý đến nữa phải không? Tuyến Tuyết Tán, có phải là chàng nghĩ như vậy không?
“Nếu như ta không đi theo chàng thì sao?” Ta lạnh lùng nói. Cảm giác trái tim của chính mình càng lúc nàng trở nên lạnh lẽo! Dân chúng của hắn! Tuyên thành của hắn! A! Nếu đã như vậy thì hắn còn đi tìm ta để làm gì?
“Hạ Tuyết, không nên không nói lý như vậy!” Hắn than nhẹ, “Đây không phải là vấn đề để lựa chọn, ta không đem nàng về Tuyên thành là không được! Đối với người dân Tuyên thành, nàng là chủ tử của họ, như vậy là được rồi! Đối với nàng thì bọn họ là hạ nhân! Mọi người, ai cũng phải nghe theo nàng! Như thế không tốt sao? Ta còn đang suy nghĩ, chờ sau khi chúng ta thành thân, tất cả mọi chuyện trong Tuyên thành sẽ giao hết cho nàng xử lý! Giao cho nàng quyền lực tuyệt đối, trong Tuyên thành sẽ không còn ai dám khi dễ nàng, như thế không tốt sao? Hay là nàng thật sự không muốn ở bên cạnh ta?” Câu nói cuối cùng, hắn vốn dĩ phải cắn răng mới thốt ra được!
Cảm giác được hắn đang run rẩy. Nước mắt của ta bất giác rơi xuống, hắn cũng đã suy nghĩ cặn kẽ rồi! Nguyên lai, đó là phương thức hắn yêu ta sao?
“Ta muốn biết, lúc đầu, chàng có nói với Thuỵ Nhạc Mai những lời như thế không?” Ta dùng tay vẽ vẽ trên ngực hắn .
Hắn sửng sốt nửa ngày, thở dài nói, “Quả nhiên là nàng để tâm! Ngươi cũng biết là nàng ấy đã trở thành Tam vương phi rồi mà! Nếu cứ lôi nàng ấy vào chuyện này thì thật không tốt! 2 người bọn ta vốn là bằng hữu từ thuở nhỏ. Có một ngày, nàng đột nhiên nói là nàng thích ta, muốn thành thân với ta! Vốn ta cũng không để ý lắm nhưng sau đó nàng ấy lại khóc, nói rằng nếu ta không đính hôn với nàng ấy thì nàng ấy sẽ đính hôn với Đình Hiên! Vì vậy, ta liền đáp ứng. Chỉ là không ngờ rằng cuối cùng nàng ấy cũng đã gả cho Đình Hiên! Thế sự thật sự rất khó lường! Hơn nữa, ta thấy nàng ấy mặc dù gầy hơn trước đây một ít nhưng cuộc sống lại rất khoái nhạc! Đình Hiên, hắn rất thương yêu nàng ấy!”
Ôm lấy cổ hắn, không cho phép hắn nghĩ đến nữ nhân khác, ta nói, “Nếu như nàng ấy không gả cho Tam vương gia thì có phải chàng sẽ cùng nàng ấy tiếp tục tiền duyên?” Nếu không phải sợ rằng nàng ta sẽ quấn quít lấy thì ta cũng sẽ không xếp đặt nàng cho Đường Đình Hiên!
Phụ nữ là như thế, nếu mình không chiếm được thứ gì đó thì cũng không để cho người khác chiếm được! Nếu thứ mình không có mà bị người khác đoạt lấy thì trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái!
Vừa lúc nàng lại diễn trò trước mặt ta, dung túng ác nô khinh thường Tiểu Hỷ! Thế Có thế nào thì cũng phải trả đũa cho ra trò 1 chút, không phải sao?
Không làm nàng gả cho 1 lão già 50 tuổi thì vận khí của nàng cũng đã tốt lắm rồi! A! Cũng xuất phát từ tâm tư của ta, nếu gả nàng cho lão già 50 tuổi, ta sợ đến lúc đó khi nàng còn trẻ tuổi xinh đẹp mà phu quân già cả kia đã chết rồi! Hắn chết thì không lo. Mấu chốt là sau lúc hắn chết thì sẽ không có cơ hội để hành hạ mỹ nhân như hoa như ngọc này, không phải sao?
Cho nên khi tìm phu quân của nàng, ta đã rất cẩn thận! Phải cam đoan là người đó sẽ không chết quá sớm mà vừa phải cam đoan là đó cũng là nam nhân mà nàng không muốn gả!
Vừa lúc khi đó theo ý nghĩ của ta, Đường Đình Hiên là nam nhân vô dụng nhất trên đời, hắn chính là lựa chọn tốt nhất!
Nói cách khác thì Đường Đình Hiên còn phải cảm ơn ta! Nếu không có ta thì căn bản là hắn không thể có cơ hội mà ôm mỹ nhân về! A! Sớm cũng đã bị cự tuyệt rồi, không phải sao?
Bây giờ, ta vừa lại phá tan mưu kế của lão cha nàng, vừa lại không cản thận mà làm cho lão ta chết 1 cách không minh bạch! Bây giờ nghĩ đến, trái tim tim ghen ghét của phụ nữ đúng là không lường được!
Hết thảy tất cả, chỉ là vì nàng yêu mến Tuyên Tuyết Tán mà thôi! Hơn nữa, ta mới chính thức là người thứ 3!
Hắn ngây ngốc không lên tiếng, cả người cứng ngắc, vẫn duy trì tư thế 2 tay mở rộng, đến nửa ngày sau mới vòng 2 tay lại, ôm ta ở trước ngực! “Như thế nào có thể? Ta tưởng rằng nàng đã biến mất rồi! Ta tưởng rằng!” Run giọng nói.
Nước mắt ta thấm ướt ngực áo của hắn, “1 người làm sao mà có thể tự nhiên biến mất? Làm sao có thể đây?” Ta vừa cười vừa khóc nói. Nguyên lai, vứt bỏ hết thảy chỉ vì cảm giác của hắn, đúng là như thế thì thật là tốt! A!
Hô hấp của hắn dồn dập đến kịch liệt, 2 tay càng siết chặt hơn.”Lần này, thật sự là nàng sẽ không bỏ đi nữa chứ? Sẽ không bỏ đi theo Vấn Thiên, Vấn Hiên; phải không?” Hắn run rẩy nói nhỏ.
A! Tuyết Tán! Chàng vì việc này mà phiền lòng sao? Ta chưa từng đi theo bọn họ! Lòng của ta, có đến bây giờ chỉ có 1 mình chàng! “Sẽ không đi, sẽ không đi!” Ta cam đoan nói.
“Về chuyện của nữ nhân đó, ta thật sự không biết là chuyện gì xảy ra!” Hắn vội vàng giải thích .
Bên môi ta nổi ý cười, sao ta lại không biết đây? Người kia chính là do ta an bài! Sao ta lại đây?
“Tuyết Tán, chàng có biết vì sao ta lại bỏ đi không? Mấy ngày trước khi thành thân, ta có đến tìm chàng, nhưng lại phát hiện, chàng lại đang ân ái cùng 1 nữ nhân khác ở trong phòng! Lúc ấy ta đã rất tức giận! Thật sự rất muốn đánh chàng 1 trận cho tỉnh! Nhưng ta vẫn quyết định gả cho chàng! Không ngờ rằng trong hôn lễ lại xảy ra chuyện này! Ta đang nghĩ xem có nên tin tưởng vào tình yêu của chàng hay không!” Ta thở dài .
Hắn chậm rãi vỗ về mái tóc của ta, nói nhỏ, “Sao ta lại có thể thương tổn nàng! Nàng cũng không hỏi tiếng nào mà đã vội kết tội ta rồi. Mấy ngày trước hôn lễ, ta không có ở trong Tuyên thành! Mấy ngày đó, Thái tử hạ lệnh cho ta quay về Hoàng thành, nói là nếu ta thành thân thì sẽ tạo cơ hội cho kẻ địch đến quấy rối! Cho đến ngày thành thân ta mới cùng thái tử quay về Tuyên thành! Tất cả đâu có như nàng nói, ta thật sự rất oan uổng!” Hắn ủy khuất nói.
“Không phải chàng? Mặc dù không gặp mặt nhiều nhưng ta vẫn thấy chàng đi ra đi vào Tuyên thành mà, bây giờ nhớ lại…..!” A! Đúng rồi! Có lẽ không phải là hắn! Người kia gầy hơn hắn 1 ít! Ta cứ tự cho rằng hắn trở nên gầy hơn so với ngày trước nhưng lại không biết rằng người kia vốn không phải là hắn!
Là người nào? Là người nào đã mạo danh hắn khi hắn không có ở đó? Tạo nên hiểu lầm lớn như vậy, rốt cuộc hắn muốn gì?
Hắn đột nhiên cúi đầu cười khẽ, từ ngực truyền đến 1 trận chấn động, làm ta mở to mắt! Biết mình bị người khác giả mạo mà còn cười? Tại sao lại cười? Hắn làm sao vậy? Lòng ta phát hoả!
“Nguyên lai, nàng bỏ đi là bởi vì ghen! A! Tuyên Tuyết Tán ta thật có phúc khí, có thể được nàng yêu như vậy! A! Thật tốt!” Dứt lời, hắn liền vùi đầu vào mái tóc ta, hít sâu! Ta cảm giác được tình cảm của hắn!
“Theo ta đi! Theo ta trở lại Tuyên thành! Trở lại Tuyên thành rồi 2 chúng ta sẽ thành thân, được không?” Hắn nói nhỏ bên tai ta.
Trở về Tuyên thành? Ta có thể quay về được sao? Sau khi gây ra chuyện lớn như vậy, ta còn có thể quay về được sao? Ta mờ mịt . Không sai, ta muốn hắn nhưng lại không muốn quay về đó làm thành chủ phu nhân!
“Không quay về được không? Bố trí 1 tiểu viện trong Hoàng thành, lúc rảnh rỗi, chàng có thể đến thăm ta và ta cũng có thể đến tìm chàng. Không phải tốt hơn sao? Ta không muốn trở về Tuyên thành!” Ta nhỏ giọng nói.
Hắn sửng sốt, chậm rãi đẩy ta ra, nghiêm túc nhìn ta, “Nàng thật sự không muốn sao? Tuyên thành rốt cuộc có cái gì không tốt! Hay là trong Hoàng thành có 1 người mà nàng không thể buông tay?” Sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt chuyển nhanh về phía cửa sổ đang mở ra tại phòng của Đường Vấn Hiên!
Hắn để ý đến Vấn Hiên sao? Vốn là không thể không để ý đến Vấn Hiên! Dù sao mà nói thì ta và Đường Vấn Hiên đã bị đồn thổi không mấy tốt đẹp! Hơn nữa, nhất định bây giờ Đường Vấn Hiên đang đứng ở cửa sổ! Làm người khác quan tâm chú ý như vậy, Tuyên không muốn để ý thì cũng thật khó!
Ta quay đầu lại, nhìn về khung cửa sổ đang mở! Nơi này thật sự có 1 người mà ta không thể buông tay! 2 nam nhân này, ta thích người nào hơn, ta thật sự cũng không biết!
Bây giờ, ta chỉ cần biết là mình phải giữ chặt người đang đứng trước mắt, thế là đủ rồi! Dù sao Vấn Hiên cũng là đệ đệ của Đường Vấn Hiên! Không phải sao? Mặc dù Tuyên cũng được coi là trợ thủ của Đường Vấn Thiên nhưng quan hệ giữa hắn và Đường Vấn Thiên sẽ không thân thiết bằng Đường Vấn Hiên và ca ca mình! Cho nên, trong 2 người, ta chọn Tuyên!
Ta thở dài, nói nhỏ, “Trong Hoàng thành, không có thứ gì làm ta lưu luyến. Chỉ là, nếu ta muốn chàng từ bỏ chức thành chủ mà cùng ta đi tha hương, chàng có làm được không?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn ngấy ngốc nhìn chằm chằm vào mắt ta, nửa ngày sau mới nói, “Sao lại có ý nghĩ này? Nàng nghiêm túc sao? Nếu là như thế, ta nhớ rằng ngày đó nàng nói: sẽ không làm vợ lờn, cũng không làm thiếp mà chỉ muốn làm thành chủ phu nhân! Xem ra, những gì ta hiểu về nàng còn quá ít!”
“Vậy rốt cuộc chàng có đáp ứng hay không?” Ta truy vấn. Nếu hắn không đáp ứng thì ta phải cùng hắn trở về cái nơi chán ghét kia sao? Mặc dù nơi đó có hoa mai xinh đẹp nhưng chung quy ta vẫn thật chán ghét
“Ta không đáp ứng!” Hắn kiên quyết nói.
Ta đang định đẩy hắn ra nhưng hắn lại kiên định ôm lấy ta, “Làm một nam nhân, nếu không thể làm ngươi phụ nữ mình yêu có cuộc sống giàu có yên tổ thì đó vốn là 1 nam nhân thất bại! Nghĩ tới, cả đời Tuyên Tuyết Tán ta chỉ biết dụng binh chiến đấu. Sứ mạng từ khi sinh ra chính là để thống trị Tuyên thành, làm dân chúng Tuyên thành sung túc! Cho nên, ta sẽ không rời khỏi Tuyên thành! Mà nàng cũng hãy cùng ta trở về!”
A! Hắn cư nhiên nghĩ như vậy! Vốn là a! Trong mắt Tuyên, trọng lượng của dân chúng là nặng hơn hết thảy. A! Mà Diệp Dược Nô ta chỉ là người hắn yêu mà thôi! Bây giờ thì yêu sau chờ đền sau khi thành thân thì sẽ bỏ mặc ta ở Tuyên thành, không để ý đến nữa phải không? Tuyến Tuyết Tán, có phải là chàng nghĩ như vậy không?
“Nếu như ta không đi theo chàng thì sao?” Ta lạnh lùng nói. Cảm giác trái tim của chính mình càng lúc nàng trở nên lạnh lẽo! Dân chúng của hắn! Tuyên thành của hắn! A! Nếu đã như vậy thì hắn còn đi tìm ta để làm gì?
“Hạ Tuyết, không nên không nói lý như vậy!” Hắn than nhẹ, “Đây không phải là vấn đề để lựa chọn, ta không đem nàng về Tuyên thành là không được! Đối với người dân Tuyên thành, nàng là chủ tử của họ, như vậy là được rồi! Đối với nàng thì bọn họ là hạ nhân! Mọi người, ai cũng phải nghe theo nàng! Như thế không tốt sao? Ta còn đang suy nghĩ, chờ sau khi chúng ta thành thân, tất cả mọi chuyện trong Tuyên thành sẽ giao hết cho nàng xử lý! Giao cho nàng quyền lực tuyệt đối, trong Tuyên thành sẽ không còn ai dám khi dễ nàng, như thế không tốt sao? Hay là nàng thật sự không muốn ở bên cạnh ta?” Câu nói cuối cùng, hắn vốn dĩ phải cắn răng mới thốt ra được!
Cảm giác được hắn đang run rẩy. Nước mắt của ta bất giác rơi xuống, hắn cũng đã suy nghĩ cặn kẽ rồi! Nguyên lai, đó là phương thức hắn yêu ta sao?
“Ta muốn biết, lúc đầu, chàng có nói với Thuỵ Nhạc Mai những lời như thế không?” Ta dùng tay vẽ vẽ trên ngực hắn .
Hắn sửng sốt nửa ngày, thở dài nói, “Quả nhiên là nàng để tâm! Ngươi cũng biết là nàng ấy đã trở thành Tam vương phi rồi mà! Nếu cứ lôi nàng ấy vào chuyện này thì thật không tốt! 2 người bọn ta vốn là bằng hữu từ thuở nhỏ. Có một ngày, nàng đột nhiên nói là nàng thích ta, muốn thành thân với ta! Vốn ta cũng không để ý lắm nhưng sau đó nàng ấy lại khóc, nói rằng nếu ta không đính hôn với nàng ấy thì nàng ấy sẽ đính hôn với Đình Hiên! Vì vậy, ta liền đáp ứng. Chỉ là không ngờ rằng cuối cùng nàng ấy cũng đã gả cho Đình Hiên! Thế sự thật sự rất khó lường! Hơn nữa, ta thấy nàng ấy mặc dù gầy hơn trước đây một ít nhưng cuộc sống lại rất khoái nhạc! Đình Hiên, hắn rất thương yêu nàng ấy!”
Ôm lấy cổ hắn, không cho phép hắn nghĩ đến nữ nhân khác, ta nói, “Nếu như nàng ấy không gả cho Tam vương gia thì có phải chàng sẽ cùng nàng ấy tiếp tục tiền duyên?” Nếu không phải sợ rằng nàng ta sẽ quấn quít lấy thì ta cũng sẽ không xếp đặt nàng cho Đường Đình Hiên!
Phụ nữ là như thế, nếu mình không chiếm được thứ gì đó thì cũng không để cho người khác chiếm được! Nếu thứ mình không có mà bị người khác đoạt lấy thì trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái!
Vừa lúc nàng lại diễn trò trước mặt ta, dung túng ác nô khinh thường Tiểu Hỷ! Thế Có thế nào thì cũng phải trả đũa cho ra trò 1 chút, không phải sao?
Không làm nàng gả cho 1 lão già 50 tuổi thì vận khí của nàng cũng đã tốt lắm rồi! A! Cũng xuất phát từ tâm tư của ta, nếu gả nàng cho lão già 50 tuổi, ta sợ đến lúc đó khi nàng còn trẻ tuổi xinh đẹp mà phu quân già cả kia đã chết rồi! Hắn chết thì không lo. Mấu chốt là sau lúc hắn chết thì sẽ không có cơ hội để hành hạ mỹ nhân như hoa như ngọc này, không phải sao?
Cho nên khi tìm phu quân của nàng, ta đã rất cẩn thận! Phải cam đoan là người đó sẽ không chết quá sớm mà vừa phải cam đoan là đó cũng là nam nhân mà nàng không muốn gả!
Vừa lúc khi đó theo ý nghĩ của ta, Đường Đình Hiên là nam nhân vô dụng nhất trên đời, hắn chính là lựa chọn tốt nhất!
Nói cách khác thì Đường Đình Hiên còn phải cảm ơn ta! Nếu không có ta thì căn bản là hắn không thể có cơ hội mà ôm mỹ nhân về! A! Sớm cũng đã bị cự tuyệt rồi, không phải sao?
Bây giờ, ta vừa lại phá tan mưu kế của lão cha nàng, vừa lại không cản thận mà làm cho lão ta chết 1 cách không minh bạch! Bây giờ nghĩ đến, trái tim tim ghen ghét của phụ nữ đúng là không lường được!
Hết thảy tất cả, chỉ là vì nàng yêu mến Tuyên Tuyết Tán mà thôi! Hơn nữa, ta mới chính thức là người thứ 3!
Tác giả :
Kim Đa Đa